Kim Khiếu lão tổ rất là căm giận, từ khi Ngân Chuy lão tổ bị bắt, hắn đã truy tung đối thủ ba ngày, khoảng cách truy tung càng ngày càng xa, mỗi một lần hắn cảm thấy đã tới rất gần, nhưng cuối cùng lại bị đối phương đào thoát, từng lần lại từng lần, loại chuyện này không ngừng tái diễn.
Chuyện này khiến cho Kim Khiếu lão tổ phát hỏa, dùng thực lực của hắn, trong cơ hồ tất cả lão tổ ma tộc tuyệt đối là tồn tại top năm, thậm chí là top ba.
Rõ ràng lại không thể làm gì với một người trẻ tuổi. Nhìn tư thế kia của đối phương, mơ hồ có hy vọng khiến cho hắn ôm hận.
Đánh giận nhất chính là tiểu tử này bỏ chạy hoàn toàn không có quy luật, phương hướng nào. Lúc thì Đông, lúc thì Tây, làm cho Kim Khiếu lão tổ căn bản không nắm bắt được ý đồ của đối phương.
Có nhiều lần hắn nhịn không được muốn liên lạc với đồng đạo ma tộc khác tới bao vây chặn địch, thế nhưng mà hành tung của tiểu tử kia phiêu dật, cho dù hắn triệu tập mấy đồng đạo tới cũng chưa chắc có thể thành công.
Mấu chốt nhất chính là Kim Khiếu lão tổ cũng không muốn đồng đạo chín mạch khác tới đây kiếm chén canh.
Thời gian mấy ngày qua làm cho Kim Khiếu lão tổ càng thêm xác định, tiểu tử nhân loại này chính là Giang Trần, mà trên người kẻ này nhất định có bí mật kinh người.
Những bí mật này làm cho tham niệm trong lòng Kim Khiếu lão tổ không ngừng bành trướng.
Một tu sĩ trẻ tuổi, trong chiến đấu, truy đuổi mà có thể kiên trì, bền bỉ, không biết mệt mỏi, điều này sao có thể? Như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất, đối phương có bảo vật cường đại chống đơx.
Phương diện tốc độ, Kim Khiếu lão tổ cũng không có ưu thế tuyệt đối. Đây cũng là chuyện giờ phút này khiến cho hắn ảo não nhất. Nếu như hắn có tốc độ của Dực ma, giờ phút này nhất định có thể đuổi theo tiểu tử này, bắt giữ tiểu tử này lại.
Hắn đã cảm giác được, thực lực tiểu tử này tuyệt đối không bằng hắn, cho dù tiểu tử này có vài đầu chân linh hỗ trợ, cũng tuyệt đối không bằng Kim Khiếu lão tổ hắn.
Bọn chúng có thể bắt được NGân CHuy lão tổ, hơn phân nửa là dựa vào âm mưu quỷ kế, dựa vào đột nhiên ám toán.
Giang Trần dường như rất hưởng thụ loại cảm giác chạy loạn bốn phía này. Liên tục vài ngày, hắn đều cố ý dẫn dắt Kim Khiếu lão tổ, nhưng mà làm như vậy cũng có chút nguy hiểm. Có nhiều lần, hắn thiếu chút nữa bị Kim Khiếu lão tổ ngăn chặn.
Một khi bị chặn lại, vậy cũng chỉ có thể tử chiến một trận.
Hiện tại Giang Trần chênh lệch với đối phương vô cùng lớn. Trừ phi hắn có thể đột phá thần đạo tứ trọng, mượn nhờ bảo vật đầy người, lại phối hợp với tứ đại chân linh, mới có cơ hội hàng phục Kim Khiếu lão tổ này.
Bằng không mà nói, dùng sức chiến đấu hiệu hữu, nhiều lắm chỉ có thể giữ khoảng cách hiện tại với Kim Khiếu lão tổ, có lẽ còn có thể nằm ở thế hạ phong.
Quan trọng nhất chính là Giang Trần không muốn bạo lộ sức chiến đấu chính thức của hắn. Khiến cho ma tộc chú ý.
Nếu như bạo lộ thực lực, nhất định phải đảm bảo giết chết đối thủ, nếu không bạo lộ cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hiện tại hắn bỏ trốn bốn phía như vậy, ngược lại có thể khiến cho địch nhân lầm tưởng hắn yếu đuối. Trọng yếu nhất là, Giang Trần dẫn Kim Khiếu lão tổ rời đi, không cho đối phương nghỉ ngơi là vì muốn tạo cơ hội cho Phệ Kim thử nhất tộc.
Nếu như Phệ KIm thử nhất tộc nắm chặt cơ hội mà nói, những ngày này bọn họ có lẽ đã ra tay với Kim Ma nhất mạch.
Dùng số lượng tử tôn của Phệ Kim thử nhất tộc, đối phó với mấy vạn tu sĩ của Kim Ma nhất mạch vẫn chiếm thế thượng phong. Dù sao, năng lực của Phệ Kim thử nhất tộc đối với Kim ma nhất mạch là tương khắc.
Huống chi ven đường Giang Trần còn thả tứ đại chân linh ra, để cho bọn họ trở lại Bất Hủ thánh địa, mà một mình hắn thì dẫn Kim Khiếu lão tổ đi du lịch bốn phía.
Lại qua vài ngày, Kim Khiếu lão tổ cơ hồ có chút hổn hển, hắn mơ hồ phát giác được tiểu tử này luôn kéo hắn đuổi giết, dường như động cơ có chút không đúng.
Dùng tốc độ của tiểu tử kia, dường như hoàn toàn có cơ hội thoát khỏi hắn, vì sao mỗi một lần đều như gần như xa, mỗi một lần đều khiến cho hắn một loại cảm giác, chỉ cần kiên trì một lát là lập tức có thể thành công.
Không thể không thừa nhận, đây là ảo giác.
Mà loại ảo giác này có lẽ là tiểu tử này cố ý tạo ra.
Kim Khiếu lão tổ mơ hồ có cảm giác bị lừa gạt, rít gào truyền thức nói:
- Tiểu tử, ngươi chỉ biết trốn trốn tránh tránh, chẳng lẽ truyền thừa của nhân tộc các ngươi cũng chỉ có dạy ngươi làm rùa đen rút đầu hay sao?
Phép khích tướng.
Trong lòng Giang Trần vui vẻ, phép khích tướng vụng về như vậy nếu như có tác dụng sẽ khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng buồn cười.
Hắn biết rõ lão ma này hoàn toàn đã bị hắn làm cho có chút sụp đổ, bằng không dùng bổn sự, khí độ của lão ma này, cũng sẽ không nói ra những lời ngây thơ như vậy.
Nhưng mà loại truy đuổi này đã có thể chấm dứt được rồi.
Bởi vì đã bảy tám ngày đi qua, chiến cuộc bên Bất Hủ thánh địa có lẽ đã chấm dứt. Đội ngũ nên rời đi cũng đã rời đi.
Lập tức Giang Trần cười ha hả, đáp lại:
- Lão ma Kim Ma nhất mạch, lần này ta rất muốn lấy đầu ngươi. Chỉ tiếc, cho dù ngươi mạnh mẽ thế nào, từ nay về sau ngươi cũng chỉ còn cái mác tư lệnh gốc. Cái mạng này của ngươi, ta tạm thời lưu lại cho ngươi, đợi thời cơ thích hợp, ta lại tới lấy đầu trên cổ ngươi.
Giang Trần nói xong, thúc dục Trượng Thiên Xích, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.
Kim Khiếu lão tổ sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm. Phân biệt một lát, sắc mặt đột nhiên đại biến:
- Không tốt, tiểu tử này chẳng lẽ dùng kế điệu hộ ly sơn?
Không thể không nói. Tư duy của Ma tộc không giống với nhân tộc. Nếu như là tu sĩn hân tộc, truy đuổi nhiều này như vậy, đã sớm nghĩ tới bên trong có khả năng có lừa dối.
Mà ma tộc gần đây cường thế, ở trong trạng thái cường thế, bọn họ bình thường sẽ chủ động bỏ qua một ít âm mưu. Bởi vì bọn họ cảm thấy, cho dù có âm mưu gì cũng chưa chắc đã hữu dụng.
Có Vân Oanh lão tổ tọa trấn, nhiều tinh nhuệ Kim Ma nhất mạch như vậy, Nhân tộc cho dù có mười, có tám lão tổ thần đạo tới cũng căn bản không thể làm nên chuyện gì.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Khiếu lão tổ tràn ngập tự tin.
Thế nhưng mà nghe ý tứ đùa cợt trong lời nói của Giang Trần, Kim Khiếu lão tổ bản năng đã cảm thấy có chút không ổn. Một tiểu tử nhân loại dựa vào cái gì lại có khẩu khí lớn như vậy?
- Đáng chết, chẳng lẽ thực sự trúng kế.
Kim Khiếu lão tổ nhảy dựng lên, một cảm giác hàn ý khó hiểu xông lên đầu hắn.
Hắn quan sát bốn phía một chút, lại phát hiện ra tiểu tử mình truy đuổi đã triệt để biến mất không còn tung tích. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn co lại, cũng không dám tiếp tục đuổi nữa. Mà dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Bất Hủ thánh địa.
Chỉ là chờ hắn trở lại địa bàn của Bất Hủ thánh địa, một ngụm máu thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra. Bất Hủ thánh địa to lớn như vậy không ngờ đã trở thành vườn không nhà trống.
Mà tinh nhuệ do hắn dẫn đầu của Kim Ma nhất mạch, trong thời gian ngắn ngủi bảy tám ngày, giống như bốc hơi trong nhân gian. Không còn một bóng người.
Nhưng mà loại khí tức sát phạt thảm thiết ở hiện trường lại làm cho trong lòng Kim Khiếu lão tổ vô cùng phiền muộn. Cẩn thận thăm dò hiện trường một phen, sắc mặt Kim Khiếu lão tổ vô cùng âm trầm.
Kim Khiếu lão tổ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên có cảm giác như rơi vào trong hầm băng:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Nhân tộc thời kỳ thượng cổ cũng không có thực lực như vậy. Sao tới đời sau lại trở nên mạnh mẽ tới như thế?
Đây căn bản là chuyện không phù hợp với lẽ thường.
Thế nhưng mà hắn kiểm tra tới lui, lại làm cho tâm tình Kim Khiếu lão tổ hắn càng ngày càng tuyệt vọng. Một sự thực vô cùng tàn nhẫn bày ra trước mắt hắn.
Tu sĩ Kim Ma nhất mạch hắn không phải rời đi, mà toàn quân bị diệt.
Thậm chí cơ hồ cả Vân Oanh lão tổ trong đám Kim Ma nhất mạch của hắn cũng giống như triệt để biến mất trong thế giới này vậy.
Chuyện này khiến cho Kim Khiếu lão tổ phát hỏa, dùng thực lực của hắn, trong cơ hồ tất cả lão tổ ma tộc tuyệt đối là tồn tại top năm, thậm chí là top ba.
Rõ ràng lại không thể làm gì với một người trẻ tuổi. Nhìn tư thế kia của đối phương, mơ hồ có hy vọng khiến cho hắn ôm hận.
Đánh giận nhất chính là tiểu tử này bỏ chạy hoàn toàn không có quy luật, phương hướng nào. Lúc thì Đông, lúc thì Tây, làm cho Kim Khiếu lão tổ căn bản không nắm bắt được ý đồ của đối phương.
Có nhiều lần hắn nhịn không được muốn liên lạc với đồng đạo ma tộc khác tới bao vây chặn địch, thế nhưng mà hành tung của tiểu tử kia phiêu dật, cho dù hắn triệu tập mấy đồng đạo tới cũng chưa chắc có thể thành công.
Mấu chốt nhất chính là Kim Khiếu lão tổ cũng không muốn đồng đạo chín mạch khác tới đây kiếm chén canh.
Thời gian mấy ngày qua làm cho Kim Khiếu lão tổ càng thêm xác định, tiểu tử nhân loại này chính là Giang Trần, mà trên người kẻ này nhất định có bí mật kinh người.
Những bí mật này làm cho tham niệm trong lòng Kim Khiếu lão tổ không ngừng bành trướng.
Một tu sĩ trẻ tuổi, trong chiến đấu, truy đuổi mà có thể kiên trì, bền bỉ, không biết mệt mỏi, điều này sao có thể? Như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất, đối phương có bảo vật cường đại chống đơx.
Phương diện tốc độ, Kim Khiếu lão tổ cũng không có ưu thế tuyệt đối. Đây cũng là chuyện giờ phút này khiến cho hắn ảo não nhất. Nếu như hắn có tốc độ của Dực ma, giờ phút này nhất định có thể đuổi theo tiểu tử này, bắt giữ tiểu tử này lại.
Hắn đã cảm giác được, thực lực tiểu tử này tuyệt đối không bằng hắn, cho dù tiểu tử này có vài đầu chân linh hỗ trợ, cũng tuyệt đối không bằng Kim Khiếu lão tổ hắn.
Bọn chúng có thể bắt được NGân CHuy lão tổ, hơn phân nửa là dựa vào âm mưu quỷ kế, dựa vào đột nhiên ám toán.
Giang Trần dường như rất hưởng thụ loại cảm giác chạy loạn bốn phía này. Liên tục vài ngày, hắn đều cố ý dẫn dắt Kim Khiếu lão tổ, nhưng mà làm như vậy cũng có chút nguy hiểm. Có nhiều lần, hắn thiếu chút nữa bị Kim Khiếu lão tổ ngăn chặn.
Một khi bị chặn lại, vậy cũng chỉ có thể tử chiến một trận.
Hiện tại Giang Trần chênh lệch với đối phương vô cùng lớn. Trừ phi hắn có thể đột phá thần đạo tứ trọng, mượn nhờ bảo vật đầy người, lại phối hợp với tứ đại chân linh, mới có cơ hội hàng phục Kim Khiếu lão tổ này.
Bằng không mà nói, dùng sức chiến đấu hiệu hữu, nhiều lắm chỉ có thể giữ khoảng cách hiện tại với Kim Khiếu lão tổ, có lẽ còn có thể nằm ở thế hạ phong.
Quan trọng nhất chính là Giang Trần không muốn bạo lộ sức chiến đấu chính thức của hắn. Khiến cho ma tộc chú ý.
Nếu như bạo lộ thực lực, nhất định phải đảm bảo giết chết đối thủ, nếu không bạo lộ cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hiện tại hắn bỏ trốn bốn phía như vậy, ngược lại có thể khiến cho địch nhân lầm tưởng hắn yếu đuối. Trọng yếu nhất là, Giang Trần dẫn Kim Khiếu lão tổ rời đi, không cho đối phương nghỉ ngơi là vì muốn tạo cơ hội cho Phệ Kim thử nhất tộc.
Nếu như Phệ KIm thử nhất tộc nắm chặt cơ hội mà nói, những ngày này bọn họ có lẽ đã ra tay với Kim Ma nhất mạch.
Dùng số lượng tử tôn của Phệ Kim thử nhất tộc, đối phó với mấy vạn tu sĩ của Kim Ma nhất mạch vẫn chiếm thế thượng phong. Dù sao, năng lực của Phệ Kim thử nhất tộc đối với Kim ma nhất mạch là tương khắc.
Huống chi ven đường Giang Trần còn thả tứ đại chân linh ra, để cho bọn họ trở lại Bất Hủ thánh địa, mà một mình hắn thì dẫn Kim Khiếu lão tổ đi du lịch bốn phía.
Lại qua vài ngày, Kim Khiếu lão tổ cơ hồ có chút hổn hển, hắn mơ hồ phát giác được tiểu tử này luôn kéo hắn đuổi giết, dường như động cơ có chút không đúng.
Dùng tốc độ của tiểu tử kia, dường như hoàn toàn có cơ hội thoát khỏi hắn, vì sao mỗi một lần đều như gần như xa, mỗi một lần đều khiến cho hắn một loại cảm giác, chỉ cần kiên trì một lát là lập tức có thể thành công.
Không thể không thừa nhận, đây là ảo giác.
Mà loại ảo giác này có lẽ là tiểu tử này cố ý tạo ra.
Kim Khiếu lão tổ mơ hồ có cảm giác bị lừa gạt, rít gào truyền thức nói:
- Tiểu tử, ngươi chỉ biết trốn trốn tránh tránh, chẳng lẽ truyền thừa của nhân tộc các ngươi cũng chỉ có dạy ngươi làm rùa đen rút đầu hay sao?
Phép khích tướng.
Trong lòng Giang Trần vui vẻ, phép khích tướng vụng về như vậy nếu như có tác dụng sẽ khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng buồn cười.
Hắn biết rõ lão ma này hoàn toàn đã bị hắn làm cho có chút sụp đổ, bằng không dùng bổn sự, khí độ của lão ma này, cũng sẽ không nói ra những lời ngây thơ như vậy.
Nhưng mà loại truy đuổi này đã có thể chấm dứt được rồi.
Bởi vì đã bảy tám ngày đi qua, chiến cuộc bên Bất Hủ thánh địa có lẽ đã chấm dứt. Đội ngũ nên rời đi cũng đã rời đi.
Lập tức Giang Trần cười ha hả, đáp lại:
- Lão ma Kim Ma nhất mạch, lần này ta rất muốn lấy đầu ngươi. Chỉ tiếc, cho dù ngươi mạnh mẽ thế nào, từ nay về sau ngươi cũng chỉ còn cái mác tư lệnh gốc. Cái mạng này của ngươi, ta tạm thời lưu lại cho ngươi, đợi thời cơ thích hợp, ta lại tới lấy đầu trên cổ ngươi.
Giang Trần nói xong, thúc dục Trượng Thiên Xích, trong nháy mắt đã biến mất trong hư không.
Kim Khiếu lão tổ sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm. Phân biệt một lát, sắc mặt đột nhiên đại biến:
- Không tốt, tiểu tử này chẳng lẽ dùng kế điệu hộ ly sơn?
Không thể không nói. Tư duy của Ma tộc không giống với nhân tộc. Nếu như là tu sĩn hân tộc, truy đuổi nhiều này như vậy, đã sớm nghĩ tới bên trong có khả năng có lừa dối.
Mà ma tộc gần đây cường thế, ở trong trạng thái cường thế, bọn họ bình thường sẽ chủ động bỏ qua một ít âm mưu. Bởi vì bọn họ cảm thấy, cho dù có âm mưu gì cũng chưa chắc đã hữu dụng.
Có Vân Oanh lão tổ tọa trấn, nhiều tinh nhuệ Kim Ma nhất mạch như vậy, Nhân tộc cho dù có mười, có tám lão tổ thần đạo tới cũng căn bản không thể làm nên chuyện gì.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Khiếu lão tổ tràn ngập tự tin.
Thế nhưng mà nghe ý tứ đùa cợt trong lời nói của Giang Trần, Kim Khiếu lão tổ bản năng đã cảm thấy có chút không ổn. Một tiểu tử nhân loại dựa vào cái gì lại có khẩu khí lớn như vậy?
- Đáng chết, chẳng lẽ thực sự trúng kế.
Kim Khiếu lão tổ nhảy dựng lên, một cảm giác hàn ý khó hiểu xông lên đầu hắn.
Hắn quan sát bốn phía một chút, lại phát hiện ra tiểu tử mình truy đuổi đã triệt để biến mất không còn tung tích. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn co lại, cũng không dám tiếp tục đuổi nữa. Mà dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Bất Hủ thánh địa.
Chỉ là chờ hắn trở lại địa bàn của Bất Hủ thánh địa, một ngụm máu thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra. Bất Hủ thánh địa to lớn như vậy không ngờ đã trở thành vườn không nhà trống.
Mà tinh nhuệ do hắn dẫn đầu của Kim Ma nhất mạch, trong thời gian ngắn ngủi bảy tám ngày, giống như bốc hơi trong nhân gian. Không còn một bóng người.
Nhưng mà loại khí tức sát phạt thảm thiết ở hiện trường lại làm cho trong lòng Kim Khiếu lão tổ vô cùng phiền muộn. Cẩn thận thăm dò hiện trường một phen, sắc mặt Kim Khiếu lão tổ vô cùng âm trầm.
Kim Khiếu lão tổ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên có cảm giác như rơi vào trong hầm băng:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Nhân tộc thời kỳ thượng cổ cũng không có thực lực như vậy. Sao tới đời sau lại trở nên mạnh mẽ tới như thế?
Đây căn bản là chuyện không phù hợp với lẽ thường.
Thế nhưng mà hắn kiểm tra tới lui, lại làm cho tâm tình Kim Khiếu lão tổ hắn càng ngày càng tuyệt vọng. Một sự thực vô cùng tàn nhẫn bày ra trước mắt hắn.
Tu sĩ Kim Ma nhất mạch hắn không phải rời đi, mà toàn quân bị diệt.
Thậm chí cơ hồ cả Vân Oanh lão tổ trong đám Kim Ma nhất mạch của hắn cũng giống như triệt để biến mất trong thế giới này vậy.
/3612
|