“Bye bey…”
Là tạm biệt…
Hay vĩnh biệt…
Không biết. Nhưng có lẽ đây cũng là câu nói cuối cùng mà Kei nghe được từ Lucy. Đôi mắt đen thẳm nhói lên. Có một thứ gì đó vừa rạch nát trái tim cậu. Cả người Kei run rẩy chực gục xuống.
Người con gái yêu quý của cậu…
Đã rời xa cậu…
Chính Kei đã buông tay Lucy để cô ấy rời xa cậu…
Và…mọi người ngước lên kinh ngạc…
Lần đầu tiên họ thấy Kei rơi nước mắt…
Lucy cứ lặng lẽ bước ra ngoài, khuôn mặt xinh xắn nhưng vô hồn khiến cô bé trông y hệt như một con búp bê đang cử động. Nhưng chỉ là cử động chứ không hề bộc lộ một chút cảm xúc nào cả. Kể cả nhận thức cũng không. Lucy không còn biết mình đang làm gì, đang đi đâu nữa. Cô bé chỉ biết vô thức đi thẳng về phía trước theo bản năng của một con búp bê…
-Lucy ! Lucy !!!
Có tiếng Thanh Phong gọi với theo. Lucy không nghe thấy, cô bé đã đi ra cổng hòa mình vào màn mưa lạnh ngắt bên ngoài.Thanh Phong vội vã chạy ra thì bị một người nắm khuỷu tay giữ lại.
-Đứng lại Thanh Phong !!! Cậu định đi đâu ?
-Buông ra !!!
Thanh Phong gào lên giận dữ vung mạnh tay ra, đôi mắt trợn trừng đỏ rực, cậu không còn biết người đang giữ mình lại là Khôi Vỹ hay là ai nữa. Lucy thật đáng thương, cô ấy đã bị tổn thương mà cậu không thể làm gì được. Thanh Phong bây giờ như một con thú hoang nổi điên, cậu có thể xé xác bất cứ kẻ dại dột nào dám cản đường mình. Nhưng trước khi cậu kịp chạy theo Lucy thì đã có một bóng đen vụt qua cậu.
-Kei ! Kei !!!
Nhật Dạ từ cầu thang chạy theo bóng đen đó, nhưng chỉ được vài bước thì cô bé choáng váng ngã xuống. Thanh Phong vội lao lại đỡ lấy cô bé trước khi cô ngã lăn xuống đất. Ánh mắt Nhật Dạ vẫn nhìn theo bóng người vừa chạy ra ngoài lo lắng.
-Kei !!!
Thanh Phong cũng nhìn theo. Kei đang chạy theo Lucy, cậu ấy muốn làm gì chứ ?
Sau một tiếng bước đi ngoài mưa, cuối cùng Lucy cũng dừng lại, cô bé ngạc nhiên ngước lên, là nhà Lucy. Rốt cuộc cô đã tự đi bộ về nhà. Căn nhà vắng hoe không có ai. Lucy lẳng lặng bước lên phòng và mở toang cánh cửa sổ ra. Ngoài trời là một màn đen dầy đặc. Những hạt mưa rét buốt từ bên ngoài hắt vào phòng Lucy. Cô bé vẫn mặc kệ. Trong căn phòng tối như mực, Lucy cứ ngồi lặng bên cửa sổ nhận những hạt mưa rét buốt hắt vào mặt, vào người mình. Không có cảm giác gì cả. Không đau. Không lạnh. Vì trái tim Lucy giờ đây còn đau và lạnh hơn cơn mưa này gấp trăm ngàn lần.
Ở màn đêm đen kịt ngoài cổng. Kei cũng đang đứng nép bên bức tường nhìn lên phòng Lucy. Căn phòng vẫn tối om. Cả người cậu run rẩy, không phải vì Kei lạnh hay sợ hãi cơn mưa. Kei đang nhớ lại những lời tàn nhẫn mà cậu đã nói với Lucy. Một cô bé yếu đuối như thế. Một cô bé nhạy cảm như thế. Lucy hẳn sẽ bị tổn thương nhiều lắm. Kei run rẩy và không ngừng nguyền rủa mình. Kẻ tàn nhẫn đã khiến cho người mình yêu thương phải khổ sở. Trong suốt chặng đường theo Lucy về nhà, đã không dưới mười lần cậu muốn chạy lên ôm chặt lấy bóng dáng bé nhỏ đang liêu xiêu bước đi trong màn mưa lạnh…
Kei đã lẳng lặng đi theo, nhưng Lucy vẫn không biết gì, thậm chí Lucy cũng không biết được bây giờ đây Kei đang dầm mưa đứng trước cổng nhà cô. Một tuần nữa. Chỉ một tuần nữa thôi là cậu sẽ rời khỏi đây vĩnh viễn. Mà cho dù sau này trở lại thì cũng chưa chắc Kei đã được gặp lại Lucy. Cô gái bé nhỏ mà cậu đã yêu thương và làm tổn thương…
Kei ngồi gục xuống bên cánh cổng, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, tay chống lên đầu, những giọt nước nóng rát không ngừng nhòe ra trên khóe mắt. Trong màn mưa lạnh buốt và ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn đường. Kei mơ lại hình ảnh mà cậu vẫn thấy hằng đêm…
Lucy đang đứng trước mặt cậu…nhìn cậu mỉm cười…
Rồi đột nhiên cô bé đi xa dần, biến thành những ánh sáng rực rỡ và tan biến đi như sao băng đom đóm nơi bờ sông. Kei vội đưa tay ra giữ chặt lấy cô bé. Nhưng vô ích. Tay cậu trống trơn. Lạnh ngắt, chỉ có những giọt nước mưa rét buốt…
-Thiên Di! Sao cậu lại ở đây ?
Chậm chạp ngước lên khi có người gọi tên mình. Kei thấy mình đang ngồi gục trước cổng, trước mặt cậu là Bạch Dương. Anh đang xách một bọc đồ lớn đi tới trước mặt cậu.
-Sao cậu lại ngồi đây ngủ ? Cậu điên rồi sao ?
-Lu..cy…
Kei mơ hồ gọi tên cô bé, cậu nhìn xuống bàn tay trống trơn của mình thẩn thờ. Trong giây lát, Kei tưởng mình đã nắm chặt được tay Lucy, nhưng đó chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi. Tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà thôi…
Nói Lucy ảo tưởng, nhưng Kei cảm thấy cậu mới là người ảo tưởng, cậu đã ảo tưởng vì nghĩ là mình đã có Lucy và sẽ giữ mãi được cô bé trong tay… Cậu không bao giờ tin vào những thứ gọi là số phận, nhưng giờ chính cậu đã thấy số phận hai người thật quá nghiệt ngã. Kei nhìn màn mưa lạnh buốt lặng yên không nói gì, sau một phút im lặng, Bạch Dương cau mày:
-Thiên Di. Lẽ ra cậu không nên tới đây.
-Tại…sao ?
Kei ngước lên nhìn Bạch Dương, trông cậu tuyệt vọng đến tội nghiệp, đôi mắt đen láy mở to ngơ ngẩn, dường như bây giờ mọi thứ đối với cậu đã trở nên quá vô nghĩa. Vì điều quan trọng nhất…cậu vừa mới đánh mất rồi…
-Cậu đã làm con bé tổn thương nhiều rồi. Không chỉ có một mình Lucy, cả Nhật Dạ nữa, cả hai cô gái đều đã phải khổ sở vì cậu rồi, gia đình họ Hà cũng không phải những người bình thường. Nếu cậu có một hành động nào ngu ngốc nào, họ sẽ nhắm đến Lucy ngay, con bé chịu đựng như thế là đủ rồi.
Kei lặng im, nhưng giọt mưa lạnh buốt lăn trên mặt cậu bỗng trở nên nóng hổi.
…-Thiên Di ! Hai đứa vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thứ đang chờ đợi phía trước. Hãy quên nó và trở về Mỹ đi. Rồi sau này cậu cũng sẽ quên được Lucy thôi. Đây chỉ là cảm xúc nhất thời của hai đứa… Đừng cố níu giữ làm gì, sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp đâu.
Bạch Dương đi qua, đôi mắt anh liếc ngang Kei và thả cây dù trên tay mình xuống bên cạnh cậu. Kei vẫn ngồi im một lúc rồi từ từ đứng dậy bước đi…
“Quên em…anh chỉ có thể làm được điều này khi nào anh chết…”
Những giọt nước mưa lạnh buốt tiếp tục lăn trên trên đôi mắt đen thẳm.
Bạch Dương nhìn theo cậu bé bước đi cô độc trong màn mưa, cây dù vẫn nằm chổng chơ bên cánh cổng, anh thở dài rồi bước vào trong…Đi lên phòng Lucy, cánh cửa phòng cô bé mở toang, nhưng bên trong tối đen như mực, Bạch Dương quờ quạng đưa tay lên cố tìm công tắc đèn…
“Tách”
Bóng đèn rực lên, anh giật mình, Lucy đang ngồi trên bục cửa sổ, hai chân co lên, lưng dựa vào tường còn khuôn mặt vô hồn dán lên màn đêm bên ngoài.
-Lucy ! Em đang làm gì vậy ? Sao không đóng cửa sổ lại, ướt hết rồi, lỡ bệnh thì sao ?
Khuôn mặt búp bê vô hồn của cô bé từ từ quay lại nhìn anh. Bạch Dương đang đứng trước mặt cô, anh ấy đang đi lại, nhưng sao hình bóng anh ấy trong mắt Lucy lại chập choạng mờ ảo như vậy, Tự nhiên Lucy cảm thấy cả người mình nặng trịch, lạnh ngắt, hai mắt cô bé tối sầm lại và cô ngã xuống phòng…
-Lucy !!! Lucy !!!
Lucy nhắm chặt mắt, và cô chỉ còn nghe được vài tiếng Bạch Dương hốt hoảng gọi mình…
Là tạm biệt…
Hay vĩnh biệt…
Không biết. Nhưng có lẽ đây cũng là câu nói cuối cùng mà Kei nghe được từ Lucy. Đôi mắt đen thẳm nhói lên. Có một thứ gì đó vừa rạch nát trái tim cậu. Cả người Kei run rẩy chực gục xuống.
Người con gái yêu quý của cậu…
Đã rời xa cậu…
Chính Kei đã buông tay Lucy để cô ấy rời xa cậu…
Và…mọi người ngước lên kinh ngạc…
Lần đầu tiên họ thấy Kei rơi nước mắt…
Lucy cứ lặng lẽ bước ra ngoài, khuôn mặt xinh xắn nhưng vô hồn khiến cô bé trông y hệt như một con búp bê đang cử động. Nhưng chỉ là cử động chứ không hề bộc lộ một chút cảm xúc nào cả. Kể cả nhận thức cũng không. Lucy không còn biết mình đang làm gì, đang đi đâu nữa. Cô bé chỉ biết vô thức đi thẳng về phía trước theo bản năng của một con búp bê…
-Lucy ! Lucy !!!
Có tiếng Thanh Phong gọi với theo. Lucy không nghe thấy, cô bé đã đi ra cổng hòa mình vào màn mưa lạnh ngắt bên ngoài.Thanh Phong vội vã chạy ra thì bị một người nắm khuỷu tay giữ lại.
-Đứng lại Thanh Phong !!! Cậu định đi đâu ?
-Buông ra !!!
Thanh Phong gào lên giận dữ vung mạnh tay ra, đôi mắt trợn trừng đỏ rực, cậu không còn biết người đang giữ mình lại là Khôi Vỹ hay là ai nữa. Lucy thật đáng thương, cô ấy đã bị tổn thương mà cậu không thể làm gì được. Thanh Phong bây giờ như một con thú hoang nổi điên, cậu có thể xé xác bất cứ kẻ dại dột nào dám cản đường mình. Nhưng trước khi cậu kịp chạy theo Lucy thì đã có một bóng đen vụt qua cậu.
-Kei ! Kei !!!
Nhật Dạ từ cầu thang chạy theo bóng đen đó, nhưng chỉ được vài bước thì cô bé choáng váng ngã xuống. Thanh Phong vội lao lại đỡ lấy cô bé trước khi cô ngã lăn xuống đất. Ánh mắt Nhật Dạ vẫn nhìn theo bóng người vừa chạy ra ngoài lo lắng.
-Kei !!!
Thanh Phong cũng nhìn theo. Kei đang chạy theo Lucy, cậu ấy muốn làm gì chứ ?
Sau một tiếng bước đi ngoài mưa, cuối cùng Lucy cũng dừng lại, cô bé ngạc nhiên ngước lên, là nhà Lucy. Rốt cuộc cô đã tự đi bộ về nhà. Căn nhà vắng hoe không có ai. Lucy lẳng lặng bước lên phòng và mở toang cánh cửa sổ ra. Ngoài trời là một màn đen dầy đặc. Những hạt mưa rét buốt từ bên ngoài hắt vào phòng Lucy. Cô bé vẫn mặc kệ. Trong căn phòng tối như mực, Lucy cứ ngồi lặng bên cửa sổ nhận những hạt mưa rét buốt hắt vào mặt, vào người mình. Không có cảm giác gì cả. Không đau. Không lạnh. Vì trái tim Lucy giờ đây còn đau và lạnh hơn cơn mưa này gấp trăm ngàn lần.
Ở màn đêm đen kịt ngoài cổng. Kei cũng đang đứng nép bên bức tường nhìn lên phòng Lucy. Căn phòng vẫn tối om. Cả người cậu run rẩy, không phải vì Kei lạnh hay sợ hãi cơn mưa. Kei đang nhớ lại những lời tàn nhẫn mà cậu đã nói với Lucy. Một cô bé yếu đuối như thế. Một cô bé nhạy cảm như thế. Lucy hẳn sẽ bị tổn thương nhiều lắm. Kei run rẩy và không ngừng nguyền rủa mình. Kẻ tàn nhẫn đã khiến cho người mình yêu thương phải khổ sở. Trong suốt chặng đường theo Lucy về nhà, đã không dưới mười lần cậu muốn chạy lên ôm chặt lấy bóng dáng bé nhỏ đang liêu xiêu bước đi trong màn mưa lạnh…
Kei đã lẳng lặng đi theo, nhưng Lucy vẫn không biết gì, thậm chí Lucy cũng không biết được bây giờ đây Kei đang dầm mưa đứng trước cổng nhà cô. Một tuần nữa. Chỉ một tuần nữa thôi là cậu sẽ rời khỏi đây vĩnh viễn. Mà cho dù sau này trở lại thì cũng chưa chắc Kei đã được gặp lại Lucy. Cô gái bé nhỏ mà cậu đã yêu thương và làm tổn thương…
Kei ngồi gục xuống bên cánh cổng, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, tay chống lên đầu, những giọt nước nóng rát không ngừng nhòe ra trên khóe mắt. Trong màn mưa lạnh buốt và ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn đường. Kei mơ lại hình ảnh mà cậu vẫn thấy hằng đêm…
Lucy đang đứng trước mặt cậu…nhìn cậu mỉm cười…
Rồi đột nhiên cô bé đi xa dần, biến thành những ánh sáng rực rỡ và tan biến đi như sao băng đom đóm nơi bờ sông. Kei vội đưa tay ra giữ chặt lấy cô bé. Nhưng vô ích. Tay cậu trống trơn. Lạnh ngắt, chỉ có những giọt nước mưa rét buốt…
-Thiên Di! Sao cậu lại ở đây ?
Chậm chạp ngước lên khi có người gọi tên mình. Kei thấy mình đang ngồi gục trước cổng, trước mặt cậu là Bạch Dương. Anh đang xách một bọc đồ lớn đi tới trước mặt cậu.
-Sao cậu lại ngồi đây ngủ ? Cậu điên rồi sao ?
-Lu..cy…
Kei mơ hồ gọi tên cô bé, cậu nhìn xuống bàn tay trống trơn của mình thẩn thờ. Trong giây lát, Kei tưởng mình đã nắm chặt được tay Lucy, nhưng đó chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi. Tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà thôi…
Nói Lucy ảo tưởng, nhưng Kei cảm thấy cậu mới là người ảo tưởng, cậu đã ảo tưởng vì nghĩ là mình đã có Lucy và sẽ giữ mãi được cô bé trong tay… Cậu không bao giờ tin vào những thứ gọi là số phận, nhưng giờ chính cậu đã thấy số phận hai người thật quá nghiệt ngã. Kei nhìn màn mưa lạnh buốt lặng yên không nói gì, sau một phút im lặng, Bạch Dương cau mày:
-Thiên Di. Lẽ ra cậu không nên tới đây.
-Tại…sao ?
Kei ngước lên nhìn Bạch Dương, trông cậu tuyệt vọng đến tội nghiệp, đôi mắt đen láy mở to ngơ ngẩn, dường như bây giờ mọi thứ đối với cậu đã trở nên quá vô nghĩa. Vì điều quan trọng nhất…cậu vừa mới đánh mất rồi…
-Cậu đã làm con bé tổn thương nhiều rồi. Không chỉ có một mình Lucy, cả Nhật Dạ nữa, cả hai cô gái đều đã phải khổ sở vì cậu rồi, gia đình họ Hà cũng không phải những người bình thường. Nếu cậu có một hành động nào ngu ngốc nào, họ sẽ nhắm đến Lucy ngay, con bé chịu đựng như thế là đủ rồi.
Kei lặng im, nhưng giọt mưa lạnh buốt lăn trên mặt cậu bỗng trở nên nóng hổi.
…-Thiên Di ! Hai đứa vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thứ đang chờ đợi phía trước. Hãy quên nó và trở về Mỹ đi. Rồi sau này cậu cũng sẽ quên được Lucy thôi. Đây chỉ là cảm xúc nhất thời của hai đứa… Đừng cố níu giữ làm gì, sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp đâu.
Bạch Dương đi qua, đôi mắt anh liếc ngang Kei và thả cây dù trên tay mình xuống bên cạnh cậu. Kei vẫn ngồi im một lúc rồi từ từ đứng dậy bước đi…
“Quên em…anh chỉ có thể làm được điều này khi nào anh chết…”
Những giọt nước mưa lạnh buốt tiếp tục lăn trên trên đôi mắt đen thẳm.
Bạch Dương nhìn theo cậu bé bước đi cô độc trong màn mưa, cây dù vẫn nằm chổng chơ bên cánh cổng, anh thở dài rồi bước vào trong…Đi lên phòng Lucy, cánh cửa phòng cô bé mở toang, nhưng bên trong tối đen như mực, Bạch Dương quờ quạng đưa tay lên cố tìm công tắc đèn…
“Tách”
Bóng đèn rực lên, anh giật mình, Lucy đang ngồi trên bục cửa sổ, hai chân co lên, lưng dựa vào tường còn khuôn mặt vô hồn dán lên màn đêm bên ngoài.
-Lucy ! Em đang làm gì vậy ? Sao không đóng cửa sổ lại, ướt hết rồi, lỡ bệnh thì sao ?
Khuôn mặt búp bê vô hồn của cô bé từ từ quay lại nhìn anh. Bạch Dương đang đứng trước mặt cô, anh ấy đang đi lại, nhưng sao hình bóng anh ấy trong mắt Lucy lại chập choạng mờ ảo như vậy, Tự nhiên Lucy cảm thấy cả người mình nặng trịch, lạnh ngắt, hai mắt cô bé tối sầm lại và cô ngã xuống phòng…
-Lucy !!! Lucy !!!
Lucy nhắm chặt mắt, và cô chỉ còn nghe được vài tiếng Bạch Dương hốt hoảng gọi mình…
/99
|