Đúng là chuyện có kết quả như lẽ dĩ nhiên của nó. Nhân chứng vật chứng đều ở đây. Tiền Bùi vì có ý đồ mưu hại An Nhược Thần mà sai người làm nhục An Nhược Hi, xử phạt đã rõ, Tiền Thế Tân nhất thời nổi giận, đích thân quỳ gối trên công đường, khẩn cầu thái thú Diêu Côn xử theo luật. Diêu Côn cũng không bao che cho Tiền Bùi nữa, bắt lão vào ngục.
Tất cả mọi việc này đều diễn ra thuận lợi, không chút trắc trở nào. Trên công đường, bốn tên thuộc hạ bị Diêu Côn thẩm tra một lần đã khai ra cả, ngay cả gậy đánh cũng chẳng cần dùng. Tiền Bùi vốn mạnh mồm, nhưng thuộc hạ đã khai ra cả rồi, lão cũng không thể cãi được gì nữa, thế là đành nhận tội. Phía An gia càng không phải nói, An Nhược Hi là người bị hại lại đích thân tố cáo, nói hết tất cả mọi chuyện, những người khác trong An gia không cần nói nhiều gì cả. Cuối cùng thấy Tiền Bùi vào ngục, Tiền Thế Tân áy náy quyết định sẽ bồi thường An gia, An Chi Phủ thở phào một hơi, rất có cảm giác phúc trong họa.
Còn cả Tiết gia nữa. Chuyện chấm dứt như thế, Tiết Tự Nhiên cũng cảm thấy được an ủi. Tiết phu nhân lại khá thương thay An Nhược Hi, nhưng lại ghét An gia. Vốn định bàn lùi chuyện hôn sự, thế nhưng Tiết Tự Nhiên lại nói: “Xảy ra chuyện này rồi, nếu con không cưới nàng thì ai còn cưới nàng nữa? Tuy người nhà nàng khiến mọi người ghét, thế nhưng khi gặp chuyện nàng lại chín chắn bình tĩnh, nghĩ cho người khác trước, rất có trách nhiệm. Nếu mẹ không định hôn thì chỉ sợ An nhị cô nương sẽ bị người đời chỉ trỏ, vì để giữ mặt mũi của mình, An gia sẽ đưa nàng đi. Rồi vì thế mà có khi An cô nương sẽ xuất gia làm ni cô, chấm dứt nửa đời còn lại.”
Tiết phu nhân sợ hết hồn, nghĩ đúng là có khả năng như thế. Bàn bạc cùng Tiết lão gia, Tiết lão gia cũng hoảng hốt, “Con trai lại nghĩ thay người ta như thế, có đúng là hôm nay mặt trời mọc ở đằng Đông không?”
Tiết phu nhân lườm ông.
Hôm nay mặt trời vẫn lặn ở đằng Tây. Khi ông trời đã khuất dạng, bầu trời tối đen, mọi người An gia kéo nhau từ nha môn về phủ, còn chưa ngồi yên thì Tiết phu nhân đã dẫn theo Trần bà mối đến cửa.
An Chi Phủ và Đàm Thị mừng rỡ khôn xiết, vốn cứ tưởng hôn sự này chẳng thành được nữa rồi, không ngờ Tiết phu nhân lại nói An Nhược Hi dũng cảm bạo dạn, là một kỳ nữ, quả nhiên Tịnh Từ đại sư phê mệnh là có đạo lý của nó. Nay hôn sự vẫn như cũ, cứ theo đó mà làm.
Dĩ nhiên là An Chi Phủ và Đàm Thị đồng ý rồi, cũng không dám nói chuyện thêm sính lễ gì nữa. An Nhược Hi nghe thấy tin thì khấp khởi vui mừng, vết thương chẳng còn đau, lòng cũng thoải mái hẳn. Nàng không nhịn được lăn lộn trên giường mấy vòng.
Tiết phu nhân đúng là người tốt. Hì hì, sau này nàng cũng sẽ là Tiết phu nhân.
Còn phía An Nhược Thần, vừa về đến lầu Tử Vân liền vào phòng nghỉ ngơi ngay, không ra ngoài. Lư Chính đến gặp nàng, nói hôm nay chưa kịp đem thuốc cho An Nhược Hi, hai ngày sau hắn phải đi chuyến nữa, vừa hay có thể mượn vụ án này, nói là An Nhược Thần có hỏi, để tìm cơ hội gặp An Nhược Hi để đưa thuốc cho nàng.
“Tuy chỉ là giả nhưng vẫn phải đưa đúng hạn cho nàng. Đỡ ngày sau xảy ra thêm biến cố, thế cục mà tướng quân đã sắp đặt xảy ra bất trắc thì không hay lắm.”
An Nhược Thần gật đầu nói: “Hôm nay nhờ có Lư đại ca kịp thời xử trí, cũng coi như cứu nhị muội ta một mạng. Nếu không dựa theo tính tình của Tiền Bùi, không chỉ nhị muội ta, mà sợ cả Tiết gia vô tội cũng sẽ bị liên lụy.”
Lư Chính cười: “Cô nương khách khí quá rồi. Mọi người không sao là tốt. Nay Tiền Bùi đã vào đại lao, cô nương cũng có thể an tâm.”
An Nhược Thần nói: “Lúc huynh đến An gia thì thuận tiện thăm dò động tĩnh của bọn họ luôn. Tuy Tiền Bùi đã vào ngục, nhưng tai mắt thuộc hạ của lão vẫn đang ở bên ngoài, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Lư Chính lên tiếng đáp rồi lui ra.
An Nhược Thần ngồi dưới đèn trầm tư, an tâm ư? Làm sao có thể an tâm được. Nàng lại nhìn hồ sơ trên bàn, đây là án lục ngày hôm nay cùng báo hàm mà Chu trưởng sử đưa đến —— Tuần tra sứ Lương đại nhân phái quan giám sát Bạch đại nhân Bạch Anh đến, ngày mai sẽ vào thành.
An Nhược Thần xem báo hàm rồi lại xem án lục. Nàng đã hỏi thăm trước, Bạch Anh là vị quan tốt ngay thẳng, ghét ác như thù, làm việc quả quyết, nên mới rất được Lương Đức Hạo trọng dụng. Tuần tra lần này là để xem xét mâu thuẫn láng giềng, điều tra rõ chân tướng trong đó, áp lực và độ khó nhiều khỏi phải nói. Ai ai cũng nói, Lương Đức Hạo phái Bạch Anh tín nhiệm nhất đến quận Bình Nam, chính là vì để bảo đảm mọi việc ổn thỏa không có bất trắc gì.
An Nhược Thần nhướn mày, chẳng lẽ Tiền Bùi cố ý làm ra mấy “chuyện ngu xuẩn” này là vì để ứng phó với Bạch Anh sao?
Ngày hôm sau, đại đội người ngựa của quan tuần tra sứ vào thành. Diêu Côn dẫn chúng quan lại ra ngoài thành chào đón. Lại nghe quan viên dẫn đầu nói: “Từ sáng sớm Bạch đại nhân đã dẫn hộ vệ vào thành rồi, dặn dò bọn ta vào muộn nửa ngày.”
Diêu Côn ngây ngẩn, bọn họ là định lặng lẽ cải trang vi hành ư?
Diêu Côn ung dung khách khí tán dương Bạch đại nhân tận tụy với công việc và tỉ mỉ cẩn trọng, lại bảo các vị đại nhân đi đường đã vất vả, mời mọi người về quận phủ để tẩy trần.
Trước bữa tối Bạch Anh mới xuất hiện. Ông mặc thường phục, dẫn theo hai hộ vệ cũng mặc thường phục như mình thogn dong bước vào quận phủ. Diêu Côn có phần cẩn thận nhưng không hề ngạc nhiên. Vi hành thì cứ vi hành thôi, ông ta tự nhận mình làm quan cẩn trọng, trừ Tiền Bùi ra, cũng không hề có tiếng xấu nào lan truyền giữa phường chợ.
Quả nhiên khi ăn xong, Bạch Anh bắt đầu hỏi, câu đầu tiên chính là về Tiền Bùi.
Cũng khó trách, người này mới bị trừng trị hôm qua, lại còn là nhân vật có rất nhiều tin đồn trên phố. Trong quận Bình Nam, người ghét Tiền Bùi cũng nhiều như người nịnh lão vậy. Tiền Bùi vào ngục, thậm chí có người còn đốt pháo ăn mừng.
Bạch Anh đi dạo một vòng trong thành, bên tai nghe toàn hai chữ Tiền Bùi Tiền Bùi. Nhắc đến chuyện này, Tiền Thế Tân vô cùng xấu hổ, Bạch Anh cứ nhìn hắn mãi, Diêu Côn vội nói đỡ: “Tiền đại nhân chính trực liêm khiết, là một vị quan tốt. Xưa nay ngài ấy hay bất mãn với chuyện do phụ thân mình gây nên, cãi nhau đến độ chia phủ mà ở. Chuyện Tiền Bùi làm, thật sự không nên để Tiền đại nhân gánh vác.”
Bạch Anh gật đầu: “Ta cũng có nghe nói điều này rồi. Hôm qua ta còn nghe nói Tiền đại nhân quỳ xuống mặt trước mọi người, yêu cầu trừng trị phụ thân thật nặng.”
“Đúng là như thế.” Diêu Côn nói. Tiền Thế Tân nhìn thẳng vào mắt ông ta với cái nhìn đầy cảm kích.
Bạch Anh lại nói: “Tiền Bùi tự tại đã nhiều năm, bách tính oán hờn khắp nơi, Tiền Thế Tân đã có bất mãn nhưng lại không xử lý, chẳng lẽ, là được thái thú đại nhân che chở ư? Hôm qua Tiền đại nhân quỳ xuống trần tình, cũng là vì để thái thú đại nhân không che chở được nữa?”
Diêu Côn ngẩn người. Tiền Thế Tân giật mình, vội nói: “Bạch đại nhân anh minh, dĩ nhiên cũng sẽ biết tin đồn trên phố hư hư thực thực, phần nhiều là phóng đại cả. Chỉ cần có bằng chứng thật thì bất kể là ai phạm luật, ti chức và thái thú đại nhân cũng quyết không tha. Bách tính luôn ngợi khen thái thú đại nhân, Bạch đại nhân đi dạo trên phố, ắt hẳn cũng có thể nghe thấy.”
Diêu Côn không nói gì. Bạch Anh nhìn ông ta rồi khua tay bảo: “Được rồi, hai người các ngươi đừng có bày ra dáng vẻ quan lại bênh quan trước mặt ta nữa. Bên trong con đường làm quan đấy, ta cũng thấy nhiều rồi. Thôi không nói mấy chuyện này nữa, thái thú đại nhân biết ta đến đây là làm gì rồi đấy, các hồ sơ án lục, mật thám và quân tình có liên quan, đều đưa cho ta một phần đi.”
Diêu Côn vội đáp lời, lại hỏi Bạch Anh có sắp xếp đến doanh trại ngoài tiền tuyến xem xét không. Bạch Anh mới hỏi tình hình chiến sự ngoài kia sao rồi, một nha sai đi vào báo cáo, bẩm là có quan lại được Diêu Côn phái ra tiền tuyến mấy hôm trước đã về, nói là có chuyện cần bẩm báo.
Bạch Anh nhìn sang Diêu Côn, Diêu Côn giải thích là đại tướng quân Long Đằng có yêu cầu trong công cán hậu cần, cũng bảo mình phái người ra tiền tuyến kiểm tra hỏi thăm, phòng hờ có sơ sót.
“Thế thì tốt quá.” Bạch Anh nói, “Thái thú đại nhân chu đáo, phải nên như thế.” Rồi ông ta cho nha sai gọi người kia vào. Viên quan kia bụi bặm mệt mỏi, rõ ràng là vừa chạy về.
“Tình hình thế nào rồi?” Diêu Côn hỏi hắn.
Người nọ báo: “Thuộc hạ đã đến dốc Thạch Linh, nhưng không thấy Long tướng quân đâu.”
Tiền Thế Tân nheo mắt.
“Sở tướng quân nói, Long tướng quân sắp xếp xong chuyện trao đổi tù binh là về sông Tứ Hạ ngay. Sông Tứ Hạ tuyến trường rộng rãi, không phòng thủ tốt, Long tướng quân phải tự mình áp trận. Đến dốc Thạch Linh ra mặt chỉ là để uy hiếp Nam Tần. Nam Tần không đoán ra được hành tung của Long tướng quân, dĩ nhiên không đoán ra được sách lược của quân ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Bạch Anh nhíu mày: “Tình hình chiến sự ra sao rồi?”
Người nọ ngập ngừng nói: “Thuộc hạ ở đó chỉ một ngày, đúng lúc Nam Tần công chiến, theo thuộc hạ thấy, Nam Tần binh cường mã tráng, tinh thần cao vút, trái lại phía Sở tướng quân lại có vẻ hoảng loạn, tuy chặn được thế công của Nam Tần nhưng lại không dám xuất binh phản công. Thuộc hạ âm thầm thăm dò, nghe nói Nam Tần đã mấy ngày liên tục tấn công mạnh, Sở tướng quân thua trận mấy hồi, thất thủ hai cửa ải.”
Bạch Anh nổi giận: “Thế hắn ta khoa trương bảo uy hiếp Nam Tần với ngươi làm gì. Muốn Long tướng quân có mặt tại đó mới có thể đánh giặc sao?”
Tiền Thế Tân lo âu: “Cũng không thể tách Long tướng quân thành hai nửa được, một nửa để ở sông Tứ Hạ, một nửa ở dốc Thạch Linh.”
Bạch Anh lại hỏi: “Còn bên sông Tứ Hạ thì thế nào rồi?”
Người nọ vội nói: “Thuộc hạ chạy cả đêm đến sông Tứ Hạ, đã gặp được Long tướng quân.”
Tiền Thế Tân ngẩn người, ở sông Tứ Hạ thật sao? Đúng là đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội cáo trạng Long Đằng ở trước mặt Bạch Anh.
“Thuộc hạ đã chuyển lời của thái thú đại nhân đến Long tướng quân, lại hỏi ngài ấy có sắp đặt kế hoạch thế nào, để còn trở lại bẩm báo với đại nhân. Long tướng quân nói quân vụ không tiện tiết lộ, bảo bọn thuộc hạ cứ dựa theo yêu cầu của ngài ấy mà cung cấp lương thực binh khí là được. Rồi thuộc hạ lại báo cáo tình hình dốc Thạch Linh với ngài ấy. Ngài ấy nói là thuộc hạ đánh trận hay Sở tướng quân đánh trận, nếu thuộc hạ hiểu chuyện như thế thì đổi thuộc hạ ra trận.” Người kia nói mà có vẻ oan ức, có điều các vị đại nhân không ai nói giúp hắn, hắn than phiền xong thì đổi lại một trận im lặng.
Cuối cùng Bạch Anh mở miệng: “Ngươi viết rõ chuyện này ra, ta muốn bẩm báo lại với Lương đại nhân. Lần này ta chủ yếu tra xét chuyện trong quận Bình Nam, còn tình hình ngoài tiền tuyến, phải để Lương đại nhân xử lý.”
Diêu Côn thầm nghĩ, phải là Lương đại nhân xử lý sao. Quan hàm của Bạch Anh giống ông ta, đều dưới Long Đằng. Tuy cầm ý chỉ tuần tra của hoàng thượng, nhưng suy cho cùng vẫn thua Lương Đức Hạo, muốn xen vào Long Đằng, thật đúng là không đến lượt Bạch Anh ông ta.
Trong phòng lại thoáng chốc yên tĩnh, rồi đột nhiên Bạch Anh hỏi: “Nghe nói ở trong thành Trung Lan, Long tướng quân đã định chung thân với con gái một thương nhân?”
“Đúng thế.” Diêu Côn đáp.
“Nữ tử kia có liên quan đến án mật thám?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ta phải xem án lục của nàng ta trước đã. Lát nữa sai người đưa đến phòng ta.”
Diêu Côn đáp lời.
Bạch Anh lại nói: “Phái người truyền lời đến nàng ta, để ngày mai nàng ta đến gặp ta.”
“Vâng.”
Bạch Anh lại suy nghĩ: “Nàng ta ở đâu?”
“Lầu tử Vân. Trước mắt chỗ đó dùng làm phủ nha của tướng quân.”
“Lúc Long Đằng ở đó nàng ta cũng vào ở rồi ư?”
“Đúng thế.”
Bạch Anh gật đầu, trâm ngầm một thoáng: “Đừng bảo tới nữa, ta sẽ đến đấy. Ta muốn tận mắt nhìn xem, Long Đằng thu xếp cô nương này thế nào. Án lục của nàng ta, chỉ cần có liên quan thì bất kể là chuyện lớn nhỏ, tất cả đều đưa đến cho ta.”
Diêu Côn cho người vào dặn dò ngay. Sau đó ông ta lại tiếp tục hội thoại với Bạch Anh, nhưng trong lòng khá lo lắng. Thật đúng là nhờ phúc của đại tướng quân Long Đằng, Bạch Anh mới đến mà đã có thành kiến với An Nhược Thần.
An Nhược Thần và Tiền Bùi, một người thong thả trong phủ tướng quân, một người bị xử nặng trong lao ngục. Sự chú ý của Bạch Anh đều dồn lên cả An Nhược Thần, lại hoàn toàn quên mất Tiền Bùi. Đây không phải là bắt đầu tốt. Nhưng hiện tại Diêu Côn không nghĩ ra được đối sách gì cả.
Tất cả mọi việc này đều diễn ra thuận lợi, không chút trắc trở nào. Trên công đường, bốn tên thuộc hạ bị Diêu Côn thẩm tra một lần đã khai ra cả, ngay cả gậy đánh cũng chẳng cần dùng. Tiền Bùi vốn mạnh mồm, nhưng thuộc hạ đã khai ra cả rồi, lão cũng không thể cãi được gì nữa, thế là đành nhận tội. Phía An gia càng không phải nói, An Nhược Hi là người bị hại lại đích thân tố cáo, nói hết tất cả mọi chuyện, những người khác trong An gia không cần nói nhiều gì cả. Cuối cùng thấy Tiền Bùi vào ngục, Tiền Thế Tân áy náy quyết định sẽ bồi thường An gia, An Chi Phủ thở phào một hơi, rất có cảm giác phúc trong họa.
Còn cả Tiết gia nữa. Chuyện chấm dứt như thế, Tiết Tự Nhiên cũng cảm thấy được an ủi. Tiết phu nhân lại khá thương thay An Nhược Hi, nhưng lại ghét An gia. Vốn định bàn lùi chuyện hôn sự, thế nhưng Tiết Tự Nhiên lại nói: “Xảy ra chuyện này rồi, nếu con không cưới nàng thì ai còn cưới nàng nữa? Tuy người nhà nàng khiến mọi người ghét, thế nhưng khi gặp chuyện nàng lại chín chắn bình tĩnh, nghĩ cho người khác trước, rất có trách nhiệm. Nếu mẹ không định hôn thì chỉ sợ An nhị cô nương sẽ bị người đời chỉ trỏ, vì để giữ mặt mũi của mình, An gia sẽ đưa nàng đi. Rồi vì thế mà có khi An cô nương sẽ xuất gia làm ni cô, chấm dứt nửa đời còn lại.”
Tiết phu nhân sợ hết hồn, nghĩ đúng là có khả năng như thế. Bàn bạc cùng Tiết lão gia, Tiết lão gia cũng hoảng hốt, “Con trai lại nghĩ thay người ta như thế, có đúng là hôm nay mặt trời mọc ở đằng Đông không?”
Tiết phu nhân lườm ông.
Hôm nay mặt trời vẫn lặn ở đằng Tây. Khi ông trời đã khuất dạng, bầu trời tối đen, mọi người An gia kéo nhau từ nha môn về phủ, còn chưa ngồi yên thì Tiết phu nhân đã dẫn theo Trần bà mối đến cửa.
An Chi Phủ và Đàm Thị mừng rỡ khôn xiết, vốn cứ tưởng hôn sự này chẳng thành được nữa rồi, không ngờ Tiết phu nhân lại nói An Nhược Hi dũng cảm bạo dạn, là một kỳ nữ, quả nhiên Tịnh Từ đại sư phê mệnh là có đạo lý của nó. Nay hôn sự vẫn như cũ, cứ theo đó mà làm.
Dĩ nhiên là An Chi Phủ và Đàm Thị đồng ý rồi, cũng không dám nói chuyện thêm sính lễ gì nữa. An Nhược Hi nghe thấy tin thì khấp khởi vui mừng, vết thương chẳng còn đau, lòng cũng thoải mái hẳn. Nàng không nhịn được lăn lộn trên giường mấy vòng.
Tiết phu nhân đúng là người tốt. Hì hì, sau này nàng cũng sẽ là Tiết phu nhân.
Còn phía An Nhược Thần, vừa về đến lầu Tử Vân liền vào phòng nghỉ ngơi ngay, không ra ngoài. Lư Chính đến gặp nàng, nói hôm nay chưa kịp đem thuốc cho An Nhược Hi, hai ngày sau hắn phải đi chuyến nữa, vừa hay có thể mượn vụ án này, nói là An Nhược Thần có hỏi, để tìm cơ hội gặp An Nhược Hi để đưa thuốc cho nàng.
“Tuy chỉ là giả nhưng vẫn phải đưa đúng hạn cho nàng. Đỡ ngày sau xảy ra thêm biến cố, thế cục mà tướng quân đã sắp đặt xảy ra bất trắc thì không hay lắm.”
An Nhược Thần gật đầu nói: “Hôm nay nhờ có Lư đại ca kịp thời xử trí, cũng coi như cứu nhị muội ta một mạng. Nếu không dựa theo tính tình của Tiền Bùi, không chỉ nhị muội ta, mà sợ cả Tiết gia vô tội cũng sẽ bị liên lụy.”
Lư Chính cười: “Cô nương khách khí quá rồi. Mọi người không sao là tốt. Nay Tiền Bùi đã vào đại lao, cô nương cũng có thể an tâm.”
An Nhược Thần nói: “Lúc huynh đến An gia thì thuận tiện thăm dò động tĩnh của bọn họ luôn. Tuy Tiền Bùi đã vào ngục, nhưng tai mắt thuộc hạ của lão vẫn đang ở bên ngoài, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Lư Chính lên tiếng đáp rồi lui ra.
An Nhược Thần ngồi dưới đèn trầm tư, an tâm ư? Làm sao có thể an tâm được. Nàng lại nhìn hồ sơ trên bàn, đây là án lục ngày hôm nay cùng báo hàm mà Chu trưởng sử đưa đến —— Tuần tra sứ Lương đại nhân phái quan giám sát Bạch đại nhân Bạch Anh đến, ngày mai sẽ vào thành.
An Nhược Thần xem báo hàm rồi lại xem án lục. Nàng đã hỏi thăm trước, Bạch Anh là vị quan tốt ngay thẳng, ghét ác như thù, làm việc quả quyết, nên mới rất được Lương Đức Hạo trọng dụng. Tuần tra lần này là để xem xét mâu thuẫn láng giềng, điều tra rõ chân tướng trong đó, áp lực và độ khó nhiều khỏi phải nói. Ai ai cũng nói, Lương Đức Hạo phái Bạch Anh tín nhiệm nhất đến quận Bình Nam, chính là vì để bảo đảm mọi việc ổn thỏa không có bất trắc gì.
An Nhược Thần nhướn mày, chẳng lẽ Tiền Bùi cố ý làm ra mấy “chuyện ngu xuẩn” này là vì để ứng phó với Bạch Anh sao?
Ngày hôm sau, đại đội người ngựa của quan tuần tra sứ vào thành. Diêu Côn dẫn chúng quan lại ra ngoài thành chào đón. Lại nghe quan viên dẫn đầu nói: “Từ sáng sớm Bạch đại nhân đã dẫn hộ vệ vào thành rồi, dặn dò bọn ta vào muộn nửa ngày.”
Diêu Côn ngây ngẩn, bọn họ là định lặng lẽ cải trang vi hành ư?
Diêu Côn ung dung khách khí tán dương Bạch đại nhân tận tụy với công việc và tỉ mỉ cẩn trọng, lại bảo các vị đại nhân đi đường đã vất vả, mời mọi người về quận phủ để tẩy trần.
Trước bữa tối Bạch Anh mới xuất hiện. Ông mặc thường phục, dẫn theo hai hộ vệ cũng mặc thường phục như mình thogn dong bước vào quận phủ. Diêu Côn có phần cẩn thận nhưng không hề ngạc nhiên. Vi hành thì cứ vi hành thôi, ông ta tự nhận mình làm quan cẩn trọng, trừ Tiền Bùi ra, cũng không hề có tiếng xấu nào lan truyền giữa phường chợ.
Quả nhiên khi ăn xong, Bạch Anh bắt đầu hỏi, câu đầu tiên chính là về Tiền Bùi.
Cũng khó trách, người này mới bị trừng trị hôm qua, lại còn là nhân vật có rất nhiều tin đồn trên phố. Trong quận Bình Nam, người ghét Tiền Bùi cũng nhiều như người nịnh lão vậy. Tiền Bùi vào ngục, thậm chí có người còn đốt pháo ăn mừng.
Bạch Anh đi dạo một vòng trong thành, bên tai nghe toàn hai chữ Tiền Bùi Tiền Bùi. Nhắc đến chuyện này, Tiền Thế Tân vô cùng xấu hổ, Bạch Anh cứ nhìn hắn mãi, Diêu Côn vội nói đỡ: “Tiền đại nhân chính trực liêm khiết, là một vị quan tốt. Xưa nay ngài ấy hay bất mãn với chuyện do phụ thân mình gây nên, cãi nhau đến độ chia phủ mà ở. Chuyện Tiền Bùi làm, thật sự không nên để Tiền đại nhân gánh vác.”
Bạch Anh gật đầu: “Ta cũng có nghe nói điều này rồi. Hôm qua ta còn nghe nói Tiền đại nhân quỳ xuống mặt trước mọi người, yêu cầu trừng trị phụ thân thật nặng.”
“Đúng là như thế.” Diêu Côn nói. Tiền Thế Tân nhìn thẳng vào mắt ông ta với cái nhìn đầy cảm kích.
Bạch Anh lại nói: “Tiền Bùi tự tại đã nhiều năm, bách tính oán hờn khắp nơi, Tiền Thế Tân đã có bất mãn nhưng lại không xử lý, chẳng lẽ, là được thái thú đại nhân che chở ư? Hôm qua Tiền đại nhân quỳ xuống trần tình, cũng là vì để thái thú đại nhân không che chở được nữa?”
Diêu Côn ngẩn người. Tiền Thế Tân giật mình, vội nói: “Bạch đại nhân anh minh, dĩ nhiên cũng sẽ biết tin đồn trên phố hư hư thực thực, phần nhiều là phóng đại cả. Chỉ cần có bằng chứng thật thì bất kể là ai phạm luật, ti chức và thái thú đại nhân cũng quyết không tha. Bách tính luôn ngợi khen thái thú đại nhân, Bạch đại nhân đi dạo trên phố, ắt hẳn cũng có thể nghe thấy.”
Diêu Côn không nói gì. Bạch Anh nhìn ông ta rồi khua tay bảo: “Được rồi, hai người các ngươi đừng có bày ra dáng vẻ quan lại bênh quan trước mặt ta nữa. Bên trong con đường làm quan đấy, ta cũng thấy nhiều rồi. Thôi không nói mấy chuyện này nữa, thái thú đại nhân biết ta đến đây là làm gì rồi đấy, các hồ sơ án lục, mật thám và quân tình có liên quan, đều đưa cho ta một phần đi.”
Diêu Côn vội đáp lời, lại hỏi Bạch Anh có sắp xếp đến doanh trại ngoài tiền tuyến xem xét không. Bạch Anh mới hỏi tình hình chiến sự ngoài kia sao rồi, một nha sai đi vào báo cáo, bẩm là có quan lại được Diêu Côn phái ra tiền tuyến mấy hôm trước đã về, nói là có chuyện cần bẩm báo.
Bạch Anh nhìn sang Diêu Côn, Diêu Côn giải thích là đại tướng quân Long Đằng có yêu cầu trong công cán hậu cần, cũng bảo mình phái người ra tiền tuyến kiểm tra hỏi thăm, phòng hờ có sơ sót.
“Thế thì tốt quá.” Bạch Anh nói, “Thái thú đại nhân chu đáo, phải nên như thế.” Rồi ông ta cho nha sai gọi người kia vào. Viên quan kia bụi bặm mệt mỏi, rõ ràng là vừa chạy về.
“Tình hình thế nào rồi?” Diêu Côn hỏi hắn.
Người nọ báo: “Thuộc hạ đã đến dốc Thạch Linh, nhưng không thấy Long tướng quân đâu.”
Tiền Thế Tân nheo mắt.
“Sở tướng quân nói, Long tướng quân sắp xếp xong chuyện trao đổi tù binh là về sông Tứ Hạ ngay. Sông Tứ Hạ tuyến trường rộng rãi, không phòng thủ tốt, Long tướng quân phải tự mình áp trận. Đến dốc Thạch Linh ra mặt chỉ là để uy hiếp Nam Tần. Nam Tần không đoán ra được hành tung của Long tướng quân, dĩ nhiên không đoán ra được sách lược của quân ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Bạch Anh nhíu mày: “Tình hình chiến sự ra sao rồi?”
Người nọ ngập ngừng nói: “Thuộc hạ ở đó chỉ một ngày, đúng lúc Nam Tần công chiến, theo thuộc hạ thấy, Nam Tần binh cường mã tráng, tinh thần cao vút, trái lại phía Sở tướng quân lại có vẻ hoảng loạn, tuy chặn được thế công của Nam Tần nhưng lại không dám xuất binh phản công. Thuộc hạ âm thầm thăm dò, nghe nói Nam Tần đã mấy ngày liên tục tấn công mạnh, Sở tướng quân thua trận mấy hồi, thất thủ hai cửa ải.”
Bạch Anh nổi giận: “Thế hắn ta khoa trương bảo uy hiếp Nam Tần với ngươi làm gì. Muốn Long tướng quân có mặt tại đó mới có thể đánh giặc sao?”
Tiền Thế Tân lo âu: “Cũng không thể tách Long tướng quân thành hai nửa được, một nửa để ở sông Tứ Hạ, một nửa ở dốc Thạch Linh.”
Bạch Anh lại hỏi: “Còn bên sông Tứ Hạ thì thế nào rồi?”
Người nọ vội nói: “Thuộc hạ chạy cả đêm đến sông Tứ Hạ, đã gặp được Long tướng quân.”
Tiền Thế Tân ngẩn người, ở sông Tứ Hạ thật sao? Đúng là đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội cáo trạng Long Đằng ở trước mặt Bạch Anh.
“Thuộc hạ đã chuyển lời của thái thú đại nhân đến Long tướng quân, lại hỏi ngài ấy có sắp đặt kế hoạch thế nào, để còn trở lại bẩm báo với đại nhân. Long tướng quân nói quân vụ không tiện tiết lộ, bảo bọn thuộc hạ cứ dựa theo yêu cầu của ngài ấy mà cung cấp lương thực binh khí là được. Rồi thuộc hạ lại báo cáo tình hình dốc Thạch Linh với ngài ấy. Ngài ấy nói là thuộc hạ đánh trận hay Sở tướng quân đánh trận, nếu thuộc hạ hiểu chuyện như thế thì đổi thuộc hạ ra trận.” Người kia nói mà có vẻ oan ức, có điều các vị đại nhân không ai nói giúp hắn, hắn than phiền xong thì đổi lại một trận im lặng.
Cuối cùng Bạch Anh mở miệng: “Ngươi viết rõ chuyện này ra, ta muốn bẩm báo lại với Lương đại nhân. Lần này ta chủ yếu tra xét chuyện trong quận Bình Nam, còn tình hình ngoài tiền tuyến, phải để Lương đại nhân xử lý.”
Diêu Côn thầm nghĩ, phải là Lương đại nhân xử lý sao. Quan hàm của Bạch Anh giống ông ta, đều dưới Long Đằng. Tuy cầm ý chỉ tuần tra của hoàng thượng, nhưng suy cho cùng vẫn thua Lương Đức Hạo, muốn xen vào Long Đằng, thật đúng là không đến lượt Bạch Anh ông ta.
Trong phòng lại thoáng chốc yên tĩnh, rồi đột nhiên Bạch Anh hỏi: “Nghe nói ở trong thành Trung Lan, Long tướng quân đã định chung thân với con gái một thương nhân?”
“Đúng thế.” Diêu Côn đáp.
“Nữ tử kia có liên quan đến án mật thám?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ta phải xem án lục của nàng ta trước đã. Lát nữa sai người đưa đến phòng ta.”
Diêu Côn đáp lời.
Bạch Anh lại nói: “Phái người truyền lời đến nàng ta, để ngày mai nàng ta đến gặp ta.”
“Vâng.”
Bạch Anh lại suy nghĩ: “Nàng ta ở đâu?”
“Lầu tử Vân. Trước mắt chỗ đó dùng làm phủ nha của tướng quân.”
“Lúc Long Đằng ở đó nàng ta cũng vào ở rồi ư?”
“Đúng thế.”
Bạch Anh gật đầu, trâm ngầm một thoáng: “Đừng bảo tới nữa, ta sẽ đến đấy. Ta muốn tận mắt nhìn xem, Long Đằng thu xếp cô nương này thế nào. Án lục của nàng ta, chỉ cần có liên quan thì bất kể là chuyện lớn nhỏ, tất cả đều đưa đến cho ta.”
Diêu Côn cho người vào dặn dò ngay. Sau đó ông ta lại tiếp tục hội thoại với Bạch Anh, nhưng trong lòng khá lo lắng. Thật đúng là nhờ phúc của đại tướng quân Long Đằng, Bạch Anh mới đến mà đã có thành kiến với An Nhược Thần.
An Nhược Thần và Tiền Bùi, một người thong thả trong phủ tướng quân, một người bị xử nặng trong lao ngục. Sự chú ý của Bạch Anh đều dồn lên cả An Nhược Thần, lại hoàn toàn quên mất Tiền Bùi. Đây không phải là bắt đầu tốt. Nhưng hiện tại Diêu Côn không nghĩ ra được đối sách gì cả.
/207
|