An Nhược Thần đáp: "Đối với bọn chúng mà nói, tôi chỉ có hai kiểu kết quả: hoặc giết tôi hoặc lợi dụng tôi. Mấy ngày nay tôi ra ngoài đi đi lại lại, đến không ít chỗ, trong mắt người ngoài nhìn vào, chỉ dẫn theo a hoàn bên cạnh, bọn chúng có thể có cơ hội ra tay, nhưng lại không thấy làm gì, nay lại còn để Triệu Giai Hoa đến, còn nhắc đến tứ muội của tôi, nhất định là bọn chúng định lợi dụng tôi."
Long Đại hỏi lại: "Từ lúc tứ muội cô mất tích cho đến khi cô thành công trốn khỏi nhà là mấy ngày?"
"Ba ngày."
"Nếu bọn chúng giữ tứ muội cô trong tay, có kế hoạch lợi dụng cô, vì sao trong ba ngày đó không hành động? Lúc ấy cô đã rơi vào đường cùng, cầu cứu không được, khi đó cô lại càng thêm biết ơn với người uy hiếp mình, còn dễ đối phó cô hơn là so với bây giờ."
An Nhược Thần im lặng, cứ nhai đi nhai lại những lời lẽ này, liên tục nghĩ đến các khả năng có thể xảy ra, Long Đại cũng đã phân tích qua với nàng rồi. Giờ đây hắn lặp lại lần nữa, nhưng là muốn gõ nàng một cái - không nên để hy vọng che phủ, lúc đó lại không để nàng thấy rõ chân tướng. Nếu như nàng cứ một mực thuyết phục bản thân rằng tứ muội nằm trong tay chúng, thế thì Long Đại sẽ không yên tâm mà cho nàng ra mặt trực tiếp với những người đó.
An Nhược Thần hít sâu một hơi rồi gật đầu. Nội tâm vẫn đang vùng vẫy, có lẽ lúc đó trong tay bọn chúng không có tứ muội, nhưng giờ đây nàng đã vào lầu Tử Vân, nàng có giá trị, mà nhược điểm của nàng lại chính là tứ muội, nói không chừng bọn chúng đã tìm được rồi, vậy nên lúc này mới quyết định hai chọn một, không giết nàng, lợi dụng nàng.
Khả năng này lớn thế nào? Dĩ nhiên không lớn.
An Nhược Thần cắn môi: "Coi như bọn chúng dùng chuyện tứ muội gạt tôi, thì đó cũng là vì muốn để tôi cắn câu, cũng chắc chắn là có kế hoạch rồi. Tôi hẳn phải đi tìm Triệu Giai Hoa, nhìn xm rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì. Như thế mới có thể gặp chiêu phá chiêu, dụ rắn ra khỏi hang."
"Gặp chiêu phá chiêu?" Long Đại nói: "Vậy cô có biết, có một chiêu gọi là gậy ông đập lưng ông không, đợi lúc cô thấy rõ chiêu thì đã bị trúng gậy rồi, thoát thân không được, định phá chiêu thế nào đây?"
An Nhược Thần căng thẳng siết chặt nắm đấm, cũng biết không phải dùng vài ba câu là có thể thuyết phục được tướng quân. Nàng nói: "Xin tướng quân chỉ điểm."
"Lúc hai quân giao chiến, thường sẽ cần đến kế dụ địch. Quân địch giả thua mà chạy, cô đắc ý vênh váo, lãnh binh đuổi theo, nhưng lại trúng mai phục của đối phương. Biết không phá được kế, không có gì để nói, nhưng nếu cô có thể nhìn thấu kế hoạch, vậy thì có hai con đường có thể đi: một là không đuổi theo, đừng để trúng kế. Hai là nhìn lại toàn cục, bày trận sớm hơn quân địch, thăm dò địa thế, vòng qua khu có quân mai phục, đến trước quân địch chặn đường."
"Toàn cục?"
"Những điều cô vừa nói với ta, ngay đến giọng nói nét mặt của Triệu Giai Hoa cũng không bỏ qua. Nhưng cô lại không nhắc đến Lý Tú Nhi. Không phải hôm nay cô đến cửa hàng y phục Khương Thị sao?"
"Đúng thế, nhưng đó là vì Lý Tú Nhi không có gì khác thường, thậm chí nàng ta còn không nhận ra tôi, sau khi tôi giới thiệu nàng ta mới biến sắc, gấp gáp trốn trong hậu viện, không ra lại lần nữa."
"Cho nên cô đã dời toàn bộ sự chú ý lên người Triệu Giai Hoa."
An Nhược Thần nhăn mày, lúc này mới phản ứng lại được chỗ không đúng.
"Chuyện cô đến cửa hàng y phục trước đó không ai biết, làm sao Triệu Giai Hoa có thể đúng dịp vô tình gặp cô như thế được? Sau khi Lý Tú Nhi tránh cô, cô đã nán lại trong cửa hàng bao lâu?"
Rất lâu. An Nhược Thần suy nghĩ. Vì đợi Lý Tú Nhi xuất hiện, vì phải quan sát nhiều, nên nàng cà rà cà rề với Khương lão bản, cố ý hỏi rất nhiều vấn đề may y phục, lúc chọn vải cũng rất lâu.
"Cửa hàng y phục cách tửu lâu Chiêu Phúc bao xa? Chạy đi chạy lại một chuyến cần bao nhiêu thời gian?"
An Nhược Thần chưa từng đi thử, nhưng nàng nhủ tính nếu bước chân nhanh, hẳn sẽ đến kịp. Nàng bắt đầu nghi ngờ nếu nàng không kéo dài thời gian ở cửa hàng y phục, thì liệu Lý Tú Nhi có đi ra để giữ nàng lại không. Tướng quân nói đúng, Triệu Giai Hoa muốn vô tình gặp phải nàng cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Huống hồ nếu nàng ta biết mình đã bị nghi ngờ, vì sao không há miệng chờ sung đợi nàng đến tửu lâu Chiêu Phúc, mà lại chạy ra ngoài giả vờ "vô tình gặp phải" với nàng làm gì? Là điều gì khiến nàng ta không kịp đợi như thế?
"Nàng ta còn ôm một đứa trẻ nữa." An Nhược Thần chỉ rõ mấu chốt, "Đứa bé kia đang ngủ. Nếu nàng ta thật sự thương yêu con gái, đáng lẽ phải để con bé nghỉ ngơi cho khỏe, chứ không phải đưa nó đi dạo phố này nọ, lại còn tán gẫu với người lạ, thi triển kế dụ địch gì đó."
Long Đại gật đầu: "Lúc võ tướng bọn ta giao đấu, cho dù có bị thương thì cũng sẽ núp dưới khôi giáp, không để kẻ địch biết được."
"Nàng ta cố ý nói con gái mình cũng quan trọng như tứ muội tôi. Nàng ta nói với tôi là mình biết nhược điểm của tôi chính là tứ muội, nhưng cũng để lộ nhược điểm của nàng ta là con gái." Quả thật điều này khá kỳ quái.
"Còn gì nữa không?"
"Quy tắc của mật thám, vì bảo đảm an toàn của tổ chức, chỉ liên lạc một tuyến, không quen biết lẫn nhau, cũng không qua lại với nhau. Nhưng vì lúc tôi trốn nhà báo quan, cũng có thể là cô nương có liên quan đến Từ bà mối... Nếu thật sự là Lý Tú Nhi báo tin cho Triệu Giai Hoa, vậy vì sao nàng ta phải làm thế? Triệu Giai Hoa là một Từ bà tử thứ hai sao? Không đúng, như thế quá mạo hiểm, Tạ tiên sinh sẽ không để người liên lạc trực tiếp với hắn đến tiếp xúc với tôi, như thế nguy hiểm rất lớn... Tại sao nàng ta lại muốn để tôi thấy con của nàng..."
"Cô có rất nhiều nghi vấn, điều này rất tốt. Có suy nghĩ như vậy, ta mới có thể yên tâm." Long Đại nói: "Quân vây bốn mặt, bất kể là nắm chắc đánh một trận cuối cùng hay không, nhưng không thể hữu dũng vô mưu, không thể bị địch trận mê muội. Cô muốn ra mặt với Triệu Giai Hoa, được thôi, nhưng ý tưởng ban đầu thì không được. Không thể chỉ mãi quan sát Triệu Giai Hoa được, cô đã biết chưa?"
An Nhược Thần ra sức gật đầu.
"Cô có còn nhớ ta đã từng nói với cô vì sao trong số những cô nương này phải xếp Triệu Giai Hoa ở sau không?"
"Bởi vì còn chưa điều tra ra vì sao Triệu Giai Hoa lại quan trọng đến thế. Từ bà mối làm mai đa số là mấy việc cưới xin trong vùng, còn Triệu Giai Hoa là do nàng ta khổ cực đưa về từ bên ngoài quận, đổi tên đổi thân phận, ngụy trang thành bà con xa để làm mối cho Lưu lão bản. Tướng quân cảm thấy hoang phí như vậy rất khả nghi. Thân phận ca kỹ lầu Phẩm Hương có lẽ cũng chỉ là lớp vỏ ngụy trang. Trước khi không biết rõ thì đừng có đụng đến nàng ta."
"Nhưng nay nàng ta gấp gáp như thế, cô nên nắm cho chắc."
Tim An Nhược Thần đập thình thịch: "Ngày mai tôi sẽ đến tửu lâu Chiêu Phúc gặp nàng ta."
"Không, cô chớ đến tìm nàng ta. Nàng ta đã nôn nóng như thế, cô không cần phải vội."
Long Đại lại dặn dò cô thế này thế nọ một phen, trong lòng An Nhược Thần có tính toán. Cô quay về phòng mà vẫn còn nghĩ đến lời Long Đại, tỉ mỉ tính toán kế hoạch
Trong đêm nay, người ở bên An phủ cũng đang lên kế hoạch.
Đầu tiên là Đàm Thị, kế hoạch của nàng ta tiến hành rất thuận lợi. Bởi vì bất chợt phải đuổi hết người hầu ở viện phòng lớn đi, tất cả mọi người đều không có trù bị sẵn nên vô cùng rối loạn. Gia đinh hộ viện bao vây viện phòng lớn, nhốt toàn bộ mọi người khóc lóc trong sân. Dưới màn đêm, a hoàn người ở theo thứ tự quản sự gọi, từng bước từng bước rời khỏi An phủ. Còn những người có khế ước chung thân thì bị giam trong phòng, đợi bà tử môi giới đến dẫn đi.
Đàm Thị rất hài lòng, cứ như vậy bẻ gãy cây gai phiền phức, trừ hậu hoạn, nàng ta tỉnh tâm hơn nhiều.
Nhưng An Nhược Hi lại lo âu, trái lo phải nghĩ, cuối cùng nàng ta dằn lòng không đi, lặng lẽ đi đến hậu viện. Nhìn thấy ở đó không ai canh gác, nghĩ có lẽ đều đã tập trung xử lý phía viện phòng lớn cả nên không ai để ý nơi này. Ổ khóa cửa phòng củi treo, không bấm nút. An Nhược Hi nhìn trái nhìn phải, mở cửa ra.
Trong phòng không đốt nến, một luồng bụi đất mụn gỗ lẫn mùi máu xộc thẳng vào mũi, làm người ta buồn nôn. An Nhược Hi dằn lại cảm giác mắc ói, nhờ ánh trắng xuyên qua cửa sổ, trông thấy bà vú nằm trên đất. Cả người bà ta dính đầy máu và bùn đất, nhếch nhác vô cùng, ngậm vải trong miệng, sắc mặt xám xanh, hai mắt nhắm nghiền.
An Nhược Hi nuốt nước bọt, đè nén căng thẳng, dè dặt đi lên, khẽ gọi hai tiếng "Tống ma ma". Bà vú không đáp mà cũng không cử động. Đầu An Nhược Hi rối bời, không phải là chết thật đấy chứ?
Nàng ta đi lên phía trước, đưa tay ra kiểm tra hơi thở của bà ta, ngón tay vô tình đụng phải mũi bà ta, bà vú đột nhiên động một cái, An Nhược Hi sợ hãi hét lên, té ngã ra đất. Dường như động tĩnh này đã đánh thức bà vú, bà ta ngọ nguậy mở mắt ra, đôi mắt hơi sưng, miễn cưỡng tạo thành một kẽ hở. Dáng vẻ kia như híp mắt lạnh lùng dữ dằn, tim An Nhược Hi đập như trống chầu, dịch lùi ra sau theo bản năng.
Nhưng bà vú chỉ nhìn nàng ta mãi, không nhúc nhích cũng chẳng nói gì. An Nhược Hi thêm can đảm, nhỏ giọng nói: "Tống ma ma, ta đến đưa nước cho ma ma đây, còn cả thuốc trị thương nữa."
Bà vú vẫn không nói câu nào. An Nhược Hi dè dặt đi qua, lấy khăn vải trong miệng bà vú ra, rồi đưa lọ nước nhỏ đến bên môi bà ta, bà vú do dự một lúc, cuối cùng há miệng ra. An Nhược Hi thấy thế thì rất mừng, vội nhẹ nhàng đỡ lấy đầu bà vú, đút nước cho bà. Cổ họng bà vú không nhúc nhích, nước hòa lẫn máu trào ra khỏi miệng bà ta, dính cả tay An Nhược Hi.
Suýt nữa An Nhược Hi lại hét thất thanh, dằn cơn xúc động muốn hất tay đi, đút nước cho bà vú.
Cuối cùng bà vú uống được một ít, tựa hồ lấy lại chút tinh thần.
Lúc này An Nhược Hi đã không còn sợ nữa, nàng ta lôi khăn tay ra lau tay, rồi lại lấy thuốc trị thương ở trong ngực ra: "Ta còn mang thuốc cho ma ma đây." Nhưng nhìn trái nhìn phải, khắp người bà vú toàn là máu, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu mới phải.
Lúc này bà vú lên tiếng: "Giả mù sa mưa, ngươi có ý gì?"
Giọng bà ta khản đặc, yếu đến mức khó mà nghe nói. Tuy là vậy, An Nhược Hi vẫn nghe ra châm chọc trong lời của bà ta. Nàng ta khẽ cắn răng, nhắm mắt nói: "Ma ma bị thương quá nặng, ta chỉ là muốn cứu ma ma mà thôi."
Bà vú như muốn nói chuyện nhưng lại nói không ra hơi. An Nhược Hi lo lắng đề phòng nhìn, không biết nên làm gì. Qua một hồi lâu, bà vú tỉnh lại, xốc lên tinh thần mà nói: "Cứu ta thì ngươi được lợi gì?"
An Nhược Hi cắn môi, không trả lời được.
Mà thật ra bà vú không cần nàng ta trả lời, bà ta tiếp tục yếu ớt nói: "Tất cả các ngươi đều thâm độc như nhau, cứu ta là giả, muốn dùng ta để đối phó với đại cô nương nhà ta mới là thật. Ngươi khinh ta già hồ đồ quá rồi. Trước đây ta đúng là hồ đồ, nhưng hôm nay không thế..." Nói đến đây thì dừng lại, bà ta trợn to hai mắt, dùng sức hít thở. Thần sắc ấy dáng vẻ ấy, phối hợp cùng một thân máu, hệt như ác quỷ.
An Nhược Hi sợ hãi không ngồi nổi nữa, té ngã ra đất.
Thấy nàng ta như thế, bỗng bà vú bật cười, vừa cười một tiếng là lộ một miệng đầy máu, lại thảm thiết kinh khủng, "Ngươi muốn hại cô nương nhà ta, ta dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi..." Âm thanh hơi thở mỏng manh, nhưng lại như sợi tằm lọt vào tai, vù vù xẹt qua, sắc lạnh như dao.
An Nhược Hi thất kinh chống đất ngả người lui sau, vừa xe dịch vừa cố đứng lên. Nàng ta hối hận rồi, nàng ta không nên đến đây.
Bà vú dùng sức mở to đôi mắt sưng húp nhìn nàng ta, rồi bỗng nói: "Dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi..." Lần này đã không còn nghe rõ giọng, nhưng An Nhược Hi nhìn môi bà ta mà nghe rõ lời bà ta nói, tim nàng đập như trống chấu, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng, không thể cử động như đã bị định thân. Nàng ta trợn mắt nhìn bà vú, bà vú cũng trợn mắt nhìn nàng.
Mãi một lúc lâu, không ai nhúc nhích.
An Nhược Hi nhìn bà vú, chợt thấy có gì đó không đúng. Nàng ta chợt quay đầu lại, thấy tam muội An Nhược Lan núp ngoài cửa, lộ nửa gương mặt sau cánh cửa, biểu cảm kinh hãi. An Nhược Hi lại xoay phắt đầu lại nhìn bà vú, bà ta vẫn không nhúc nhích, bộ dạng cứng ngắc đáng sợ. An Nhược Hi dùng sức nuốt nước bọt, nghe thấy An Nhược Lan ở sau lưng nhỏ giọng nói: "Bà ấy chết rồi ạ?"
An Nhược Hi giật giật, vươn tay ra. An Nhược Hi lấy can đảm đi đến, nhưng không dám đứng quá gần.
An Nhược Hi đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt bà vú, bà ta vẫn mở mắt, nhưng ánh mắt đông cứng. An Nhược Hi cắn chặt răng, cẩn thận duỗi tay ra kiểm tra hơi thở bà vú, nhưng vừa đến gần thì đã nghe thấy An Nhược Lan hét thất thanh. An Nhược Hi như bị dao đâm một phát, cũng nhảy cẫng hét ầm lên. Hai tỷ muội không hẹn mà cùng xoay người cắm đầu bỏ chạy, chân nam đá chân chiêu lao ra khỏi hậu viện, chạy vào vườn hoa gần đấy, trốn trong bụi rậm há miệng thở dốc.
Hai người như trộm nhìn lối đi, cũng không có ai đuổi theo. Nhưng An Nhược Hi vẫn sợ, nàng ta cảm thấy bà vú đang đi theo mình, chỉ là bà ta không phải là người nữa, bà ta chết rồi, đã thành quỷ rồi.
"Tỷ giết bà ấy rồi?" An Nhược Lan hoảng sợ hỏi.
An Nhược Hi sợ hết hồn, bật nhảy hét to lên: "Tỷ không có."
"Nhưng tỷ cho bà ấy uống cái gì đó, xong rồi bà ấy chết."
"Đó là nước, đó là nước!" An Nhược Hi nắm lấy vai An Nhược Lan, lớn tiếng nói: "Tỷ không có, tỷ không có, đó là nước."
An Nhược Lan sợ hãi giãy gụa, An Nhược Hi muốn túm lấy nàng ta để giải thích, nhưng An Nhược Lan lại vùng vẫy đấm đá, thoát khỏi nàng ta chạy trốn như điên. Mua bàn tay An Nhược Hi đau xót, bị phản ứng kịch liệt của An Nhược Lan làm cho sợ hãi, nàng ta ngẩn người nhìn bóng lưng muội muội biến mất, lẩm bẩm: "Tỷ không giết bà ta, tỷ không có làm. Tỷ không muốn bà ta chết, bà ta không thể chết được."
An Nhược Hi trượt xuống gốc gây ngồi dưới đất, nhớ lại bà vú nhất định đã nghe hết những lời Đàm Thị nói với mình, bà ta sẽ mách lại đại tỷ. Lại nghĩ đến Đàm Thị nói không giữ bà lão này lại được. Nghĩ đến cảnh bà vú mở to đôi mắt lăm lăm nhìn mình, dùng âm thanh hung tợn mỏng manh thốt lên rằng dù ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi. An Nhược Hi run lẩy bẩy, vòng hai tay ôm lấy mình.
Khắp nơi im ắng không tiếng động, An Nhược Hi cũng không biết mình đã ngồi bao lâu rồi, càng ngồi càng sợ, chợt nàng ta nghĩ đến gì đó, nhanh chóng bật nhảy lên, bất chấp bùn đất trên người, chạy thẳng vào trong phòng Đàm Thị.
Đàm Thị thấy dáng vẻ này của nàng ta thì giật mình. An Nhược Hi kéo tay mẫu thân, hét lên: "Mẹ, bà ta chết rồi bà ta chết rồi, không phải con, nhưng tam muội nhìn thấy rồi, nó nói là do con, bọn con cãi nhau. Mẹ, không thể để nó nói bậy bạ được, không phải con."
Đàm Thị nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng lại lờ mờ đoán được có liên quan đến chuyện gì. Nàng ta quát lớn một tiếng để An Nhược Hi tỉnh táo lại, rồi rót cho con ly nước uống, xong lạnh lùng hỏi: "Bình tĩnh nào, từ từ rồi nói, đã xảy ra chuyện gì?"
An Nhược Hi thở gấp mấy hơi, lấy lại bình tĩnh. Nàn nói vì mình hỏi thăm bà vú rốt cuộc nghe được bao nhiêu rồi, có phải trước nay cũng từng dò la tin tức không, rồi lại có người nào giúp bà ta không, lúc ấy mới giả vờ đi đưa thuốc đưa nước cho bà vú, nhưng bà vú bị thương quá năng, uống nước xong, mắng đôi ba câu liền đứt hơi. Nàng ta không để ý có An Nhược Lan đi theo sau mình, lại còn thấy được tất cả. An Nhược Lan cho là bà vú bị nàng ta giết chết. Nàng ta muốn giải thích, nhưng An Nhược Lan đã chạy đi mất.
"Nhất định nó sẽ nói cho tam di nương biết. Nói không chừng sẽ còn nói cho cả a hoàn nó." An Nhược Hi càng nói càng hoảng, kéo tay Đàm Thị nói: "Mẹ, mẹ phải giúp con, tuyệt đối không thể để bọn họ nói bậy được. Chuyện này cũng không được truyền đến tai đại tỷ, đến lúc đó chúng ta có nghĩ đối sạch gì cũng hỏng hết."
Đàm Thị nghe xong, trái lại không gấp gáp. Chuyện hôm nay, lão gia đã dạy dỗ răn đe ngay trước mặt mọi người, Tiết Thị phòng ba là cọng cỏ đầu tường, khích bác xúi giục là muốn cầm cho chắc tay, bên nào được lợi thì đứng bên ấy, nhưng tuyệt đối không dám vi phạm ý của An Chi Phủ. Căn bản Tiết Thị chẳng hề xem sống chết của bà vú ra gì, huống hồ có trận răn đe trước đó của An Chi Phủ, dĩ nhiên tiết Thị biết đã xảy ra chuyện gì. Cho dù An Nhược Hi có làm gì thì cũng không dám đi nói khắp nơi. Nàng ta là người thông mình, sẽ bảo con gái im miệng. Nhưng ngược lại An Nhược Hi lại nhắc nhở nàng ta một chuyện, nàng ta không thể không đề phòng.
Long Đại hỏi lại: "Từ lúc tứ muội cô mất tích cho đến khi cô thành công trốn khỏi nhà là mấy ngày?"
"Ba ngày."
"Nếu bọn chúng giữ tứ muội cô trong tay, có kế hoạch lợi dụng cô, vì sao trong ba ngày đó không hành động? Lúc ấy cô đã rơi vào đường cùng, cầu cứu không được, khi đó cô lại càng thêm biết ơn với người uy hiếp mình, còn dễ đối phó cô hơn là so với bây giờ."
An Nhược Thần im lặng, cứ nhai đi nhai lại những lời lẽ này, liên tục nghĩ đến các khả năng có thể xảy ra, Long Đại cũng đã phân tích qua với nàng rồi. Giờ đây hắn lặp lại lần nữa, nhưng là muốn gõ nàng một cái - không nên để hy vọng che phủ, lúc đó lại không để nàng thấy rõ chân tướng. Nếu như nàng cứ một mực thuyết phục bản thân rằng tứ muội nằm trong tay chúng, thế thì Long Đại sẽ không yên tâm mà cho nàng ra mặt trực tiếp với những người đó.
An Nhược Thần hít sâu một hơi rồi gật đầu. Nội tâm vẫn đang vùng vẫy, có lẽ lúc đó trong tay bọn chúng không có tứ muội, nhưng giờ đây nàng đã vào lầu Tử Vân, nàng có giá trị, mà nhược điểm của nàng lại chính là tứ muội, nói không chừng bọn chúng đã tìm được rồi, vậy nên lúc này mới quyết định hai chọn một, không giết nàng, lợi dụng nàng.
Khả năng này lớn thế nào? Dĩ nhiên không lớn.
An Nhược Thần cắn môi: "Coi như bọn chúng dùng chuyện tứ muội gạt tôi, thì đó cũng là vì muốn để tôi cắn câu, cũng chắc chắn là có kế hoạch rồi. Tôi hẳn phải đi tìm Triệu Giai Hoa, nhìn xm rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì. Như thế mới có thể gặp chiêu phá chiêu, dụ rắn ra khỏi hang."
"Gặp chiêu phá chiêu?" Long Đại nói: "Vậy cô có biết, có một chiêu gọi là gậy ông đập lưng ông không, đợi lúc cô thấy rõ chiêu thì đã bị trúng gậy rồi, thoát thân không được, định phá chiêu thế nào đây?"
An Nhược Thần căng thẳng siết chặt nắm đấm, cũng biết không phải dùng vài ba câu là có thể thuyết phục được tướng quân. Nàng nói: "Xin tướng quân chỉ điểm."
"Lúc hai quân giao chiến, thường sẽ cần đến kế dụ địch. Quân địch giả thua mà chạy, cô đắc ý vênh váo, lãnh binh đuổi theo, nhưng lại trúng mai phục của đối phương. Biết không phá được kế, không có gì để nói, nhưng nếu cô có thể nhìn thấu kế hoạch, vậy thì có hai con đường có thể đi: một là không đuổi theo, đừng để trúng kế. Hai là nhìn lại toàn cục, bày trận sớm hơn quân địch, thăm dò địa thế, vòng qua khu có quân mai phục, đến trước quân địch chặn đường."
"Toàn cục?"
"Những điều cô vừa nói với ta, ngay đến giọng nói nét mặt của Triệu Giai Hoa cũng không bỏ qua. Nhưng cô lại không nhắc đến Lý Tú Nhi. Không phải hôm nay cô đến cửa hàng y phục Khương Thị sao?"
"Đúng thế, nhưng đó là vì Lý Tú Nhi không có gì khác thường, thậm chí nàng ta còn không nhận ra tôi, sau khi tôi giới thiệu nàng ta mới biến sắc, gấp gáp trốn trong hậu viện, không ra lại lần nữa."
"Cho nên cô đã dời toàn bộ sự chú ý lên người Triệu Giai Hoa."
An Nhược Thần nhăn mày, lúc này mới phản ứng lại được chỗ không đúng.
"Chuyện cô đến cửa hàng y phục trước đó không ai biết, làm sao Triệu Giai Hoa có thể đúng dịp vô tình gặp cô như thế được? Sau khi Lý Tú Nhi tránh cô, cô đã nán lại trong cửa hàng bao lâu?"
Rất lâu. An Nhược Thần suy nghĩ. Vì đợi Lý Tú Nhi xuất hiện, vì phải quan sát nhiều, nên nàng cà rà cà rề với Khương lão bản, cố ý hỏi rất nhiều vấn đề may y phục, lúc chọn vải cũng rất lâu.
"Cửa hàng y phục cách tửu lâu Chiêu Phúc bao xa? Chạy đi chạy lại một chuyến cần bao nhiêu thời gian?"
An Nhược Thần chưa từng đi thử, nhưng nàng nhủ tính nếu bước chân nhanh, hẳn sẽ đến kịp. Nàng bắt đầu nghi ngờ nếu nàng không kéo dài thời gian ở cửa hàng y phục, thì liệu Lý Tú Nhi có đi ra để giữ nàng lại không. Tướng quân nói đúng, Triệu Giai Hoa muốn vô tình gặp phải nàng cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Huống hồ nếu nàng ta biết mình đã bị nghi ngờ, vì sao không há miệng chờ sung đợi nàng đến tửu lâu Chiêu Phúc, mà lại chạy ra ngoài giả vờ "vô tình gặp phải" với nàng làm gì? Là điều gì khiến nàng ta không kịp đợi như thế?
"Nàng ta còn ôm một đứa trẻ nữa." An Nhược Thần chỉ rõ mấu chốt, "Đứa bé kia đang ngủ. Nếu nàng ta thật sự thương yêu con gái, đáng lẽ phải để con bé nghỉ ngơi cho khỏe, chứ không phải đưa nó đi dạo phố này nọ, lại còn tán gẫu với người lạ, thi triển kế dụ địch gì đó."
Long Đại gật đầu: "Lúc võ tướng bọn ta giao đấu, cho dù có bị thương thì cũng sẽ núp dưới khôi giáp, không để kẻ địch biết được."
"Nàng ta cố ý nói con gái mình cũng quan trọng như tứ muội tôi. Nàng ta nói với tôi là mình biết nhược điểm của tôi chính là tứ muội, nhưng cũng để lộ nhược điểm của nàng ta là con gái." Quả thật điều này khá kỳ quái.
"Còn gì nữa không?"
"Quy tắc của mật thám, vì bảo đảm an toàn của tổ chức, chỉ liên lạc một tuyến, không quen biết lẫn nhau, cũng không qua lại với nhau. Nhưng vì lúc tôi trốn nhà báo quan, cũng có thể là cô nương có liên quan đến Từ bà mối... Nếu thật sự là Lý Tú Nhi báo tin cho Triệu Giai Hoa, vậy vì sao nàng ta phải làm thế? Triệu Giai Hoa là một Từ bà tử thứ hai sao? Không đúng, như thế quá mạo hiểm, Tạ tiên sinh sẽ không để người liên lạc trực tiếp với hắn đến tiếp xúc với tôi, như thế nguy hiểm rất lớn... Tại sao nàng ta lại muốn để tôi thấy con của nàng..."
"Cô có rất nhiều nghi vấn, điều này rất tốt. Có suy nghĩ như vậy, ta mới có thể yên tâm." Long Đại nói: "Quân vây bốn mặt, bất kể là nắm chắc đánh một trận cuối cùng hay không, nhưng không thể hữu dũng vô mưu, không thể bị địch trận mê muội. Cô muốn ra mặt với Triệu Giai Hoa, được thôi, nhưng ý tưởng ban đầu thì không được. Không thể chỉ mãi quan sát Triệu Giai Hoa được, cô đã biết chưa?"
An Nhược Thần ra sức gật đầu.
"Cô có còn nhớ ta đã từng nói với cô vì sao trong số những cô nương này phải xếp Triệu Giai Hoa ở sau không?"
"Bởi vì còn chưa điều tra ra vì sao Triệu Giai Hoa lại quan trọng đến thế. Từ bà mối làm mai đa số là mấy việc cưới xin trong vùng, còn Triệu Giai Hoa là do nàng ta khổ cực đưa về từ bên ngoài quận, đổi tên đổi thân phận, ngụy trang thành bà con xa để làm mối cho Lưu lão bản. Tướng quân cảm thấy hoang phí như vậy rất khả nghi. Thân phận ca kỹ lầu Phẩm Hương có lẽ cũng chỉ là lớp vỏ ngụy trang. Trước khi không biết rõ thì đừng có đụng đến nàng ta."
"Nhưng nay nàng ta gấp gáp như thế, cô nên nắm cho chắc."
Tim An Nhược Thần đập thình thịch: "Ngày mai tôi sẽ đến tửu lâu Chiêu Phúc gặp nàng ta."
"Không, cô chớ đến tìm nàng ta. Nàng ta đã nôn nóng như thế, cô không cần phải vội."
Long Đại lại dặn dò cô thế này thế nọ một phen, trong lòng An Nhược Thần có tính toán. Cô quay về phòng mà vẫn còn nghĩ đến lời Long Đại, tỉ mỉ tính toán kế hoạch
Trong đêm nay, người ở bên An phủ cũng đang lên kế hoạch.
Đầu tiên là Đàm Thị, kế hoạch của nàng ta tiến hành rất thuận lợi. Bởi vì bất chợt phải đuổi hết người hầu ở viện phòng lớn đi, tất cả mọi người đều không có trù bị sẵn nên vô cùng rối loạn. Gia đinh hộ viện bao vây viện phòng lớn, nhốt toàn bộ mọi người khóc lóc trong sân. Dưới màn đêm, a hoàn người ở theo thứ tự quản sự gọi, từng bước từng bước rời khỏi An phủ. Còn những người có khế ước chung thân thì bị giam trong phòng, đợi bà tử môi giới đến dẫn đi.
Đàm Thị rất hài lòng, cứ như vậy bẻ gãy cây gai phiền phức, trừ hậu hoạn, nàng ta tỉnh tâm hơn nhiều.
Nhưng An Nhược Hi lại lo âu, trái lo phải nghĩ, cuối cùng nàng ta dằn lòng không đi, lặng lẽ đi đến hậu viện. Nhìn thấy ở đó không ai canh gác, nghĩ có lẽ đều đã tập trung xử lý phía viện phòng lớn cả nên không ai để ý nơi này. Ổ khóa cửa phòng củi treo, không bấm nút. An Nhược Hi nhìn trái nhìn phải, mở cửa ra.
Trong phòng không đốt nến, một luồng bụi đất mụn gỗ lẫn mùi máu xộc thẳng vào mũi, làm người ta buồn nôn. An Nhược Hi dằn lại cảm giác mắc ói, nhờ ánh trắng xuyên qua cửa sổ, trông thấy bà vú nằm trên đất. Cả người bà ta dính đầy máu và bùn đất, nhếch nhác vô cùng, ngậm vải trong miệng, sắc mặt xám xanh, hai mắt nhắm nghiền.
An Nhược Hi nuốt nước bọt, đè nén căng thẳng, dè dặt đi lên, khẽ gọi hai tiếng "Tống ma ma". Bà vú không đáp mà cũng không cử động. Đầu An Nhược Hi rối bời, không phải là chết thật đấy chứ?
Nàng ta đi lên phía trước, đưa tay ra kiểm tra hơi thở của bà ta, ngón tay vô tình đụng phải mũi bà ta, bà vú đột nhiên động một cái, An Nhược Hi sợ hãi hét lên, té ngã ra đất. Dường như động tĩnh này đã đánh thức bà vú, bà ta ngọ nguậy mở mắt ra, đôi mắt hơi sưng, miễn cưỡng tạo thành một kẽ hở. Dáng vẻ kia như híp mắt lạnh lùng dữ dằn, tim An Nhược Hi đập như trống chầu, dịch lùi ra sau theo bản năng.
Nhưng bà vú chỉ nhìn nàng ta mãi, không nhúc nhích cũng chẳng nói gì. An Nhược Hi thêm can đảm, nhỏ giọng nói: "Tống ma ma, ta đến đưa nước cho ma ma đây, còn cả thuốc trị thương nữa."
Bà vú vẫn không nói câu nào. An Nhược Hi dè dặt đi qua, lấy khăn vải trong miệng bà vú ra, rồi đưa lọ nước nhỏ đến bên môi bà ta, bà vú do dự một lúc, cuối cùng há miệng ra. An Nhược Hi thấy thế thì rất mừng, vội nhẹ nhàng đỡ lấy đầu bà vú, đút nước cho bà. Cổ họng bà vú không nhúc nhích, nước hòa lẫn máu trào ra khỏi miệng bà ta, dính cả tay An Nhược Hi.
Suýt nữa An Nhược Hi lại hét thất thanh, dằn cơn xúc động muốn hất tay đi, đút nước cho bà vú.
Cuối cùng bà vú uống được một ít, tựa hồ lấy lại chút tinh thần.
Lúc này An Nhược Hi đã không còn sợ nữa, nàng ta lôi khăn tay ra lau tay, rồi lại lấy thuốc trị thương ở trong ngực ra: "Ta còn mang thuốc cho ma ma đây." Nhưng nhìn trái nhìn phải, khắp người bà vú toàn là máu, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu mới phải.
Lúc này bà vú lên tiếng: "Giả mù sa mưa, ngươi có ý gì?"
Giọng bà ta khản đặc, yếu đến mức khó mà nghe nói. Tuy là vậy, An Nhược Hi vẫn nghe ra châm chọc trong lời của bà ta. Nàng ta khẽ cắn răng, nhắm mắt nói: "Ma ma bị thương quá nặng, ta chỉ là muốn cứu ma ma mà thôi."
Bà vú như muốn nói chuyện nhưng lại nói không ra hơi. An Nhược Hi lo lắng đề phòng nhìn, không biết nên làm gì. Qua một hồi lâu, bà vú tỉnh lại, xốc lên tinh thần mà nói: "Cứu ta thì ngươi được lợi gì?"
An Nhược Hi cắn môi, không trả lời được.
Mà thật ra bà vú không cần nàng ta trả lời, bà ta tiếp tục yếu ớt nói: "Tất cả các ngươi đều thâm độc như nhau, cứu ta là giả, muốn dùng ta để đối phó với đại cô nương nhà ta mới là thật. Ngươi khinh ta già hồ đồ quá rồi. Trước đây ta đúng là hồ đồ, nhưng hôm nay không thế..." Nói đến đây thì dừng lại, bà ta trợn to hai mắt, dùng sức hít thở. Thần sắc ấy dáng vẻ ấy, phối hợp cùng một thân máu, hệt như ác quỷ.
An Nhược Hi sợ hãi không ngồi nổi nữa, té ngã ra đất.
Thấy nàng ta như thế, bỗng bà vú bật cười, vừa cười một tiếng là lộ một miệng đầy máu, lại thảm thiết kinh khủng, "Ngươi muốn hại cô nương nhà ta, ta dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi..." Âm thanh hơi thở mỏng manh, nhưng lại như sợi tằm lọt vào tai, vù vù xẹt qua, sắc lạnh như dao.
An Nhược Hi thất kinh chống đất ngả người lui sau, vừa xe dịch vừa cố đứng lên. Nàng ta hối hận rồi, nàng ta không nên đến đây.
Bà vú dùng sức mở to đôi mắt sưng húp nhìn nàng ta, rồi bỗng nói: "Dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi..." Lần này đã không còn nghe rõ giọng, nhưng An Nhược Hi nhìn môi bà ta mà nghe rõ lời bà ta nói, tim nàng đập như trống chấu, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng, không thể cử động như đã bị định thân. Nàng ta trợn mắt nhìn bà vú, bà vú cũng trợn mắt nhìn nàng.
Mãi một lúc lâu, không ai nhúc nhích.
An Nhược Hi nhìn bà vú, chợt thấy có gì đó không đúng. Nàng ta chợt quay đầu lại, thấy tam muội An Nhược Lan núp ngoài cửa, lộ nửa gương mặt sau cánh cửa, biểu cảm kinh hãi. An Nhược Hi lại xoay phắt đầu lại nhìn bà vú, bà ta vẫn không nhúc nhích, bộ dạng cứng ngắc đáng sợ. An Nhược Hi dùng sức nuốt nước bọt, nghe thấy An Nhược Lan ở sau lưng nhỏ giọng nói: "Bà ấy chết rồi ạ?"
An Nhược Hi giật giật, vươn tay ra. An Nhược Hi lấy can đảm đi đến, nhưng không dám đứng quá gần.
An Nhược Hi đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt bà vú, bà ta vẫn mở mắt, nhưng ánh mắt đông cứng. An Nhược Hi cắn chặt răng, cẩn thận duỗi tay ra kiểm tra hơi thở bà vú, nhưng vừa đến gần thì đã nghe thấy An Nhược Lan hét thất thanh. An Nhược Hi như bị dao đâm một phát, cũng nhảy cẫng hét ầm lên. Hai tỷ muội không hẹn mà cùng xoay người cắm đầu bỏ chạy, chân nam đá chân chiêu lao ra khỏi hậu viện, chạy vào vườn hoa gần đấy, trốn trong bụi rậm há miệng thở dốc.
Hai người như trộm nhìn lối đi, cũng không có ai đuổi theo. Nhưng An Nhược Hi vẫn sợ, nàng ta cảm thấy bà vú đang đi theo mình, chỉ là bà ta không phải là người nữa, bà ta chết rồi, đã thành quỷ rồi.
"Tỷ giết bà ấy rồi?" An Nhược Lan hoảng sợ hỏi.
An Nhược Hi sợ hết hồn, bật nhảy hét to lên: "Tỷ không có."
"Nhưng tỷ cho bà ấy uống cái gì đó, xong rồi bà ấy chết."
"Đó là nước, đó là nước!" An Nhược Hi nắm lấy vai An Nhược Lan, lớn tiếng nói: "Tỷ không có, tỷ không có, đó là nước."
An Nhược Lan sợ hãi giãy gụa, An Nhược Hi muốn túm lấy nàng ta để giải thích, nhưng An Nhược Lan lại vùng vẫy đấm đá, thoát khỏi nàng ta chạy trốn như điên. Mua bàn tay An Nhược Hi đau xót, bị phản ứng kịch liệt của An Nhược Lan làm cho sợ hãi, nàng ta ngẩn người nhìn bóng lưng muội muội biến mất, lẩm bẩm: "Tỷ không giết bà ta, tỷ không có làm. Tỷ không muốn bà ta chết, bà ta không thể chết được."
An Nhược Hi trượt xuống gốc gây ngồi dưới đất, nhớ lại bà vú nhất định đã nghe hết những lời Đàm Thị nói với mình, bà ta sẽ mách lại đại tỷ. Lại nghĩ đến Đàm Thị nói không giữ bà lão này lại được. Nghĩ đến cảnh bà vú mở to đôi mắt lăm lăm nhìn mình, dùng âm thanh hung tợn mỏng manh thốt lên rằng dù ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi. An Nhược Hi run lẩy bẩy, vòng hai tay ôm lấy mình.
Khắp nơi im ắng không tiếng động, An Nhược Hi cũng không biết mình đã ngồi bao lâu rồi, càng ngồi càng sợ, chợt nàng ta nghĩ đến gì đó, nhanh chóng bật nhảy lên, bất chấp bùn đất trên người, chạy thẳng vào trong phòng Đàm Thị.
Đàm Thị thấy dáng vẻ này của nàng ta thì giật mình. An Nhược Hi kéo tay mẫu thân, hét lên: "Mẹ, bà ta chết rồi bà ta chết rồi, không phải con, nhưng tam muội nhìn thấy rồi, nó nói là do con, bọn con cãi nhau. Mẹ, không thể để nó nói bậy bạ được, không phải con."
Đàm Thị nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng lại lờ mờ đoán được có liên quan đến chuyện gì. Nàng ta quát lớn một tiếng để An Nhược Hi tỉnh táo lại, rồi rót cho con ly nước uống, xong lạnh lùng hỏi: "Bình tĩnh nào, từ từ rồi nói, đã xảy ra chuyện gì?"
An Nhược Hi thở gấp mấy hơi, lấy lại bình tĩnh. Nàn nói vì mình hỏi thăm bà vú rốt cuộc nghe được bao nhiêu rồi, có phải trước nay cũng từng dò la tin tức không, rồi lại có người nào giúp bà ta không, lúc ấy mới giả vờ đi đưa thuốc đưa nước cho bà vú, nhưng bà vú bị thương quá năng, uống nước xong, mắng đôi ba câu liền đứt hơi. Nàng ta không để ý có An Nhược Lan đi theo sau mình, lại còn thấy được tất cả. An Nhược Lan cho là bà vú bị nàng ta giết chết. Nàng ta muốn giải thích, nhưng An Nhược Lan đã chạy đi mất.
"Nhất định nó sẽ nói cho tam di nương biết. Nói không chừng sẽ còn nói cho cả a hoàn nó." An Nhược Hi càng nói càng hoảng, kéo tay Đàm Thị nói: "Mẹ, mẹ phải giúp con, tuyệt đối không thể để bọn họ nói bậy được. Chuyện này cũng không được truyền đến tai đại tỷ, đến lúc đó chúng ta có nghĩ đối sạch gì cũng hỏng hết."
Đàm Thị nghe xong, trái lại không gấp gáp. Chuyện hôm nay, lão gia đã dạy dỗ răn đe ngay trước mặt mọi người, Tiết Thị phòng ba là cọng cỏ đầu tường, khích bác xúi giục là muốn cầm cho chắc tay, bên nào được lợi thì đứng bên ấy, nhưng tuyệt đối không dám vi phạm ý của An Chi Phủ. Căn bản Tiết Thị chẳng hề xem sống chết của bà vú ra gì, huống hồ có trận răn đe trước đó của An Chi Phủ, dĩ nhiên tiết Thị biết đã xảy ra chuyện gì. Cho dù An Nhược Hi có làm gì thì cũng không dám đi nói khắp nơi. Nàng ta là người thông mình, sẽ bảo con gái im miệng. Nhưng ngược lại An Nhược Hi lại nhắc nhở nàng ta một chuyện, nàng ta không thể không đề phòng.
/207
|