Diệp Y Lam xuýt chút ngồi không vững, nàng không cảm nhận xung quanh có khí dao động, hơn nữa Đinh Hương rất mẫn cảm vì sao không nhận ra khác thường.
Đinh Hương dường như cảm thấy người chủ tử mình vô cùng lạnh, lập tức kéo tay Ngân Hồ đứng dậy, phúc thân chào Quân Phong Minh.
Hoàng thượng các tường.
Đứng lên đi. Quân Phong Minh thấy cả ba người toàn thân đều khí lạnh, mày hơi nhướng lên, sau đó lại tuỳ ý phất tay cho hai người lui.
Đinh Hương cùng Ngân Hồ rất không cam lòng bước đi, khó khăn lắm chủ nhân tỉ tỉ mời ăn tiệc lại bị ai đó phá huỷ.
Hoàng thượng kiếp trước bọn ta đắc tội với ngài à!?
Diệp Y Lam ngay cả mắt cũng không thèm nhìn Quân Phong Minh chỉ chăm chú nhìn sâu thịt của mình.
Quân Phong Minh cũng không nói gì, học theo bộ dạng của Diệp Y Lam bắt đầu nướng thịt.
Hắn lúc trước tuy là hoàng tử của một nước nhưng cuộc sống cũng không mấy khá gì, suốt ngày rèn luyện trong rừng sâu nước độc, đối với mấy thứ này tuy có hơi lạ mắt nhưng với đầu óc của hắn xem qua một lần liền hiểu rõ.
Mặt trời lặn đỏ cả một vùng trời, dưới ánh lửa hồng tí tách, hai bóng người, một nam một nữ, không có động tác thân mật ân ái, không có liếc mắt đưa tình.
Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cả hai người vô cùng xứng đôi, không gian của họ hoà hợp đến không ai có thể chen chân vào được.
Đinh Hương thở dài quay qua nhìn ánh mắt thất thần của Ngân Hồ thì thở dài.
Tình là gì?
Nàng không biết.
Nhưng nàng cảm nhận được Ngân Hồ dạo này rất thích cười đùa nhưng sâu trong ánh mắt nàng là một mảnh lạnh lẽo. Đinh Hương đập tay lên vai Ngân Hồ.
Chân trọng những thứ trước mắt, đừng đễ mất, không thì khi mất rồi hồi hận sẽ không kịp.
Sau đó Đinh Hương xoay người rời đi bỏ lại Ngân Hồ đang vô cùng hoang man nhìn bầu trời nghĩ lại cảnh tượng trong rừng sâu...
Bên này Diệp Y Lam chỉ chăm chú nhìn đồ ăn mình nướng, lâu lâu lại lén nhìn gương mặt bên cạnh.
Chỉ thấy một nữa sường mặt của Quân Phong Minh nhưng lại khiến cho người khác tim đập loại nhịp.
Diệp Y Lam âm thầm bĩa môi.
Ngựa đực hoàng đế xem như có chút nhan sắc.
( Tiểu Nhã : Mèo, có thấy ở đâu đó mộng xuân bay không.
Mỗ beta: Ừ ừ, đẹp thì nói đẹp, cũng có ai chê cười đâu.
Tiểu Nhã: thật ra thì cũng không ai hám sắc giống ngươi đâu.
Mỗ beta * Rầu rĩ chọt kiến*...)
Rất lâu sau Diệp Y Lam mới nói: Nói đi, đến chổ ta có việc gì.
Tay Quân Phong Minh ngừng lại một chút nhưng cũng không có thái độ gì khác thường.
Trẫm nên gọi ngươi là hoàng hậu hay các chủ Thiên Hương các đây.
Ai, hoàng thượng đã đoán được thì cần gì dong dài như vậy, cũng chỉ cái danh xưng mà thôi.
Diệp Y Lam mới không bất ngờ khi hắn biết thân phận của nàng, đặc biệt là lần này nàng mạo hiểm triệu Ngân Hồ về.
Quân Phong Minh híp đôi mắt sắc lạnh bắn về phía Diệp Y Lam.
Khi hắn nghe thủ vệ báo cáo lại thì hắn có hơi giật mình nhưng liền hiểu ra, người như nàng vốn không đơn giản, khi nhìn vào mắt nàng hắn không thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
Diệp Y Lam cũng đón nhận ánh mắt của Quân Phong Minh, nụ cười nhét bên khoé môi một độ cong kì lạ.
Hoàng thượng, nói đi, tìm ta có việc gì.
Quân Phong Minh dời tầm mắt nhìn thịt nướng trên vĩ im lặng không lên tiếng.
Diệp Y Lam cười khẻ: Để ta đoán thử nhé. Chắc không phải vì tình hình chiến trận ở Giang Thuỵ đi.
Không hổ là các chủ Thiên Hương các, bất quá trẫm cũng không có hứng thú với nó. Quân Phong Minh quả thực đến đây một phần vì chiến trận của Giang Thuỵ nhưng hắn còn lý do khác mà đến đây.
Diệp Y Lam chớp mắt sau đó bật cười:
Tin tức của quỷ y sao?
Quân Phong Minh lần này đuôi mắt nổi lên chút hứng thú, nữ nhân này thật thông minh, làm việc với người thông minh rất đơn giản không cần phải dong dài.
Nói đi, cái giá là gì.
Diệp Y Lam ý vị thâm trường nhìn vào người trước mắt, nàng mãi không thể hiểu được nam nhân này, dù trong kịch tình có diễn tả kĩ thế nào thì hắn cũng là ẩn số.
Giúp ta diệt toàn bộ Diệp Gia, ta sẽ giúp hoàng thượng việc này.
Quân Phong Minh nhìn sâu vào ánh mắt không một tia cảm tình của Diệp Y Lam khi nhắc về Diệp Gia thì cũng hiểu được vài phần.
Nghe nói Diệp Y Lam vốn chẳng phải nữ nhi Diệp gia, lần này đưa nàng vào cung chỉ là một con tốt thế mạng cho thứ nữ Diệp Hinh Tuyết.
Diệp Y Lam hận Diệp gia cũng không quá đáng, Quân Phong Minh trước giờ trọng người tài, trung thần nhưng Diệp thừa tướng cấu kết với Cung vương kết bè kết đảng hắn không mù, tự nhiên ngày Diệp gia diệt vong là trong một sớm một chiều.
Người thông minh như Diệp Y Lam chắc chắn cũng sẽ đoán được tình hình này, nàng yêu cầu cái này chắc chắn là thúc đẩy quá trình diệt môn của Diệp Gia mà thôi.
Đinh Hương dường như cảm thấy người chủ tử mình vô cùng lạnh, lập tức kéo tay Ngân Hồ đứng dậy, phúc thân chào Quân Phong Minh.
Hoàng thượng các tường.
Đứng lên đi. Quân Phong Minh thấy cả ba người toàn thân đều khí lạnh, mày hơi nhướng lên, sau đó lại tuỳ ý phất tay cho hai người lui.
Đinh Hương cùng Ngân Hồ rất không cam lòng bước đi, khó khăn lắm chủ nhân tỉ tỉ mời ăn tiệc lại bị ai đó phá huỷ.
Hoàng thượng kiếp trước bọn ta đắc tội với ngài à!?
Diệp Y Lam ngay cả mắt cũng không thèm nhìn Quân Phong Minh chỉ chăm chú nhìn sâu thịt của mình.
Quân Phong Minh cũng không nói gì, học theo bộ dạng của Diệp Y Lam bắt đầu nướng thịt.
Hắn lúc trước tuy là hoàng tử của một nước nhưng cuộc sống cũng không mấy khá gì, suốt ngày rèn luyện trong rừng sâu nước độc, đối với mấy thứ này tuy có hơi lạ mắt nhưng với đầu óc của hắn xem qua một lần liền hiểu rõ.
Mặt trời lặn đỏ cả một vùng trời, dưới ánh lửa hồng tí tách, hai bóng người, một nam một nữ, không có động tác thân mật ân ái, không có liếc mắt đưa tình.
Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cả hai người vô cùng xứng đôi, không gian của họ hoà hợp đến không ai có thể chen chân vào được.
Đinh Hương thở dài quay qua nhìn ánh mắt thất thần của Ngân Hồ thì thở dài.
Tình là gì?
Nàng không biết.
Nhưng nàng cảm nhận được Ngân Hồ dạo này rất thích cười đùa nhưng sâu trong ánh mắt nàng là một mảnh lạnh lẽo. Đinh Hương đập tay lên vai Ngân Hồ.
Chân trọng những thứ trước mắt, đừng đễ mất, không thì khi mất rồi hồi hận sẽ không kịp.
Sau đó Đinh Hương xoay người rời đi bỏ lại Ngân Hồ đang vô cùng hoang man nhìn bầu trời nghĩ lại cảnh tượng trong rừng sâu...
Bên này Diệp Y Lam chỉ chăm chú nhìn đồ ăn mình nướng, lâu lâu lại lén nhìn gương mặt bên cạnh.
Chỉ thấy một nữa sường mặt của Quân Phong Minh nhưng lại khiến cho người khác tim đập loại nhịp.
Diệp Y Lam âm thầm bĩa môi.
Ngựa đực hoàng đế xem như có chút nhan sắc.
( Tiểu Nhã : Mèo, có thấy ở đâu đó mộng xuân bay không.
Mỗ beta: Ừ ừ, đẹp thì nói đẹp, cũng có ai chê cười đâu.
Tiểu Nhã: thật ra thì cũng không ai hám sắc giống ngươi đâu.
Mỗ beta * Rầu rĩ chọt kiến*...)
Rất lâu sau Diệp Y Lam mới nói: Nói đi, đến chổ ta có việc gì.
Tay Quân Phong Minh ngừng lại một chút nhưng cũng không có thái độ gì khác thường.
Trẫm nên gọi ngươi là hoàng hậu hay các chủ Thiên Hương các đây.
Ai, hoàng thượng đã đoán được thì cần gì dong dài như vậy, cũng chỉ cái danh xưng mà thôi.
Diệp Y Lam mới không bất ngờ khi hắn biết thân phận của nàng, đặc biệt là lần này nàng mạo hiểm triệu Ngân Hồ về.
Quân Phong Minh híp đôi mắt sắc lạnh bắn về phía Diệp Y Lam.
Khi hắn nghe thủ vệ báo cáo lại thì hắn có hơi giật mình nhưng liền hiểu ra, người như nàng vốn không đơn giản, khi nhìn vào mắt nàng hắn không thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
Diệp Y Lam cũng đón nhận ánh mắt của Quân Phong Minh, nụ cười nhét bên khoé môi một độ cong kì lạ.
Hoàng thượng, nói đi, tìm ta có việc gì.
Quân Phong Minh dời tầm mắt nhìn thịt nướng trên vĩ im lặng không lên tiếng.
Diệp Y Lam cười khẻ: Để ta đoán thử nhé. Chắc không phải vì tình hình chiến trận ở Giang Thuỵ đi.
Không hổ là các chủ Thiên Hương các, bất quá trẫm cũng không có hứng thú với nó. Quân Phong Minh quả thực đến đây một phần vì chiến trận của Giang Thuỵ nhưng hắn còn lý do khác mà đến đây.
Diệp Y Lam chớp mắt sau đó bật cười:
Tin tức của quỷ y sao?
Quân Phong Minh lần này đuôi mắt nổi lên chút hứng thú, nữ nhân này thật thông minh, làm việc với người thông minh rất đơn giản không cần phải dong dài.
Nói đi, cái giá là gì.
Diệp Y Lam ý vị thâm trường nhìn vào người trước mắt, nàng mãi không thể hiểu được nam nhân này, dù trong kịch tình có diễn tả kĩ thế nào thì hắn cũng là ẩn số.
Giúp ta diệt toàn bộ Diệp Gia, ta sẽ giúp hoàng thượng việc này.
Quân Phong Minh nhìn sâu vào ánh mắt không một tia cảm tình của Diệp Y Lam khi nhắc về Diệp Gia thì cũng hiểu được vài phần.
Nghe nói Diệp Y Lam vốn chẳng phải nữ nhi Diệp gia, lần này đưa nàng vào cung chỉ là một con tốt thế mạng cho thứ nữ Diệp Hinh Tuyết.
Diệp Y Lam hận Diệp gia cũng không quá đáng, Quân Phong Minh trước giờ trọng người tài, trung thần nhưng Diệp thừa tướng cấu kết với Cung vương kết bè kết đảng hắn không mù, tự nhiên ngày Diệp gia diệt vong là trong một sớm một chiều.
Người thông minh như Diệp Y Lam chắc chắn cũng sẽ đoán được tình hình này, nàng yêu cầu cái này chắc chắn là thúc đẩy quá trình diệt môn của Diệp Gia mà thôi.
/45
|