Khi bạn cần một cái ôm, tình yêu sẽ âm thầm xuất hiện, có lẽ ở một ngã rẽ nào đó trong cuộc đời, luôn tồn tại một người mang đến cho bạn lời ước hẹn ngầm giống như nụ cười!
Nụ cười ngày mai – Lương Tịnh Như
Cầm di động, Thẩm Xuân Hiểu gần như chẳng thở nổi, thiếu chút nữa thì bị nội thương. Lư Hạo Tường vừa nói gì? Quầy chuyên dụng Hoa Vũ? Quầy chuyên dụng xảy ra vấn đề gì sao? Có thể xảy ra vấn đề gì được chứ? Ký hợp đồng hai năm, Hoa Vũ không thể phá hợp đồng được. Là cô đã sao nhãng chi tiết nào đó, hay xảy ra việc đột xuất?
Tên đáng ghét này, rõ ràng biết cô không phải là người vô trách nhiệm, thế mà còn cố ý buông câu ấy rồi tắt máy. Biết rõ cô dù tức giận đến mấy nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi điện lại. Thật nham hiểm.
Cô vô cùng bức bối, đi đi lại lại hai vòng nhưng vẫn không thể yên tâm được, vừa ấm ức vừa chẳng biết phải làm sao, đành tức tối gọi cho anh. Điện thoại đổ chuông mười giây mới có người nhận, Lư Hạo Tường ung dung nói: “Sao?”.
“Lư Hạo Tường, anh nói cho rõ ràng đi, quầy chuyên dụng ở Hoa Vũ xảy ra vấn đề gì rồi?”.
“Đó là việc của cô, hình như tôi không có nghĩa vụ báo cáo với cô thì phải?” Lư Hạo Tường hình như đang ăn gì đó, từng lời nói phát ra không được rõ ràng cho lắm, nhưng sức sát thương lại chẳng hề thuyên giảm.
“Vậy sao anh gọi điện cho tôi chứ?” Thẩm Xuân Hiểu bực tức.
“Tôi vốn có lòng tốt, nhưng nếu đã bị người ta coi là lòng lang dạ thú thì nhất định tôi sẽ không làm người tốt nữa, bởi làm người tốt có được báo đáp đâu!” Lư Hạo Tường tiếp tục ăn, thong thả nhai, ung dung nói.
Thẩm Xuân Hiểu bực bội đến mức trợn trừng mắt, cô thật sự muốn ném chiếc điện thoại xuống, nhưng nghĩ làm thế thật không thỏa đáng. Bởi thứ nhất, đây là điện thoại của mình, có ném thì Lư Hạo Tường cũng chẳng tổn hại gì, nói không chừng, anh ta còn cười nhạo nữa, dù tức đến mấy, cô cũng không thể làm chuyện khiến mình phải đau lòng mà kẻ thù thì vui sướng được; thứ hai, cô cần biết quầy chuyên dụng Hoa Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên không thể không biết chừng mực được!
Nén nỗi giận, hít thật sâu, đợi cho cơn thịnh nộ đi qua, cô mới dùng giọng điệu không nghe rõ sắc thái tình cảm gì của mình, nhẹ nhàng nói: “Lư Hạo Tường, con người tôi tính khí không tốt, anh đừng để tâm. Một đấng nam tử như anh chắc sẽ chẳng chấp nhặt một cô gái như tôi. Anh… đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không?”.
Chịu đựng đủ rồi chứ? Nén nhịn đủ rồi chứ? Thẩm Xuân Hiểu thiếu chút nữa thì buồn nôn muốn chết, trong lòng bực bội đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lư Hạo Tường ở đầu dây bên kia cười ha ha, nói: “Giám đốc Thẩm, cô khách khí quá. Chuyện của cô chẳng phải đều có trợ lý xử lý rồi sao? Lẽ nào vấn đề tôi phát hiện ra, trợ lý của cô vẫn chưa phát hiện ra?”.
An Ni chỉ là một cô gái, cô ấy không làm sai như những gì mình dặn đã là đội ơn trời phật lắm rồi, đâu có thể nhìn xa trông rộng đến thế? Rõ ràng, anh ta cố ý sỉ nhục mình đây mà.
Thẩm Xuân Hiểu tiếp tục ăn nói nhũn nhặn, uyển chuyển: “Giám đốc Lư, xem anh nói kìa, trợ lý của tôi chỉ là một cô gái thôi, đâu thể lanh lợi, mưu cáo trí lược như anh được chứ. Sản phẩm ở quầy hàng Hoa Vũ đều là thiết kế của anh, nếu đến lúc xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thiết kế của anh hay sao? Tôi nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng bất an, là do tôi suy nghĩ không chu đáo, lúc sắp đi không đích thân bàn giao công việc của hai bộ phận với anh. Con mắt của anh quả tinh tường, mới có hai ngày mà đã nhận ra vấn đề rồi. Anh nên nói cho tôi biết để tôi xử lý luôn mầm mống vấn đề, như thế chẳng phải cũng là chuyện tốt đối với thiết kế của anh hay sao?”.
Lư Hạo Tường cười ha ha, nói: “Thẩm Xuân Hiểu, lần nào cô cũng lôi thiết kế của tôi ra để nói, cô không thể đổi từ mới được à?”.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt bực bội, nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng: “Nhưng đó đích thực là thiết kế của anh, anh đã đẩy nhanh tiến độ hoàn thành bộ thiết kế, giúp chúng tôi có thể mượn sản phẩm mẫu để bước đầu triển khai thành công nhãn hiệu này, tôi nghĩ, anh đã dốc toàn tâm toàn sức vào thiết kế ấy, nên anh cũng không muốn chúng có kết cục buồn, phải không?”.
Lư Hạo Tường hứ một tiếng, chẳng biết anh bị nói trúng hay bị chọc tức mà không tiếp lời cô, chỉ hỏi lại: “Cô muốn biết ý kiến của tôi, cho nên đã phái trợ lý ngu ngốc của cô đến mượn cớ công việc để một ngày mười ba lần tới văn phòng của tôi sao? Cô làm thế là muốn theo dõi hay thăm dò đây?”.
“Mười… mười ba lần?” Thẩm Xuân Hiểu có chút ngạc nhiên, An Ni đang làm cái gì thế?
An Ni làm việc có chút khinh suất, thỉnh thoảng còn ngốc nghếch, những điều này cô đều biết. Nhưng không ngờ lúc cô không ở công ty, cô ấy lại đi gây phiền phức với Lư Hạo Tường, đúng là chẳng sợ chết mà, con người đó tuy tướng mạo ra vẻ nho nhã nhưng lại vô cùng nham hiểm, cô gái An Ni làm sao có thể đối phó được, thật chẳng tự lượng sức mình mà chuốc lấy đau khổ.
“Tóm lại, tôi cứ ngẩng mặt lên là lại nhìn thấy cô ta, điều này làm rối loạn sinh hoạt bình thường của tôi một cách nghiêm trọng. Thẩm Xuân Hiểu, cô nói tôi ở bên cô khiến một con muỗi cũng không thể bay qua, cô muốn trêu chọc tôi nên sai con muỗi đó đến chứ gì?” Lư Hạo Tường chế nhạo.
“Anh mới là muỗi ấy.” Thẩm Xuân Hiểu không khách khí, hứ một tiếng, khó chịu nói: “Nói chuyện chính đi, còn vấn đề khiếu nại khi nào tôi về sẽ nói sau, bây giờ đang là kỳ nghỉ của tôi mà!”.
“Thế sao?” Lư Hạo Tường hỏi với giọng nham hiểm.
Thẩm Xuân Hiểu biết bây giờ vẫn phải cầu cứu anh chàng đáng ghét kia, thế nên lập tức tỏ vẻ tươi cười, nói thêm: “Ừm, ý tôi là việc cũng có việc gấp việc không… Giám đốc Lư, anh có dáng vẻ đầu bôi dầu mặt trát phấn, trêu ong ghẹo bướm, cũng khó trách con gái nhà người ta đôi lúc khó mà cầm lòng được! Cái đó, cái đó là chuyện nhỏ mà, nó chứng tỏ Giám đốc Lư rất có sức hấp dẫn, anh nên vui mới phải! Cái đó… ừm… chúng ta có thể nói vào chuyện chính rồi chứ?”.
Lư Hạo Tường lại hứ một tiếng, đầu bôi dầu mặt trát phấn, trêu ong ghẹo bướm, đây được coi là lời khen sao?
Thẩm Xuân Hiểu biết anh đã bị chọc tức đến nỗi không nói nên lời, trong lòng có chút đắc ý. Xí, bình thường vênh váo tự đắc quen rồi, biết thế nào gọi là mềm nắn rắn buông, khẩu Phật tâm xà chưa, bổn cô nương sẽ giúp anh mở mang kiến thức. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giọng điệu cô lại càng thêm dịu dàng: “Hai bộ phận của chúng ta nên chân thành hợp tác với nhau mới có thể dùng nhãn hiệu này để đánh bại tất cả các đối thủ, vững vàng đứng đầu danh sách tiêu thụ. Tuy tôi đang trong kỳ nghỉ, nhưng giải quyết vấn đề đó vẫn là trách nhiệm của tôi. Giám đốc Lư, anh có thể phát hiện ra vấn đề, điều đó chứng tỏ anh có con mắt nhạy bén nhìn xa trông rộng, tôi rất bái phục. Anh là người đại nhân đại lượng, chắc sẽ không mượn vấn đề cỏn con này khiến tôi nơm nớp lo sợ chứ?”.
Lúc này, Triệu Yến Minh thấy Xuân Hiểu nghe điện thoại mãi vẫn chưa quay lại, liền đi đến gọi: “Xuân Hiểu, đã xong chuyện chưa? Bắt đầu khiên vũ rồi đấy, cậu là cô gái được yêu thích nhất mà lại không lên khiêu vũ thì chẳng phải sẽ làm cụt hứng của mọi người sao?”.
“Cậu cứ đi trước đi, đừng quan tâm đến tớ, tớ còn có chút việc!” Thẩm Xuân Hiểu nhanh tay bịt điện thoại, vừa bịt vừa bảo Triệu Yến Minh quay về, nhưng cô bịt không nổi, âm thanh vẫn truyền đến đầu dây bên kia.
Lư Hạo Tường chế nhạo: “Lại còn nơm nớp lo sợ ư? Giám đốc Thẩm, chẳng phải cô đang chơi bời vui vẻ ở đó sao? Lại còn là cô gái được yêu thích nhất nữa? Thẩm Xuân Hiểu, ngay cả cô cũng có thể trở thành cô gái được yêu thích nhất à? Có phải những anh chàng kia bị cận một nghìn tám trăm độ rồi không?”.
“Lư Hạo Tường!” Thẩm Xuân Hiểu không kiềm chế nổi, bực bội nói: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục! Giết người chẳng qua cũng là làm cho đầu chạm đất, tôi đã nín nhịn anh như vậy, anh còn muốn thế nào nữa? Anh đừng có rỗi rãi quá mà đi trêu chọc tôi, trước kỳ nghỉ một ngày, tôi đã bàn giao công việc đâu vào đấy rồi, không thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng nào được, anh đừng biến tôi thành con ngốc nữa!”.
Thấy cô tức giận, Lư Hạo Tường lại không hề cáu gắt, cười nói: “Cô nói đúng lắm, vấn đề không lớn, lúc nào cô về cũng có thể xử lý được. Nhưng so với việc tốn nhiều thời gian xử lý, thì giải quyết ngay khi sự việc mới phát sinh chẳng phải tốt hơn sao?”.
“Anh có nói không? Không nói tôi tắt máy đấy?”
“Cô cứ tắt đi!” Lư Hạo Tường ung dung nói.
Thẩm Xuân Hiểu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, bèn nghiến răng, giọng cứng nhắc: “Giám đốc Lư, chúng ta có ân oán từ kiếp trước nên kiếp này trở thành thù ư? Ngay cả kỳ nghỉ, anh cũng chẳng để tôi yên ổn là sao?”.
“Cô nói sai rồi, chỉ là nhân viên hướng dẫn ở quầy hàng chuyên dụng bị đổi nên số liệu có chút vấn đề. Những việc này, cô hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy ra mà cứ hưởng những ngày tháng vui vẻ của kỳ nghỉ đi!” Lư Hạo Tường thong thả nói.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, quầy chuyên dụng đổi người? Số liệu có vấn đề? Cô mới rời công ty hai ngày, trước khi đi cũng không hề có sự thay đổi gì, vì sao quầy chuyên dụng lại thay người chứ? Nhân viên kinh doanh ở quầy hàng Hoa Vũ là người do đích thân cô đào tạo và chọn lựa, có thể ứng phó với các tình huống, vì sao lại đổi người? Hơn nữa, số liệu trong hai ngày lại xảy ra vấn đề, nếu đợi mười ngày nữa, sau khi cô hết phép, những số liệu ấy sẽ rối tung lên như thế nào đây?
Lư Hạo Tường là người nhạy bén, cô vẫn biết rằng, thực ra anh không chỉ giỏi về thiết kế, mà còn rất có mưu lược đối với những công việc của bộ phận Thị trường. Buổi thảo luận lần trước, anh chỉ ung dung nói mấy câu, Thẩm Xuân Hiểu đã có ngay linh cảm đó.
Tuy anh miệng lưỡi độc địa nhưng cũng sẽ không tự dưng đi dựng chuyện.
Thẩm Xuân Hiểu cân nhắc một lát rồi nói: “Mai tôi sẽ về ngay!”.
Lư Hạo Tường dương dương tự đắc: “Không cần như thế, khó khăn lắm tôi mới có mười ngày không phải đấu khẩu với cô, cho tôi xin hai chữ bình yên. Chuyện này tôi đã giải quyết giúp cô rồi. À, vừa mới giải quyết xong nên mới tiện thể gọi điện để thông báo cho cô. Có điều, phản ứng của cô có phần quá mạnh mẽ!”.
“Giải… giải quyết rồi?” Đúng là quá mâu thuẫn, sao trong điện thoại, anh ta không nói thẳng luôn là đã giải quyết xong, lại còn vòng vo tam quốc, mãi mới đề cập đến vấn đề chính. Nhưng nghĩ cũng đúng, anh ta là người biết phân biệt nặng nhẹ, nếu thật sự vấn đề chưa được giải quyết thì anh ta chắc sẽ không khua môi múa mép và mãi chẳng chịu nói vào vấn đề chính.
Phải giải quyết sự việc xong rồi, anh mới ung dung đùa cợt như thế, khiến cô lo lắng cuống cuồng rồi mới đắc ý khoe khoang, anh làm thế chỉ để cô biết mình đã nợ anh một ân huệ.
“Anh giải quyết thế nào?” Vì sao anh ta lại giúp mình chứ?
“Vấn đề chi tiết, tôi không thể kiên nhẫn mà báo cáo với cô từng li từng tí được, tóm lại, đây là thiết kế mới của tôi, cô yên tâm, tuy tôi không cần biết đến sĩ diện của cô, nhưng tôi cũng phải giữ thể diện cho thành quả thiết kế của mình chứ!”
Thẩm Xuân Hiểu bị chẹn họng, từng lời Lư Hạo Tường nói như từng nhát dao, nghe chẳng xuôi tai chút nào, cô bực bội gắt lên: “Anh nói luôn với tôi là đã giải quyết rồi không được sao, còn bắt tôi gọi lại cho anh, chuyến du lịch này của tôi anh tưởng rẻ lắm à?”.
“Dù rẻ hay đắt thì đó chẳng phải đều là tiền của cô sao?” Lư Hạo Tường thong thả nói, “Hơn nữa, tôi gọi điện thì không tốn tiền chắc? Có thể tiết kiệm được vài đồng, tại sao tôi lại không làm chứ?”.
“Đồ nhỏ mọn!” Nếu đã giải quyết rồi thì hà tất gì nhất định phải nói với mình lúc này, anh ta chắc cố ý làm mình nóng ruột nóng gan, sau đó lại chế giễu mình đây mà.
“Tôi thấy, tôi giúp cô giải quyết công việc, cô nên nói với tôi những lời khác chứ không phải lời đánh giá ấy!”
“Anh muốn nghe gì?” Đã biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Cô biết tôi muốn nghe gì mà!” Điệu bộ ung dung.
“Xin lỗi, tôi chẳng phải thầy bói nên không rõ lời anh thích nghe!” Biết sự việc đã giải quyết xong, Thẩm Xuân Hiểu như được tiếp thêm sức mạnh, có thêm khí thế, đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Lư Hạo Tường, anh nói anh làm thế cũng vì thành quả thiết kế của mình, muốn tôi cảm ơn ư, không có chuyện đó đâu!”.
“Người tốt mà chẳng được báo đáp gì, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Giám đốc Thẩm quảng đại như thế mà ngay cả hai từ ấy cũng không nói ra được!”
“Đúng thế, đúng thế, tôi nhỏ nhen còn anh rộng lượng, anh rộng lượng đến mức chấp cả người nhỏ nhen!” Không còn chuyện gì lo lắng nữa, nên khả năng đấu khẩu của cô bỗng chốc được nâng lên một tầng cao mới.
“Đa tạ thái hậu đã khen!”
“Xí, anh mới là thái hậu ấy, anh là Từ Hy thái hậu!”
“Cô nghe nhầm rồi, tôi nói là quá dày[1] chứ không phải thái hậu. Tôi không nói cô là Từ Hy thái hậu, mà tôi nói da mặt cô quá dày!” Lư Hạo Tường dùng giọng chế nhạo, giải thích từng từ một.
[1]. Quá dày và thái hậu có phát âm giống nhau là tàihòu, và đều có âm hán việt là “thái hậu”.
“Lư Hạo Tường, anh đừng quá quắt như thế!” Thẩm Xuân Hiểu bừng bừng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lư Hạo Tường không hề để tâm tới thái độ tức giận và uy hiếp của cô trong điện thoại, vẫn trêu đùa: “Chẳng phải cô được yêu thích nhất sao? Chẳng phải cô là người được cánh đàn ông tặng hoa nhiều nhất sao? Chẳng phải cô muốn đi khiêu vũ sao? Ở đây tranh luận với tôi về vấn đề thái hậu, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian của cô à?”.
Thẩm Xuân Hiểu vốn định tắt máy nhưng lại bị anh chiếm thế thượng phong, cô đảo mắt, cười dịu dàng nói: “Anh nói rất đúng, tôi quên mất. Đằng kia có bao nhiêu anh chàng tuấn tú, sao tôi lại nhẫn nại ở đây để tức giận với cú điện thoại chẳng ra gì chứ? Ai không biết lại tưởng tôi mù màu!”.
“Haizzz, trong điện thoại mà cô còn khoác lác với tôi được, cô cứ khoác lác đi, dù sao khoác lác cũng không đánh thuế!” Lư Hạo Tường ra vẻ thở dài, như đang đối diện với một người không biết lượng sức mình vậy.
“Anh ngoài việc quen đem bụng dạ tiểu nhân ra đo lòng quân tử thì thực sự chẳng có sở trường nào nữa. Nhưng tôi hiểu, xấu xa không phải là lỗi của anh, mà do mẹ anh đã giáo dục anh không đến nơi đến chốn. Nếu chấp nhặt anh thì chẳng phải tôi cũng giống anh sao, như thế sự giáo dục suốt hai mươi tám năm qua của mẹ tôi sẽ chả được thỏa đáng. Xin lỗi, tôi không có thời gian đùa cợt với anh nữa, anh đi đâu hóng mát thì đi đi, tôi đi tận hưởng buổi tối lãng mạn đây!”
Lư Hạo Tường cười ha ha, không hề tức giận, lời nói ra như tên lửa với sức sát thương lớn: “Người như cô, vừa không dịu dàng, vừa không thục nữ, vừa không đoan trang, tuổi đã cao tính tình còn xấu, thế mà những anh chàng ưu tú đó cũng để mắt tới sao? Trừ phi họ mù màu, hoặc bị cận một nghìn tám trăm độ. Ha ha!”.
“Lư Hạo Tường, anh chết đi!”
Thẩm Xuân Hiểu quay lại đám đông, Triệu Yến Minh thấy sắc mặt bạn không tốt, ánh mắt bừng bừng tức giận, vội nói: “Cậu sao thế? Tức giận à? Hai người lần nào nói chuyện cũng cãi nhau, thật chẳng ra sao. Nhanh lên, mọi người đang khiêu vũ rồi, tớ vì đợi cậu nên đã từ chối mấy người rồi đấy”.
Âm nhạc đã vang lên, trong sân mấy đôi nam nữ đang cuốn theo điệu nhạc. Những người không khiêu vũ thì uống nước và cười nói với nhau, không khí vô cùng vui vẻ.
Thẩm Xuân Hiểu lặng lẽ ngồi xuống, rầu rĩ nói: “Cậu cứ khiêu vũ trước đi, tớ ngồi một lát!”.
“Sao thế? Người đó là bạn trai cũ của An Châu chứ có phải bạn trai cậu đâu, hai người cãi cọ gì vậy?”
“Nếu có bạn trai như thế tớ đã nhảy lầu ngay rồi.” Thẩm Xuân Hiểu hậm hực nói: “Con người đó thật sự không thể thuyết phục nổi!”.
“Sao lại không có cách nào thuyết phục?” Triệu Yến Minh lại cười, trêu đùa: “Xuân Hiểu, trong ấn tượng của tớ, cậu không phải người ăn chay, một cái miệng sao có thể chống lại máy bay ném bom mô hình nhỏ được. Thế nào? Lại bị người ta hạ gục? Anh chàng kia quả thực có công lực thâm hậu, ừm, không tồi, thật khiến người khác ngưỡng mộ!”.
Thẩm Xuân Hiểu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn.
Triệu Yến Minh cười nói: “Đừng để tâm nữa, anh chàng Chương Phương Hựu của cậu vẫn đang ở bên kia nhìn cậu kìa, chắc anh ấy đang đợi cậu khiêu vũ bản nhạc đầu tiên đấy. Phải thể hiện hình tượng cho tốt vào, đừng để ánh mắt này làm hỏng tất cả!”.
Thẩm Xuân Hiểu dở khóc dở cười, gặp phải đồng nghiệp như thế, lại cả người bạn lúc nào cũng đổ thêm dầu vào lửa nữa, đúng là nghiệp chướng cả đời mà. Cô không chịu nổi nên gục đầu xuống gối, giá như mình có thể biến mất, hoặc xuyên không[2] thì tốt, bởi ở đây toàn những người chẳng ra sao cả!
[2]. Xuyên không: Là quá trình một nhân vật từ một thời gian không gian này đến một thời gian không gian khác.
Ngồi như vậy chưa được bao lâu thì Triệu Yến Minh hích hích cô, khẽ khàng nói: “Xuân Hiểu, anh chàng Chương Phương Hựu của cậu đến rồi!”.
Chương Phương Hựu đã đợi cơ hội này từ lâu, anh muốn mời Thẩm Xuân Hiểu khiêu vũ khúc nhạc đầu tiên, anh tin rằng, chỉ cần mình mở lời mời, Thẩm Xuân Hiểu sẽ không từ chối. Rồi anh sẽ dắt cô bước lên sân khấu, cùng cô nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc và đón nhận tất cả ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thật lãng mạn biết bao!
Nhưng đáng tiếc, Trương Hướng Dương còn chưa tuyên bố buổi khiêu vũ bắt đầu thì cô đã đi sang bên nghe điện thoại, kết quả là bản nhạc đầu tiên đã có người khác lên nhảy. Cô nói chuyện điện thoại rất lâu, mãi chẳng quay lại. Nhìn những đôi nam nữ đang vui vẻ trên sân nhảy, trong lòng anh vô cùng sốt sắng.
Lúc Thẩm Xuân Hiểu quay lại, tuy màn đêm đã buông nhưng dưới ánh đèn mờ, anh vẫn cảm thấy tâm trạng cô không tốt, bởi thế anh có chút do dự.
Đến khi Thẩm Xuân Hiểu gục đầu xuống gối, anh nghĩ đã đến lúc mình phải làm gì đó, tuy không biết cô đang đau lòng hay tức giận, song an ủi tâm hồn đang đau khổ và giúp cô có tâm trạng vui vẻ là điều anh làm được.
Nghe lời thì thầm nhắc nhở của Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu đành ngẩng đầu lên. Lúc này, Chương Phương Hựu đã đến trước mặt cô, khẽ khom lưng và chìa tay ra, lịch sự nói: “Xuân Hiểu, anh có thể mời em nhảy một bản không?”.
Những lời chát chúa của Lư Hạo Tường vẫn còn văng vẳng bên tai, Thẩm Xuân Hiểu tức giận đến nỗi hơi thở không ổn định, đồ tiểu nhân chanh chua cay nghiệt ấy đã quá khinh thường, quá sỉ nhục mình.
“Người như cô, vừa không dịu dàng, vừa không thục nữ, vừa không đoan trang, tuổi đã cao tính tình còn xấu, thế mà những anh chàng ưu tú đó cũng để mắt tới cô sao? Trừ phi họ mù màu, hoặc bị cận một nghìn tám trăm độ.”
Là ai nhịn ai đây?
Cô muốn cho anh thấy, Thẩm Xuân Hiểu cô chỉ cần mở lòng là có thể tìm được bạn trai ưu tú hơn anh nhiều, ví như anh chàng Chương Phương Hựu ở trước mặt đây!
Bởi thế, đối với lời mời của Chương Phương Hựu, cô mỉm cười rồi nắm lấy tay anh đứng lên, hai người bước vào sàn nhảy rồi phiêu du cùng điệu nhạc.
Triệu Yến Minh tròn mắt há miệng ngạc nhiên khi thấy Thẩm Xuân Hiểu không hề do dự, chuyến đi này thực sự đáng giá! Những suy nghĩ rối ren của Thẩm Xuân Hiểu cuối cùng cũng khôi phục được trạng thái bình thường, cô hiểu rằng phải nắm lấy cơ hội và để mắt đến người đàn ông bên cạnh!
Triệu Yến Minh còn phấn khích hơn cả việc mình tìm được bạn trai, cô quyết định tối nay sẽ không nhảy bài nào mà chỉ làm khán giả, ngồi xem biểu hiện của Thẩm Xuân Hiểu suốt buổi, để ghi nhớ ngày đặc biệt này. Đương nhiên, cô cũng sẽ có thêm tư liệu và tình tiết cho cuốn tiểu thuyết Nhật ký xem mặt của cô gái phấn đấu vì hôn nhân kia.
Thẩm Xuân Hiểu lúc đầu còn có chút ngại ngần khi bị một người khác giới dắt lên sàn nhảy, lúc anh đặt tay lên eo, nắm tay cô, sự tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, tất cả khiến cô có chút lâng lâng. Mấy năm nay, trừ những lúc xã giao trong công việc, cô rất ít khiêu vũ. Nhưng cảm giác hôm nay rõ ràng khác hẳn so với cảm giác xã giao ấy.
Hương nước hoa trên người Chương Phương Hựu thoang thoảng, dần lan tỏa theo từng động tác của anh. Cô không ghét đàn ông sức nước hoa. Từng cử chỉ lời nói của Chương Phương Hựu đều rất nhã nhặn, lịch sự, nhìn một cách tổng thể có thể thấy, anh là một người đàn ông ưu tú. Hơn nữa, từ cơ thể anh, cô còn ngửi thấy mùi vị của mối tình đầu, tuy mối tình đầu đầy đau xót không đáng để nhớ, nhưng nó lại là vết tích khó có thể phai mờ.
Cô không ghét anh.
Cô nghĩ, đúng là anh rồi.
Anh ân cần, chu đáo như thế, tinh tế tỉ mỉ như thế, phong độ ngời ngời như thế, biểu hiện xuất chúng như thế, còn điều gì mình không hài lòng chứ?
Một bản khiêu vũ kết thúc, hai người đã có chút cảm giác tâm đầu ý hợp, những bài khiêu vũ tiếp sau đó, hai người đều không đổi bạn nhảy.
Trương Hướng Dương quan sát toàn cục, đôi mắt tinh nhanh của anh đương nhiên phát hiện ra chuyện ấy, bất giác có cảm giác thành công. Thấy Triệu Yến Minh vẫn ngồi một bên, không hề nhảy bài nào nên anh cầm hai lon coca đi đến, đưa cho cô một lon rồi ngồi xuống, cười nói: “Yến Minh, sân nhảy sôi động như thế chỉ có cô là không tham gia, sao không ra nhảy một bản chứ?”, sau đó ngẩng đầu uống nước.
Từ lần phỏng vấn trước, Triệu Yến Minh và anh sớm đã thân quen như anh em, cô cười nói: “Tôi đã nói với anh mục đích mình đến đây rồi, tất cả đều thuận lợi, bởi thế anh cũng có thể không cần chú ý tới tôi nữa!”.
“Tôi muốn không chú ý tới cô, nhưng người khác lại không thế! Yến Minh, bạn cô rất có mắt nhìn đấy, Chương Phương Hựu là một anh tài, tốt nghiệp MBA[3], tuổi còn trẻ nhưng sự nghiệp rất thành công, thu nhập khủng, đến nay vẫn còn độc thân, đúng anh chàng độc thân quý hiếm đấy. Tôi vốn định giới thiệu cho cô, nhưng anh ấy và bạn cô lại có duyên, sau này tôi phải giúp cô tìm người khác rồi!” Trương Hướng Dương nhấp một ngụm nước, cười nói.
[3] MBA là viết tắt của Master of Business Administration, là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, thu hút nhiều người ở một phạm vi rộng trong các ngành học có tính học thuật.
“Được thôi, thế thì nửa đời còn lại của tôi trông đợi vào anh đấy!”. Triệu Yến Minh cười đùa, bỗng cảm thấy câu mình vừa thốt ra rất kỳ quặc liền che miệng thẹn thùng.
Trương Hướng Dương rõ ràng cũng cảm thấy thế bèn nhìn cô đầy ý vị, nói: “Thế thì thật vinh hạnh!”.
Triệu Yến Minh cười lấp liếm, nói: “Tôi thích không khí náo nhiệt, chỉ cần lần nào có hoạt động anh cũng gọi tôi là tôi có thể gặp được Bạch Mã hoàng tử của đời mình rồi!”.
“Chuyện duyên phận rất kỳ diệu, biết đâu giây phút này chính là lúc tình yêu đến!” Trương Hướng Dương chống một tay xuống đất, người hơi nghiêng về phía trước, tay còn lại cầm lon coca đặt lên đầu gối, ánh mắt hướng về sân nhảy.
Triệu Yến Minh cũng hướng về sân nhảy, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh, tươi cười nói: “Xem ra mấy đôi này đều có hy vọng, có thể sẽ thành công đấy chứ?”.
“Đúng thế, vẫn còn mười ngày nữa, tôi không dám nói mấy đôi này sẽ thành công một trăm phần trăm, nhưng năm mươi phần trăm thì có hy vọng”. Trương Hướng Dương quay đầu, nhìn cô cười, “Hoàn thành sự giao phó của cô, tôi cũng cảm thấy mình làm được một chuyện lớn rồi!”.
Triệu Yến Minh cười, nhìn Chương Phương Hựu và Thẩm Xuân Hiểu trên sân nhảy, nói: “Cảm ơn anh đã để tâm tới chuyện của tôi như thế!”.
“Cô khách khí rồi, tôi là người kinh doanh nhưng cũng không phải là người ăn không. Cô không mắng tôi là kẻ đầu cơ tôi đã mãn nguyện lắm rồi”. Trương Hướng Dương tươi cười.
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, Thẩm Xuân Hiểu đứng cách đó không xa nhìn thấy, cũng được hưởng lây sự thư thái trong nụ cười của Triệu Yến Minh, thêm vào nữa, dưới những động tác khiêu vũ thuần thục của Chương Phương Hựu, cô bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
Buổi tiệc mãi đến khuya mới tan, Triệu Yến Minh vẫn ngồi cùng Thẩm Xuân Hiểu đến tận giây phút cuối cùng, cứ ngủ gà ngủ gật như sắp chạm đầu xuống đất, không biết bao lâu sau cô mới bị Thẩm Xuân Hiểu gọi dậy.
Triệu Yến Minh dụi dụi mắt nhìn Thẩm Xuân Hiểu, sau đó lại nhìn Chương Phương Hựu ở bên cạnh, mơ mơ màng màng nói: “Kết thúc rồi à?”.
“Kết thúc rồi!” Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Yến Minh, cậu đã mệt thế rồi, sao không về ngủ đi?”.
“Ở lại cùng cậu mà!” Triệu Yến Minh đấm lưng đấm vai, không mấy thiện cảm nói: “May mà đã bôi thuốc muỗi rồi, nếu không, hai người được ngắm trăng ngắm hoa, còn tớ bị muỗi cắn, thật thiệt thòi. Cô Thẩm, tôi về đây!”.
Muỗi? Lúc trước trong điện thoại, Lư Hạo Tường cũng nói An Ni là muỗi, người đàn ông tự kiêu tự đại đó còn tưởng mình tài ba lắm, nếu chẳng phải cô bé An Ni không biết phân biệt tốt xấu, chắc chẳng có ai để mắt tới anh ta. Nhưng, nghĩ đến chuyện An Ni một ngày đến phòng làm việc của Lư Hạo Tường báo cáo mấy lần, dù sao cô cũng thấy bái phục dũng khí của cô ấy. Con người độc miệng như anh ta làm sao có thể nói ra những lời hay được chứ? An Ni lại có thể chịu đựng được, khả năng chịu đựng ấy mạnh hơn cô nhiều.
Không nghĩ tới con người nhỏ mọn ấy nữa, anh ta chỉ lãng phí thời gian của cô mà thôi.
Hôm nay đã trải qua một buổi tối thật vui vẻ, cô không những nghĩ thấu một số chuyện, mà còn có dũng cảm để bước tiếp. Chiến thắng được những ám ảnh trong lòng, quan trọng là cô đã bước đầu vượt qua chính mình. Bởi thế, cô rất hài lòng về bản thân, nhìn Yến Minh đang mắt nhắm mắt mở mà vẫn còn lớn tiếng, bèn cười nói: “Để chúng tớ đưa cậu về!”.
Triệu Yến Minh đang bị cơn buồn ngủ tra tấn đầu óc nhưng vẫn bắt bớ được hai từ “chúng tớ”, liền lim dim mắt nói: “Hơi xa một chút thôi, không cần phải đưa về đâu. Các cậu muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng quan tâm đến tớ”, rồi bước thấp bước cao đi về phòng mình.
Thẩm Xuân Hiểu tươi cười nhìn theo bóng Triệu Yến Minh, sau đó nghiêng đầu nói với Chương Phương Hựu: “Em cũng phải về đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon!”.
“Chúc em ngủ ngon!”
Ngày hôm sau là buổi đi leo núi, Trương Hướng Dương đã chọn nơi khá cao. Sau khi giải thích tường tận đường đi, anh đề nghị mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cánh đàn ông phải thể hiện phong độ, mỗi người cần mang theo một túi đồ ăn, cố gắng trèo lên địa điểm để ăn bữa cơm dã ngoại trước buổi trưa, sau đó xuống núi trước bốn giờ chiều.
Đoàn leo núi gồm hai mươi ba người, ngoài Trương Hướng Dương và trợ lý của anh ra, còn có chín người đàn ông và mười một cô gái. Triệu Yến Minh cười nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Haizzz, đúng là lắm sói ít mồi, Xuân Hiểu, cậu phải thật nhanh mắt nhanh tay, đừng để tay trắng đấy!”.
“Đi thôi, cậu mới là sói ấy!”
Triệu Yến Minh phì cười, nói: “Hôm nay tớ không đi cùng cậu nữa, cho anh chàng Chương Phương Hựu có cơ hội được thương hoa tiếc ngọc chứ. Tớ sẽ lên núi trước cùng Tiểu Hàn, trợ lý của Trương Hướng Dương, để chuẩn bị bữa cơm dã ngoại!”.
Thẩm Xuân Hiểu quét mắt dò xét một lượt rồi trêu đùa: “Anh chàng Tiểu Hàn đó đã lên núi chuẩn bị từ lâu rồi, cậu đuổi kịp được sao? Đừng gây phiền phức cho người ta nữa, hay cậu đi chậm rãi chờ Trương Hướng Dương ở phía sau đi!”.
Triệu Yến Minh trừng mắt nhìn, song nghĩ đi nghĩ lại, cô đúng là không thể theo nổi Tiểu Hàn, nói không chừng lại đúng như lời con quạ này nói, cứ lẵng nhẵng bám theo chân người ta thật không hay. Nhưng cô không chịu cúi đầu trước Thẩm Xuân Hiểu, ương ngạnh nói: “Đừng nhìn người bằng con mắt hạn hẹp thế chứ?”, rồi khẽ đẩy Xuân Hiểu: “Cậu mau đi đi, chúng mình gặp nhau ở điểm cuối nhé!”.
Mọi người vui vẻ cười cười nói nói leo lên đích, lúc đầu, đoạn đường còn đẹp, càng về sau càng khó đi, đây chính là lúc các đấng mày râu thể hiện bản lĩnh.
Mỗi lần qua những ngọn dốc cao một chút, Chương Phương Hựu đều kịp thời đưa tay cho Thẩm Xuân Hiểu. Thẩm Xuân Hiểu cười cười rồi nắm tay anh, để anh kéo lên.
Thẩm Xuân Hiểu kéo Triệu Yến Minh đi cùng, lúc Chương Phương Hựu giúp Thẩm Xuân Hiểu, anh cũng tiện tay giúp cả Triệu Yến Minh.
Đi được một đoạn, Triệu Yến Minh không muốn làm phiền hai người này nữa, bức bối nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Hóa ra đây chính là cái mà người ta nói rằng ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ sao? Một cô gái hiện đại, ai gặp cũng yêu mến như tớ mà lại không cẩn thận bị coi là quạ đen, như thế tớ sao chịu nổi?”.
Thẩm Xuân Hiểu suýt nữa thì cười lăn xuống núi, mãi mới đứng vững được, rồi chỉ vào Yến Minh, nói: “Đúng là tự làm khổ mình, người khác giúp thì cậu không cần, đến khi chúng tớ giúp, cậu lại nói những lời nhảm nhí!”.
“Người mà tớ muốn người ta giúp, người ta lại đi giúp người con gái khác rồi; người muốn giúp tớ, tớ lại chẳng ưng, sao tớ có thể chấp nhận tình cảm của người ta chứ, ra những ám thị sai lầm với người ta khiến người ta hiểu nhầm đấy, biết không?” Triệu Yến Minh liếc nhìn Xuân Hiểu. “Cậu tưởng ai cũng may mắn như cậu chắc?”
Thẩm Xuân Hiểu chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Chuyến du lịch này, Triệu Yến Minh đã cố ý biến mình thành một chiếc lá xanh, lúc nào cần xuất hiện mới xuất hiện, khi không nên xuất hiện thì tuyệt đối không xuất hiện. Thẩm Xuân Hiểu ban đầu còn chưa cảm thấy điều đó, sau vài ngày cô mới dần nhận rõ.
Thực ra, kéo được Thẩm Xuân Hiểu đến tham gia hoạt động này chính là một sự nỗ lực hết mình của Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu cũng biết điều đó, chỉ là hai người chẳng ai nói ra, dù trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố tình che đậy.
Triệu Yến Minh bình thường luôn làm tổn thương bạn bè, nhưng những lúc quan trọng, cô sẽ sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng đúng như những gì cô nói. Thẩm Xuân Hiểu rất vui vì lần này được đi cùng Chương Phương Hựu, đây không những là lời từ biệt với quá khứ, mà còn có thể thông báo chuyện này với bố mẹ, với Yến Minh.
Mấy ngày này, Chương Phương Hựu luôn ở bên Thẩm Xuân Hiểu. Những lúc Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy mệt mỏi, anh luôn kịp thời đưa tay giúp đỡ, luôn quan tâm, ở bên cô; khi cô khát, anh đưa cho cô loại nước khoáng tốt nhất và đem đến cho cô sự an ủi mát lành.
Dưới sự chăm sóc ân cần như thế, Thẩm Xuân Hiểu luôn thấy ấm áp vì được quan tâm, che chở, và coi trọng. Trái tim cô đã vô tình nương tựa, vô tình mê đắm, vô tình chấp nhận sự ấm áp ấy.
Thời gian mười ngày nhanh chóng trôi đi, trong quãng thời gian đó, cô nhận được bốn cuộc điện thoại của Lư Hạo Tường, tất cả đều không nằm ngoài chuyện công việc, đương nhiên, cũng chẳng tránh khỏi những lời nói chua ngoa, bốp chát.
May mà nói chuyện qua điện thoại, không nhìn thấy mặt đối phương nên lời lẽ cũng trôi chảy hơn nhiều, vừa mới cãi nhau là đã lấy hết lời nói khó nghe nhất để làm hung khí, sức sát thương lớn đến nỗi trời đất mờ mịt, nhật nguyệt lu mờ.
Thẩm Xuân Hiểu thật chẳng hiểu nổi, rõ ràng Lư Hạo Tường giúp đỡ mình nhưng miệng lưỡi lại luôn khiến người ta khó chịu, bởi thế không thể trách vì sao lòng tốt kia chẳng được báo đáp, mà chỉ có thể trách cái miệng ăn nói độc địa ấy. Với cái miệng lưỡi độc địa như thế, còn ai muốn báo đáp anh ta nữa?
Nhưng sau khi lời qua tiếng lại, Thẩm Xuân Hiểu rất nhanh lấy lại tâm trạng. Mọi người nói phụ nữ trong tình yêu là đẹp nhất, câu nói ấy quả rất đúng với Thẩm Xuân Hiểu.
Trái tim héo úa bốn năm giờ như nắng hạn gặp mưa rào, càng thêm quý trọng, càng thêm ngọt ngào, khóe mắt tươi vui tựa mùa xuân, đáy mắt chan chứa tình cảm, khuôn mặt tươi như hoa đào, từng nụ cười, từng cử chỉ đều mang theo những trạng thái khác nhau, ngay cả Triệu Yến Minh cũng vừa ngưỡng mộ vừa giễu cợt, nói: “Xuân Hiểu, các cậu không phải đã làm những chuyện không nên làm rồi chứ? Nếu không, sao cậu lại nhuận sắc đến thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu vừa bực vừa buồn cười, gương mặt ửng hồng, nói: “Kẻ xấu không nói lời hay!”, rồi chẳng thèm chấp Yến Minh nữa.
Ngay cả những lời nói ấy của Yến Minh, cô cũng có thể chịu đựng được, chỉ nhẹ nhàng cười đùa một câu như thế, chứng tỏ bây giờ tâm trạng của Thẩm Xuân Hiểu rất tốt. Cho dù Lư Hạo Tường có bắn tên lửa đạn đạo thì cô cũng có thể giở đủ lý lẽ ra công kích mà không khiến mình bị thương. Vì thế, Lư Hạo Tường lần nào cũng bị cô chiếm thế thượng phong và luôn bực tức tắt điện thoại trước.
Cô còn nhận được ba cuộc gọi của An Châu, trong đó một cuộc nhận lúc đang ở cùng Yến Minh.
Bạn thân vẫn là bạn thân, cho dù xa cách trùng dương, cho dù lâu lắm rồi không liên lạc nhưng chỉ cần một cuộc gọi là ba cô gái lại trò chuyện vui vẻ. An Châu oang oang kể về những ngày tháng ở bên kia đại dương, tất cả cũng không nằm ngoài chuyện cô đã hạnh phúc bên Daniel như thế nào và tình yêu tươi đẹp ra sao.
Vừa gọi điện về, An Châu đã phản đối Triệu Yến Minh đến giờ vẫn còn một mình một bóng, nhưng Triệu Yến Minh không hề bận tâm, nói qua điện thoại: “Cậu với Xuân Hiểu, ai cũng nói tớ nhỏ tuổi nhất, nên tớ phải nhường các cậu, chẳng phải sao?”.
An Châu cười đùa: “Cậu còn nhỏ tuổi à, cậu nhỏ hơn tớ mấy tháng chứ?”.
Triệu Yến Minh không phục, cô cho rằng nhỏ hơn một ngày vẫn là nhỏ, cho nên, nếu hai người kia chưa kết hôn thì việc mà mình chưa có bạn trai cũng chẳng có gì to tát.
Rời xa công việc, rời xa mọi phiền não, ai ai cũng vô cùng vui vẻ.
Mười ngày này đối với Thẩm Xuân Hiểu đều như những ngày tháng ở chốn thần tiên. Cô và Chương Phương Hựu đã từ xa lạ trở thành thân thiết, cô cảm thấy trái tim mình thực sự rung động.
Từ trước tới nay, cô không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng gặp nhau, trò chuyện và hiểu nhau như thế chính là sự phát triển tự nhiên của tiếng sét ái tình. Cô vẫn có thể vui vẻ đồng ý.
Kỳ nghỉ kết thúc, vẫn là xe của Hiệp hội Thước kiều trực tiếp đưa về. Vì ngồi trên xe có chút mệt mỏi nên mọi người đều ai về nhà nấy, Chương Phương Hựu muốn đưa Thẩm Xuân Hiểu về nhưng cô lại cười và khước từ.
Mười ngày này đúng là một lần thể nghiệm hoàn toàn mới mẻ, song nó lại nhanh tựa giấc mơ, cô vẫn giữ một phần lý trí, không bị tình yêu đến đột ngột kia làm u mê. Cô hy vọng có một không gian riêng để được vùi mình trong đó.
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, nằm trên chiếc giường của mình với chăn đệm mềm mại, êm ái, cảm giác thật dễ chịu.
Quãng thời gian ở trang trại, tuy ngày nào cũng được ngắm cảnh đẹp và vui vẻ cùng Chương Phương Hựu, nhưng đó là cảm giác hưng phấn và kích thích, còn bây giờ lại là cảm giác thoải mái, an lành.
Chỉ gia đình mới có thể đem lại cho cô cảm giác này, dù hiện tại ngôi nhà vẫn độc mình cô.
Nằm trở mình trên giường, sau khi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cô mới dậy bật máy tính, đăng nhập QQ, thay dòng chữ hiển thị: Chuyến du lịch thật vui! Quay về nhà thật tuyệt!
Cô vốn không thích viết lên trang không gian QQ, nhưng bây giờ tâm trạng rất tốt, lại chẳng có nơi nào để giãi bày, nên quyết định viết một bài nhật ký. Vừa nhấn chuột mở trang không gian, đã thấy có âm báo tin nhắn.
Nick Tôi biết cô đang nghĩ gì với chiếc đầu gật gù và một chú chim cánh cụt béo múp đang nhảy nhót bên cạnh, Thẩm Xuân Hiểu thấy rất hài hước nên kích chuột vào đó, anh lại gửi một gương mặt cười, phía dưới có dòng chữ: “Về rồi sao?”.
Vì người này lần trước đã giúp Thẩm Xuân Hiểu nên đối với anh, cô có cảm giác khá thân thiết, anh ít khi lên mạng nhưng cô cũng gặp được anh trên QQ mấy lần, dần dần trở thành bạn thân. Chỉ gặp nhau qua mạng, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết mặt. Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy người bạn như thế càng chất phác, càng thân thiết và càng thích hợp để cô trải lòng.
Bây giờ, tên nick của anh đã không còn dài như thế mà đổi thành Nhàn Đình[4]. Dường như lúc đầu anh dùng nick Tôi biết cô đang nghĩ gì để Thẩm Xuân Hiểu đắn đo, cân nhắc. Thẩm Xuân Hiểu rất thích tên gọi mới này, bởi hai chữ ấy, vừa nhìn đã có thể cảm nhận được sự tự nhiên và phóng khoáng, cảm nhận được phong thái cũng như tấm lòng của con người ấy. Không ngờ về đến nhà, người đầu tiên gửi tin nhắn cho cô là anh, cô cũng gửi lại biểu tượng mặt cười và nói: “Đúng thế, tôi mới về chiều nay!”.
[4] Nghĩa là sân vắng.
“Cô viết là: Chuyến du lịch thật vui! Quay về nhà thật tuyệt! Có phải như người xưa nói, Dù cảnh sắc nơi đất khách tươi đẹp nhưng trái tim vẫn khắc khoải nỗi nhớ nhà?”
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy anh ăn nói rất nho nhã lịch sự, không giống như ngày mới quen. Lúc đó, anh thêm Xuân Hiểu vào QQ, biểu hiện rất nhanh nhạy và nhiệt tình, hoạt bát và láu lỉnh. Song từ khi đổi tên QQ, dường như ngay cả tính cách của anh cũng thay đổi theo. Có điều, việc này không quan trọng, quan trọng là dù nói chuyện qua mạng nhưng cuộc trò chuyện vẫn rất vui vẻ.
Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Đúng là có cảm giác đó thật, bởi đi du lịch khiến tâm trạng thoải mái, khi về nhà, tâm trạng càng tốt hơn!”.
Cô cảm giác Nhàn Đình có kiến thức rộng, hiểu biết, hơn nữa lại luôn dùng từ nho nhã, lịch thiệp, dù là trích dẫn kinh điển song cũng không khiến người khác có cảm giác anh cổ lỗ sĩ.
Có một người bạn trên mạng như thế, cô không hề cảm thấy vô vị khi nói chuyện.
Mải trò chuyện đến hơn chín giờ, Nhàn Đình cười nói: “Ngày mai cô còn phải đi làm, hơn nữa đi du lịch về cũng mệt, cô nghỉ sớm đi!”.
“Được!” Thẩm Xuân Hiểu cười cười, gõ chữ, chân thành nói: “Nói chuyện với anh rất vui!”, sau đó gửi biểu tượng bye bye, rồi đóng khung hội thoại lại, tắt máy, súc miệng và đi ngủ.
Hôm sau đi làm, Thẩm Xuân Hiểu tươi cười, ung dung xuất hiện ở đại sảnh công ty, một giấc ngủ ngon lành với tâm trạng thoải mái khiến cô vô cùng rực rỡ.
Cô nhân viên lễ tân vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc nói: “Giám đốc Thẩm, hôm nay chị thật xinh đẹp!”.
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, bước qua bàn lễ tân rồi đến đợi thang máy. Cô không muốn khoa trương nhưng tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà lại thể hiện rõ tinh thần phấn chấn.
Lư Hạo Tường cũng đang đứng ở cửa thang máy, nghe thấy tiếng bước chân, anh uể oải nghiêng đầu nhìn, thấy cô, đôi mắt anh khẽ nheo lại dò xét.
Thẩm Xuân Hiểu liếc nhìn anh. “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?”
Lư Hạo Tường nhếch lên một nụ cười, nói: “Đi du lịch về sao nhìn hưng phấn quá vậy? Khí sắc không tồi đâu!”.
“Thì sao, anh ngưỡng mộ?”
Lư Hạo Tường khẽ cười. “Tôi vui!”
“Anh vui điều gì?”
“Cuối cùng cô cũng xử lý được vấn đề thấp giá của bản thân, nghe nói tình yêu có thể điều tiết hormone! Sau này bộ phận Thiết kế và Thị trường sẽ có những ngày tháng yên bình rồi, tôi vui mừng thay cho họ!” Lư Hạo Tường chậm rãi nói: “Cô có thể tạo phúc cho hai bộ phận thì tôi không vui sao được?”.
Nếu là trước đây, Lư Hạo Tường nói như thế, Thẩm Xuân Hiểu đã nổi cơn tam bành lên rồi, nhưng bây giờ cô không hề tức giận, chỉ liếc nhìn anh, dửng dưng cười nói: “Lư Hạo Tường, anh không biết thế nào là cao cấp sao? Một người đàn ông mà luôn bàn về vấn đề đắt rẻ, tôi thấy xấu hổ thay anh đấy!”.
Thang máy đã đến, cô kiêu hãnh bước vào. Lư Hạo Tường cũng bước theo sau rồi ấn nút đóng cửa, chọn số tầng. Thẩm Xuân Hiểu đứng bên, chẳng thèm liếc nhìn anh một cái.
Tuy thang máy đến làm gián đoạn câu chuyện, nhưng sau khi vào thang máy, Lư Hạo Tường lại không hể phản pháo. Thẩm Xuân Hiểu nghĩ rằng anh như thế là chủ động chịu thua. Cô đang lúc tâm trạng tốt nên cũng chẳng muốn thừa nước đục thả câu, bèn đổi chủ đề: “Lần trước trong điện thoại anh có nhắc đến chuyện của quầy hàng Hoa Vũ, rốt cuộc tình hình thế nào?”.
Lư Hạo Tường nhìn cô, oang oang nói: “Xin lỗi, tôi không quen nói chuyện công việc trong thang máy. Cô muốn biết thì lát nữa đến phòng tôi nói chuyện!”.
Thẩm Xuân Hiểu bị nói mỉa, nhìn gương mặt không chịu hợp tác của anh rồi cười nói giễu cợt: “Sao? Đang hối lỗi? Hay đang tức giận đấy?”.
“Tôi tức giận gì chứ? Tôi có gì cần hối lỗi sao?” Lư Hạo Tường dè bỉu.
“Thế sao? Thật ngang ngạnh!” Thẩm Xuân Hiểu đánh mắt quan sát anh một lượt, thấy anh mặc chiếc sơ mi màu xanh nhạt, thắt ca vát xanh đậm, ăn mặc rất chỉn chu, làm toát lên gương mặt nho nhã vốn có mà lại bừng bừng khí khái anh hùng, đúng là vô cùng hiên ngang phong độ. Nhưng con người xấu tính, độc mồn độc miệng này mà cũng xứng với những từ đẹp đẽ ấy sao?
“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?” Lư Hạo Tường bị cô nhìn nên có chút mất tự nhiên, liền phản kích lại một câu không mấy hùng hồn.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, đảo mắt tinh nghịch hỏi: “Hôm nay có hội nghị chính thức nào không? Hay là, anh cũng sốt ruột rồi nên ăn mặc đẹp để đi xem mặt?”.
“Tôi không rỗi hơi mà quan tâm đến cô!” Lư Hạo Tường tránh ánh nhìn của cô, trong đáy mắt có tia bối rối.
Thẩm Xuân Hiểu lại lần nữa chiếm thế thượng phong, nhìn dáng vẻ của Lư Hạo Tường, cô nghĩ mình đã đoán đúng. Lư Hạo Tường chắc chắn sắp đi xem mặt, nếu không anh ta ăn mặc bảnh bao, ánh mắt long lanh như thế làm gì?
Thang máy đến nơi, Lư Hạo Tường vốn đứng bên cửa nhưng anh không nhường đường mà bước ra ngoài trước.
Thẩm Xuân Hiểu cất bước theo sau.
Đi được một đoạn, Lư Hạo Tường bỗng ngoái đầu lại, thấy Thẩm Xuân Hiểu vẫn đi phía sau, liền nhắc nhở: “Phòng làm việc của cô hình như không ở hướng này!”.
“Tôi biết, tôi đến phòng anh!”
“Đến phòng tôi làm gì?” Lư Hạo Tường dừng bước.
Ánh mắt Thẩm Xuân Hiểu chứa đựng ý cười tinh nghịch nhưng biểu hiện lại rất đỗi vô tội, nói: “Tại anh bảo không quen nói chuyện công việc trong thang máy nên tôi đành đến văn phòng của anh để bàn bạc thôi!”.
“Ồ!” Lư Hạo Tường có chút không bận tâm, cũng chẳng hỏi nhiều mà tiếp tục bước đi.
Đến văn phòng của mình, anh ngồi xuống rồi lấy trong ngăn bàn bên trái ra một tập giấy, đưa cho cô, nói: “Cô xem những cái này trước đi!”.
Thẩm Xuân Hiểu ngồi ở ghế tiếp khách đối diện anh, mở tập giấy ra, trong đó là những biểu đồ số liệu và tài liệu, vừa xem một lượt, cô đã biết ngay xảy ra chuyện gì.
Dạo trước, cô vô cùng nổi trội, Giả Lạc Sơn ngay cả số người tham dự hội chợ triển lãm cũng không nắm được, còn những trang phục mẫu mà cô đề xuất mặc dù hoàn toàn là phương án dự phòng nhưng lại được thực hiện hết sức thành công, khiến Giả Lạc Sơn cảm thấy yếu thế, ông ta đã lợi dụng mười ngày cô đi du lịch để ngấm ngầm hãm hại, gây khó dễ cho cô.
Bởi thế, Thẩm Xuân Hiểu vừa rời công ty, ông ta đã lập tức hành động.
Ông ta là phó tổng giám đốc, chức vụ rõ ràng cao hơn Thẩm Xuân Hiểu một cấp, lại là người trực tiếp quản lý bộ phận Thiết kế và Thị trường, bởi vậy, ngấm ngầm ra tay là việc vô cùng dễ dàng. Còn Thẩm Xuân Hiểu chỉ làm dự tính các công việc cụ thể trong vòng mười ngày để An Ni cứ thế mà làm theo. Việc cô hoạch định chính là mô thức công việc bình thường của bộ phận Thị trường dựa trên tình hình công việc chung, không cần nói đến chuyện cô chỉ nghỉ mười ngày, chứ nửa tháng cô cũng có thể làm được. Nhưng do có sự phá hoại từ bên ngoài nên những việc cô hoạch định hiển nhiên không thể dùng được.
Cũng bởi cô thăng quan tiến chức thuận lợi nên khó tránh khỏi có những sơ suất và không dè chừng những người có lòng dạ tiểu nhân.
An Ni chỉ là một trợ lý có chút ngốc nghếch, có chút cẩu thả, cứ có cơ hội là đến phòng làm việc của Lư Hạo Tường, cái cô ấy cần chính là ngắm các anh chàng đẹp trai và hoàn toàn để tâm vào việc này, chứ đâu giống như trợ lý của Giả Lạc Sơn gian giảo, xảo trá, đâu biết lo xa đến thế? Cũng may, Lư Hạo Tường phát hiện được điều bất thường. Tối hôm đó lúc gọi điện, anh vẫn đang làm việc, vốn định nói rõ chân tướng sự việc cho Thẩm Xuân Hiểu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dạo trước cô đã cực khổ rồi nên giờ thoải mái đi du lịch một chuyến cũng là điều cần thiết, bởi thế anh chỉ nói với cô là đã giải quyết công việc. Thực ra gần đây, ngày nào anh cũng dành một nửa thời gian để giải quyết sự việc ấy.
Thủ đoạn nhỏ mọn của Giả Lạc Sơn không được suôn sẻ, sau khi Lư Hạo Tường nhúng tay vào, ông ta sợ một khi sự việc bị phát tác thì khó có thể yên ổn được, bởi thế, Lư Hạo Tường cũng có thể ung dung xử lý việc này.
Thẩm Xuân Hiểu xem qua một lượt những ghi chép và bản số liệu đó, rõ ràng mấy ngày gần đây Lư Hạo Tường đã làm rất nhiều việc, anh đã giúp cô một việc lớn, hơn nữa còn xử lý công việc rất tốt. Nếu cô ở công ty thì cũng chỉ làm được đến thế thôi. Hơn nữa, vì anh xử lý sự việc kịp thời nên đã khống chế được toàn bộ cục diện, tất cả lại trở về quỹ đạo.
Cô ngẩng lên nhìn anh, anh lại đang cúi xuống thiết kế bản vẽ sơ bộ, chiếc bút chì 2B lướt trên mặt giấy tạo nên âm thanh sột soạt. Dáng vẻ anh làm việc chăm chỉ, không chế giễu, không mỉa mai, không cười nhạo, tất cả những đường nét trên gương mặt vô cùng hài hòa, thật sự rất đẹp trai.
“Đã nhìn đủ chưa?” Lư Hạo Tường ngước mắt lên.
Thẩm Xuân Hiểu tâm trạng đang tốt, lại thêm việc Lư Hạo Tường đã giúp đỡ nên không để ý đến ngữ khí châm chọc của anh, bị anh bắt thóp, cô cũng không cảm thấy ngại ngùng. Cô đảo mắt, tươi cười, đặt những thứ trong tay xuống rồi lại gần hơn một chút, nói: “Này, tiết lộ chút đi, đối tượng xem mặt hôm nay của anh là ai thế? Hai người khi nào gặp nhau? Có ra ám hiệu gì cho nhau không?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt nhìn cô, miễn cưỡng nói: “Cô quan tâm nhiều thế làm gì? Lại còn ám hiệu cho nhau nữa chứ? Cô đang nói đến kinh nghiệm những lần đi xem mặt của mình sao?”.
“Cứ cho là thế đi!” Thẩm Xuân Hiểu cười khanh khách giễu cợt: “Tôi quên mất, anh còn nói tôi mượn chuyện đi xem mặt để kết thúc cuộc sống độc thân nữa, tại sao anh cũng có lúc rơi vào bước đường này thế?”.
Lư Hạo Tường đặt chiếc bút trong tay xuống, hai tay đan vào nhau để trên bàn, ngồi thẳng dậy, quan sát cô một lượt rồi lạnh lùng nói: “Thẩm Xuân Hiểu, tôi đã nhìn lầm rồi sao? Hóa ra cô lại là người lắm chuyện đến thế!”.
Thẩm Xuân Hiểu thấy tư thế sẵn sàng công kích của anh, thẹn quá hóa giận rồi sao? Cô mỉm cười nói: “Tôi cũng là người có đi có lại mới toại lòng nhau, anh đã giúp tôi một việc lớn như thế, tôi cũng nên thể hiện chút quan tâm, chuyện hôn nhân đại sự của anh chẳng phải cũng ảnh hưởng đến bộ phận Thiết kế và Thị trường sao, dù gì thì hai bộ phận chúng ta cũng thân thiết như răng với môi mà!”.
Lư Hạo Tường bị chọc cười, lần đầu tiên anh nghe thấy người ta dùng câu có đi có lại mới toại lòng nhau như vậy, liền nói khéo: “Không dám làm phiền cô, chuyện lớn cả đời tôi chẳng có quan hệ gì tới cô cả, đây là chuyện mẹ tôi nên bận tâm, cô đi làm gì thì đi đi!”.
“Tôi đương nhiên biết đây là việc mẹ anh nên bận tâm, tôi cũng không muốn lo chuyện bao đồng. Bởi thế, tôi chỉ quan tâm chứ chẳng bận lòng!”
“Nếu đây là hành vi có đi có lại của cô thì lúc đó đáng ra tôi phải để cô bỏ dở chuyến du lịch mà quay về xử lý công việc rồi!” Lư Hạo Tường hứ một tiếng.
Thẩm Xuân Hiểu cười híp mắt. “Là trang nam tử không nên làm thế. Là đồng nghiệp, tôi chỉ hiếu kỳ muốn nghe một chút về chuyện đi xem mặt của anh thôi, anh hà tất phải phản ứng như vậy?”
“Xem mặt cái gì, hồ đồ nhảm nhí. Tôi không sao thì cớ gì phải tìm phụ nữ đến làm phiền mình chứ?” Lư Hạo Tường thật sự vẫn hơi tức giận.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, ánh mắt lưu chuyển, nói: “Giám đốc Lư, có thể hỏi anh một chuyện không?”.
“Chuyện gì?” Thấy vẻ mặt bỡn cợt và nụ cười vô cùng nham hiểm của cô, Lư Hạo Tường cảnh giác cao độ.
“Anh ghét bị phụ nữ làm phiền à? Ý của anh là… không ghét đàn ông làm phiền? Có phải anh bị An Châu làm tổn thương sâu sắc quá nên tính cách thay đổi rồi không?” Thẩm Xuân Hiểu cố ý vặn vẹo, nếu không chọc tức được người ta thì không tha, cơ hội phản kích này cô có được quá dễ dàng. Tình trường thuận lợi nên ngữ khí của cô cũng mạnh mẽ lên đôi chút. Trước đây, mỗi lần bị anh chọc tức, cô chỉ muốn ói máu, nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng chiếm thế chủ động.
“Cút…!” Đúng như cô dự đoán, Lư Hạo Tường quả nhiên tức đến nỗi trợn trừng mắt, ngay cả sắc mặt cũng tái anh.
“Được.” Thẩm Xuân Hiểu tươi cười đứng dậy, cầm tập biểu đồ và tài liệu lên, nói: “Cái này tôi mang đi!”. Nói rồi cô đi ra ngoài cửa, được mấy bước bỗng quay lại, cười nói: “Giám đốc Lư, nghe nói ở Nam Thành có quán bar Đồng Chí rất nổi tiếng, có phải anh thường đến đó không?”.
“Thẩm Xuân Hiểu, tôi hối hận vì đã giúp cô!” Lư Hạo Tường gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Xuân Hiểu cười khanh khách, mang theo nụ cười đắc ý và thắng lợi ra khỏi tầm nhìn của anh.
Lư Hạo Tường nhìn theo bóng cô, nét mặt đầy vẻ phẫn nộ, bực tức nhưng không biết phải làm sao, biểu cảm phức tạp.
Vừa về đến phòng làm việc của mình, Thẩm Xuân Hiểu đã nhận được cuộc gọi của Chương Phương Hựu, cô bắt máy, nhẹ nhàng nói: “Phương Hựu, em đang trong giờ làm việc, anh có chuyện gì không?”.
Chương Phương Hựu dịu dàng nói: “Không có gì, Xuân Hiểu, anh nhớ em. Tan ca anh sẽ đến đón em, chúng ta cùng đi ăn nhé!”.
Trong lòng Xuân Hiểu như có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác toàn thân rạo rực, trái tim như làn nước mùa xuân, khẽ khàng nói: “Ừm, hẹn gặp anh buổi tối!”. Tuy chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng cảm giác ấm áp đó vẫn tràn ngập trong tim, Thẩm Xuân Hiểu giống như được tắm gió xuân vậy.
Vì không còn trẻ nên cô càng thấy trân trọng cảm giác này hơn và mãi khắc ghi cảm giác ngọt ngào ấy. Suốt buổi sáng, cô đều có tâm trạng vui vẻ.
Những con số và tài liệu rõ ràng trên biểu đồ lấy được từ chỗ Lư Hạo Tường khiến cô vô cùng tức giận hành vi tiểu nhân của Giả Lạc Sơn. Cô sẽ ngầm để ý việc mà Giả Lạc Sơn đã nhúng tay vào. Vì sao ông ta phải làm thế? Chỉ vì dạo trước, công việc của cô quá thuận lợi nên ông ta sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình ư?
Là một cấp trên mà lại dùng cách này để hãm hại cấp dưới, thật quá đê hèn.
Cho dù mục đích của ông ta là gì, cô cũng sẽ không để ông ta thực hiện được.
Có tình yêu, dường như có thêm một hậu thuẫn lớn, lòng tin được vun đắp, tư duy cũng trở nên vô cùng nhạy bén. Cô đã triệu tập nhân viên bộ phận Thị trường để mở cuộc họp, tiến hành hoàn thiện những công việc mà Lư Hạo Tường đã làm, tuy vô cùng bận rộn nhưng lại phơi phới tinh thần, ánh mắt sắc bén, động tác thuần thục, nhanh nhẹn.
Một ngày vùi đầu trong công việc, gần đến giờ tan ca, cô mới có thời gian để ngồi nghỉ ngơi, uống hớp nước cho đỡ khô cổ. Đưa cốc lên miệng nhưng chưa kịp uống, chợt nhớ đến lời hẹn cùng ăn tối với Chương Phương Hựu, khóe môi cô bất giác nhếch lên nụ cười.
Đặt cốc xuống, cô dọn dẹp mặt bàn rồi cầm túi xách ra về. Về trước năm phút chắc sẽ không sao.
Vừa đứng dậy bước đi, thấy Lư Hạo Tường đang nói chuyện điện thoại và vội vàng bước tới chỗ đợi thang máy, là điện thoại thúc giục của đối tượng xem mặt sao? Cô vốn không phải người lắm chuyện, nhưng thấy anh áo quần bảnh bao, vậy mà có chết cũng không thừa nhận rằng đi xem mặt, hứng trêu đùa của cô lại nổi lên.
Khó khăn lắm mới đánh bại được anh ta, nếu không báo thù anh ta đã áp bức mình lâu như vậy, cô có lỗi với bản thân quá.
Bởi thế ở phía sau, Thẩm Xuân Hiểu thấy Lư Hạo Tường rẽ sang hướng cửa đợi thang máy, cô cũng nhanh chóng bước tới.
Tiếng giày cao gót vọng lại, Lư Hạo Tường lập tức ngoái đầu nhìn, ở phía cuối đường, Thẩm Xuân Hiểu tươi như hoa, đang thướt tha uyển chuyển đi tới, gương mặt hớn hở, dáng vẻ tao nhã, hai mắt ngời sáng, nếu không phải nụ cười có chút giễu cợt thì anh ngỡ mình vừa nhìn thấy một nhân vật trên tấm áp phích nào đó.
Nói Thẩm Xuân Hiểu yêu kiều thướt tha, nhưng rõ ràng cô ăn vận rất ngay ngắn với bộ đồ công sở vừa vặn, đó chính là vẻ đẹp của sự khéo léo, tự nhiên, đoan trang, tao nhã. Ánh đèn chiếu rọi khiến ánh mắt cô như có muôn ngàn tia lấp lánh, giống như mặt nước dưới trời đêm, hào quang lấp lánh, lấp lánh đến mức Lư Hạo Tường không thể mở to mắt, chỉ nheo mắt nhìn cô bước từng bước tới gần.
Cô mỉm cười nói: “Sớm thế này đã đi rồi sao? Giám đốc Lư?”.
Lư Hạo Tường lùi lại nửa bước theo bản năng, liếc cô một cái rồi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, sao tôi thấy cô giống như mụ phù thủy trong những câu chuyện cổ tích, bộ dạng không có sức sát thương nhưng lại để lộ hơi thở nguy hiểm vậy?”.
“Sao, anh sợ à?” Thẩm Xuân Hiểu nhìn điệu bộ lùi bước của anh, liếc mắt cười, cảm giác trêu đùa anh thật thú vị, trước đây cô luôn bị anh chèn ép, bị những lời nói của anh áp bức, giờ đây, cảm giác hả lòng hả dạ đang dần lan tỏa ra khắp cơ thể cô.
“Cô cứ nói đùa, đường rộng thênh thang, ai đi đường người đó, cô cứ đi cây cầu độc mộc của cô, còn tôi sẽ đi con đường dương quan của tôi. Tôi sợ cô sao?” Lư Hạo Tường ngạo mạn nói.
“To mồm run ruột rồi chứ gì?” Thẩm Xuân Hiểu tươi cười, vờ như không để ý nhưng ngữ khí lại hàm chứa nụ cười đắc ý, nói: “Xem mặt thì xem mặt, còn sợ bị người khác biết nữa. Đây cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, Lư Hạo Tường anh năm nay cũng đã ba mươi hai rồi mà vẫn còn độc thân, chẳng có ai ngó ngàng đến, vì vậy nhờ việc đi xem mặt để giải quyết vấn đề cá nhân cũng là chuyện dễ hiểu, làm sao phải giấu giấu giếm giếm chứ?”. Cô đảo mắt mấy lần rồi lại cười nói: “À, đúng rồi, một số người từng dè bỉu chuyện đi xem mặt, nào ngờ lại đến lượt mình nhanh đến thế, bởi vậy mới không biết nói lời nào, tự làm mất mặt mình nên mới sống chết không chịu thừa nhận, sợ chẳng còn mặt mũi mà nhìn người khác chứ gì?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt lườm cô, rồi nhìn đồng hồ, cười nói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô quan tâm đến chuyện riêng của tôi làm gì? Định lén báo tin cho phe cánh của cô à? Hay là định đi xem tôi trò chuyện? Làm cô thất vọng rồi, chuyện của tôi rất tốt đẹp, mà cứ cho là đi xem mặt thì cũng là tôi lựa chọn người khác, chứ đâu như một số người, luôn bị người khác lựa chọn đến mức bây giờ vẫn còn độc thân!”.
“Anh nói ai đấy? Anh nói ai bị người khác chọn?”
Thang máy đến nơi, anh cười đắc ý nói: “Đương nhiên là nói cô rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu bị chọc tức, chằm chằm nhìn anh đắc ý chuẩn bị đi vào thang máy. Cô không nghĩ nhiều, nhấc chân lên giẫm vào chân trái anh một cái. Cô vẫn còn nương tình nên đã không dùng gót giày vừa cao vừa nhọn mà chỉ dùng mũi giày “ý tứ” giẫm mà thôi.
Nhưng chỉ như thế cũng đủ để Lư Hạo Tường đau đến mức “á” lên một tiếng, khom lưng nhấc chân, chau mày nén đau, mím môi mím lợi bực bội nói: “Quân tử động khẩu chứ không động thủ, cô, cô sao lại quá quắt như thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu ung dung bước vào thang máy, nhưng nhìn bộ dạng của anh, bèn không nhịn được cười, nói: “Kẻ nào ăn không nói có, phỉ báng, gièm pha người khác thì cần phải trả giá, lẽ nào anh chưa biết?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt tức giận song không làm gì được, khập khiễng bước vào thang máy, nghiến răng nghiến lợi, bực bội nói: “Nam tử hán không chấp nhặt đàn bà, có rỗi hơi mới đi tính toán với cô!”.
Thẩm Xuân Hiểu tiến lại gần một chút, cười nói giảo hoạt: “Tôi là người tốt bụng, nghĩ anh dù thế nào cũng sắp đi xem mặt nên không thể phá hỏng chuyện tốt của anh được, chẳng phải sao? Hơn nữa, tôi là người biết trả ơn, cái giẫm chân đó cũng nể tình lắm rồi, hơn nữa anh vẫn còn cười được mà!”.
Đúng là đồ đã chiếm được lợi thế rồi mà vẫn còn giả vờ bị tổn hại. Lư Hạo Tường nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, đây chính là cách cô trả ơn tôi sao? Sớm biết thế, tôi đã để đống việc ngổn ngang đó cho cô về xử lý rồi, xem cô còn đắc ý được nữa không!” Nửa bàn chân anh tê dại, cô gái này thật độc ác, dùng lực toàn thân để giẫm lên chân mình, ôi cái chân đáng thương. Anh thật không hiểu, cô gái này rốt cuộc có biết hai từ “cảm ơn” viết như thế nào không?
Thẩm Xuân Hiểu vai đeo túi, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt tràn đầy vẻ đắc ý của sự thắng lợi và vẻ tinh nghịch trêu đùa. Chứng kiến bộ dạng nhếch nhác của Lư Hạo Tường đúng là một chuyện vui lớn trong đời cô.
Lư Hạo Tường hậm hực trừng mắt, cái chân đau đáng thương khiến gương mặt anh nhăn nhó song vẫn nhếch miệng cười. Dưới ánh nhìn của cô, gương mặt ấy chẳng những không mang sức sát thương, không có vẻ uy hiếp mà trái lại, dường như Lư Hạo Tường đang làm mặt xấu với cô vậy.
Một người lúc nào cũng dương dương tự đắc mà lại liếc mắt làm mặt quỷ với cô, cảm giác này thật quá kỳ cục. Lúc đầu cô còn mỉm cười, nhưng làm sao có thể nín được mãi, cuối cùng cũng phì một tiếng rồi cười lớn.
Cái này gọi là gì chứ? Mưa gió luân chuyển, trước khí thế mạnh mẽ của cô, anh đã liên tiếp rút lui, lần nào cũng rơi vào thế yếu. Sự xuất hiện của Chương Phương Hựu đã nhanh chóng làm thay đổi cuộc sống của cô, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng tươi đẹp!
Thang máy đã đến nơi, Lư Hạo Tường thật sự vô cùng tức giận, trái tim người con gái này không biết làm bằng gì, đã giẫm mình thành ra thế này mà vẫn còn cười đắc ý được như thế. Người ta nói trái tim phụ nữ độc ác nhất, quả nhiên rất chính xác.
Thẩm Xuân Hiểu gần bước ra thang máy thì quay lại cười nói: “Lư Hạo Tường, chân anh đi được không? Có cần tôi gọi 120 gúp không?”.
“Xui xẻo!” Lư Hạo Tường nghiến răng nghiến lợi.
Thấy anh như thế, Thẩm Xuân Hiểu lại càng buồn cười, nói: “À, tôi quên mất, anh sắp đi xem mặt rồi, nếu gọi 120 chẳng phải sẽ làm hỏng mất chuyện vui của anh sao? Hay là anh bò đến, như thế mới chứng tỏ thành ý, cũng chứng minh được lòng kiên nhẫn của anh. Quyết tâm loại bỏ mọi khó khăn chắc chắn sẽ khiến đối phương cảm động đấy!”.
Lư Hạo Tường trừng mắt, hai mắt gần như tóe lửa.
Thẩm Xuân Hiểu vui sướng trong lòng, hồ hởi ra khỏi thang máy. Lư Hạo Tường bực bội, tập tễnh bước theo sau, ánh mắt nhìn Thẩm Xuân Hiểu vô cùng rầu rĩ và oán hận.
Chương Phương Hựu đã đến, đang đứng đợi ở gần đó, ôm bó hoa hồng trong tay, thấy Thẩm Xuân Hiểu từ thang máy đi ra, liền tươi cười đến đón.
Thẩm Xuân Hiểu cũng nhìn thấy anh, khóe môi nở nụ cười rồi vội bước đến.
Chương Phương Hựu đưa bó hoa cho cô, mỉm cười nói: “Em thích không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhận lấy, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, gật đầu, ánh mắt dịu dàng.
“Xe của anh ở bên kia, chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Thẩm Xuân Hiểu ghé mặt xuống gần bó hoa và ngửi thật sâu. Hương hoa hồng thoang thoảng, loài hoa mà Thẩm Xuân Hiểu thích không phải hoa hồng, nhưng cô biết Lư Hạo Tường đang ở phía sau, lúc này mà không tỏ ra hạnh phúc để công kích anh ta thì còn đợi đến khi nào?
Chương Phương Hựu đang quay người đi thì nhìn thấy Lư Hạo Tường ở cách đó không xa, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây, vẻ tươi cười của Chương Phương Hựu có phần miễn cưỡng.
Thẩm Xuân Hiểu nghiêng đầu nhìn rồi kéo tay anh, nói: “Anh nhìn ai thế? Đi thôi!”.
Chương Phương Hựu thu lại ánh nhìn, khôi phục vẻ mặt nho nhã, dịu dàng nói: “Ừm!”. Hai người đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Chương Phương Hựu nhẹ nhàng nói: “Anh ta cứ nhìn em mãi, hai người quen nhau sao?”.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, là một đồng nghiệp đáng ghét thôi mà!” Thẩm Xuân Hiểu trả lời.
“Ồ!”
Đi được vài bước, cô ngoái lại nhìn Lư Hạo Tường bằng ánh mắt vừa đắc ý vừa khoe khoang, còn cố tình ôm chặt tay Chương Phương Hựu, tỏ vẻ ngập tràn hạnh phúc để chứng minh rằng tình cảm của cô và Chương Phương Hựu vô cùng sâu đậm.
Biểu hiện của Lư Hạo Tường có vài phần kinh ngạc. Thẩm Xuân Hiểu như được ăn kem trong ngày hè oi bức, vô cùng dễ chịu. Chắc chắn anh ta không ngờ mình đã có bạn trai, hơn nữa còn là người dịu dàng, chu đáo như thế. Để xem sau này anh ta có nhìn người bằng nửa con mắt nữa không?
Lúc này, điện thoại của Lư Hạo Tường đổ chuông, anh nhận máy: “Mẹ, xe đến bến rồi sao? Con vừa tan ca, đang định đi đón mẹ… Sao, mẹ tự gọi taxi đến rồi… À… được, được… Mẹ cứ vào đi, chìa khóa dự phòng con để trên kệ báo nhé, mẹ tìm xem… Mẹ tìm thấy chưa? Ồ, thế mẹ thử tìm dưới tấm thảm cửa xem… góc bên phải, con nhớ là đã để ở đó mà… Sao, vẫn không thấy? Có thể con đã cất đi rồi… Mẹ, nếu không tìm thấy thì thôi, mẹ đợi con một chút, con về ngay đây, mẹ đợi con nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu đã cùng Chương Phương Hựu đi đến trước xe, nghe thấy cuộc điện thoại của Lư Hạo Tường, hóa ra không phải anh ta đi xem mặt, mà là đi đón mẹ. Lúc này, Lư Hạo Tường đang vội vội vàng vàng đến bãi đỗ xe, có vẻ chân vẫn còn đau nên bước đi hơi tập tễnh.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn bộ dạng vội vàng của anh, trong lòng có chút áy náy.
“Nào, Xuân Hiểu, lên xe thôi!” Ngồi vào trong xe, lúc thắt dây an toàn, cô còn liếc mắt nhìn bóng dáng tập tễnh của Lư Hạo Tường đang khuất dần ở ngã rẽ.
Hôm nay Thẩm Xuân Hiểu và Chương Phương Hựu đi ăn ở nhà hàng Tây, mười ngày ở trang trại, Thẩm Xuân Hiểu nhận thấy, thực ra, Chương Phương Hựu không mấy hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, nhưng vì cô thích nên anh luôn miễn cưỡng chiều theo.
Điều đó khiến cô rất cảm động, một người đàn ông vì sở thích của bạn gãi mà chịu làm khổ cái dạ dày của mình, quả là sự quan tâm thầm kín. Thẩm Xuân Hiểu thừa nhận, cô chấp nhận Chương Phương Hựu, một phần nguyên nhân rất lớn chính là cảm thấy được ý định của anh.
Đã định yêu nhau thì phải quan tâm giúp đỡ nhau, bởi thế lần này, Thẩm Xuân Hiểu chủ động đề xuất đi ăn ở nhà hàng Tây. Chương Phương Hựu quả nhiên nắm rõ như lòng bàn tay các nhà hàng này, lập tức nói có một nhà ăn hương vị không tồi, món gan ngỗng ở đó được chế biến vừa mềm vừa thơm ngon.
Bây giờ hai người đã ngồi trong nhà hàng, mọi thứ ở đây đều được trang trí theo phong cách châu Âu, âm nhạc là một bài hát tiếng Anh, ca từ du dương, lãng mạn, êm ái, véo von. Họ ngồi bên cạnh giàn dây leo xanh mướt, hai chậu cảnh như đang tạo nên một chiếc cửa nhỏ. Không gian vô cùng yên tĩnh và tao nhã, khó có thể tìm được ở những bàn ăn khác.
Chương Phương Hựu là người rất biết tạo sự lãng mạn, anh dặn dò nhân viên phục vụ, trên mỗi một món ăn đều gài một bông hoa như hoa hồng, hoa đào, hoa bách hợp, hoa thủy tiên…
Một lúc sau, nghệ sĩ violin đi đến, đứng bên bàn tấu lên khúc nhạc nhẹ nhàng và du dương.
Chương Phương Hựu chăm chú nhìn Thẩm Xuân Hiểu bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, Thẩm Xuân Hiểu có chút lúng túng, tư duy như quay về dòng sông ký ức, nhặt nhạnh muôn vàn gợn sóng đã qua. Những điều tốt đẹp xa xưa ấy tích tụ thành nụ cười dịu dàng trước mắt, ánh mắt mang bao nhớ nhung, tuy biết rằng nó giống như thuốc độc nhưng cô vẫn uống cho thỏa cơn khát.
Song, tình yêu nếu lý tính thì liệu có còn được gọi là tình yêu không?
Trong tiếng đàn violon, trong sắc hoa hồng nở rộ, trong ánh mắt say đắm của Chương Phương Hựu, Thẩm Xuân Hiểu có chút mê say, quên mất cả ngày tháng.
Nỗi đau mà Hạ Quảng Thần để lại cho cô giờ đang lành lại bởi sự dịu dàng của Chương Phương Hựu. Cô khao khát một tình yêu ngọt ngào. Hóa ra, mơ ước này vẫn luôn tồn tại, nó chỉ bị cô cố tình che giấu, khiến cô gần như ngỡ rằng mình đã không còn khát khao gì vào tình yêu nữa.
Về điều này, cô rất cảm ơn Chương Phương Hựu, cô như đau khổ dằn vặt trong sa mạc tình yêu, như một du khách sắp chết khát, và Chương Phương Hựu đã đem đến trận mưa rào để cứu vớt sinh mạng cô. Sa mạc bỗng trở thành ốc đảo, khát khao ấy giờ không còn là ảo ảnh, cô cũng đã thật sự mở lòng mình để thưởng thức vị ngọt của tình yêu.
Bữa cơm như thế này không phải chỉ để ăn, mà là để cảm nhận tấm lòng. Bây giờ, cả Chương Phương Hựu và Thẩm Xuân Hiểu đều cảm thấy tâm trạng rất tốt, bởi thế, rượu không say mà lòng người tự say. Trong không khí lãng mạn nhường ấy, bữa cơm này vô cùng vui vẻ.
Không khí lãng mạn vẫn được duy trì, ăn xong, Thẩm Xuân Hiểu nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, cô cũng không ngờ, ăn một bữa cơm mà mất hơn hai tiếng đồng hồ. Cô đã lớn ngần này rồi, nhưng đây là bữa ăn mất nhiều thời gian nhất. Hóa ra sự lãng mạn và ngọt ngào có thể khiến người ta quên đi thời gian như thế.
Ra khỏi nhà hàng, Chương Phương Hựu đi lấy xe, Thẩm Xuân Hiểu đứng đợi bên đường. Cô đứng dưới gốc cây, ánh đèn sáng tỏ, sắc đêm lộng lẫy, một chiếc xe dọn tuyết từ phía trước đang ầm ầm đi đến, những ngọn đèn trên các tầng lầu xa xa sáng rực, ánh đèn neon lấp lánh, cảnh đêm thật tuyệt!
Thẩm Xuân Hiểu chưa bao giờ biết cảnh đêm lại đẹp đến thế, là cô không chú ý tới hay bởi tâm trạng hôm nay khác mọi hôm nên mới có cảm giác tất cả đều không giống như những gì thường ngày cô vẫn nhìn thấy.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười, dưới ánh đèn đường, bóng dáng cô thật yêu kiều duyên dáng. Chương Phương Hựu lái xe tới, anh xuống xe mở cửa cho cô, ân cần và chu đáo, Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Cảm ơn anh!”.
“Xuân Hiểu, em là bạn gái anh, đừng khách sáo như thế!” Chương Phương Hựu cười dịu dàng, dưới ánh nhìn rạng ngời hạnh phúc của Xuân Hiểu, anh đóng cửa xe giúp cô, sau đó vòng về mở cửa xe cho mình.
Lúc đầu, Chương Phương Hựu hy vọng hai người có thêm tiết mục khác, nhưng Thẩm Xuân Hiểu thấy hơi mệt, thời gian làm việc hôm nay tuy vẫn là bảy tiếng như thường ngày, nhưng công sức cô bỏ ra lại gấp mấy lần, hơn nữa, cần phải có sự điều chỉnh và thích ứng sau kỳ nghỉ. Bởi thế, Chương Phương Hựu chủ động đưa Thẩm Xuân Hiểu về nhà, cô mỉm cười đồng ý.
Chương Phương Hựu lại suy nghĩ về chuyện đưa cô về nhà, anh nghĩ, có phải Thẩm Xuân Hiểu có ý gì khác không?
Thời gian qua hai người qua lại tuy chưa phải quá dài, nhưng họ đều là nam nữ trưởng thành, đã có ước hẹn ngầm, cho dù phát triển thêm một bước nữa thì cũng là chuyện rất bình thường.
Chương Phương Hựu vừa lái xe vừa nhìn Thẩm Xuân Hiểu qua gương chiếu hậu, nhưng cô lại bình tĩnh nhìn con đường phía trước nên anh không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Do dự một lúc, Chương Phương Hựu mở CD, ca khúc tiếng Anh vang lên giống với ca khúc trong quán ăn, du dương trầm bổng. Anh điều chỉnh âm lượng cho thấp xuống để không làm ảnh hưởng tới việc trò chuyện, mà cũng có thể cảm nhận được giai điệu du dương ấy.
Thẩm Xuân Hiểu thừa nhận, Chương Phương Hựu là người rất biết cách tạo không khí lạng mạn, chỉ cần một động tác nhỏ bé, cùng ca khúc anh chọn đã khiến cô mềm lòng.
Chương Phương Hựu chăm chú nhìn cô qua gương chiếu hậu, dịu dàng nói: “Xuân Hiểu, em biết bây giờ tâm trạng anh thế nào không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh, chau mày: “Tâm trạng thế nào?”.
“Anh rất lúng túng, rất phấn khởi, rất lo sợ, rất hạnh phúc, rất bất an!” Anh chầm chậm nói từng chữ một.
Cô ngạc nhiên, nếu nói lúng túng, phấn khởi và hạnh phúc thì cô có thể hiểu được, bởi cô cũng ít nhiều có những cảm giác ấy, nhưng tại sao lại lo sợ và bất an? Cô chớp chớp mắt, cười hỏi: “Vì sao anh lại có tâm trạng như thế?”.
“Xuân Hiểu, anh không sợ em chê cười, thật ra đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên trái tim anh rung động như thế. Gặp em, anh cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp, nhưng, anh lại lo sợ, sợ quãng thời gian tươi đẹp này quá ngắn ngủi, quá hão huyền. Tình yêu đột ngột đến như thế nên anh đã bị hạnh phúc làm cho choáng váng, anh sợ mình đang mơ, sau khi thức dậy tất cả sẽ biến mất!”.
Trước ánh nhìn chăm chú của anh, trái tim Thẩm Xuân Hiểu dấy lên niềm cảm động. Cô khẽ khàng nói: “Có thể vì quá nhanh nên em cũng có cảm giác như mình đang mơ!”.
“Xuân Hiểu, nếu em đồng ý thì cuối tuần này, anh sẽ đưa em đến gặp bố mẹ anh, em thấy thế nào? “Chương Phương Hựu nhiệt tình nói.
“Cuối tuần này? Có vẻ… quá nhanh!” Thẩm Xuân Hiểu giật mình, cô vẫn chưa chuẩn bị gì mà.
“Cũng không phải là nhanh, còn mấy ngày nữa mà!” Chương Phương Hựu tươi cười, “Anh nghĩ, làm như thế để em thấy được thành ý của anh, giúp em loại bỏ mọi nghi hoặc! Khi em hiểu thêm về anh, em sẽ biết, trái tim anh chân thành nhường nào, tình cảm anh dành cho em mãnh liệt đến đâu!” Anh đưa tay phải ra nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy thật hư ảo, có lẽ, chính cảm giác hư ảo này đã khiến cô thấy lãng mạn và đẹp đẽ.
Ngón tay đan vào nhau, Thẩm Xuân Hiểu đang chìm đắm trong suy nghĩ bỗng giật mình, vội vàng rút tay ra, không cho anh tiếp tục nắm nữa. Cô che đậy sự hoang mang và trái tim đang loạn nhịp của mình, nói: “Anh, anh đang lái xe mà!”.
Chương Phương Hựu chỉ đang thăm dò cô, nhưng sự né tránh của cô khiến tam trạng anh chùng xuống, ngay cả nét tươi cười trên gương mặt cũng trở nên gượng gạo. Nhưng Thẩm Xuân Hiểu nói không sai, anh đang lái xe, sự lo lắng của cô cũng không phải không có nguyên do. Bởi thế, anh nắm chắc vô lăng và tiếp tục nhiệm vụ của mình, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói: “Xuân Hiểu, có phải em cảm thấy anh quá đường đột?”.
“Không, sao lại thế được!” Thẩm Xuân Hiểu cười, nụ cười có chút miễn cưỡng. Lòng bàn tay như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh nên hơi rịn mồ hôi.
Chương Phương Hựu vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt càng thêm trìu mến, lời nói càng thêm chân thành, tha thiết: “Xuân Hiểu, thứ lỗi cho sự nóng vội của anh, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ rằng lại có lúc trái tim mình rung động như thế. Xuân Hiểu, em đã giúp anh có khát vọng mới về tình yêu.Trước đây, anh không bao giờ tin vào tình yêu, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu lại đẹp đến thế, có lẽ chỉ vì, anh chưa gặp được em!”.
“Cảm ơn anh, có lẽ em… không tốt như anh nghĩ!” Thẩm Xuân Hiểu lén lau mồ hôi ở lòng bàn tay, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
Cô không ghét cảm giác khi anh nắm tay, nhưng điều đó chẳng chứng minh được rằng cô đã đồng ý.
Không chán ghét, đó mới chỉ là bắt đầu, còn tiếp nhận nhau thì vẫn cần một quá trình. Cô có vẻ ngoài hiện đại, nhưng thực ra lại là người rất truyền thống, hơn nữa, cô từng bị tổn thương vì tình yêu, bây giờ có dũng khí bước thêm một bước, không có nghĩa là cô có dũng khí để chấp nhận tất cả.
Cái cô cần là thời gian, mà cô và Chương Phương Hựu lại quen biết nhau vội vàng như thế, yêu nhau nhanh chóng như thế, điều thiếu hụt chính là thời gian. Cô đang tìm kiếm, nhưng con đường trước mắt vẫn vô cùng mù mịt, bởi vậy cô chỉ dám bước từng bước nhỏ, không dám dũng cảm thử những bước lớn.
“Không, Xuân Hiểu, em là cô gái dịu dàng nhất, sống nội tâm nhất mà anh từng gặp. Lần đầu nhìn thấy em, mọi thứ trước mắt anh bỗng trở nên lấp lánh. Khi ấy anh đã quyết định, chỉ cần em cho anh cơ hội, nhất định anh sẽ dùng cả đời mình để chăm sóc em! Qua mười ngày tiếp xúc, anh nghĩ rằng, em vẫn tốt đẹp như những gì anh nghĩ!” Chương Phương Hựu khẩn thiết như muốn chứng minh điều gì đó.
Thẩm Xuân Hiểu xúc động nghiêng đầu nhìn anh, cảm động nói: “Phương Hựu, cảm ơn anh đã đánh giá em cao như thế, em rất cảm động, cũng rất vui! Em… em cũng không cự tuyệt hôn nhân, chỉ là, em hy vọng chúng ta có thể tìm hiểu thêm một thời gian nữa để hiểu về nhau hơn. Như thế, chúng ta mới càng có lòng tin để cùng nhau sống những ngày tháng sau này!”.
Chương Phương Hựu tươi cười nói: “Được, anh sẽ nghe em! Nếu em vẫn chưa chuẩn bị thì một thời gian nữa anh sẽ đưa em đến gặp bố mẹ”.
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu mỉm cười nhìn anh, trong nét mặt tươi cười ấy còn mang theo cả sự cảm kích đối với anh.
Nhận ra sự cảm kích đó, gương mặt Chương Phương Hựu càng thêm tươi cười.
Đến khu chung cư của Thẩm Xuân Hiểu, Chương Phương Hựu dừng xe, tháo dây an toàn rồi xuống mở cửa xe cho cô, động tác rất đỗi thành thạo và tự nhiên.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn theo bóng anh, trên mặt luôn mang theo nụ cười, cụ cười tuy dè dặt nhưng vô cùng thân thiết. Thấy Chương Phương Hựu mở cửa xe, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn anh!”. Bước xuống, đợi Chương Phương Hựu đóng cửa xe rồi quay đầu lại, cô nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt!”.
Chương Phương Hựu cứ ngỡ cô sẽ mời anh lên nhà ngồi một lát, nhưng rõ ràng Thẩm Xuân Hiểu không hề có ý đó, anh có chút thất vọng. Nhưng nghĩ kỹ, Thẩm Xuân Hiểu đã nói hãy cho cô thêm chút thời gian nữa, anh đành kiên nhẫn chờ đợi, bèn lịch sự nói: “Mai anh đến đón em đi làm nhé!”.
“Không cần đâu, Phương Hựu, buổi sáng thời gian vội lắm, lại không tiện đường. Em gọi xe đến công ty được rồi!”
Chương Phương Hựu cười nói: “Em là bạn gái anh mà, sao phải khách sáo thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu muốn nói gì đó nhưng Chương Phương Hựu vội ngăn lại, anh dịu dàng nói: “Xuân Hiểu, thời gian chúng ta quen nhau quá ngắn, em hãy cho anh cơ hội để anh được gặp em nhiều hơn, để em hiểu hơn về anh, được không?”.
Đã nói đến nước ấy rồi, còn có thể không được sao? Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc ấy có người gọi: “Xuân Hiểu! Cô đi du lịch về rồi à?”.
Dưới ánh đèn, một người đang đứng cách đó không xa. Thẩm Xuân Hiểu đang chìm đắm trong ngọt ngào, nghe thấy tiếng gọi cô mới biết, nhận ra người ấy là ai, bèn tươi cười nói: “Đỗ Vệ Kỳ, là anh à! Sao anh lại ở đây?”.
Đỗ Vệ Kỳ mặc bộ đồ ở nhà, có lẽ đang đi tản bộ, anh chầm chậm đến gần, gượng cười: “Tôi ăn cơm xong nên đi dạo một lúc, không làm cô sợ đấy chứ?”.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu: “Không, không, tôi đâu có nhát gan đến thế”. Đã hơn chín giờ rồi, là anh ăn tối quá muộn hay anh đi dạo quá lâu? Cô không nghĩ nhiều, nói: “Đã mười ngày không gặp rồi, anh vẫn khỏe chứ?”.
Đỗ Vệ Kỳ gượng cười nói: “Vẫn thế thôi, còn cô?”. Anh nhìn sang Chương Phương Hựu, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: “Đây là…”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn Chương Phương Hựu, tươi cười rồi quay sang cười nói với Đỗ Vệ Kỳ: “Để tôi giới thiệu nhé. Đỗ Vệ Kỳ, hàng xóm của em; Chương Phương Hựu, bạn trai tôi!”.
Chương Phương Hựu đưa tay ra cười nói: “Chào anh Đỗ!”. Một câu nói “bạn trai tôi” của Thẩm Xuân Hiểu khiến anh vô cùng vui sướng.
Đỗ Vệ Kỳ cũng cười nói: “Anh Chương, chào anh!”.
Rồi hai người bắt tay nhau.
“Anh Đỗ, anh và Xuân Hiểu là hàng xóm, cảm ơn anh trước đây đã chăm sóc cho Xuân Hiểu!” Chương Phương Hựu lịch sự nói.
“Anh khách sáo rồi, việc chăm sóc cô ấy đâu đến lượt tôi?” Đỗ Vệ Kỳ cười đùa, nụ cười có chút thất vọng, trong lòng thầm thở dài. Không phải anh ăn tối muộn, cũng chẳng phải đi dạo quá lâu, chỉ là biết hôm qua cô đã đi du lịch về nên cố ý đứng đây đợi cô. Thế mà, anh lại nhìn thấy một người đàn ông đưa cô về, hơn nữa cũng chính miệng cô thừa nhận, người này chính là bạn trai mình.
Thế có nghĩa là, trước đây anh chưa đi được vào trái tim cô, và sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa. Chuyện tình cảm, thật sự không có chuyện người đến trước kẻ đến sau. Anh và cô rốt cuộc vẫn không có duyên với nhau. Tình cảm chất chứa trong lòng lâu như thế mà chưa kịp thổ lộ, chỉ đành tự mình làm nó dần tiêu tan thôi.
Đỗ Vệ Kỳ nói chuyện với hai người vài câu rồi mỉm cười tạm biệt.
Thẩm Xuân Hiểu nói với Chương Phương Hựu: “Phương Hựu, anh về sớm đi, lái xe cẩn thận nhé!”.
“Ừm, vậy anh về đây. Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai gặp lại!”.
“Mai gặp lại!”
Đi được vài bước, Thẩm Xuân Hiểu ngoái nhìn lại, xe của Chương Phương Hựu đã bắt đầu chuyển bánh hòa vào dòng xe, cô nhún vai, tươi cười rồi đi lên phòng.
Vừa ra khỏi thang máy, chưa kịp mở cửa thì điện thoại trong túi cô đổ chuông. Cô ngạc nhiên, mới đây mà Chương Phương Hựu đã gọi điện rồi sao? Cô vội lấy ra xem, thì ra là An Châu.
Hiếm hoi lắm An Châu mới gọi về giờ này, cô vui vẻ bắt máy, vừa đi vừa nói: “Lại đắm say vui thú ở đâu rồi hả?”.
“Tớ á, ngày nào mà chẳng đắm say vui thú!” An Châu đùa cợt.
“Thế mà vẫn có thời gian nhớ đến tớ?”
“Phải chia sẻ niềm vui với bạn bè chứ”. An Châu cười hạnh phúc, “Nói cho cậu biết nhé, Xuân Hiểu, Daniel đã cầu hôn tớ rồi!”.
“Thật không? Cuối cùng cậu cũng chấp nhận rồi, thật khó tin!”
“Đừng nói tớ như kẻ đa tình thế chứ!” An Châu thẹn thùng, “Daniel là một chàng trai tốt hiếm có, tớ thật sự yêu anh ấy. Cậu biết không, nếu không phải vì tình yêu thì lúc đầu sao tớ lại bỏ tất cả những thứ trong nước để đi cùng anh ấy đến Canada xa xôi chứ?”.
“Tớ biết sự điên khùng của cậu rồi, mới quen nhau hai tháng mà dám đi cùng người ta!” Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi.
“Daniel giống như ngọn lửa, tớ nguyện làm con thiêu thân! Xuân Hiểu, cậu không biết đấy, tớ chưa bao giờ yêu người đàn ông nào mãnh liệt đến thế.” An Châu ngọt ngào nói.
“Được rồi, đừng thể hiện hạnh phúc trước mặt tớ. Tớ biết cậu đã tìm được tình yêu đích thực, biết cậu hạnh phúc, lần nào cũng nghe thấy cậu nói thế, nghe đến mức tớ trở nên tự ti rồi đấy, cậu biết không hả?” Thẩm Xuân Hiểu cười.
“Cậu đừng tự ti, tớ còn chưa trả lời anh ấy mà!”
“Sao lại chưa trả lời? Chẳng phải cậu yêu anh ấy sao?”
“Tình yêu rất đẹp, nhưng hôn nhân chính là nấm mồ chôn tình yêu. Tớ chỉ muốn mãi giữ tình cảm mãnh liệt của tình yêu thôi chứ không muốn để hôn nhân dần dần làm tiêu tan nó!”.
“Đây là logic gì vậy?”
“Cậu đừng quan tâm xem đó là logic gì của tớ. Thực ra hôm nay gọi điện cho cậu không phải để nói về hạnh phúc của tớ, tớ nghe Yến Minh kể cậu đã có bạn trai rồi, nên đặc biệt gọi điện về chúc mừng cậu đấy!”
“Lại còn chúc mừng? Có cần phải khoa trương thế không?” Thẩm Xuân Hiểu cười, cô đã đi đến cửa, bèn cúi xuống tìm chìa khóa trong túi xách.
“Đương nhiên cần rồi, khó khăn lắm cậu mới suy nghĩ thông tỏ, đáng mở tiệc mừng!” An Châu giảng giải: “Giờ cậu biết lợi ích của tình yêu rồi chứ? Cứ nghĩ cậu đã lãng phí mấy năm trời, thật chẳng đáng! Cậu ấy à, vẫn còn thiếu một người đàn ông có thể khiến trái tim cậu rung động, nói cho tớ biết đi, anh chàng đó tướng mạo thế nào mà khiến cậu trút bỏ được tổn thương mấy năm thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu đã đi vào nhà, thay giày và đi đến sofa, nghe An Châu hỏi thế, do dự một lúc rồi mới nói: “Anh ấy, có điểm giống người đó!”.
An Châu và Triệu Yến Minh không giống nhau, khi đến thành phố này cô mới quen Triệu Yến Minh, còn An Châu là bạn thời đại học, quan hệ của hai người rất tốt. Về chuyện tình cảm trước đây của cô, An Châu hiểu rất rõ.
An Châu không hiểu vội hỏi: “Giống người nào?”. Hỏi xong mới đột nhiên nhớ ra rồi nói vẻ thăm dò: “Hạ Quảng Thần?”.
Thẩm Xuân Hiểu đã ngồi xuống sofa, cô gật đầu, rồi sực nhớ qua điện thoại thì An Châu không thể nhìn thấy được, nên lại thấp giọng bổ sung: “Đúng thế, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, suýt nữa tớ tưởng là người đó”.
“Thẩm Xuân Hiểu, cậu bị bại não rồi sao?” An Châu hét lên kinh ngạc, “Cậu tìm ai không tìm, sao lại phải tìm người có tướng mạo giống tên khốn đó chứ? Lẽ nào tên khốn ấy làm tổn thương cậu chưa đủ nên cậu vẫn muốn nhớ lại dư vị xưa?”.
“Này, An Châu, cậu nghĩ đi đâu thế? Hai người họ chỉ là tướng mạo giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, thật đấy!” Thẩm Xuân Hiểu vội thanh minh.
“Xuân Hiểu, cậu quá cảm tính rồi, cậu…” An Châu muốn nói gì đó song lại thôi, sau đó tiếp: “Cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu thật sự có tình cảm, cậu hẵng tiếp tục qua lại, còn nếu chỉ vì anh ta giống với tên khốn đó thì tớ khuyên cậu nên suy nghĩ thận trọng một chút!”.
“Không nghiêm trọng như cậu nói đâu, tớ thật sự có tình cảm với anh ấy, ít ra thì khi ở cùng anh ấy, tớ đã thật sự mong muốn có một tình yêu. Trước đây, đối với những người đàn ông khác, trái tim tớ đều đóng băng. Điều này tớ rất rõ!”.
“Cậu rõ thì tốt. Chúng mình là bạn thân, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng vui!” An Châu nhẹ nhàng nói: “Thôi nhé, Daniel đang đợi tớ đi ăn trưa, lần sau nói chuyện tiếp nhé! Bye bye!”.
“Bye bye!”
Tắt điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu ngả người ra sau để cơ thể thoải mái dựa vào sofa. Những lời nói của An Châu đã nhắc nhở cô và cô hiểu nỗi lo lắng của bạn mình. Nhưng, cô thật sự có cảm tình với Chương Phương Hựu. Cô tin rằng, Chương Phương Hựu cũng có tình cảm với mình như thế.
Điều này khiến cô tràn đầy niềm tin, cô và anh vì có duyên nên mới gặp nhau, chứ không phải vì Hạ Quảng Thần!
Thẩm Xuân Hiểu nằm trên ghế sofa và mong ước về tương lai, rõ ràng đến từng cái ôm ấm áp, từng câu nói quan tâm, một cốc sữa, một nụ hôn chúc ngủ ngon. Dường như bản thân đã trở thành nhân vật chính trong vở kịch đó và cô đang say sưa chìm đắm trong cảm giác lãng mạn, ấm áp.
Cô bỗng phát hiện trí tưởng tượng của mình thật phong phú. Trong suy nghĩ của một người, ai cũng có thể mơ về một tương lai tràn đầy hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự có như thế? Chuyện giữa hai người nếu chỉ đơn giản nhường ấy thì tình yêu trên thế gian này thật quá hoàn mỹ.
Như phối hợp với những mơ ước của cô, Chương Phương Hựu sau nửa tiếng đã gọi điện đến, nói cho cô biết anh đã về đến nhà và đang nhớ tới cô. Cảm thấy vô cùng ngọt ngào, một lúc sau, Thẩm Xuân Hiểu mới mỉm cười, thu lại những suy nghĩ hạnh phúc kia, rời khỏi chiếc sofa ấm áp, để đi tắm.
Tắm xong, Thẩm Xuân Hiểu mở laptop và lên mạng, đăng nhập QQ, cô nói với Nhàn Đình: “Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ đúng là vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng!”.
Nhàn Đình cười nói: “Sao có nhiều cảm xúc như thế?”.
Ngón tay Thẩm Xuân Hiểu lướt nhanh trên bàn phím: “Trong mười ngày vừa rồi, có quá nhiều công việc dồn đọng, lại thêm một số biến cố mà tôi không ngờ tới. Suýt chút nữa tôi đã bị thất bại hoàn toàn rồi!”. Tuy cô không chịu nói cảm ơn với Lư Hạo Tường, nhưng trong lòng rất cảm kích. “May mà có đồng nghiệp giúp đỡ, nếu không chẳng biết tôi sẽ thất bại thế nào”.
“Thế thì cô nên cảm thấy thoải mái chứ, sao vẫn vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng như vậy?”
“Không thể thiếu cảnh giác được, sự việc lần này đã giúp tôi suy nghĩ chưa chu toàn, sau này không thể để tái phát những sai sót như vậy nữa. Cứ nghĩ đến môi trường làm việc như thế, tôi không tránh khỏi những đắng cay trong lòng. Nhưng, điều tôi không ngờ nhất là, một đồng nghiệp lại ra tay giúp đỡ mình như thế.”
“Đồng nghiệp thân thiết, giúp đỡ nhau trong công việc là chuyện hết sức bình thường mà!”
“Quan trọng là, bình thường quan hệ của chúng tôi không tốt, thậm chí… rất căng thẳng. Chúng tôi không thể chung sống hòa bình được, lần nào gặp nhau cũng đấu khẩu.” Thẩm Xuân Hiểu khẽ thở dài rồi gửi đoạn hội thoại đi.
Nhàn Đình hứng thú nói: “Thế sao? Xem ra cô với người đồng nghiệp này không hợp nhau nhỉ!”.
Thẩm Xuân Hiểu có đôi chút nghi hoặc và phỏng đoán, cô đem toàn bộ những “ân oán” của mình và Lư Hạo Tường ra kể. Nhàn Đình là một thính giả tốt bụng, huống hồ lại nói chuyện qua mạng, chẳng ai biết ai cả, đây cũng là một phương thức để giải tỏa áp lực. Cô còn nhắc đến Chương Phương Hựu, đến chuyến du lịch vừa rồi, đến cú điện thoại của Lư Hạo Tường và cả sự quan tâm không ra quan tâm của anh nữa. Cuối cùng cô nói: “Thực ra, tôi rất cảm ơn anh ấy, nhưng, có lẽ đã quen kiểu nói chuyện với nhau như băm như bổ rồi nên không thể nói với anh ấy hai từ cảm ơn. Nhàn Đình, anh đã gặp tình huống nào như thế chưa?”.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi trả lời: “Có lẽ cũng gặp qua rồi, thực ra cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất! Cô cũng nói, đã quen cách đối đãi ấy rồi, nếu cô nói cảm ơn, có lẽ anh ấy sẽ không quen đâu”. Nói rồi, anh gửi đến một gương mặt cười.
Thẩm Xuân Hiểu cũng cười, nhắc đến thói quen, cô cảm giác có lẽ đúng là thói quen, cô và Lư Hạo Tường chẳng bao giờ nói chuyện thân thiết. Chỉ cần hai, ba câu nói của Lư Hạo Tường đã khiến cô phát hỏa lên rồi, tuy anh giúp cô, nhưng khi xưa, chẳng phải anh cũng nhúng tay nhúng chân vào khiến cô suýt chút nữa không thể ngồi vào vị trí giám đốc Thị trường sao?
Tuy chuyện ấy cô chẳng có chứng cứ, nhưng sau đó, nhìn ánh mắt của Lư Hạo Tường, cô không thể nghi ngờ thêm người thứ hai nào nữa. Vì thế, dù anh giúp cô thì cô cũng có thể hiểu anh làm như vậy vì muốn chuộc lại những lỗi lầm trước kia.
Hơn nữa, cô cũng đã giúp anh, đưa anh ra khỏi quán rượu rồi lại đưa về nhà, mệt đến toát cả mồ hôi, còn mua thuốc, mua băng gạc để băng bó giúp anh nữa chứ.
Nhớ đến bộ dạng say mềm của anh trong thang máy, bị cô “chà đạp”, rồi lại nhớ đến cái giẫm chân lúc trước khiến anh đau đến nghiến răng nghiến lợi, khóe môi cô bất giác nhếch lên nụ cười. Thật sảng khoái!
“Nhàn Đình, anh nói đúng, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng tôi rất ấm ức, ở trước mặt người khác, tôi luôn ra dáng thục nữ, có thể kiềm chế bản thân, song ở trước mặt anh ấy, khả năng kiềm chế mà tôi luôn tự tin lại không hề có tác dụng, luôn luôn mất kiểm soát. Ai bảo miệng lưỡi là vũ khí có sức công kích nhất chứ? Như chiều nay cũng thế, trong lòng tôi rất biết ơn, nhưng anh ấy toàn nói lời thất đức, kết quả là tôi chẳng những không cảm ơn mà còn giẫm cho anh ấy một cái. Nhìn anh ấy đi lại tập tễnh, tôi có chút áy náy, nhưng anh ấy lại có cách khiến lòng áy náy của tôi nhanh chóng tan biến. Tiếc thật, nếu anh ấy không nói năng ngoa ngoắt, có lẽ chúng tôi đã là bạn tốt rồi!” Cô thở dài như tỏ vẻ tiếc nuối.
Nhàn Đình gửi đến biểu tượng cười lớn, nói: “Cách đối xử của các bạn đã được hơn một năm rồi, bây giờ bỗng chốc muốn thay đổi, cho dù là cô hay anh ấy thì e rằng đều cần có một chút thời gian. Anh ấy đã giúp đỡ cô thì chắc chắn không phải là người bạc bẽo vô tình đâu. Anh ấy dùng lời nói để làm tổn thương cô, có thể đó cũng chỉ là một sự lấp liếm. Nó giống như một người luôn làm chuyện xấu để được người khác chú ý vậy, thỉnh thoảng làm việc tốt cũng không chịu thừa nhận rằng mình đang làm việc tốt”.
Thẩm Xuân Hiểu cười, ví dụ này thật quá thú vị, bèn nói: “Tôi cảm thấy anh phân tích rất có lý, chắc là như thế!”.
Nhàn Đình gửi đến một gương mặt cười.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xuân Hiểu hỏi: “Nhàn Đình, anh đã từng yêu ai sâu đậm chưa? Nếu yêu một người nhưng lại bị người đó làm tổn thương sâu sắc, anh sẽ thế nào?”.
Nhàn Đình không trả lời ngay, Thẩm Xuân Hiểu nói tiếp: “Tôi cũng từng bị thế rồi, tôi đã sống khép mình suốt bốn năm, trong bốn năm ấy, tôi đã đóng cửa trái tim, cự tuyệt tình yêu và cự tuyệt hôn nhân”.
“Chuyện quá khứ, hà tất phải câu nệ mãi thế!”.
Trên mặt Thẩm Xuân Hiểu bất giác hiện lên nét cười, tiếp tục gõ chữ: “Đúng, tôi quá câu nệ quá khứ, khó thoát khỏi những hồi ức. Tôi cứ ngỡ mình không thể yêu ai được nữa, nhưng bây giờ, tôi đã thoát ra được bước đường cùng ấy, tôi đã sẵn sàng để yêu thêm lần nữa!”.
“Từ những dòng chữ của cô, có thể thấy cô đang rất hạnh phúc!”
“Có thể lắm chứ, điều tôi cảm nhận được nhiều hơn chính là tôi đã chiến thắng được bản thân, đã dám bước tiếp. Đối với tôi mà nói, đây chính là một tiến bộ không nhỏ. Hạnh phúc không phải do ai đó ban cho, mà bản thân phải nỗ lực tìm kiếm.”
“Nói đúng lắm, hạnh phúc không nằm trên con đường ta theo đuổi, mà nằm ở điểm cuối của sự theo đuổi ấy!” Nhàn Đình gửi đến biểu tượng mặt cười.
“Nhàn Đình, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình!” Thẩm Xuân Hiểu cười.
Phía bên kia im lặng, một lúc lâu sau mới gửi đến một mặt cười.
Nụ cười ngày mai – Lương Tịnh Như
Cầm di động, Thẩm Xuân Hiểu gần như chẳng thở nổi, thiếu chút nữa thì bị nội thương. Lư Hạo Tường vừa nói gì? Quầy chuyên dụng Hoa Vũ? Quầy chuyên dụng xảy ra vấn đề gì sao? Có thể xảy ra vấn đề gì được chứ? Ký hợp đồng hai năm, Hoa Vũ không thể phá hợp đồng được. Là cô đã sao nhãng chi tiết nào đó, hay xảy ra việc đột xuất?
Tên đáng ghét này, rõ ràng biết cô không phải là người vô trách nhiệm, thế mà còn cố ý buông câu ấy rồi tắt máy. Biết rõ cô dù tức giận đến mấy nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi điện lại. Thật nham hiểm.
Cô vô cùng bức bối, đi đi lại lại hai vòng nhưng vẫn không thể yên tâm được, vừa ấm ức vừa chẳng biết phải làm sao, đành tức tối gọi cho anh. Điện thoại đổ chuông mười giây mới có người nhận, Lư Hạo Tường ung dung nói: “Sao?”.
“Lư Hạo Tường, anh nói cho rõ ràng đi, quầy chuyên dụng ở Hoa Vũ xảy ra vấn đề gì rồi?”.
“Đó là việc của cô, hình như tôi không có nghĩa vụ báo cáo với cô thì phải?” Lư Hạo Tường hình như đang ăn gì đó, từng lời nói phát ra không được rõ ràng cho lắm, nhưng sức sát thương lại chẳng hề thuyên giảm.
“Vậy sao anh gọi điện cho tôi chứ?” Thẩm Xuân Hiểu bực tức.
“Tôi vốn có lòng tốt, nhưng nếu đã bị người ta coi là lòng lang dạ thú thì nhất định tôi sẽ không làm người tốt nữa, bởi làm người tốt có được báo đáp đâu!” Lư Hạo Tường tiếp tục ăn, thong thả nhai, ung dung nói.
Thẩm Xuân Hiểu bực bội đến mức trợn trừng mắt, cô thật sự muốn ném chiếc điện thoại xuống, nhưng nghĩ làm thế thật không thỏa đáng. Bởi thứ nhất, đây là điện thoại của mình, có ném thì Lư Hạo Tường cũng chẳng tổn hại gì, nói không chừng, anh ta còn cười nhạo nữa, dù tức đến mấy, cô cũng không thể làm chuyện khiến mình phải đau lòng mà kẻ thù thì vui sướng được; thứ hai, cô cần biết quầy chuyên dụng Hoa Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên không thể không biết chừng mực được!
Nén nỗi giận, hít thật sâu, đợi cho cơn thịnh nộ đi qua, cô mới dùng giọng điệu không nghe rõ sắc thái tình cảm gì của mình, nhẹ nhàng nói: “Lư Hạo Tường, con người tôi tính khí không tốt, anh đừng để tâm. Một đấng nam tử như anh chắc sẽ chẳng chấp nhặt một cô gái như tôi. Anh… đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không?”.
Chịu đựng đủ rồi chứ? Nén nhịn đủ rồi chứ? Thẩm Xuân Hiểu thiếu chút nữa thì buồn nôn muốn chết, trong lòng bực bội đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lư Hạo Tường ở đầu dây bên kia cười ha ha, nói: “Giám đốc Thẩm, cô khách khí quá. Chuyện của cô chẳng phải đều có trợ lý xử lý rồi sao? Lẽ nào vấn đề tôi phát hiện ra, trợ lý của cô vẫn chưa phát hiện ra?”.
An Ni chỉ là một cô gái, cô ấy không làm sai như những gì mình dặn đã là đội ơn trời phật lắm rồi, đâu có thể nhìn xa trông rộng đến thế? Rõ ràng, anh ta cố ý sỉ nhục mình đây mà.
Thẩm Xuân Hiểu tiếp tục ăn nói nhũn nhặn, uyển chuyển: “Giám đốc Lư, xem anh nói kìa, trợ lý của tôi chỉ là một cô gái thôi, đâu thể lanh lợi, mưu cáo trí lược như anh được chứ. Sản phẩm ở quầy hàng Hoa Vũ đều là thiết kế của anh, nếu đến lúc xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thiết kế của anh hay sao? Tôi nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng bất an, là do tôi suy nghĩ không chu đáo, lúc sắp đi không đích thân bàn giao công việc của hai bộ phận với anh. Con mắt của anh quả tinh tường, mới có hai ngày mà đã nhận ra vấn đề rồi. Anh nên nói cho tôi biết để tôi xử lý luôn mầm mống vấn đề, như thế chẳng phải cũng là chuyện tốt đối với thiết kế của anh hay sao?”.
Lư Hạo Tường cười ha ha, nói: “Thẩm Xuân Hiểu, lần nào cô cũng lôi thiết kế của tôi ra để nói, cô không thể đổi từ mới được à?”.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt bực bội, nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng: “Nhưng đó đích thực là thiết kế của anh, anh đã đẩy nhanh tiến độ hoàn thành bộ thiết kế, giúp chúng tôi có thể mượn sản phẩm mẫu để bước đầu triển khai thành công nhãn hiệu này, tôi nghĩ, anh đã dốc toàn tâm toàn sức vào thiết kế ấy, nên anh cũng không muốn chúng có kết cục buồn, phải không?”.
Lư Hạo Tường hứ một tiếng, chẳng biết anh bị nói trúng hay bị chọc tức mà không tiếp lời cô, chỉ hỏi lại: “Cô muốn biết ý kiến của tôi, cho nên đã phái trợ lý ngu ngốc của cô đến mượn cớ công việc để một ngày mười ba lần tới văn phòng của tôi sao? Cô làm thế là muốn theo dõi hay thăm dò đây?”.
“Mười… mười ba lần?” Thẩm Xuân Hiểu có chút ngạc nhiên, An Ni đang làm cái gì thế?
An Ni làm việc có chút khinh suất, thỉnh thoảng còn ngốc nghếch, những điều này cô đều biết. Nhưng không ngờ lúc cô không ở công ty, cô ấy lại đi gây phiền phức với Lư Hạo Tường, đúng là chẳng sợ chết mà, con người đó tuy tướng mạo ra vẻ nho nhã nhưng lại vô cùng nham hiểm, cô gái An Ni làm sao có thể đối phó được, thật chẳng tự lượng sức mình mà chuốc lấy đau khổ.
“Tóm lại, tôi cứ ngẩng mặt lên là lại nhìn thấy cô ta, điều này làm rối loạn sinh hoạt bình thường của tôi một cách nghiêm trọng. Thẩm Xuân Hiểu, cô nói tôi ở bên cô khiến một con muỗi cũng không thể bay qua, cô muốn trêu chọc tôi nên sai con muỗi đó đến chứ gì?” Lư Hạo Tường chế nhạo.
“Anh mới là muỗi ấy.” Thẩm Xuân Hiểu không khách khí, hứ một tiếng, khó chịu nói: “Nói chuyện chính đi, còn vấn đề khiếu nại khi nào tôi về sẽ nói sau, bây giờ đang là kỳ nghỉ của tôi mà!”.
“Thế sao?” Lư Hạo Tường hỏi với giọng nham hiểm.
Thẩm Xuân Hiểu biết bây giờ vẫn phải cầu cứu anh chàng đáng ghét kia, thế nên lập tức tỏ vẻ tươi cười, nói thêm: “Ừm, ý tôi là việc cũng có việc gấp việc không… Giám đốc Lư, anh có dáng vẻ đầu bôi dầu mặt trát phấn, trêu ong ghẹo bướm, cũng khó trách con gái nhà người ta đôi lúc khó mà cầm lòng được! Cái đó, cái đó là chuyện nhỏ mà, nó chứng tỏ Giám đốc Lư rất có sức hấp dẫn, anh nên vui mới phải! Cái đó… ừm… chúng ta có thể nói vào chuyện chính rồi chứ?”.
Lư Hạo Tường lại hứ một tiếng, đầu bôi dầu mặt trát phấn, trêu ong ghẹo bướm, đây được coi là lời khen sao?
Thẩm Xuân Hiểu biết anh đã bị chọc tức đến nỗi không nói nên lời, trong lòng có chút đắc ý. Xí, bình thường vênh váo tự đắc quen rồi, biết thế nào gọi là mềm nắn rắn buông, khẩu Phật tâm xà chưa, bổn cô nương sẽ giúp anh mở mang kiến thức. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giọng điệu cô lại càng thêm dịu dàng: “Hai bộ phận của chúng ta nên chân thành hợp tác với nhau mới có thể dùng nhãn hiệu này để đánh bại tất cả các đối thủ, vững vàng đứng đầu danh sách tiêu thụ. Tuy tôi đang trong kỳ nghỉ, nhưng giải quyết vấn đề đó vẫn là trách nhiệm của tôi. Giám đốc Lư, anh có thể phát hiện ra vấn đề, điều đó chứng tỏ anh có con mắt nhạy bén nhìn xa trông rộng, tôi rất bái phục. Anh là người đại nhân đại lượng, chắc sẽ không mượn vấn đề cỏn con này khiến tôi nơm nớp lo sợ chứ?”.
Lúc này, Triệu Yến Minh thấy Xuân Hiểu nghe điện thoại mãi vẫn chưa quay lại, liền đi đến gọi: “Xuân Hiểu, đã xong chuyện chưa? Bắt đầu khiên vũ rồi đấy, cậu là cô gái được yêu thích nhất mà lại không lên khiêu vũ thì chẳng phải sẽ làm cụt hứng của mọi người sao?”.
“Cậu cứ đi trước đi, đừng quan tâm đến tớ, tớ còn có chút việc!” Thẩm Xuân Hiểu nhanh tay bịt điện thoại, vừa bịt vừa bảo Triệu Yến Minh quay về, nhưng cô bịt không nổi, âm thanh vẫn truyền đến đầu dây bên kia.
Lư Hạo Tường chế nhạo: “Lại còn nơm nớp lo sợ ư? Giám đốc Thẩm, chẳng phải cô đang chơi bời vui vẻ ở đó sao? Lại còn là cô gái được yêu thích nhất nữa? Thẩm Xuân Hiểu, ngay cả cô cũng có thể trở thành cô gái được yêu thích nhất à? Có phải những anh chàng kia bị cận một nghìn tám trăm độ rồi không?”.
“Lư Hạo Tường!” Thẩm Xuân Hiểu không kiềm chế nổi, bực bội nói: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục! Giết người chẳng qua cũng là làm cho đầu chạm đất, tôi đã nín nhịn anh như vậy, anh còn muốn thế nào nữa? Anh đừng có rỗi rãi quá mà đi trêu chọc tôi, trước kỳ nghỉ một ngày, tôi đã bàn giao công việc đâu vào đấy rồi, không thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng nào được, anh đừng biến tôi thành con ngốc nữa!”.
Thấy cô tức giận, Lư Hạo Tường lại không hề cáu gắt, cười nói: “Cô nói đúng lắm, vấn đề không lớn, lúc nào cô về cũng có thể xử lý được. Nhưng so với việc tốn nhiều thời gian xử lý, thì giải quyết ngay khi sự việc mới phát sinh chẳng phải tốt hơn sao?”.
“Anh có nói không? Không nói tôi tắt máy đấy?”
“Cô cứ tắt đi!” Lư Hạo Tường ung dung nói.
Thẩm Xuân Hiểu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, bèn nghiến răng, giọng cứng nhắc: “Giám đốc Lư, chúng ta có ân oán từ kiếp trước nên kiếp này trở thành thù ư? Ngay cả kỳ nghỉ, anh cũng chẳng để tôi yên ổn là sao?”.
“Cô nói sai rồi, chỉ là nhân viên hướng dẫn ở quầy hàng chuyên dụng bị đổi nên số liệu có chút vấn đề. Những việc này, cô hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy ra mà cứ hưởng những ngày tháng vui vẻ của kỳ nghỉ đi!” Lư Hạo Tường thong thả nói.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, quầy chuyên dụng đổi người? Số liệu có vấn đề? Cô mới rời công ty hai ngày, trước khi đi cũng không hề có sự thay đổi gì, vì sao quầy chuyên dụng lại thay người chứ? Nhân viên kinh doanh ở quầy hàng Hoa Vũ là người do đích thân cô đào tạo và chọn lựa, có thể ứng phó với các tình huống, vì sao lại đổi người? Hơn nữa, số liệu trong hai ngày lại xảy ra vấn đề, nếu đợi mười ngày nữa, sau khi cô hết phép, những số liệu ấy sẽ rối tung lên như thế nào đây?
Lư Hạo Tường là người nhạy bén, cô vẫn biết rằng, thực ra anh không chỉ giỏi về thiết kế, mà còn rất có mưu lược đối với những công việc của bộ phận Thị trường. Buổi thảo luận lần trước, anh chỉ ung dung nói mấy câu, Thẩm Xuân Hiểu đã có ngay linh cảm đó.
Tuy anh miệng lưỡi độc địa nhưng cũng sẽ không tự dưng đi dựng chuyện.
Thẩm Xuân Hiểu cân nhắc một lát rồi nói: “Mai tôi sẽ về ngay!”.
Lư Hạo Tường dương dương tự đắc: “Không cần như thế, khó khăn lắm tôi mới có mười ngày không phải đấu khẩu với cô, cho tôi xin hai chữ bình yên. Chuyện này tôi đã giải quyết giúp cô rồi. À, vừa mới giải quyết xong nên mới tiện thể gọi điện để thông báo cho cô. Có điều, phản ứng của cô có phần quá mạnh mẽ!”.
“Giải… giải quyết rồi?” Đúng là quá mâu thuẫn, sao trong điện thoại, anh ta không nói thẳng luôn là đã giải quyết xong, lại còn vòng vo tam quốc, mãi mới đề cập đến vấn đề chính. Nhưng nghĩ cũng đúng, anh ta là người biết phân biệt nặng nhẹ, nếu thật sự vấn đề chưa được giải quyết thì anh ta chắc sẽ không khua môi múa mép và mãi chẳng chịu nói vào vấn đề chính.
Phải giải quyết sự việc xong rồi, anh mới ung dung đùa cợt như thế, khiến cô lo lắng cuống cuồng rồi mới đắc ý khoe khoang, anh làm thế chỉ để cô biết mình đã nợ anh một ân huệ.
“Anh giải quyết thế nào?” Vì sao anh ta lại giúp mình chứ?
“Vấn đề chi tiết, tôi không thể kiên nhẫn mà báo cáo với cô từng li từng tí được, tóm lại, đây là thiết kế mới của tôi, cô yên tâm, tuy tôi không cần biết đến sĩ diện của cô, nhưng tôi cũng phải giữ thể diện cho thành quả thiết kế của mình chứ!”
Thẩm Xuân Hiểu bị chẹn họng, từng lời Lư Hạo Tường nói như từng nhát dao, nghe chẳng xuôi tai chút nào, cô bực bội gắt lên: “Anh nói luôn với tôi là đã giải quyết rồi không được sao, còn bắt tôi gọi lại cho anh, chuyến du lịch này của tôi anh tưởng rẻ lắm à?”.
“Dù rẻ hay đắt thì đó chẳng phải đều là tiền của cô sao?” Lư Hạo Tường thong thả nói, “Hơn nữa, tôi gọi điện thì không tốn tiền chắc? Có thể tiết kiệm được vài đồng, tại sao tôi lại không làm chứ?”.
“Đồ nhỏ mọn!” Nếu đã giải quyết rồi thì hà tất gì nhất định phải nói với mình lúc này, anh ta chắc cố ý làm mình nóng ruột nóng gan, sau đó lại chế giễu mình đây mà.
“Tôi thấy, tôi giúp cô giải quyết công việc, cô nên nói với tôi những lời khác chứ không phải lời đánh giá ấy!”
“Anh muốn nghe gì?” Đã biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Cô biết tôi muốn nghe gì mà!” Điệu bộ ung dung.
“Xin lỗi, tôi chẳng phải thầy bói nên không rõ lời anh thích nghe!” Biết sự việc đã giải quyết xong, Thẩm Xuân Hiểu như được tiếp thêm sức mạnh, có thêm khí thế, đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Lư Hạo Tường, anh nói anh làm thế cũng vì thành quả thiết kế của mình, muốn tôi cảm ơn ư, không có chuyện đó đâu!”.
“Người tốt mà chẳng được báo đáp gì, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Giám đốc Thẩm quảng đại như thế mà ngay cả hai từ ấy cũng không nói ra được!”
“Đúng thế, đúng thế, tôi nhỏ nhen còn anh rộng lượng, anh rộng lượng đến mức chấp cả người nhỏ nhen!” Không còn chuyện gì lo lắng nữa, nên khả năng đấu khẩu của cô bỗng chốc được nâng lên một tầng cao mới.
“Đa tạ thái hậu đã khen!”
“Xí, anh mới là thái hậu ấy, anh là Từ Hy thái hậu!”
“Cô nghe nhầm rồi, tôi nói là quá dày[1] chứ không phải thái hậu. Tôi không nói cô là Từ Hy thái hậu, mà tôi nói da mặt cô quá dày!” Lư Hạo Tường dùng giọng chế nhạo, giải thích từng từ một.
[1]. Quá dày và thái hậu có phát âm giống nhau là tàihòu, và đều có âm hán việt là “thái hậu”.
“Lư Hạo Tường, anh đừng quá quắt như thế!” Thẩm Xuân Hiểu bừng bừng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lư Hạo Tường không hề để tâm tới thái độ tức giận và uy hiếp của cô trong điện thoại, vẫn trêu đùa: “Chẳng phải cô được yêu thích nhất sao? Chẳng phải cô là người được cánh đàn ông tặng hoa nhiều nhất sao? Chẳng phải cô muốn đi khiêu vũ sao? Ở đây tranh luận với tôi về vấn đề thái hậu, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian của cô à?”.
Thẩm Xuân Hiểu vốn định tắt máy nhưng lại bị anh chiếm thế thượng phong, cô đảo mắt, cười dịu dàng nói: “Anh nói rất đúng, tôi quên mất. Đằng kia có bao nhiêu anh chàng tuấn tú, sao tôi lại nhẫn nại ở đây để tức giận với cú điện thoại chẳng ra gì chứ? Ai không biết lại tưởng tôi mù màu!”.
“Haizzz, trong điện thoại mà cô còn khoác lác với tôi được, cô cứ khoác lác đi, dù sao khoác lác cũng không đánh thuế!” Lư Hạo Tường ra vẻ thở dài, như đang đối diện với một người không biết lượng sức mình vậy.
“Anh ngoài việc quen đem bụng dạ tiểu nhân ra đo lòng quân tử thì thực sự chẳng có sở trường nào nữa. Nhưng tôi hiểu, xấu xa không phải là lỗi của anh, mà do mẹ anh đã giáo dục anh không đến nơi đến chốn. Nếu chấp nhặt anh thì chẳng phải tôi cũng giống anh sao, như thế sự giáo dục suốt hai mươi tám năm qua của mẹ tôi sẽ chả được thỏa đáng. Xin lỗi, tôi không có thời gian đùa cợt với anh nữa, anh đi đâu hóng mát thì đi đi, tôi đi tận hưởng buổi tối lãng mạn đây!”
Lư Hạo Tường cười ha ha, không hề tức giận, lời nói ra như tên lửa với sức sát thương lớn: “Người như cô, vừa không dịu dàng, vừa không thục nữ, vừa không đoan trang, tuổi đã cao tính tình còn xấu, thế mà những anh chàng ưu tú đó cũng để mắt tới sao? Trừ phi họ mù màu, hoặc bị cận một nghìn tám trăm độ. Ha ha!”.
“Lư Hạo Tường, anh chết đi!”
Thẩm Xuân Hiểu quay lại đám đông, Triệu Yến Minh thấy sắc mặt bạn không tốt, ánh mắt bừng bừng tức giận, vội nói: “Cậu sao thế? Tức giận à? Hai người lần nào nói chuyện cũng cãi nhau, thật chẳng ra sao. Nhanh lên, mọi người đang khiêu vũ rồi, tớ vì đợi cậu nên đã từ chối mấy người rồi đấy”.
Âm nhạc đã vang lên, trong sân mấy đôi nam nữ đang cuốn theo điệu nhạc. Những người không khiêu vũ thì uống nước và cười nói với nhau, không khí vô cùng vui vẻ.
Thẩm Xuân Hiểu lặng lẽ ngồi xuống, rầu rĩ nói: “Cậu cứ khiêu vũ trước đi, tớ ngồi một lát!”.
“Sao thế? Người đó là bạn trai cũ của An Châu chứ có phải bạn trai cậu đâu, hai người cãi cọ gì vậy?”
“Nếu có bạn trai như thế tớ đã nhảy lầu ngay rồi.” Thẩm Xuân Hiểu hậm hực nói: “Con người đó thật sự không thể thuyết phục nổi!”.
“Sao lại không có cách nào thuyết phục?” Triệu Yến Minh lại cười, trêu đùa: “Xuân Hiểu, trong ấn tượng của tớ, cậu không phải người ăn chay, một cái miệng sao có thể chống lại máy bay ném bom mô hình nhỏ được. Thế nào? Lại bị người ta hạ gục? Anh chàng kia quả thực có công lực thâm hậu, ừm, không tồi, thật khiến người khác ngưỡng mộ!”.
Thẩm Xuân Hiểu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn.
Triệu Yến Minh cười nói: “Đừng để tâm nữa, anh chàng Chương Phương Hựu của cậu vẫn đang ở bên kia nhìn cậu kìa, chắc anh ấy đang đợi cậu khiêu vũ bản nhạc đầu tiên đấy. Phải thể hiện hình tượng cho tốt vào, đừng để ánh mắt này làm hỏng tất cả!”.
Thẩm Xuân Hiểu dở khóc dở cười, gặp phải đồng nghiệp như thế, lại cả người bạn lúc nào cũng đổ thêm dầu vào lửa nữa, đúng là nghiệp chướng cả đời mà. Cô không chịu nổi nên gục đầu xuống gối, giá như mình có thể biến mất, hoặc xuyên không[2] thì tốt, bởi ở đây toàn những người chẳng ra sao cả!
[2]. Xuyên không: Là quá trình một nhân vật từ một thời gian không gian này đến một thời gian không gian khác.
Ngồi như vậy chưa được bao lâu thì Triệu Yến Minh hích hích cô, khẽ khàng nói: “Xuân Hiểu, anh chàng Chương Phương Hựu của cậu đến rồi!”.
Chương Phương Hựu đã đợi cơ hội này từ lâu, anh muốn mời Thẩm Xuân Hiểu khiêu vũ khúc nhạc đầu tiên, anh tin rằng, chỉ cần mình mở lời mời, Thẩm Xuân Hiểu sẽ không từ chối. Rồi anh sẽ dắt cô bước lên sân khấu, cùng cô nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc và đón nhận tất cả ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thật lãng mạn biết bao!
Nhưng đáng tiếc, Trương Hướng Dương còn chưa tuyên bố buổi khiêu vũ bắt đầu thì cô đã đi sang bên nghe điện thoại, kết quả là bản nhạc đầu tiên đã có người khác lên nhảy. Cô nói chuyện điện thoại rất lâu, mãi chẳng quay lại. Nhìn những đôi nam nữ đang vui vẻ trên sân nhảy, trong lòng anh vô cùng sốt sắng.
Lúc Thẩm Xuân Hiểu quay lại, tuy màn đêm đã buông nhưng dưới ánh đèn mờ, anh vẫn cảm thấy tâm trạng cô không tốt, bởi thế anh có chút do dự.
Đến khi Thẩm Xuân Hiểu gục đầu xuống gối, anh nghĩ đã đến lúc mình phải làm gì đó, tuy không biết cô đang đau lòng hay tức giận, song an ủi tâm hồn đang đau khổ và giúp cô có tâm trạng vui vẻ là điều anh làm được.
Nghe lời thì thầm nhắc nhở của Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu đành ngẩng đầu lên. Lúc này, Chương Phương Hựu đã đến trước mặt cô, khẽ khom lưng và chìa tay ra, lịch sự nói: “Xuân Hiểu, anh có thể mời em nhảy một bản không?”.
Những lời chát chúa của Lư Hạo Tường vẫn còn văng vẳng bên tai, Thẩm Xuân Hiểu tức giận đến nỗi hơi thở không ổn định, đồ tiểu nhân chanh chua cay nghiệt ấy đã quá khinh thường, quá sỉ nhục mình.
“Người như cô, vừa không dịu dàng, vừa không thục nữ, vừa không đoan trang, tuổi đã cao tính tình còn xấu, thế mà những anh chàng ưu tú đó cũng để mắt tới cô sao? Trừ phi họ mù màu, hoặc bị cận một nghìn tám trăm độ.”
Là ai nhịn ai đây?
Cô muốn cho anh thấy, Thẩm Xuân Hiểu cô chỉ cần mở lòng là có thể tìm được bạn trai ưu tú hơn anh nhiều, ví như anh chàng Chương Phương Hựu ở trước mặt đây!
Bởi thế, đối với lời mời của Chương Phương Hựu, cô mỉm cười rồi nắm lấy tay anh đứng lên, hai người bước vào sàn nhảy rồi phiêu du cùng điệu nhạc.
Triệu Yến Minh tròn mắt há miệng ngạc nhiên khi thấy Thẩm Xuân Hiểu không hề do dự, chuyến đi này thực sự đáng giá! Những suy nghĩ rối ren của Thẩm Xuân Hiểu cuối cùng cũng khôi phục được trạng thái bình thường, cô hiểu rằng phải nắm lấy cơ hội và để mắt đến người đàn ông bên cạnh!
Triệu Yến Minh còn phấn khích hơn cả việc mình tìm được bạn trai, cô quyết định tối nay sẽ không nhảy bài nào mà chỉ làm khán giả, ngồi xem biểu hiện của Thẩm Xuân Hiểu suốt buổi, để ghi nhớ ngày đặc biệt này. Đương nhiên, cô cũng sẽ có thêm tư liệu và tình tiết cho cuốn tiểu thuyết Nhật ký xem mặt của cô gái phấn đấu vì hôn nhân kia.
Thẩm Xuân Hiểu lúc đầu còn có chút ngại ngần khi bị một người khác giới dắt lên sàn nhảy, lúc anh đặt tay lên eo, nắm tay cô, sự tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, tất cả khiến cô có chút lâng lâng. Mấy năm nay, trừ những lúc xã giao trong công việc, cô rất ít khiêu vũ. Nhưng cảm giác hôm nay rõ ràng khác hẳn so với cảm giác xã giao ấy.
Hương nước hoa trên người Chương Phương Hựu thoang thoảng, dần lan tỏa theo từng động tác của anh. Cô không ghét đàn ông sức nước hoa. Từng cử chỉ lời nói của Chương Phương Hựu đều rất nhã nhặn, lịch sự, nhìn một cách tổng thể có thể thấy, anh là một người đàn ông ưu tú. Hơn nữa, từ cơ thể anh, cô còn ngửi thấy mùi vị của mối tình đầu, tuy mối tình đầu đầy đau xót không đáng để nhớ, nhưng nó lại là vết tích khó có thể phai mờ.
Cô không ghét anh.
Cô nghĩ, đúng là anh rồi.
Anh ân cần, chu đáo như thế, tinh tế tỉ mỉ như thế, phong độ ngời ngời như thế, biểu hiện xuất chúng như thế, còn điều gì mình không hài lòng chứ?
Một bản khiêu vũ kết thúc, hai người đã có chút cảm giác tâm đầu ý hợp, những bài khiêu vũ tiếp sau đó, hai người đều không đổi bạn nhảy.
Trương Hướng Dương quan sát toàn cục, đôi mắt tinh nhanh của anh đương nhiên phát hiện ra chuyện ấy, bất giác có cảm giác thành công. Thấy Triệu Yến Minh vẫn ngồi một bên, không hề nhảy bài nào nên anh cầm hai lon coca đi đến, đưa cho cô một lon rồi ngồi xuống, cười nói: “Yến Minh, sân nhảy sôi động như thế chỉ có cô là không tham gia, sao không ra nhảy một bản chứ?”, sau đó ngẩng đầu uống nước.
Từ lần phỏng vấn trước, Triệu Yến Minh và anh sớm đã thân quen như anh em, cô cười nói: “Tôi đã nói với anh mục đích mình đến đây rồi, tất cả đều thuận lợi, bởi thế anh cũng có thể không cần chú ý tới tôi nữa!”.
“Tôi muốn không chú ý tới cô, nhưng người khác lại không thế! Yến Minh, bạn cô rất có mắt nhìn đấy, Chương Phương Hựu là một anh tài, tốt nghiệp MBA[3], tuổi còn trẻ nhưng sự nghiệp rất thành công, thu nhập khủng, đến nay vẫn còn độc thân, đúng anh chàng độc thân quý hiếm đấy. Tôi vốn định giới thiệu cho cô, nhưng anh ấy và bạn cô lại có duyên, sau này tôi phải giúp cô tìm người khác rồi!” Trương Hướng Dương nhấp một ngụm nước, cười nói.
[3] MBA là viết tắt của Master of Business Administration, là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, thu hút nhiều người ở một phạm vi rộng trong các ngành học có tính học thuật.
“Được thôi, thế thì nửa đời còn lại của tôi trông đợi vào anh đấy!”. Triệu Yến Minh cười đùa, bỗng cảm thấy câu mình vừa thốt ra rất kỳ quặc liền che miệng thẹn thùng.
Trương Hướng Dương rõ ràng cũng cảm thấy thế bèn nhìn cô đầy ý vị, nói: “Thế thì thật vinh hạnh!”.
Triệu Yến Minh cười lấp liếm, nói: “Tôi thích không khí náo nhiệt, chỉ cần lần nào có hoạt động anh cũng gọi tôi là tôi có thể gặp được Bạch Mã hoàng tử của đời mình rồi!”.
“Chuyện duyên phận rất kỳ diệu, biết đâu giây phút này chính là lúc tình yêu đến!” Trương Hướng Dương chống một tay xuống đất, người hơi nghiêng về phía trước, tay còn lại cầm lon coca đặt lên đầu gối, ánh mắt hướng về sân nhảy.
Triệu Yến Minh cũng hướng về sân nhảy, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh, tươi cười nói: “Xem ra mấy đôi này đều có hy vọng, có thể sẽ thành công đấy chứ?”.
“Đúng thế, vẫn còn mười ngày nữa, tôi không dám nói mấy đôi này sẽ thành công một trăm phần trăm, nhưng năm mươi phần trăm thì có hy vọng”. Trương Hướng Dương quay đầu, nhìn cô cười, “Hoàn thành sự giao phó của cô, tôi cũng cảm thấy mình làm được một chuyện lớn rồi!”.
Triệu Yến Minh cười, nhìn Chương Phương Hựu và Thẩm Xuân Hiểu trên sân nhảy, nói: “Cảm ơn anh đã để tâm tới chuyện của tôi như thế!”.
“Cô khách khí rồi, tôi là người kinh doanh nhưng cũng không phải là người ăn không. Cô không mắng tôi là kẻ đầu cơ tôi đã mãn nguyện lắm rồi”. Trương Hướng Dương tươi cười.
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, Thẩm Xuân Hiểu đứng cách đó không xa nhìn thấy, cũng được hưởng lây sự thư thái trong nụ cười của Triệu Yến Minh, thêm vào nữa, dưới những động tác khiêu vũ thuần thục của Chương Phương Hựu, cô bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
Buổi tiệc mãi đến khuya mới tan, Triệu Yến Minh vẫn ngồi cùng Thẩm Xuân Hiểu đến tận giây phút cuối cùng, cứ ngủ gà ngủ gật như sắp chạm đầu xuống đất, không biết bao lâu sau cô mới bị Thẩm Xuân Hiểu gọi dậy.
Triệu Yến Minh dụi dụi mắt nhìn Thẩm Xuân Hiểu, sau đó lại nhìn Chương Phương Hựu ở bên cạnh, mơ mơ màng màng nói: “Kết thúc rồi à?”.
“Kết thúc rồi!” Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Yến Minh, cậu đã mệt thế rồi, sao không về ngủ đi?”.
“Ở lại cùng cậu mà!” Triệu Yến Minh đấm lưng đấm vai, không mấy thiện cảm nói: “May mà đã bôi thuốc muỗi rồi, nếu không, hai người được ngắm trăng ngắm hoa, còn tớ bị muỗi cắn, thật thiệt thòi. Cô Thẩm, tôi về đây!”.
Muỗi? Lúc trước trong điện thoại, Lư Hạo Tường cũng nói An Ni là muỗi, người đàn ông tự kiêu tự đại đó còn tưởng mình tài ba lắm, nếu chẳng phải cô bé An Ni không biết phân biệt tốt xấu, chắc chẳng có ai để mắt tới anh ta. Nhưng, nghĩ đến chuyện An Ni một ngày đến phòng làm việc của Lư Hạo Tường báo cáo mấy lần, dù sao cô cũng thấy bái phục dũng khí của cô ấy. Con người độc miệng như anh ta làm sao có thể nói ra những lời hay được chứ? An Ni lại có thể chịu đựng được, khả năng chịu đựng ấy mạnh hơn cô nhiều.
Không nghĩ tới con người nhỏ mọn ấy nữa, anh ta chỉ lãng phí thời gian của cô mà thôi.
Hôm nay đã trải qua một buổi tối thật vui vẻ, cô không những nghĩ thấu một số chuyện, mà còn có dũng cảm để bước tiếp. Chiến thắng được những ám ảnh trong lòng, quan trọng là cô đã bước đầu vượt qua chính mình. Bởi thế, cô rất hài lòng về bản thân, nhìn Yến Minh đang mắt nhắm mắt mở mà vẫn còn lớn tiếng, bèn cười nói: “Để chúng tớ đưa cậu về!”.
Triệu Yến Minh đang bị cơn buồn ngủ tra tấn đầu óc nhưng vẫn bắt bớ được hai từ “chúng tớ”, liền lim dim mắt nói: “Hơi xa một chút thôi, không cần phải đưa về đâu. Các cậu muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng quan tâm đến tớ”, rồi bước thấp bước cao đi về phòng mình.
Thẩm Xuân Hiểu tươi cười nhìn theo bóng Triệu Yến Minh, sau đó nghiêng đầu nói với Chương Phương Hựu: “Em cũng phải về đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon!”.
“Chúc em ngủ ngon!”
Ngày hôm sau là buổi đi leo núi, Trương Hướng Dương đã chọn nơi khá cao. Sau khi giải thích tường tận đường đi, anh đề nghị mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cánh đàn ông phải thể hiện phong độ, mỗi người cần mang theo một túi đồ ăn, cố gắng trèo lên địa điểm để ăn bữa cơm dã ngoại trước buổi trưa, sau đó xuống núi trước bốn giờ chiều.
Đoàn leo núi gồm hai mươi ba người, ngoài Trương Hướng Dương và trợ lý của anh ra, còn có chín người đàn ông và mười một cô gái. Triệu Yến Minh cười nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Haizzz, đúng là lắm sói ít mồi, Xuân Hiểu, cậu phải thật nhanh mắt nhanh tay, đừng để tay trắng đấy!”.
“Đi thôi, cậu mới là sói ấy!”
Triệu Yến Minh phì cười, nói: “Hôm nay tớ không đi cùng cậu nữa, cho anh chàng Chương Phương Hựu có cơ hội được thương hoa tiếc ngọc chứ. Tớ sẽ lên núi trước cùng Tiểu Hàn, trợ lý của Trương Hướng Dương, để chuẩn bị bữa cơm dã ngoại!”.
Thẩm Xuân Hiểu quét mắt dò xét một lượt rồi trêu đùa: “Anh chàng Tiểu Hàn đó đã lên núi chuẩn bị từ lâu rồi, cậu đuổi kịp được sao? Đừng gây phiền phức cho người ta nữa, hay cậu đi chậm rãi chờ Trương Hướng Dương ở phía sau đi!”.
Triệu Yến Minh trừng mắt nhìn, song nghĩ đi nghĩ lại, cô đúng là không thể theo nổi Tiểu Hàn, nói không chừng lại đúng như lời con quạ này nói, cứ lẵng nhẵng bám theo chân người ta thật không hay. Nhưng cô không chịu cúi đầu trước Thẩm Xuân Hiểu, ương ngạnh nói: “Đừng nhìn người bằng con mắt hạn hẹp thế chứ?”, rồi khẽ đẩy Xuân Hiểu: “Cậu mau đi đi, chúng mình gặp nhau ở điểm cuối nhé!”.
Mọi người vui vẻ cười cười nói nói leo lên đích, lúc đầu, đoạn đường còn đẹp, càng về sau càng khó đi, đây chính là lúc các đấng mày râu thể hiện bản lĩnh.
Mỗi lần qua những ngọn dốc cao một chút, Chương Phương Hựu đều kịp thời đưa tay cho Thẩm Xuân Hiểu. Thẩm Xuân Hiểu cười cười rồi nắm tay anh, để anh kéo lên.
Thẩm Xuân Hiểu kéo Triệu Yến Minh đi cùng, lúc Chương Phương Hựu giúp Thẩm Xuân Hiểu, anh cũng tiện tay giúp cả Triệu Yến Minh.
Đi được một đoạn, Triệu Yến Minh không muốn làm phiền hai người này nữa, bức bối nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Hóa ra đây chính là cái mà người ta nói rằng ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ sao? Một cô gái hiện đại, ai gặp cũng yêu mến như tớ mà lại không cẩn thận bị coi là quạ đen, như thế tớ sao chịu nổi?”.
Thẩm Xuân Hiểu suýt nữa thì cười lăn xuống núi, mãi mới đứng vững được, rồi chỉ vào Yến Minh, nói: “Đúng là tự làm khổ mình, người khác giúp thì cậu không cần, đến khi chúng tớ giúp, cậu lại nói những lời nhảm nhí!”.
“Người mà tớ muốn người ta giúp, người ta lại đi giúp người con gái khác rồi; người muốn giúp tớ, tớ lại chẳng ưng, sao tớ có thể chấp nhận tình cảm của người ta chứ, ra những ám thị sai lầm với người ta khiến người ta hiểu nhầm đấy, biết không?” Triệu Yến Minh liếc nhìn Xuân Hiểu. “Cậu tưởng ai cũng may mắn như cậu chắc?”
Thẩm Xuân Hiểu chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Chuyến du lịch này, Triệu Yến Minh đã cố ý biến mình thành một chiếc lá xanh, lúc nào cần xuất hiện mới xuất hiện, khi không nên xuất hiện thì tuyệt đối không xuất hiện. Thẩm Xuân Hiểu ban đầu còn chưa cảm thấy điều đó, sau vài ngày cô mới dần nhận rõ.
Thực ra, kéo được Thẩm Xuân Hiểu đến tham gia hoạt động này chính là một sự nỗ lực hết mình của Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu cũng biết điều đó, chỉ là hai người chẳng ai nói ra, dù trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố tình che đậy.
Triệu Yến Minh bình thường luôn làm tổn thương bạn bè, nhưng những lúc quan trọng, cô sẽ sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng đúng như những gì cô nói. Thẩm Xuân Hiểu rất vui vì lần này được đi cùng Chương Phương Hựu, đây không những là lời từ biệt với quá khứ, mà còn có thể thông báo chuyện này với bố mẹ, với Yến Minh.
Mấy ngày này, Chương Phương Hựu luôn ở bên Thẩm Xuân Hiểu. Những lúc Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy mệt mỏi, anh luôn kịp thời đưa tay giúp đỡ, luôn quan tâm, ở bên cô; khi cô khát, anh đưa cho cô loại nước khoáng tốt nhất và đem đến cho cô sự an ủi mát lành.
Dưới sự chăm sóc ân cần như thế, Thẩm Xuân Hiểu luôn thấy ấm áp vì được quan tâm, che chở, và coi trọng. Trái tim cô đã vô tình nương tựa, vô tình mê đắm, vô tình chấp nhận sự ấm áp ấy.
Thời gian mười ngày nhanh chóng trôi đi, trong quãng thời gian đó, cô nhận được bốn cuộc điện thoại của Lư Hạo Tường, tất cả đều không nằm ngoài chuyện công việc, đương nhiên, cũng chẳng tránh khỏi những lời nói chua ngoa, bốp chát.
May mà nói chuyện qua điện thoại, không nhìn thấy mặt đối phương nên lời lẽ cũng trôi chảy hơn nhiều, vừa mới cãi nhau là đã lấy hết lời nói khó nghe nhất để làm hung khí, sức sát thương lớn đến nỗi trời đất mờ mịt, nhật nguyệt lu mờ.
Thẩm Xuân Hiểu thật chẳng hiểu nổi, rõ ràng Lư Hạo Tường giúp đỡ mình nhưng miệng lưỡi lại luôn khiến người ta khó chịu, bởi thế không thể trách vì sao lòng tốt kia chẳng được báo đáp, mà chỉ có thể trách cái miệng ăn nói độc địa ấy. Với cái miệng lưỡi độc địa như thế, còn ai muốn báo đáp anh ta nữa?
Nhưng sau khi lời qua tiếng lại, Thẩm Xuân Hiểu rất nhanh lấy lại tâm trạng. Mọi người nói phụ nữ trong tình yêu là đẹp nhất, câu nói ấy quả rất đúng với Thẩm Xuân Hiểu.
Trái tim héo úa bốn năm giờ như nắng hạn gặp mưa rào, càng thêm quý trọng, càng thêm ngọt ngào, khóe mắt tươi vui tựa mùa xuân, đáy mắt chan chứa tình cảm, khuôn mặt tươi như hoa đào, từng nụ cười, từng cử chỉ đều mang theo những trạng thái khác nhau, ngay cả Triệu Yến Minh cũng vừa ngưỡng mộ vừa giễu cợt, nói: “Xuân Hiểu, các cậu không phải đã làm những chuyện không nên làm rồi chứ? Nếu không, sao cậu lại nhuận sắc đến thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu vừa bực vừa buồn cười, gương mặt ửng hồng, nói: “Kẻ xấu không nói lời hay!”, rồi chẳng thèm chấp Yến Minh nữa.
Ngay cả những lời nói ấy của Yến Minh, cô cũng có thể chịu đựng được, chỉ nhẹ nhàng cười đùa một câu như thế, chứng tỏ bây giờ tâm trạng của Thẩm Xuân Hiểu rất tốt. Cho dù Lư Hạo Tường có bắn tên lửa đạn đạo thì cô cũng có thể giở đủ lý lẽ ra công kích mà không khiến mình bị thương. Vì thế, Lư Hạo Tường lần nào cũng bị cô chiếm thế thượng phong và luôn bực tức tắt điện thoại trước.
Cô còn nhận được ba cuộc gọi của An Châu, trong đó một cuộc nhận lúc đang ở cùng Yến Minh.
Bạn thân vẫn là bạn thân, cho dù xa cách trùng dương, cho dù lâu lắm rồi không liên lạc nhưng chỉ cần một cuộc gọi là ba cô gái lại trò chuyện vui vẻ. An Châu oang oang kể về những ngày tháng ở bên kia đại dương, tất cả cũng không nằm ngoài chuyện cô đã hạnh phúc bên Daniel như thế nào và tình yêu tươi đẹp ra sao.
Vừa gọi điện về, An Châu đã phản đối Triệu Yến Minh đến giờ vẫn còn một mình một bóng, nhưng Triệu Yến Minh không hề bận tâm, nói qua điện thoại: “Cậu với Xuân Hiểu, ai cũng nói tớ nhỏ tuổi nhất, nên tớ phải nhường các cậu, chẳng phải sao?”.
An Châu cười đùa: “Cậu còn nhỏ tuổi à, cậu nhỏ hơn tớ mấy tháng chứ?”.
Triệu Yến Minh không phục, cô cho rằng nhỏ hơn một ngày vẫn là nhỏ, cho nên, nếu hai người kia chưa kết hôn thì việc mà mình chưa có bạn trai cũng chẳng có gì to tát.
Rời xa công việc, rời xa mọi phiền não, ai ai cũng vô cùng vui vẻ.
Mười ngày này đối với Thẩm Xuân Hiểu đều như những ngày tháng ở chốn thần tiên. Cô và Chương Phương Hựu đã từ xa lạ trở thành thân thiết, cô cảm thấy trái tim mình thực sự rung động.
Từ trước tới nay, cô không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng gặp nhau, trò chuyện và hiểu nhau như thế chính là sự phát triển tự nhiên của tiếng sét ái tình. Cô vẫn có thể vui vẻ đồng ý.
Kỳ nghỉ kết thúc, vẫn là xe của Hiệp hội Thước kiều trực tiếp đưa về. Vì ngồi trên xe có chút mệt mỏi nên mọi người đều ai về nhà nấy, Chương Phương Hựu muốn đưa Thẩm Xuân Hiểu về nhưng cô lại cười và khước từ.
Mười ngày này đúng là một lần thể nghiệm hoàn toàn mới mẻ, song nó lại nhanh tựa giấc mơ, cô vẫn giữ một phần lý trí, không bị tình yêu đến đột ngột kia làm u mê. Cô hy vọng có một không gian riêng để được vùi mình trong đó.
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, nằm trên chiếc giường của mình với chăn đệm mềm mại, êm ái, cảm giác thật dễ chịu.
Quãng thời gian ở trang trại, tuy ngày nào cũng được ngắm cảnh đẹp và vui vẻ cùng Chương Phương Hựu, nhưng đó là cảm giác hưng phấn và kích thích, còn bây giờ lại là cảm giác thoải mái, an lành.
Chỉ gia đình mới có thể đem lại cho cô cảm giác này, dù hiện tại ngôi nhà vẫn độc mình cô.
Nằm trở mình trên giường, sau khi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cô mới dậy bật máy tính, đăng nhập QQ, thay dòng chữ hiển thị: Chuyến du lịch thật vui! Quay về nhà thật tuyệt!
Cô vốn không thích viết lên trang không gian QQ, nhưng bây giờ tâm trạng rất tốt, lại chẳng có nơi nào để giãi bày, nên quyết định viết một bài nhật ký. Vừa nhấn chuột mở trang không gian, đã thấy có âm báo tin nhắn.
Nick Tôi biết cô đang nghĩ gì với chiếc đầu gật gù và một chú chim cánh cụt béo múp đang nhảy nhót bên cạnh, Thẩm Xuân Hiểu thấy rất hài hước nên kích chuột vào đó, anh lại gửi một gương mặt cười, phía dưới có dòng chữ: “Về rồi sao?”.
Vì người này lần trước đã giúp Thẩm Xuân Hiểu nên đối với anh, cô có cảm giác khá thân thiết, anh ít khi lên mạng nhưng cô cũng gặp được anh trên QQ mấy lần, dần dần trở thành bạn thân. Chỉ gặp nhau qua mạng, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết mặt. Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy người bạn như thế càng chất phác, càng thân thiết và càng thích hợp để cô trải lòng.
Bây giờ, tên nick của anh đã không còn dài như thế mà đổi thành Nhàn Đình[4]. Dường như lúc đầu anh dùng nick Tôi biết cô đang nghĩ gì để Thẩm Xuân Hiểu đắn đo, cân nhắc. Thẩm Xuân Hiểu rất thích tên gọi mới này, bởi hai chữ ấy, vừa nhìn đã có thể cảm nhận được sự tự nhiên và phóng khoáng, cảm nhận được phong thái cũng như tấm lòng của con người ấy. Không ngờ về đến nhà, người đầu tiên gửi tin nhắn cho cô là anh, cô cũng gửi lại biểu tượng mặt cười và nói: “Đúng thế, tôi mới về chiều nay!”.
[4] Nghĩa là sân vắng.
“Cô viết là: Chuyến du lịch thật vui! Quay về nhà thật tuyệt! Có phải như người xưa nói, Dù cảnh sắc nơi đất khách tươi đẹp nhưng trái tim vẫn khắc khoải nỗi nhớ nhà?”
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy anh ăn nói rất nho nhã lịch sự, không giống như ngày mới quen. Lúc đó, anh thêm Xuân Hiểu vào QQ, biểu hiện rất nhanh nhạy và nhiệt tình, hoạt bát và láu lỉnh. Song từ khi đổi tên QQ, dường như ngay cả tính cách của anh cũng thay đổi theo. Có điều, việc này không quan trọng, quan trọng là dù nói chuyện qua mạng nhưng cuộc trò chuyện vẫn rất vui vẻ.
Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Đúng là có cảm giác đó thật, bởi đi du lịch khiến tâm trạng thoải mái, khi về nhà, tâm trạng càng tốt hơn!”.
Cô cảm giác Nhàn Đình có kiến thức rộng, hiểu biết, hơn nữa lại luôn dùng từ nho nhã, lịch thiệp, dù là trích dẫn kinh điển song cũng không khiến người khác có cảm giác anh cổ lỗ sĩ.
Có một người bạn trên mạng như thế, cô không hề cảm thấy vô vị khi nói chuyện.
Mải trò chuyện đến hơn chín giờ, Nhàn Đình cười nói: “Ngày mai cô còn phải đi làm, hơn nữa đi du lịch về cũng mệt, cô nghỉ sớm đi!”.
“Được!” Thẩm Xuân Hiểu cười cười, gõ chữ, chân thành nói: “Nói chuyện với anh rất vui!”, sau đó gửi biểu tượng bye bye, rồi đóng khung hội thoại lại, tắt máy, súc miệng và đi ngủ.
Hôm sau đi làm, Thẩm Xuân Hiểu tươi cười, ung dung xuất hiện ở đại sảnh công ty, một giấc ngủ ngon lành với tâm trạng thoải mái khiến cô vô cùng rực rỡ.
Cô nhân viên lễ tân vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc nói: “Giám đốc Thẩm, hôm nay chị thật xinh đẹp!”.
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, bước qua bàn lễ tân rồi đến đợi thang máy. Cô không muốn khoa trương nhưng tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà lại thể hiện rõ tinh thần phấn chấn.
Lư Hạo Tường cũng đang đứng ở cửa thang máy, nghe thấy tiếng bước chân, anh uể oải nghiêng đầu nhìn, thấy cô, đôi mắt anh khẽ nheo lại dò xét.
Thẩm Xuân Hiểu liếc nhìn anh. “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?”
Lư Hạo Tường nhếch lên một nụ cười, nói: “Đi du lịch về sao nhìn hưng phấn quá vậy? Khí sắc không tồi đâu!”.
“Thì sao, anh ngưỡng mộ?”
Lư Hạo Tường khẽ cười. “Tôi vui!”
“Anh vui điều gì?”
“Cuối cùng cô cũng xử lý được vấn đề thấp giá của bản thân, nghe nói tình yêu có thể điều tiết hormone! Sau này bộ phận Thiết kế và Thị trường sẽ có những ngày tháng yên bình rồi, tôi vui mừng thay cho họ!” Lư Hạo Tường chậm rãi nói: “Cô có thể tạo phúc cho hai bộ phận thì tôi không vui sao được?”.
Nếu là trước đây, Lư Hạo Tường nói như thế, Thẩm Xuân Hiểu đã nổi cơn tam bành lên rồi, nhưng bây giờ cô không hề tức giận, chỉ liếc nhìn anh, dửng dưng cười nói: “Lư Hạo Tường, anh không biết thế nào là cao cấp sao? Một người đàn ông mà luôn bàn về vấn đề đắt rẻ, tôi thấy xấu hổ thay anh đấy!”.
Thang máy đã đến, cô kiêu hãnh bước vào. Lư Hạo Tường cũng bước theo sau rồi ấn nút đóng cửa, chọn số tầng. Thẩm Xuân Hiểu đứng bên, chẳng thèm liếc nhìn anh một cái.
Tuy thang máy đến làm gián đoạn câu chuyện, nhưng sau khi vào thang máy, Lư Hạo Tường lại không hể phản pháo. Thẩm Xuân Hiểu nghĩ rằng anh như thế là chủ động chịu thua. Cô đang lúc tâm trạng tốt nên cũng chẳng muốn thừa nước đục thả câu, bèn đổi chủ đề: “Lần trước trong điện thoại anh có nhắc đến chuyện của quầy hàng Hoa Vũ, rốt cuộc tình hình thế nào?”.
Lư Hạo Tường nhìn cô, oang oang nói: “Xin lỗi, tôi không quen nói chuyện công việc trong thang máy. Cô muốn biết thì lát nữa đến phòng tôi nói chuyện!”.
Thẩm Xuân Hiểu bị nói mỉa, nhìn gương mặt không chịu hợp tác của anh rồi cười nói giễu cợt: “Sao? Đang hối lỗi? Hay đang tức giận đấy?”.
“Tôi tức giận gì chứ? Tôi có gì cần hối lỗi sao?” Lư Hạo Tường dè bỉu.
“Thế sao? Thật ngang ngạnh!” Thẩm Xuân Hiểu đánh mắt quan sát anh một lượt, thấy anh mặc chiếc sơ mi màu xanh nhạt, thắt ca vát xanh đậm, ăn mặc rất chỉn chu, làm toát lên gương mặt nho nhã vốn có mà lại bừng bừng khí khái anh hùng, đúng là vô cùng hiên ngang phong độ. Nhưng con người xấu tính, độc mồn độc miệng này mà cũng xứng với những từ đẹp đẽ ấy sao?
“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?” Lư Hạo Tường bị cô nhìn nên có chút mất tự nhiên, liền phản kích lại một câu không mấy hùng hồn.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, đảo mắt tinh nghịch hỏi: “Hôm nay có hội nghị chính thức nào không? Hay là, anh cũng sốt ruột rồi nên ăn mặc đẹp để đi xem mặt?”.
“Tôi không rỗi hơi mà quan tâm đến cô!” Lư Hạo Tường tránh ánh nhìn của cô, trong đáy mắt có tia bối rối.
Thẩm Xuân Hiểu lại lần nữa chiếm thế thượng phong, nhìn dáng vẻ của Lư Hạo Tường, cô nghĩ mình đã đoán đúng. Lư Hạo Tường chắc chắn sắp đi xem mặt, nếu không anh ta ăn mặc bảnh bao, ánh mắt long lanh như thế làm gì?
Thang máy đến nơi, Lư Hạo Tường vốn đứng bên cửa nhưng anh không nhường đường mà bước ra ngoài trước.
Thẩm Xuân Hiểu cất bước theo sau.
Đi được một đoạn, Lư Hạo Tường bỗng ngoái đầu lại, thấy Thẩm Xuân Hiểu vẫn đi phía sau, liền nhắc nhở: “Phòng làm việc của cô hình như không ở hướng này!”.
“Tôi biết, tôi đến phòng anh!”
“Đến phòng tôi làm gì?” Lư Hạo Tường dừng bước.
Ánh mắt Thẩm Xuân Hiểu chứa đựng ý cười tinh nghịch nhưng biểu hiện lại rất đỗi vô tội, nói: “Tại anh bảo không quen nói chuyện công việc trong thang máy nên tôi đành đến văn phòng của anh để bàn bạc thôi!”.
“Ồ!” Lư Hạo Tường có chút không bận tâm, cũng chẳng hỏi nhiều mà tiếp tục bước đi.
Đến văn phòng của mình, anh ngồi xuống rồi lấy trong ngăn bàn bên trái ra một tập giấy, đưa cho cô, nói: “Cô xem những cái này trước đi!”.
Thẩm Xuân Hiểu ngồi ở ghế tiếp khách đối diện anh, mở tập giấy ra, trong đó là những biểu đồ số liệu và tài liệu, vừa xem một lượt, cô đã biết ngay xảy ra chuyện gì.
Dạo trước, cô vô cùng nổi trội, Giả Lạc Sơn ngay cả số người tham dự hội chợ triển lãm cũng không nắm được, còn những trang phục mẫu mà cô đề xuất mặc dù hoàn toàn là phương án dự phòng nhưng lại được thực hiện hết sức thành công, khiến Giả Lạc Sơn cảm thấy yếu thế, ông ta đã lợi dụng mười ngày cô đi du lịch để ngấm ngầm hãm hại, gây khó dễ cho cô.
Bởi thế, Thẩm Xuân Hiểu vừa rời công ty, ông ta đã lập tức hành động.
Ông ta là phó tổng giám đốc, chức vụ rõ ràng cao hơn Thẩm Xuân Hiểu một cấp, lại là người trực tiếp quản lý bộ phận Thiết kế và Thị trường, bởi vậy, ngấm ngầm ra tay là việc vô cùng dễ dàng. Còn Thẩm Xuân Hiểu chỉ làm dự tính các công việc cụ thể trong vòng mười ngày để An Ni cứ thế mà làm theo. Việc cô hoạch định chính là mô thức công việc bình thường của bộ phận Thị trường dựa trên tình hình công việc chung, không cần nói đến chuyện cô chỉ nghỉ mười ngày, chứ nửa tháng cô cũng có thể làm được. Nhưng do có sự phá hoại từ bên ngoài nên những việc cô hoạch định hiển nhiên không thể dùng được.
Cũng bởi cô thăng quan tiến chức thuận lợi nên khó tránh khỏi có những sơ suất và không dè chừng những người có lòng dạ tiểu nhân.
An Ni chỉ là một trợ lý có chút ngốc nghếch, có chút cẩu thả, cứ có cơ hội là đến phòng làm việc của Lư Hạo Tường, cái cô ấy cần chính là ngắm các anh chàng đẹp trai và hoàn toàn để tâm vào việc này, chứ đâu giống như trợ lý của Giả Lạc Sơn gian giảo, xảo trá, đâu biết lo xa đến thế? Cũng may, Lư Hạo Tường phát hiện được điều bất thường. Tối hôm đó lúc gọi điện, anh vẫn đang làm việc, vốn định nói rõ chân tướng sự việc cho Thẩm Xuân Hiểu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dạo trước cô đã cực khổ rồi nên giờ thoải mái đi du lịch một chuyến cũng là điều cần thiết, bởi thế anh chỉ nói với cô là đã giải quyết công việc. Thực ra gần đây, ngày nào anh cũng dành một nửa thời gian để giải quyết sự việc ấy.
Thủ đoạn nhỏ mọn của Giả Lạc Sơn không được suôn sẻ, sau khi Lư Hạo Tường nhúng tay vào, ông ta sợ một khi sự việc bị phát tác thì khó có thể yên ổn được, bởi thế, Lư Hạo Tường cũng có thể ung dung xử lý việc này.
Thẩm Xuân Hiểu xem qua một lượt những ghi chép và bản số liệu đó, rõ ràng mấy ngày gần đây Lư Hạo Tường đã làm rất nhiều việc, anh đã giúp cô một việc lớn, hơn nữa còn xử lý công việc rất tốt. Nếu cô ở công ty thì cũng chỉ làm được đến thế thôi. Hơn nữa, vì anh xử lý sự việc kịp thời nên đã khống chế được toàn bộ cục diện, tất cả lại trở về quỹ đạo.
Cô ngẩng lên nhìn anh, anh lại đang cúi xuống thiết kế bản vẽ sơ bộ, chiếc bút chì 2B lướt trên mặt giấy tạo nên âm thanh sột soạt. Dáng vẻ anh làm việc chăm chỉ, không chế giễu, không mỉa mai, không cười nhạo, tất cả những đường nét trên gương mặt vô cùng hài hòa, thật sự rất đẹp trai.
“Đã nhìn đủ chưa?” Lư Hạo Tường ngước mắt lên.
Thẩm Xuân Hiểu tâm trạng đang tốt, lại thêm việc Lư Hạo Tường đã giúp đỡ nên không để ý đến ngữ khí châm chọc của anh, bị anh bắt thóp, cô cũng không cảm thấy ngại ngùng. Cô đảo mắt, tươi cười, đặt những thứ trong tay xuống rồi lại gần hơn một chút, nói: “Này, tiết lộ chút đi, đối tượng xem mặt hôm nay của anh là ai thế? Hai người khi nào gặp nhau? Có ra ám hiệu gì cho nhau không?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt nhìn cô, miễn cưỡng nói: “Cô quan tâm nhiều thế làm gì? Lại còn ám hiệu cho nhau nữa chứ? Cô đang nói đến kinh nghiệm những lần đi xem mặt của mình sao?”.
“Cứ cho là thế đi!” Thẩm Xuân Hiểu cười khanh khách giễu cợt: “Tôi quên mất, anh còn nói tôi mượn chuyện đi xem mặt để kết thúc cuộc sống độc thân nữa, tại sao anh cũng có lúc rơi vào bước đường này thế?”.
Lư Hạo Tường đặt chiếc bút trong tay xuống, hai tay đan vào nhau để trên bàn, ngồi thẳng dậy, quan sát cô một lượt rồi lạnh lùng nói: “Thẩm Xuân Hiểu, tôi đã nhìn lầm rồi sao? Hóa ra cô lại là người lắm chuyện đến thế!”.
Thẩm Xuân Hiểu thấy tư thế sẵn sàng công kích của anh, thẹn quá hóa giận rồi sao? Cô mỉm cười nói: “Tôi cũng là người có đi có lại mới toại lòng nhau, anh đã giúp tôi một việc lớn như thế, tôi cũng nên thể hiện chút quan tâm, chuyện hôn nhân đại sự của anh chẳng phải cũng ảnh hưởng đến bộ phận Thiết kế và Thị trường sao, dù gì thì hai bộ phận chúng ta cũng thân thiết như răng với môi mà!”.
Lư Hạo Tường bị chọc cười, lần đầu tiên anh nghe thấy người ta dùng câu có đi có lại mới toại lòng nhau như vậy, liền nói khéo: “Không dám làm phiền cô, chuyện lớn cả đời tôi chẳng có quan hệ gì tới cô cả, đây là chuyện mẹ tôi nên bận tâm, cô đi làm gì thì đi đi!”.
“Tôi đương nhiên biết đây là việc mẹ anh nên bận tâm, tôi cũng không muốn lo chuyện bao đồng. Bởi thế, tôi chỉ quan tâm chứ chẳng bận lòng!”
“Nếu đây là hành vi có đi có lại của cô thì lúc đó đáng ra tôi phải để cô bỏ dở chuyến du lịch mà quay về xử lý công việc rồi!” Lư Hạo Tường hứ một tiếng.
Thẩm Xuân Hiểu cười híp mắt. “Là trang nam tử không nên làm thế. Là đồng nghiệp, tôi chỉ hiếu kỳ muốn nghe một chút về chuyện đi xem mặt của anh thôi, anh hà tất phải phản ứng như vậy?”
“Xem mặt cái gì, hồ đồ nhảm nhí. Tôi không sao thì cớ gì phải tìm phụ nữ đến làm phiền mình chứ?” Lư Hạo Tường thật sự vẫn hơi tức giận.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, ánh mắt lưu chuyển, nói: “Giám đốc Lư, có thể hỏi anh một chuyện không?”.
“Chuyện gì?” Thấy vẻ mặt bỡn cợt và nụ cười vô cùng nham hiểm của cô, Lư Hạo Tường cảnh giác cao độ.
“Anh ghét bị phụ nữ làm phiền à? Ý của anh là… không ghét đàn ông làm phiền? Có phải anh bị An Châu làm tổn thương sâu sắc quá nên tính cách thay đổi rồi không?” Thẩm Xuân Hiểu cố ý vặn vẹo, nếu không chọc tức được người ta thì không tha, cơ hội phản kích này cô có được quá dễ dàng. Tình trường thuận lợi nên ngữ khí của cô cũng mạnh mẽ lên đôi chút. Trước đây, mỗi lần bị anh chọc tức, cô chỉ muốn ói máu, nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng chiếm thế chủ động.
“Cút…!” Đúng như cô dự đoán, Lư Hạo Tường quả nhiên tức đến nỗi trợn trừng mắt, ngay cả sắc mặt cũng tái anh.
“Được.” Thẩm Xuân Hiểu tươi cười đứng dậy, cầm tập biểu đồ và tài liệu lên, nói: “Cái này tôi mang đi!”. Nói rồi cô đi ra ngoài cửa, được mấy bước bỗng quay lại, cười nói: “Giám đốc Lư, nghe nói ở Nam Thành có quán bar Đồng Chí rất nổi tiếng, có phải anh thường đến đó không?”.
“Thẩm Xuân Hiểu, tôi hối hận vì đã giúp cô!” Lư Hạo Tường gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Xuân Hiểu cười khanh khách, mang theo nụ cười đắc ý và thắng lợi ra khỏi tầm nhìn của anh.
Lư Hạo Tường nhìn theo bóng cô, nét mặt đầy vẻ phẫn nộ, bực tức nhưng không biết phải làm sao, biểu cảm phức tạp.
Vừa về đến phòng làm việc của mình, Thẩm Xuân Hiểu đã nhận được cuộc gọi của Chương Phương Hựu, cô bắt máy, nhẹ nhàng nói: “Phương Hựu, em đang trong giờ làm việc, anh có chuyện gì không?”.
Chương Phương Hựu dịu dàng nói: “Không có gì, Xuân Hiểu, anh nhớ em. Tan ca anh sẽ đến đón em, chúng ta cùng đi ăn nhé!”.
Trong lòng Xuân Hiểu như có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác toàn thân rạo rực, trái tim như làn nước mùa xuân, khẽ khàng nói: “Ừm, hẹn gặp anh buổi tối!”. Tuy chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng cảm giác ấm áp đó vẫn tràn ngập trong tim, Thẩm Xuân Hiểu giống như được tắm gió xuân vậy.
Vì không còn trẻ nên cô càng thấy trân trọng cảm giác này hơn và mãi khắc ghi cảm giác ngọt ngào ấy. Suốt buổi sáng, cô đều có tâm trạng vui vẻ.
Những con số và tài liệu rõ ràng trên biểu đồ lấy được từ chỗ Lư Hạo Tường khiến cô vô cùng tức giận hành vi tiểu nhân của Giả Lạc Sơn. Cô sẽ ngầm để ý việc mà Giả Lạc Sơn đã nhúng tay vào. Vì sao ông ta phải làm thế? Chỉ vì dạo trước, công việc của cô quá thuận lợi nên ông ta sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình ư?
Là một cấp trên mà lại dùng cách này để hãm hại cấp dưới, thật quá đê hèn.
Cho dù mục đích của ông ta là gì, cô cũng sẽ không để ông ta thực hiện được.
Có tình yêu, dường như có thêm một hậu thuẫn lớn, lòng tin được vun đắp, tư duy cũng trở nên vô cùng nhạy bén. Cô đã triệu tập nhân viên bộ phận Thị trường để mở cuộc họp, tiến hành hoàn thiện những công việc mà Lư Hạo Tường đã làm, tuy vô cùng bận rộn nhưng lại phơi phới tinh thần, ánh mắt sắc bén, động tác thuần thục, nhanh nhẹn.
Một ngày vùi đầu trong công việc, gần đến giờ tan ca, cô mới có thời gian để ngồi nghỉ ngơi, uống hớp nước cho đỡ khô cổ. Đưa cốc lên miệng nhưng chưa kịp uống, chợt nhớ đến lời hẹn cùng ăn tối với Chương Phương Hựu, khóe môi cô bất giác nhếch lên nụ cười.
Đặt cốc xuống, cô dọn dẹp mặt bàn rồi cầm túi xách ra về. Về trước năm phút chắc sẽ không sao.
Vừa đứng dậy bước đi, thấy Lư Hạo Tường đang nói chuyện điện thoại và vội vàng bước tới chỗ đợi thang máy, là điện thoại thúc giục của đối tượng xem mặt sao? Cô vốn không phải người lắm chuyện, nhưng thấy anh áo quần bảnh bao, vậy mà có chết cũng không thừa nhận rằng đi xem mặt, hứng trêu đùa của cô lại nổi lên.
Khó khăn lắm mới đánh bại được anh ta, nếu không báo thù anh ta đã áp bức mình lâu như vậy, cô có lỗi với bản thân quá.
Bởi thế ở phía sau, Thẩm Xuân Hiểu thấy Lư Hạo Tường rẽ sang hướng cửa đợi thang máy, cô cũng nhanh chóng bước tới.
Tiếng giày cao gót vọng lại, Lư Hạo Tường lập tức ngoái đầu nhìn, ở phía cuối đường, Thẩm Xuân Hiểu tươi như hoa, đang thướt tha uyển chuyển đi tới, gương mặt hớn hở, dáng vẻ tao nhã, hai mắt ngời sáng, nếu không phải nụ cười có chút giễu cợt thì anh ngỡ mình vừa nhìn thấy một nhân vật trên tấm áp phích nào đó.
Nói Thẩm Xuân Hiểu yêu kiều thướt tha, nhưng rõ ràng cô ăn vận rất ngay ngắn với bộ đồ công sở vừa vặn, đó chính là vẻ đẹp của sự khéo léo, tự nhiên, đoan trang, tao nhã. Ánh đèn chiếu rọi khiến ánh mắt cô như có muôn ngàn tia lấp lánh, giống như mặt nước dưới trời đêm, hào quang lấp lánh, lấp lánh đến mức Lư Hạo Tường không thể mở to mắt, chỉ nheo mắt nhìn cô bước từng bước tới gần.
Cô mỉm cười nói: “Sớm thế này đã đi rồi sao? Giám đốc Lư?”.
Lư Hạo Tường lùi lại nửa bước theo bản năng, liếc cô một cái rồi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, sao tôi thấy cô giống như mụ phù thủy trong những câu chuyện cổ tích, bộ dạng không có sức sát thương nhưng lại để lộ hơi thở nguy hiểm vậy?”.
“Sao, anh sợ à?” Thẩm Xuân Hiểu nhìn điệu bộ lùi bước của anh, liếc mắt cười, cảm giác trêu đùa anh thật thú vị, trước đây cô luôn bị anh chèn ép, bị những lời nói của anh áp bức, giờ đây, cảm giác hả lòng hả dạ đang dần lan tỏa ra khắp cơ thể cô.
“Cô cứ nói đùa, đường rộng thênh thang, ai đi đường người đó, cô cứ đi cây cầu độc mộc của cô, còn tôi sẽ đi con đường dương quan của tôi. Tôi sợ cô sao?” Lư Hạo Tường ngạo mạn nói.
“To mồm run ruột rồi chứ gì?” Thẩm Xuân Hiểu tươi cười, vờ như không để ý nhưng ngữ khí lại hàm chứa nụ cười đắc ý, nói: “Xem mặt thì xem mặt, còn sợ bị người khác biết nữa. Đây cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, Lư Hạo Tường anh năm nay cũng đã ba mươi hai rồi mà vẫn còn độc thân, chẳng có ai ngó ngàng đến, vì vậy nhờ việc đi xem mặt để giải quyết vấn đề cá nhân cũng là chuyện dễ hiểu, làm sao phải giấu giấu giếm giếm chứ?”. Cô đảo mắt mấy lần rồi lại cười nói: “À, đúng rồi, một số người từng dè bỉu chuyện đi xem mặt, nào ngờ lại đến lượt mình nhanh đến thế, bởi vậy mới không biết nói lời nào, tự làm mất mặt mình nên mới sống chết không chịu thừa nhận, sợ chẳng còn mặt mũi mà nhìn người khác chứ gì?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt lườm cô, rồi nhìn đồng hồ, cười nói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô quan tâm đến chuyện riêng của tôi làm gì? Định lén báo tin cho phe cánh của cô à? Hay là định đi xem tôi trò chuyện? Làm cô thất vọng rồi, chuyện của tôi rất tốt đẹp, mà cứ cho là đi xem mặt thì cũng là tôi lựa chọn người khác, chứ đâu như một số người, luôn bị người khác lựa chọn đến mức bây giờ vẫn còn độc thân!”.
“Anh nói ai đấy? Anh nói ai bị người khác chọn?”
Thang máy đến nơi, anh cười đắc ý nói: “Đương nhiên là nói cô rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu bị chọc tức, chằm chằm nhìn anh đắc ý chuẩn bị đi vào thang máy. Cô không nghĩ nhiều, nhấc chân lên giẫm vào chân trái anh một cái. Cô vẫn còn nương tình nên đã không dùng gót giày vừa cao vừa nhọn mà chỉ dùng mũi giày “ý tứ” giẫm mà thôi.
Nhưng chỉ như thế cũng đủ để Lư Hạo Tường đau đến mức “á” lên một tiếng, khom lưng nhấc chân, chau mày nén đau, mím môi mím lợi bực bội nói: “Quân tử động khẩu chứ không động thủ, cô, cô sao lại quá quắt như thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu ung dung bước vào thang máy, nhưng nhìn bộ dạng của anh, bèn không nhịn được cười, nói: “Kẻ nào ăn không nói có, phỉ báng, gièm pha người khác thì cần phải trả giá, lẽ nào anh chưa biết?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt tức giận song không làm gì được, khập khiễng bước vào thang máy, nghiến răng nghiến lợi, bực bội nói: “Nam tử hán không chấp nhặt đàn bà, có rỗi hơi mới đi tính toán với cô!”.
Thẩm Xuân Hiểu tiến lại gần một chút, cười nói giảo hoạt: “Tôi là người tốt bụng, nghĩ anh dù thế nào cũng sắp đi xem mặt nên không thể phá hỏng chuyện tốt của anh được, chẳng phải sao? Hơn nữa, tôi là người biết trả ơn, cái giẫm chân đó cũng nể tình lắm rồi, hơn nữa anh vẫn còn cười được mà!”.
Đúng là đồ đã chiếm được lợi thế rồi mà vẫn còn giả vờ bị tổn hại. Lư Hạo Tường nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, đây chính là cách cô trả ơn tôi sao? Sớm biết thế, tôi đã để đống việc ngổn ngang đó cho cô về xử lý rồi, xem cô còn đắc ý được nữa không!” Nửa bàn chân anh tê dại, cô gái này thật độc ác, dùng lực toàn thân để giẫm lên chân mình, ôi cái chân đáng thương. Anh thật không hiểu, cô gái này rốt cuộc có biết hai từ “cảm ơn” viết như thế nào không?
Thẩm Xuân Hiểu vai đeo túi, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt tràn đầy vẻ đắc ý của sự thắng lợi và vẻ tinh nghịch trêu đùa. Chứng kiến bộ dạng nhếch nhác của Lư Hạo Tường đúng là một chuyện vui lớn trong đời cô.
Lư Hạo Tường hậm hực trừng mắt, cái chân đau đáng thương khiến gương mặt anh nhăn nhó song vẫn nhếch miệng cười. Dưới ánh nhìn của cô, gương mặt ấy chẳng những không mang sức sát thương, không có vẻ uy hiếp mà trái lại, dường như Lư Hạo Tường đang làm mặt xấu với cô vậy.
Một người lúc nào cũng dương dương tự đắc mà lại liếc mắt làm mặt quỷ với cô, cảm giác này thật quá kỳ cục. Lúc đầu cô còn mỉm cười, nhưng làm sao có thể nín được mãi, cuối cùng cũng phì một tiếng rồi cười lớn.
Cái này gọi là gì chứ? Mưa gió luân chuyển, trước khí thế mạnh mẽ của cô, anh đã liên tiếp rút lui, lần nào cũng rơi vào thế yếu. Sự xuất hiện của Chương Phương Hựu đã nhanh chóng làm thay đổi cuộc sống của cô, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng tươi đẹp!
Thang máy đã đến nơi, Lư Hạo Tường thật sự vô cùng tức giận, trái tim người con gái này không biết làm bằng gì, đã giẫm mình thành ra thế này mà vẫn còn cười đắc ý được như thế. Người ta nói trái tim phụ nữ độc ác nhất, quả nhiên rất chính xác.
Thẩm Xuân Hiểu gần bước ra thang máy thì quay lại cười nói: “Lư Hạo Tường, chân anh đi được không? Có cần tôi gọi 120 gúp không?”.
“Xui xẻo!” Lư Hạo Tường nghiến răng nghiến lợi.
Thấy anh như thế, Thẩm Xuân Hiểu lại càng buồn cười, nói: “À, tôi quên mất, anh sắp đi xem mặt rồi, nếu gọi 120 chẳng phải sẽ làm hỏng mất chuyện vui của anh sao? Hay là anh bò đến, như thế mới chứng tỏ thành ý, cũng chứng minh được lòng kiên nhẫn của anh. Quyết tâm loại bỏ mọi khó khăn chắc chắn sẽ khiến đối phương cảm động đấy!”.
Lư Hạo Tường trừng mắt, hai mắt gần như tóe lửa.
Thẩm Xuân Hiểu vui sướng trong lòng, hồ hởi ra khỏi thang máy. Lư Hạo Tường bực bội, tập tễnh bước theo sau, ánh mắt nhìn Thẩm Xuân Hiểu vô cùng rầu rĩ và oán hận.
Chương Phương Hựu đã đến, đang đứng đợi ở gần đó, ôm bó hoa hồng trong tay, thấy Thẩm Xuân Hiểu từ thang máy đi ra, liền tươi cười đến đón.
Thẩm Xuân Hiểu cũng nhìn thấy anh, khóe môi nở nụ cười rồi vội bước đến.
Chương Phương Hựu đưa bó hoa cho cô, mỉm cười nói: “Em thích không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhận lấy, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, gật đầu, ánh mắt dịu dàng.
“Xe của anh ở bên kia, chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Thẩm Xuân Hiểu ghé mặt xuống gần bó hoa và ngửi thật sâu. Hương hoa hồng thoang thoảng, loài hoa mà Thẩm Xuân Hiểu thích không phải hoa hồng, nhưng cô biết Lư Hạo Tường đang ở phía sau, lúc này mà không tỏ ra hạnh phúc để công kích anh ta thì còn đợi đến khi nào?
Chương Phương Hựu đang quay người đi thì nhìn thấy Lư Hạo Tường ở cách đó không xa, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây, vẻ tươi cười của Chương Phương Hựu có phần miễn cưỡng.
Thẩm Xuân Hiểu nghiêng đầu nhìn rồi kéo tay anh, nói: “Anh nhìn ai thế? Đi thôi!”.
Chương Phương Hựu thu lại ánh nhìn, khôi phục vẻ mặt nho nhã, dịu dàng nói: “Ừm!”. Hai người đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Chương Phương Hựu nhẹ nhàng nói: “Anh ta cứ nhìn em mãi, hai người quen nhau sao?”.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, là một đồng nghiệp đáng ghét thôi mà!” Thẩm Xuân Hiểu trả lời.
“Ồ!”
Đi được vài bước, cô ngoái lại nhìn Lư Hạo Tường bằng ánh mắt vừa đắc ý vừa khoe khoang, còn cố tình ôm chặt tay Chương Phương Hựu, tỏ vẻ ngập tràn hạnh phúc để chứng minh rằng tình cảm của cô và Chương Phương Hựu vô cùng sâu đậm.
Biểu hiện của Lư Hạo Tường có vài phần kinh ngạc. Thẩm Xuân Hiểu như được ăn kem trong ngày hè oi bức, vô cùng dễ chịu. Chắc chắn anh ta không ngờ mình đã có bạn trai, hơn nữa còn là người dịu dàng, chu đáo như thế. Để xem sau này anh ta có nhìn người bằng nửa con mắt nữa không?
Lúc này, điện thoại của Lư Hạo Tường đổ chuông, anh nhận máy: “Mẹ, xe đến bến rồi sao? Con vừa tan ca, đang định đi đón mẹ… Sao, mẹ tự gọi taxi đến rồi… À… được, được… Mẹ cứ vào đi, chìa khóa dự phòng con để trên kệ báo nhé, mẹ tìm xem… Mẹ tìm thấy chưa? Ồ, thế mẹ thử tìm dưới tấm thảm cửa xem… góc bên phải, con nhớ là đã để ở đó mà… Sao, vẫn không thấy? Có thể con đã cất đi rồi… Mẹ, nếu không tìm thấy thì thôi, mẹ đợi con một chút, con về ngay đây, mẹ đợi con nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu đã cùng Chương Phương Hựu đi đến trước xe, nghe thấy cuộc điện thoại của Lư Hạo Tường, hóa ra không phải anh ta đi xem mặt, mà là đi đón mẹ. Lúc này, Lư Hạo Tường đang vội vội vàng vàng đến bãi đỗ xe, có vẻ chân vẫn còn đau nên bước đi hơi tập tễnh.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn bộ dạng vội vàng của anh, trong lòng có chút áy náy.
“Nào, Xuân Hiểu, lên xe thôi!” Ngồi vào trong xe, lúc thắt dây an toàn, cô còn liếc mắt nhìn bóng dáng tập tễnh của Lư Hạo Tường đang khuất dần ở ngã rẽ.
Hôm nay Thẩm Xuân Hiểu và Chương Phương Hựu đi ăn ở nhà hàng Tây, mười ngày ở trang trại, Thẩm Xuân Hiểu nhận thấy, thực ra, Chương Phương Hựu không mấy hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, nhưng vì cô thích nên anh luôn miễn cưỡng chiều theo.
Điều đó khiến cô rất cảm động, một người đàn ông vì sở thích của bạn gãi mà chịu làm khổ cái dạ dày của mình, quả là sự quan tâm thầm kín. Thẩm Xuân Hiểu thừa nhận, cô chấp nhận Chương Phương Hựu, một phần nguyên nhân rất lớn chính là cảm thấy được ý định của anh.
Đã định yêu nhau thì phải quan tâm giúp đỡ nhau, bởi thế lần này, Thẩm Xuân Hiểu chủ động đề xuất đi ăn ở nhà hàng Tây. Chương Phương Hựu quả nhiên nắm rõ như lòng bàn tay các nhà hàng này, lập tức nói có một nhà ăn hương vị không tồi, món gan ngỗng ở đó được chế biến vừa mềm vừa thơm ngon.
Bây giờ hai người đã ngồi trong nhà hàng, mọi thứ ở đây đều được trang trí theo phong cách châu Âu, âm nhạc là một bài hát tiếng Anh, ca từ du dương, lãng mạn, êm ái, véo von. Họ ngồi bên cạnh giàn dây leo xanh mướt, hai chậu cảnh như đang tạo nên một chiếc cửa nhỏ. Không gian vô cùng yên tĩnh và tao nhã, khó có thể tìm được ở những bàn ăn khác.
Chương Phương Hựu là người rất biết tạo sự lãng mạn, anh dặn dò nhân viên phục vụ, trên mỗi một món ăn đều gài một bông hoa như hoa hồng, hoa đào, hoa bách hợp, hoa thủy tiên…
Một lúc sau, nghệ sĩ violin đi đến, đứng bên bàn tấu lên khúc nhạc nhẹ nhàng và du dương.
Chương Phương Hựu chăm chú nhìn Thẩm Xuân Hiểu bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, Thẩm Xuân Hiểu có chút lúng túng, tư duy như quay về dòng sông ký ức, nhặt nhạnh muôn vàn gợn sóng đã qua. Những điều tốt đẹp xa xưa ấy tích tụ thành nụ cười dịu dàng trước mắt, ánh mắt mang bao nhớ nhung, tuy biết rằng nó giống như thuốc độc nhưng cô vẫn uống cho thỏa cơn khát.
Song, tình yêu nếu lý tính thì liệu có còn được gọi là tình yêu không?
Trong tiếng đàn violon, trong sắc hoa hồng nở rộ, trong ánh mắt say đắm của Chương Phương Hựu, Thẩm Xuân Hiểu có chút mê say, quên mất cả ngày tháng.
Nỗi đau mà Hạ Quảng Thần để lại cho cô giờ đang lành lại bởi sự dịu dàng của Chương Phương Hựu. Cô khao khát một tình yêu ngọt ngào. Hóa ra, mơ ước này vẫn luôn tồn tại, nó chỉ bị cô cố tình che giấu, khiến cô gần như ngỡ rằng mình đã không còn khát khao gì vào tình yêu nữa.
Về điều này, cô rất cảm ơn Chương Phương Hựu, cô như đau khổ dằn vặt trong sa mạc tình yêu, như một du khách sắp chết khát, và Chương Phương Hựu đã đem đến trận mưa rào để cứu vớt sinh mạng cô. Sa mạc bỗng trở thành ốc đảo, khát khao ấy giờ không còn là ảo ảnh, cô cũng đã thật sự mở lòng mình để thưởng thức vị ngọt của tình yêu.
Bữa cơm như thế này không phải chỉ để ăn, mà là để cảm nhận tấm lòng. Bây giờ, cả Chương Phương Hựu và Thẩm Xuân Hiểu đều cảm thấy tâm trạng rất tốt, bởi thế, rượu không say mà lòng người tự say. Trong không khí lãng mạn nhường ấy, bữa cơm này vô cùng vui vẻ.
Không khí lãng mạn vẫn được duy trì, ăn xong, Thẩm Xuân Hiểu nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, cô cũng không ngờ, ăn một bữa cơm mà mất hơn hai tiếng đồng hồ. Cô đã lớn ngần này rồi, nhưng đây là bữa ăn mất nhiều thời gian nhất. Hóa ra sự lãng mạn và ngọt ngào có thể khiến người ta quên đi thời gian như thế.
Ra khỏi nhà hàng, Chương Phương Hựu đi lấy xe, Thẩm Xuân Hiểu đứng đợi bên đường. Cô đứng dưới gốc cây, ánh đèn sáng tỏ, sắc đêm lộng lẫy, một chiếc xe dọn tuyết từ phía trước đang ầm ầm đi đến, những ngọn đèn trên các tầng lầu xa xa sáng rực, ánh đèn neon lấp lánh, cảnh đêm thật tuyệt!
Thẩm Xuân Hiểu chưa bao giờ biết cảnh đêm lại đẹp đến thế, là cô không chú ý tới hay bởi tâm trạng hôm nay khác mọi hôm nên mới có cảm giác tất cả đều không giống như những gì thường ngày cô vẫn nhìn thấy.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười, dưới ánh đèn đường, bóng dáng cô thật yêu kiều duyên dáng. Chương Phương Hựu lái xe tới, anh xuống xe mở cửa cho cô, ân cần và chu đáo, Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Cảm ơn anh!”.
“Xuân Hiểu, em là bạn gái anh, đừng khách sáo như thế!” Chương Phương Hựu cười dịu dàng, dưới ánh nhìn rạng ngời hạnh phúc của Xuân Hiểu, anh đóng cửa xe giúp cô, sau đó vòng về mở cửa xe cho mình.
Lúc đầu, Chương Phương Hựu hy vọng hai người có thêm tiết mục khác, nhưng Thẩm Xuân Hiểu thấy hơi mệt, thời gian làm việc hôm nay tuy vẫn là bảy tiếng như thường ngày, nhưng công sức cô bỏ ra lại gấp mấy lần, hơn nữa, cần phải có sự điều chỉnh và thích ứng sau kỳ nghỉ. Bởi thế, Chương Phương Hựu chủ động đưa Thẩm Xuân Hiểu về nhà, cô mỉm cười đồng ý.
Chương Phương Hựu lại suy nghĩ về chuyện đưa cô về nhà, anh nghĩ, có phải Thẩm Xuân Hiểu có ý gì khác không?
Thời gian qua hai người qua lại tuy chưa phải quá dài, nhưng họ đều là nam nữ trưởng thành, đã có ước hẹn ngầm, cho dù phát triển thêm một bước nữa thì cũng là chuyện rất bình thường.
Chương Phương Hựu vừa lái xe vừa nhìn Thẩm Xuân Hiểu qua gương chiếu hậu, nhưng cô lại bình tĩnh nhìn con đường phía trước nên anh không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Do dự một lúc, Chương Phương Hựu mở CD, ca khúc tiếng Anh vang lên giống với ca khúc trong quán ăn, du dương trầm bổng. Anh điều chỉnh âm lượng cho thấp xuống để không làm ảnh hưởng tới việc trò chuyện, mà cũng có thể cảm nhận được giai điệu du dương ấy.
Thẩm Xuân Hiểu thừa nhận, Chương Phương Hựu là người rất biết cách tạo không khí lạng mạn, chỉ cần một động tác nhỏ bé, cùng ca khúc anh chọn đã khiến cô mềm lòng.
Chương Phương Hựu chăm chú nhìn cô qua gương chiếu hậu, dịu dàng nói: “Xuân Hiểu, em biết bây giờ tâm trạng anh thế nào không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh, chau mày: “Tâm trạng thế nào?”.
“Anh rất lúng túng, rất phấn khởi, rất lo sợ, rất hạnh phúc, rất bất an!” Anh chầm chậm nói từng chữ một.
Cô ngạc nhiên, nếu nói lúng túng, phấn khởi và hạnh phúc thì cô có thể hiểu được, bởi cô cũng ít nhiều có những cảm giác ấy, nhưng tại sao lại lo sợ và bất an? Cô chớp chớp mắt, cười hỏi: “Vì sao anh lại có tâm trạng như thế?”.
“Xuân Hiểu, anh không sợ em chê cười, thật ra đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên trái tim anh rung động như thế. Gặp em, anh cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp, nhưng, anh lại lo sợ, sợ quãng thời gian tươi đẹp này quá ngắn ngủi, quá hão huyền. Tình yêu đột ngột đến như thế nên anh đã bị hạnh phúc làm cho choáng váng, anh sợ mình đang mơ, sau khi thức dậy tất cả sẽ biến mất!”.
Trước ánh nhìn chăm chú của anh, trái tim Thẩm Xuân Hiểu dấy lên niềm cảm động. Cô khẽ khàng nói: “Có thể vì quá nhanh nên em cũng có cảm giác như mình đang mơ!”.
“Xuân Hiểu, nếu em đồng ý thì cuối tuần này, anh sẽ đưa em đến gặp bố mẹ anh, em thấy thế nào? “Chương Phương Hựu nhiệt tình nói.
“Cuối tuần này? Có vẻ… quá nhanh!” Thẩm Xuân Hiểu giật mình, cô vẫn chưa chuẩn bị gì mà.
“Cũng không phải là nhanh, còn mấy ngày nữa mà!” Chương Phương Hựu tươi cười, “Anh nghĩ, làm như thế để em thấy được thành ý của anh, giúp em loại bỏ mọi nghi hoặc! Khi em hiểu thêm về anh, em sẽ biết, trái tim anh chân thành nhường nào, tình cảm anh dành cho em mãnh liệt đến đâu!” Anh đưa tay phải ra nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy thật hư ảo, có lẽ, chính cảm giác hư ảo này đã khiến cô thấy lãng mạn và đẹp đẽ.
Ngón tay đan vào nhau, Thẩm Xuân Hiểu đang chìm đắm trong suy nghĩ bỗng giật mình, vội vàng rút tay ra, không cho anh tiếp tục nắm nữa. Cô che đậy sự hoang mang và trái tim đang loạn nhịp của mình, nói: “Anh, anh đang lái xe mà!”.
Chương Phương Hựu chỉ đang thăm dò cô, nhưng sự né tránh của cô khiến tam trạng anh chùng xuống, ngay cả nét tươi cười trên gương mặt cũng trở nên gượng gạo. Nhưng Thẩm Xuân Hiểu nói không sai, anh đang lái xe, sự lo lắng của cô cũng không phải không có nguyên do. Bởi thế, anh nắm chắc vô lăng và tiếp tục nhiệm vụ của mình, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói: “Xuân Hiểu, có phải em cảm thấy anh quá đường đột?”.
“Không, sao lại thế được!” Thẩm Xuân Hiểu cười, nụ cười có chút miễn cưỡng. Lòng bàn tay như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh nên hơi rịn mồ hôi.
Chương Phương Hựu vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt càng thêm trìu mến, lời nói càng thêm chân thành, tha thiết: “Xuân Hiểu, thứ lỗi cho sự nóng vội của anh, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ rằng lại có lúc trái tim mình rung động như thế. Xuân Hiểu, em đã giúp anh có khát vọng mới về tình yêu.Trước đây, anh không bao giờ tin vào tình yêu, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu lại đẹp đến thế, có lẽ chỉ vì, anh chưa gặp được em!”.
“Cảm ơn anh, có lẽ em… không tốt như anh nghĩ!” Thẩm Xuân Hiểu lén lau mồ hôi ở lòng bàn tay, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
Cô không ghét cảm giác khi anh nắm tay, nhưng điều đó chẳng chứng minh được rằng cô đã đồng ý.
Không chán ghét, đó mới chỉ là bắt đầu, còn tiếp nhận nhau thì vẫn cần một quá trình. Cô có vẻ ngoài hiện đại, nhưng thực ra lại là người rất truyền thống, hơn nữa, cô từng bị tổn thương vì tình yêu, bây giờ có dũng khí bước thêm một bước, không có nghĩa là cô có dũng khí để chấp nhận tất cả.
Cái cô cần là thời gian, mà cô và Chương Phương Hựu lại quen biết nhau vội vàng như thế, yêu nhau nhanh chóng như thế, điều thiếu hụt chính là thời gian. Cô đang tìm kiếm, nhưng con đường trước mắt vẫn vô cùng mù mịt, bởi vậy cô chỉ dám bước từng bước nhỏ, không dám dũng cảm thử những bước lớn.
“Không, Xuân Hiểu, em là cô gái dịu dàng nhất, sống nội tâm nhất mà anh từng gặp. Lần đầu nhìn thấy em, mọi thứ trước mắt anh bỗng trở nên lấp lánh. Khi ấy anh đã quyết định, chỉ cần em cho anh cơ hội, nhất định anh sẽ dùng cả đời mình để chăm sóc em! Qua mười ngày tiếp xúc, anh nghĩ rằng, em vẫn tốt đẹp như những gì anh nghĩ!” Chương Phương Hựu khẩn thiết như muốn chứng minh điều gì đó.
Thẩm Xuân Hiểu xúc động nghiêng đầu nhìn anh, cảm động nói: “Phương Hựu, cảm ơn anh đã đánh giá em cao như thế, em rất cảm động, cũng rất vui! Em… em cũng không cự tuyệt hôn nhân, chỉ là, em hy vọng chúng ta có thể tìm hiểu thêm một thời gian nữa để hiểu về nhau hơn. Như thế, chúng ta mới càng có lòng tin để cùng nhau sống những ngày tháng sau này!”.
Chương Phương Hựu tươi cười nói: “Được, anh sẽ nghe em! Nếu em vẫn chưa chuẩn bị thì một thời gian nữa anh sẽ đưa em đến gặp bố mẹ”.
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu mỉm cười nhìn anh, trong nét mặt tươi cười ấy còn mang theo cả sự cảm kích đối với anh.
Nhận ra sự cảm kích đó, gương mặt Chương Phương Hựu càng thêm tươi cười.
Đến khu chung cư của Thẩm Xuân Hiểu, Chương Phương Hựu dừng xe, tháo dây an toàn rồi xuống mở cửa xe cho cô, động tác rất đỗi thành thạo và tự nhiên.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn theo bóng anh, trên mặt luôn mang theo nụ cười, cụ cười tuy dè dặt nhưng vô cùng thân thiết. Thấy Chương Phương Hựu mở cửa xe, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn anh!”. Bước xuống, đợi Chương Phương Hựu đóng cửa xe rồi quay đầu lại, cô nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt!”.
Chương Phương Hựu cứ ngỡ cô sẽ mời anh lên nhà ngồi một lát, nhưng rõ ràng Thẩm Xuân Hiểu không hề có ý đó, anh có chút thất vọng. Nhưng nghĩ kỹ, Thẩm Xuân Hiểu đã nói hãy cho cô thêm chút thời gian nữa, anh đành kiên nhẫn chờ đợi, bèn lịch sự nói: “Mai anh đến đón em đi làm nhé!”.
“Không cần đâu, Phương Hựu, buổi sáng thời gian vội lắm, lại không tiện đường. Em gọi xe đến công ty được rồi!”
Chương Phương Hựu cười nói: “Em là bạn gái anh mà, sao phải khách sáo thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu muốn nói gì đó nhưng Chương Phương Hựu vội ngăn lại, anh dịu dàng nói: “Xuân Hiểu, thời gian chúng ta quen nhau quá ngắn, em hãy cho anh cơ hội để anh được gặp em nhiều hơn, để em hiểu hơn về anh, được không?”.
Đã nói đến nước ấy rồi, còn có thể không được sao? Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc ấy có người gọi: “Xuân Hiểu! Cô đi du lịch về rồi à?”.
Dưới ánh đèn, một người đang đứng cách đó không xa. Thẩm Xuân Hiểu đang chìm đắm trong ngọt ngào, nghe thấy tiếng gọi cô mới biết, nhận ra người ấy là ai, bèn tươi cười nói: “Đỗ Vệ Kỳ, là anh à! Sao anh lại ở đây?”.
Đỗ Vệ Kỳ mặc bộ đồ ở nhà, có lẽ đang đi tản bộ, anh chầm chậm đến gần, gượng cười: “Tôi ăn cơm xong nên đi dạo một lúc, không làm cô sợ đấy chứ?”.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu: “Không, không, tôi đâu có nhát gan đến thế”. Đã hơn chín giờ rồi, là anh ăn tối quá muộn hay anh đi dạo quá lâu? Cô không nghĩ nhiều, nói: “Đã mười ngày không gặp rồi, anh vẫn khỏe chứ?”.
Đỗ Vệ Kỳ gượng cười nói: “Vẫn thế thôi, còn cô?”. Anh nhìn sang Chương Phương Hựu, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: “Đây là…”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn Chương Phương Hựu, tươi cười rồi quay sang cười nói với Đỗ Vệ Kỳ: “Để tôi giới thiệu nhé. Đỗ Vệ Kỳ, hàng xóm của em; Chương Phương Hựu, bạn trai tôi!”.
Chương Phương Hựu đưa tay ra cười nói: “Chào anh Đỗ!”. Một câu nói “bạn trai tôi” của Thẩm Xuân Hiểu khiến anh vô cùng vui sướng.
Đỗ Vệ Kỳ cũng cười nói: “Anh Chương, chào anh!”.
Rồi hai người bắt tay nhau.
“Anh Đỗ, anh và Xuân Hiểu là hàng xóm, cảm ơn anh trước đây đã chăm sóc cho Xuân Hiểu!” Chương Phương Hựu lịch sự nói.
“Anh khách sáo rồi, việc chăm sóc cô ấy đâu đến lượt tôi?” Đỗ Vệ Kỳ cười đùa, nụ cười có chút thất vọng, trong lòng thầm thở dài. Không phải anh ăn tối muộn, cũng chẳng phải đi dạo quá lâu, chỉ là biết hôm qua cô đã đi du lịch về nên cố ý đứng đây đợi cô. Thế mà, anh lại nhìn thấy một người đàn ông đưa cô về, hơn nữa cũng chính miệng cô thừa nhận, người này chính là bạn trai mình.
Thế có nghĩa là, trước đây anh chưa đi được vào trái tim cô, và sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa. Chuyện tình cảm, thật sự không có chuyện người đến trước kẻ đến sau. Anh và cô rốt cuộc vẫn không có duyên với nhau. Tình cảm chất chứa trong lòng lâu như thế mà chưa kịp thổ lộ, chỉ đành tự mình làm nó dần tiêu tan thôi.
Đỗ Vệ Kỳ nói chuyện với hai người vài câu rồi mỉm cười tạm biệt.
Thẩm Xuân Hiểu nói với Chương Phương Hựu: “Phương Hựu, anh về sớm đi, lái xe cẩn thận nhé!”.
“Ừm, vậy anh về đây. Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai gặp lại!”.
“Mai gặp lại!”
Đi được vài bước, Thẩm Xuân Hiểu ngoái nhìn lại, xe của Chương Phương Hựu đã bắt đầu chuyển bánh hòa vào dòng xe, cô nhún vai, tươi cười rồi đi lên phòng.
Vừa ra khỏi thang máy, chưa kịp mở cửa thì điện thoại trong túi cô đổ chuông. Cô ngạc nhiên, mới đây mà Chương Phương Hựu đã gọi điện rồi sao? Cô vội lấy ra xem, thì ra là An Châu.
Hiếm hoi lắm An Châu mới gọi về giờ này, cô vui vẻ bắt máy, vừa đi vừa nói: “Lại đắm say vui thú ở đâu rồi hả?”.
“Tớ á, ngày nào mà chẳng đắm say vui thú!” An Châu đùa cợt.
“Thế mà vẫn có thời gian nhớ đến tớ?”
“Phải chia sẻ niềm vui với bạn bè chứ”. An Châu cười hạnh phúc, “Nói cho cậu biết nhé, Xuân Hiểu, Daniel đã cầu hôn tớ rồi!”.
“Thật không? Cuối cùng cậu cũng chấp nhận rồi, thật khó tin!”
“Đừng nói tớ như kẻ đa tình thế chứ!” An Châu thẹn thùng, “Daniel là một chàng trai tốt hiếm có, tớ thật sự yêu anh ấy. Cậu biết không, nếu không phải vì tình yêu thì lúc đầu sao tớ lại bỏ tất cả những thứ trong nước để đi cùng anh ấy đến Canada xa xôi chứ?”.
“Tớ biết sự điên khùng của cậu rồi, mới quen nhau hai tháng mà dám đi cùng người ta!” Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi.
“Daniel giống như ngọn lửa, tớ nguyện làm con thiêu thân! Xuân Hiểu, cậu không biết đấy, tớ chưa bao giờ yêu người đàn ông nào mãnh liệt đến thế.” An Châu ngọt ngào nói.
“Được rồi, đừng thể hiện hạnh phúc trước mặt tớ. Tớ biết cậu đã tìm được tình yêu đích thực, biết cậu hạnh phúc, lần nào cũng nghe thấy cậu nói thế, nghe đến mức tớ trở nên tự ti rồi đấy, cậu biết không hả?” Thẩm Xuân Hiểu cười.
“Cậu đừng tự ti, tớ còn chưa trả lời anh ấy mà!”
“Sao lại chưa trả lời? Chẳng phải cậu yêu anh ấy sao?”
“Tình yêu rất đẹp, nhưng hôn nhân chính là nấm mồ chôn tình yêu. Tớ chỉ muốn mãi giữ tình cảm mãnh liệt của tình yêu thôi chứ không muốn để hôn nhân dần dần làm tiêu tan nó!”.
“Đây là logic gì vậy?”
“Cậu đừng quan tâm xem đó là logic gì của tớ. Thực ra hôm nay gọi điện cho cậu không phải để nói về hạnh phúc của tớ, tớ nghe Yến Minh kể cậu đã có bạn trai rồi, nên đặc biệt gọi điện về chúc mừng cậu đấy!”
“Lại còn chúc mừng? Có cần phải khoa trương thế không?” Thẩm Xuân Hiểu cười, cô đã đi đến cửa, bèn cúi xuống tìm chìa khóa trong túi xách.
“Đương nhiên cần rồi, khó khăn lắm cậu mới suy nghĩ thông tỏ, đáng mở tiệc mừng!” An Châu giảng giải: “Giờ cậu biết lợi ích của tình yêu rồi chứ? Cứ nghĩ cậu đã lãng phí mấy năm trời, thật chẳng đáng! Cậu ấy à, vẫn còn thiếu một người đàn ông có thể khiến trái tim cậu rung động, nói cho tớ biết đi, anh chàng đó tướng mạo thế nào mà khiến cậu trút bỏ được tổn thương mấy năm thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu đã đi vào nhà, thay giày và đi đến sofa, nghe An Châu hỏi thế, do dự một lúc rồi mới nói: “Anh ấy, có điểm giống người đó!”.
An Châu và Triệu Yến Minh không giống nhau, khi đến thành phố này cô mới quen Triệu Yến Minh, còn An Châu là bạn thời đại học, quan hệ của hai người rất tốt. Về chuyện tình cảm trước đây của cô, An Châu hiểu rất rõ.
An Châu không hiểu vội hỏi: “Giống người nào?”. Hỏi xong mới đột nhiên nhớ ra rồi nói vẻ thăm dò: “Hạ Quảng Thần?”.
Thẩm Xuân Hiểu đã ngồi xuống sofa, cô gật đầu, rồi sực nhớ qua điện thoại thì An Châu không thể nhìn thấy được, nên lại thấp giọng bổ sung: “Đúng thế, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, suýt nữa tớ tưởng là người đó”.
“Thẩm Xuân Hiểu, cậu bị bại não rồi sao?” An Châu hét lên kinh ngạc, “Cậu tìm ai không tìm, sao lại phải tìm người có tướng mạo giống tên khốn đó chứ? Lẽ nào tên khốn ấy làm tổn thương cậu chưa đủ nên cậu vẫn muốn nhớ lại dư vị xưa?”.
“Này, An Châu, cậu nghĩ đi đâu thế? Hai người họ chỉ là tướng mạo giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, thật đấy!” Thẩm Xuân Hiểu vội thanh minh.
“Xuân Hiểu, cậu quá cảm tính rồi, cậu…” An Châu muốn nói gì đó song lại thôi, sau đó tiếp: “Cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu thật sự có tình cảm, cậu hẵng tiếp tục qua lại, còn nếu chỉ vì anh ta giống với tên khốn đó thì tớ khuyên cậu nên suy nghĩ thận trọng một chút!”.
“Không nghiêm trọng như cậu nói đâu, tớ thật sự có tình cảm với anh ấy, ít ra thì khi ở cùng anh ấy, tớ đã thật sự mong muốn có một tình yêu. Trước đây, đối với những người đàn ông khác, trái tim tớ đều đóng băng. Điều này tớ rất rõ!”.
“Cậu rõ thì tốt. Chúng mình là bạn thân, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng vui!” An Châu nhẹ nhàng nói: “Thôi nhé, Daniel đang đợi tớ đi ăn trưa, lần sau nói chuyện tiếp nhé! Bye bye!”.
“Bye bye!”
Tắt điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu ngả người ra sau để cơ thể thoải mái dựa vào sofa. Những lời nói của An Châu đã nhắc nhở cô và cô hiểu nỗi lo lắng của bạn mình. Nhưng, cô thật sự có cảm tình với Chương Phương Hựu. Cô tin rằng, Chương Phương Hựu cũng có tình cảm với mình như thế.
Điều này khiến cô tràn đầy niềm tin, cô và anh vì có duyên nên mới gặp nhau, chứ không phải vì Hạ Quảng Thần!
Thẩm Xuân Hiểu nằm trên ghế sofa và mong ước về tương lai, rõ ràng đến từng cái ôm ấm áp, từng câu nói quan tâm, một cốc sữa, một nụ hôn chúc ngủ ngon. Dường như bản thân đã trở thành nhân vật chính trong vở kịch đó và cô đang say sưa chìm đắm trong cảm giác lãng mạn, ấm áp.
Cô bỗng phát hiện trí tưởng tượng của mình thật phong phú. Trong suy nghĩ của một người, ai cũng có thể mơ về một tương lai tràn đầy hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự có như thế? Chuyện giữa hai người nếu chỉ đơn giản nhường ấy thì tình yêu trên thế gian này thật quá hoàn mỹ.
Như phối hợp với những mơ ước của cô, Chương Phương Hựu sau nửa tiếng đã gọi điện đến, nói cho cô biết anh đã về đến nhà và đang nhớ tới cô. Cảm thấy vô cùng ngọt ngào, một lúc sau, Thẩm Xuân Hiểu mới mỉm cười, thu lại những suy nghĩ hạnh phúc kia, rời khỏi chiếc sofa ấm áp, để đi tắm.
Tắm xong, Thẩm Xuân Hiểu mở laptop và lên mạng, đăng nhập QQ, cô nói với Nhàn Đình: “Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ đúng là vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng!”.
Nhàn Đình cười nói: “Sao có nhiều cảm xúc như thế?”.
Ngón tay Thẩm Xuân Hiểu lướt nhanh trên bàn phím: “Trong mười ngày vừa rồi, có quá nhiều công việc dồn đọng, lại thêm một số biến cố mà tôi không ngờ tới. Suýt chút nữa tôi đã bị thất bại hoàn toàn rồi!”. Tuy cô không chịu nói cảm ơn với Lư Hạo Tường, nhưng trong lòng rất cảm kích. “May mà có đồng nghiệp giúp đỡ, nếu không chẳng biết tôi sẽ thất bại thế nào”.
“Thế thì cô nên cảm thấy thoải mái chứ, sao vẫn vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng như vậy?”
“Không thể thiếu cảnh giác được, sự việc lần này đã giúp tôi suy nghĩ chưa chu toàn, sau này không thể để tái phát những sai sót như vậy nữa. Cứ nghĩ đến môi trường làm việc như thế, tôi không tránh khỏi những đắng cay trong lòng. Nhưng, điều tôi không ngờ nhất là, một đồng nghiệp lại ra tay giúp đỡ mình như thế.”
“Đồng nghiệp thân thiết, giúp đỡ nhau trong công việc là chuyện hết sức bình thường mà!”
“Quan trọng là, bình thường quan hệ của chúng tôi không tốt, thậm chí… rất căng thẳng. Chúng tôi không thể chung sống hòa bình được, lần nào gặp nhau cũng đấu khẩu.” Thẩm Xuân Hiểu khẽ thở dài rồi gửi đoạn hội thoại đi.
Nhàn Đình hứng thú nói: “Thế sao? Xem ra cô với người đồng nghiệp này không hợp nhau nhỉ!”.
Thẩm Xuân Hiểu có đôi chút nghi hoặc và phỏng đoán, cô đem toàn bộ những “ân oán” của mình và Lư Hạo Tường ra kể. Nhàn Đình là một thính giả tốt bụng, huống hồ lại nói chuyện qua mạng, chẳng ai biết ai cả, đây cũng là một phương thức để giải tỏa áp lực. Cô còn nhắc đến Chương Phương Hựu, đến chuyến du lịch vừa rồi, đến cú điện thoại của Lư Hạo Tường và cả sự quan tâm không ra quan tâm của anh nữa. Cuối cùng cô nói: “Thực ra, tôi rất cảm ơn anh ấy, nhưng, có lẽ đã quen kiểu nói chuyện với nhau như băm như bổ rồi nên không thể nói với anh ấy hai từ cảm ơn. Nhàn Đình, anh đã gặp tình huống nào như thế chưa?”.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi trả lời: “Có lẽ cũng gặp qua rồi, thực ra cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất! Cô cũng nói, đã quen cách đối đãi ấy rồi, nếu cô nói cảm ơn, có lẽ anh ấy sẽ không quen đâu”. Nói rồi, anh gửi đến một gương mặt cười.
Thẩm Xuân Hiểu cũng cười, nhắc đến thói quen, cô cảm giác có lẽ đúng là thói quen, cô và Lư Hạo Tường chẳng bao giờ nói chuyện thân thiết. Chỉ cần hai, ba câu nói của Lư Hạo Tường đã khiến cô phát hỏa lên rồi, tuy anh giúp cô, nhưng khi xưa, chẳng phải anh cũng nhúng tay nhúng chân vào khiến cô suýt chút nữa không thể ngồi vào vị trí giám đốc Thị trường sao?
Tuy chuyện ấy cô chẳng có chứng cứ, nhưng sau đó, nhìn ánh mắt của Lư Hạo Tường, cô không thể nghi ngờ thêm người thứ hai nào nữa. Vì thế, dù anh giúp cô thì cô cũng có thể hiểu anh làm như vậy vì muốn chuộc lại những lỗi lầm trước kia.
Hơn nữa, cô cũng đã giúp anh, đưa anh ra khỏi quán rượu rồi lại đưa về nhà, mệt đến toát cả mồ hôi, còn mua thuốc, mua băng gạc để băng bó giúp anh nữa chứ.
Nhớ đến bộ dạng say mềm của anh trong thang máy, bị cô “chà đạp”, rồi lại nhớ đến cái giẫm chân lúc trước khiến anh đau đến nghiến răng nghiến lợi, khóe môi cô bất giác nhếch lên nụ cười. Thật sảng khoái!
“Nhàn Đình, anh nói đúng, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng tôi rất ấm ức, ở trước mặt người khác, tôi luôn ra dáng thục nữ, có thể kiềm chế bản thân, song ở trước mặt anh ấy, khả năng kiềm chế mà tôi luôn tự tin lại không hề có tác dụng, luôn luôn mất kiểm soát. Ai bảo miệng lưỡi là vũ khí có sức công kích nhất chứ? Như chiều nay cũng thế, trong lòng tôi rất biết ơn, nhưng anh ấy toàn nói lời thất đức, kết quả là tôi chẳng những không cảm ơn mà còn giẫm cho anh ấy một cái. Nhìn anh ấy đi lại tập tễnh, tôi có chút áy náy, nhưng anh ấy lại có cách khiến lòng áy náy của tôi nhanh chóng tan biến. Tiếc thật, nếu anh ấy không nói năng ngoa ngoắt, có lẽ chúng tôi đã là bạn tốt rồi!” Cô thở dài như tỏ vẻ tiếc nuối.
Nhàn Đình gửi đến biểu tượng cười lớn, nói: “Cách đối xử của các bạn đã được hơn một năm rồi, bây giờ bỗng chốc muốn thay đổi, cho dù là cô hay anh ấy thì e rằng đều cần có một chút thời gian. Anh ấy đã giúp đỡ cô thì chắc chắn không phải là người bạc bẽo vô tình đâu. Anh ấy dùng lời nói để làm tổn thương cô, có thể đó cũng chỉ là một sự lấp liếm. Nó giống như một người luôn làm chuyện xấu để được người khác chú ý vậy, thỉnh thoảng làm việc tốt cũng không chịu thừa nhận rằng mình đang làm việc tốt”.
Thẩm Xuân Hiểu cười, ví dụ này thật quá thú vị, bèn nói: “Tôi cảm thấy anh phân tích rất có lý, chắc là như thế!”.
Nhàn Đình gửi đến một gương mặt cười.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xuân Hiểu hỏi: “Nhàn Đình, anh đã từng yêu ai sâu đậm chưa? Nếu yêu một người nhưng lại bị người đó làm tổn thương sâu sắc, anh sẽ thế nào?”.
Nhàn Đình không trả lời ngay, Thẩm Xuân Hiểu nói tiếp: “Tôi cũng từng bị thế rồi, tôi đã sống khép mình suốt bốn năm, trong bốn năm ấy, tôi đã đóng cửa trái tim, cự tuyệt tình yêu và cự tuyệt hôn nhân”.
“Chuyện quá khứ, hà tất phải câu nệ mãi thế!”.
Trên mặt Thẩm Xuân Hiểu bất giác hiện lên nét cười, tiếp tục gõ chữ: “Đúng, tôi quá câu nệ quá khứ, khó thoát khỏi những hồi ức. Tôi cứ ngỡ mình không thể yêu ai được nữa, nhưng bây giờ, tôi đã thoát ra được bước đường cùng ấy, tôi đã sẵn sàng để yêu thêm lần nữa!”.
“Từ những dòng chữ của cô, có thể thấy cô đang rất hạnh phúc!”
“Có thể lắm chứ, điều tôi cảm nhận được nhiều hơn chính là tôi đã chiến thắng được bản thân, đã dám bước tiếp. Đối với tôi mà nói, đây chính là một tiến bộ không nhỏ. Hạnh phúc không phải do ai đó ban cho, mà bản thân phải nỗ lực tìm kiếm.”
“Nói đúng lắm, hạnh phúc không nằm trên con đường ta theo đuổi, mà nằm ở điểm cuối của sự theo đuổi ấy!” Nhàn Đình gửi đến biểu tượng mặt cười.
“Nhàn Đình, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình!” Thẩm Xuân Hiểu cười.
Phía bên kia im lặng, một lúc lâu sau mới gửi đến một mặt cười.
/10
|