“Ôi, ôi… bình tĩnh lại nào! Cái hố to có chừng này, tôi cho dù muốn cút xa một chút, hiện tại cũng đã là cực hạn rồi.” Sống lưng Anson tựa trên gờ đá.
Chu Trù trong mũi phát ra tiếng xùy, cứ như vậy giơ súng không hề nhúc nhích.
“Này, bộ dáng này của em khiến tôi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên đến chung cư của em. Khi đó em cũng cầm súng chĩa vào tôi, cho dù tôi nói tôi không có ý định làm gì em cả, em một chút cũng không chịu nơi lỏng đề phòng.”
“Nơi lỏng đề phòng trước mặt Anson Lorenzo là một việc vô cùng ngu xuẩn, không phải vừa nãy đã chứng minh điểm này sao?”
“Bên trong còn đạn không?” Anson điều chỉnh tư thế ngồi, dáng vẻ bị cóng không còn sinh khí vừa rồi trong mắt Chu Trù đã trở thành giả tượng từ đầu đến đuôi.
“Còn một viên.” Chu Trù nhún vai, “Khoảng cách này, một viên đủ rồi.”
“Đúng vậy, em là tay súng thiện xạ trong Interpol mà. Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy em, em theo Gwen đi vào, trên lưng vậy mà còn khoác một cây súng bắn tỉa. Chỉ là cảnh sát quốc tế không cần đi ám sát, công việc của em hẳn là ở trong bóng tối yểm hộ đồng nghiệp hoặc là giám thị nhân vật mục tiêu. Chỉ là em có từng ám sát người nào chưa?” Anson hô hấp, hơi sương màu trắng lượn lờ bay lên.
Ngón tay Chu Trù giữ nơi đó, không nhúc nhích.
Súng của cậu luôn luôn rất vững vàng.
“Anh muốn bóc trần vết sẹo của tôi, nhìn bộ dáng khổ sở của tôi? Yên tâm, trạng thái tâm lý của tôi rất tốt. Tôi nhớ Gwen và Mark tiến vào một tòa cao ốc, bên trong có trùm vũ khí đang đàm phán. Vệ sĩ của họ rất cảnh giác, khi bọn hắn móc súng ra, tôi nổ súng bắn chết bọn họ, tôi bắn bốn phát trong vòng hai giây, mỗi phát đều không hề bắn trượt. Đây có coi là tôi từng ‘ám sát’ người nào không?”
Anson vỗ tay, “Giỏi thật. Ánh mắt của em ngay cả một chút dao động cũng chẳng có, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương. Em đem chính mình phòng thủ đến một giọt nước cũng không lọt, khiến tôi không tìm được một chút khe hở nào.”
Lúc này, Leslie mang theo tiểu đội đi tới lều trại của Cole. Ông ta bởi vì mất máu cho nên càng cảm thấy rét lạnh, hai tay hai chân cũng bị trói lại, đôi môi trắng bệch run rẩy.
Nhóm tổ viên cởi dây thừng đang trói chặt ông ta ra, nhanh chóng giúp ông ta cầm máu, mặc dù chỉ là một vết đạn trên mu bàn tay cộng thêm một ngón tay út, nhưng lấy tuổi tác của Cole muốn ông ta chịu đựng những thứ này đúng là hành hạ hết sức.
Leila đi đến cách đó không xa, đó là chỗ thi thể Paige. Cô xoay mặt của cô ta lại, nhìn dấu đạn giữa mày kia thở dài một cái.
“Chu Trù với Anson đâu?” Leila bước nhanh tới bên người Cole chất vấn.
“Bọn họ… bọn họ đi rồi…” Cole thống khổ dị thường, “Mau… cứu tôi…”
Leila lạnh lùng đi tới Leslie bên người, “Có thể liên lạc với Chu Trù không?”
Leslie cau mày, “Không thể. Trong di động của Chu Trù có thiết bị phát tín hiệu, theo lý thuyết lúc nào cũng có thể bắt được tín hiệu điện thoại di động mới đúng, thế nhưng tôi lại không gọi được điện thoại cho cậu ấy.”
“Có phải là… Anson cái tên kia làm gì với Chu Trù rồi không?”
Leslie trầm mặc, ngay sau đó hô gọi đồng nghiệp dưới chân núi, “Lập tức định vị tín hiệu vị trí sở tại của Chu Trù.”
“Tổ trưởng, tín hiệu của Chu Trù hơn một giờ trước đã đột nhiên cắt đứt.”
“Định vị chỗ tín hiệu cuối cùng.”
Mười mấy giây sau, trong di động của Leslie nhận được tọa độ cuối cùng của Chu Trù. Hắn gọi Leila cùng hai tổ viên khác chạy tới.
“Em cứ giơ súng mãi, tư thế cũng chưa từng thay đổi, không mỏi sao?” Anson buồn cười nhìn Chu Trù.
“Anh ở trước mặt tôi tôi làm sao dám thư giãn?”
“Tôi đã từng nói, tôi phải sống để hưởng thụ cuộc sống. Mọi thứ bên cạnh tôi đều xa xỉ vô cùng. Nhưng thứ xa xỉ chân chính, tôi lại chưa bao giờ hưởng thụ qua.”
“Ồ?” Nòng súng Chu Trù như cũ không nhúc nhích.
“Thứ dùng tiền mua được, cũng không thể coi là xa xỉ.”
“Vậy thì thế nào mới coi là xa xỉ đây, ngài Lorenzo.”
“Ví dụ như bây giờ ở trong sơn động này, tôi đơn độc ở cùng em. Em không còn lựa chọn khác cũng chỉ có thể cùng tôi chung một chỗ.” Nét mặt Anson không có cái gọi là thâm tình thành khẩn, thanh âm của anh là bình tĩnh, hòa vào kia tiếng gió lướt qua miệng hố, bình thản mà chân thật.
Chu Trù cười, “Nếu như tôi gặp anh sớm một chút thì tốt, Anson.”
“Nhất định không phải là bởi vì em bị tôi làm cảm động.”
“Không, tôi bị anh làm cảm động. Cho nên tôi đang suy nghĩ, nếu như tôi gặp anh sớm hơn, dùng những lời anh nói với tôi để dụ dỗ cô gái tôi thích, nói không chừng tôi bây giờ đã kết hôn rồi.”
“Cảm ơn lời khen em dành cho tôi, cực kỳ vinh hạnh.” Anson làm một tư thế ngả mũ chào.
Lúc này, cửa động truyền tới tiếng hô hoán.
“Chu Trù! Cậu có ở dưới đó không!”
Đó là thanh âm của Leila. Chu Trù vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Leila cùng Leslie nằm ở miệng hố, một khắc kia nét mừng rỡ thoáng hiện nơi chân mày cậu.
“Tôi có! Tôi ở phía dưới! Lúc máy thu tín hiệu rơi xuống đã vỡ rồi! Cho nên không liên lạc được với mọi người!”
“Cậu chờ chút! Bọn tôi thả dây thừng xuống kéo cậu lên liền đây!” Leila vừa nói như thế, lại có bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống.
Chu Trù nhìn về phía Anson, những mạt tuyết kia vừa đúng rơi lên đỉnh đầu anh, trong trẻo long lanh, cư nhiên tăng thêm mấy phần thuần túy. Chu Trù không khỏi lần nữa cảm khái, thị giác quả nhiên là lừa gạt người.
“Xem ra thế giới hai người của chúng ta phải kết thúc rồi.” Vẻ mặt Anson đầy tiếc nuối.
“Tôi lại cảm thấy rốt cuộc được cứu.”
Lúc này dây thừng buông xuống, Chu Trù nhanh nhẹn đem nó buộc vào quanh eo trèo lên.
Leslie thấy mặt Chu Trù, một tay kéo cậu đi lên.
“Có bị ngã thương ở đâu không?” Trong âm điệu của Leslie có chút khẩn trương, cái hố này thực sự rất sâu.
“Không sao, dưới đó đều là tuyết đọng.” Chu Trù nhận lấy dây thừng từ trong tay các đồng nghiệp, ném hết xuống hố.
“Chu Trù?” Leila không hiểu nhìn cậu, “Cậu không kéo Anson lên sao?”
Chu Trù ló đầu xuống, chỉ thấy Anson vẫn ngồi nguyên tại chỗ, anh đã sớm lường tới Chu Trù sẽ làm như vậy rồi.
“Ngài Lorenzo.” Khóe môi Chu Trù nhếch lên, “Nơi an tĩnh mà cách xa huyên náo này, ngài nhất định phải hưởng thụ nhiều một chút nhé.”
“Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội này.” Anson ngửa mặt, anh biết Chu Trù đang trả thù anh vừa rồi giả bộ bị thương.
Leila ngơ ngác nhìn Chu Trù, cậu trước giờ tự chủ rất tốt, không dễ dàng tức giận gặp chuyện luôn tỉnh táo, nhưng mà hôm nay cậu rất bực bội, mặc dù Leila biết đây là bản lĩnh của Anson.
Leslie vô cùng phối hợp, nói với những tổ viên khác, “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
Đoàn người rời đi. Dọc theo đường đi Chu Trù đều im lặng.
Đáy lòng cậu biết, cậu rất hoang mang. Bất kể Anson có làm bộ bị thương hay không, có lừa gạt sự đồng tình của cậu hay không, có phải muốn làm tan sự phòng bị của cậu hay không, những điều này đều không đủ để nói rõ nguyên nhân mà một khắc kia khi họ rơi xuống, Anson lựa chọn ôm chặt cậu. Anh ta không thể nào biết dưới hố kia có tuyết đọng dày nhường đó được. Nếu như không có… Anson có lẽ sẽ thực sự chết ở trong đó.
Chu Trù hít một hơi, ngay sau đó lại buồn cười. Muốn đi tìm một chút chân thật trong nhiều lời nói dối như vậy, là một chuyện rất ngu xuẩn.
“Chúng ta đã bắt được Cole Sean, cuộc nói chuyện của lão cùng Anson đều bị ghi âm lại, bao gồm quá trình lão tìm người ám sát các cậu.” Leslie cùng Chu Trù sóng vai mà đi.
“Ừ. Bằng chứng như núi.” Chu Trù nghĩ đến cái gì, nói tiếp, “Đừng khinh thường sức ảnh hưởng của Cole Sean, chỉ sợ đến lúc đó hệ thống tư pháp sẽ bị lão mua chuộc.”
“Yên tâm, tôi sẽ kết nối máy quay của tòa án, để cho cả quá trình thẩm án đăng lên mạng, toàn thế giới đều trở thành bồi thẩm đoàn, tôi muốn xem lão đến lúc đó có thể làm thế nào. Toàn bộ quá trình thẩm án tôi cũng sẽ trông chừng, sẽ không để cho ngần ấy tâm huyết của đồng nghiệp chúng ta nước chảy về đông đâu.” Leslie đột nhiên kéo Chu Trù lại, “Như vậy còn cậu thì sao. Cậu có tính toán gì.”
“Tôi muốn về trong tổ chức. Không phải là làm Dean Dương, mà là làm Chu Trù.” Ánh mắt Chu Trù kiên định, “Bây giờ Eva cùng Anson đều đã tường tận thân phận của tôi rồi, đoán chừng William Goodwin trong Massive và cả Carter của nhà Lippman cũng rất nhanh sẽ nhận được tin tức, thân phận Dean Dương này tôi đây làm không nổi nữa. Không bằng quang minh chính đại trở về làm Chu Trù.”
“Tôi biết rồi.”
“Chính là gương mặt thuộc về Dean Dương này, quá bảnh bao, thật khiến tôi không thoải mái.” Chu Trù thở dài một hơi, cậu thích khuôn mặt trước kia của mình hơn, phổ thông, thuận tiện cho lúc thi hành nhiệm vụ.
“Muốn trở về còn không dễ sao? Owen Lister nợ cậu.”
“À há, thật sự là ít có ai gọi thẳng tên sếp như vậy.” Chu Trù giờ phút này cảm thấy có thể thoát khỏi Anson còn có thể ăn ngược của anh một quân (cờ), tâm tình vô cùng sảng khoái.
“Vừa vặn mới thành lập một tổ, hẳn sẽ điều cậu đi làm tổ trưởng.”
“Tổ trưởng…” Từ ngữ này khiến Chu Trù nhớ đến Gwen, không khỏi thở dài một cái. Bọ Cạp Đỏ chết, Cole Sean bị bắt, như vậy cổ đông còn lại của Massive là ai?
Cậu đã không thể nào lại tiếp cận William Goodwin nữa, Anson bên này muốn nặn ra chút lời chân thật quả thực khó khăn. Trừ phi lợi ích của vị cổ đông cuối cùng kia có xung đột với Anson. Nhưng mà có vết xe đổ của Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean, chỉ sợ vị cổ đông sau màn cuối cùng của Massive phải an phận thật lâu rồi.
Bọn họ một đường đi tới bãi cắm trại dưới chân núi Jungfrau, Richard vừa thấy được Chu Trù liền chạy tới, “Ngài ấy đâu?”
Chu Trù đem tọa độ của Anson báo cho Richard, mang theo vài phần giọng điệu vui sướng khi người gặp họa, “Nhanh một chút a, lúc Anson rơi xuống hố bị ngã gãy xương sườn, hình như găm vào trong phổi rồi, hô hấp cũng rất khó khăn. Tôi không dám đụng vào anh ta, cho nên không có cách nào đưa anh ta lên. Nhà Lorenzo hẳn có biện pháp, đoán chừng còn có thể cho nổ rộng cái hố kia, đặt anh ta nằm ngang kéo lên…”
Nghe đến đó, Richard đã vạn phần lo lắng xoay người rời đi.
Leila đi đến bên người Chu Trù, khoác vai cậu nói, “Cậu rất ít khi có thời điểm hư hỏng như vậy.”
“Ở Trung Quốc có một câu nói, ‘Con thỏ điên lên cũng biết cắn người’.”
“Huống chi cậu không phải là thỏ.”
Máy bay trực thăng bay lên đỉnh Jungfrau, lúc Richard tìm được cái hố kia, lại phát giác Anson ở bên trong rất chi là thích ý, ngâm nga nhạc Bach, thậm chí còn móc xì gà ra từ trong ba lô leo núi, giống bộ dáng ngã gãy xương sườn chỗ nào đâu.
“Thưa ngài, ngài không sao chứ?”
Anson ngẩng đầu lên mỉm cười cười một tiếng, “Thế nào, Chu Trù bảo anh tôi ngã gãy xương sườn, anh tin sao?”
Richard chớp chớp mắt, thả dây thừng xuống kéo Anson ra ngoài.
Anson ngồi trên máy bay trực thăng, quan sát cái hố kia, “Thật ra thì thế giới này so với cái hố đó, cũng không lớn hơn được bao nhiêu.”
“Thưa ngài, ngài vừa nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi muốn uống một tách cà phê nóng!” Anson nở nụ cười.
Chu Trù theo bọn Leslie rời Thụy Sĩ.
Ngồi trong khoang phổ thông, Chu Trù ngủ say ngoài ý muốn.
Leslie nghiêng người nhìn sang Chu Trù, trên trán cậu còn để lại sẹo, đó là lần tai nạn xe kia lưu lại.
Mấy giờ sau, ánh đèn trên máy bay đều tối đi, các hành khách cũng ngả người ra ngủ. Chỉ còn lại tiếng động cơ.
Ngón tay Leslie lướt qua vết sẹo trên trán Chu Trù.
Chu Trù chép chép miệng, Leslie lại nhấc ngón tay lên.
Nhiệt độ ở Thụy Sĩ lại giảm mấy độ. Anson ngồi trước lò sưởi, Richard đứng bên cạnh anh.
“Chu Trù theo Leslie trở về New York rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp cậu ấy. Cậu ấy thoạt nhìn không cao lớn như Gwen, thế nhưng sống lưng cậu ấy ưỡn thẳng mà sắc bén. Khi cậu ấy đi vào, không hề giống với người khác. Nghiêng mặt nhìn về phía khác, tôi cho tới bây giờ đều không phải là phong cảnh trong mắt cậu ấy. Có lẽ tôi cố chấp như vậy, chẳng qua là để ý thái độ cậu ấy đối với tôi mà thôi.”
“Ồ, tôi còn tưởng rằng là vừa gặp đã yêu chứ.” Richard không nóng không lạnh mà nói.
Anson ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn Richard, “Này, tại sao tôi cứ không muốn nghe cái gì là anh lại nói cái đó hả?”
“Tôi đang giúp ngài đối mặt với hiện thực.”
“Hiện thực thì tàn khốc, cho nên đại đa số người đều chọn sống trong mộng.” Anson mỉm cười, “Chỉ có người có thể hưởng thụ sự tàn khốc, mới có thể sống tiêu dao trên đời này.”
Chu Trù trở lại phân bộ New York, cậu đứng trước bàn làm việc của Lister, ánh mắt kiên nghị sống lưng thẳng tắp.
“Đóng giả Dean Dương cũng là chuyện không tồi. Kim cương châu báu gần ngay trước mắt, gái đẹp siêu xe vây quanh, cậu xác định không muốn tiếp tục nữa?” Lister mở nửa đùa nói, lại thật sự đang thử dò xét Chu Trù có quyết định rút khỏi nhiệm vụ hay không.
“So với kim cương châu báu, tôi càng thích cảm giác an toàn khi mang súng hơn. So với gái đẹp siêu xe, tôi càng vui lòng cùng đi ăn đồ nướng với các tổ viên. Tôi là Chu Trù, chỉ có cuộc sống của Chu Trù mới là thích hợp với tôi nhất. Hơn nữa, thân phận của tôi đã bại lộ, tiếp tục nữa cũng không thể mang đến tin tức hữu dụng cho tổ chức. Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi tin tức Anson Lorenzo tiết lộ ra khi cần chúng ta trừ khử người nào đó, như vậy quá bị động.”
“Tôi biết rồi.” Lister gật gật đầu, “Gwen đã chết, lực lượng của chúng ta bị suy yếu quả thật cần thành lập lại một tiểu đội nữa. Cậu kinh nghiệm phong phú, năng lực ứng biến tại chỗ cũng rất mạnh, tổ này liền giao cho cậu.”
Chu Trù trong mũi phát ra tiếng xùy, cứ như vậy giơ súng không hề nhúc nhích.
“Này, bộ dáng này của em khiến tôi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên đến chung cư của em. Khi đó em cũng cầm súng chĩa vào tôi, cho dù tôi nói tôi không có ý định làm gì em cả, em một chút cũng không chịu nơi lỏng đề phòng.”
“Nơi lỏng đề phòng trước mặt Anson Lorenzo là một việc vô cùng ngu xuẩn, không phải vừa nãy đã chứng minh điểm này sao?”
“Bên trong còn đạn không?” Anson điều chỉnh tư thế ngồi, dáng vẻ bị cóng không còn sinh khí vừa rồi trong mắt Chu Trù đã trở thành giả tượng từ đầu đến đuôi.
“Còn một viên.” Chu Trù nhún vai, “Khoảng cách này, một viên đủ rồi.”
“Đúng vậy, em là tay súng thiện xạ trong Interpol mà. Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy em, em theo Gwen đi vào, trên lưng vậy mà còn khoác một cây súng bắn tỉa. Chỉ là cảnh sát quốc tế không cần đi ám sát, công việc của em hẳn là ở trong bóng tối yểm hộ đồng nghiệp hoặc là giám thị nhân vật mục tiêu. Chỉ là em có từng ám sát người nào chưa?” Anson hô hấp, hơi sương màu trắng lượn lờ bay lên.
Ngón tay Chu Trù giữ nơi đó, không nhúc nhích.
Súng của cậu luôn luôn rất vững vàng.
“Anh muốn bóc trần vết sẹo của tôi, nhìn bộ dáng khổ sở của tôi? Yên tâm, trạng thái tâm lý của tôi rất tốt. Tôi nhớ Gwen và Mark tiến vào một tòa cao ốc, bên trong có trùm vũ khí đang đàm phán. Vệ sĩ của họ rất cảnh giác, khi bọn hắn móc súng ra, tôi nổ súng bắn chết bọn họ, tôi bắn bốn phát trong vòng hai giây, mỗi phát đều không hề bắn trượt. Đây có coi là tôi từng ‘ám sát’ người nào không?”
Anson vỗ tay, “Giỏi thật. Ánh mắt của em ngay cả một chút dao động cũng chẳng có, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương. Em đem chính mình phòng thủ đến một giọt nước cũng không lọt, khiến tôi không tìm được một chút khe hở nào.”
Lúc này, Leslie mang theo tiểu đội đi tới lều trại của Cole. Ông ta bởi vì mất máu cho nên càng cảm thấy rét lạnh, hai tay hai chân cũng bị trói lại, đôi môi trắng bệch run rẩy.
Nhóm tổ viên cởi dây thừng đang trói chặt ông ta ra, nhanh chóng giúp ông ta cầm máu, mặc dù chỉ là một vết đạn trên mu bàn tay cộng thêm một ngón tay út, nhưng lấy tuổi tác của Cole muốn ông ta chịu đựng những thứ này đúng là hành hạ hết sức.
Leila đi đến cách đó không xa, đó là chỗ thi thể Paige. Cô xoay mặt của cô ta lại, nhìn dấu đạn giữa mày kia thở dài một cái.
“Chu Trù với Anson đâu?” Leila bước nhanh tới bên người Cole chất vấn.
“Bọn họ… bọn họ đi rồi…” Cole thống khổ dị thường, “Mau… cứu tôi…”
Leila lạnh lùng đi tới Leslie bên người, “Có thể liên lạc với Chu Trù không?”
Leslie cau mày, “Không thể. Trong di động của Chu Trù có thiết bị phát tín hiệu, theo lý thuyết lúc nào cũng có thể bắt được tín hiệu điện thoại di động mới đúng, thế nhưng tôi lại không gọi được điện thoại cho cậu ấy.”
“Có phải là… Anson cái tên kia làm gì với Chu Trù rồi không?”
Leslie trầm mặc, ngay sau đó hô gọi đồng nghiệp dưới chân núi, “Lập tức định vị tín hiệu vị trí sở tại của Chu Trù.”
“Tổ trưởng, tín hiệu của Chu Trù hơn một giờ trước đã đột nhiên cắt đứt.”
“Định vị chỗ tín hiệu cuối cùng.”
Mười mấy giây sau, trong di động của Leslie nhận được tọa độ cuối cùng của Chu Trù. Hắn gọi Leila cùng hai tổ viên khác chạy tới.
“Em cứ giơ súng mãi, tư thế cũng chưa từng thay đổi, không mỏi sao?” Anson buồn cười nhìn Chu Trù.
“Anh ở trước mặt tôi tôi làm sao dám thư giãn?”
“Tôi đã từng nói, tôi phải sống để hưởng thụ cuộc sống. Mọi thứ bên cạnh tôi đều xa xỉ vô cùng. Nhưng thứ xa xỉ chân chính, tôi lại chưa bao giờ hưởng thụ qua.”
“Ồ?” Nòng súng Chu Trù như cũ không nhúc nhích.
“Thứ dùng tiền mua được, cũng không thể coi là xa xỉ.”
“Vậy thì thế nào mới coi là xa xỉ đây, ngài Lorenzo.”
“Ví dụ như bây giờ ở trong sơn động này, tôi đơn độc ở cùng em. Em không còn lựa chọn khác cũng chỉ có thể cùng tôi chung một chỗ.” Nét mặt Anson không có cái gọi là thâm tình thành khẩn, thanh âm của anh là bình tĩnh, hòa vào kia tiếng gió lướt qua miệng hố, bình thản mà chân thật.
Chu Trù cười, “Nếu như tôi gặp anh sớm một chút thì tốt, Anson.”
“Nhất định không phải là bởi vì em bị tôi làm cảm động.”
“Không, tôi bị anh làm cảm động. Cho nên tôi đang suy nghĩ, nếu như tôi gặp anh sớm hơn, dùng những lời anh nói với tôi để dụ dỗ cô gái tôi thích, nói không chừng tôi bây giờ đã kết hôn rồi.”
“Cảm ơn lời khen em dành cho tôi, cực kỳ vinh hạnh.” Anson làm một tư thế ngả mũ chào.
Lúc này, cửa động truyền tới tiếng hô hoán.
“Chu Trù! Cậu có ở dưới đó không!”
Đó là thanh âm của Leila. Chu Trù vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Leila cùng Leslie nằm ở miệng hố, một khắc kia nét mừng rỡ thoáng hiện nơi chân mày cậu.
“Tôi có! Tôi ở phía dưới! Lúc máy thu tín hiệu rơi xuống đã vỡ rồi! Cho nên không liên lạc được với mọi người!”
“Cậu chờ chút! Bọn tôi thả dây thừng xuống kéo cậu lên liền đây!” Leila vừa nói như thế, lại có bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống.
Chu Trù nhìn về phía Anson, những mạt tuyết kia vừa đúng rơi lên đỉnh đầu anh, trong trẻo long lanh, cư nhiên tăng thêm mấy phần thuần túy. Chu Trù không khỏi lần nữa cảm khái, thị giác quả nhiên là lừa gạt người.
“Xem ra thế giới hai người của chúng ta phải kết thúc rồi.” Vẻ mặt Anson đầy tiếc nuối.
“Tôi lại cảm thấy rốt cuộc được cứu.”
Lúc này dây thừng buông xuống, Chu Trù nhanh nhẹn đem nó buộc vào quanh eo trèo lên.
Leslie thấy mặt Chu Trù, một tay kéo cậu đi lên.
“Có bị ngã thương ở đâu không?” Trong âm điệu của Leslie có chút khẩn trương, cái hố này thực sự rất sâu.
“Không sao, dưới đó đều là tuyết đọng.” Chu Trù nhận lấy dây thừng từ trong tay các đồng nghiệp, ném hết xuống hố.
“Chu Trù?” Leila không hiểu nhìn cậu, “Cậu không kéo Anson lên sao?”
Chu Trù ló đầu xuống, chỉ thấy Anson vẫn ngồi nguyên tại chỗ, anh đã sớm lường tới Chu Trù sẽ làm như vậy rồi.
“Ngài Lorenzo.” Khóe môi Chu Trù nhếch lên, “Nơi an tĩnh mà cách xa huyên náo này, ngài nhất định phải hưởng thụ nhiều một chút nhé.”
“Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội này.” Anson ngửa mặt, anh biết Chu Trù đang trả thù anh vừa rồi giả bộ bị thương.
Leila ngơ ngác nhìn Chu Trù, cậu trước giờ tự chủ rất tốt, không dễ dàng tức giận gặp chuyện luôn tỉnh táo, nhưng mà hôm nay cậu rất bực bội, mặc dù Leila biết đây là bản lĩnh của Anson.
Leslie vô cùng phối hợp, nói với những tổ viên khác, “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
Đoàn người rời đi. Dọc theo đường đi Chu Trù đều im lặng.
Đáy lòng cậu biết, cậu rất hoang mang. Bất kể Anson có làm bộ bị thương hay không, có lừa gạt sự đồng tình của cậu hay không, có phải muốn làm tan sự phòng bị của cậu hay không, những điều này đều không đủ để nói rõ nguyên nhân mà một khắc kia khi họ rơi xuống, Anson lựa chọn ôm chặt cậu. Anh ta không thể nào biết dưới hố kia có tuyết đọng dày nhường đó được. Nếu như không có… Anson có lẽ sẽ thực sự chết ở trong đó.
Chu Trù hít một hơi, ngay sau đó lại buồn cười. Muốn đi tìm một chút chân thật trong nhiều lời nói dối như vậy, là một chuyện rất ngu xuẩn.
“Chúng ta đã bắt được Cole Sean, cuộc nói chuyện của lão cùng Anson đều bị ghi âm lại, bao gồm quá trình lão tìm người ám sát các cậu.” Leslie cùng Chu Trù sóng vai mà đi.
“Ừ. Bằng chứng như núi.” Chu Trù nghĩ đến cái gì, nói tiếp, “Đừng khinh thường sức ảnh hưởng của Cole Sean, chỉ sợ đến lúc đó hệ thống tư pháp sẽ bị lão mua chuộc.”
“Yên tâm, tôi sẽ kết nối máy quay của tòa án, để cho cả quá trình thẩm án đăng lên mạng, toàn thế giới đều trở thành bồi thẩm đoàn, tôi muốn xem lão đến lúc đó có thể làm thế nào. Toàn bộ quá trình thẩm án tôi cũng sẽ trông chừng, sẽ không để cho ngần ấy tâm huyết của đồng nghiệp chúng ta nước chảy về đông đâu.” Leslie đột nhiên kéo Chu Trù lại, “Như vậy còn cậu thì sao. Cậu có tính toán gì.”
“Tôi muốn về trong tổ chức. Không phải là làm Dean Dương, mà là làm Chu Trù.” Ánh mắt Chu Trù kiên định, “Bây giờ Eva cùng Anson đều đã tường tận thân phận của tôi rồi, đoán chừng William Goodwin trong Massive và cả Carter của nhà Lippman cũng rất nhanh sẽ nhận được tin tức, thân phận Dean Dương này tôi đây làm không nổi nữa. Không bằng quang minh chính đại trở về làm Chu Trù.”
“Tôi biết rồi.”
“Chính là gương mặt thuộc về Dean Dương này, quá bảnh bao, thật khiến tôi không thoải mái.” Chu Trù thở dài một hơi, cậu thích khuôn mặt trước kia của mình hơn, phổ thông, thuận tiện cho lúc thi hành nhiệm vụ.
“Muốn trở về còn không dễ sao? Owen Lister nợ cậu.”
“À há, thật sự là ít có ai gọi thẳng tên sếp như vậy.” Chu Trù giờ phút này cảm thấy có thể thoát khỏi Anson còn có thể ăn ngược của anh một quân (cờ), tâm tình vô cùng sảng khoái.
“Vừa vặn mới thành lập một tổ, hẳn sẽ điều cậu đi làm tổ trưởng.”
“Tổ trưởng…” Từ ngữ này khiến Chu Trù nhớ đến Gwen, không khỏi thở dài một cái. Bọ Cạp Đỏ chết, Cole Sean bị bắt, như vậy cổ đông còn lại của Massive là ai?
Cậu đã không thể nào lại tiếp cận William Goodwin nữa, Anson bên này muốn nặn ra chút lời chân thật quả thực khó khăn. Trừ phi lợi ích của vị cổ đông cuối cùng kia có xung đột với Anson. Nhưng mà có vết xe đổ của Bọ Cạp Đỏ cùng Cole Sean, chỉ sợ vị cổ đông sau màn cuối cùng của Massive phải an phận thật lâu rồi.
Bọn họ một đường đi tới bãi cắm trại dưới chân núi Jungfrau, Richard vừa thấy được Chu Trù liền chạy tới, “Ngài ấy đâu?”
Chu Trù đem tọa độ của Anson báo cho Richard, mang theo vài phần giọng điệu vui sướng khi người gặp họa, “Nhanh một chút a, lúc Anson rơi xuống hố bị ngã gãy xương sườn, hình như găm vào trong phổi rồi, hô hấp cũng rất khó khăn. Tôi không dám đụng vào anh ta, cho nên không có cách nào đưa anh ta lên. Nhà Lorenzo hẳn có biện pháp, đoán chừng còn có thể cho nổ rộng cái hố kia, đặt anh ta nằm ngang kéo lên…”
Nghe đến đó, Richard đã vạn phần lo lắng xoay người rời đi.
Leila đi đến bên người Chu Trù, khoác vai cậu nói, “Cậu rất ít khi có thời điểm hư hỏng như vậy.”
“Ở Trung Quốc có một câu nói, ‘Con thỏ điên lên cũng biết cắn người’.”
“Huống chi cậu không phải là thỏ.”
Máy bay trực thăng bay lên đỉnh Jungfrau, lúc Richard tìm được cái hố kia, lại phát giác Anson ở bên trong rất chi là thích ý, ngâm nga nhạc Bach, thậm chí còn móc xì gà ra từ trong ba lô leo núi, giống bộ dáng ngã gãy xương sườn chỗ nào đâu.
“Thưa ngài, ngài không sao chứ?”
Anson ngẩng đầu lên mỉm cười cười một tiếng, “Thế nào, Chu Trù bảo anh tôi ngã gãy xương sườn, anh tin sao?”
Richard chớp chớp mắt, thả dây thừng xuống kéo Anson ra ngoài.
Anson ngồi trên máy bay trực thăng, quan sát cái hố kia, “Thật ra thì thế giới này so với cái hố đó, cũng không lớn hơn được bao nhiêu.”
“Thưa ngài, ngài vừa nói cái gì?”
“Tôi nói, tôi muốn uống một tách cà phê nóng!” Anson nở nụ cười.
Chu Trù theo bọn Leslie rời Thụy Sĩ.
Ngồi trong khoang phổ thông, Chu Trù ngủ say ngoài ý muốn.
Leslie nghiêng người nhìn sang Chu Trù, trên trán cậu còn để lại sẹo, đó là lần tai nạn xe kia lưu lại.
Mấy giờ sau, ánh đèn trên máy bay đều tối đi, các hành khách cũng ngả người ra ngủ. Chỉ còn lại tiếng động cơ.
Ngón tay Leslie lướt qua vết sẹo trên trán Chu Trù.
Chu Trù chép chép miệng, Leslie lại nhấc ngón tay lên.
Nhiệt độ ở Thụy Sĩ lại giảm mấy độ. Anson ngồi trước lò sưởi, Richard đứng bên cạnh anh.
“Chu Trù theo Leslie trở về New York rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp cậu ấy. Cậu ấy thoạt nhìn không cao lớn như Gwen, thế nhưng sống lưng cậu ấy ưỡn thẳng mà sắc bén. Khi cậu ấy đi vào, không hề giống với người khác. Nghiêng mặt nhìn về phía khác, tôi cho tới bây giờ đều không phải là phong cảnh trong mắt cậu ấy. Có lẽ tôi cố chấp như vậy, chẳng qua là để ý thái độ cậu ấy đối với tôi mà thôi.”
“Ồ, tôi còn tưởng rằng là vừa gặp đã yêu chứ.” Richard không nóng không lạnh mà nói.
Anson ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn Richard, “Này, tại sao tôi cứ không muốn nghe cái gì là anh lại nói cái đó hả?”
“Tôi đang giúp ngài đối mặt với hiện thực.”
“Hiện thực thì tàn khốc, cho nên đại đa số người đều chọn sống trong mộng.” Anson mỉm cười, “Chỉ có người có thể hưởng thụ sự tàn khốc, mới có thể sống tiêu dao trên đời này.”
Chu Trù trở lại phân bộ New York, cậu đứng trước bàn làm việc của Lister, ánh mắt kiên nghị sống lưng thẳng tắp.
“Đóng giả Dean Dương cũng là chuyện không tồi. Kim cương châu báu gần ngay trước mắt, gái đẹp siêu xe vây quanh, cậu xác định không muốn tiếp tục nữa?” Lister mở nửa đùa nói, lại thật sự đang thử dò xét Chu Trù có quyết định rút khỏi nhiệm vụ hay không.
“So với kim cương châu báu, tôi càng thích cảm giác an toàn khi mang súng hơn. So với gái đẹp siêu xe, tôi càng vui lòng cùng đi ăn đồ nướng với các tổ viên. Tôi là Chu Trù, chỉ có cuộc sống của Chu Trù mới là thích hợp với tôi nhất. Hơn nữa, thân phận của tôi đã bại lộ, tiếp tục nữa cũng không thể mang đến tin tức hữu dụng cho tổ chức. Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi tin tức Anson Lorenzo tiết lộ ra khi cần chúng ta trừ khử người nào đó, như vậy quá bị động.”
“Tôi biết rồi.” Lister gật gật đầu, “Gwen đã chết, lực lượng của chúng ta bị suy yếu quả thật cần thành lập lại một tiểu đội nữa. Cậu kinh nghiệm phong phú, năng lực ứng biến tại chỗ cũng rất mạnh, tổ này liền giao cho cậu.”
/80
|