Mấy hôm nay, làng Hạ Đàm có một gia đình khách lạ mới đến. Họ là một đôi phu phụ, dẫn theo một đứa bé trai khoảng 8,9 tuổi. Người vợ đang mang thai, gần đến ngày sinh. Có lẽ vì vậy nên cả gia đình quyết định ở lại đây, chờ người vợ sinh nở. Bề ngoài họ ăn mặc rất đơn giản song chủ quán và những người trong quán trọ đều không dám coi thường. Hình dung đẹp đẽ bên ngoài không quan trọng, điều làm mọi người e ngại ở gia đình đó chính là phong thái của những người mới đến. Nam nhân thì nhàn nhã, thư thái, nữ nhân xinh đẹp như hoa, nhu mì, phong thái nhẹ nhàng thoát tục.Ngay cả đứa bé còn nhỏ cũng cư xử rất đúng mực, không quá thân thiện cũng không xa cách. Họ vừa đến làng đã gây xôn xao cho những người dân vốn xưa nay chân chất của làng Hạ Đàm nhỏ bé này.
Ngày thứ ba ở lại làng, người đàn ông ra ngoài mua vật dụng. Thứ hắn ta mua là một ít vải lụa, chăn mền và quần áo trẻ sơ sinh, chắc là cho đứa con sắp ra đời của mình.
Tiếp theo nữa, người đàn ông theo lời chỉ dẫn của ông chủ quán trọ tìm đến Từ đại phu ở đầu thôn. Vừa lúc ông đi vắng, ở nhà chỉ còn một thanh niên khoảng 17 -18 tuổi đang phơi thuốc. Thấy khách, chàng ta vội đứng dậy, nói ngay:
-Nếu huynh tìm Từ đại phu thì chiều hãy đến. Chiều nay ông ấy mới về.
Người đàn ông đang định nói gì thì bên ngoài chợt có tiếng ồn ào. Một nhóm người dân chạy vội vào, hớt hải:
-Nguy rồi. Nguy rồi…Hồ tiểu đệ, Hồ tiểu đệ.
Người phơi thuốc trong sân là Hồ Cẩn Minh, đệ tử mới nhận của Từ đại phu. Thấy mọi người hoảng hốt, chàng vội trấn an:
-Thập thúc…Thúc bình tĩnh. Có chuyện gì?
-Từ đại phu…- Người vừa mới đến hồ hển -Từ đại phu vào núi hái thuốc. Nghe nói…nghe nói đã bị bọn cướp ở Hồi cương lĩnh bắt mất. Bọn chúng…bọn chúng…còn gửi thư này cho đệ.
Hồ Cẩn Minh hoảng hốt chộp lấy lá thư trong tay Thập thúc vừa đưa. Theo từng dòng chữ, tay chàng ta cũng run theo:
-Sao…Có chuyện gì? Chuyện gì?
-Bọn chúng…bọn chúng bắt sư phụ…Buộc phải chuộc 100 lượng bạc.
Làng Hạ Đàm là một làng nghèo heo hút nơi thôn xa, trấn vắng. Hồi cương lĩnh cách đó mấy dặm, nổi danh vì nhiều trộm cướp. Mấy năm nay Vũ đế từng tập trung quân lính tiêu diệt, nhưng vì rừng xa núi thẳm nên dư đảng chúng còn lánh được vào rừng sâu. Có lẽ ở lâu trong rừng, bọn người chỉ quen cướp bóc này lâm vào cảnh đói kém, hôm nay làm gan bắt cóc người. Trong làng Hạ Đàm chỉ có Từ đại phu có vẻ là nhà có của cải nên mới trở thành nạn nhân.
-100 lượng -Hồ Cẩn Minh thảng thốt lặp lại- 100 lượng làm sao tôi có được. Sư phụ hốt thuốc cho mọi người đều lấy tiền công rất thấp. Nhà chúng tôi còn không đủ tiền mua gạo, lấy đâu mà…
Ngay lúc mọi người còn đang hỗn loạn thì một cậu bé bên ngoài chạy vụt vào. Đó là cậu bé đi cùng đôi phu phụ nọ. Gương mặt thanh tú tái nhợt, cậu bé hướng về phía người đàn ông, vội vàng:
-Phụ thân ơi, mẫu thân đau bụng…Đau bụng rồi.
Ngươì đàn ông nãy giờ im lặng bây giờ mới khẩn trương. Hắn vội túm lấy người đứng gần mình nhất, hỏi ngay:
-Ngoài Từ đại phu, ở đây còn đại phu nào nữa không?
-Không có -Người bị tóm bị hù dọa sợ hãi, chỉ biết lắp bắp -Chỉ có Từ đại phu thôi. Còn có…
Ánh mắt mọi người dồn về Hồ Cẩn Minh. Chàng ta cũng gật đầu:
-Đúng rồi, làng này chỉ có sư phụ tôi hành nghề y. Người khác thì phải đi khoảng 10 dặm đường, băng qua cánh rừng kia mới có.
Vẻ thản nhiên trên gương mặt người đàn ông biến mất. Hắn ta lại tóm lấy Cẩn Minh:
-Còn cậu…cậu là đệ tử của Từ đại phu. Cậu biết làm thế nào để em bé ra đời chứ. Còn không, nơi này có bà mụ nào?
-Bà mụ thì cũng phải đi hết một ngày đường. Mọi chuyện sinh nở trong làng đều do sư phụ và sư mẫu tôi lo. Ba ngày trước, sư mẫu tôi nghe nói con gái bị bệnh nên đi thăm rồi, nơi này chỉ có sư phụ tôi…
-Còn cậu?
Người đàn ông như không còn kiên nhẫn, gấp gáp hỏi trong khi tay xiết chặt thêm một chút. Hồ Cẩn Minh nhanh chóng cảm nhận khí thế bức người đang áp lên người mình. Chàng ta lắp bắp:
-Tôi…tôi biết cách. Nhưng mà…
-Không cần câu nệ. Cậu đến xem nương tử tôi đi.
-Còn..còn sư phụ tôi…Tôi…
-Sư phụ cậu, tôi sẽ mang về cho cậu. Cậu phải ráng chăm sóc nương tử tôi, nếu nàng có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt sư đồ cậu chôn chung.
Người đàn ông đúng là Hàn Viễn, vội vã ra đi như một cơn gió, để lại mọi người ngơ ngác nhìn theo.
Hàn Khánh vẫn thản nhiên. Cậu bé hơi xốc tay áo, nhẹ nhàng:
-Đại thúc đến thăm bệnh mẹ con với. Cha sẽ về nhanh mà.
Từ ngày có mẹ, mẹ hay nói với Hàn Khánh như vậy. Hàn Khánh để ý mấy lần thì quả như lời mẹ nói. Cha thường về rất nhanh với mẹ, khác hẳn ngày xưa, mỗi lần ra ngoài cậu bé thường phải đợi cha rất là lâu.
Khác với hình dung của Hồ Cẩn Minh, người đang nằm trên giường không hề có dáng vẻ đầu bù tóc rối của phụ nữ sắp sinh bình thường. Đôi môi đỏ mọng mím chặt, tay bấu chặt vào giường cố nén cơn đau dưới hạ thân càng ngày càng dữ dội. Không kêu khóc, không than trời trách đất, chỉ có gương mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn đi.
Khí chất vẫn vô cùng trang nhã. Trong cơn đau đớn, khi nghe Hàn Khánh chạy đến bên cạnh giới thiệu về Hồ Cẩn Minh, nàng vẫn giữ được bình tĩnh, lên tiếng dù giọng có hơi run:
-Nhờ đại phu…A…
Hồ Cẩn Minh chỉ trải qua vài lần chuẩn bệnh cho thai phụ trước đây. Đỡ đẻ thì hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế, chỉ toàn đóng vai trò phụ trợ khi sư mẫu cần.
Sắc mặt thiếu phụ càng lúc càng trở nên tái mét. Mồ hôi từ lấm tấm đã chảy ròng ròng trên trán nàng. Phía dưới hạ thân, Hổ Cẩn Minh đã thấy dấu hiệu của nước ối. Người phụ nữ này…Thực sự sắp sinh rồi.
-Á!
Tay Hồ Cẩn Minh theo tiếng hét cùa nàng mà trở nên run rẩy. Nhưng bản năng của một người thầy thuốc khiến hắn không chần chừ được nữa. Hắn quay sang phía cậu bé mặt mũi cũng đã nhợt nhạt theo mẫu thân kia, hét to:
-Đi nấu nước nóng…Nhanh lên!
….Ký ức của Lâm Nghi quay về chuyện của gần 10 năm trước. Khi ấy, trên chiếc giường đơn bạc, một mình nàng chống chọi với cơn đau quằn quại. Cái thai trong bụng hết bị giấu che bằng những thước vải dày cộm khiến đứa bé ra đời nhỏ xíu, chỉ cất được vài tiếng khóc chào đời yếu ớt. Người làm mẹ như Lâm Nghi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Âm thanh của con trẻ, đối với các bà mẹ, đó là thanh âm tuyệt vời nhất thế gian này.
Nàng chỉ có một mình trong lúc đó. Cùng với bất an và lo sợ. Thế nhưng, bây giờ đã có một bàn tay nắm chặt lấy Lâm Nghi.
-Mẫu thân…Mẫu thân đừng sợ…Có Khánh nhi, có Khánh nhi ở với mẫu thân đây.
Hàn Khánh bắt đầu sợ hãi…Gương mặt Hồ Cẩn Minh vô cùng căng thẳng. Ca đỡ đẻ đầu tiên cùa hắn lại là một ca sinh ngược. Nếu không khéo xử lý, người mẹ có thể bị xuất huyết ồ ạt, đứa trẻ bị ngộp trong bụng mẹ. Một xác hai mạng…Đừng nói là người nhà không tha cho thầy thuốc mà thầy thuốc cũng không được yên ổn với tội lỗi của mình.
-A!
-Phu nhân bình tĩnh…Thở mạnh…Hít sâu vào…Rặn đi…Rặn đi…Cố hết sức đi phu nhân.
Cũng trong lúc đó, chiếc áo sáng màu của Hàn Viễn nhuộm đầy máu đỏ. Khi hắn đơn thân độc mã xông vào hang ổ bọn cướp, chúng có ít nhất là 500 tên…
Lâu rồi Hàn Viễn không giết người. Hắn muốn sống cuộc đời bình lặng…Nhưng vẫn có những sóng gió nổi lên.
Vẫn có những nơi, công lý không soi đến. Hắn đã hiểu, vì sao Vũ đế trong thời thanh bình thịnh trị lại càng phải củng cố binh lực vững vàng, dẹp yên nội và ngoại loạn, không ngừng chinh phục. Bởi, một khi đã nếm mùi hạnh phúc, con người sẽ vô cùng hoảng loạn và đau đớn trước nguy cơ hạnh phúc của mình sắp mất đi.
Dân chúng nơi này còn bị giặc cướp hoành hành, cuộc sống sẽ không có ngày yên ổn. Hàn Viễn càng phải ra tay…
Chỉ là…giặc cướp không thể nói diệt là diệt hết. Hắn cũng chỉ có một mình.
-Người đâu!
Lưỡi gươm bén ngọt của hắn đã kề vào cổ tên chúa cướp. Đa số bọn cướp hiện giờ đều là quân du thủ du thực, lười lao động nên lấy nghề cướp của giết người làm kế sinh nhai. Bọn người đó, tính mạng mới là quan trọng, nghĩa khí không sợ trời không sợ đất chỉ là chuyện bốc phét trên chót lưỡi đầu môi:
-Đại gia…Đại gia tha cho ta. Ngài tha cho ta.
Đầu lĩnh mà lại kêu la xin tha trước thuộc hạ. Nhưng khống chế được hắn là khống chế được cục diện. Hàn Viễn không giết hắn ta. Hắn muốn dùng tên chúa cướp này như một bài học để dạy cho người dân nơi này cách tự vệ, điều duy nhất có thể khiến họ bảo vệ được mình khi không có anh hùng.
-Thả Từ đại phu ra.
Yêu cầu của Hàn Viễn nhanh chóng được đáp ứng. Từ đại phu mang hòm thuốc nhanh chóng cùng hắn quay lại làng Hạ Đàm. Lòng ông cũng tràn đầy lo lắng. Cẩn Minh chỉ là một thầy thuốc tập sự, không biết khi không có ông bên cạnh, hắn có thể giải quyết được khó khăn không.
Ngày thứ ba ở lại làng, người đàn ông ra ngoài mua vật dụng. Thứ hắn ta mua là một ít vải lụa, chăn mền và quần áo trẻ sơ sinh, chắc là cho đứa con sắp ra đời của mình.
Tiếp theo nữa, người đàn ông theo lời chỉ dẫn của ông chủ quán trọ tìm đến Từ đại phu ở đầu thôn. Vừa lúc ông đi vắng, ở nhà chỉ còn một thanh niên khoảng 17 -18 tuổi đang phơi thuốc. Thấy khách, chàng ta vội đứng dậy, nói ngay:
-Nếu huynh tìm Từ đại phu thì chiều hãy đến. Chiều nay ông ấy mới về.
Người đàn ông đang định nói gì thì bên ngoài chợt có tiếng ồn ào. Một nhóm người dân chạy vội vào, hớt hải:
-Nguy rồi. Nguy rồi…Hồ tiểu đệ, Hồ tiểu đệ.
Người phơi thuốc trong sân là Hồ Cẩn Minh, đệ tử mới nhận của Từ đại phu. Thấy mọi người hoảng hốt, chàng vội trấn an:
-Thập thúc…Thúc bình tĩnh. Có chuyện gì?
-Từ đại phu…- Người vừa mới đến hồ hển -Từ đại phu vào núi hái thuốc. Nghe nói…nghe nói đã bị bọn cướp ở Hồi cương lĩnh bắt mất. Bọn chúng…bọn chúng…còn gửi thư này cho đệ.
Hồ Cẩn Minh hoảng hốt chộp lấy lá thư trong tay Thập thúc vừa đưa. Theo từng dòng chữ, tay chàng ta cũng run theo:
-Sao…Có chuyện gì? Chuyện gì?
-Bọn chúng…bọn chúng bắt sư phụ…Buộc phải chuộc 100 lượng bạc.
Làng Hạ Đàm là một làng nghèo heo hút nơi thôn xa, trấn vắng. Hồi cương lĩnh cách đó mấy dặm, nổi danh vì nhiều trộm cướp. Mấy năm nay Vũ đế từng tập trung quân lính tiêu diệt, nhưng vì rừng xa núi thẳm nên dư đảng chúng còn lánh được vào rừng sâu. Có lẽ ở lâu trong rừng, bọn người chỉ quen cướp bóc này lâm vào cảnh đói kém, hôm nay làm gan bắt cóc người. Trong làng Hạ Đàm chỉ có Từ đại phu có vẻ là nhà có của cải nên mới trở thành nạn nhân.
-100 lượng -Hồ Cẩn Minh thảng thốt lặp lại- 100 lượng làm sao tôi có được. Sư phụ hốt thuốc cho mọi người đều lấy tiền công rất thấp. Nhà chúng tôi còn không đủ tiền mua gạo, lấy đâu mà…
Ngay lúc mọi người còn đang hỗn loạn thì một cậu bé bên ngoài chạy vụt vào. Đó là cậu bé đi cùng đôi phu phụ nọ. Gương mặt thanh tú tái nhợt, cậu bé hướng về phía người đàn ông, vội vàng:
-Phụ thân ơi, mẫu thân đau bụng…Đau bụng rồi.
Ngươì đàn ông nãy giờ im lặng bây giờ mới khẩn trương. Hắn vội túm lấy người đứng gần mình nhất, hỏi ngay:
-Ngoài Từ đại phu, ở đây còn đại phu nào nữa không?
-Không có -Người bị tóm bị hù dọa sợ hãi, chỉ biết lắp bắp -Chỉ có Từ đại phu thôi. Còn có…
Ánh mắt mọi người dồn về Hồ Cẩn Minh. Chàng ta cũng gật đầu:
-Đúng rồi, làng này chỉ có sư phụ tôi hành nghề y. Người khác thì phải đi khoảng 10 dặm đường, băng qua cánh rừng kia mới có.
Vẻ thản nhiên trên gương mặt người đàn ông biến mất. Hắn ta lại tóm lấy Cẩn Minh:
-Còn cậu…cậu là đệ tử của Từ đại phu. Cậu biết làm thế nào để em bé ra đời chứ. Còn không, nơi này có bà mụ nào?
-Bà mụ thì cũng phải đi hết một ngày đường. Mọi chuyện sinh nở trong làng đều do sư phụ và sư mẫu tôi lo. Ba ngày trước, sư mẫu tôi nghe nói con gái bị bệnh nên đi thăm rồi, nơi này chỉ có sư phụ tôi…
-Còn cậu?
Người đàn ông như không còn kiên nhẫn, gấp gáp hỏi trong khi tay xiết chặt thêm một chút. Hồ Cẩn Minh nhanh chóng cảm nhận khí thế bức người đang áp lên người mình. Chàng ta lắp bắp:
-Tôi…tôi biết cách. Nhưng mà…
-Không cần câu nệ. Cậu đến xem nương tử tôi đi.
-Còn..còn sư phụ tôi…Tôi…
-Sư phụ cậu, tôi sẽ mang về cho cậu. Cậu phải ráng chăm sóc nương tử tôi, nếu nàng có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt sư đồ cậu chôn chung.
Người đàn ông đúng là Hàn Viễn, vội vã ra đi như một cơn gió, để lại mọi người ngơ ngác nhìn theo.
Hàn Khánh vẫn thản nhiên. Cậu bé hơi xốc tay áo, nhẹ nhàng:
-Đại thúc đến thăm bệnh mẹ con với. Cha sẽ về nhanh mà.
Từ ngày có mẹ, mẹ hay nói với Hàn Khánh như vậy. Hàn Khánh để ý mấy lần thì quả như lời mẹ nói. Cha thường về rất nhanh với mẹ, khác hẳn ngày xưa, mỗi lần ra ngoài cậu bé thường phải đợi cha rất là lâu.
Khác với hình dung của Hồ Cẩn Minh, người đang nằm trên giường không hề có dáng vẻ đầu bù tóc rối của phụ nữ sắp sinh bình thường. Đôi môi đỏ mọng mím chặt, tay bấu chặt vào giường cố nén cơn đau dưới hạ thân càng ngày càng dữ dội. Không kêu khóc, không than trời trách đất, chỉ có gương mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn đi.
Khí chất vẫn vô cùng trang nhã. Trong cơn đau đớn, khi nghe Hàn Khánh chạy đến bên cạnh giới thiệu về Hồ Cẩn Minh, nàng vẫn giữ được bình tĩnh, lên tiếng dù giọng có hơi run:
-Nhờ đại phu…A…
Hồ Cẩn Minh chỉ trải qua vài lần chuẩn bệnh cho thai phụ trước đây. Đỡ đẻ thì hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế, chỉ toàn đóng vai trò phụ trợ khi sư mẫu cần.
Sắc mặt thiếu phụ càng lúc càng trở nên tái mét. Mồ hôi từ lấm tấm đã chảy ròng ròng trên trán nàng. Phía dưới hạ thân, Hổ Cẩn Minh đã thấy dấu hiệu của nước ối. Người phụ nữ này…Thực sự sắp sinh rồi.
-Á!
Tay Hồ Cẩn Minh theo tiếng hét cùa nàng mà trở nên run rẩy. Nhưng bản năng của một người thầy thuốc khiến hắn không chần chừ được nữa. Hắn quay sang phía cậu bé mặt mũi cũng đã nhợt nhạt theo mẫu thân kia, hét to:
-Đi nấu nước nóng…Nhanh lên!
….Ký ức của Lâm Nghi quay về chuyện của gần 10 năm trước. Khi ấy, trên chiếc giường đơn bạc, một mình nàng chống chọi với cơn đau quằn quại. Cái thai trong bụng hết bị giấu che bằng những thước vải dày cộm khiến đứa bé ra đời nhỏ xíu, chỉ cất được vài tiếng khóc chào đời yếu ớt. Người làm mẹ như Lâm Nghi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Âm thanh của con trẻ, đối với các bà mẹ, đó là thanh âm tuyệt vời nhất thế gian này.
Nàng chỉ có một mình trong lúc đó. Cùng với bất an và lo sợ. Thế nhưng, bây giờ đã có một bàn tay nắm chặt lấy Lâm Nghi.
-Mẫu thân…Mẫu thân đừng sợ…Có Khánh nhi, có Khánh nhi ở với mẫu thân đây.
Hàn Khánh bắt đầu sợ hãi…Gương mặt Hồ Cẩn Minh vô cùng căng thẳng. Ca đỡ đẻ đầu tiên cùa hắn lại là một ca sinh ngược. Nếu không khéo xử lý, người mẹ có thể bị xuất huyết ồ ạt, đứa trẻ bị ngộp trong bụng mẹ. Một xác hai mạng…Đừng nói là người nhà không tha cho thầy thuốc mà thầy thuốc cũng không được yên ổn với tội lỗi của mình.
-A!
-Phu nhân bình tĩnh…Thở mạnh…Hít sâu vào…Rặn đi…Rặn đi…Cố hết sức đi phu nhân.
Cũng trong lúc đó, chiếc áo sáng màu của Hàn Viễn nhuộm đầy máu đỏ. Khi hắn đơn thân độc mã xông vào hang ổ bọn cướp, chúng có ít nhất là 500 tên…
Lâu rồi Hàn Viễn không giết người. Hắn muốn sống cuộc đời bình lặng…Nhưng vẫn có những sóng gió nổi lên.
Vẫn có những nơi, công lý không soi đến. Hắn đã hiểu, vì sao Vũ đế trong thời thanh bình thịnh trị lại càng phải củng cố binh lực vững vàng, dẹp yên nội và ngoại loạn, không ngừng chinh phục. Bởi, một khi đã nếm mùi hạnh phúc, con người sẽ vô cùng hoảng loạn và đau đớn trước nguy cơ hạnh phúc của mình sắp mất đi.
Dân chúng nơi này còn bị giặc cướp hoành hành, cuộc sống sẽ không có ngày yên ổn. Hàn Viễn càng phải ra tay…
Chỉ là…giặc cướp không thể nói diệt là diệt hết. Hắn cũng chỉ có một mình.
-Người đâu!
Lưỡi gươm bén ngọt của hắn đã kề vào cổ tên chúa cướp. Đa số bọn cướp hiện giờ đều là quân du thủ du thực, lười lao động nên lấy nghề cướp của giết người làm kế sinh nhai. Bọn người đó, tính mạng mới là quan trọng, nghĩa khí không sợ trời không sợ đất chỉ là chuyện bốc phét trên chót lưỡi đầu môi:
-Đại gia…Đại gia tha cho ta. Ngài tha cho ta.
Đầu lĩnh mà lại kêu la xin tha trước thuộc hạ. Nhưng khống chế được hắn là khống chế được cục diện. Hàn Viễn không giết hắn ta. Hắn muốn dùng tên chúa cướp này như một bài học để dạy cho người dân nơi này cách tự vệ, điều duy nhất có thể khiến họ bảo vệ được mình khi không có anh hùng.
-Thả Từ đại phu ra.
Yêu cầu của Hàn Viễn nhanh chóng được đáp ứng. Từ đại phu mang hòm thuốc nhanh chóng cùng hắn quay lại làng Hạ Đàm. Lòng ông cũng tràn đầy lo lắng. Cẩn Minh chỉ là một thầy thuốc tập sự, không biết khi không có ông bên cạnh, hắn có thể giải quyết được khó khăn không.
/45
|