Hạ Vân Nhiễm sống yên ổn hơn nửa năm. Nàng cảm thấy trừng phạt Đại phu nhân và Đại tiểu thư cũng đă đủ lâu. Nửa năm này gần như là muốn mạng của các nàng. Mà theo thời gian trôi qua, Hạ Huyền đối với nàng ngày càng coi trọng, mỗi ngày đều tìm nàng kiểm tra bài học, xin tiên sinh dạy nàng viết chữ. Theo tình huống này, Hạ Huyền như muốn đem nàng thành hoàng hậu tương lai mà bồi dưỡng.
Hạ Vân Nhiễm cũng muốn kiếm cớ tránh né nhưng vô dụng, Hạ Huyền mỗi ngày đều theo dõi nàng. Nếu không đạt được mục tiêu, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Nàng cũng không muốn trở thành con cờ của Hạ Huyền, nhưng trước mắt nàng chỉ có một con đường để đi. Đó chính là chữa trị cho Hạ Nguyệt Nhu để cho Hạ Huyền lợi dụng một lần nữa. Đến lúc đó, nàng là thứ nữ suy cho cùng cũng không hữu dụng bằng con vợ cả.
Sáng hôm nay, Hạ Vân Nhiễm tới phòng của Đại phu nhân. Vừa vào cửa, nàng cũng cảm giác được có hai ánh mắt độc ác đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng xem như không thấy, cười cười: “Gặp qua Đại phu nhân.”
“Ngươi tới làm gì?” Đại phu nhân đối với nàng vô cùng chán ghét, ngay cả che giấu cũng không muốn.
“Đại phu nhân, ta nghe nói Đại tiểu thư bị bệnh. Ta có một vị thuốc hay có thể chữa khỏi cho Đại tiểu thư.” Hạ Vân Nhiễm nói ra mục đích của mình.
“Thuốc hay? Ngươi có lòng tốt vậy sao? Không phải muốn trị chết nữ nhi của ta hả?” Đại phu nhân không chút khách khí hừ lạnh nói.
“Đại phu nhân, ngài không muốn tin ta thì thôi. Trước đây ta sống ở nông thôn, cũng có người bị mắc bệnh giống Đại tiểu thư, súyt chút nữa là bị hủy dung nhưng đều có thuốc để trị hết.”
“Ngươi… Nữ nhi cả ta bất quá chỉ bị phong hàn, có bệnh tật gì? Ngươi không nên ở đây nguyền rửa nữ nhi của ta.” Ánh mắt của Đại phu nhân hoảng hốt, nhất thời liền lớn tiếng quát.
Hạ Vân Nhiễm cười cười: “Đại phu nhân, ngươi cũng đừng giấu nữa, cha đă nói cho ta nghe.”
Sắc mặt Đại phu nhân tái nhợt rất khó coi. Nàng cắn chặt môi, cơ hồ là muốn cắn ra máu, trừng mắt nói với Hạ Vân Nhiễm: “Ngươi hiện tại đắc ư lắm phải không? Có lăo gia, lăo phu nhân làm chỗ dựa cho ngươi, cánh cũng trở nên cứng cáp rồi phải hả? Dám ta gan lớn mật trước mặt ta.”
“Đại phu nhân, ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Dù sao ta tới đây cũng để đưa thuốc cho ngươi, chờ bệnh của Đại tiểu thư khỏi, ngươi sẽ rất biết ơn ta đi!”
“Sao ta lại phải tin tưởng ngươi?”
“Ngươi chỉ cần tin một việc: ta không muốn cướp đi danh tiếng của Đại tỷ, hơn nữa cũng không có ý định sẽ đoạt nó.” Giờ phút này, giọng điệu nói chuyện của Hạ Vân Nhiễm tĩnh táo dị thường, hoàn toàn không giống như một thiếu nữ mười bốn tuổi, trong đôi mắt kiên định của nàng lóe ra tia lạnh.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Đại phu nhân suưt không kiềm nén được khó tin, Hạ Vân Nhiễm này vẫn còn là Hạ Vân Nhiễm của nửa năm trước sao? Sao ánh mắt lại có thể lạnh lẽo như thế?
Ta chỉ muốn khuôn mặt của Đại tỷ mau tốt lên thôi, sau đó để cho phụ thân vui vẻ. Phụ thân đối với ta tốt như vậy, ta làm sao có thể không giúp đơ hắn?” Hạ Vân Nhiễm cười cười.
“Ngươi tốt vậy sao?”
“Chẳng lẽ ta không tốt khi nào chứ? Hình như trước giờ ta chưa từng làm hại các ngươi đi! Hơn nữa ta vì cái gì muốn hại các ngươi? Không có đạo lư mà.” Hạ Vân Nhiễm nháy đôi mắt to, ngây ngô nói.
Lời nói đơn thuần như thế làm cho những lời muốn nói của Đại phu nhân bị nghẹn ở trong cổ. Chính xác, xưa nay đều là nàng âm thầm muốn hại Hạ Vân Nhiễm, nhưng Hạ Vân Nhiễm này rốt cuộc giẫm phải vận cứt chó gì mà vẫn bình yên vô sự, giọng nói của nàng có phần hơi dịu đi: “Ngươi thực sự có phương thuốc có thể trị khỏi cho nữ nhi của ta?”
“Đại phu nhân tin lời của ta thì liền giao cho ta đi.” Hạ Vân Nhiễm mín môi cười.
“Nếu ta không tin thì sao?”
“Ta nghe cha nói, ngươi vì Đại tỷ đă tìm không ít danh y nhưng đều không chữa khỏi. Ngươi không còn lựa chọn nào khác, không phải sao? Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta?”
“Láo xược! Ngươi dám ăn nói với ta như vậy.” Sắc mặt Đại phu nhân trầm xuống, nghiêm khắc quát một tiếng. Nàng thật không thể tin được Hạ Vân Nhiễm lại khó đoán tới vậy, hơn nữa tâm tư cũng rất kín đáo.
“Ai, ta thực lòng muốn cứu Đại tỷ. Nếu Đại phu nhân không tin thì thôi, quên đi!” Hạ Vân Nhiễm đứng lên rời khỏi.
“Chờ một chút! Ngươi đứng lại đó cho ta! Nếu ngươi có phương thuốc thì nhanh chóng dâng lên đây!” Đại phu nhân vẫn đè xuống lửa giận, bệnh tình của nữ nhi quan trọng hơn.
“Đại phu nhân, nếu ta cứu được Đại tỷ, ngươi có thể đáp ứng ta một việc không?’
“Việc gì?”
“Về sau tốt với ta một chút!” Hạ Vân Nhiễm nói. Nàng cũng không phải thích làm mấy chuyện vụn vặt này để được ban thưởng. Nhưng nàng bỏ ra công sức chữa trị cho Hạ Nguyệt Nhu, ít nhiều gì cũng có một chút lợi ích đi!
“Chữa tốt rồi nói sau. Trị không hết, ta sẽ không tha cho ngươi.” Đại phu nhân nén giận nói.
Nếu không phải Hạ Vân Nhiễm muốn đem Hạ Nguyệt Nhu chữa khỏi để thay đổi tầm nhìn của Hạ Huyền, nàng sẽ làm cho gương mặt Hạ Nguyệt Nhu bị hủy luôn. Có mẫu thân khó ưa như vậy, sau này cũng sẽ có lúc nàng ta tác oai tác quái.
Việc Hạ Vân Nhiễm bắt đầu chữa trị cho khuôn mặt của Hạ Nguyệt Nhu, Nhị di nương dù không thể hiểu được tại sao Hạ Vân Nhiễm muốn làm như vậy, nhưng nàng biết rơ nàng không ngăn cản được. Nửa năm sống chung với nhau, nàng và Hạ Vân Nhiễm vẫn tương kính như tân*. Hạ Vân Nhiễm đem đến cho nàng sự chú ư và yêu thương của lăo gia, còn nàng thì dạy dỗ Hạ Vân Nhiễm, giống như hai bên trao đổi lợi ích.
*tương kính như tân: dùng lễ mà đối đăi với nhau (câu này thương dùng cho các cặp vợ chồng). Trong bài lại có ư nói Lư Nguyệt Kiều và Hạ Vân Nhiễm vẫn đối xử nhau theo lễ nghĩa nên có.
Nhưng có một điểm, Lư Nguyệt Kiều nhận ra rằng Hạ Vân Nhiễm là người rất có chủ kiến, có rất nhiều chuyện nàng đều tự mình quyết định. Lư Nguyệt Kiều hiểu được Hạ Vân Nhiễm luôn che giấu tài năng, kỳ thật bất kể phương diện nào nàng cũng có thể xuất sắc hơn Hạ Nguyệt Nhu.
Tất nhiên là trừ bỏ môn nữ công làm nàng đau đầu kia.
Ba tỷ muội Hạ Vân Tuệ không vừa mắt người khác nên Hạ Huyền vẫn mặc kệ các nàng, Đại phu nhân cũng không quan tâm, Nhị di nương chỉ để ư Hạ Vân Nhiễm, nên các nàng bình thường tụ hợp lại nếu không phải mắng chửi Hạ Vân Nhiễm thì cũng sinh ra hờn dỗi. Tóm lại các nàng đều oán hận Hạ Vân Nhiễm trong lòng.
Lần này nghe nói Hạ Vân Nhiễm xung phong chữa bệnh cho Đại tiểu thư, các nàng sẽ chờ nàng ta bị chê cười. Một thứ nữ không biết gì ngộ nhỡ không thể chữa khỏi cho Đại tiểu thư mà lại chữa chết thì sao? Nàng ta cũng sẽ xong đời.
Hạ Nguyệt Nhu đúng là rất bài xích, nằm nửa năm, nàng đă sớm hận Hạ Vân Nhiễm thấu xương. Mỗi khi trên mặt đau nhức nàng đều muốn giết Hạ Vân Nhiễm. Thế nhưng, cố tình nàng ta lại muốn chữa trị gương mặt của nàng, lại có mẫu thân cô hết sức khuyên bảo, nàng mới mạnh mẽ nuốt xuống hận ư, mặc kệ Hạ Vân Nhiễm trét đông trét tây trên mặt của nàng.
Nói đến cũng lạ, vào ngày thứ ba, Hạ Nguyệt Nhu cảm giác được da mặt của mình không còn đau như trước nữa, lại có chút mát lạnh dễ chịu. Nàng rốt cuộc cũng không nén được vui mừng. Ngay cả Đại phu nhân nhìn thấy cũng mừng trong lòng, hy vọng tan vỡ của nàng lại có chút dâng lên.
Nửa tháng sau, sưng đỏ trên da thịt của Hạ Nguyệt Nhu tiêu tan, khôi phục lại vẻ trắng nơn. Hơn nữa, tuổi của nàng không lớn lắm, da thịt có khả năng tự lành rất tốt. Một tháng sau, da thịt của Hạ Nguyệt Nhu lại khôi phục như ban đầu, lại lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, khiến hai mẹ con Đại phu nhân ôm nhau, mừng rơi nước mắt. Lúc này, các nàng đắm chìm trong nỗi vui sướng khi dung nhan khôi phục hoàn toàn đem đại công thần bỏ sang một bên.
Chờ các nàng tử trong vui sướng bình tĩnh trở lại, Đại phu nhân mới nhớ tới Hạ Vân Nhiễm, sau đó làm một quyết định rất sáng suốt lấy năm nghìn lượng bạc trong tiền riêng của nàng ban thưởng cho Hạ Vân Nhiễm, lại để cho mọi người trong phủ đều biết nàng ra tay rất hào phóng với một thứ nữ như vậy.
Các tiểu thư di nương cũng chấn kinh rồi, năm nghìn đó! Cái khoảng đó gần như muốn lấy hết tiền riêng của Đại phu nhân, nên Hạ Vân Nhiễm hết sức vui vẻ tiếp nhận số tiền thưởng này.
Hạ Vân Nhiễm cũng muốn kiếm cớ tránh né nhưng vô dụng, Hạ Huyền mỗi ngày đều theo dõi nàng. Nếu không đạt được mục tiêu, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Nàng cũng không muốn trở thành con cờ của Hạ Huyền, nhưng trước mắt nàng chỉ có một con đường để đi. Đó chính là chữa trị cho Hạ Nguyệt Nhu để cho Hạ Huyền lợi dụng một lần nữa. Đến lúc đó, nàng là thứ nữ suy cho cùng cũng không hữu dụng bằng con vợ cả.
Sáng hôm nay, Hạ Vân Nhiễm tới phòng của Đại phu nhân. Vừa vào cửa, nàng cũng cảm giác được có hai ánh mắt độc ác đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng xem như không thấy, cười cười: “Gặp qua Đại phu nhân.”
“Ngươi tới làm gì?” Đại phu nhân đối với nàng vô cùng chán ghét, ngay cả che giấu cũng không muốn.
“Đại phu nhân, ta nghe nói Đại tiểu thư bị bệnh. Ta có một vị thuốc hay có thể chữa khỏi cho Đại tiểu thư.” Hạ Vân Nhiễm nói ra mục đích của mình.
“Thuốc hay? Ngươi có lòng tốt vậy sao? Không phải muốn trị chết nữ nhi của ta hả?” Đại phu nhân không chút khách khí hừ lạnh nói.
“Đại phu nhân, ngài không muốn tin ta thì thôi. Trước đây ta sống ở nông thôn, cũng có người bị mắc bệnh giống Đại tiểu thư, súyt chút nữa là bị hủy dung nhưng đều có thuốc để trị hết.”
“Ngươi… Nữ nhi cả ta bất quá chỉ bị phong hàn, có bệnh tật gì? Ngươi không nên ở đây nguyền rửa nữ nhi của ta.” Ánh mắt của Đại phu nhân hoảng hốt, nhất thời liền lớn tiếng quát.
Hạ Vân Nhiễm cười cười: “Đại phu nhân, ngươi cũng đừng giấu nữa, cha đă nói cho ta nghe.”
Sắc mặt Đại phu nhân tái nhợt rất khó coi. Nàng cắn chặt môi, cơ hồ là muốn cắn ra máu, trừng mắt nói với Hạ Vân Nhiễm: “Ngươi hiện tại đắc ư lắm phải không? Có lăo gia, lăo phu nhân làm chỗ dựa cho ngươi, cánh cũng trở nên cứng cáp rồi phải hả? Dám ta gan lớn mật trước mặt ta.”
“Đại phu nhân, ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Dù sao ta tới đây cũng để đưa thuốc cho ngươi, chờ bệnh của Đại tiểu thư khỏi, ngươi sẽ rất biết ơn ta đi!”
“Sao ta lại phải tin tưởng ngươi?”
“Ngươi chỉ cần tin một việc: ta không muốn cướp đi danh tiếng của Đại tỷ, hơn nữa cũng không có ý định sẽ đoạt nó.” Giờ phút này, giọng điệu nói chuyện của Hạ Vân Nhiễm tĩnh táo dị thường, hoàn toàn không giống như một thiếu nữ mười bốn tuổi, trong đôi mắt kiên định của nàng lóe ra tia lạnh.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt của Đại phu nhân suưt không kiềm nén được khó tin, Hạ Vân Nhiễm này vẫn còn là Hạ Vân Nhiễm của nửa năm trước sao? Sao ánh mắt lại có thể lạnh lẽo như thế?
Ta chỉ muốn khuôn mặt của Đại tỷ mau tốt lên thôi, sau đó để cho phụ thân vui vẻ. Phụ thân đối với ta tốt như vậy, ta làm sao có thể không giúp đơ hắn?” Hạ Vân Nhiễm cười cười.
“Ngươi tốt vậy sao?”
“Chẳng lẽ ta không tốt khi nào chứ? Hình như trước giờ ta chưa từng làm hại các ngươi đi! Hơn nữa ta vì cái gì muốn hại các ngươi? Không có đạo lư mà.” Hạ Vân Nhiễm nháy đôi mắt to, ngây ngô nói.
Lời nói đơn thuần như thế làm cho những lời muốn nói của Đại phu nhân bị nghẹn ở trong cổ. Chính xác, xưa nay đều là nàng âm thầm muốn hại Hạ Vân Nhiễm, nhưng Hạ Vân Nhiễm này rốt cuộc giẫm phải vận cứt chó gì mà vẫn bình yên vô sự, giọng nói của nàng có phần hơi dịu đi: “Ngươi thực sự có phương thuốc có thể trị khỏi cho nữ nhi của ta?”
“Đại phu nhân tin lời của ta thì liền giao cho ta đi.” Hạ Vân Nhiễm mín môi cười.
“Nếu ta không tin thì sao?”
“Ta nghe cha nói, ngươi vì Đại tỷ đă tìm không ít danh y nhưng đều không chữa khỏi. Ngươi không còn lựa chọn nào khác, không phải sao? Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta?”
“Láo xược! Ngươi dám ăn nói với ta như vậy.” Sắc mặt Đại phu nhân trầm xuống, nghiêm khắc quát một tiếng. Nàng thật không thể tin được Hạ Vân Nhiễm lại khó đoán tới vậy, hơn nữa tâm tư cũng rất kín đáo.
“Ai, ta thực lòng muốn cứu Đại tỷ. Nếu Đại phu nhân không tin thì thôi, quên đi!” Hạ Vân Nhiễm đứng lên rời khỏi.
“Chờ một chút! Ngươi đứng lại đó cho ta! Nếu ngươi có phương thuốc thì nhanh chóng dâng lên đây!” Đại phu nhân vẫn đè xuống lửa giận, bệnh tình của nữ nhi quan trọng hơn.
“Đại phu nhân, nếu ta cứu được Đại tỷ, ngươi có thể đáp ứng ta một việc không?’
“Việc gì?”
“Về sau tốt với ta một chút!” Hạ Vân Nhiễm nói. Nàng cũng không phải thích làm mấy chuyện vụn vặt này để được ban thưởng. Nhưng nàng bỏ ra công sức chữa trị cho Hạ Nguyệt Nhu, ít nhiều gì cũng có một chút lợi ích đi!
“Chữa tốt rồi nói sau. Trị không hết, ta sẽ không tha cho ngươi.” Đại phu nhân nén giận nói.
Nếu không phải Hạ Vân Nhiễm muốn đem Hạ Nguyệt Nhu chữa khỏi để thay đổi tầm nhìn của Hạ Huyền, nàng sẽ làm cho gương mặt Hạ Nguyệt Nhu bị hủy luôn. Có mẫu thân khó ưa như vậy, sau này cũng sẽ có lúc nàng ta tác oai tác quái.
Việc Hạ Vân Nhiễm bắt đầu chữa trị cho khuôn mặt của Hạ Nguyệt Nhu, Nhị di nương dù không thể hiểu được tại sao Hạ Vân Nhiễm muốn làm như vậy, nhưng nàng biết rơ nàng không ngăn cản được. Nửa năm sống chung với nhau, nàng và Hạ Vân Nhiễm vẫn tương kính như tân*. Hạ Vân Nhiễm đem đến cho nàng sự chú ư và yêu thương của lăo gia, còn nàng thì dạy dỗ Hạ Vân Nhiễm, giống như hai bên trao đổi lợi ích.
*tương kính như tân: dùng lễ mà đối đăi với nhau (câu này thương dùng cho các cặp vợ chồng). Trong bài lại có ư nói Lư Nguyệt Kiều và Hạ Vân Nhiễm vẫn đối xử nhau theo lễ nghĩa nên có.
Nhưng có một điểm, Lư Nguyệt Kiều nhận ra rằng Hạ Vân Nhiễm là người rất có chủ kiến, có rất nhiều chuyện nàng đều tự mình quyết định. Lư Nguyệt Kiều hiểu được Hạ Vân Nhiễm luôn che giấu tài năng, kỳ thật bất kể phương diện nào nàng cũng có thể xuất sắc hơn Hạ Nguyệt Nhu.
Tất nhiên là trừ bỏ môn nữ công làm nàng đau đầu kia.
Ba tỷ muội Hạ Vân Tuệ không vừa mắt người khác nên Hạ Huyền vẫn mặc kệ các nàng, Đại phu nhân cũng không quan tâm, Nhị di nương chỉ để ư Hạ Vân Nhiễm, nên các nàng bình thường tụ hợp lại nếu không phải mắng chửi Hạ Vân Nhiễm thì cũng sinh ra hờn dỗi. Tóm lại các nàng đều oán hận Hạ Vân Nhiễm trong lòng.
Lần này nghe nói Hạ Vân Nhiễm xung phong chữa bệnh cho Đại tiểu thư, các nàng sẽ chờ nàng ta bị chê cười. Một thứ nữ không biết gì ngộ nhỡ không thể chữa khỏi cho Đại tiểu thư mà lại chữa chết thì sao? Nàng ta cũng sẽ xong đời.
Hạ Nguyệt Nhu đúng là rất bài xích, nằm nửa năm, nàng đă sớm hận Hạ Vân Nhiễm thấu xương. Mỗi khi trên mặt đau nhức nàng đều muốn giết Hạ Vân Nhiễm. Thế nhưng, cố tình nàng ta lại muốn chữa trị gương mặt của nàng, lại có mẫu thân cô hết sức khuyên bảo, nàng mới mạnh mẽ nuốt xuống hận ư, mặc kệ Hạ Vân Nhiễm trét đông trét tây trên mặt của nàng.
Nói đến cũng lạ, vào ngày thứ ba, Hạ Nguyệt Nhu cảm giác được da mặt của mình không còn đau như trước nữa, lại có chút mát lạnh dễ chịu. Nàng rốt cuộc cũng không nén được vui mừng. Ngay cả Đại phu nhân nhìn thấy cũng mừng trong lòng, hy vọng tan vỡ của nàng lại có chút dâng lên.
Nửa tháng sau, sưng đỏ trên da thịt của Hạ Nguyệt Nhu tiêu tan, khôi phục lại vẻ trắng nơn. Hơn nữa, tuổi của nàng không lớn lắm, da thịt có khả năng tự lành rất tốt. Một tháng sau, da thịt của Hạ Nguyệt Nhu lại khôi phục như ban đầu, lại lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, khiến hai mẹ con Đại phu nhân ôm nhau, mừng rơi nước mắt. Lúc này, các nàng đắm chìm trong nỗi vui sướng khi dung nhan khôi phục hoàn toàn đem đại công thần bỏ sang một bên.
Chờ các nàng tử trong vui sướng bình tĩnh trở lại, Đại phu nhân mới nhớ tới Hạ Vân Nhiễm, sau đó làm một quyết định rất sáng suốt lấy năm nghìn lượng bạc trong tiền riêng của nàng ban thưởng cho Hạ Vân Nhiễm, lại để cho mọi người trong phủ đều biết nàng ra tay rất hào phóng với một thứ nữ như vậy.
Các tiểu thư di nương cũng chấn kinh rồi, năm nghìn đó! Cái khoảng đó gần như muốn lấy hết tiền riêng của Đại phu nhân, nên Hạ Vân Nhiễm hết sức vui vẻ tiếp nhận số tiền thưởng này.
/65
|