Chính là bởi vì thực lực tăng lên cực nhanh, làm cho bọn họ ý thức được, giao thủ với ma tộc là một lần ma luyện cực lớn. Mà Ma tộc không thể nghi ngờ là đá mài dao tốt nhất cho bọn họ, làm cho bọn họ không ngừng kích phát lực lượng huyết mạch, không ngừng đột phá trên phương diện võ đạo.
Giang Trần lại không phủ nhận:
- Bách Hoa thánh địa chính là địa phương linh dược thừa thãi nhất trong Vạn Uyên đảo. Tuy rằng bọn họ gần đây ăn chút quả đắng từ ta. Nhưng mà trước mắt đại cục, ta cũng không so đo chút ân oán cá nhân này. Còn nữa, Thần Tê thảo kia nếu như tồn tại trong Vạn Uyên đảo, khả năng lớn nhất là ở trong Bách Hoa thánh địa này.
Bách Hoa thánh địa trong lĩnh vực đan dược luôn vượt qua tổng thể Vạn Uyên đảo rất nhiều. Trước khi Giang Trần xuất hiện, Bách Hoa thánh địa này ở lĩnh vực đan đạo có đủ ưu thế mang tính áp đảo.
Giang Trần xuất hiện, ở phương diện đan dược thành phẩm, áp đảo Bách Hoa thánh địa. Nhưng mà phương diện linh dược, dược liệu, nội tình truyền thừa của Bách Hoa thánh địa còn đó.
Một thánh địa như vậy, muốn nói tới ý nghĩa chiến lược, kỳ thực còn nằm trên thánh địa khác. Nếu như Vĩnh Hằng thánh địa không phải là minh chủ, địa vị chiến lược của Hạng Vấn Thiênđ kỳ thực còn xa không bằng Bách Hoa thánh địa này.
Chiếm lĩnh Bách Hoa thánh địa, cũng có nghĩa là ma tộc sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên, ma tộc phong ấn hai mươi vạn năm, thứ thiếu thốn nhất chính là tài nguyên.
Cho nên Giang Trần cảm thấy, Bách Hoa thánh địa này không thể không cứu.
Thần điểu Chu Tước kia cười ha hả nói:
- Trần thiếu, chỉ sợ bản thân ma tộc cũng không thể tưởng tượng được ngươi để Vĩnh Hằng thánh địa đó không tới, hết lần này tới lần khác lại ra tay với Bất Hủ thánh địa và Bách Hoa thánh địa. Ta đoán, hiện tại cả ma tộc trong Vạn Uyên đảo, chỉ sợ cũng thần hồn nát thần tính a. Kim Ma nhất mạch bị diệt, đối với mạch khác trong ma tộc mà nói, lực uy hiếp nhất định sẽ có. Hơn nữa khẳng định không nhẹ chút nào.
Giang Trần thở dài:
- Ta không hy vọng có loại uy hiếp này. Ma tộc nhanh nhẹn dũng mãnh, uy hiếp từ trước tới nay chỉ khiến cho bọn chúng khủng hoảng nhất thời, không có cách nào phá hủy tín niệm trong bản tâm bọn chúng. Trái lại, bọn chúng có vết xe đổ của Kim Ma nhất mạch, chỉ sợ sẽ càng thêm cẩn thận. Chúng ta muốn lập lại chiêu cũ, chỉ sợ độ khó vô cùng lớn.
Giao chiến với Kim Ma nhất mạch làm cho Giang Trần có được tin tưởng rất lớn. Cũng làm cho Giang Trần có một ít lý giải cơ bản về sự mạnh mẽ, hiếu chiến của ma tộc.
Nếu như mười mạch đoàn kết một lòng, cùng tiến cùng lui mà nói, cương vực nhân loại vô luận thế nào cũng không đánh lại ma tộc.
Chỉ tiếc ma tộc vĩnh viễn không có khả năng triệt để đoàn kết một lòng, cũng không có khả năng không có bất kỳ rạn nứt, ngăn cách nào.
Nói tới Kim Ma nhất mạch này, nếu như không phải Kim Khiếu lão tổ có tư tâm, chỉ sợ cũng không khiến cho toàn quân bị diệt a.
Mà bây giờ tất cả các mạch ma tộc rõ ràng vẫn đang trong trạng thái tự mình chiến đấu, ngẫu nhiên có chút hô ứng, có chút hợp tác, nhưng cũng chỉ là hợp tác trên phạm vi nhỏ mà thôi.
Cũng không có hợp tác trên quy mô lớn.
đây là thời cơ tốt để Giang Trần lợi dụng.
Bách Hoa thánh địa trong thập địa là tồn tại số một số hai. Cũng là tồn tại có tài nguyên dồi dào. Vốn là Yêu Ma nhất mạch đnáh, nhưng mà Cự Ma nhất mạch cũng vội vàng muốn tới kiếm chén canh. Cho nên mới trộn lẫn vào, chuyện này khiến cho Bách Hoa thánh địa chịu áp lực càng nặng hơn.
Đương nhiên ma tộc vẫn có bệnh cũ, một nhà xuất động, cao thấp một lòng không thành vấn đề. Nhưng mà hai nhà đồng thời xuất động, ngược lại càng dễ xuất hiện nội chiến.
Tại Bách Hoa thánh địa, Cự Ma nhất mạch cùng với Yêu Ma nhất mạch sinh ra xung đột rất lớn. Nguyên nhân tự nhiên là tranh giành lợi ích.
Cự Ma nhất mạch và Kim Ma nhất mạch đều là ma tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, dũng mãnh.
Mà Yêu Ma nhất mạch thì am hiểu biến hóa, lực lượng huyết mạch cực kỳ biến thái, một khi thúc dục Huyết khí ma hóa, sức chiến đấu sẽ tăng vọt.
Yêu Ma nhất mạch cũng am hiểu che dấu huyết mạch, điểm này có chút tương tự với Ảnh Ma nhất mạch, chỉ là Ảnh Ma nhất mạch ẩn nấp thân hình, mà Yêu Ma nhất mạch thì ẩn giấu huyết mạch.
Nhưng vô luận thế nào, thực lực Yêu Ma nhất mạch tuyệt đối kém hơn Cự Ma nhất mạch.
Cho nên đối với chuyện Cự Ma nhất mạch chặn ngang đường, bọn họ vô cùng khó chịu.
Đội ngũ hai mạch đã giao thiệp rất nhiều lần. Đàm phán qua rất nhiều lần, thậm chí xung đột lớn nhỏ cũng xuất hiện qua vô số lần.
Thế nhưng mà vấn đề phân phối Bách Hoa thánh địa này bọn họ vẫn không thể nào đồng ý được với nhau. Cuối cùng chỉ có thể xin chỉ thị từ Thiên Ma lão tổ, chờ Thiên Ma lão tổ tới nơi này rồi quyết định.
Dưới sự cân nhắc của Thiên Ma lão tổ, bọn họ đều bình an vô sự, ước định ai cũng không thể tự tiện công kích Bách Hoa thánh địa, không cho phép một mình ra trận.
Hiển nhiên bọn họ đều kiêng kỵ đối phương động thủ trước, hưởng nước đầu a.
Bởi vì nguyên nhân hoang đường này, Bách Hoa thánh địa không ngờ lại có thể kéo dài hơi tàn cho tới lúc này, còn chưa có rơi vào trong tay giặc.
Mà nội bộ Bách Hoa thánh địa hiện tại hiển nhiên đã rất lộn xộn, Bách Hoa lão tổ ở chiến trường vực ngoại, căn bản không có tu sĩ thần đạo chủ trì đại cục, cho nên muốn Bách Hoa thánh địa đối kháng với ma tộc là chuyện hoang đường, viển vông.
Bọn họ giống như thịt cá trên khúc thớt gỗ, tùy thời đợi một đao kia chém xuống, căn bản không có khả năng đối kháng, phản đối gì cả.
Loại cảm xúc tuyệt vọng này lan tràn từ trên xuống dưới Bách Hoa thánh địa.
Thế cục hiện tại trừ phi thập đại lão tổ có thể đồng thời từ chiến trường vực ngoại đi về, có lẽ còn có thể giải cứu thế cục này.
Thế nhưng mà thế cục ngoài chiến trường vực ngoại cũng nghiêm trọng như vậy, đám ngưỡi lão tổ có thể bứt ra để quay về sao? Quá không thực tế.
Bách Hoa thánh địa cũng thông qua đại trận truyền thức, phát ra lời cầu cứu tới tất cả các thánh địa, nhưng mà câu trả lời nhận được lại khiến cho tất cả mọi người tuyệt vọng.
Bên ngoài thập đại thánh địa, hoặc ít hoặc nhiều đều có ma tộc trông coi. Chỉ là có một ít thánh địa tình thế nghiêm trọng một chút, có một chút tình thế nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng mà giai đoạn hiện tại, một đội ngũ của một thánh địa căn bản không đủ nhét kẽ răng của ma tộc. Tuy rằng thập đại thánh địa đã kết minh.
Nhưng mà trận tuyến kết minh, giai đoạn hiện tại quả thực không thể nào phát huy ra tác dụng quá lớn.
- Thánh chủ đại nhân, đại quân ma tộc càng ngày càng nhiều. Thánh địa chúng ta đã bị hai mạch ma tộc bao vây chặt như nêm. Theo thuộc hạ thấy, hoặc là cầu cứu, hoặc là phá vòng vây. Tử thủ như vậy tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng nào.
Một gã trưởng lão của Bách Hoa thánh địa chăm chú nói.
Tên thánh chủ lúc trước tham dự thiên tài thi đấu ở Bình Sa đảo kia họ Cao.
- Hừ, có thể cầu cứu được ta đã cầu cứu qua. Hiện tại tất cả mọi người trong Vạn Uyên đảo đều là bồ tát qua sông, bản thân khó bảo toàn. Thời khắc mấu chốt còn có thể trông cậy vào ai được chứ?
- Thánh Chủ đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta hiện tại đã kết minh, vì sao không cầu viện với Giang Trần thiếu chủ ở cương vực nhân loại a? Nghe nói Giang Trần thiếu chủ kia ở Đông Duyên đảo đã giao thủ với ma tộc, tiêu diệt một đám chủ lực ma tộc, uy chấn nhân tộc a.
- Đúng vậy, tin tức này mấy ngày nay luôn truyền tới, cũng không biết thật giả ra sao?
- Bịa đặt lung tung, những tin tức này có lẽ đều truyền từ Vĩnh Hằng thánh địa ra chứ? Muốn thổi phồng cho thiên tài Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ a.
Cao thánh chủ hiển nhiên không tin.
- Thánh Chủ đại nhân, thuộc hạ có tội, bản thân không có cách gì lên tiếng. Nhưng mà mọi người đã tới đây, Thạch mỗ có lẽ nên nói nhiều một câu. Có lẽ thực sự có thể cân nhắc cầu viện Giang Trần kia.
Người nói lời này không ngờ lại là Thạch Huyền đại sư.
Lúc trước thua trong tay Giang Trần, bị giam hồi lâu, về sau mới được Giang Trần thả về Bách Hoa thánh địa, bởi vì hắn làm tù binh trong thời gian ngắn, cho nên hiện tại rất ít xuất hiện, vốn hắn là cự đầu trong Bách Hoa thánh địa, hiện tại tư thế cũng hạ rất thấp.
Giang Trần lại không phủ nhận:
- Bách Hoa thánh địa chính là địa phương linh dược thừa thãi nhất trong Vạn Uyên đảo. Tuy rằng bọn họ gần đây ăn chút quả đắng từ ta. Nhưng mà trước mắt đại cục, ta cũng không so đo chút ân oán cá nhân này. Còn nữa, Thần Tê thảo kia nếu như tồn tại trong Vạn Uyên đảo, khả năng lớn nhất là ở trong Bách Hoa thánh địa này.
Bách Hoa thánh địa trong lĩnh vực đan dược luôn vượt qua tổng thể Vạn Uyên đảo rất nhiều. Trước khi Giang Trần xuất hiện, Bách Hoa thánh địa này ở lĩnh vực đan đạo có đủ ưu thế mang tính áp đảo.
Giang Trần xuất hiện, ở phương diện đan dược thành phẩm, áp đảo Bách Hoa thánh địa. Nhưng mà phương diện linh dược, dược liệu, nội tình truyền thừa của Bách Hoa thánh địa còn đó.
Một thánh địa như vậy, muốn nói tới ý nghĩa chiến lược, kỳ thực còn nằm trên thánh địa khác. Nếu như Vĩnh Hằng thánh địa không phải là minh chủ, địa vị chiến lược của Hạng Vấn Thiênđ kỳ thực còn xa không bằng Bách Hoa thánh địa này.
Chiếm lĩnh Bách Hoa thánh địa, cũng có nghĩa là ma tộc sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên, ma tộc phong ấn hai mươi vạn năm, thứ thiếu thốn nhất chính là tài nguyên.
Cho nên Giang Trần cảm thấy, Bách Hoa thánh địa này không thể không cứu.
Thần điểu Chu Tước kia cười ha hả nói:
- Trần thiếu, chỉ sợ bản thân ma tộc cũng không thể tưởng tượng được ngươi để Vĩnh Hằng thánh địa đó không tới, hết lần này tới lần khác lại ra tay với Bất Hủ thánh địa và Bách Hoa thánh địa. Ta đoán, hiện tại cả ma tộc trong Vạn Uyên đảo, chỉ sợ cũng thần hồn nát thần tính a. Kim Ma nhất mạch bị diệt, đối với mạch khác trong ma tộc mà nói, lực uy hiếp nhất định sẽ có. Hơn nữa khẳng định không nhẹ chút nào.
Giang Trần thở dài:
- Ta không hy vọng có loại uy hiếp này. Ma tộc nhanh nhẹn dũng mãnh, uy hiếp từ trước tới nay chỉ khiến cho bọn chúng khủng hoảng nhất thời, không có cách nào phá hủy tín niệm trong bản tâm bọn chúng. Trái lại, bọn chúng có vết xe đổ của Kim Ma nhất mạch, chỉ sợ sẽ càng thêm cẩn thận. Chúng ta muốn lập lại chiêu cũ, chỉ sợ độ khó vô cùng lớn.
Giao chiến với Kim Ma nhất mạch làm cho Giang Trần có được tin tưởng rất lớn. Cũng làm cho Giang Trần có một ít lý giải cơ bản về sự mạnh mẽ, hiếu chiến của ma tộc.
Nếu như mười mạch đoàn kết một lòng, cùng tiến cùng lui mà nói, cương vực nhân loại vô luận thế nào cũng không đánh lại ma tộc.
Chỉ tiếc ma tộc vĩnh viễn không có khả năng triệt để đoàn kết một lòng, cũng không có khả năng không có bất kỳ rạn nứt, ngăn cách nào.
Nói tới Kim Ma nhất mạch này, nếu như không phải Kim Khiếu lão tổ có tư tâm, chỉ sợ cũng không khiến cho toàn quân bị diệt a.
Mà bây giờ tất cả các mạch ma tộc rõ ràng vẫn đang trong trạng thái tự mình chiến đấu, ngẫu nhiên có chút hô ứng, có chút hợp tác, nhưng cũng chỉ là hợp tác trên phạm vi nhỏ mà thôi.
Cũng không có hợp tác trên quy mô lớn.
đây là thời cơ tốt để Giang Trần lợi dụng.
Bách Hoa thánh địa trong thập địa là tồn tại số một số hai. Cũng là tồn tại có tài nguyên dồi dào. Vốn là Yêu Ma nhất mạch đnáh, nhưng mà Cự Ma nhất mạch cũng vội vàng muốn tới kiếm chén canh. Cho nên mới trộn lẫn vào, chuyện này khiến cho Bách Hoa thánh địa chịu áp lực càng nặng hơn.
Đương nhiên ma tộc vẫn có bệnh cũ, một nhà xuất động, cao thấp một lòng không thành vấn đề. Nhưng mà hai nhà đồng thời xuất động, ngược lại càng dễ xuất hiện nội chiến.
Tại Bách Hoa thánh địa, Cự Ma nhất mạch cùng với Yêu Ma nhất mạch sinh ra xung đột rất lớn. Nguyên nhân tự nhiên là tranh giành lợi ích.
Cự Ma nhất mạch và Kim Ma nhất mạch đều là ma tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, dũng mãnh.
Mà Yêu Ma nhất mạch thì am hiểu biến hóa, lực lượng huyết mạch cực kỳ biến thái, một khi thúc dục Huyết khí ma hóa, sức chiến đấu sẽ tăng vọt.
Yêu Ma nhất mạch cũng am hiểu che dấu huyết mạch, điểm này có chút tương tự với Ảnh Ma nhất mạch, chỉ là Ảnh Ma nhất mạch ẩn nấp thân hình, mà Yêu Ma nhất mạch thì ẩn giấu huyết mạch.
Nhưng vô luận thế nào, thực lực Yêu Ma nhất mạch tuyệt đối kém hơn Cự Ma nhất mạch.
Cho nên đối với chuyện Cự Ma nhất mạch chặn ngang đường, bọn họ vô cùng khó chịu.
Đội ngũ hai mạch đã giao thiệp rất nhiều lần. Đàm phán qua rất nhiều lần, thậm chí xung đột lớn nhỏ cũng xuất hiện qua vô số lần.
Thế nhưng mà vấn đề phân phối Bách Hoa thánh địa này bọn họ vẫn không thể nào đồng ý được với nhau. Cuối cùng chỉ có thể xin chỉ thị từ Thiên Ma lão tổ, chờ Thiên Ma lão tổ tới nơi này rồi quyết định.
Dưới sự cân nhắc của Thiên Ma lão tổ, bọn họ đều bình an vô sự, ước định ai cũng không thể tự tiện công kích Bách Hoa thánh địa, không cho phép một mình ra trận.
Hiển nhiên bọn họ đều kiêng kỵ đối phương động thủ trước, hưởng nước đầu a.
Bởi vì nguyên nhân hoang đường này, Bách Hoa thánh địa không ngờ lại có thể kéo dài hơi tàn cho tới lúc này, còn chưa có rơi vào trong tay giặc.
Mà nội bộ Bách Hoa thánh địa hiện tại hiển nhiên đã rất lộn xộn, Bách Hoa lão tổ ở chiến trường vực ngoại, căn bản không có tu sĩ thần đạo chủ trì đại cục, cho nên muốn Bách Hoa thánh địa đối kháng với ma tộc là chuyện hoang đường, viển vông.
Bọn họ giống như thịt cá trên khúc thớt gỗ, tùy thời đợi một đao kia chém xuống, căn bản không có khả năng đối kháng, phản đối gì cả.
Loại cảm xúc tuyệt vọng này lan tràn từ trên xuống dưới Bách Hoa thánh địa.
Thế cục hiện tại trừ phi thập đại lão tổ có thể đồng thời từ chiến trường vực ngoại đi về, có lẽ còn có thể giải cứu thế cục này.
Thế nhưng mà thế cục ngoài chiến trường vực ngoại cũng nghiêm trọng như vậy, đám ngưỡi lão tổ có thể bứt ra để quay về sao? Quá không thực tế.
Bách Hoa thánh địa cũng thông qua đại trận truyền thức, phát ra lời cầu cứu tới tất cả các thánh địa, nhưng mà câu trả lời nhận được lại khiến cho tất cả mọi người tuyệt vọng.
Bên ngoài thập đại thánh địa, hoặc ít hoặc nhiều đều có ma tộc trông coi. Chỉ là có một ít thánh địa tình thế nghiêm trọng một chút, có một chút tình thế nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng mà giai đoạn hiện tại, một đội ngũ của một thánh địa căn bản không đủ nhét kẽ răng của ma tộc. Tuy rằng thập đại thánh địa đã kết minh.
Nhưng mà trận tuyến kết minh, giai đoạn hiện tại quả thực không thể nào phát huy ra tác dụng quá lớn.
- Thánh chủ đại nhân, đại quân ma tộc càng ngày càng nhiều. Thánh địa chúng ta đã bị hai mạch ma tộc bao vây chặt như nêm. Theo thuộc hạ thấy, hoặc là cầu cứu, hoặc là phá vòng vây. Tử thủ như vậy tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng nào.
Một gã trưởng lão của Bách Hoa thánh địa chăm chú nói.
Tên thánh chủ lúc trước tham dự thiên tài thi đấu ở Bình Sa đảo kia họ Cao.
- Hừ, có thể cầu cứu được ta đã cầu cứu qua. Hiện tại tất cả mọi người trong Vạn Uyên đảo đều là bồ tát qua sông, bản thân khó bảo toàn. Thời khắc mấu chốt còn có thể trông cậy vào ai được chứ?
- Thánh Chủ đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta hiện tại đã kết minh, vì sao không cầu viện với Giang Trần thiếu chủ ở cương vực nhân loại a? Nghe nói Giang Trần thiếu chủ kia ở Đông Duyên đảo đã giao thủ với ma tộc, tiêu diệt một đám chủ lực ma tộc, uy chấn nhân tộc a.
- Đúng vậy, tin tức này mấy ngày nay luôn truyền tới, cũng không biết thật giả ra sao?
- Bịa đặt lung tung, những tin tức này có lẽ đều truyền từ Vĩnh Hằng thánh địa ra chứ? Muốn thổi phồng cho thiên tài Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ a.
Cao thánh chủ hiển nhiên không tin.
- Thánh Chủ đại nhân, thuộc hạ có tội, bản thân không có cách gì lên tiếng. Nhưng mà mọi người đã tới đây, Thạch mỗ có lẽ nên nói nhiều một câu. Có lẽ thực sự có thể cân nhắc cầu viện Giang Trần kia.
Người nói lời này không ngờ lại là Thạch Huyền đại sư.
Lúc trước thua trong tay Giang Trần, bị giam hồi lâu, về sau mới được Giang Trần thả về Bách Hoa thánh địa, bởi vì hắn làm tù binh trong thời gian ngắn, cho nên hiện tại rất ít xuất hiện, vốn hắn là cự đầu trong Bách Hoa thánh địa, hiện tại tư thế cũng hạ rất thấp.
/3612
|