Tôi đi,Quỳnh nó còn chưa kịp trả lời tôi,nhưng có vẻ tụi chúng nó cũng khá sợ.Tôi về đến nhà thì thấy điện nhà vẫn sáng,tôi vội lấy điện thoại trong túi bật camera để soi.Mặt mũi lúc nãy bị mấy con quỷ cái nó cấu,nó xé lên có nhiều vết cào,chỉ sợ lát mẹ hai nhìn thấy chắc chắn sẽ bị chửi một trận đáng đời.
Đang rón ra rón rén đi vào trong thì tiếng mẹ hai từ trong vọng lại.Tôi như chết lặng khi nghe thấy nhữnng âm thanh báo hiệu một cơn bão lớn.
—Đi đâu giờ này mới về.
Tôi nhìn mẹ hai,vội mỉm cười thật tươi.
—Hôm nay chỗ con làm đông khách quá nên là con ở lại tăng ca cho nhiều tiền ạ
—Nhiều tiền ai cũng thích nhưng mà mày không nghe câu nói đi đêm có ngày gặp ma à,nhắc bao nhiên lần rồi,không nghe tao chỉ có chết
—Vâng,vâng,con biết rồi,con biết rồi ạ...Con xin lỗi,lần sau con sẽ để ý.
—Bố về đó,đang ở trong kìa.
Tự nhiên mẹ hai nhắc đến từ “bố” khiến tôi vô cùng hoang mang.Nếu không nhắc thì tôi đã quên rằng mình từng có một người bố.Nói thật,kể từ lúc mẹ tôi mất đến giờ,việc cảm nhận hơi ấm của bố đối với tôi là việc vô cùng khó khăn.Hàng tháng,việc gặp gỡ thậm chí còn ít hơn thời gian tôi nhìn qua một người lạ.Bố tôi lạnh nhạt với tôi,đó là điều tôi biết.Ngay cả quyền được nũng nịu với bố của mình tôi cũng không có.
Bình thường,mỗi tháng bố về,bố sẽ dành nhiều thời gian chơi với đứa em trai nhiều hơn.Lúc bé,chỉ gọi tôi lại,cho một gói kẹo,một gói bánh,hay nhiều lúc là vài ba đồng tiền lẻ để ăn vặt.Lớn lên,tôi cũng suy nghĩ nên hầu như tôi đều thờ ơ với việc bị ai đó lãng quên.Vì mọi buồn đau trong lòng tôi đã đủ lắm rồi,tôi không muốn nhận thêm bất cứ điều gì tổn thương nữa.
Tôi lặng lẽ đi sau phía lưng của mẹ hai,vào đến nhà,thấy giọng bố đang nói chuyện với thằng em ở ghế,tôi thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên.
Tôi không đủ kí ức để suy nghĩ lại hình ảnh lúc mẹ mất như thế nào vì lúc ấy tôi còn quá bé,nhưng tôi biết, Ngày mẹ ra đi, trời đất như sụp đổ... trời mưa tầm tã, mẹ đã bỏ tôi đi mãi mãi. Tôi nghĩ Bố cho rằng, mẹ mất là do tôi nên từ ngày ấy, bố luôn lạnh nhạt với tôi.
Bây giờ,đến những người thân ruột thịt cũng không là điểm tựa cho tôi lúc khó khăn.
Tôi từ tốn mở dần khuôn miệng mà nói đôi ba câu.
—Bố về rồi đó ạ.Con đi làm thêm về mệt,con xin lỗi nhưng con xin phép lên phòng trước.
—Ừm....
Tôi không nghoảnh mặt lại mà chạy một mạch lên phòng.Cánh cửa phòng được tôi đóng lại bằng một cách thô bạo nhất có thể.Trong không gian tối tăm,tôi bỗng ôm miệng bật khóc như một đứa trẻ.Khờ dại quá tôi ơi,sao cứ mãi ôm những nỗi đau không đáng có.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn tìm thấy một niềm an ủi từ những vì sao.Nhưng nhận ra,mùa đông chỉ có lạnh,cơn mưa rào ngoài kia đang rơi từ bao giờ...Thổn thức trong tôi,một tình yêu thương bé nhỏ mang tên “bố”.
Hà nội hôm nay trở lạnh,lòng bộn bề quá nhiều thứ...!
Sáng hôm sau,khi trời vừa kịp sáng thì cũng là lúc tôi rời khỏi nhà,thực ra công việc làm thêm bắt đầu từ 7h nhưng do tôi không muốn gặp bố nên mới cố tình làm như vậy.
Hôm qua sau khi giờ làm kết thúc,chị Thuỷ có đưa tôi chìa khoá cửa nên tôi không lo,đến nơi là tự mình có thể mở cửa mà không phải đợi.Như thường lệ,tôi bắt taxi đi giống như một thói quen.Hà nội vẫn còn sớm lắm,nhưng mà đường đã khá là đông người.
Đến cửa hàng,tôi khá ngạc nhiên khi thấy bóng người đang dọn dẹp trong phía trong.Nghe nói,chuỗi cửa hàng bánh ngọt này có nhiều địa chỉ phân ra nhiều chi nhánh khác nhau,nhưng đây là cửa hàng chính và lớn nhất.Ngoài ra,chú Minh còn mở thêm 2 chi nhánh nữa ở sài gòn.Thực sự khi nghe xong,tôi vô cùng cảm phục tài kinh doanh của chú ấy.Cái Hà nó vẫn thường kể cho tôi nghe về chú.Và tôi cũng không biết tại sao mình lại nhớ những câu chuyện ấy rõ đến thế.
Tôi mở cửa bước vào,bóng lưng ai đó quay lại,như một thói quen,tôi cúi đầu chào một cách lịch sự và lễ phép nhất.
—Dạ,em vừa mới đến.Buổi sáng tốt lành
Nghe có vẻ ngượng ngùng,nhưng tôi không biết phải nói sao cho hợp lí nữa.
Ngỡ tưởng là nhân viên,nhưng không ngờ người đó lại là chú minh.Thấy chú ấy quay mặt lại nhìn,bỗng nhiên hai má của tôi đỏ ửng giống hết hai trái cà chua.Sáng sớm như vậy,chú ấy đến đây chỉ để dọn dẹp cửa hàng thôi sao.Rõ ràng,chú ấy là chủ mà nhỉ.Tôi đã nghĩ như vậy đó.
Thấy tôi,chú cất giọng.
—Giờ mới có 6h,7h công việc mới bắt đầu cơ mà,chẳng lẽ hôm qua không ai thông báo cho cô.
Tôi lắc đầu.
—Không,không...chị Thuỷ hôm qua nhắc cháu rồi,nhưng mà hôm nay cháu muốn đến đây sớm đó mà.
—Đến sớm cũng không được tính thêm tiền đâu.
—Dạ,không,cháu không có ý đó.
—Cô là bạn của cái Hà à.
—Vâng.
—Là bạn chắc bằng tuổi rồi
—Vâng.
—Cô thấy tôi già lắm sao?
—Dạ,không,cháu thấy chú trẻ mà ạ.
—Sao lại gọi tôi là chú?
Tôi khá là ngại ngùng khi nhận được câu hỏi đó,cũng không biết phải trả lời thế nào?
—Tại vì...
—Tại vì sao?
—Cháu cũng không biết nữa...
—Sao nói chuyện với tôi mà cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi vậy..
—Tại cháu thấy ngại..
—Đến môi còn chạm rồi,vậy giữa chúng ta còn lí do để ngại ngùng sao?
Đang rón ra rón rén đi vào trong thì tiếng mẹ hai từ trong vọng lại.Tôi như chết lặng khi nghe thấy nhữnng âm thanh báo hiệu một cơn bão lớn.
—Đi đâu giờ này mới về.
Tôi nhìn mẹ hai,vội mỉm cười thật tươi.
—Hôm nay chỗ con làm đông khách quá nên là con ở lại tăng ca cho nhiều tiền ạ
—Nhiều tiền ai cũng thích nhưng mà mày không nghe câu nói đi đêm có ngày gặp ma à,nhắc bao nhiên lần rồi,không nghe tao chỉ có chết
—Vâng,vâng,con biết rồi,con biết rồi ạ...Con xin lỗi,lần sau con sẽ để ý.
—Bố về đó,đang ở trong kìa.
Tự nhiên mẹ hai nhắc đến từ “bố” khiến tôi vô cùng hoang mang.Nếu không nhắc thì tôi đã quên rằng mình từng có một người bố.Nói thật,kể từ lúc mẹ tôi mất đến giờ,việc cảm nhận hơi ấm của bố đối với tôi là việc vô cùng khó khăn.Hàng tháng,việc gặp gỡ thậm chí còn ít hơn thời gian tôi nhìn qua một người lạ.Bố tôi lạnh nhạt với tôi,đó là điều tôi biết.Ngay cả quyền được nũng nịu với bố của mình tôi cũng không có.
Bình thường,mỗi tháng bố về,bố sẽ dành nhiều thời gian chơi với đứa em trai nhiều hơn.Lúc bé,chỉ gọi tôi lại,cho một gói kẹo,một gói bánh,hay nhiều lúc là vài ba đồng tiền lẻ để ăn vặt.Lớn lên,tôi cũng suy nghĩ nên hầu như tôi đều thờ ơ với việc bị ai đó lãng quên.Vì mọi buồn đau trong lòng tôi đã đủ lắm rồi,tôi không muốn nhận thêm bất cứ điều gì tổn thương nữa.
Tôi lặng lẽ đi sau phía lưng của mẹ hai,vào đến nhà,thấy giọng bố đang nói chuyện với thằng em ở ghế,tôi thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên.
Tôi không đủ kí ức để suy nghĩ lại hình ảnh lúc mẹ mất như thế nào vì lúc ấy tôi còn quá bé,nhưng tôi biết, Ngày mẹ ra đi, trời đất như sụp đổ... trời mưa tầm tã, mẹ đã bỏ tôi đi mãi mãi. Tôi nghĩ Bố cho rằng, mẹ mất là do tôi nên từ ngày ấy, bố luôn lạnh nhạt với tôi.
Bây giờ,đến những người thân ruột thịt cũng không là điểm tựa cho tôi lúc khó khăn.
Tôi từ tốn mở dần khuôn miệng mà nói đôi ba câu.
—Bố về rồi đó ạ.Con đi làm thêm về mệt,con xin lỗi nhưng con xin phép lên phòng trước.
—Ừm....
Tôi không nghoảnh mặt lại mà chạy một mạch lên phòng.Cánh cửa phòng được tôi đóng lại bằng một cách thô bạo nhất có thể.Trong không gian tối tăm,tôi bỗng ôm miệng bật khóc như một đứa trẻ.Khờ dại quá tôi ơi,sao cứ mãi ôm những nỗi đau không đáng có.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn tìm thấy một niềm an ủi từ những vì sao.Nhưng nhận ra,mùa đông chỉ có lạnh,cơn mưa rào ngoài kia đang rơi từ bao giờ...Thổn thức trong tôi,một tình yêu thương bé nhỏ mang tên “bố”.
Hà nội hôm nay trở lạnh,lòng bộn bề quá nhiều thứ...!
Sáng hôm sau,khi trời vừa kịp sáng thì cũng là lúc tôi rời khỏi nhà,thực ra công việc làm thêm bắt đầu từ 7h nhưng do tôi không muốn gặp bố nên mới cố tình làm như vậy.
Hôm qua sau khi giờ làm kết thúc,chị Thuỷ có đưa tôi chìa khoá cửa nên tôi không lo,đến nơi là tự mình có thể mở cửa mà không phải đợi.Như thường lệ,tôi bắt taxi đi giống như một thói quen.Hà nội vẫn còn sớm lắm,nhưng mà đường đã khá là đông người.
Đến cửa hàng,tôi khá ngạc nhiên khi thấy bóng người đang dọn dẹp trong phía trong.Nghe nói,chuỗi cửa hàng bánh ngọt này có nhiều địa chỉ phân ra nhiều chi nhánh khác nhau,nhưng đây là cửa hàng chính và lớn nhất.Ngoài ra,chú Minh còn mở thêm 2 chi nhánh nữa ở sài gòn.Thực sự khi nghe xong,tôi vô cùng cảm phục tài kinh doanh của chú ấy.Cái Hà nó vẫn thường kể cho tôi nghe về chú.Và tôi cũng không biết tại sao mình lại nhớ những câu chuyện ấy rõ đến thế.
Tôi mở cửa bước vào,bóng lưng ai đó quay lại,như một thói quen,tôi cúi đầu chào một cách lịch sự và lễ phép nhất.
—Dạ,em vừa mới đến.Buổi sáng tốt lành
Nghe có vẻ ngượng ngùng,nhưng tôi không biết phải nói sao cho hợp lí nữa.
Ngỡ tưởng là nhân viên,nhưng không ngờ người đó lại là chú minh.Thấy chú ấy quay mặt lại nhìn,bỗng nhiên hai má của tôi đỏ ửng giống hết hai trái cà chua.Sáng sớm như vậy,chú ấy đến đây chỉ để dọn dẹp cửa hàng thôi sao.Rõ ràng,chú ấy là chủ mà nhỉ.Tôi đã nghĩ như vậy đó.
Thấy tôi,chú cất giọng.
—Giờ mới có 6h,7h công việc mới bắt đầu cơ mà,chẳng lẽ hôm qua không ai thông báo cho cô.
Tôi lắc đầu.
—Không,không...chị Thuỷ hôm qua nhắc cháu rồi,nhưng mà hôm nay cháu muốn đến đây sớm đó mà.
—Đến sớm cũng không được tính thêm tiền đâu.
—Dạ,không,cháu không có ý đó.
—Cô là bạn của cái Hà à.
—Vâng.
—Là bạn chắc bằng tuổi rồi
—Vâng.
—Cô thấy tôi già lắm sao?
—Dạ,không,cháu thấy chú trẻ mà ạ.
—Sao lại gọi tôi là chú?
Tôi khá là ngại ngùng khi nhận được câu hỏi đó,cũng không biết phải trả lời thế nào?
—Tại vì...
—Tại vì sao?
—Cháu cũng không biết nữa...
—Sao nói chuyện với tôi mà cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi vậy..
—Tại cháu thấy ngại..
—Đến môi còn chạm rồi,vậy giữa chúng ta còn lí do để ngại ngùng sao?
/41
|