Edit: Tử Dương Hoa
Hạ Vân Nhiễm phất tay áo, tỏ ý đã nghe được, đáy lòng lại thầm buồn rầu, rốt cuộc Long Diệu đang muốn chơi trò gì đây?
Trở lại bữa tiệc, lão phu nhân đã uống đến mức hơi say. Nghe nói, nàng vừa mới đi thì Đại công chúa lại đến, ngồi ở chỗ này cùng lão phu nhân nói chuyện một lúc lâu, vốn là muốn gặp nàng một chút, lại không biết nàng đã chạy đi đâu mất.
“Lão phu nhân, chúng ta về phủ trước đi! Sắc trời cũng không còn sớm nữa.” Hạ Vân Nhiễm nói.
“Cũng được.” Lão phu nhân gật đầu một cái, trưởng công chúa đã trở về phòng nghỉ ngơi, nàng cũng không cần đi tìm để cáo từ, liền dẫn các vị tiểu thư cùng các hạ nhân ra về.
Hôm nay tam muội Hạ Vân Tuệ rất ít nói, cho dù nói chuyện, cũng nhỏ giọng tránh sang một bên nghị luận, hôm nay tài nghệ Hạ Vân Nhiễm lấn át tất cả mọi người, đoạt được giải nhất, muốn bọn họ tiến lên nói lời dễ nghe, họ cũng cảm thấy không cam lòng, mà nói lời châm chọc, thì cũng không có chỗ nào để nói?
Đoàn người vừa ra tới cửa, đã trông thấy trên đường lớn rộng rãi, Hiên Viên Trạm cưỡi trên một con ngựa đen, oai phong lẫm liệt đứng giữa đường, mà theo sau hắn, là một hàng thị vệ, rất có khí thế.
Tư thế này của hắn, rõ ràng chính là đang chờ người.
Mà người hắn đang chờ, lại chính là Hạ Vân Nhiễm.
Hạ Vân Nhiễm không ngờ hắn vẫn còn chưa rời đi, lão phu nhân lập tức nở nụ cười đi đầu dẫn nhóm người Tướng phủ đến thi lễ, Hiên Viên Trạm nhảy từ trên ngựa xuống, đỡ lão phu nhân dậy, ngữ khí kính trọng nói: “Lão phu nhân không cần đa lễ, không biết có thể để cho ta và Thất Tiểu Thư gặp riêng một lát, nhân tiện nói chút chuyện phiếm hay không?”
Lão phu nhân quay đầu lại cười, nhìn sang Hạ Vân Nhiễm, “Vân Nhiễm, nhanh qua đây nói mấy câu với Nhị hoàng tử đi!”
Hạ Vân Nhiễm gật đầu một cái, cất bước đi tới bên cạnh hắn, sau lưng, lão phu nhân tiếp tục dẫn những người khác rời đi, chỉ để lại Tiểu Thất đứng chờ ở một bên.
“Biểu hiện hôm nay của nàng rất xuất sắc.” Hiên Viên Trạm ngợi ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn nàng, thể hiện rõ là thưởng thức.
“Là vì ta sao?” Hiên Viên Trạm lại nói tiếp một câu.
Hạ Vân Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu, vì hắn? Hắn lấy đâu ra sự tự tin như thế?
Ngay sau đó Hiên Viên Trạm lại bổ sung thêm một câu: “Tuy nói thân phận của ta cao quý, là hoàng tử đương triều, nhưng đối với nữ nhân mà ta yêu mến, bất luận thân phận của nàng là gì, chỉ cần khiến cho ta yêu thích, ta đều sẽ không để ý đến.”
Cuối cùng Hạ Vân Nhiễm cũng nghe rõ, xem ra hắn thật sự đã hiểu lầm lớn, cho là nàng dùng sức biểu diễn như vậy, là muốn nâng cao danh tiếng của mình, để tương lai sau này có thể nâng cao danh phận mà xứng đôi với hắn, Hạ Vân Nhiễm thật sự muốn lớn tiếng phản bác, nhưng hiện tại nàng cũng không nên chọc giận hắn, chỉ đành phải im lặng không nói lời nào.
Hiên Viên Trạm cho là nàng khéo léo ngoan hiền, không khỏi cưng chiều đưa bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt dọc theo mái tóc của nàng, giống như đang sủng ái tiểu thê tử của mình.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong cửa bước ra, lại chính là Long Diệu, ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn đôi nam nữ đang đứng trước cửa này, cả người hơi khựng lại, ngay sau đó, hắn cất bước đi về phía xe ngựa của mình.
Vừa đúng lúc Hạ Vân Nhiễm nghiêng người, không hề nhìn thấy hắn, ngược lại, ý cười trên khóe môi Hiên Viên Trạm không khỏi tăng thêm mấy phần hài lòng, hắn còn muốn kế hoạch của Long Diệu thất bại, hắn ta muốn bêu xấu phi tử tương lai của hắn trước mặt mọi người, nhưng không được như ý, quả nhiên là khiến hắn sảng khoái không thôi.
Xe ngựa màu xanh lam đi về phía một con đường khác, đến lúc Hạ Vân Nhiễm nghe được tiếng vang thì mới quay đầu lại liếc mắt nhìn thoáng qua, xem xét một lúc, nàng không khỏi hơi ngẩn ra, hành lễ với Hiên Viên Trạm rồi nói, “Nhị hoàng tử, thần nữ xin phép đi trước.”
Hiên Viên Trạm lại bất ngờ hỏi, “Vân Nhiễm, nàng có thích quà tặng Bổn vương đưa sang không?”
“Quà tặng của Nhị hoàng tử quá quý trọng, quả thật thần nữ hưởng thụ không nổi.” Hạ Vân Nhiễm cụp mắt nói.
“Sao lại như vậy chứ? Ta đã đặc biệt sai người lựa chọn món đồ thích hợp với nàng, nàng xem, hôm nay nàng mặc trang phục diễm lệ hơn một chút, ta càng thích nàng xinh đẹp động lòng người.” Hiên Viên Trạm dịu dàng nói, lại không nhịn được vươn tay nhấc lên một lọn tóc đen rủ trước ngực nàng, cúi người xuống ngửi nhẹ một chút.
Thân thể của tiểu nữ nhân thật là thơm! Lại khiến cho hắn có chút ý loạn tình mê.
Hạ Vân Nhiễm không khỏi đánh giá giả bộ vẻ kinh hoảng, lui về sau một bước, “Thần nữ cáo lui.” Nói xong, xoay người bước về phía xe ngựa Tướng phủ.
Hiên Viên Trạm nghe trong tay một luồng dư hương còn vương vấn, khóe miệng nâng lên nụ cười, mới gặp nàng sơ sơ, chỉ nghĩ rằng đó là một thứ nữ không có danh tiếng gì, hôm nay, tỉ mỉ thưởng thức, mới phát hiện nàng thú vị hơn nhiều so với những thứ nữ bình thường khác.
Lão phu nhân để mình và Hạ Vân Nhiễm cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, đây cũng là thể hiện địa vị của Hạ Vân Nhiễm ở Tướng phủ đã thay đổi, khiến cho Tam muội Hạ Vân Tuệ ngồi trong xe ngựa sau lưng kêu khổ không ngớt, hôm nay Hạ Vân Nhiễm xuất sắc như thế, càng làm nổi bật lên rằng các nàng quá bình thường, làm sao mà vui mừng được?
Trở lại Tướng phủ, Hạ Vân Nhiễm không khỏi nhìn sang đông sương phòng, nơi đó rất yên tĩnh, xe ngựa ngoài cửa cho biết Hạ Nguyệt Nhu đã trở về phủ rồi, Tam muội Hạ Vân Tuệ ở phía sau che miệng cười đi vào, xem ra người mất mặt nhất hôm nay không phải là họ, mà là đại tiểu thư kia kìa!
Đông sương phòng, Hạ Nguyệt Nhu về sớm hơn một chút đang nằm lỳ ở trên giường, chùm chăn khóc thút thít. Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ, mình trở thành trò hề lớn như vậy, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy nàng bị mất thể diện. Huống chi lúc ấy Thái tử và mấy vị hoàng tử đều ở trong sân, cho dù mặt có xinh đẹp như hoa, cũng không biết để vào đâu được.
Đại phu nhân mang thân thể còn chưa hết bệnh đến, ngồi ở cạnh giường khuyên nhủ nàng một hồi lâu. Bà cũng là nghe bọn nha hoàn trở về nói tất cả sự tình xảy ra, cũng khiến cho bà vô cùng tức giận, làm sao nữ nhi lại gặp phải chuyện như này? Chẳng lẽ là có người hạ độc con của bà hay sao?
“Nguyệt Nhu, đừng khóc nữa, con cẩn thận nói cho mẫu thân nghe, trước khi đi phủ công chúa, con đã ăn uống những thứ gì? Có lẽ nào là có người muốn hại con.” Đại phu nhân vỗ nhẹ lưng con gái, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ oán trách ác độc.
Hạ Nguyệt Nhu lại cất một tiếng khóc khẽ khàng, nàng lau nước mắt ngẫm nghĩ lại những món buổi sáng mình ăn uống, lắc lắc đầu nói, “Từ sáng tới giờ, ngoại trừ ăn một chén cháo hạt sen phòng bếp đưa tới ra, thì đều không ăn thêm cái gì, đến phủ công chúa, con cũng chỉ uống một ly trà.”
Vì vũ điệu lần này, đã mấy ngày nay nàng không ăn thoải mái, nghĩ tới khiến cho bản thân mảnh khảnh nhẹ nhàng linh hoạt hơn, nàng đều không dám ăn tự do.
“Trà ở phủ công chúa chắc sẽ không có vấn đề gì, vậy thì nhất định là chén cháo buổi sáng kia rồi, ta sẽ sai người đi phòng bếp điều tra một chút, xem rốt cuộc là ai đến gần phòng bếp, dám bỏ thuốc vào cháo của con. Nếu như điều tra được rõ ràng, ta nhất định phải đi bẩm báo lão gia, để lão gia làm chủ cho con.” Đại phu nhân thở phì phì nói, đồng thời, cũng hi vọng có thể thật sự điều tra ra được cái gì, như vậy, bà sẽ có thể mượn chuyện này gần gũi với Hạ Huyền, con gái của bà xảy ra chuyện như vậy, sao hắn có thể không quan tâm được đây?
Đại phu nhân bắt đầu bắt tay tra xét, tuy bà bị bó buộc tay chân, nhưng giờ phút này, vì chuyện này bà có thể thoải mái ra ngoài, trực tiếp ngồi xuống sảnh phòng bếp, thẩm vấn từng người trong phòng bếp.
Chuyện này truyền đến Nam sương phòng của Lý Nguyệt Kiều, bà nhíu nhíu mày, bây giờ sự vụ trên dưới trong phủ đều do bà quản, làm sao bà có thể để cho đại phu nhân Trình thị tùy ý làm càn được? Bà liền dẫn theo mấy nha hoàn đi sang xem.
Trong phòng bếp, những tiếng kêu oan uổng liên tiếp vang lên, mười người làm trong phòng bếp đang quỳ đông nghẹt trên mặt đất, đại phu nhân uy nghiêm ngồi ở vị trí chủ tọa, lớn tiếng trách cứ một ma ma đối diện, “Mặc dù không phải là lỗi của các ngươi, nhưng cũng là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi làm hại thân thể đại tiểu thư khó chịu, ở phủ công chúa suýt nữa tạo thành sai lầm lớn, mỗi một người các ngươi đều không thoát được trừng phạt đâu.”
Hạ Vân Nhiễm phất tay áo, tỏ ý đã nghe được, đáy lòng lại thầm buồn rầu, rốt cuộc Long Diệu đang muốn chơi trò gì đây?
Trở lại bữa tiệc, lão phu nhân đã uống đến mức hơi say. Nghe nói, nàng vừa mới đi thì Đại công chúa lại đến, ngồi ở chỗ này cùng lão phu nhân nói chuyện một lúc lâu, vốn là muốn gặp nàng một chút, lại không biết nàng đã chạy đi đâu mất.
“Lão phu nhân, chúng ta về phủ trước đi! Sắc trời cũng không còn sớm nữa.” Hạ Vân Nhiễm nói.
“Cũng được.” Lão phu nhân gật đầu một cái, trưởng công chúa đã trở về phòng nghỉ ngơi, nàng cũng không cần đi tìm để cáo từ, liền dẫn các vị tiểu thư cùng các hạ nhân ra về.
Hôm nay tam muội Hạ Vân Tuệ rất ít nói, cho dù nói chuyện, cũng nhỏ giọng tránh sang một bên nghị luận, hôm nay tài nghệ Hạ Vân Nhiễm lấn át tất cả mọi người, đoạt được giải nhất, muốn bọn họ tiến lên nói lời dễ nghe, họ cũng cảm thấy không cam lòng, mà nói lời châm chọc, thì cũng không có chỗ nào để nói?
Đoàn người vừa ra tới cửa, đã trông thấy trên đường lớn rộng rãi, Hiên Viên Trạm cưỡi trên một con ngựa đen, oai phong lẫm liệt đứng giữa đường, mà theo sau hắn, là một hàng thị vệ, rất có khí thế.
Tư thế này của hắn, rõ ràng chính là đang chờ người.
Mà người hắn đang chờ, lại chính là Hạ Vân Nhiễm.
Hạ Vân Nhiễm không ngờ hắn vẫn còn chưa rời đi, lão phu nhân lập tức nở nụ cười đi đầu dẫn nhóm người Tướng phủ đến thi lễ, Hiên Viên Trạm nhảy từ trên ngựa xuống, đỡ lão phu nhân dậy, ngữ khí kính trọng nói: “Lão phu nhân không cần đa lễ, không biết có thể để cho ta và Thất Tiểu Thư gặp riêng một lát, nhân tiện nói chút chuyện phiếm hay không?”
Lão phu nhân quay đầu lại cười, nhìn sang Hạ Vân Nhiễm, “Vân Nhiễm, nhanh qua đây nói mấy câu với Nhị hoàng tử đi!”
Hạ Vân Nhiễm gật đầu một cái, cất bước đi tới bên cạnh hắn, sau lưng, lão phu nhân tiếp tục dẫn những người khác rời đi, chỉ để lại Tiểu Thất đứng chờ ở một bên.
“Biểu hiện hôm nay của nàng rất xuất sắc.” Hiên Viên Trạm ngợi ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn nàng, thể hiện rõ là thưởng thức.
“Là vì ta sao?” Hiên Viên Trạm lại nói tiếp một câu.
Hạ Vân Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu, vì hắn? Hắn lấy đâu ra sự tự tin như thế?
Ngay sau đó Hiên Viên Trạm lại bổ sung thêm một câu: “Tuy nói thân phận của ta cao quý, là hoàng tử đương triều, nhưng đối với nữ nhân mà ta yêu mến, bất luận thân phận của nàng là gì, chỉ cần khiến cho ta yêu thích, ta đều sẽ không để ý đến.”
Cuối cùng Hạ Vân Nhiễm cũng nghe rõ, xem ra hắn thật sự đã hiểu lầm lớn, cho là nàng dùng sức biểu diễn như vậy, là muốn nâng cao danh tiếng của mình, để tương lai sau này có thể nâng cao danh phận mà xứng đôi với hắn, Hạ Vân Nhiễm thật sự muốn lớn tiếng phản bác, nhưng hiện tại nàng cũng không nên chọc giận hắn, chỉ đành phải im lặng không nói lời nào.
Hiên Viên Trạm cho là nàng khéo léo ngoan hiền, không khỏi cưng chiều đưa bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt dọc theo mái tóc của nàng, giống như đang sủng ái tiểu thê tử của mình.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong cửa bước ra, lại chính là Long Diệu, ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn đôi nam nữ đang đứng trước cửa này, cả người hơi khựng lại, ngay sau đó, hắn cất bước đi về phía xe ngựa của mình.
Vừa đúng lúc Hạ Vân Nhiễm nghiêng người, không hề nhìn thấy hắn, ngược lại, ý cười trên khóe môi Hiên Viên Trạm không khỏi tăng thêm mấy phần hài lòng, hắn còn muốn kế hoạch của Long Diệu thất bại, hắn ta muốn bêu xấu phi tử tương lai của hắn trước mặt mọi người, nhưng không được như ý, quả nhiên là khiến hắn sảng khoái không thôi.
Xe ngựa màu xanh lam đi về phía một con đường khác, đến lúc Hạ Vân Nhiễm nghe được tiếng vang thì mới quay đầu lại liếc mắt nhìn thoáng qua, xem xét một lúc, nàng không khỏi hơi ngẩn ra, hành lễ với Hiên Viên Trạm rồi nói, “Nhị hoàng tử, thần nữ xin phép đi trước.”
Hiên Viên Trạm lại bất ngờ hỏi, “Vân Nhiễm, nàng có thích quà tặng Bổn vương đưa sang không?”
“Quà tặng của Nhị hoàng tử quá quý trọng, quả thật thần nữ hưởng thụ không nổi.” Hạ Vân Nhiễm cụp mắt nói.
“Sao lại như vậy chứ? Ta đã đặc biệt sai người lựa chọn món đồ thích hợp với nàng, nàng xem, hôm nay nàng mặc trang phục diễm lệ hơn một chút, ta càng thích nàng xinh đẹp động lòng người.” Hiên Viên Trạm dịu dàng nói, lại không nhịn được vươn tay nhấc lên một lọn tóc đen rủ trước ngực nàng, cúi người xuống ngửi nhẹ một chút.
Thân thể của tiểu nữ nhân thật là thơm! Lại khiến cho hắn có chút ý loạn tình mê.
Hạ Vân Nhiễm không khỏi đánh giá giả bộ vẻ kinh hoảng, lui về sau một bước, “Thần nữ cáo lui.” Nói xong, xoay người bước về phía xe ngựa Tướng phủ.
Hiên Viên Trạm nghe trong tay một luồng dư hương còn vương vấn, khóe miệng nâng lên nụ cười, mới gặp nàng sơ sơ, chỉ nghĩ rằng đó là một thứ nữ không có danh tiếng gì, hôm nay, tỉ mỉ thưởng thức, mới phát hiện nàng thú vị hơn nhiều so với những thứ nữ bình thường khác.
Lão phu nhân để mình và Hạ Vân Nhiễm cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, đây cũng là thể hiện địa vị của Hạ Vân Nhiễm ở Tướng phủ đã thay đổi, khiến cho Tam muội Hạ Vân Tuệ ngồi trong xe ngựa sau lưng kêu khổ không ngớt, hôm nay Hạ Vân Nhiễm xuất sắc như thế, càng làm nổi bật lên rằng các nàng quá bình thường, làm sao mà vui mừng được?
Trở lại Tướng phủ, Hạ Vân Nhiễm không khỏi nhìn sang đông sương phòng, nơi đó rất yên tĩnh, xe ngựa ngoài cửa cho biết Hạ Nguyệt Nhu đã trở về phủ rồi, Tam muội Hạ Vân Tuệ ở phía sau che miệng cười đi vào, xem ra người mất mặt nhất hôm nay không phải là họ, mà là đại tiểu thư kia kìa!
Đông sương phòng, Hạ Nguyệt Nhu về sớm hơn một chút đang nằm lỳ ở trên giường, chùm chăn khóc thút thít. Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ, mình trở thành trò hề lớn như vậy, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy nàng bị mất thể diện. Huống chi lúc ấy Thái tử và mấy vị hoàng tử đều ở trong sân, cho dù mặt có xinh đẹp như hoa, cũng không biết để vào đâu được.
Đại phu nhân mang thân thể còn chưa hết bệnh đến, ngồi ở cạnh giường khuyên nhủ nàng một hồi lâu. Bà cũng là nghe bọn nha hoàn trở về nói tất cả sự tình xảy ra, cũng khiến cho bà vô cùng tức giận, làm sao nữ nhi lại gặp phải chuyện như này? Chẳng lẽ là có người hạ độc con của bà hay sao?
“Nguyệt Nhu, đừng khóc nữa, con cẩn thận nói cho mẫu thân nghe, trước khi đi phủ công chúa, con đã ăn uống những thứ gì? Có lẽ nào là có người muốn hại con.” Đại phu nhân vỗ nhẹ lưng con gái, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ oán trách ác độc.
Hạ Nguyệt Nhu lại cất một tiếng khóc khẽ khàng, nàng lau nước mắt ngẫm nghĩ lại những món buổi sáng mình ăn uống, lắc lắc đầu nói, “Từ sáng tới giờ, ngoại trừ ăn một chén cháo hạt sen phòng bếp đưa tới ra, thì đều không ăn thêm cái gì, đến phủ công chúa, con cũng chỉ uống một ly trà.”
Vì vũ điệu lần này, đã mấy ngày nay nàng không ăn thoải mái, nghĩ tới khiến cho bản thân mảnh khảnh nhẹ nhàng linh hoạt hơn, nàng đều không dám ăn tự do.
“Trà ở phủ công chúa chắc sẽ không có vấn đề gì, vậy thì nhất định là chén cháo buổi sáng kia rồi, ta sẽ sai người đi phòng bếp điều tra một chút, xem rốt cuộc là ai đến gần phòng bếp, dám bỏ thuốc vào cháo của con. Nếu như điều tra được rõ ràng, ta nhất định phải đi bẩm báo lão gia, để lão gia làm chủ cho con.” Đại phu nhân thở phì phì nói, đồng thời, cũng hi vọng có thể thật sự điều tra ra được cái gì, như vậy, bà sẽ có thể mượn chuyện này gần gũi với Hạ Huyền, con gái của bà xảy ra chuyện như vậy, sao hắn có thể không quan tâm được đây?
Đại phu nhân bắt đầu bắt tay tra xét, tuy bà bị bó buộc tay chân, nhưng giờ phút này, vì chuyện này bà có thể thoải mái ra ngoài, trực tiếp ngồi xuống sảnh phòng bếp, thẩm vấn từng người trong phòng bếp.
Chuyện này truyền đến Nam sương phòng của Lý Nguyệt Kiều, bà nhíu nhíu mày, bây giờ sự vụ trên dưới trong phủ đều do bà quản, làm sao bà có thể để cho đại phu nhân Trình thị tùy ý làm càn được? Bà liền dẫn theo mấy nha hoàn đi sang xem.
Trong phòng bếp, những tiếng kêu oan uổng liên tiếp vang lên, mười người làm trong phòng bếp đang quỳ đông nghẹt trên mặt đất, đại phu nhân uy nghiêm ngồi ở vị trí chủ tọa, lớn tiếng trách cứ một ma ma đối diện, “Mặc dù không phải là lỗi của các ngươi, nhưng cũng là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi làm hại thân thể đại tiểu thư khó chịu, ở phủ công chúa suýt nữa tạo thành sai lầm lớn, mỗi một người các ngươi đều không thoát được trừng phạt đâu.”
/65
|