Hóa ra là Nguyên Nghị đang nói qua radio. Cố Tử Hàng lập tức dừng lại.
Vương Cầm vừa mới gặp lướt qua La Xán Xán. Bây giờ cô ta cách đó không xa, bày ra vẻ mặt xem thường.
Trong tòa nhà hành chính của Trường Cát, tất cả những người đang đi lại hay đang ngồi bao gồm cả giám đốc văn phòng, phi công, tiếp viên, nhân viên dọn vệ sinh, nhân viên an ninh… đều dừng lại để tập trung nghe. Bởi vì bọn họ đều biết Nguyên Nghị và tiếp viên hàng không khoang hạng nhất La Xán Xán của công ty mình đang chìm trong sóng gió.
La Xán Xán cúi đầu định rời đi thì nghe được giọng nói của anh, không khỏi bất ngờ. Anh đến Trường Cát lúc nào? Lại còn dùng radio để thông báo chuyện gì cơ chứ? Anh ấy muốn nói gì?
Chỉ nghe Nguyên Nghị nói trong radio rằng:
“Bây giờ tôi sẽ cho mọi người hay về chuyện giữa tôi và La Xán Xán. Đầu tiên, tôi yêu La Xán Xán. Tôi và La Xán Xán chính thức ở bên nhau vào ngày 25 tháng trước. Đến nay, chúng tôi đã ở bên nhau được 28 ngày.”
“Thứ hai, bốn năm trước vợ của tôi, La Tư Tư, đã qua đời ở Mỹ. Thứ ba, họ thật của La Xán Xán chính là họ ‘Hứa’, cô ấy là con của một người liệt sĩ. Hai mươi lăm năm trước, có hai người tên là Hứa Xương Bình và người còn lại là La Khánh Sinh, bọn họ là chiến hữu của nhau. Trong một lần diễn tập, Hứa Xương Bình đã hy sinh để cứu La Khánh Sinh. Khi ấy Hứa Xương Bình đã được trao tặng bằng khen hạng nhất. Vợ của Hứa Xương Bình đang mang thai 7 tháng đột nhiên nghe tin dữ, không chịu được cú sốc này nên bà ấy đã trượt chân, ngã xuống tận mười sáu bậc thang. Đứa bé sinh non, điều đáng buồn là mẹ đứa bé thì lại không cứu được. Lúc bấy giờ, đứa bé ấy được đưa vào lồng ấp của phòng chăm sóc đặc biệt ngay sau khi vừa chào đời. Cô bé sống trong lồng ấp được chừng một tháng. Chỉ mất có sáu mươi sáu ngày đã đạt được tiêu chuẩn phát triển bình thường của bé gái một tháng tuổi, vì thế cô ấy được xuất viện sớm. Sau khi ra khỏi bệnh viện, bé gái ấy được La Khánh Sinh đưa về nhà họ La, đặt tên là La Xán Xán, từ đó trở thành em gái của La Tư Tư, cũng là người vợ quá cố của tôi.”
“Thứ tư, mối quan hệ của La Xán Xán và tôi không như mọi người nghĩ. Khi tôi và Xán Xán gặp nhau, khi đó cô ấy đã mười chín tuổi, và đương nhiên cô ấy không hề biết tôi đã quen Tư Tư từ trước, mà trong thời gian chính thức quen nhau, Tư Tư cũng không hề nói cho tôi biết rằng cô ấy có một đứa em gái. Tính từ thời điểm này La Xán Xán đã sống một mình chín năm. Lý do là Tư Tư từ khi sinh ra đã bị nhiều bệnh. Nhà họ La phải đưa Tư Tư đi nước ngoài điều trị. Vì bất tiện trong việc chăm sóc cho Xán Xán nên đã để cô ấy ở lại, nhờ dì chăm sóc. Nói cách khác, La Xán Xán sống một mình từ khi cô ấy mười tuổi. Đến khi hai mươi tuổi, sau khi Tư Tư qua đời bố mẹ cô ấy mới trở về Trung Quốc. Trong khoảng thời gian đó, tôi và La Xán Xán chưa từng gặp nhau ngoại trừ lần gặp năm cô ấy mười chín tuổi.”
“Thứ năm, làm ơn đừng đặt xiềng xích đạo đức lên La Xán Xán và tôi một cách bừa bãi. Nếu là một người có đạo đức, với tư cách là con của một liệt sĩ, khi sinh ra thiếu chút nữa là đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lại một mình trong mười năm không có gia đình bên cạnh sao? Nếu mọi người có đạo đức, thì trong lý đạo đức của mấy người, khi phải lòng một người ở tuổi mới biết yêu, nhưng vì sau này phát hiện ra người bạn yêu đã trở thành một người được gọi là ‘người nhà’, nên phải chịu chỉ trích của người khác sao? Nếu mọi người có đạo đức, thì trong cái lý đạo đức của mọi người, một đứa con của liệt sĩ lớn lên với sự thiếu hụt tình cảm gia đình, nhưng vì thiếu sót đó mười năm sau đột nhiên có được thì phải vứt bỏ tình yêu của cô ấy sao?”
“Thứ sáu, mối quan hệ giữa La Xán Xán và tôi là hợp pháp và chính đáng. Xin vui lòng dừng tất cả những suy nghĩ, phỏng đoán, lăng mạ, vu khống và nhiều hình thức gây tổn hại khác cho La Xán Xán và tôi ngay lập tức. Nếu không, tôi sẽ rất vui khi gặp bạn tại tòa.”
Giọng nói của Nguyên Nghị biến mất, loa phát thanh im lặng, nhưng những gì anh nói dường như vẫn để lại tiếng vọng. Mọi người trong tòa nhà hành chính của Trường Cát vẫn bất động, trong đầu xuất hiện những lời Nguyên Nghị nói trong tâm trí. Đó là một đoạn thông báo. Bây giờ họ mới biết sự thật quá phức tạp.
Cố Tử Hàng không ngờ La Xán Xán là không phải là con ruột của nhà họ La, hơn nữa còn không có tình cảm gia đình trong mười năm. Mặc dù vẫn có một người dì luôn bên cạnh chăm sóc và nuôi lớn, làm sao mà cô có thể không kiên cường được chứ?
Vương Cầm cau mày, cô không nghĩ tới được nghe tuyên bố như vậy.
La Xán Xán bị sốc hơn bất kỳ ai khác. Nguyên Nghị đã nói gì trong bài thông báo? Anh nói cô không phải là con ruột của nhà họ La. Anh còn nói bố cô đã tham gia diễn tập từ 25 năm trước, vì cứu một người nên đã hy sinh, và mẹ cô đã chết khi cô được sinh ra. Cô còn là một đứa bé sinh non, và được đưa vào lòng ấp trong phòng chăm sóc đặc biệt trong một tháng mười sáu ngày. Những điều này là thật hay giả? Vì sao trước giờ chưa ai nói cho cô biết chuyện đó? Cô không kịp cảm động bởi lời nói của Nguyên Nghị, mà chỉ đứng đó, không biết phải làm sao. Sau đó, cơ thể cảm nhận được có một người đột nhiên bước đến. Người nọ đặt cánh tay lên eo, giữ người cô lại.
“Nguyên Nghị?” Cô ngước lên.
“Là tôi.” Là Cố Tử Hàng. Cố Tử Hàng lo lắng hỏi: “La Xán Xán, cô có sao không?”
La Xán Xán chưa trả lời thì nghe thấy một giọng nói: “Anh ở đây.”
La Xán Xán quay đầu, thấy Nguyên Nghị, anh đang đi về phía cô.
Cố Tử Hàng lập tức buông tay, thả La Xán Xán ra, ngượng ngùng cười nhìn Nguyên Nghị: “Cậu ở đến rồi.”
Nguyên Nghị nhìn Cố Tử Hàng không nói gì, đến trước mặt La Xán Xán rồi dừng lại.
“Nguyên Nghị.” La Xán Xán gọi.
Nguyên Nghị cười, gật đầu: “Ừm. Chúng ta đi thôi.”
Nguyên Nghị nắm tay La Xán Xán, rời đi dưới ánh nhìn của tất cả mọi người. Sau khi hai người đi ra khỏi tòa nhà hành chính của Trường Cát, mọi người bắt đầu thảo luận về nó. Nhiều người nghĩ rằng La Xán Xán rất đau khổ. Đương nhiên trong đó không bao gồm Vương Cầm.
Ánh mắt của Cố Tử Hàng từ cửa chính thu hồi lại, đi vào thang máy về văn phòng. Vừa ngồi xuống ghế, anh nhìn thấy danh sách các tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất trên bàn. Anh ta nhìn vào tên bị gạch chéo, nhấc điện thoại và bấm một dãy số. Cuộc gọi được kết nối, anh lập tức nói vào micro: “Thêm La Xán Xán vào danh sách những tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất rồi in lại đưa lên cho tôi.”
La Xán Xán theo Nguyên Nghị ra khỏi tòa nhà hành chính của Trường Cát, lên xe Nguyên Nghị. Cô quay sang hỏi anh: “Những gì anh vừa nói đều là thật sao?”
Nguyên Nghị gật đầu: “Tất cả đều là sự thật.”
La Xán Xán nói: “Không ai nói cho em biết thân phận thật của em cả.” Cô đột nhiên nghe như vậy, nhớ lại mười năm cô cùng dì nấu ăn, nhớ cô đã yêu Nguyên Nghị ngay từ cái nhìn đầu tiên năm mười chín tuổi, sau đó là chị gái qua đời, khi bố mẹ trở về nước mới biết người cô yêu từ cái nhìn đầu tiên là anh rể, rồi đến một thời gian trước, bố mẹ cô đã phản đối tình yêu của cả hai người họ.
Nguyên Nghị cúi xuống và đưa tay ôm lấy La Xán Xán.
“Em muốn gọi cho bố mẹ, em muốn hỏi họ…”
Nguyên Nghị nói: “Được.”
Anh buông cô ra và gài dây an toàn cho cô và mình. Anh lái xe, cô lấy điện thoại di động gọi.
Vương Cầm vừa mới gặp lướt qua La Xán Xán. Bây giờ cô ta cách đó không xa, bày ra vẻ mặt xem thường.
Trong tòa nhà hành chính của Trường Cát, tất cả những người đang đi lại hay đang ngồi bao gồm cả giám đốc văn phòng, phi công, tiếp viên, nhân viên dọn vệ sinh, nhân viên an ninh… đều dừng lại để tập trung nghe. Bởi vì bọn họ đều biết Nguyên Nghị và tiếp viên hàng không khoang hạng nhất La Xán Xán của công ty mình đang chìm trong sóng gió.
La Xán Xán cúi đầu định rời đi thì nghe được giọng nói của anh, không khỏi bất ngờ. Anh đến Trường Cát lúc nào? Lại còn dùng radio để thông báo chuyện gì cơ chứ? Anh ấy muốn nói gì?
Chỉ nghe Nguyên Nghị nói trong radio rằng:
“Bây giờ tôi sẽ cho mọi người hay về chuyện giữa tôi và La Xán Xán. Đầu tiên, tôi yêu La Xán Xán. Tôi và La Xán Xán chính thức ở bên nhau vào ngày 25 tháng trước. Đến nay, chúng tôi đã ở bên nhau được 28 ngày.”
“Thứ hai, bốn năm trước vợ của tôi, La Tư Tư, đã qua đời ở Mỹ. Thứ ba, họ thật của La Xán Xán chính là họ ‘Hứa’, cô ấy là con của một người liệt sĩ. Hai mươi lăm năm trước, có hai người tên là Hứa Xương Bình và người còn lại là La Khánh Sinh, bọn họ là chiến hữu của nhau. Trong một lần diễn tập, Hứa Xương Bình đã hy sinh để cứu La Khánh Sinh. Khi ấy Hứa Xương Bình đã được trao tặng bằng khen hạng nhất. Vợ của Hứa Xương Bình đang mang thai 7 tháng đột nhiên nghe tin dữ, không chịu được cú sốc này nên bà ấy đã trượt chân, ngã xuống tận mười sáu bậc thang. Đứa bé sinh non, điều đáng buồn là mẹ đứa bé thì lại không cứu được. Lúc bấy giờ, đứa bé ấy được đưa vào lồng ấp của phòng chăm sóc đặc biệt ngay sau khi vừa chào đời. Cô bé sống trong lồng ấp được chừng một tháng. Chỉ mất có sáu mươi sáu ngày đã đạt được tiêu chuẩn phát triển bình thường của bé gái một tháng tuổi, vì thế cô ấy được xuất viện sớm. Sau khi ra khỏi bệnh viện, bé gái ấy được La Khánh Sinh đưa về nhà họ La, đặt tên là La Xán Xán, từ đó trở thành em gái của La Tư Tư, cũng là người vợ quá cố của tôi.”
“Thứ tư, mối quan hệ của La Xán Xán và tôi không như mọi người nghĩ. Khi tôi và Xán Xán gặp nhau, khi đó cô ấy đã mười chín tuổi, và đương nhiên cô ấy không hề biết tôi đã quen Tư Tư từ trước, mà trong thời gian chính thức quen nhau, Tư Tư cũng không hề nói cho tôi biết rằng cô ấy có một đứa em gái. Tính từ thời điểm này La Xán Xán đã sống một mình chín năm. Lý do là Tư Tư từ khi sinh ra đã bị nhiều bệnh. Nhà họ La phải đưa Tư Tư đi nước ngoài điều trị. Vì bất tiện trong việc chăm sóc cho Xán Xán nên đã để cô ấy ở lại, nhờ dì chăm sóc. Nói cách khác, La Xán Xán sống một mình từ khi cô ấy mười tuổi. Đến khi hai mươi tuổi, sau khi Tư Tư qua đời bố mẹ cô ấy mới trở về Trung Quốc. Trong khoảng thời gian đó, tôi và La Xán Xán chưa từng gặp nhau ngoại trừ lần gặp năm cô ấy mười chín tuổi.”
“Thứ năm, làm ơn đừng đặt xiềng xích đạo đức lên La Xán Xán và tôi một cách bừa bãi. Nếu là một người có đạo đức, với tư cách là con của một liệt sĩ, khi sinh ra thiếu chút nữa là đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lại một mình trong mười năm không có gia đình bên cạnh sao? Nếu mọi người có đạo đức, thì trong lý đạo đức của mấy người, khi phải lòng một người ở tuổi mới biết yêu, nhưng vì sau này phát hiện ra người bạn yêu đã trở thành một người được gọi là ‘người nhà’, nên phải chịu chỉ trích của người khác sao? Nếu mọi người có đạo đức, thì trong cái lý đạo đức của mọi người, một đứa con của liệt sĩ lớn lên với sự thiếu hụt tình cảm gia đình, nhưng vì thiếu sót đó mười năm sau đột nhiên có được thì phải vứt bỏ tình yêu của cô ấy sao?”
“Thứ sáu, mối quan hệ giữa La Xán Xán và tôi là hợp pháp và chính đáng. Xin vui lòng dừng tất cả những suy nghĩ, phỏng đoán, lăng mạ, vu khống và nhiều hình thức gây tổn hại khác cho La Xán Xán và tôi ngay lập tức. Nếu không, tôi sẽ rất vui khi gặp bạn tại tòa.”
Giọng nói của Nguyên Nghị biến mất, loa phát thanh im lặng, nhưng những gì anh nói dường như vẫn để lại tiếng vọng. Mọi người trong tòa nhà hành chính của Trường Cát vẫn bất động, trong đầu xuất hiện những lời Nguyên Nghị nói trong tâm trí. Đó là một đoạn thông báo. Bây giờ họ mới biết sự thật quá phức tạp.
Cố Tử Hàng không ngờ La Xán Xán là không phải là con ruột của nhà họ La, hơn nữa còn không có tình cảm gia đình trong mười năm. Mặc dù vẫn có một người dì luôn bên cạnh chăm sóc và nuôi lớn, làm sao mà cô có thể không kiên cường được chứ?
Vương Cầm cau mày, cô không nghĩ tới được nghe tuyên bố như vậy.
La Xán Xán bị sốc hơn bất kỳ ai khác. Nguyên Nghị đã nói gì trong bài thông báo? Anh nói cô không phải là con ruột của nhà họ La. Anh còn nói bố cô đã tham gia diễn tập từ 25 năm trước, vì cứu một người nên đã hy sinh, và mẹ cô đã chết khi cô được sinh ra. Cô còn là một đứa bé sinh non, và được đưa vào lòng ấp trong phòng chăm sóc đặc biệt trong một tháng mười sáu ngày. Những điều này là thật hay giả? Vì sao trước giờ chưa ai nói cho cô biết chuyện đó? Cô không kịp cảm động bởi lời nói của Nguyên Nghị, mà chỉ đứng đó, không biết phải làm sao. Sau đó, cơ thể cảm nhận được có một người đột nhiên bước đến. Người nọ đặt cánh tay lên eo, giữ người cô lại.
“Nguyên Nghị?” Cô ngước lên.
“Là tôi.” Là Cố Tử Hàng. Cố Tử Hàng lo lắng hỏi: “La Xán Xán, cô có sao không?”
La Xán Xán chưa trả lời thì nghe thấy một giọng nói: “Anh ở đây.”
La Xán Xán quay đầu, thấy Nguyên Nghị, anh đang đi về phía cô.
Cố Tử Hàng lập tức buông tay, thả La Xán Xán ra, ngượng ngùng cười nhìn Nguyên Nghị: “Cậu ở đến rồi.”
Nguyên Nghị nhìn Cố Tử Hàng không nói gì, đến trước mặt La Xán Xán rồi dừng lại.
“Nguyên Nghị.” La Xán Xán gọi.
Nguyên Nghị cười, gật đầu: “Ừm. Chúng ta đi thôi.”
Nguyên Nghị nắm tay La Xán Xán, rời đi dưới ánh nhìn của tất cả mọi người. Sau khi hai người đi ra khỏi tòa nhà hành chính của Trường Cát, mọi người bắt đầu thảo luận về nó. Nhiều người nghĩ rằng La Xán Xán rất đau khổ. Đương nhiên trong đó không bao gồm Vương Cầm.
Ánh mắt của Cố Tử Hàng từ cửa chính thu hồi lại, đi vào thang máy về văn phòng. Vừa ngồi xuống ghế, anh nhìn thấy danh sách các tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất trên bàn. Anh ta nhìn vào tên bị gạch chéo, nhấc điện thoại và bấm một dãy số. Cuộc gọi được kết nối, anh lập tức nói vào micro: “Thêm La Xán Xán vào danh sách những tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất rồi in lại đưa lên cho tôi.”
La Xán Xán theo Nguyên Nghị ra khỏi tòa nhà hành chính của Trường Cát, lên xe Nguyên Nghị. Cô quay sang hỏi anh: “Những gì anh vừa nói đều là thật sao?”
Nguyên Nghị gật đầu: “Tất cả đều là sự thật.”
La Xán Xán nói: “Không ai nói cho em biết thân phận thật của em cả.” Cô đột nhiên nghe như vậy, nhớ lại mười năm cô cùng dì nấu ăn, nhớ cô đã yêu Nguyên Nghị ngay từ cái nhìn đầu tiên năm mười chín tuổi, sau đó là chị gái qua đời, khi bố mẹ trở về nước mới biết người cô yêu từ cái nhìn đầu tiên là anh rể, rồi đến một thời gian trước, bố mẹ cô đã phản đối tình yêu của cả hai người họ.
Nguyên Nghị cúi xuống và đưa tay ôm lấy La Xán Xán.
“Em muốn gọi cho bố mẹ, em muốn hỏi họ…”
Nguyên Nghị nói: “Được.”
Anh buông cô ra và gài dây an toàn cho cô và mình. Anh lái xe, cô lấy điện thoại di động gọi.
/64
|