Sau cuộc nói chuyện chẳng mấy tốt đẹp với bố, tôi rời khỏi nhà với những giọt nước mắt đang lăn trên má. Cái ngày tồi tệ này lại đến với tôi rồi, thôi thì lại giả vờ mạnh mẽ, mỉm cười và tạm sống sai với cảm xúc của mình thôi nào..
Như thường lệ, tôi lên chuyến xe búyt mình thường hay đi. Cuộc sống lại tất bật diễn ra, chúng ta lại tiếp tục với công việc bộn bề, cơm ao gạo tiền..
Xe búyt đến chỗ làm, tôi xuống rồi tự đi bộ vào một đoạn, bữa sáng cũng không còn hứng thú nên tôi quyết định sẽ để chiếc bụng rỗng tới trưa luôn. Hôm nay là ngày trả lương nên chị Thủy quản lí đến sớm hơn hẳn.
Vừa thấy tôi chị đã nói.
- -Đúng là Miền nhỉ? Hôm nào cũng đến sớm nhất.
- -Tại không có gì làm ở nhà nên em đi sớm chút, hơn nữa em cũng sợ tắc đường thôi ạ.
- -Hôm nay là ngày nhận lương đó, đợi đến chiều khi tan về vào văn phòng chị nhận tiền em nhé.
- -Vâng ạ, đúng là nhận lương thì bao nhiêu muộn phiền sẽ tan biến hết, chị nhỉ.
- -Ừm, xong cuối tháng mặt lại xị ra khi hết nhé,,đúng là cái xã hội này không tiền là không làm ăn được gì cả.
- -chị nói đúng thật.
- -Nghe chị này, em vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều con đường để lựa chọn, chứ chị nay cũng 30 tuổi rồi, con cái, rồi chuyện nhà chồng, công việc, việc làm mẹ làm chồng đau đầu lắm, dù sao chị khuyên mày không nên lấy chồng sớm làm gì. Khổ lắm, như chị đây này. Mỗi ngày đi làm, lại phải nhanh nhanh chóng chóng về nhà cơm nước, dọn dẹp, tắm rửa giặt giũ cho con. Hôm nào cũng đến đêm mới lo tới phận mình, thậm chí là không lo nổi. Quanh quẩn bận tối trong bếp, lau chùi, bưng bê… Chỉ mong có một buổi tối thảnh thơi cũng khó. Âu cũng vì chồng, vì con, vì gia đình nhà chồng… Chồng không làm giúp, ai làm giúp. Đàn bà đâu phải tay năm tay mười mà đàn ông suốt ngày kể công…khổ lắm em ạ.
Tôi không biết phải trả lời thế nào sau lời tâm sự chân thực của chị Thủy nên chỉ biết gật đầu rồi cười gượng.
Cuộc nói chuyện mau chóng kết thúc, tôi trở lại làm việc. Từng giờ đồng hồ trôi qua, tôi vẫn không thấy hình bóng của chú Minh, tôi nhớ chú chăm chỉ lắm, hầu như ngày nào cũng đến cửa hàng làm mà, dù ở lại lâu hay ngắn vẫn đến mà. Hay chú bị ốm nhỉ?
Tôi cầm điện thoại trên tay, cứ bật màn hình lên rồi lại tắt màn hình vì không có can đảm gọi một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn cho người mà mình đang lo lắng, cuối cùng lí trí tôi cũng thắng con tim, tắt điện thoại và làm việc tiếp.
Đến trưa, khi đang ngồi ăn cơm với chị Thủy, chột dạ, trong lòng thấy khó chịu tôi đã hỏi chị ấy.
- -Chị Thủy ơi
- -Ơi, chị nghe
- -Sao hôm nay em không thấy chú Minh đi làm nhỉ?
- -Chị đã dặn em bao nhiêu lần rồi, phải gọi là sếp, là sếp đấy nghe không?
- -Em quên, vậy sếp Minh hôm nay có việc bận à.
- -Chị cũng không rõ lắm, lúc sáng trước khi chị tới đây thì thấy sếp nhắn tin bảo hôm nay sếp mệt không đến được, bảo chị tự lo liệu quản lí.
- -Vậy ạ, em cảm ơn.
- -Em có chuyện gì muốn nói với sếp à, có cần chị liên lạc giúp không?
- -Không có gì đâu ạ, em tò mò nên hỏi thôi, chị cứ kệ em đi ạ, đừng quan tâm.
- -Cái con bé này, nếu có việc gì cần thì cứ nói chị sẽ giúp.
- -vâng, em nhớ rồi mà.
- -ăn cơm tiếp đi.
- -Chị ăn đi ạ, em ăn thế này thôi.
- -Ăn ít thế, sức đâu làm việc.
- -Giới trẻ ăn thế này thôi chị ạ.
- -Bó tay với các cô.
- -Vậy em xin phép đi trước.
Nói xong tôi nhanh chóng lẩn ra khỏi quán cơm, đứng bên vệ đường, tìm một chỗ nào tạm yên tĩnh, tôi mới lấy điện thoại ra, con tim hay lí trí quyết định sẽ gọi cho chú Minh.
Phải gọi đến cuộc thứ ba chú mới nhấc máy.
Tôi hét lên trong điện thoại.
- -Chú, chú tưởng tôi rảnh lắm hả?
- -Ô, cái cô này, ai làm gì cô, cô nhầm máy rồi.
- -Chú lại giả vờ không quen tôi đi.
- -Vừa nhấc máy đã to tiếng với người ta thế rồi thì ai dám nghe nữa đây hả?
- -Ý cháu không phải thế.
- -Thế ý cô là như nào?
- -Tại cháu gọi cho chú tận 3 cuộc gọi liền, sao bây giờ chú mới nhấc máy.
- -Tôi mệt, tôi mệt được chưa? Mắc mớ gì cô phải nổi khùng nên với tôi.
- -Thì tôi đang lo cho chú đấy.
- -Tôi là người yêu của cô à, mắc mớ gì cô phải quan tâm, ai cần chứ.
- -Thì, thì..... Thì tôi nghe chị Thủy kể là chú kêu mệt, tôi sợ chú ở một mình có chuyện nên mới gọi hỏi thăm chú đấy, giờ mà chú bệnh nặng, không đi làm được, không chăm lo cho cửa hàng, nhỡ may phải đóng cửa, tôi thất nghiệp rồi sao, ai trả lương cho tôi.
- -Này, cô kia, đầu óc cô to lớn thế à?
- -Dạ, chú vừa nói gì cơ?
- -Tôi nói chỉ có những người vĩ đại đầu óc to lớn như cô mới nghĩ ra được những lí do không thể nghe được đó thôi, yên tâm, tôi vẫn ổn, chưa chết được đâu, mới cả chỉ cần tôi còn thở thì cô sẽ không thất nghiệp được đâu.
- -Chú hứa nhé.
- -Hứa.
- -Ý tôi là chú hứa đừng để bản thân mình bị ốm đó, chứ không phải chuyện đó. Chú chẳng hiểu ý tôi gì cả?
- -Miền à, nếu cô mà cứ như vậy thì tôi không chắc mình có thể giữ đúng lời hứa không vượt qua giới hạn với cô đâu. Việc thích tôi khó khăn với cô đến thế à.
- -Chú nói gì cháu không nghe rõ lắm, sóng yếu quá.
- -Đừng có giả vờ..
- -Chú nói gì thế, alo... Alo, chú còn nghe không?
- -Thôi cúp máy đi.
- -Tôi không nghe thấy gì cả, tôi cúp máy nhé chú...
Nhanh chóng cúp máy, tôi thở mạnh như không dám tin mình vừa có cuộc nói chuyện qua điện thoại có thể được gọi là vô cùng táo bạo.
Tôi nhớ lại ngày tôi bị mối tình đầu phản bội, cảm giác như đất trời sụp đổ, như thể bầu trời chỉ toàn một màu xám xịt âm u. Ấy là Thắng còn chưa từng trao nhẫn cưới, chưa từng dắt tôi lên xe hoa, càng chưa có những phút nồng nàn gối chăn hay ngày thiêng liêng cùng đón đứa con của mình chào đời trong niềm hân hoan òa vỡ. Nói gì một người đã cùng chung với tôi đến từng hơi thở, tưởng ngọt bùi cay đắng cùng sẻ chia cho đến hết cuộc đời rồi bỗng dưng một ngày chẳng còn là gì với nhau nữa cả. Đau lắm chứ, đau để biết rằng mình đã yêu nhiều đến bao nhiêu. Đau đủ để hiểu rằng tình yêu là thứ dù muốn cũng không thể cưỡng cầu.
Nhưng bởi vì thế tôi mới gặp được chú, một người đàn ông trưởng thành. Nói không ngoa, chú Minh chính là người đàn ông ngọt ngào nhất mà tôi đã từng gặp.
Chúng ta đều là con gái, dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn cần người che chở và bảo vệ. Mà, con gái càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng dễ bị tổn thương.
Tôi đã biết mỉm cười với hiện tại, thôi không day dứt về quá khứ, về những đau thương đã qua.Yêu thương bằng một trái tim đã từng rỉ máu bởi những vết thương, đôi lúc thấy chênh vênh, nhưng đôi lúc cũng thấy bình yên đến lạ. Một tình yêu chẳng ồn ào, chẳng vồ vập như những mối tình non nớt đã qua.Chẳng cần hứa hẹn cho tương lai, chỉ cần cả hai đều biết hướng tới tương lai, cố gắng vì những điều tốt đẹp cho tình yêu. Vẫn yêu nhau nhiều, vẫn nhớ nhau nhiều, vẫn yêu bản thân nhiều hơn… Tình yêu của những trái tim trưởng thành.Tôi cần một tình yêu như vậy. Và tôi cần CHÚ...
Như thường lệ, tôi lên chuyến xe búyt mình thường hay đi. Cuộc sống lại tất bật diễn ra, chúng ta lại tiếp tục với công việc bộn bề, cơm ao gạo tiền..
Xe búyt đến chỗ làm, tôi xuống rồi tự đi bộ vào một đoạn, bữa sáng cũng không còn hứng thú nên tôi quyết định sẽ để chiếc bụng rỗng tới trưa luôn. Hôm nay là ngày trả lương nên chị Thủy quản lí đến sớm hơn hẳn.
Vừa thấy tôi chị đã nói.
- -Đúng là Miền nhỉ? Hôm nào cũng đến sớm nhất.
- -Tại không có gì làm ở nhà nên em đi sớm chút, hơn nữa em cũng sợ tắc đường thôi ạ.
- -Hôm nay là ngày nhận lương đó, đợi đến chiều khi tan về vào văn phòng chị nhận tiền em nhé.
- -Vâng ạ, đúng là nhận lương thì bao nhiêu muộn phiền sẽ tan biến hết, chị nhỉ.
- -Ừm, xong cuối tháng mặt lại xị ra khi hết nhé,,đúng là cái xã hội này không tiền là không làm ăn được gì cả.
- -chị nói đúng thật.
- -Nghe chị này, em vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều con đường để lựa chọn, chứ chị nay cũng 30 tuổi rồi, con cái, rồi chuyện nhà chồng, công việc, việc làm mẹ làm chồng đau đầu lắm, dù sao chị khuyên mày không nên lấy chồng sớm làm gì. Khổ lắm, như chị đây này. Mỗi ngày đi làm, lại phải nhanh nhanh chóng chóng về nhà cơm nước, dọn dẹp, tắm rửa giặt giũ cho con. Hôm nào cũng đến đêm mới lo tới phận mình, thậm chí là không lo nổi. Quanh quẩn bận tối trong bếp, lau chùi, bưng bê… Chỉ mong có một buổi tối thảnh thơi cũng khó. Âu cũng vì chồng, vì con, vì gia đình nhà chồng… Chồng không làm giúp, ai làm giúp. Đàn bà đâu phải tay năm tay mười mà đàn ông suốt ngày kể công…khổ lắm em ạ.
Tôi không biết phải trả lời thế nào sau lời tâm sự chân thực của chị Thủy nên chỉ biết gật đầu rồi cười gượng.
Cuộc nói chuyện mau chóng kết thúc, tôi trở lại làm việc. Từng giờ đồng hồ trôi qua, tôi vẫn không thấy hình bóng của chú Minh, tôi nhớ chú chăm chỉ lắm, hầu như ngày nào cũng đến cửa hàng làm mà, dù ở lại lâu hay ngắn vẫn đến mà. Hay chú bị ốm nhỉ?
Tôi cầm điện thoại trên tay, cứ bật màn hình lên rồi lại tắt màn hình vì không có can đảm gọi một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn cho người mà mình đang lo lắng, cuối cùng lí trí tôi cũng thắng con tim, tắt điện thoại và làm việc tiếp.
Đến trưa, khi đang ngồi ăn cơm với chị Thủy, chột dạ, trong lòng thấy khó chịu tôi đã hỏi chị ấy.
- -Chị Thủy ơi
- -Ơi, chị nghe
- -Sao hôm nay em không thấy chú Minh đi làm nhỉ?
- -Chị đã dặn em bao nhiêu lần rồi, phải gọi là sếp, là sếp đấy nghe không?
- -Em quên, vậy sếp Minh hôm nay có việc bận à.
- -Chị cũng không rõ lắm, lúc sáng trước khi chị tới đây thì thấy sếp nhắn tin bảo hôm nay sếp mệt không đến được, bảo chị tự lo liệu quản lí.
- -Vậy ạ, em cảm ơn.
- -Em có chuyện gì muốn nói với sếp à, có cần chị liên lạc giúp không?
- -Không có gì đâu ạ, em tò mò nên hỏi thôi, chị cứ kệ em đi ạ, đừng quan tâm.
- -Cái con bé này, nếu có việc gì cần thì cứ nói chị sẽ giúp.
- -vâng, em nhớ rồi mà.
- -ăn cơm tiếp đi.
- -Chị ăn đi ạ, em ăn thế này thôi.
- -Ăn ít thế, sức đâu làm việc.
- -Giới trẻ ăn thế này thôi chị ạ.
- -Bó tay với các cô.
- -Vậy em xin phép đi trước.
Nói xong tôi nhanh chóng lẩn ra khỏi quán cơm, đứng bên vệ đường, tìm một chỗ nào tạm yên tĩnh, tôi mới lấy điện thoại ra, con tim hay lí trí quyết định sẽ gọi cho chú Minh.
Phải gọi đến cuộc thứ ba chú mới nhấc máy.
Tôi hét lên trong điện thoại.
- -Chú, chú tưởng tôi rảnh lắm hả?
- -Ô, cái cô này, ai làm gì cô, cô nhầm máy rồi.
- -Chú lại giả vờ không quen tôi đi.
- -Vừa nhấc máy đã to tiếng với người ta thế rồi thì ai dám nghe nữa đây hả?
- -Ý cháu không phải thế.
- -Thế ý cô là như nào?
- -Tại cháu gọi cho chú tận 3 cuộc gọi liền, sao bây giờ chú mới nhấc máy.
- -Tôi mệt, tôi mệt được chưa? Mắc mớ gì cô phải nổi khùng nên với tôi.
- -Thì tôi đang lo cho chú đấy.
- -Tôi là người yêu của cô à, mắc mớ gì cô phải quan tâm, ai cần chứ.
- -Thì, thì..... Thì tôi nghe chị Thủy kể là chú kêu mệt, tôi sợ chú ở một mình có chuyện nên mới gọi hỏi thăm chú đấy, giờ mà chú bệnh nặng, không đi làm được, không chăm lo cho cửa hàng, nhỡ may phải đóng cửa, tôi thất nghiệp rồi sao, ai trả lương cho tôi.
- -Này, cô kia, đầu óc cô to lớn thế à?
- -Dạ, chú vừa nói gì cơ?
- -Tôi nói chỉ có những người vĩ đại đầu óc to lớn như cô mới nghĩ ra được những lí do không thể nghe được đó thôi, yên tâm, tôi vẫn ổn, chưa chết được đâu, mới cả chỉ cần tôi còn thở thì cô sẽ không thất nghiệp được đâu.
- -Chú hứa nhé.
- -Hứa.
- -Ý tôi là chú hứa đừng để bản thân mình bị ốm đó, chứ không phải chuyện đó. Chú chẳng hiểu ý tôi gì cả?
- -Miền à, nếu cô mà cứ như vậy thì tôi không chắc mình có thể giữ đúng lời hứa không vượt qua giới hạn với cô đâu. Việc thích tôi khó khăn với cô đến thế à.
- -Chú nói gì cháu không nghe rõ lắm, sóng yếu quá.
- -Đừng có giả vờ..
- -Chú nói gì thế, alo... Alo, chú còn nghe không?
- -Thôi cúp máy đi.
- -Tôi không nghe thấy gì cả, tôi cúp máy nhé chú...
Nhanh chóng cúp máy, tôi thở mạnh như không dám tin mình vừa có cuộc nói chuyện qua điện thoại có thể được gọi là vô cùng táo bạo.
Tôi nhớ lại ngày tôi bị mối tình đầu phản bội, cảm giác như đất trời sụp đổ, như thể bầu trời chỉ toàn một màu xám xịt âm u. Ấy là Thắng còn chưa từng trao nhẫn cưới, chưa từng dắt tôi lên xe hoa, càng chưa có những phút nồng nàn gối chăn hay ngày thiêng liêng cùng đón đứa con của mình chào đời trong niềm hân hoan òa vỡ. Nói gì một người đã cùng chung với tôi đến từng hơi thở, tưởng ngọt bùi cay đắng cùng sẻ chia cho đến hết cuộc đời rồi bỗng dưng một ngày chẳng còn là gì với nhau nữa cả. Đau lắm chứ, đau để biết rằng mình đã yêu nhiều đến bao nhiêu. Đau đủ để hiểu rằng tình yêu là thứ dù muốn cũng không thể cưỡng cầu.
Nhưng bởi vì thế tôi mới gặp được chú, một người đàn ông trưởng thành. Nói không ngoa, chú Minh chính là người đàn ông ngọt ngào nhất mà tôi đã từng gặp.
Chúng ta đều là con gái, dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn cần người che chở và bảo vệ. Mà, con gái càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng dễ bị tổn thương.
Tôi đã biết mỉm cười với hiện tại, thôi không day dứt về quá khứ, về những đau thương đã qua.Yêu thương bằng một trái tim đã từng rỉ máu bởi những vết thương, đôi lúc thấy chênh vênh, nhưng đôi lúc cũng thấy bình yên đến lạ. Một tình yêu chẳng ồn ào, chẳng vồ vập như những mối tình non nớt đã qua.Chẳng cần hứa hẹn cho tương lai, chỉ cần cả hai đều biết hướng tới tương lai, cố gắng vì những điều tốt đẹp cho tình yêu. Vẫn yêu nhau nhiều, vẫn nhớ nhau nhiều, vẫn yêu bản thân nhiều hơn… Tình yêu của những trái tim trưởng thành.Tôi cần một tình yêu như vậy. Và tôi cần CHÚ...