Nói về ngày hôm đó, Tiền Thế Tân và Lỗ Thăng bàn bạc rất lâu, sau khi định xong kế hoạch, Tiền Thế Tân lập tức bày tiệc thiết đãi Lỗ Thăng đón gió tẩy trần.
An Vinh Quý luôn theo Tiền Thế Tân, bố trí cư viện cho Lỗ Thăng, gắp thức ăn rót rượu, được Lỗ Thăng khen mấy câu là lại có phần lâng lâng. Về đến nhà lại thổi phồng một phen, cực kỳ đắc ý. Nhưng đến ngày hôm sau lại khác hẳn. Mới sáng sớm hắn đã bị Tiền Thế Tân phái đến lầu Tử Vân làm ban sai, truyền lời chuyển công hàm cho Tưởng Tùng. Nhưng công hàm An Vinh Quý nhận được lại mơ hồ, lời cần truyền cũng không chu toàn. Hắn lại không biết chuyện ra sao, Tưởng Tùng hỏi một câu hắn lắp bắp nói không biết đến ba lần, không đáp nổi. Bình thường không ai dạy An Vinh Quý chuyện trợ lý, lại còn xem thường với tình trạng này, liền nói do văn thư tiên sinh giao nhầm cho hắn, cũng không nói chuyện rõ ràng, đợi lát nữa về hắn tìm tiên sinh lấy rồi đến lại.
Thái độ tùy tiện và đùn đẩy trách nhiệm này đã làm Tưởng Tùng lập tức bốc hỏa. Hắn quát ra lệnh An Vinh Quý hành lễ bồi tội, cũng phạt hắn ta lập tức chạy về nha môn đi lấy. Nếu đến sau thời hạn thì sẽ xử lý bằng quân trượng.
An Vinh Quý vừa giận vừa sợ, bị quát làm hăn quỳ sụp ngay xuống đất, nhưng trong lòng lại rất không phục. Tuy ở nha môn hắn ta chỉ là tiểu tốt, nhưng là tâm phúc dưới tay Tiền Thế Tân, ai cũng khách khí với hắn ta. Ở nhà hắn có tiên sinh cung phụng, ở ngoài lại có người bưng bê. Cũng có thể được phép nói chuyện trước mặt Tiền Thế Tân, hôm qua đại quan Lỗ đại nhân đó cũng rất tán thưởng hắn, nay hắn không mắc sai lầm, đúng là có người đưa sai công hàm cho hắn nhưng không nói rõ, dựa vào đâu mà phải bị phạt.
Lại nói đến đây, An Nhược Thần đại tỷ hắn vẫn là phu nhân của cấp trên của Tưởng Tùng này, hắn là em vợ của đại tướng quân, Tưởng Tùng này bất kính với hắn thì thôi, lại còn cố ý làm khó hắn. Thành Trung Lan quận Bình Nam này là do Tiền đại nhân làm chủ, hắn ta là thuộc hạ của Tiền đại nhân, há đến lượt Tưởng Tùng phạt hắn.
An Vinh Quý xuất thân là thương nhân phố phường, chưa trải qua sự đời, lại nghe lại mấy hồi nghe Tiền Thế Tân nói ở lầu Tử Vân không thể thế nào lại có thể thế nào vân vân, nên thật sự xem Tưởng Tùng là con hổ giấy, chỉ quát thế rồi thôi. Đúng là sau khi bị quát hắn ta lập tức chạy ra khỏi lầu Tử Vân, nhưng rời khỏi đấy thì lại thong dong đi về, trước khi về nha môn còn than phiền chuyện này với đại ca nha sai cùng đi giao công hàm với hắn. Đương nhiên đại ca nha sai kia cũng nói là văn thư tiên sinh lấy sai, bèn giúp hắn ta đi đổi. An Vinh Quý đợi một hồi, đại ca nha sai trở lại nói văn thư tiên sinh làm ầm lên, đang lật tung lên tìm, cứ chờ tiếp đã. Thế là hai người dừng chân chuyện trò, còn uống trà. Sau đó có người nói phát đồng phục mới, An Vinh Quý nghe mà phấn khởi, vui vẻ đi nhận. Nhận về rồi thì đại ca nha sai lại bảo hắn ta đi thay xem thử, thử một lần đúng là có tinh thần ngay. Một phen cười cười nói nói, lúc này văn thư tiên sinh đưa công hàm đúng đến, khi ấy An Vinh Quý mới lại đến lầu Tử Vân.
Lúc đến lầu Tử Vân thì đã sắp trưa rồi, Tưởng Tùng cũng đã giải quyết xong một đống chuyện, đợi công hàm này của hắn ta mà lửa giận bốc ba trượng. Kỳ thực Tiền Thế Tân đã kéo dài chuyện này đến tận hai ngày, Tưởng Tùng rất tức, hôm nay thấy Tiền Thế Tân cố ý phái đồ ngu An Vinh Quý đến ra vẻ phách lối, đương nhiên là Tưởng Tùng sôi máu rồi.
Tưởng Tùng biết An Vinh Quý là ai, nên càng cảm thấy Tiền Thế Tân cố ý gây khó dễ với họ. Cộng thêm An Vinh Quý coi lời của hắn như gió mấy, chỉ thiếu nước ăn trưa xong rồi đi bộ đến.
Lúc này Tưởng Tùng sai người lôi An Vinh Quý ra đánh mười quân trượng. Đến khi ấy An Vinh Quý mới ngộ ra thì ra nói đánh là đánh thật chứ không phải đùa, sợ tới mức tiểu ra quần ngay tại chỗ. Đánh xong càng tiểu dữ hơn, kêu trời kêu đất. Đánh xong rồi còn bị ném nằm ở đó, đến tận chiều mới có người ở nha môn tới dẫn hắn đi.
An Vinh Quý vừa oan ức lại vừa giận, sau khi bị mang về nhà bèn chửi mắng Tưởng Tùng một trận.
An Vinh Quý dày vò cả một buổi trưa, thế nhưng Tiền Thế Tân chỉ biết được chút tin tức từ chỗ thuộc hạ. Một là lầu Tử Vân đang giở lại án cũ, điều tra vụ án sòng bạc Tụ Bảo. Hai là theo dõi Tịnh Duyên sư thái.
Tuy chuyện thứ nhất Tiền Thế Tân cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng không hề gấp gáp. Có điều Tiền Thế Tân rất để ý chuyện thứ hai.
Hôm đó Tiền Thế Tân mới bị Tịnh Duyên sư thái uy hiếp, tuy ngoài miệng đồng ý với mọi điều kiện, nhưng trong lòng hắn không dám an tâm. Ngày nào còn chưa tiêu diệt Tịnh Duyên thì ngày đó hắn vẫn còn nguy hiểm tới tính mạng. Thế nên hắn không về Tiền phủ nữa, ăn ở ngay tạ nha phủ, lúc xuất hành cũng sắp xếp người bảo vệ. Đồng thời hắn cũng phái người âm thầm tra xét tung tích của Tịnh Duyên. Người có lời hại đến mấy, võ nghệ cao cường đến đâu, cũng phải ăn uống ngủ nghỉ.
Nhưng hôm nay tin tức mà thuộc hạ thăm dò được cũng không quá tốt, vì sau khi chúng phát hiện Tịnh Duyên sư thái, đang theo dõi thì hình như cũng đã bị phát hiện ra. “Bà ta ăn mặc như một thôn phụ, xách giỏ trúc, trùm khăn che đầu, nhưng khí thế của bà ta quá ác liệt, chúng thuộc hạ xác định không nhìn nhầm người. Theo dõi từ xa cho đến tận phố An Thủy, bỗng bà ta dừng lại, đi quanh một vòng.”
“Đi tới đâu?”
“Không biết, thuộc hạ còn chưa kịp đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng nữa rồi. Nhất định là bà ta đã phát hiện ra.”
Tiền Thế Tân nhíu mày, lần này tệ rồi, bà ta phát hiện được, hẳn sẽ đến tìm hắn tính sổ. Tiền Thế Tân sợ sư thái này thật, hắn cũng không muốn chết. Hắn còn đang nghĩ sẽ viết một bức thư, nói là cấp trên phái người đến, hắn đã dò xét rồi, có hy vọng có thể tiến một bước thăm dò từ Nam Tần. Lại qua mấy hôm, có lẽ sẽ có cơ hội đến biên giới, đến lúc đó hắn sẽ tìm cơ hội tra xét manh mối. Hắn giao thư cho thuộc hạ thân tín, ra lệnh hắn ta nhét vào dưới giá cắm nến ở đèn lồng, sau đó treo lên ở cửa sau Tiền phủ.
Như vậy nếu Tịnh Duyên đến tính sổ, hắn sẽ nói là muốn tìm bà ta đến bàn bạc kỹ chuyện này.
Thân tín quay về Tiền phủ, Tiền Thế Tân nghĩ một hồi rồi lại gọi thuộc hạ thăm dò tung tích của Tịnh Duyên, hỏi hắn ta ở phố An Thủy có gì.
Thuộc hạ báo đúng như những gì mình thấy, Tịnh Duyên sư thái lượn quanh đó một vòng rồi đi, vì để tìm hành tung của Tịnh Duyên mà bọn họ đã cẩn thận thăm dò ở trên con phố đó. Cũng không quá náo nhiệt lắm, tương đối hoang vu, giá đất cho thuê cũng khá rẻ, có một thiện đường tên là Thủy An đường, ngoài ra còn có vài hộ gia đình ở.
Tiền Thế Tân nghiêm túc nhớ lại, lúc trước đã từng lục soát phố An Thủy, nhưng không có ai báo phát hiện được manh mối gì. Có điều cảm thấy chỗ đó sẽ là chỗ Tịnh Duyên ẩn thân. Thôn phu gặp rủi ro, dẫn theo con, bình thường thiện đường rất tốt bụng, nói không chừng có lẽ sẽ đồng ý mạo hiểm mà thu nhận.
“Thủy An đường kia là do nhà nào mở?”
Thuộc hạ lui xuống điều tra.
***
Phía Cổ Văn Đạt cũng đang theo dõi Thủy An đường. Dù nay chưa tra ra được gì, nhưng chỗ này vẫn có nghi ngờ lớn. Buổi trưa lúc trinh thám quay về báo, nói sáng nay khi chủ nhân Thủy An đường là Lưu tiên sinh đi ra ngoài thì rất cẩn thận, dù chưa thấy y vào Tiết phủ, nhưng đúng là đi về phía Tiết phủ, lúc xuất hiện lại, cũng là về từ hướng Tiết phủ.
Cổ Văn Đạt bảo trinh thám chớ vọng động, chỉ cần theo dõi sát sao là được. Hắn tiếp tục lật giở án lục của sòng bạc Tụ Bảo, bên trên ghi rất nhiều đồ vật thu được từ trong mật đạo. Tiền tài, thuốc men, binh khí vân vân.
Lục đại nương và Tề Chinh cùng đi điều tra y quán trong thành. Trước đây khi Dương lão cha trúng độc thì nói là phong hàn, mời đại phu trong thành đến kê thuốc. Chi tiết trong đó, chỉ có Tề Chinh là rõ ràng nhất.
Tiết Tự Nhiên cảm thấy cơ thể khó chịu, lúc nằm trên giường oán trách An Nhược Hi thì chẳng hay An Nhược Hi cũng đang bị bệnh. Sáng hôm đó nàng cảm thấy choáng đầu, chảy nước mũi liên tục, họng còn ngứa ngáy. A hoàn hoảng hốt: “Chẳng lẽ do đêm qua bị lạnh sao? Còn vài ngày nữa là thành thân rồi, không thể ngã bệnh vào lúc này được.”
An Nhược Hi rất không vui, trợn mắt nhìn a hoàn mắng: “Đồ miệng thối, lời này có thể nói lung tung hả? Ai bị bệnh! Còn nói lung tung nữa, ta sẽ vả miệng ngươi đấy.”
An Nhược Thần lo lắng độc trên người nhị muội, mà tung tích của tứ muội mãi vẫn chẳng thấy. Nhưng nàng không dám để lộ phiền não, vì nàng cảm thấy tướng quân cũng đang sầu lo. Dĩ nhiên ngoài mặt tướng quân cũng không để lộ manh mối, chẳng qua lúc hắn bắt đầu lật giở đồ trên bàn thì có vẻ như bị không chú ý lắm.
Sau đó hắn lại đề nghị An Nhược Thần để mình vẽ lông mày cho nàng. Điều này khiến An Nhược Thần cảm thấy nhất định tướng quân có tâm sự rất nặng, áp lực lớn, nên mới có thể có ý nghĩ đó.
Muốn vẽ thì vẽ thôi. An Nhược Thần giao mặt cho Long Đại.
Long Đại hạ bút chăm chú, An Nhược Thần nhìn vào mắt hắn, cảm thấy hắn đang nghĩ đến chiến cuộc chứ không phải vẽ lông mày cho nàng. Vẽ xong rồi, Long Đại đi lấy khăn nhúng nước vội lau cho nàng. An Nhược Thần nhắc nhở mình nhất định không được đi soi gương, nhất định không được đi mở cửa.
Long Đại lại vẽ một lần nữa, lúc này vẽ xong một bên mắt hắn lại thất thần, An Nhược Thần kiên nhẫn đợi. Đợi mãi lâu mới chợt nghe vệ binh ngoài trướng kêu: “Tướng quân, Tông tướng quân đã về rồi.”
Nhất thời Long Đại thở phào một hơi, ném bút xuống xoay người đi ra ngoài, thở dài nói: “Cuối cùng.”
An Nhược Thần còn chưa kịp thở phào cho lông mày của mình thì đã nghe thấy Tông Trạch Thanh ở ngoài cửa lớn tiếng kêu: “Tướng quân!”
Lời còn chưa dứt đã vọt vào. Trên gương mặt trẻ nít mà An Nhược Thần rất quen thuộc ấy là biểu cảm phấn chấn vô cùng kích động.
“Tướng quân! May mắn mạt tướng không làm phụ lệnh, công thành viên mãn!” Tông Trạch Thanh rất phấn khởi giành công, lại bị Long Đại khiển trách: “Tông tướng quân, ta đã từng nói rồi, trướng của ta không thể tùy tiện xông vào.”
“Không nhớ nữa.” Tông Trạch Thanh đáp qua loa, đáp xong rồi mới nhớ ra, mẹ nó chứ, tướng quân nhân lúc hắn không ở đây đã thành thân rồi! Như vậy đúng là xông vào tướng không ổn thật!
Sau đó xoay mặt sang, hắn trông thấy An Nhược Thần.
“Mẹ nó chứ.” Kinh hoàng! Nhưng hắn thật sự không cố ý!
Lời bẩn thỉu vừa ra khỏi miệng thì Tông Trạch Thanh đã bị Long Đại vỗ đầu. Nhưng Tông Trạch Thanh không chút để ý, hắn vẫn còn đang khiếp sợ, “Ta mù rồi sao?”
An Nhược Thần và Tông Trạch Thanh đã lâu không gặp, thật sự không muốn gặp lại trong tình cảnh này đâu. Nàng bình tĩnh giơ tay che một bên lông mày mình, nói: “Mù thì không cần. Tông tướng quân, huynh mất trí nhớ đi.”
***
Tiền Thế Tân mới nhận được tin báo của thuộc hạ, bèn đi tìm Lỗ Thăng bàn bạc. Lỗ Thăng trầm ngâm hồi lâu: “Đồ tể đã lấy thư ở đèn lồng rồi?”
“Đúng thế, bà ta đổi chỗ đèn lồng, chứng tỏ bà ta đã đến. Chắc chắn đồ tể đang ở trong thành, cách không xa Tiền phủ của hạ quan.”
Lỗ Thăng nhìn bản đồ, “Trái lại có khả năng ở phố An Thủy. Chủ nhân thiện đường kia không có quan hệ với ai cả đúng không?”
“Ngoài mặt thì đúng là thế. Nhưng thời gian An Nhược Thần tra án kết giao với khắp nơi, lúc nàng ta tìm muội muội cũng đến khắp thiện đường thư viện và am miếu khắp thành, có lẽ nàng ta đã phó thác với Thủy An đường này. Vì cũng không dính dáng đến ai, nên nàng ta mới nắm chắc được sẽ không ai biết. Nhưng người của hạ quan đã đến thiện đường đó dò xét rồi, cũng không thấy có gì khác thường.”
Lỗ Thăng nói: “Nếu đã âm thầm điều tra, vậy lùng bắt ở ngoài sáng một lần nữa đi. Bất chấp có thể bứt dây động rừng hay không. Chưa trừ được đồ tể thì quả thật rất nguy hiểm về sau. Bà ta cẩn thận như thế, sẽ không gặp mặt ngươi để ngươi kịp chuẩn bị. Nhờ người tra án cũng có thể chỉ là kế hoãn binh của bà ta, khiến ngươi cho rằng bà ta còn cần đến ngươi, còn ngươi sẽ không đuổi giết bà ta.”
Tiền Thế Tân gật đầu, quả thật hắn cũng có nghĩ đến trường hợp này, Nhưng nếu so ra, hắn sợ bị bà ta đuổi giết hơn.
Lỗ Thăng nói: “Nay bà ta nghi ngờ bị theo dõi, tuy đã nhận được tin của ngươi nhưng vẫn sẽ đề phòng, có lẽ bà ta sẽ đổi chổ náu nhanh thôi. Bất kể thế nào vẫn phải thử một lần. Phái binh vây quét phố An Thủy, tối nay động thủ ngay.”
“Ngộ nhỡ không bắt được bà ta, hay vốn bà ta không ở đó…” Chưa tiêu diệt được bà ta thì tuyệt đối sẽ phải gây chiến, Tiền Thế Tân cảm thấy như đang rước họa sát thân cho mình.
“Thì cứ nói là tiêu diệt bọn bắt cóc đã bắt Diêu Văn Hải, phái binh cứu người.” Lỗ Thăng rất kiên quyết, không cho Tiền Thế Tân do dự. Gã gọi vệ binh ở bên ngoài đến, bắt đầu bố trí.
Tiền Thế Tân lấy lại bình tĩnh, hy vọng Tịnh Duyên sư thái ẩn thân trong phố đó thật, cũng hy vọng trọng binh vây quét có tác dụng.
Ở tiểu viện cuối hẻm, Diêu Văn Hải đang cùng An Nhược Phương viết chữ, nàng vẫn đang viết ba chữ “Đoạn Thúy Lan”. Diêu Văn Hải nhìn, không nhịn được lại viết thêm mấy chữ: “Đây là tên ta, Diêu Văn Hải. Cô nhìn đi Tịnh Nhi.”
An Nhược Phương nhìn, khẽ mím môi gật đầu. Nàng không tập mấy chữ đó, chỉ hỏi hắn: “Tối mai đã đi rồi hả?”
“Ừ. Tối nay Lưu tiên sinh dẫn ta đi nhận đường. Nói là đưa ta đi chuẩn bị giải thích nơi ăn chốn ở trong thời gian qua.”
An Nhược Phương im lặng một hồi, nói: “Ta còn bốn ngày nữa.”
“Vậy, cô ở lại, phải cẩn thận. Ta không thể về thăm cô được.”
An Nhược Phương gật đầu.
“Nếu, nếu nhà ta có thể vượt qua được kiếp này, sau này mà có chuyện gì thì hãy đến tìm ta. Cô biết có thể tìm ta ở đâu rồi đấy. Nhất định ta sẽ giúp cô.”
An Nhược Phương lại gật đầu.
Diêu Văn Hải nhìn nàng, rất muốn hỏi rốt cuộc nàng là ai, nhưng suy nghĩ lại lại dằn xuống. “Hy vọng sau này chúng ta còn có thể gặp lại.”
Lúc này An Nhược Phương không hề gật đầu. Nàng cúi đầu, nhìn tên của Diêu Văn Hải trên giấy.
Cổ Văn Đạt nhận được tin của trinh thám mà giật mình: “Có người âm thầm bao vây phố An Thủy?”
Trinh thám gật đầu: “Người của nha môn cải trang ăn mặc như dân chúng, nhưng có không ít người, vẫn rất nổi bật. Thuộc hạ đến nha môn nghe ngóng, tối nay bọn họ muốn vây quét phố An Thủy. Nói là có người báo tin, có kẻ bắt cóc bắt công tử từng xuất hiện trên con phố đó.”
Dĩ nhiên đây chỉ là lý do giả. Cổ Văn Đạt nghĩ vậy. Nhưng Tiền Thế Tân ra tay với phố An Thủy nhất định là có mục đích. Cổ Văn Đạt bèn đi tìm Tưởng Tùng.
Tịnh Duyên sư thái ngồi bên cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài dần tối đi, bà đang nhớ An Nhược Phương. Hôm nay muốn đi thăm con bé, nhưng bà cảm thấy mình bị theo dõi, thế là đành thôi. Bà nhớ lại tình hình lúc đó, rốt cuộc bà ta có bị theo dõi không?
Tịnh Duyên cầm kiếm lên, bà quyết định đi thăm An Nhược Phương, chỉ lặng lẽ nhìn con bé một lần là được rồi.
An Vinh Quý luôn theo Tiền Thế Tân, bố trí cư viện cho Lỗ Thăng, gắp thức ăn rót rượu, được Lỗ Thăng khen mấy câu là lại có phần lâng lâng. Về đến nhà lại thổi phồng một phen, cực kỳ đắc ý. Nhưng đến ngày hôm sau lại khác hẳn. Mới sáng sớm hắn đã bị Tiền Thế Tân phái đến lầu Tử Vân làm ban sai, truyền lời chuyển công hàm cho Tưởng Tùng. Nhưng công hàm An Vinh Quý nhận được lại mơ hồ, lời cần truyền cũng không chu toàn. Hắn lại không biết chuyện ra sao, Tưởng Tùng hỏi một câu hắn lắp bắp nói không biết đến ba lần, không đáp nổi. Bình thường không ai dạy An Vinh Quý chuyện trợ lý, lại còn xem thường với tình trạng này, liền nói do văn thư tiên sinh giao nhầm cho hắn, cũng không nói chuyện rõ ràng, đợi lát nữa về hắn tìm tiên sinh lấy rồi đến lại.
Thái độ tùy tiện và đùn đẩy trách nhiệm này đã làm Tưởng Tùng lập tức bốc hỏa. Hắn quát ra lệnh An Vinh Quý hành lễ bồi tội, cũng phạt hắn ta lập tức chạy về nha môn đi lấy. Nếu đến sau thời hạn thì sẽ xử lý bằng quân trượng.
An Vinh Quý vừa giận vừa sợ, bị quát làm hăn quỳ sụp ngay xuống đất, nhưng trong lòng lại rất không phục. Tuy ở nha môn hắn ta chỉ là tiểu tốt, nhưng là tâm phúc dưới tay Tiền Thế Tân, ai cũng khách khí với hắn ta. Ở nhà hắn có tiên sinh cung phụng, ở ngoài lại có người bưng bê. Cũng có thể được phép nói chuyện trước mặt Tiền Thế Tân, hôm qua đại quan Lỗ đại nhân đó cũng rất tán thưởng hắn, nay hắn không mắc sai lầm, đúng là có người đưa sai công hàm cho hắn nhưng không nói rõ, dựa vào đâu mà phải bị phạt.
Lại nói đến đây, An Nhược Thần đại tỷ hắn vẫn là phu nhân của cấp trên của Tưởng Tùng này, hắn là em vợ của đại tướng quân, Tưởng Tùng này bất kính với hắn thì thôi, lại còn cố ý làm khó hắn. Thành Trung Lan quận Bình Nam này là do Tiền đại nhân làm chủ, hắn ta là thuộc hạ của Tiền đại nhân, há đến lượt Tưởng Tùng phạt hắn.
An Vinh Quý xuất thân là thương nhân phố phường, chưa trải qua sự đời, lại nghe lại mấy hồi nghe Tiền Thế Tân nói ở lầu Tử Vân không thể thế nào lại có thể thế nào vân vân, nên thật sự xem Tưởng Tùng là con hổ giấy, chỉ quát thế rồi thôi. Đúng là sau khi bị quát hắn ta lập tức chạy ra khỏi lầu Tử Vân, nhưng rời khỏi đấy thì lại thong dong đi về, trước khi về nha môn còn than phiền chuyện này với đại ca nha sai cùng đi giao công hàm với hắn. Đương nhiên đại ca nha sai kia cũng nói là văn thư tiên sinh lấy sai, bèn giúp hắn ta đi đổi. An Vinh Quý đợi một hồi, đại ca nha sai trở lại nói văn thư tiên sinh làm ầm lên, đang lật tung lên tìm, cứ chờ tiếp đã. Thế là hai người dừng chân chuyện trò, còn uống trà. Sau đó có người nói phát đồng phục mới, An Vinh Quý nghe mà phấn khởi, vui vẻ đi nhận. Nhận về rồi thì đại ca nha sai lại bảo hắn ta đi thay xem thử, thử một lần đúng là có tinh thần ngay. Một phen cười cười nói nói, lúc này văn thư tiên sinh đưa công hàm đúng đến, khi ấy An Vinh Quý mới lại đến lầu Tử Vân.
Lúc đến lầu Tử Vân thì đã sắp trưa rồi, Tưởng Tùng cũng đã giải quyết xong một đống chuyện, đợi công hàm này của hắn ta mà lửa giận bốc ba trượng. Kỳ thực Tiền Thế Tân đã kéo dài chuyện này đến tận hai ngày, Tưởng Tùng rất tức, hôm nay thấy Tiền Thế Tân cố ý phái đồ ngu An Vinh Quý đến ra vẻ phách lối, đương nhiên là Tưởng Tùng sôi máu rồi.
Tưởng Tùng biết An Vinh Quý là ai, nên càng cảm thấy Tiền Thế Tân cố ý gây khó dễ với họ. Cộng thêm An Vinh Quý coi lời của hắn như gió mấy, chỉ thiếu nước ăn trưa xong rồi đi bộ đến.
Lúc này Tưởng Tùng sai người lôi An Vinh Quý ra đánh mười quân trượng. Đến khi ấy An Vinh Quý mới ngộ ra thì ra nói đánh là đánh thật chứ không phải đùa, sợ tới mức tiểu ra quần ngay tại chỗ. Đánh xong càng tiểu dữ hơn, kêu trời kêu đất. Đánh xong rồi còn bị ném nằm ở đó, đến tận chiều mới có người ở nha môn tới dẫn hắn đi.
An Vinh Quý vừa oan ức lại vừa giận, sau khi bị mang về nhà bèn chửi mắng Tưởng Tùng một trận.
An Vinh Quý dày vò cả một buổi trưa, thế nhưng Tiền Thế Tân chỉ biết được chút tin tức từ chỗ thuộc hạ. Một là lầu Tử Vân đang giở lại án cũ, điều tra vụ án sòng bạc Tụ Bảo. Hai là theo dõi Tịnh Duyên sư thái.
Tuy chuyện thứ nhất Tiền Thế Tân cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng không hề gấp gáp. Có điều Tiền Thế Tân rất để ý chuyện thứ hai.
Hôm đó Tiền Thế Tân mới bị Tịnh Duyên sư thái uy hiếp, tuy ngoài miệng đồng ý với mọi điều kiện, nhưng trong lòng hắn không dám an tâm. Ngày nào còn chưa tiêu diệt Tịnh Duyên thì ngày đó hắn vẫn còn nguy hiểm tới tính mạng. Thế nên hắn không về Tiền phủ nữa, ăn ở ngay tạ nha phủ, lúc xuất hành cũng sắp xếp người bảo vệ. Đồng thời hắn cũng phái người âm thầm tra xét tung tích của Tịnh Duyên. Người có lời hại đến mấy, võ nghệ cao cường đến đâu, cũng phải ăn uống ngủ nghỉ.
Nhưng hôm nay tin tức mà thuộc hạ thăm dò được cũng không quá tốt, vì sau khi chúng phát hiện Tịnh Duyên sư thái, đang theo dõi thì hình như cũng đã bị phát hiện ra. “Bà ta ăn mặc như một thôn phụ, xách giỏ trúc, trùm khăn che đầu, nhưng khí thế của bà ta quá ác liệt, chúng thuộc hạ xác định không nhìn nhầm người. Theo dõi từ xa cho đến tận phố An Thủy, bỗng bà ta dừng lại, đi quanh một vòng.”
“Đi tới đâu?”
“Không biết, thuộc hạ còn chưa kịp đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng nữa rồi. Nhất định là bà ta đã phát hiện ra.”
Tiền Thế Tân nhíu mày, lần này tệ rồi, bà ta phát hiện được, hẳn sẽ đến tìm hắn tính sổ. Tiền Thế Tân sợ sư thái này thật, hắn cũng không muốn chết. Hắn còn đang nghĩ sẽ viết một bức thư, nói là cấp trên phái người đến, hắn đã dò xét rồi, có hy vọng có thể tiến một bước thăm dò từ Nam Tần. Lại qua mấy hôm, có lẽ sẽ có cơ hội đến biên giới, đến lúc đó hắn sẽ tìm cơ hội tra xét manh mối. Hắn giao thư cho thuộc hạ thân tín, ra lệnh hắn ta nhét vào dưới giá cắm nến ở đèn lồng, sau đó treo lên ở cửa sau Tiền phủ.
Như vậy nếu Tịnh Duyên đến tính sổ, hắn sẽ nói là muốn tìm bà ta đến bàn bạc kỹ chuyện này.
Thân tín quay về Tiền phủ, Tiền Thế Tân nghĩ một hồi rồi lại gọi thuộc hạ thăm dò tung tích của Tịnh Duyên, hỏi hắn ta ở phố An Thủy có gì.
Thuộc hạ báo đúng như những gì mình thấy, Tịnh Duyên sư thái lượn quanh đó một vòng rồi đi, vì để tìm hành tung của Tịnh Duyên mà bọn họ đã cẩn thận thăm dò ở trên con phố đó. Cũng không quá náo nhiệt lắm, tương đối hoang vu, giá đất cho thuê cũng khá rẻ, có một thiện đường tên là Thủy An đường, ngoài ra còn có vài hộ gia đình ở.
Tiền Thế Tân nghiêm túc nhớ lại, lúc trước đã từng lục soát phố An Thủy, nhưng không có ai báo phát hiện được manh mối gì. Có điều cảm thấy chỗ đó sẽ là chỗ Tịnh Duyên ẩn thân. Thôn phu gặp rủi ro, dẫn theo con, bình thường thiện đường rất tốt bụng, nói không chừng có lẽ sẽ đồng ý mạo hiểm mà thu nhận.
“Thủy An đường kia là do nhà nào mở?”
Thuộc hạ lui xuống điều tra.
***
Phía Cổ Văn Đạt cũng đang theo dõi Thủy An đường. Dù nay chưa tra ra được gì, nhưng chỗ này vẫn có nghi ngờ lớn. Buổi trưa lúc trinh thám quay về báo, nói sáng nay khi chủ nhân Thủy An đường là Lưu tiên sinh đi ra ngoài thì rất cẩn thận, dù chưa thấy y vào Tiết phủ, nhưng đúng là đi về phía Tiết phủ, lúc xuất hiện lại, cũng là về từ hướng Tiết phủ.
Cổ Văn Đạt bảo trinh thám chớ vọng động, chỉ cần theo dõi sát sao là được. Hắn tiếp tục lật giở án lục của sòng bạc Tụ Bảo, bên trên ghi rất nhiều đồ vật thu được từ trong mật đạo. Tiền tài, thuốc men, binh khí vân vân.
Lục đại nương và Tề Chinh cùng đi điều tra y quán trong thành. Trước đây khi Dương lão cha trúng độc thì nói là phong hàn, mời đại phu trong thành đến kê thuốc. Chi tiết trong đó, chỉ có Tề Chinh là rõ ràng nhất.
Tiết Tự Nhiên cảm thấy cơ thể khó chịu, lúc nằm trên giường oán trách An Nhược Hi thì chẳng hay An Nhược Hi cũng đang bị bệnh. Sáng hôm đó nàng cảm thấy choáng đầu, chảy nước mũi liên tục, họng còn ngứa ngáy. A hoàn hoảng hốt: “Chẳng lẽ do đêm qua bị lạnh sao? Còn vài ngày nữa là thành thân rồi, không thể ngã bệnh vào lúc này được.”
An Nhược Hi rất không vui, trợn mắt nhìn a hoàn mắng: “Đồ miệng thối, lời này có thể nói lung tung hả? Ai bị bệnh! Còn nói lung tung nữa, ta sẽ vả miệng ngươi đấy.”
An Nhược Thần lo lắng độc trên người nhị muội, mà tung tích của tứ muội mãi vẫn chẳng thấy. Nhưng nàng không dám để lộ phiền não, vì nàng cảm thấy tướng quân cũng đang sầu lo. Dĩ nhiên ngoài mặt tướng quân cũng không để lộ manh mối, chẳng qua lúc hắn bắt đầu lật giở đồ trên bàn thì có vẻ như bị không chú ý lắm.
Sau đó hắn lại đề nghị An Nhược Thần để mình vẽ lông mày cho nàng. Điều này khiến An Nhược Thần cảm thấy nhất định tướng quân có tâm sự rất nặng, áp lực lớn, nên mới có thể có ý nghĩ đó.
Muốn vẽ thì vẽ thôi. An Nhược Thần giao mặt cho Long Đại.
Long Đại hạ bút chăm chú, An Nhược Thần nhìn vào mắt hắn, cảm thấy hắn đang nghĩ đến chiến cuộc chứ không phải vẽ lông mày cho nàng. Vẽ xong rồi, Long Đại đi lấy khăn nhúng nước vội lau cho nàng. An Nhược Thần nhắc nhở mình nhất định không được đi soi gương, nhất định không được đi mở cửa.
Long Đại lại vẽ một lần nữa, lúc này vẽ xong một bên mắt hắn lại thất thần, An Nhược Thần kiên nhẫn đợi. Đợi mãi lâu mới chợt nghe vệ binh ngoài trướng kêu: “Tướng quân, Tông tướng quân đã về rồi.”
Nhất thời Long Đại thở phào một hơi, ném bút xuống xoay người đi ra ngoài, thở dài nói: “Cuối cùng.”
An Nhược Thần còn chưa kịp thở phào cho lông mày của mình thì đã nghe thấy Tông Trạch Thanh ở ngoài cửa lớn tiếng kêu: “Tướng quân!”
Lời còn chưa dứt đã vọt vào. Trên gương mặt trẻ nít mà An Nhược Thần rất quen thuộc ấy là biểu cảm phấn chấn vô cùng kích động.
“Tướng quân! May mắn mạt tướng không làm phụ lệnh, công thành viên mãn!” Tông Trạch Thanh rất phấn khởi giành công, lại bị Long Đại khiển trách: “Tông tướng quân, ta đã từng nói rồi, trướng của ta không thể tùy tiện xông vào.”
“Không nhớ nữa.” Tông Trạch Thanh đáp qua loa, đáp xong rồi mới nhớ ra, mẹ nó chứ, tướng quân nhân lúc hắn không ở đây đã thành thân rồi! Như vậy đúng là xông vào tướng không ổn thật!
Sau đó xoay mặt sang, hắn trông thấy An Nhược Thần.
“Mẹ nó chứ.” Kinh hoàng! Nhưng hắn thật sự không cố ý!
Lời bẩn thỉu vừa ra khỏi miệng thì Tông Trạch Thanh đã bị Long Đại vỗ đầu. Nhưng Tông Trạch Thanh không chút để ý, hắn vẫn còn đang khiếp sợ, “Ta mù rồi sao?”
An Nhược Thần và Tông Trạch Thanh đã lâu không gặp, thật sự không muốn gặp lại trong tình cảnh này đâu. Nàng bình tĩnh giơ tay che một bên lông mày mình, nói: “Mù thì không cần. Tông tướng quân, huynh mất trí nhớ đi.”
***
Tiền Thế Tân mới nhận được tin báo của thuộc hạ, bèn đi tìm Lỗ Thăng bàn bạc. Lỗ Thăng trầm ngâm hồi lâu: “Đồ tể đã lấy thư ở đèn lồng rồi?”
“Đúng thế, bà ta đổi chỗ đèn lồng, chứng tỏ bà ta đã đến. Chắc chắn đồ tể đang ở trong thành, cách không xa Tiền phủ của hạ quan.”
Lỗ Thăng nhìn bản đồ, “Trái lại có khả năng ở phố An Thủy. Chủ nhân thiện đường kia không có quan hệ với ai cả đúng không?”
“Ngoài mặt thì đúng là thế. Nhưng thời gian An Nhược Thần tra án kết giao với khắp nơi, lúc nàng ta tìm muội muội cũng đến khắp thiện đường thư viện và am miếu khắp thành, có lẽ nàng ta đã phó thác với Thủy An đường này. Vì cũng không dính dáng đến ai, nên nàng ta mới nắm chắc được sẽ không ai biết. Nhưng người của hạ quan đã đến thiện đường đó dò xét rồi, cũng không thấy có gì khác thường.”
Lỗ Thăng nói: “Nếu đã âm thầm điều tra, vậy lùng bắt ở ngoài sáng một lần nữa đi. Bất chấp có thể bứt dây động rừng hay không. Chưa trừ được đồ tể thì quả thật rất nguy hiểm về sau. Bà ta cẩn thận như thế, sẽ không gặp mặt ngươi để ngươi kịp chuẩn bị. Nhờ người tra án cũng có thể chỉ là kế hoãn binh của bà ta, khiến ngươi cho rằng bà ta còn cần đến ngươi, còn ngươi sẽ không đuổi giết bà ta.”
Tiền Thế Tân gật đầu, quả thật hắn cũng có nghĩ đến trường hợp này, Nhưng nếu so ra, hắn sợ bị bà ta đuổi giết hơn.
Lỗ Thăng nói: “Nay bà ta nghi ngờ bị theo dõi, tuy đã nhận được tin của ngươi nhưng vẫn sẽ đề phòng, có lẽ bà ta sẽ đổi chổ náu nhanh thôi. Bất kể thế nào vẫn phải thử một lần. Phái binh vây quét phố An Thủy, tối nay động thủ ngay.”
“Ngộ nhỡ không bắt được bà ta, hay vốn bà ta không ở đó…” Chưa tiêu diệt được bà ta thì tuyệt đối sẽ phải gây chiến, Tiền Thế Tân cảm thấy như đang rước họa sát thân cho mình.
“Thì cứ nói là tiêu diệt bọn bắt cóc đã bắt Diêu Văn Hải, phái binh cứu người.” Lỗ Thăng rất kiên quyết, không cho Tiền Thế Tân do dự. Gã gọi vệ binh ở bên ngoài đến, bắt đầu bố trí.
Tiền Thế Tân lấy lại bình tĩnh, hy vọng Tịnh Duyên sư thái ẩn thân trong phố đó thật, cũng hy vọng trọng binh vây quét có tác dụng.
Ở tiểu viện cuối hẻm, Diêu Văn Hải đang cùng An Nhược Phương viết chữ, nàng vẫn đang viết ba chữ “Đoạn Thúy Lan”. Diêu Văn Hải nhìn, không nhịn được lại viết thêm mấy chữ: “Đây là tên ta, Diêu Văn Hải. Cô nhìn đi Tịnh Nhi.”
An Nhược Phương nhìn, khẽ mím môi gật đầu. Nàng không tập mấy chữ đó, chỉ hỏi hắn: “Tối mai đã đi rồi hả?”
“Ừ. Tối nay Lưu tiên sinh dẫn ta đi nhận đường. Nói là đưa ta đi chuẩn bị giải thích nơi ăn chốn ở trong thời gian qua.”
An Nhược Phương im lặng một hồi, nói: “Ta còn bốn ngày nữa.”
“Vậy, cô ở lại, phải cẩn thận. Ta không thể về thăm cô được.”
An Nhược Phương gật đầu.
“Nếu, nếu nhà ta có thể vượt qua được kiếp này, sau này mà có chuyện gì thì hãy đến tìm ta. Cô biết có thể tìm ta ở đâu rồi đấy. Nhất định ta sẽ giúp cô.”
An Nhược Phương lại gật đầu.
Diêu Văn Hải nhìn nàng, rất muốn hỏi rốt cuộc nàng là ai, nhưng suy nghĩ lại lại dằn xuống. “Hy vọng sau này chúng ta còn có thể gặp lại.”
Lúc này An Nhược Phương không hề gật đầu. Nàng cúi đầu, nhìn tên của Diêu Văn Hải trên giấy.
Cổ Văn Đạt nhận được tin của trinh thám mà giật mình: “Có người âm thầm bao vây phố An Thủy?”
Trinh thám gật đầu: “Người của nha môn cải trang ăn mặc như dân chúng, nhưng có không ít người, vẫn rất nổi bật. Thuộc hạ đến nha môn nghe ngóng, tối nay bọn họ muốn vây quét phố An Thủy. Nói là có người báo tin, có kẻ bắt cóc bắt công tử từng xuất hiện trên con phố đó.”
Dĩ nhiên đây chỉ là lý do giả. Cổ Văn Đạt nghĩ vậy. Nhưng Tiền Thế Tân ra tay với phố An Thủy nhất định là có mục đích. Cổ Văn Đạt bèn đi tìm Tưởng Tùng.
Tịnh Duyên sư thái ngồi bên cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài dần tối đi, bà đang nhớ An Nhược Phương. Hôm nay muốn đi thăm con bé, nhưng bà cảm thấy mình bị theo dõi, thế là đành thôi. Bà nhớ lại tình hình lúc đó, rốt cuộc bà ta có bị theo dõi không?
Tịnh Duyên cầm kiếm lên, bà quyết định đi thăm An Nhược Phương, chỉ lặng lẽ nhìn con bé một lần là được rồi.
/207
|