An Nhược Thần lại nói: "Lý trưởng sử khá cẩn thận, đi giữa đám đông vẫn phát hiện có người theo dõi sau lưng, nếu là sáng sớm không có ai mà lại bị người ta thấy rõ mặt mũi, vậy tại sao y lại không phát hiện ra có người đang nhìn mình? Hơn nữa Giang Mãn có nói, vì nhận ra Lý trưởng sử nên mới không để ý, cứ tưởng là phía quân đội đang điều tra án, nhưng sau đó ngẫm nghĩ vẫn nên báo lên thì hơn. Mới đầu đã là không để ý, nếu không đi lên chào hỏi thì cũng sẽ không bỏ trốn. Vậy làm sao Lý trưởng sử lại không thấy được hắn." An Nhược Thần dừng lại: "Tướng quân, nghi ngờ trước đó của huynh là chính xác, trong vụ án này còn có chỗ kỳ lạ, chúng ta có thể bắt đầu điều tra lại từ chỗ nha sai. Nếu thật sự hắn ta nói dối ngụy tạo chứng cứ, như vậy cho thấy người sai khiến hắn chính là mật thám."
Long Đại nhìn nàng mấy lượt, bất chợt thở dài: "Từ sớm ta đã cảm thấy, nếu cô là thân nam nhi thì tốt biết bao, bồi dưỡng tốt thì ắt hẳn sẽ là mưu sĩ giỏi. Rồi sau đó lại nghĩ, cô thân là con gái cũng rất tốt..."
Long Đại còn chưa dứt lời thì An Nhược Thần đã sốt ruột, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tướng quân, bất kể là một hán tử hay là một cô nương, chỉ cần có lòng son dạ sắt thì cũng có thể đầu đội trời chân đạp đất."
Long Đại bị nàng chặn họng, câu tiếp theo không cách nào nói ra được. Hắn phất tay, tức giận đuổi An quản sự "đầu đội trời chân đạp đất" nhà hắn đi về.
Quay về phòng, An Nhược Thần ngồi trước gương cả buổi, rất không cam lòng: "Có xấu như thế sao?!"
Lục rương tìm y phục, chọn bộ đồ tươi sáng xinh xắn. Lại mở hộc tủ ra, cũng có vài món đồ trang sức. Nằm dài trên giường ngủ, bên tai còn vang vọng lời của tướng quân: "Quả thực là ngại nhìn."
Hứ!
Ngày hôm sau, An Nhược Thần thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, ăn mặc gọn gàng chu đáo đến chuồng ngựa đợi "tình cờ gặp" tướng quân.
Lúc mặc y phục trang điểm đã dọa sợ Xuân Hiểu, "Hôm nay cô nương muốn đi đâu thế?"
"Đi cho Chiến Cổ ăn sáng."
Xuân Hiểu: "..."
Đi đến chuồng ngựa lại dọa mã phu, "Hôm nay cô nương muốn đi đâu thế?"
"Đi cho Chiến Cổ ăn sáng."
Mã phu: "..."
Ăn mặc như thế, Chiến Cổ còn có thể nhận ra cô không?
Chải lông ngựa cho ngựa ăn, đợi một lúc lâu cuối cùng Long tướng quân cũng đã đến. Chúng vệ binh nhìn An Nhược Thần mà giật mình, chỉ có Long Đại nhướn mày thản nhiên như thường.
"Chào buổi sáng tướng quân." An Nhược Thần dùng khí thế đầu đội trời chân đạp đất để chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Long Đại bình tĩnh lạnh nhạt, như thể không thấy sự thay đổi của An Nhược Thần.
An Nhược Thần bĩu môi, trong lòng âm thầm có chút không vui.
Long Đại lên ngựa, lúc đi ngang qua người An Nhược Thần thì chợt nói: "Ngày mai cứ mặc thế để đi dự tiệc cùng ta, như thế này mới ra dáng ra vẻ chứ."
An Nhược Thần: "..."
Không đợi An Nhược Thần có phản ứng, Long Đại đã thúc ngựa rời đi, đi được một đoạn thì đột nhiên quay lại, đến bên cạnh An Nhược Thần nói: "Sau này cứ như thế đi, như thế trông mới nên hồn."
Lúc này An Nhược Thần sực tỉnh, vội vàng đáp: "Tuân lệnh, tướng quân!"
Long Đại nhíu mày khẽ mỉm cười rồi rời đi. Lần này hắn không ngoái đầu lại nữa.
Suýt nữa An Nhược Thần đã nhảy dựng lên, nhưng chợt nhớ đến bên cạnh còn một đám mã phu đang đứng nhìn, quản sự như nàng phải giữ dáng vẻ, đành xoay lại ôm lấy Chiến Cổ, vùi mặt vào người nó. Chiến Cổ à, vậy là coi như ta và tướng quân đã làm hòa rồi đúng không?
Dĩ nhiên Chiến Cổ không thể đáp lời được. Có điều An Nhược Thần lại rất vui vẻ. Ngay bản thân nàng cũng cảm thấy là như vậy, đã làm hòa rồi.
An Nhược Thần chắp tay sau lưng quay về viện tử chuẩn bị ăn sáng. Nhớ đến nụ cười của tướng quân trước lúc đi thì lại không nhịn được nhảy cẫng lên, hì hì, đã hòa thuận rồi. Có điều tướng quân vẫn cứ nhướn mày không đổi, nhưng tướng quân nhướn mày vẫn đầy phóng khoáng như thế, không đổi cũng chẳng sao. Không tiết lộ được quân cơ đâu.
***
Tịnh Nhi và Tịnh Duyên sư thái cũng đang ăn sáng. Mấy ngày qua hai người chẳng ai nói lời nào. Tịnh Duyên sư thái vốn đã không hay nói nhiều, giờ đây thân phận đặc thù đã bị lộ, bà ta càng không muốn nói chuyện hơn. còn Tịnh Nhi lại không biết nên nói gì, cô bé rất sợ, muốn hỏi vài câu nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, cũng không biết có nên hỏi hay không. Tịnh Duyên vẫn đối đãi với nàng như trước, hệt như cái chuyện đáng sợ đó chưa từng xảy ra, bà gọi nàng đến ăn cơm, cho nàng đồ chơi để chơi, nhưng không khóa cửa trắc viện nữa.
Tịnh Nhi không biết đây có phải là đang thử thăm dò nàng hay không. Nàng cũng không định chạy trốn, nàng chẳng biết có thể trốn đến đâu cả, quay về thành Trung Lan có an toàn không? Nàng cũng không biết là không phải chỉ có một mình Tịnh Duyên gây khó dễ khi nàng trốn. Thế nên nàng cũng giả vờ như chuyện kia không hề xảy ra, có điều nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chẳng cách nào che giấu được, dù vô tình hay cố ý vẫn giữ khoảng cách với Tịnh Duyên, ngoài cùng ăn cơm thì phần lớn thời gian còn lại nàng đều ở trong phòng.
Vào lúc này đã ăn sáng xong, Tịnh Duyên bỗng nói: "Ta sẽ không làm ngươi bị thương, ta biết ngươi là ai."
Tịnh Nhi vừa định nói mình ăn xong sẽ về phòng, nhưng nghe thấy thế thì sững sờ, ngồi thẳng người lên.
Tịnh Duyên sư thái nhìn nàng, ánh mắt không còn lạnh căm nữa, bà ta nói: "Mấy ngày qua ngươi không rời đi, ta nghĩ chắc người không biết có thể đi được đâu. Tạm thời mà nói thì đúng là chỗ của ta an toàn hơn những nơi khác nhiều, nhưng sau này thì không chắc."
"Sư thái biết con là ai ư?" Tịnh Nhi khiếp sợ mở miệng.
"Vốn không hề biết ngươi là cô nương của An gia, nhưng ta nhận ra ngươi. Hai năm trước, lúc ta vào thành Trung Lan khất thực, từng gặp ngươi ở trên đường. Ngươi và tỷ tỷ của mình. Lúc ấy ngươi vừa mới mua bánh bao, thấy ta khất thực bèn đưa bánh bao cho ta ăn. Vì là bánh bao nhân thịt nên ta từ chối. Ngươi xoay người đi chực khóc, tỷ tỷ ngươi nói đồ ngốc, người xuất gia chỉ ăn chay. Sau đó ta đi được một đoạn thì ngươi thở hồng hộc đuổi theo, đưa cho ta một túi táo đường, ngươi nói xin lỗi, vậy đường có thể ăn được không? Ta nhận lấy, ngươi ngẩng đầu cười toét miệng với ta."
Tịnh Nhi không lên tiếng, nàng không nhớ chuyện này. Nàng đúng là An Nhược Phương, nàng nhớ mang máng là mình từng cùng đại tỷ ra ngoài rồi cho người ta nào bánh bao nào táo đường, nhưng nàng không nhớ là người nào chứ nói gì là tướng mạo.
"Nếu con gái của ta vẫn còn sống trên đời, hẳn nó cũng bằng ngươi rồi. Ta đến đây đã mấy năm, ngươi là đứa trẻ đầu tiên không sợ ta, vẻ mặt của ngươi lúc đó làm ta nhớ đến con bé. Vào ngày mười lăm tháng mười đó, ta vào thành Trung Lan khất thực như thường, ta lại gặp ngươi lần nữa, chỉ có điều lúc này ngươi ngước mặt nói với ta là "sư thái, cứu mạng". Ta vừa nhìn đã nhận ra ngươi ngay, nên mới đưa ngươi về."
An Nhược Phương cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói như tiếng muỗi kêu: "Xin lỗi, con không có ý nói dối."
"Không sao." Tịnh Duyên lạnh nhạt đáp: "Ta vẫn chưa gặp người nào không nói dối cả. Mỗi một người, trời sinh cũng sẽ nói dối."
Hốc mắt An Nhược Phương đỏ lên: "Quả thật con không biết nên làm gì bây giờ. Tỷ tỷ đã nhường cơ hội chạy trốn cho con, kết quả con đã bỏ lỡ, con không thể về nhà nữa, con sợ lắm."
Tịnh Duyên sư thái nhìn nàng: "Không cần sợ, ai bắt nạt ngươi thì cứ giết hắn."
An Nhược Phương run lên, sợ hãi ngẩng đầu, sư thái đang đùa phải không?
Nhưng nét mặt của Tịnh Duyên sư thái là nghiêm túc thật, bà ta hỏi tiếp: "Sau khi ta thu nhận ngươi thì từng có vào thành Trung Lan dò xét, phát hiện khắp nơi đang đi tìm tứ cô nương của An gia, lúc ấy mới biết thân phận của ngươi."
"Khắp nơi là sao ạ?" An Nhược Thần hỏi.
Tịnh Duyên sư thái hỏi: "Chính là nhà ngươi tìm, tỷ ngươi tìm, quan phủ tìm, quân đội tìm, Tiền phủ tìm, mật thám cũng đang tìm..."
An Nhược Phương kinh ngạc mở to miệng, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại có nhiều người tìm nàng đến thế chứ.
"Mới đầu ta nghe nói ngươi bị ép gả cho một lão già tên là Tiền Bùi, ta đã muốn đi giết hắn rồi. Nhưng sau khi điều tra, phát hiện nếu giết hắn thì có lẽ còn có nhiều chuyện phiền phức hơn nữa. Nhưng quả thật bây giờ cũng chẳng hơn gì..." Tịnh Duyên sư thái trầm ngâm, tự nhủ: "Hay là đi giết luôn?"
An Chi Phủ thất kinh nổi da gà khắp người.
Cũng may Tịnh Duyên nhanh chóng chuyển đề tài: "Ta cũng đã điều tra tỷ tỷ của ngươi, nay nàng ta ở trong lầu Tử Vân, bên cạnh Long tướng quân..."
Nghe được điều này, An Nhược Phương ngạc nhiên mừng rỡ hô to: "Đại tỷ bình an vô sự sao?! Tỷ ấy có khỏe không?"
"Ta hỏi thăm được lúc đó nàng ta khá tốt, bây giờ nhìn tình hình mật thám, chắc chắn nàng ta rất tốt. Nhưng nàng ta cũng không an toàn, ta không dám đưa ngươi qua đó."
"Vì sao? Có phải tỷ tỷ chứa chấp con thì cha mẹ sẽ kiện tỷ ấy lên quan không?"
"Tỷ tỷ ngươi có rắc rối, nàng quan tâm đến ngươi, nàng chính là rắc rối của con."
An Nhược Phương nghe giọng điệu đó, phỏng như đang muốn nói – phiền toái như thế thì giết luôn đi. Nàng nuốt nước bọt, muốn nói đừng làm tổn thương tỷ con, nhưng sư thái chưa từng nói có ý đó, ngộ nhỡ nàng nói ra nhắc nhở sư thái thì sao.
An Nhược Phương không dám nói tiếp, Tịnh Duyên trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Tóm lại trước mắt ngươi cứ tạm thời ở đây đi đã. Trước khi có kẻ phiền phức tiếp theo đến, để ta xem nên xử trí ngươi thế nào."
Tịnh Duyên dọn dẹp chén đũa định rời đi, An Nhược Phương không nhịn được hỏi: "Sư thái, mẹ con có khỏe không?"
Tịnh Duyên sư thái dừng tay, giương mắt nhìn An Nhược Phương: "Ngươi nhớ mẹ sao?"
"Nhớ." Hốc mắt An Nhược Phương đỏ lên.
"Lúc ta dò la nhà ngươi, nghe nói nàng ta đóng cửa không ra ngoài, không biết là có khẻo hay không."
An Nhược Phương mím chặt môi, giọt lệ đọng trên lông mi chực lăn xuống. Tịnh Duyên sư thái im lặng, nhìn chằm chằm giọt nước mắt kia, An Nhược Phương chớp chớp rồi lại dụi mắt, xóa bỏ giọt lệ ấy. Tịnh Duyên kinh ngạc, lại thất thần ngẩn người. Qua một lúc lâu mới hỏi: "Nhớ nhà ư?"
Cuối cùng An Nhược Phương khóc nấc lên: "Nhớ ạ, nhưng con sợ."
"Vì mẫu thân ngươi không thể nào bảo vệ ngươi được." Tịnh Duyên lẩm bẩm: "Một mẫu thân không có cách gì bảo vệ con gái của mình, liệu còn là mẫu thân không?"
An Nhược Phương òa lên khóc lớn: "Đừng trách mẹ con, đừng trách mẹ con..."
Trên mặt Tịnh Duyên lộ nét đau buồn, cắn chặt hàm răng, chợt xoay người bước đi.
***
Tạ Cương tuân lệnh của Long Đại tối qua, dẫn theo vệ binh đưa An Nhược Thần đến nha môn, báo với thái thú đại nhân, truyền gặp Giang Mãn.
Chính là nha sai Giang Mãn ngày đó thấy Lý trưởng sử tháo chuông.
Kế hoạch là như thế này, vì không muốn bứt dây động rừng nên chỉ nói là cần hoàn thiện hồ sơ vụ án của Lý Minh Vũ, hỏi kỹ chi tiết Giang Man thấy Lý Minh Vũ tháo chuông. Sau đó đưa Giang Mãn đến đình Đỉnh Tùng để xác nhận lại vị trí, hắn đứng ở đâu, Lý Minh Vũ đứng ở đâu, thấy thẳng mặt ở đâu.
Nếu Giang Mãn không nói cho tròn được thì sẽ dẫn Giang Mãn về lầu Tử Vân. Nếu tại nơi đấy Giang Mãn chỉ rõ hợp tình hợp lý, Tạ Cương kiểm tra không sai thì sẽ cám ơn Giang Mãn lanh lợi, kịp thời thông báo, để thái thú đại nhân và Long tướng quân xử lý kịp thời, bắt được sâu bọ trong quân.
Nhưng cả Tạ Cương và An Nhược Thần lại không hề ngờ rằng, lúc đến nha môn, Giang Hồng Thanh nghe mục đích đến thì từ chối, đáng tiếc nói hôm qua đài phúc đăng ở bờ sông đổ, rất nhiều thợ mộc và bách tính ở trên đài ngã xuống nước, chúng nha sai đi cứu viện trước, Giang Mãn bất hạnh anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ, đã chết chìm rồi.
An Nhược Thần trợn mắt há mồm, nào có chuyện trùng hợp như thế.
Long Đại nhìn nàng mấy lượt, bất chợt thở dài: "Từ sớm ta đã cảm thấy, nếu cô là thân nam nhi thì tốt biết bao, bồi dưỡng tốt thì ắt hẳn sẽ là mưu sĩ giỏi. Rồi sau đó lại nghĩ, cô thân là con gái cũng rất tốt..."
Long Đại còn chưa dứt lời thì An Nhược Thần đã sốt ruột, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tướng quân, bất kể là một hán tử hay là một cô nương, chỉ cần có lòng son dạ sắt thì cũng có thể đầu đội trời chân đạp đất."
Long Đại bị nàng chặn họng, câu tiếp theo không cách nào nói ra được. Hắn phất tay, tức giận đuổi An quản sự "đầu đội trời chân đạp đất" nhà hắn đi về.
Quay về phòng, An Nhược Thần ngồi trước gương cả buổi, rất không cam lòng: "Có xấu như thế sao?!"
Lục rương tìm y phục, chọn bộ đồ tươi sáng xinh xắn. Lại mở hộc tủ ra, cũng có vài món đồ trang sức. Nằm dài trên giường ngủ, bên tai còn vang vọng lời của tướng quân: "Quả thực là ngại nhìn."
Hứ!
Ngày hôm sau, An Nhược Thần thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, ăn mặc gọn gàng chu đáo đến chuồng ngựa đợi "tình cờ gặp" tướng quân.
Lúc mặc y phục trang điểm đã dọa sợ Xuân Hiểu, "Hôm nay cô nương muốn đi đâu thế?"
"Đi cho Chiến Cổ ăn sáng."
Xuân Hiểu: "..."
Đi đến chuồng ngựa lại dọa mã phu, "Hôm nay cô nương muốn đi đâu thế?"
"Đi cho Chiến Cổ ăn sáng."
Mã phu: "..."
Ăn mặc như thế, Chiến Cổ còn có thể nhận ra cô không?
Chải lông ngựa cho ngựa ăn, đợi một lúc lâu cuối cùng Long tướng quân cũng đã đến. Chúng vệ binh nhìn An Nhược Thần mà giật mình, chỉ có Long Đại nhướn mày thản nhiên như thường.
"Chào buổi sáng tướng quân." An Nhược Thần dùng khí thế đầu đội trời chân đạp đất để chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Long Đại bình tĩnh lạnh nhạt, như thể không thấy sự thay đổi của An Nhược Thần.
An Nhược Thần bĩu môi, trong lòng âm thầm có chút không vui.
Long Đại lên ngựa, lúc đi ngang qua người An Nhược Thần thì chợt nói: "Ngày mai cứ mặc thế để đi dự tiệc cùng ta, như thế này mới ra dáng ra vẻ chứ."
An Nhược Thần: "..."
Không đợi An Nhược Thần có phản ứng, Long Đại đã thúc ngựa rời đi, đi được một đoạn thì đột nhiên quay lại, đến bên cạnh An Nhược Thần nói: "Sau này cứ như thế đi, như thế trông mới nên hồn."
Lúc này An Nhược Thần sực tỉnh, vội vàng đáp: "Tuân lệnh, tướng quân!"
Long Đại nhíu mày khẽ mỉm cười rồi rời đi. Lần này hắn không ngoái đầu lại nữa.
Suýt nữa An Nhược Thần đã nhảy dựng lên, nhưng chợt nhớ đến bên cạnh còn một đám mã phu đang đứng nhìn, quản sự như nàng phải giữ dáng vẻ, đành xoay lại ôm lấy Chiến Cổ, vùi mặt vào người nó. Chiến Cổ à, vậy là coi như ta và tướng quân đã làm hòa rồi đúng không?
Dĩ nhiên Chiến Cổ không thể đáp lời được. Có điều An Nhược Thần lại rất vui vẻ. Ngay bản thân nàng cũng cảm thấy là như vậy, đã làm hòa rồi.
An Nhược Thần chắp tay sau lưng quay về viện tử chuẩn bị ăn sáng. Nhớ đến nụ cười của tướng quân trước lúc đi thì lại không nhịn được nhảy cẫng lên, hì hì, đã hòa thuận rồi. Có điều tướng quân vẫn cứ nhướn mày không đổi, nhưng tướng quân nhướn mày vẫn đầy phóng khoáng như thế, không đổi cũng chẳng sao. Không tiết lộ được quân cơ đâu.
***
Tịnh Nhi và Tịnh Duyên sư thái cũng đang ăn sáng. Mấy ngày qua hai người chẳng ai nói lời nào. Tịnh Duyên sư thái vốn đã không hay nói nhiều, giờ đây thân phận đặc thù đã bị lộ, bà ta càng không muốn nói chuyện hơn. còn Tịnh Nhi lại không biết nên nói gì, cô bé rất sợ, muốn hỏi vài câu nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, cũng không biết có nên hỏi hay không. Tịnh Duyên vẫn đối đãi với nàng như trước, hệt như cái chuyện đáng sợ đó chưa từng xảy ra, bà gọi nàng đến ăn cơm, cho nàng đồ chơi để chơi, nhưng không khóa cửa trắc viện nữa.
Tịnh Nhi không biết đây có phải là đang thử thăm dò nàng hay không. Nàng cũng không định chạy trốn, nàng chẳng biết có thể trốn đến đâu cả, quay về thành Trung Lan có an toàn không? Nàng cũng không biết là không phải chỉ có một mình Tịnh Duyên gây khó dễ khi nàng trốn. Thế nên nàng cũng giả vờ như chuyện kia không hề xảy ra, có điều nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chẳng cách nào che giấu được, dù vô tình hay cố ý vẫn giữ khoảng cách với Tịnh Duyên, ngoài cùng ăn cơm thì phần lớn thời gian còn lại nàng đều ở trong phòng.
Vào lúc này đã ăn sáng xong, Tịnh Duyên bỗng nói: "Ta sẽ không làm ngươi bị thương, ta biết ngươi là ai."
Tịnh Nhi vừa định nói mình ăn xong sẽ về phòng, nhưng nghe thấy thế thì sững sờ, ngồi thẳng người lên.
Tịnh Duyên sư thái nhìn nàng, ánh mắt không còn lạnh căm nữa, bà ta nói: "Mấy ngày qua ngươi không rời đi, ta nghĩ chắc người không biết có thể đi được đâu. Tạm thời mà nói thì đúng là chỗ của ta an toàn hơn những nơi khác nhiều, nhưng sau này thì không chắc."
"Sư thái biết con là ai ư?" Tịnh Nhi khiếp sợ mở miệng.
"Vốn không hề biết ngươi là cô nương của An gia, nhưng ta nhận ra ngươi. Hai năm trước, lúc ta vào thành Trung Lan khất thực, từng gặp ngươi ở trên đường. Ngươi và tỷ tỷ của mình. Lúc ấy ngươi vừa mới mua bánh bao, thấy ta khất thực bèn đưa bánh bao cho ta ăn. Vì là bánh bao nhân thịt nên ta từ chối. Ngươi xoay người đi chực khóc, tỷ tỷ ngươi nói đồ ngốc, người xuất gia chỉ ăn chay. Sau đó ta đi được một đoạn thì ngươi thở hồng hộc đuổi theo, đưa cho ta một túi táo đường, ngươi nói xin lỗi, vậy đường có thể ăn được không? Ta nhận lấy, ngươi ngẩng đầu cười toét miệng với ta."
Tịnh Nhi không lên tiếng, nàng không nhớ chuyện này. Nàng đúng là An Nhược Phương, nàng nhớ mang máng là mình từng cùng đại tỷ ra ngoài rồi cho người ta nào bánh bao nào táo đường, nhưng nàng không nhớ là người nào chứ nói gì là tướng mạo.
"Nếu con gái của ta vẫn còn sống trên đời, hẳn nó cũng bằng ngươi rồi. Ta đến đây đã mấy năm, ngươi là đứa trẻ đầu tiên không sợ ta, vẻ mặt của ngươi lúc đó làm ta nhớ đến con bé. Vào ngày mười lăm tháng mười đó, ta vào thành Trung Lan khất thực như thường, ta lại gặp ngươi lần nữa, chỉ có điều lúc này ngươi ngước mặt nói với ta là "sư thái, cứu mạng". Ta vừa nhìn đã nhận ra ngươi ngay, nên mới đưa ngươi về."
An Nhược Phương cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói như tiếng muỗi kêu: "Xin lỗi, con không có ý nói dối."
"Không sao." Tịnh Duyên lạnh nhạt đáp: "Ta vẫn chưa gặp người nào không nói dối cả. Mỗi một người, trời sinh cũng sẽ nói dối."
Hốc mắt An Nhược Phương đỏ lên: "Quả thật con không biết nên làm gì bây giờ. Tỷ tỷ đã nhường cơ hội chạy trốn cho con, kết quả con đã bỏ lỡ, con không thể về nhà nữa, con sợ lắm."
Tịnh Duyên sư thái nhìn nàng: "Không cần sợ, ai bắt nạt ngươi thì cứ giết hắn."
An Nhược Phương run lên, sợ hãi ngẩng đầu, sư thái đang đùa phải không?
Nhưng nét mặt của Tịnh Duyên sư thái là nghiêm túc thật, bà ta hỏi tiếp: "Sau khi ta thu nhận ngươi thì từng có vào thành Trung Lan dò xét, phát hiện khắp nơi đang đi tìm tứ cô nương của An gia, lúc ấy mới biết thân phận của ngươi."
"Khắp nơi là sao ạ?" An Nhược Thần hỏi.
Tịnh Duyên sư thái hỏi: "Chính là nhà ngươi tìm, tỷ ngươi tìm, quan phủ tìm, quân đội tìm, Tiền phủ tìm, mật thám cũng đang tìm..."
An Nhược Phương kinh ngạc mở to miệng, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại có nhiều người tìm nàng đến thế chứ.
"Mới đầu ta nghe nói ngươi bị ép gả cho một lão già tên là Tiền Bùi, ta đã muốn đi giết hắn rồi. Nhưng sau khi điều tra, phát hiện nếu giết hắn thì có lẽ còn có nhiều chuyện phiền phức hơn nữa. Nhưng quả thật bây giờ cũng chẳng hơn gì..." Tịnh Duyên sư thái trầm ngâm, tự nhủ: "Hay là đi giết luôn?"
An Chi Phủ thất kinh nổi da gà khắp người.
Cũng may Tịnh Duyên nhanh chóng chuyển đề tài: "Ta cũng đã điều tra tỷ tỷ của ngươi, nay nàng ta ở trong lầu Tử Vân, bên cạnh Long tướng quân..."
Nghe được điều này, An Nhược Phương ngạc nhiên mừng rỡ hô to: "Đại tỷ bình an vô sự sao?! Tỷ ấy có khỏe không?"
"Ta hỏi thăm được lúc đó nàng ta khá tốt, bây giờ nhìn tình hình mật thám, chắc chắn nàng ta rất tốt. Nhưng nàng ta cũng không an toàn, ta không dám đưa ngươi qua đó."
"Vì sao? Có phải tỷ tỷ chứa chấp con thì cha mẹ sẽ kiện tỷ ấy lên quan không?"
"Tỷ tỷ ngươi có rắc rối, nàng quan tâm đến ngươi, nàng chính là rắc rối của con."
An Nhược Phương nghe giọng điệu đó, phỏng như đang muốn nói – phiền toái như thế thì giết luôn đi. Nàng nuốt nước bọt, muốn nói đừng làm tổn thương tỷ con, nhưng sư thái chưa từng nói có ý đó, ngộ nhỡ nàng nói ra nhắc nhở sư thái thì sao.
An Nhược Phương không dám nói tiếp, Tịnh Duyên trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Tóm lại trước mắt ngươi cứ tạm thời ở đây đi đã. Trước khi có kẻ phiền phức tiếp theo đến, để ta xem nên xử trí ngươi thế nào."
Tịnh Duyên dọn dẹp chén đũa định rời đi, An Nhược Phương không nhịn được hỏi: "Sư thái, mẹ con có khỏe không?"
Tịnh Duyên sư thái dừng tay, giương mắt nhìn An Nhược Phương: "Ngươi nhớ mẹ sao?"
"Nhớ." Hốc mắt An Nhược Phương đỏ lên.
"Lúc ta dò la nhà ngươi, nghe nói nàng ta đóng cửa không ra ngoài, không biết là có khẻo hay không."
An Nhược Phương mím chặt môi, giọt lệ đọng trên lông mi chực lăn xuống. Tịnh Duyên sư thái im lặng, nhìn chằm chằm giọt nước mắt kia, An Nhược Phương chớp chớp rồi lại dụi mắt, xóa bỏ giọt lệ ấy. Tịnh Duyên kinh ngạc, lại thất thần ngẩn người. Qua một lúc lâu mới hỏi: "Nhớ nhà ư?"
Cuối cùng An Nhược Phương khóc nấc lên: "Nhớ ạ, nhưng con sợ."
"Vì mẫu thân ngươi không thể nào bảo vệ ngươi được." Tịnh Duyên lẩm bẩm: "Một mẫu thân không có cách gì bảo vệ con gái của mình, liệu còn là mẫu thân không?"
An Nhược Phương òa lên khóc lớn: "Đừng trách mẹ con, đừng trách mẹ con..."
Trên mặt Tịnh Duyên lộ nét đau buồn, cắn chặt hàm răng, chợt xoay người bước đi.
***
Tạ Cương tuân lệnh của Long Đại tối qua, dẫn theo vệ binh đưa An Nhược Thần đến nha môn, báo với thái thú đại nhân, truyền gặp Giang Mãn.
Chính là nha sai Giang Mãn ngày đó thấy Lý trưởng sử tháo chuông.
Kế hoạch là như thế này, vì không muốn bứt dây động rừng nên chỉ nói là cần hoàn thiện hồ sơ vụ án của Lý Minh Vũ, hỏi kỹ chi tiết Giang Man thấy Lý Minh Vũ tháo chuông. Sau đó đưa Giang Mãn đến đình Đỉnh Tùng để xác nhận lại vị trí, hắn đứng ở đâu, Lý Minh Vũ đứng ở đâu, thấy thẳng mặt ở đâu.
Nếu Giang Mãn không nói cho tròn được thì sẽ dẫn Giang Mãn về lầu Tử Vân. Nếu tại nơi đấy Giang Mãn chỉ rõ hợp tình hợp lý, Tạ Cương kiểm tra không sai thì sẽ cám ơn Giang Mãn lanh lợi, kịp thời thông báo, để thái thú đại nhân và Long tướng quân xử lý kịp thời, bắt được sâu bọ trong quân.
Nhưng cả Tạ Cương và An Nhược Thần lại không hề ngờ rằng, lúc đến nha môn, Giang Hồng Thanh nghe mục đích đến thì từ chối, đáng tiếc nói hôm qua đài phúc đăng ở bờ sông đổ, rất nhiều thợ mộc và bách tính ở trên đài ngã xuống nước, chúng nha sai đi cứu viện trước, Giang Mãn bất hạnh anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ, đã chết chìm rồi.
An Nhược Thần trợn mắt há mồm, nào có chuyện trùng hợp như thế.
/207
|