Mới sáng sớm An Chi Phủ đã nhận được chỉ thị của Tiền Thế Tân, một là nhà ở huyện Phúc An đã chuẩn bị xong, trong hai ngày tới sẽ sắp xếp để Đoàn Thị chuyển qua. Hai là Tiền Thế Tân đề xuất nhân lúc này chuyển bài vị của mẫu thân An Nhược Thần ra khỏi từ đường An gia, để trống vị trí chính thất cho Đàm Thị.
Người truyền lời chính là vị tiên sinh kia ở An gia, họ Lý. Hắn nói đây là chủ ý của hắn, Tiền Thế Tân cũng cảm thấy không tệ. Dù sao nay Đàm Thị đã được phù chính, An Vinh Quý cũng coi như là con trai trưởng, có danh phận trên gia phả thì cho Đàm Thị nhiều chính là cho An Vinh Quý nhiều. Sau này An Vinh Quý một đường thăng quan, sẽ không có ai đem xuất thân của hắn ra nói này nọ cả.
An Chi Phủ không để ý đến việc này lắm, ông ta chỉ là thương nhân biên thành, nào chú trọng đến những thứ này. Ông ta chỉ biết kiếm tiền, có thể không hiểu những việc trong ấy lắm. Những người làm ăn xung quanh hắn nào có ai để ý thân phận con trai trưởng gì đâu, đưa tiền là được. Đút lót đủ là mua bán gì cũng thành. Cái gì mà tông tộc từ đường bài vị danh phận gia tộc đấy, đó là thứ Phạm Thị mẫu thân An Nhược Thần để ý nhất, lúc sống cứ luôn lải nhải mãi không dứt, khiến ông ta đâm chán ghét. Không ngờ hôm nay chuyện này lại bị đem ra nói.
Đàm Thị nghe thế liền vội phụ họa, nói thẳng Lý tiên sinh nói có lý. Thương nhân không chú trọng, nhưng văn nhân và các quan lão gia lại để ý. Nay bà ta là chính thất, nên hưởng đãi ngộ này. Hơn nữa, An Nhược Thần cũng đã rời khỏi hộ tịch của An gia rồi, dựa vào đâu mà mẫu thân nàng ta còn chiếm vị trí. Cái này mà nói ra, người ngoài cũng nhạo báng An gia. An Nhược Thần có bản lĩnh tự bỏ đi như thế, thì cũng đem luôn mẫu thân đi mới phải. Đoạn tuyệt sạch sẽ như thế, sau này An gia sẽ coi như chưa từng có mẹ con các nàng.
Lý tiên sinh lại nói, hai chuyện làm cùng nhau thì cũng chỉ coi như than lý chỉnh trì với các phòng trong nhà, đưa đi cùng Đoàn Thị sẽ không có quá nhiều hiểu lầm hay nói ra nói vào, như thế sẽ không rước phiền toái gì hết.
Đàm Thị lại phụ họa lần nữa. Đúng lúc như thế, trước khi con gái thành thân thì đưa người dư thừa đi, tiếp đó yên ổn tiến hành hôn sự, như thế sẽ không còn những người không liên quan ầm ĩ làm phiền lòng nữa.
An Chi Phủ thấy Đàm Thị tích cực nhữ thế, lại nghĩ đến dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Đoàn Thị thì có phần do dự. Ông ta lại nghĩ một lát, sau đó gật đầu đồng ý, giao chuyện cho Đàm Thị làm, còn mình thì ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Đàm Thị thấy ông như thế là nhìn ra tâm tư ngay, sợ ông quay về lại đổi ý, thế nên cấp tốc mời tiên sinh đến, bàn luận một hồi xong thì thỉnh bài vị của Phạm Thị đi, gói kỹ vải trắng rồi đặt trong viện tử cũ của Phạm Thị đã, đợi xử lý xong chuyện dời mộ phần thì sẽ lại đưa bài vị đi.
Chuyện này đã kinh động đến các phòng, mọi người rối rít đến hỏi thăm. Đàm Thị giải thích một hồi, lấy lý do bát tự phong thủy trừ tà an trạch ra, nói là tiên sinh đã tính rồi, bát tự của Phạm Thị không hợp với An gia, rước lấy không ít tai họa. Nay trong nhà đang vào thời điểm chuyển vận, nên điều chỉnh chút gì đó. Tất cả đều là do lão gia quyết định, bà chỉ làm việc theo sai bảo mà thôi.
Mọi người nghe thế, tự nhiên cũng không nói nữa. Nhưng Đoàn Thị lại nhảy ra, lạnh lùng hỏi: “Vậy dọn dẹp đồ đạc của ta, cũng là để trừ tà yên trạch?”
Đàm Thị hất cằm: “Ngươi bị bệnh, lão gia thương xót ngươi nên để ngươi ra ngoài yên tĩnh nghỉ ngơi.”
“Nói dễ nghe nhỉ.” Hôm qua Đoàn Thị nghe An Nhược Hi quay về nói An Nhược Thần cũng không biết tung tích của An Nhược Phương, bà ta liền làm ầm lên. Một đêm trôi qua, oán khí và phiền não chỉ có tăng chứ không giảm, giờ lại gặp phải chuyện bị đuổi đi đây, nhất thời lửa giận bốc lên. “Đàm Tĩnh Hoa, ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói. Phạm Tâm Nhàn đã chết nhiều năm thế rồi, ngay cả bài vị nàng ta ngươi cũng không ta, có phải bước tiếp là định đi đào mộ phần của nàng ta không? Ngươi không sợ nàng ta hóa thành ác quỷ tìm ngươi tính sổ sao!”
Đàm Thị tức đến mức cơn giận bốc cao ba trượng, “Đồ tiện nhân ngươi, lại muốn bị đánh nữa hả?”
“Đánh đi.” Đoàn Thị quát, “Đánh ta đến chết luôn đi. Ngươi thử nhìn đi, xem ta chết rồi có tìm ngươi không! Lúc còn sống ta không đấu lại được ngươi, vừa hay chết rồi có thể thử lại lần nữa.” Đoàn Thị quay sang Tiết Thị phòng ba, Liêu Thị phòng năm mà nói: “Các ngươi nhìn đi, cứ nhìn đi, nàng ta dọn bài vị của Phạm Thị xong là sẽ giết chết ta, tiếp đến chính là các ngươi! Cả cái nhà lớn như thế nhưng chỉ chứa chấp một phòng nàng ta, những người khác đều là dư thừa, nàng ta không muốn ai được tốt cả, cũng sẽ không buông tha cho bất kỳ ai đâu. Đầu tiên là đại cô nương và Phương Nhi của ta, tiếp theo chính là Lan Nhi nhà ngươi, còn cả ngươi nữa, ngươi phải cẩn thận nhất, ngươi sinh con trai, ngươi lại dám sinh con trai, tiện nhân kia hận lắm cho xem. Ngươi cứ chờ mà xem, xử lý xong tất cả mọi người, nàng ta sẽ không bỏ qua con trai ngươi đâu. Con trai ngươi có thể bình an lớn lên được ư?”
“Người đâu!” Đàm Thị gào lên, “Đưa nàng ta xuống cho ta, nhốt vào phòng đi. Dọn dẹp xong hành lý, lập tức giải lên xe đưa đi.”
Đoàn Thị hét lớn giương nanh múa vuốt, nhất thời bà tử không dám lại gần. Đoàn Thị thét to: “Ta không đi, có chết ta cũng không đi! Ngươi muốn đưa ta ra ngoài để giết, không bằng để ta ở lại đây chết. Ta phải đợi con gái ta, ta không đi. Con gái ta sẽ đến tìm ta. Ta chết ở đây, chí ít con bé còn biết chỗ ta táng thân!”
Đàm Thị quát lớn với bà tử, bà tử vội nhân lúc xông lên. Nhưng sức của Đoàn Thị rất lớn, đẩy ngã bà ta, tiếp tục hét: “Không không, ta không chết, ta phải sống để gặp con gái ta. Ta muốn tận mắt nhìn con bé thế nào, nếu không sẽ không nhắm mắt nổi, sao có thể nhắm mắt được chứ?” Bà quỳ sụp xuống đất, đổi sang cầu khấn khóc lóc: “Van ngươi để ta được ở lại đây, bảo ta làm gì cũng được, ta làm trâu làm ngựa phục vụ ngươi, chỉ cần để ta ở lại đây là được, ta phải đợi con gái, phải đợi con gái quay về.”
“Mẹ à, tứ di nương đang bị bệnh, đừng so đo với bà ấy nữa.” An Nhược Hi định nói hộ, “Bà ấy bị bệnh, làm gì biết nặng nhẹ. Ra ngoài sống không quen, sẽ không dưỡng bệnh tốt đâu. Hay là chờ thêm chút đi.”
“Đúng thế đúng thế, nhị cô nương nói phải. Ta không biết nặng nhẹ, ra bên ngoài sẽ gây họa, cứ nhốt ở nhà tốt hơn.”
“Ngươi im mồm, không đến lượt ngươi nói chuyện.” Đàm Thị quát vào mặt Đoàn Thị, “Đừng tưởng chơi xấu là xong, lão gia đã quyết định chuyện này rồi, cũng không phải là ta bắt ép ngươi. Trong nhà này bị ngươi làm ầm còn chưa đủ hả! Nay cút ra ngoài cho ta!”
Giọng Đàm Thị rất kiên định, Đoàn Thị tự biết vô vọng, nhất thời đổi sắc, hung hăng trợn mắt nhìn Đàm Thị, trong mắt tràn đầy hận ý, làm An Nhược Hi vô cùng khó chịu.
“Mẹ ơi.” An Nhược Hi nhìn những di nương khác, chẳng có một ai chịu nói giúp Đoàn Thị, An Nhược Hi đành phải nhắm mắt tiếp tục cố gắng, “Mẹ à, mẹ nể tình tứ muội đã mất, nói với cha vài câu…”
An Nhược Hi còn chưa nói hết thì Đoàn Thị đã nhảy cẫng lên, quát lớn với An Nhược Hi: “Ai chết hả! Ngươi nói ai chết! Ngươi dám nguyền rủa con gái ta! Mẹ con các ngươi một xướng một họa, vờ vĩnh làm kẻ tốt cái gì, đúng là buồn nôn! Tiện nhân ngươi giống mẹ ngươi, cũng giống An Nhược Thần, đều là đồ tiện nhân! Chết không được tử tế!”
An Nhược Hi trợn mắt, tức muốn mức hộc máu, đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp, nếu nàng nói giúp bà ấy một câu thì An Nhược Hi nàng chính là, chính là “đồ ngốc” mà Tiết công tử nói!
An Nhược Hi cắn răng nén giận, nhưng Đoàn Thị vẫn nổi điên, dù gì không có cơ hội, nàng cũng không đếm xỉa tới nữa. Bà tử đi đến kéo bà ta, bà ta vùng vẫy hất ra, a hoàn tới, bà ta lại một cước đá văng, miệng vẫn còn mắng: “An Nhược Hi ngươi đừng đắc ý, con gái cái nhà này chẳng ai được kết quả tốt đâu. Ngươi nguyền rủa con gái ta chết, các ngươi đừng hòng sống tốt. Chờ mà coi! An Nhược Hi sẽ bị mật thám giết, chặt đầu đưa đến Long tướng quân. Ngươi gả cho kẻ đoản mệnh, ngày ngày hầu hạ bưng phân đổ nước tiểu, nhìn hắn tắt thở, rồi làm quả phụ cả đời. An Nhược Lan lòng dạ độc ác, sẽ bị lão gia đưa đi để Tiền lão gia hành hạ hằng ngày…”
Mọi người cùng hít một ngụm khí lạnh, thật sự không dám tin Đoàn Thị lại nói ra những lời này!
Đàm Thị tức đến độ thất khiếu bốc khói, đang định gọi người hầu bà tử vào kéo bà điên này đi, kết quả không ai nhanh hơn An Nhược Hi cả. An Nhược Hi xông lên, một cái tát rơi xuống đánh cho Đoàn Thị lệch cả mặt, không nói gì nữa.
“Bà dám mắng Tiết công tử này! Dám nguyền rủa huynh ấy tắt thở này! Đồ bà điên nhà bà! Vậy mà ta còn muốn giúp bà, ta nhổ vào! Bà đáng bị đưa đi lắm, ta mặc kệ bà chết!”
Dám mắng Tiết công tử, nàng đây không cho phép!
Đoàn Thị bị An Nhược Hi đánh mà sững sờ. Tiếp đó bà ta rít lên, bổ nhào về phía An Nhược Hi. Đẩy An Nhược Hi ngã xuống đất, giơ tay tát nàng một cái: “Ngươi dám đánh ta, ngươi cũng là đồ tiện nhân, ngươi dám đánh ta.”
An Nhược Hi bị đẩy ngã xuống, trên mặt bị ăn tát nhưng cũng không hề yếu thế, vung tay vung chân dùng sức đánh trả, trong miệng còn mắng: “Bà mới là đồ tiện nhân! Bà là đồ điên! Dám nguyền rủa Tiết công tử, ta sẽ không bỏ qua cho bà!”
Nàng túm được tóc Đoàn Thị, dùng sức xoay mình, cưỡi đè lên trên người Đoàn Thị. Hai người đập đánh một hồi.
Đàm Thị vừa sợ vừa giận, quát lên với bọn hạ nhân: “Ngẩn ra đó làm gì, mau tách họ ra!”
Bà tử a hoàn người làm xông lên, kéo An Nhược Hi và Đoàn Thị ra. An Nhược Hi tóc tai bù xù, xiêm y bị xé rách, mặt bị đánh đỏ bừng, dưới cằm có vết xước móng tay, ở cổ còn bị cào một đường hằn đỏ.
Trông Đoàn Thị cũng chẳng khá hơn là bao, tóc rối loạn be bét, trên mặt có hai vết cào đang rỉ máu, mắt trái chớp liên tục như bị đấm, nơi mũi còn rớm máu. Bà ta bị kéo ra nhưng vẫn còn tức miệng mắng chửi. Mắng Tiết Tự Nhiên đoản mệnh mục nát, mắng An Nhược Hi là tiện nhân kết duyên với kẻ đoản mệnh.
An Nhược Hi tức tới nỗi mặt đỏ bừng, bị tách ra vẫn liều mạng giơ chân đạp Đoàn Thị: “Không cho phép bà nguyền rủa huynh ấy, đồ độc phụ này! Bà mới là kẻ chết không được tử tế, bà ác độc tới mức ngay cả con gái cũng không dám ở lại bên bà! Tại sao muội ấy lại bỏ đi chứ! Bà không che chở được muội ấy, không bảo vệ được muội ấy! Vì sao muội ấy phải bỏ đi hả?!”
An Nhược Hi hét rất to, trong phút chốc Đoàn Thị lặng đi, không còn vùng vẫy nữa. Bà ta trợn mắt nhìn An Nhược Hi, cứ nhìn như thế.
Tiết Thị phòng ba ôm chặt con gái khóc nấc lên vì sợ hãi, cẩn thận thu vào mắt tất cả các màn này. Liêu Thị phòng năm mím chặt môi không nói gì, An Vinh Côn dựa vào lòng mẫu thân, hưng phấn nhìn nhị tỷ và tứ di nương cãi vả.
An Nhược Hi chẳng ngó ngàng gì, Đoàn Thị mắng Tiết Tự Nhiên nhiều đến thế, nàng chỉ mới mắng đôi câu sao đủ được. “Đại tỷ không có mẫu thân thì thôi không tính. Nhưng tứ muội thì sao, mẫu thân muội ấy còn đó. Nhưng mẫu thân muội ấy có từng nói giúp muội ấy không? Có từng che chở muội ấy không? Biết rõ Tiền Bùi là đồ độc ác tởm lợm như thế, nhưng ai đã che chở muội ấy hả? Bà còn trách người khác à! Bà dựa vào đâu mà trách người ta! Tứ muội rời nhà là chuyện lớn, nhưng thậm chí đến bà cũng không nói, vì sao không nói với bà hả! Bà là mẫu thân của muội ấy đấy! Tại sao muội ấy lại tin đại tỷ chứ không tin bà! Bà có tư cách đi nói người khác hả! Bây giờ còn nói gì mà sẵn lòng bảo vệ muội ấy chứ, chậm rồi! Bà chờ muội ấy, muội ấy ở đâu?!”
“Hi Nhi!” Đàm Thị không nghe nổi nữa, hét lên một tiếng trấn áp An Nhược Hi. Bà vung tay: “Đưa nhị tiểu thư và tứ di nương về phòng cả đi.”
Nói lung tung gì thế không biết. Chẳng những mắng Đoàn Thị, mà còn mắng chung cả cái nhà này. Không một ai liều mạng cố giữ An Nhược Phương lại không gả đi cả. Lúc đó, Tiền Bùi coi trọng An Nhược Phương có nghĩa là vinh hoa phú quý của An gia sẽ giữ lại được, có nghĩa An gia sẽ không đắc tội với quyền quý, mà tài nguyên lại cuồn cuộn. Vì sao phải phản đối? Dù An Nhược Phương chỉ mới mười hai, dù Tiền Bùi là một kẻ như thế, nhưng vào lúc đó, tất cả đều cảm thấy trao đổi như vậy là đáng giá. Bọn họ không chọc được Tiền Bùi.
Chỉ có An Nhược Thần.
Chỉ có An Nhược Thần là không phục, không những không phục mà nàng còn phản kháng, dùng cả tính mạng để phản kháng. An nhược phương chạy, nàng cũng chạy nốt. Kể từ lúc đó, toàn bộ An gia rơi vào căng thẳng.
Đàm Thị nhìn con gái dùng sức hất tay a hoàn ra, ngẩng đầu rảo bước đi về phòng, bất chợt cảm thấy con gái mình cũng thay đổi rồi. Đàm Thị cảm thấy chuyện này không ổn, An Nhược Hi mắng Đoàn Thị, nhưng lại như đang mắng bà ta vậy. Bà ta nghĩ ngợi, sai mọi người đi cả, để người làm giải Đoàn Thị về phòng. Bà lo thêm vài chuyện vặt rồi đến viện tử của con gái.
An Nhược Hi thay xiêm áo, mím môi xụ mặt để mặc a hoàn chải đầu, nhìn cũng biết là đang không vui. Đàm Thị vẫy tay cho người làm lui ra cả, tự tay mình chải tóc cho con gái. An Nhược Hi cụp mắt không nói lời nào, Đàm Thị dịu dàng chải đầu cho nàng, sau đó ngồi xuống mặt nàng, nói: “Hi Nhi, con trách mẹ sao?”
“Không ạ.” An Nhược Hi bỉu mỗi.
Đàm Thị nói: “Mẹ biết hôn sự này đã làm con tủi thân rồi…”
“Không tủi thân ạ.” An Nhược Hi đáp nhanh.
Đàm Thị thở dài: “Từ nhỏ con đã thích tranh giành háo thắng, tính tình ngang bướng thì cũng thôi đi, con lại còn không giấu được chuyện, hỉ nộ ái ố viết rõ trên mặt, quá dễ bị người ta nhìn thấu. Nên trong các tỷ muội, con luôn là người thua thiệt.”
“Con không thua gì cả, con có mẹ che chở mà.” An Nhược Hi nói. Điều này là nói thật, từ nhỏ đến lớn, tỷ muội phòng nào khiến nàng không thoải mái, nhất định Đàm Thị sẽ dẫn nàng đi đòi lại công bằng.
Đàm Thị mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu con gái: “Con biết có mẹ che chở là giỏi rồi. Hôn sự này đúng là oan ức, trong lòng mẹ biết rõ. Người Tiết công tử không khỏe, sau này con gả qua phải chịu khổ rồi. Tuy con không thích nghe mẹ dạy dỗ, nhưng nhất định phải ghi nhớ điều này. Đừng tiêu phí quá nhiều tâm tư vào Tiết công tử. Tình yêu gì gì đó, chỉ là giả dối hại người mà thôi. Trên đời này, chỉ có quyền lợi là hữu dụng, là thật. Con nhìn mẹ đi, ở trong nhà này chịu bao nhiêu khổ mới leo lên được vị trí chính thất chứ, trong lòng mẹ cũng khổ lắm, nhưng đây đều là vì con và đệ đệ con cả. Gả cho một nam nhân, nếu không lấy được lợi lộc gì thì coi như gả phí rồi. Nhất định con phải rõ đạo lý này. Con nhìn đại tỷ mình đi, con tưởng nàng ta thật sự lưỡng tình lương duyệt với Long tướng quân ư? Chỉ là lợi dụng nhau cả thôi. Nàng ta thèm muốn quyền thế của Long tướng quân có thể bảo vệ mình, còn Long tướng quân lợi dụng nàng ta làm bia đỡ đạn tra án ở trong thành. Mỗi một người đều có mục đích cả. Chỉ có con là ngốc thế thôi.”
An Nhược Hi muốn nói mình cũng vậy, gả cho Tiết công tử là có thể đạt được mong muốn. Nhưng suy đi nghĩ lại, mong muốn của nàng là thoát khỏi định đoạt của cha mẹ, điều này lại không có cách nào nói với mẫu thân cả, thế là im lặng.
Đàm Thị nói tiếp: “Con không thể hễ cứ nghe người khác nói xấu Tiết công tử là lại la hét được, hắn ta là tướng công tương lai của con, lòng con hướng về hắn cũng không tính là sai, nhưng chỉ vì hắn mất mặt mà bị thương, hay tổn thất gì cũng sẽ không tốt. Hắn là tướng công của con, con nên tìm cách nắm lấy lợi ích từ hắn mới được. Nếu hắn ra đi sớm, trong tay con có chỗ tốt thì mới có thể dựa vào được. Suy cho cùng, chỉ có mẹ và đệ đệ, mới là núi dựa chân chính của con, con hiểu không?”
An Nhược Hi dẩu môi, gật đầu.
Đàm Thị bảo: “Những điều mẹ dạy đều có ích cả. Phải sớm sinh được con trai, sớm chưởng quản được nhà, đấy mới là đạo làm vợ. Tiết phu nhân là người rất dễ bắt bí, đến lúc đó con có cốt nhục của Tiết gia rồi, tự nhiên bà mẹ chồng đó cũng sẽ nghe con. Đến lúc ấy chúng ta và Tiết gia cùng hợp tác làm ăn, cũng nắm chắc sinh ý của bọn họ, coi như yên ổn.”
An Nhược Hi nắm chặt tay, không dám phản bác, lại gật đầu.
Đàm Thị nói với An Nhược Hi một hồi, thấy con gái khôn khéo thì mới yên lòng. Thỉnh thoảng bà tử chạy đến báo, nói Đoàn Thị khóc lóc làm loạn, một lúc khác lại tới báo, nói Đoàn Thị quỳ trong viện tử cầu xin lão gia. Đàm Thị phiền không thôi, lập tức dẫn An Nhược Hi ra ngoài dạo phố, mặc kệ Đoàn Thị. Thích khóc thích quậy thì cứ làm đi, như thế càng dễ khiến lão gia tức giận, đợi lão gia quay về sẽ đích thân đưa bà điên kia lên xe ngựa, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai để khua môi múa mép nữa cả. Đàm Thị cũng không dám làm quá, dẫu sao hôm nay Đoàn Thị đã chỉ rõ thẳng thừng tâm sự của bà ta, bà ta không muốn để phòng bốn, phòng năm liên thủ đối phó mình vào lúc này. Đợi con gái gả đi rồi, bà sẽ dần dà xử lý hết.
Mấy ngày nay Tiền Thế Tân rất dè dặt cẩn thận, kế hoạch đang thúc đẩy, mỗi một bước đều rất quan trọng, không thể xảy ra chút không may. Sáng sớm hôm đó dịch binh đưa thư của Long Đại gửi cho Bạch Anh đến, trong thư khách sáo một phen, còn nói hắn đã nhận được thư của An Nhược Thần, biết Bạch đại nhân đã đến Trung Lan, cẩn thận điều tra kỹ càng các vụ án mật thám từ trước đến nay, làm người khác rất yên tâm. Trong thành có Bạch đại nhân, coi như tiền tuyến có thêm lực tiếp viện. Chỉ là An Nhược Thần bất cẩn té ngã, đã đem lại phiền toái thêm cho Bạch Anh, khẩn cầu Bạch Anh thông cảm. Long Đại còn nói hắn đánh giặc ở tiền tuyến, không cách nào quay về, chỉ đành phải gửi thư cho quản sự trong nhà, để quản sự đến thành Trung Lan chăm sóc An Nhược Thần, không để các vị đại nhân vướng bận gì, tránh trễ nãi chính sự.
Trong thư còn nói qua tình hình tiền tuyến, nhưng lại không nhắc đến chuyện nhiều lần tháo chạy ở dốc Thạch Linh. Điều này làm Bạch Anh rất bất mãn.
“Biết để khoái mã đưa thư về nói chuyện vị hôn thê của hắn, nhưng tại sao không nói ở ngoài tiền tuyến đánh trận thế nào rồi! Hắn chỉ biết chăm chăm canh sông Tứ Hạ, còn dốc Thạch Linh là định tính toán thế nào? Cho dù hắn tấn công qua sông đi, nhưng dốc Thạch Linh thất thủ, tiến thẳng vào Bình Nam, hắn cũng không thể xoay chuyển trời đất được. Không lẽ định so với bên kia đánh thẳng vào Đô thành của đối phương trước sao?! Đông Lăng và Nam Tần liên thủ, tốn bao nhiêu binh lực, tấn công phòng bị thế nào, hắn lại không nhắc đến một chữ!”
Diêu Côn nói đỡ Long Đại: “Tính toán thời điểm, lúc Long tướng quân viết thư này có lẽ là khi quân Đông Lăng vừa ló dạng, Long tướng quân cũng không viết kịp. Ngày ngày ở tiền tuyến đều có quân báo về, thư của chúng ta và Long tướng quân nhận được đều như chau. Tương tướng quân lãnh binh bảo vệ cửa ải vào Bình Nam là sông Tứ Hạ và dốc Thạch Linh, Long tướng quân dùng thế trận ba chân, một điểm rút lui, hai điểm khác nhân cơ hội tấn công kìm kẹp.”
Lúc trước Long Đại đã định xong chiến lược này, các cửa ải doanh trại và lộ tuyến đều theo đó mà sắp xếp, đã có bố trí canh phòng từ sớm. Hồ sơ cũng đưa cho Bạch Anh rồi, chẳng qua Diêu Côn cảm thấy Bạch Anh có thành kiến với Long tướng quân nên mới sơ sót như thế. Nên nghiêm khắc mà nói, An Nhược Thần đúng là hồng nhan gây họa, Diêu Côn thầm than. Bạch Anh cảm thấy Long Đại đến để đánh giặc nhưng lại trầm mê nữ sắc, quả nhiên niêm mùi thất bại, cho nên nhìn thế nào cũng đều cảm thấy Long Đại làm sai.
Đúng là Bạch Anh chẳng ưa gì Long Đại. Nhưng ông ta không quản được quân tình ngoài tiền tuyến, những chuyện này đều báo lại cho Lương Đức Hạo, để Lương Đức Hạo xử lý. Có điều Bạch Anh sốt sắng, ngộ nhỡ Long Đại hồ đồ mắc sai lầm thật, khi ấy Nam Tần và Đông Lăng vung binh một đường đồ sát vào Trung Lan, như thế thì phải làm sao đây. Diêu Côn lại cứ bình tĩnh không nhanh không chậm, cũng làm Bạch Anh chán ghét.
“Diêu đại nhân, mấy vụ án ta nói với ngươi đấy, đã chuẩn bị xong hồ sơ chưa?” Bạch Anh chuyển sự chú ý qua chuyện điều tra cấp bách lúc này. Diêu Côn nghiêm túc trả lời, trong lòng hơi bất an. Những vụ án Bạch Anh chọn đều là của An Nhược Thần, ông ta xử lý có phần nề tỉnh nên nhắm mắt qua loa, không ngờ tâm tư Bạch Anh lại kín đáo, liên tục tìm được chuyện này đến chuyện khác.
Tiền Thế Tân ngồi bên lẳng lặng nhìn Diêu Côn đối phó với Bạch Anh, còn tâm tư hắn lại đặt ở nơi khác, hắn nhẩm tính thời gian. Quá hiển nhiên Long Đại cũng viết thư cho người khác, không phải là Tôn chưởng quỹ mà An Nhược Thần gửi thư đấy chứ, đó là người của Long phủ sao? Giả sử Long Đại nhận được thư An Nhược Thần lập tức gửi thư đến quận Ngọc Quan, cho dù hắn dùng bồ câu đưa thư, tốc độ sẽ nhanh hơn, nhưng từ quận Ngọc Quan tới nơi này cũng cần năm sáu ngày… Quân lính Nam Tần ở tiền tuyến bao giờ có thể xâm chiếm dốc Thạch Linh đây? Hoàng đế Nam Tần đi đến đâu? Những chuyện này cứ nối tiếp nhau mà diễn ra. Tiền Thế Tân tính toán thử, thời gian khá khớp.
Nhưng không sao, phía chỗ hắn rất thuận lợi, có thể đón đầu trước được. Tối hôm nay sẽ chuyển Đoàn Thị đi, ngày mai giết An Chi Phủ, bắt giữ An Nhược Thần, tiếp đến là xử lý Diêu Côn.
Tiền Thế Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, Hầu Vũ đi ngang qua, gật đầu với hắn. Tiền Thế Tân biết, điều này chứng tỏ chuyện trong An phủ cũng suôn sẻ. Bài vị của mẫu thân An Nhược Thần bị lăng nhục như thế, thù này sẽ lớn đây.
***
Tiết Tự Nhiên cảm thấy rất không thoải mái, dạ dày đau nhói, ngực khó chịu, lại thêm khó thở. Nhưng hắn cần gặp người, nên vẫn phải ra ngòa. Đến khi làm xong chuyện quay về kiệu, Hướng Vân Hào báo lại với hắn, hôm nay An phủ xảy ra chuyện.
Tiết Tự Nhiên nghe xong liền cau mày: “Sao ngày nào nhà nàng ta cũng ầm ĩ cả thế, bộ muốn khiêu khích An Nhược Thần rước khó chịu à?”
Hướng Vân Hào nói: “An nhị cô nương còn đánh nhau với phu nhân phòng bốn, nghe nói vì Tứ phu nhân nói xấu công tử.”
Đỉnh đầu Tiết Tự Nhiên muốn bốc khói. Đánh nhau? Vì hắn? Nên khen nàng hay mắng nàng đây? Đây là chuyện mà tiểu thư khuê các có thể làm sao?! Đang nghĩ như thế, chỉ chớp mắt đã trông thấy An Nhược Hi.
An Nhược Hi bị mẫu thân càm ràm suốt dọc đường, rất mất kiên nhẫn khi nghe bà nói đạo chưởng nhà gì đó, vì tất cả đều lấy giả thiết Tiết Tự Nhiên chết sớm làm tiền đề, điều này khiến An Nhược Hi rất không vui. Nàng trông thấy ven đường có bán khoai lang nướng, vội nói mình thèm ăn, dẫn a hoàn đi mua khoai lang nướng, để mẫu thân đi dạo trước.
Đàm Thị không cản kịp, An Nhược Hi đã chạy mất tiêu. Bà ta lẩm bẩm nào có tiểu thư khuê các mua khoai lang nướng đâu, đã sắp lập gia đình rồi, còn thể thống gì nữa. Vừa nói vừa đi vào một cửa hàng cạnh đó.
An Nhược Hi liếc thấy mẫu thân đi vào cửa hàng thì thở phào nhẹ nhõm, định nán lại một chút rồi mới vào. Vốn không định ăn khoai lang nướng, nhưng khi đứng trước sạp hàng, ngửi thầy mùi thơm nức mũi kia thì thèm ăn thật. A hoàn đi qua mua, còn nàng đứng bên cạnh chờ.
Vừa quay đầu sang thì chợt trông thấy một cỗ kiệu quen mắt. Người ngồi trong kiệu, chính là Tiết Tự Nhiên. An Nhược Hi ngạc nhiên mừng rỡ, đang phấn khởi định đi đến chào thì Tiết Tự Nhiên đã buông màn kiệu xuống, làm như không thấy nàng. Hướng Vân Hào đứng cạnh kiệu gật đầu mỉm cười chào An Nhược Hi. An Nhược Hi xụ mặt, ngay cả hộ vệ còn lễ độ hơn Tiết công tử. Rõ ràng hắn thấy nàng, nhưng lại giả vờ không thấy.
An Nhược Hi dán mắt nhìn cỗ kiệu, chờ nhìn xem Tiết Tự Nhiên muốn thế nào, nếu hắn vén màn lên nhìn nàng thì nhất định sẽ bị nàng bắt được. Nhưng đợi một hồi lâu, màn kiệu chẳng hề nhúc nhích. An Nhược Hi bĩu môi, liếc nhìn thôi cũng được nhỉ.
Mua xong khoai lang nướng, a hoàn đi đến gọi nàng. Thế nhưng màn kiệu vẫn chẳng hề động. An Nhược Hi sốt ruột, nhận lấy túi giấy khoai lang nướng gói kỹ rồi chỉ tay vào một quầy hàng ở bên đường, để a hoàn đi mua bơ đường.
A hoàn đi rồi, An Nhược Hi cầm theo túi khoai lang nướng nóng hổi, đợi một lúc Tiết Tự Nhiên vẫn không nhìn nàng. Nàng không chịu nổi nữa, chạy lại gần kiệu của Tiết Tự Nhiên. Không để ý đến nàng hả, hừ, nàng để ý đến hắn là được chứ gì.
An Nhược Hi xông đến, trên tay cũng chẳng có đồ nào khác, thế là không chút nghĩ ngợi, ném khoai lang nướng vào trong màn kiệu: “Cho huynh ăn đấy.”
Tiết Tự Nhiên đâu ngờ An Nhược Hi lại làm chuyện này, không kịp đề phòng đã bị một túi đồ nóng hổi đập vào người.
Hắn giật nảy mình, đón lấy túi giấy kia tránh bên trái rồi lại tránh bên phải, ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng mới kịp phản ứng lại, lúc này mới cầm lấy ôm vào lòng.
An Nhược Hi ném xong liền chạy đi, mẫu thân vẫn còn đợi nàng trong cửa hàng.
Tiết Tự Nhiên chẳng kịp thấy người, chỉ biết mình bị ném khoai lang nướng vào người, còn nghe thấy nàng nói: “Cho huynh ăn.”
Ăn cái gì mà ăn!
Tiết Tự Nhiên tức không thôi. Cái nha đầu điên này, biết nàng ngốc rồi, nhưng không biết có thể thành ra như thế. Có người ném khoai lang nướng vào người tướng công tương lai hả!
“Nàng chạy đi đâu rồi?” Hắn hỏi Hướng Vân Hào.
“Hồi bẩm công tử, An nhị tiểu thư đã vào cửa hàng y phục, bên cạnh còn có a hoàn bà tử, hình như An phu nhân cũng đang ở đây.”
Tiết Tự Nhiên không nói gì, như thế thì chẳng thể bắt nàng lại giáo huấn được rồi. Khoai lang nướng vẫn còn rất thơm. Tiết Tự Nhiên ôm lấy, nghĩ một hồi rồi nói với Hướng Vân Hào: “Theo dõi chặt An phủ, cẩn thận những kẻ do Tiền Thế Tân phái đến, có động tĩnh gì thì mau chóng báo lại. Đoàn Thị bị đưa đi đâu cũng phải theo dõi.” Tiền Thế Tân làm như thế ắt hẳn có kế hoạch, chẳng qua không biết là gì mà thôi. Cái đồ ngốc An Nhược Hi đó, có khi bị hại chết cũng chẳng biết mình chết thế nào.
Người truyền lời chính là vị tiên sinh kia ở An gia, họ Lý. Hắn nói đây là chủ ý của hắn, Tiền Thế Tân cũng cảm thấy không tệ. Dù sao nay Đàm Thị đã được phù chính, An Vinh Quý cũng coi như là con trai trưởng, có danh phận trên gia phả thì cho Đàm Thị nhiều chính là cho An Vinh Quý nhiều. Sau này An Vinh Quý một đường thăng quan, sẽ không có ai đem xuất thân của hắn ra nói này nọ cả.
An Chi Phủ không để ý đến việc này lắm, ông ta chỉ là thương nhân biên thành, nào chú trọng đến những thứ này. Ông ta chỉ biết kiếm tiền, có thể không hiểu những việc trong ấy lắm. Những người làm ăn xung quanh hắn nào có ai để ý thân phận con trai trưởng gì đâu, đưa tiền là được. Đút lót đủ là mua bán gì cũng thành. Cái gì mà tông tộc từ đường bài vị danh phận gia tộc đấy, đó là thứ Phạm Thị mẫu thân An Nhược Thần để ý nhất, lúc sống cứ luôn lải nhải mãi không dứt, khiến ông ta đâm chán ghét. Không ngờ hôm nay chuyện này lại bị đem ra nói.
Đàm Thị nghe thế liền vội phụ họa, nói thẳng Lý tiên sinh nói có lý. Thương nhân không chú trọng, nhưng văn nhân và các quan lão gia lại để ý. Nay bà ta là chính thất, nên hưởng đãi ngộ này. Hơn nữa, An Nhược Thần cũng đã rời khỏi hộ tịch của An gia rồi, dựa vào đâu mà mẫu thân nàng ta còn chiếm vị trí. Cái này mà nói ra, người ngoài cũng nhạo báng An gia. An Nhược Thần có bản lĩnh tự bỏ đi như thế, thì cũng đem luôn mẫu thân đi mới phải. Đoạn tuyệt sạch sẽ như thế, sau này An gia sẽ coi như chưa từng có mẹ con các nàng.
Lý tiên sinh lại nói, hai chuyện làm cùng nhau thì cũng chỉ coi như than lý chỉnh trì với các phòng trong nhà, đưa đi cùng Đoàn Thị sẽ không có quá nhiều hiểu lầm hay nói ra nói vào, như thế sẽ không rước phiền toái gì hết.
Đàm Thị lại phụ họa lần nữa. Đúng lúc như thế, trước khi con gái thành thân thì đưa người dư thừa đi, tiếp đó yên ổn tiến hành hôn sự, như thế sẽ không còn những người không liên quan ầm ĩ làm phiền lòng nữa.
An Chi Phủ thấy Đàm Thị tích cực nhữ thế, lại nghĩ đến dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Đoàn Thị thì có phần do dự. Ông ta lại nghĩ một lát, sau đó gật đầu đồng ý, giao chuyện cho Đàm Thị làm, còn mình thì ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Đàm Thị thấy ông như thế là nhìn ra tâm tư ngay, sợ ông quay về lại đổi ý, thế nên cấp tốc mời tiên sinh đến, bàn luận một hồi xong thì thỉnh bài vị của Phạm Thị đi, gói kỹ vải trắng rồi đặt trong viện tử cũ của Phạm Thị đã, đợi xử lý xong chuyện dời mộ phần thì sẽ lại đưa bài vị đi.
Chuyện này đã kinh động đến các phòng, mọi người rối rít đến hỏi thăm. Đàm Thị giải thích một hồi, lấy lý do bát tự phong thủy trừ tà an trạch ra, nói là tiên sinh đã tính rồi, bát tự của Phạm Thị không hợp với An gia, rước lấy không ít tai họa. Nay trong nhà đang vào thời điểm chuyển vận, nên điều chỉnh chút gì đó. Tất cả đều là do lão gia quyết định, bà chỉ làm việc theo sai bảo mà thôi.
Mọi người nghe thế, tự nhiên cũng không nói nữa. Nhưng Đoàn Thị lại nhảy ra, lạnh lùng hỏi: “Vậy dọn dẹp đồ đạc của ta, cũng là để trừ tà yên trạch?”
Đàm Thị hất cằm: “Ngươi bị bệnh, lão gia thương xót ngươi nên để ngươi ra ngoài yên tĩnh nghỉ ngơi.”
“Nói dễ nghe nhỉ.” Hôm qua Đoàn Thị nghe An Nhược Hi quay về nói An Nhược Thần cũng không biết tung tích của An Nhược Phương, bà ta liền làm ầm lên. Một đêm trôi qua, oán khí và phiền não chỉ có tăng chứ không giảm, giờ lại gặp phải chuyện bị đuổi đi đây, nhất thời lửa giận bốc lên. “Đàm Tĩnh Hoa, ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói. Phạm Tâm Nhàn đã chết nhiều năm thế rồi, ngay cả bài vị nàng ta ngươi cũng không ta, có phải bước tiếp là định đi đào mộ phần của nàng ta không? Ngươi không sợ nàng ta hóa thành ác quỷ tìm ngươi tính sổ sao!”
Đàm Thị tức đến mức cơn giận bốc cao ba trượng, “Đồ tiện nhân ngươi, lại muốn bị đánh nữa hả?”
“Đánh đi.” Đoàn Thị quát, “Đánh ta đến chết luôn đi. Ngươi thử nhìn đi, xem ta chết rồi có tìm ngươi không! Lúc còn sống ta không đấu lại được ngươi, vừa hay chết rồi có thể thử lại lần nữa.” Đoàn Thị quay sang Tiết Thị phòng ba, Liêu Thị phòng năm mà nói: “Các ngươi nhìn đi, cứ nhìn đi, nàng ta dọn bài vị của Phạm Thị xong là sẽ giết chết ta, tiếp đến chính là các ngươi! Cả cái nhà lớn như thế nhưng chỉ chứa chấp một phòng nàng ta, những người khác đều là dư thừa, nàng ta không muốn ai được tốt cả, cũng sẽ không buông tha cho bất kỳ ai đâu. Đầu tiên là đại cô nương và Phương Nhi của ta, tiếp theo chính là Lan Nhi nhà ngươi, còn cả ngươi nữa, ngươi phải cẩn thận nhất, ngươi sinh con trai, ngươi lại dám sinh con trai, tiện nhân kia hận lắm cho xem. Ngươi cứ chờ mà xem, xử lý xong tất cả mọi người, nàng ta sẽ không bỏ qua con trai ngươi đâu. Con trai ngươi có thể bình an lớn lên được ư?”
“Người đâu!” Đàm Thị gào lên, “Đưa nàng ta xuống cho ta, nhốt vào phòng đi. Dọn dẹp xong hành lý, lập tức giải lên xe đưa đi.”
Đoàn Thị hét lớn giương nanh múa vuốt, nhất thời bà tử không dám lại gần. Đoàn Thị thét to: “Ta không đi, có chết ta cũng không đi! Ngươi muốn đưa ta ra ngoài để giết, không bằng để ta ở lại đây chết. Ta phải đợi con gái ta, ta không đi. Con gái ta sẽ đến tìm ta. Ta chết ở đây, chí ít con bé còn biết chỗ ta táng thân!”
Đàm Thị quát lớn với bà tử, bà tử vội nhân lúc xông lên. Nhưng sức của Đoàn Thị rất lớn, đẩy ngã bà ta, tiếp tục hét: “Không không, ta không chết, ta phải sống để gặp con gái ta. Ta muốn tận mắt nhìn con bé thế nào, nếu không sẽ không nhắm mắt nổi, sao có thể nhắm mắt được chứ?” Bà quỳ sụp xuống đất, đổi sang cầu khấn khóc lóc: “Van ngươi để ta được ở lại đây, bảo ta làm gì cũng được, ta làm trâu làm ngựa phục vụ ngươi, chỉ cần để ta ở lại đây là được, ta phải đợi con gái, phải đợi con gái quay về.”
“Mẹ à, tứ di nương đang bị bệnh, đừng so đo với bà ấy nữa.” An Nhược Hi định nói hộ, “Bà ấy bị bệnh, làm gì biết nặng nhẹ. Ra ngoài sống không quen, sẽ không dưỡng bệnh tốt đâu. Hay là chờ thêm chút đi.”
“Đúng thế đúng thế, nhị cô nương nói phải. Ta không biết nặng nhẹ, ra bên ngoài sẽ gây họa, cứ nhốt ở nhà tốt hơn.”
“Ngươi im mồm, không đến lượt ngươi nói chuyện.” Đàm Thị quát vào mặt Đoàn Thị, “Đừng tưởng chơi xấu là xong, lão gia đã quyết định chuyện này rồi, cũng không phải là ta bắt ép ngươi. Trong nhà này bị ngươi làm ầm còn chưa đủ hả! Nay cút ra ngoài cho ta!”
Giọng Đàm Thị rất kiên định, Đoàn Thị tự biết vô vọng, nhất thời đổi sắc, hung hăng trợn mắt nhìn Đàm Thị, trong mắt tràn đầy hận ý, làm An Nhược Hi vô cùng khó chịu.
“Mẹ ơi.” An Nhược Hi nhìn những di nương khác, chẳng có một ai chịu nói giúp Đoàn Thị, An Nhược Hi đành phải nhắm mắt tiếp tục cố gắng, “Mẹ à, mẹ nể tình tứ muội đã mất, nói với cha vài câu…”
An Nhược Hi còn chưa nói hết thì Đoàn Thị đã nhảy cẫng lên, quát lớn với An Nhược Hi: “Ai chết hả! Ngươi nói ai chết! Ngươi dám nguyền rủa con gái ta! Mẹ con các ngươi một xướng một họa, vờ vĩnh làm kẻ tốt cái gì, đúng là buồn nôn! Tiện nhân ngươi giống mẹ ngươi, cũng giống An Nhược Thần, đều là đồ tiện nhân! Chết không được tử tế!”
An Nhược Hi trợn mắt, tức muốn mức hộc máu, đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp, nếu nàng nói giúp bà ấy một câu thì An Nhược Hi nàng chính là, chính là “đồ ngốc” mà Tiết công tử nói!
An Nhược Hi cắn răng nén giận, nhưng Đoàn Thị vẫn nổi điên, dù gì không có cơ hội, nàng cũng không đếm xỉa tới nữa. Bà tử đi đến kéo bà ta, bà ta vùng vẫy hất ra, a hoàn tới, bà ta lại một cước đá văng, miệng vẫn còn mắng: “An Nhược Hi ngươi đừng đắc ý, con gái cái nhà này chẳng ai được kết quả tốt đâu. Ngươi nguyền rủa con gái ta chết, các ngươi đừng hòng sống tốt. Chờ mà coi! An Nhược Hi sẽ bị mật thám giết, chặt đầu đưa đến Long tướng quân. Ngươi gả cho kẻ đoản mệnh, ngày ngày hầu hạ bưng phân đổ nước tiểu, nhìn hắn tắt thở, rồi làm quả phụ cả đời. An Nhược Lan lòng dạ độc ác, sẽ bị lão gia đưa đi để Tiền lão gia hành hạ hằng ngày…”
Mọi người cùng hít một ngụm khí lạnh, thật sự không dám tin Đoàn Thị lại nói ra những lời này!
Đàm Thị tức đến độ thất khiếu bốc khói, đang định gọi người hầu bà tử vào kéo bà điên này đi, kết quả không ai nhanh hơn An Nhược Hi cả. An Nhược Hi xông lên, một cái tát rơi xuống đánh cho Đoàn Thị lệch cả mặt, không nói gì nữa.
“Bà dám mắng Tiết công tử này! Dám nguyền rủa huynh ấy tắt thở này! Đồ bà điên nhà bà! Vậy mà ta còn muốn giúp bà, ta nhổ vào! Bà đáng bị đưa đi lắm, ta mặc kệ bà chết!”
Dám mắng Tiết công tử, nàng đây không cho phép!
Đoàn Thị bị An Nhược Hi đánh mà sững sờ. Tiếp đó bà ta rít lên, bổ nhào về phía An Nhược Hi. Đẩy An Nhược Hi ngã xuống đất, giơ tay tát nàng một cái: “Ngươi dám đánh ta, ngươi cũng là đồ tiện nhân, ngươi dám đánh ta.”
An Nhược Hi bị đẩy ngã xuống, trên mặt bị ăn tát nhưng cũng không hề yếu thế, vung tay vung chân dùng sức đánh trả, trong miệng còn mắng: “Bà mới là đồ tiện nhân! Bà là đồ điên! Dám nguyền rủa Tiết công tử, ta sẽ không bỏ qua cho bà!”
Nàng túm được tóc Đoàn Thị, dùng sức xoay mình, cưỡi đè lên trên người Đoàn Thị. Hai người đập đánh một hồi.
Đàm Thị vừa sợ vừa giận, quát lên với bọn hạ nhân: “Ngẩn ra đó làm gì, mau tách họ ra!”
Bà tử a hoàn người làm xông lên, kéo An Nhược Hi và Đoàn Thị ra. An Nhược Hi tóc tai bù xù, xiêm y bị xé rách, mặt bị đánh đỏ bừng, dưới cằm có vết xước móng tay, ở cổ còn bị cào một đường hằn đỏ.
Trông Đoàn Thị cũng chẳng khá hơn là bao, tóc rối loạn be bét, trên mặt có hai vết cào đang rỉ máu, mắt trái chớp liên tục như bị đấm, nơi mũi còn rớm máu. Bà ta bị kéo ra nhưng vẫn còn tức miệng mắng chửi. Mắng Tiết Tự Nhiên đoản mệnh mục nát, mắng An Nhược Hi là tiện nhân kết duyên với kẻ đoản mệnh.
An Nhược Hi tức tới nỗi mặt đỏ bừng, bị tách ra vẫn liều mạng giơ chân đạp Đoàn Thị: “Không cho phép bà nguyền rủa huynh ấy, đồ độc phụ này! Bà mới là kẻ chết không được tử tế, bà ác độc tới mức ngay cả con gái cũng không dám ở lại bên bà! Tại sao muội ấy lại bỏ đi chứ! Bà không che chở được muội ấy, không bảo vệ được muội ấy! Vì sao muội ấy phải bỏ đi hả?!”
An Nhược Hi hét rất to, trong phút chốc Đoàn Thị lặng đi, không còn vùng vẫy nữa. Bà ta trợn mắt nhìn An Nhược Hi, cứ nhìn như thế.
Tiết Thị phòng ba ôm chặt con gái khóc nấc lên vì sợ hãi, cẩn thận thu vào mắt tất cả các màn này. Liêu Thị phòng năm mím chặt môi không nói gì, An Vinh Côn dựa vào lòng mẫu thân, hưng phấn nhìn nhị tỷ và tứ di nương cãi vả.
An Nhược Hi chẳng ngó ngàng gì, Đoàn Thị mắng Tiết Tự Nhiên nhiều đến thế, nàng chỉ mới mắng đôi câu sao đủ được. “Đại tỷ không có mẫu thân thì thôi không tính. Nhưng tứ muội thì sao, mẫu thân muội ấy còn đó. Nhưng mẫu thân muội ấy có từng nói giúp muội ấy không? Có từng che chở muội ấy không? Biết rõ Tiền Bùi là đồ độc ác tởm lợm như thế, nhưng ai đã che chở muội ấy hả? Bà còn trách người khác à! Bà dựa vào đâu mà trách người ta! Tứ muội rời nhà là chuyện lớn, nhưng thậm chí đến bà cũng không nói, vì sao không nói với bà hả! Bà là mẫu thân của muội ấy đấy! Tại sao muội ấy lại tin đại tỷ chứ không tin bà! Bà có tư cách đi nói người khác hả! Bây giờ còn nói gì mà sẵn lòng bảo vệ muội ấy chứ, chậm rồi! Bà chờ muội ấy, muội ấy ở đâu?!”
“Hi Nhi!” Đàm Thị không nghe nổi nữa, hét lên một tiếng trấn áp An Nhược Hi. Bà vung tay: “Đưa nhị tiểu thư và tứ di nương về phòng cả đi.”
Nói lung tung gì thế không biết. Chẳng những mắng Đoàn Thị, mà còn mắng chung cả cái nhà này. Không một ai liều mạng cố giữ An Nhược Phương lại không gả đi cả. Lúc đó, Tiền Bùi coi trọng An Nhược Phương có nghĩa là vinh hoa phú quý của An gia sẽ giữ lại được, có nghĩa An gia sẽ không đắc tội với quyền quý, mà tài nguyên lại cuồn cuộn. Vì sao phải phản đối? Dù An Nhược Phương chỉ mới mười hai, dù Tiền Bùi là một kẻ như thế, nhưng vào lúc đó, tất cả đều cảm thấy trao đổi như vậy là đáng giá. Bọn họ không chọc được Tiền Bùi.
Chỉ có An Nhược Thần.
Chỉ có An Nhược Thần là không phục, không những không phục mà nàng còn phản kháng, dùng cả tính mạng để phản kháng. An nhược phương chạy, nàng cũng chạy nốt. Kể từ lúc đó, toàn bộ An gia rơi vào căng thẳng.
Đàm Thị nhìn con gái dùng sức hất tay a hoàn ra, ngẩng đầu rảo bước đi về phòng, bất chợt cảm thấy con gái mình cũng thay đổi rồi. Đàm Thị cảm thấy chuyện này không ổn, An Nhược Hi mắng Đoàn Thị, nhưng lại như đang mắng bà ta vậy. Bà ta nghĩ ngợi, sai mọi người đi cả, để người làm giải Đoàn Thị về phòng. Bà lo thêm vài chuyện vặt rồi đến viện tử của con gái.
An Nhược Hi thay xiêm áo, mím môi xụ mặt để mặc a hoàn chải đầu, nhìn cũng biết là đang không vui. Đàm Thị vẫy tay cho người làm lui ra cả, tự tay mình chải tóc cho con gái. An Nhược Hi cụp mắt không nói lời nào, Đàm Thị dịu dàng chải đầu cho nàng, sau đó ngồi xuống mặt nàng, nói: “Hi Nhi, con trách mẹ sao?”
“Không ạ.” An Nhược Hi bỉu mỗi.
Đàm Thị nói: “Mẹ biết hôn sự này đã làm con tủi thân rồi…”
“Không tủi thân ạ.” An Nhược Hi đáp nhanh.
Đàm Thị thở dài: “Từ nhỏ con đã thích tranh giành háo thắng, tính tình ngang bướng thì cũng thôi đi, con lại còn không giấu được chuyện, hỉ nộ ái ố viết rõ trên mặt, quá dễ bị người ta nhìn thấu. Nên trong các tỷ muội, con luôn là người thua thiệt.”
“Con không thua gì cả, con có mẹ che chở mà.” An Nhược Hi nói. Điều này là nói thật, từ nhỏ đến lớn, tỷ muội phòng nào khiến nàng không thoải mái, nhất định Đàm Thị sẽ dẫn nàng đi đòi lại công bằng.
Đàm Thị mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu con gái: “Con biết có mẹ che chở là giỏi rồi. Hôn sự này đúng là oan ức, trong lòng mẹ biết rõ. Người Tiết công tử không khỏe, sau này con gả qua phải chịu khổ rồi. Tuy con không thích nghe mẹ dạy dỗ, nhưng nhất định phải ghi nhớ điều này. Đừng tiêu phí quá nhiều tâm tư vào Tiết công tử. Tình yêu gì gì đó, chỉ là giả dối hại người mà thôi. Trên đời này, chỉ có quyền lợi là hữu dụng, là thật. Con nhìn mẹ đi, ở trong nhà này chịu bao nhiêu khổ mới leo lên được vị trí chính thất chứ, trong lòng mẹ cũng khổ lắm, nhưng đây đều là vì con và đệ đệ con cả. Gả cho một nam nhân, nếu không lấy được lợi lộc gì thì coi như gả phí rồi. Nhất định con phải rõ đạo lý này. Con nhìn đại tỷ mình đi, con tưởng nàng ta thật sự lưỡng tình lương duyệt với Long tướng quân ư? Chỉ là lợi dụng nhau cả thôi. Nàng ta thèm muốn quyền thế của Long tướng quân có thể bảo vệ mình, còn Long tướng quân lợi dụng nàng ta làm bia đỡ đạn tra án ở trong thành. Mỗi một người đều có mục đích cả. Chỉ có con là ngốc thế thôi.”
An Nhược Hi muốn nói mình cũng vậy, gả cho Tiết công tử là có thể đạt được mong muốn. Nhưng suy đi nghĩ lại, mong muốn của nàng là thoát khỏi định đoạt của cha mẹ, điều này lại không có cách nào nói với mẫu thân cả, thế là im lặng.
Đàm Thị nói tiếp: “Con không thể hễ cứ nghe người khác nói xấu Tiết công tử là lại la hét được, hắn ta là tướng công tương lai của con, lòng con hướng về hắn cũng không tính là sai, nhưng chỉ vì hắn mất mặt mà bị thương, hay tổn thất gì cũng sẽ không tốt. Hắn là tướng công của con, con nên tìm cách nắm lấy lợi ích từ hắn mới được. Nếu hắn ra đi sớm, trong tay con có chỗ tốt thì mới có thể dựa vào được. Suy cho cùng, chỉ có mẹ và đệ đệ, mới là núi dựa chân chính của con, con hiểu không?”
An Nhược Hi dẩu môi, gật đầu.
Đàm Thị bảo: “Những điều mẹ dạy đều có ích cả. Phải sớm sinh được con trai, sớm chưởng quản được nhà, đấy mới là đạo làm vợ. Tiết phu nhân là người rất dễ bắt bí, đến lúc đó con có cốt nhục của Tiết gia rồi, tự nhiên bà mẹ chồng đó cũng sẽ nghe con. Đến lúc ấy chúng ta và Tiết gia cùng hợp tác làm ăn, cũng nắm chắc sinh ý của bọn họ, coi như yên ổn.”
An Nhược Hi nắm chặt tay, không dám phản bác, lại gật đầu.
Đàm Thị nói với An Nhược Hi một hồi, thấy con gái khôn khéo thì mới yên lòng. Thỉnh thoảng bà tử chạy đến báo, nói Đoàn Thị khóc lóc làm loạn, một lúc khác lại tới báo, nói Đoàn Thị quỳ trong viện tử cầu xin lão gia. Đàm Thị phiền không thôi, lập tức dẫn An Nhược Hi ra ngoài dạo phố, mặc kệ Đoàn Thị. Thích khóc thích quậy thì cứ làm đi, như thế càng dễ khiến lão gia tức giận, đợi lão gia quay về sẽ đích thân đưa bà điên kia lên xe ngựa, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai để khua môi múa mép nữa cả. Đàm Thị cũng không dám làm quá, dẫu sao hôm nay Đoàn Thị đã chỉ rõ thẳng thừng tâm sự của bà ta, bà ta không muốn để phòng bốn, phòng năm liên thủ đối phó mình vào lúc này. Đợi con gái gả đi rồi, bà sẽ dần dà xử lý hết.
Mấy ngày nay Tiền Thế Tân rất dè dặt cẩn thận, kế hoạch đang thúc đẩy, mỗi một bước đều rất quan trọng, không thể xảy ra chút không may. Sáng sớm hôm đó dịch binh đưa thư của Long Đại gửi cho Bạch Anh đến, trong thư khách sáo một phen, còn nói hắn đã nhận được thư của An Nhược Thần, biết Bạch đại nhân đã đến Trung Lan, cẩn thận điều tra kỹ càng các vụ án mật thám từ trước đến nay, làm người khác rất yên tâm. Trong thành có Bạch đại nhân, coi như tiền tuyến có thêm lực tiếp viện. Chỉ là An Nhược Thần bất cẩn té ngã, đã đem lại phiền toái thêm cho Bạch Anh, khẩn cầu Bạch Anh thông cảm. Long Đại còn nói hắn đánh giặc ở tiền tuyến, không cách nào quay về, chỉ đành phải gửi thư cho quản sự trong nhà, để quản sự đến thành Trung Lan chăm sóc An Nhược Thần, không để các vị đại nhân vướng bận gì, tránh trễ nãi chính sự.
Trong thư còn nói qua tình hình tiền tuyến, nhưng lại không nhắc đến chuyện nhiều lần tháo chạy ở dốc Thạch Linh. Điều này làm Bạch Anh rất bất mãn.
“Biết để khoái mã đưa thư về nói chuyện vị hôn thê của hắn, nhưng tại sao không nói ở ngoài tiền tuyến đánh trận thế nào rồi! Hắn chỉ biết chăm chăm canh sông Tứ Hạ, còn dốc Thạch Linh là định tính toán thế nào? Cho dù hắn tấn công qua sông đi, nhưng dốc Thạch Linh thất thủ, tiến thẳng vào Bình Nam, hắn cũng không thể xoay chuyển trời đất được. Không lẽ định so với bên kia đánh thẳng vào Đô thành của đối phương trước sao?! Đông Lăng và Nam Tần liên thủ, tốn bao nhiêu binh lực, tấn công phòng bị thế nào, hắn lại không nhắc đến một chữ!”
Diêu Côn nói đỡ Long Đại: “Tính toán thời điểm, lúc Long tướng quân viết thư này có lẽ là khi quân Đông Lăng vừa ló dạng, Long tướng quân cũng không viết kịp. Ngày ngày ở tiền tuyến đều có quân báo về, thư của chúng ta và Long tướng quân nhận được đều như chau. Tương tướng quân lãnh binh bảo vệ cửa ải vào Bình Nam là sông Tứ Hạ và dốc Thạch Linh, Long tướng quân dùng thế trận ba chân, một điểm rút lui, hai điểm khác nhân cơ hội tấn công kìm kẹp.”
Lúc trước Long Đại đã định xong chiến lược này, các cửa ải doanh trại và lộ tuyến đều theo đó mà sắp xếp, đã có bố trí canh phòng từ sớm. Hồ sơ cũng đưa cho Bạch Anh rồi, chẳng qua Diêu Côn cảm thấy Bạch Anh có thành kiến với Long tướng quân nên mới sơ sót như thế. Nên nghiêm khắc mà nói, An Nhược Thần đúng là hồng nhan gây họa, Diêu Côn thầm than. Bạch Anh cảm thấy Long Đại đến để đánh giặc nhưng lại trầm mê nữ sắc, quả nhiên niêm mùi thất bại, cho nên nhìn thế nào cũng đều cảm thấy Long Đại làm sai.
Đúng là Bạch Anh chẳng ưa gì Long Đại. Nhưng ông ta không quản được quân tình ngoài tiền tuyến, những chuyện này đều báo lại cho Lương Đức Hạo, để Lương Đức Hạo xử lý. Có điều Bạch Anh sốt sắng, ngộ nhỡ Long Đại hồ đồ mắc sai lầm thật, khi ấy Nam Tần và Đông Lăng vung binh một đường đồ sát vào Trung Lan, như thế thì phải làm sao đây. Diêu Côn lại cứ bình tĩnh không nhanh không chậm, cũng làm Bạch Anh chán ghét.
“Diêu đại nhân, mấy vụ án ta nói với ngươi đấy, đã chuẩn bị xong hồ sơ chưa?” Bạch Anh chuyển sự chú ý qua chuyện điều tra cấp bách lúc này. Diêu Côn nghiêm túc trả lời, trong lòng hơi bất an. Những vụ án Bạch Anh chọn đều là của An Nhược Thần, ông ta xử lý có phần nề tỉnh nên nhắm mắt qua loa, không ngờ tâm tư Bạch Anh lại kín đáo, liên tục tìm được chuyện này đến chuyện khác.
Tiền Thế Tân ngồi bên lẳng lặng nhìn Diêu Côn đối phó với Bạch Anh, còn tâm tư hắn lại đặt ở nơi khác, hắn nhẩm tính thời gian. Quá hiển nhiên Long Đại cũng viết thư cho người khác, không phải là Tôn chưởng quỹ mà An Nhược Thần gửi thư đấy chứ, đó là người của Long phủ sao? Giả sử Long Đại nhận được thư An Nhược Thần lập tức gửi thư đến quận Ngọc Quan, cho dù hắn dùng bồ câu đưa thư, tốc độ sẽ nhanh hơn, nhưng từ quận Ngọc Quan tới nơi này cũng cần năm sáu ngày… Quân lính Nam Tần ở tiền tuyến bao giờ có thể xâm chiếm dốc Thạch Linh đây? Hoàng đế Nam Tần đi đến đâu? Những chuyện này cứ nối tiếp nhau mà diễn ra. Tiền Thế Tân tính toán thử, thời gian khá khớp.
Nhưng không sao, phía chỗ hắn rất thuận lợi, có thể đón đầu trước được. Tối hôm nay sẽ chuyển Đoàn Thị đi, ngày mai giết An Chi Phủ, bắt giữ An Nhược Thần, tiếp đến là xử lý Diêu Côn.
Tiền Thế Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, Hầu Vũ đi ngang qua, gật đầu với hắn. Tiền Thế Tân biết, điều này chứng tỏ chuyện trong An phủ cũng suôn sẻ. Bài vị của mẫu thân An Nhược Thần bị lăng nhục như thế, thù này sẽ lớn đây.
***
Tiết Tự Nhiên cảm thấy rất không thoải mái, dạ dày đau nhói, ngực khó chịu, lại thêm khó thở. Nhưng hắn cần gặp người, nên vẫn phải ra ngòa. Đến khi làm xong chuyện quay về kiệu, Hướng Vân Hào báo lại với hắn, hôm nay An phủ xảy ra chuyện.
Tiết Tự Nhiên nghe xong liền cau mày: “Sao ngày nào nhà nàng ta cũng ầm ĩ cả thế, bộ muốn khiêu khích An Nhược Thần rước khó chịu à?”
Hướng Vân Hào nói: “An nhị cô nương còn đánh nhau với phu nhân phòng bốn, nghe nói vì Tứ phu nhân nói xấu công tử.”
Đỉnh đầu Tiết Tự Nhiên muốn bốc khói. Đánh nhau? Vì hắn? Nên khen nàng hay mắng nàng đây? Đây là chuyện mà tiểu thư khuê các có thể làm sao?! Đang nghĩ như thế, chỉ chớp mắt đã trông thấy An Nhược Hi.
An Nhược Hi bị mẫu thân càm ràm suốt dọc đường, rất mất kiên nhẫn khi nghe bà nói đạo chưởng nhà gì đó, vì tất cả đều lấy giả thiết Tiết Tự Nhiên chết sớm làm tiền đề, điều này khiến An Nhược Hi rất không vui. Nàng trông thấy ven đường có bán khoai lang nướng, vội nói mình thèm ăn, dẫn a hoàn đi mua khoai lang nướng, để mẫu thân đi dạo trước.
Đàm Thị không cản kịp, An Nhược Hi đã chạy mất tiêu. Bà ta lẩm bẩm nào có tiểu thư khuê các mua khoai lang nướng đâu, đã sắp lập gia đình rồi, còn thể thống gì nữa. Vừa nói vừa đi vào một cửa hàng cạnh đó.
An Nhược Hi liếc thấy mẫu thân đi vào cửa hàng thì thở phào nhẹ nhõm, định nán lại một chút rồi mới vào. Vốn không định ăn khoai lang nướng, nhưng khi đứng trước sạp hàng, ngửi thầy mùi thơm nức mũi kia thì thèm ăn thật. A hoàn đi qua mua, còn nàng đứng bên cạnh chờ.
Vừa quay đầu sang thì chợt trông thấy một cỗ kiệu quen mắt. Người ngồi trong kiệu, chính là Tiết Tự Nhiên. An Nhược Hi ngạc nhiên mừng rỡ, đang phấn khởi định đi đến chào thì Tiết Tự Nhiên đã buông màn kiệu xuống, làm như không thấy nàng. Hướng Vân Hào đứng cạnh kiệu gật đầu mỉm cười chào An Nhược Hi. An Nhược Hi xụ mặt, ngay cả hộ vệ còn lễ độ hơn Tiết công tử. Rõ ràng hắn thấy nàng, nhưng lại giả vờ không thấy.
An Nhược Hi dán mắt nhìn cỗ kiệu, chờ nhìn xem Tiết Tự Nhiên muốn thế nào, nếu hắn vén màn lên nhìn nàng thì nhất định sẽ bị nàng bắt được. Nhưng đợi một hồi lâu, màn kiệu chẳng hề nhúc nhích. An Nhược Hi bĩu môi, liếc nhìn thôi cũng được nhỉ.
Mua xong khoai lang nướng, a hoàn đi đến gọi nàng. Thế nhưng màn kiệu vẫn chẳng hề động. An Nhược Hi sốt ruột, nhận lấy túi giấy khoai lang nướng gói kỹ rồi chỉ tay vào một quầy hàng ở bên đường, để a hoàn đi mua bơ đường.
A hoàn đi rồi, An Nhược Hi cầm theo túi khoai lang nướng nóng hổi, đợi một lúc Tiết Tự Nhiên vẫn không nhìn nàng. Nàng không chịu nổi nữa, chạy lại gần kiệu của Tiết Tự Nhiên. Không để ý đến nàng hả, hừ, nàng để ý đến hắn là được chứ gì.
An Nhược Hi xông đến, trên tay cũng chẳng có đồ nào khác, thế là không chút nghĩ ngợi, ném khoai lang nướng vào trong màn kiệu: “Cho huynh ăn đấy.”
Tiết Tự Nhiên đâu ngờ An Nhược Hi lại làm chuyện này, không kịp đề phòng đã bị một túi đồ nóng hổi đập vào người.
Hắn giật nảy mình, đón lấy túi giấy kia tránh bên trái rồi lại tránh bên phải, ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng mới kịp phản ứng lại, lúc này mới cầm lấy ôm vào lòng.
An Nhược Hi ném xong liền chạy đi, mẫu thân vẫn còn đợi nàng trong cửa hàng.
Tiết Tự Nhiên chẳng kịp thấy người, chỉ biết mình bị ném khoai lang nướng vào người, còn nghe thấy nàng nói: “Cho huynh ăn.”
Ăn cái gì mà ăn!
Tiết Tự Nhiên tức không thôi. Cái nha đầu điên này, biết nàng ngốc rồi, nhưng không biết có thể thành ra như thế. Có người ném khoai lang nướng vào người tướng công tương lai hả!
“Nàng chạy đi đâu rồi?” Hắn hỏi Hướng Vân Hào.
“Hồi bẩm công tử, An nhị tiểu thư đã vào cửa hàng y phục, bên cạnh còn có a hoàn bà tử, hình như An phu nhân cũng đang ở đây.”
Tiết Tự Nhiên không nói gì, như thế thì chẳng thể bắt nàng lại giáo huấn được rồi. Khoai lang nướng vẫn còn rất thơm. Tiết Tự Nhiên ôm lấy, nghĩ một hồi rồi nói với Hướng Vân Hào: “Theo dõi chặt An phủ, cẩn thận những kẻ do Tiền Thế Tân phái đến, có động tĩnh gì thì mau chóng báo lại. Đoàn Thị bị đưa đi đâu cũng phải theo dõi.” Tiền Thế Tân làm như thế ắt hẳn có kế hoạch, chẳng qua không biết là gì mà thôi. Cái đồ ngốc An Nhược Hi đó, có khi bị hại chết cũng chẳng biết mình chết thế nào.
/207
|