Đơn Kiếm Diệt Quần Ma

Chương 7: Tuấn tú siêu quần hai gái cùng thờ một chồng - Thần oai cái thế nửa lời thuyết phục quần hùng

/29


Hãy nói Tang Tu Quái Tú thấy đánh mãi không hạ được Chu Nguyệt Nga, liền biến chưởng thế, giở chưởng độc đáo Thấu Cốt Hàn Phong Chưởng oai trấn hoàn vũ ra. Chu Nguyệt Nga chỉ cảm thấy gió lạnh buốt thấu xương cốt, khiến ngũ quan suýt không thở được, cây roi ngựa trong tay không sao giơ lên được. Nàng hoảng sợ vô cùng, sực nghĩ ra một thế, hất mạnh một cái, chiếc roi ấy ném thẳng vào hai mắt Tang Tu Quái Tú...

Thấy cây huyền tiên nhanh như chớp nhoáng bay tới, Tang Tu Quái Tú chưởng thế hãm chậm lại, và xòe bàn tay ra bắt luôn chiếc roi của đối phương, ném sang một bên, lại tiếp tục tấn công như vũ bão, đẩy nàng lùi dần.

Những tay hảo thủ thường trong võ lâm đấu với Tang Tu Quái Tú mà chống đỡ được mười hiệp rất hiếm. Căn cứ vào đó mà luận thì y đối phó với Chu Nguyệt Nga cũng không quá mười hiệp là thắng ngay. Nhưng y có ngờ đâu trong một đêm cuối trời, Chu Nguyệt Nga đã được Vân Nhạc chỉ điểm cho, có thể nói là công lực tăng lên thập bội, tuy là chỉ có một chút thân pháp thủ pháp tinh xảo, nhưng có phải là tâm pháp bình thường đâu.

Chu Nguyệt Nga bị cướp mất roi ngựa, thừa dịp đối thủ hơi chậm tay một chút, liền giở Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ Pháp, vừa mới học được đem ra phản công... Thủ pháp cũng biến theo Cửu Bát Linh Lung bảy mươi hai thức. Thế là, trái lại Tang Tu Quái Tú càng đánh càng hãi sợ, và mọi khi Thấu Cốt Hàn Phong Chưởng của y đánh ra, trong mười trượng, các võ lâm cao thủ thường không ai có thể thoát khỏi chưởng phong của y.

Nhưng bây giờ y đối phó Chu Nguyệt Nga, tuy chỉ dùng có năm phần chưởng lực, mà không hiểu tại sao nàng lại tránh được như thế, rõ ràng chưởng lực đánh tới, chỉ còn thiếu nửa tấc là trúng, mà lại bị trượt... Sao lại có chuyện lạ lùng đến thế? Chỉ thoáng một cái, nàng đã thay đổi vị trí rồi? Mà sự thật không thấy nàng cử động gì cả, nhưng lúc thì nàng ở bên trái, lúc thì bên phải, nháy mắt một cái, nàng đã đến sau lưng mình như vậy biết đâu mà xuất chưởng đánh trúng. Lại còn một chuyện khiến người ta kinh dị hơn nữa là thủ pháp của con bé này hơi giống Bát Cửu Linh Lung Thủ Pháp mà võ lâm ít sử dụng tới. Ngoài ra, còn một điểm rất kỳ lạ là con bé này cứ thay đổi Phi Long Chưởng, Điểm Huyệt Chỉ và Cầm Nã Thủ luôn luôn, và nó còn xen thêm một thủ pháp không biết tên là gì vào nữa!

Y càng nghĩ càng bối rối, cứ theo thân pháp phức tạp kỳ lạ của Chu Nguyệt Nga mà chạy, đến nỗi tối tăm cả mặt mũi. Có vài lần, tay nàng khẽ đụng vào vai, y cảm thấy tê tái tức thì.

Lúc đầu, Triệu Liên Châu lo ngại cho Chu Nguyệt Nga, sau thấy nàng thay đổi thủ pháp, càng đánh càng vững, mới cảm ơn thầm Vân Nhạc vô cùng. Nàng đứng cạnh xem, cũng sáng tạo và giác ngộ ra nhiều bộ pháp, thủ pháp ảo diệu, và liếc mắt trông thấy Âm Dương Song Kiếm mồm há hốc bốn mắt ma cứ nhấp nháy luôn luôn, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Nàng biết ngay Âm Dương Song Kiếm đã có vẻ lo sợ rồi, liền tiến lên hai bước khẽ cười và nói:

- Hoa Sơn Âm Dương Song Kiếm, nổi danh khắp thiên hạ, cô nương muốn được kiến thức xem tài ba của hai anh em người ra sao?

Nhất Phi Đạo Nhân mặt lạnh lùng nói:

- Cô nương muốn được kiến thức, xin cứ giở kiếm ra?

Nói xong, y đưa tay ra sau lưng lấy thanh bảo kiếm ra, múa một vòng chỉ thấy hàng vạn hào quang như muôn con kim xà bay phất phới khắp vùng, quả nhiên danh bất hư truyền

Triệu Liên Châu lui lại ba bước vừa cười vừa nói:

- Xưa nay nghe nói Âm Dương Song Kiếm bao giờ cũng hai người liên hợp ra đối địch, chớ tôi chưa hề nghe thấy một người ra đánh như thế này bao giờ, có phải hai vị đạo trưởng không thèm chỉ giáo chăng?

Những lời vừa mềm vừa châm biếm của nàng, khiến Nhất Thanh Đạo Nhân tức giận đến nỗi hai mắt nổ lửa, vội rút kiếm xông lên chỉ mặt Triệu Liên Châu lớn tiếng mắng chửi:

- Con nhãi kia, mi có bao nhiêu tài ba mà dám ở trước mặt Âm Dương Song Kiếm ngông cuồng như vậy?

Nói xong y gọi Nhất Phi Đạo Nhân nói tiếp:

- Nhất Phi, chúng ta hãy bắt con nhãi này đã, rồi sẽ liệu sau.

Triệu Liên Châu cười và nói:

- Chưa chắc!

Nàng rút luôn thanh kiếm ra, lại nói tiếp:

- Mời hai vị cứ việc ra tay đi. Có muốn bổn cô nương nhường cho ba thế không?

Âm Dương Song Kiếm lại càng tức giận thêm, hai người cầm kiếm chia làm hai bên xông lên vây đánh, tựa như hai chiếc quạt cầu vồng xanh, chia làm tả hữu nhắm hông Triệu cô nương tấn công, quả thật lợi hại vô cùng.

Triệu cô nương khẽ cười một tiếng, chân bước bộ pháp Cửu Cung, chỉ thoáng một cái đã vượt ra khỏi vòng vây của Âm Dương Song Kiếm rồi, xoay tay giở thế Long Dược Ư Uyên (rồng nhảy ở vực sâu) từ dưới lên trên, gạt mạnh một cái, “coong, coong” hai tiếng. Song kiếm của Âm Dương Song Kiếm suýt bật ra khỏi tay. Hai anh em nọ nhảy sang một bước. Triệu Liên Châu cũng phải ngạc nhiên, không ngờ mới sử dụng Bát Cửu Linh Lung Thủ Pháp một thế kiếm mà đã oai lực đến thế rồi.

Thấy đắc thế, nàng tấn công liên tiếp ba thế liền, chỉ thấy ánh sáng bạc đầy cả trên không, muôn điểm sao vàng cứ nhắm anh em Âm Dương Song Kiếm mà đâm mạnh tới.

Trái lại Âm Dương Song Kiếm càng đấu càng hải sợ, đều nghĩ thầm:

- Với oai vọng Song Kiếm Hợp bích của anh em ta, có thể nói là ít có người địch nổi. Tại sao, ngày hôm nay gặp con bé này lại không có công hiệu gì thế? Thân pháp và kiếm pháp của nó kỳ lạ quá. Nó mới đánh có một thế mà hai anh em mình đã suýt bị thua rồi?

Hai anh em nọ càng nghĩ càng tức giận thêm, một tiếng ám hiệu, song kiếm xoay thế nhất chính nhất phản, một trước một sau, phối hợp không còn một khe hở nào, tựa như hình một cái quạt, mũi kiếm cứ nhắm trước sau tả hữu nàng Triệu Liên Châu mà tấn công.

Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ cứ chạy quanh hai mũi kiếm của đối phương, mặc Âm Dương Song Kiếm kiếm pháp lợi hại đến đâu chỉ đâm tới vai nàng lại bị trượt ra ngoài ngay. Đồng thời thanh kiếm trong tay nàng cũng không rỗi rãi tí nào, và thế kiếm nào cũng nhằm trọng huyệt trước ngực và hai vai của Nhất Thanh và Nhất Phi mà đâm tới.

Trần Văn Hàn, Hồ Thiên Sinh và hai tay cao thủ được Chu gia trang mời tới giúp sức đã có người giải huyệt cho và đứng cạnh đó xem chiến đấu rồi.

Bên kia Tang Tu Quái Tú với Chu Nguyệt Nga đã giao chiến mấy chục hiệp rồi. Tang Tu Quái Tú bình sanh chưa hè gặp phải trường hợp khó chịu như thế này bao giờ, vì mình là một nhân vật có tên tuổi lâu năm mà tốn bao thời giờ, đấu mãi đến cả tà áo của địch cũng không đụng nổi, còn hòng gì đến chiến thắng nữa... Nên càng đánh y càng tức giận thêm, lông mày dựng đứng cả lên, và môn Thấu Cốt Hàn Phong Chưởng đã sử dụng đến mười hai phần chân lực rồi, cát bụi bay tối tăm cả trời đất, hoa cỏ rụng tứ tung, hò hét vang cả bốn phương, vẫn không sao chiến thắng nổi con nhỏ nọ.

Chu Nguyệt Nga cũng vậy, có Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ Pháp ra vào trong vòng chưởng lực của đối phương như không. Bộ pháp này oai của nó là mê ly biến hóa, khiến đối phương không sao biết rõ được thân hình của mình ở đâu, tựa như một làn khói vậy, chớp mắt một cái đã tiêu tan mất tích rồi.

Chỉ vì mới học, Chu Nguyệt Nga khó mà cầm cự lâu được. Lúc ấy, nàng đã bắt đầu bị chưởng lực của Tang Tu Quái Tú dồn ép dần, trên trán đã chảy mồ hôi, đủ thấy hậu lực của nàng không có để mà kế tiếp.

Về phía bên kia, Triệu Liên Châu cũng thế, nhưng dù sao công lực của nàng còn tinh thâm hơn Chu Nguyệt Nga nhiều, nên còn có thể cầm cự được chốc lát nữa. Lúc ấy ở bên phía tây, trên một cây cổ thụ, bỗng có tiếng thét thật lớn, thật dài du dương rú lên. Trong khi ấy có một cái bóng đen nhanh như điện chớp phi tới. Nghe tiếng rú đó, Tang Tu Quái Tú và anh em Âm Dương Song Kiếm đều giật mình kinh hoàng. Vì chúng biết người tới đó nội công tuyệt đỉnh, chớ không sao có giọng du dương và kéo dài đến thế được, vội thâu thế lại nhảy ra ngoài vòng, chỉ thấy người mới tới nọ mặt áo màu đen, mặt như mặt người chết, khác hẳn màu da dưới cổ, nhưng không sao thấy rõ là đeo mặt nạ được. Chúng chỉ cảm thấy người nọ âm trầm đáng sợ, hai mắt lóng lánh có thần. Triệu, Chu hai cô nương trông thấy người nọ, tươi cười hớn hở tức thì, cùng lui tới cạnh bọn Trần Văn Hàn khoanh tay đứng, bốn mắt cứ nhìn Vân Nhạc không chớp.

Đây nói về lúc Chu Nguyệt Nga giao chiến với Tang Tu Quái Tú, Vân Nhạc đã tới nơi rồi, nghĩ thầm:

- Ta hãy xem võ học của Chu cô nương ra sao đã?

Chàng thấy nàng dùng tiên pháp, thủ pháp và bộ pháp của mình dạy cho ứng địch, tuy hãy còn ngượng nghịu đôi chút, nhưng cũng có thể gọi là đã biết vận dụng rồi. Cho nên nàng mới khiến Tang Tu Quái Tú một tên danh trấn võ lâm tức giận la ó om sòm... Thấy vậy, chàng cũng mừng thầm, thoáng trông thấy bọn Trần Văn Hàn bị người điểm huyệt, đang nằm ngổn ngang dưới đất, liền vượt qua mấy cây cổ thụ, dùng linh không giải huyệt pháp (cách giải huyệt đứng xa dùng sức gió ngón tay cứu giải) giải huyệt cho bốn người đó. Nên bọn Trần Văn Hàn tỉnh dậy cũng không biết là ai đã giải cứu cho bọn mình, rồi cứ hồ đồ đứng dậy. Tam Thủ Không Không nằm gần thấy vậy cũng phải kinh hãi vô cùng. Triệu Liên Châu đấu với anh em Âm Dương Song Kiếm, Vân Nhạc cứ đứng trên cây xem. Chàng cũng phải khen ngợi hai vị cô nương, mới học mà đã biết sử dụng ngay, càng xem càng khoái chí, tựa như một giáo sư đứng thưởng thức kiệt tác của học trò mình vậy.

Sau chàng thấy hai cô nương đã bắt đầu đuối sức, bị đối phương phản công, liền nhảy xuống cứu. Âm Dương Song Kiếm, Nhất Phi và Nhất Thanh hai người vừa trông thấy Vân Nhạc. Nhất Phi liền nói:

- Các hạ có phải là người đêm hôm qua đã giết sư đệ chúng tôi Nhất Chỉ Thần Ma Lư Nguyên Đồng đấy không? Xưa nay sư đệ của chúng tôi có thù hằn gì với các hạ đâu, mà các hạ ra tay tuyệt độc đến thế? Phế hết võ công của sư đệ chúng tôi như vậy là sao?

Vân Nhạc dùng giọng mũi “hừ” một tiếng, cười nhạt nói:

- Lệnh sư đệ ở bên ngoài tác quái tác ác nhiều quá, nên tôi phải thay trời hành đạo, có điều gì không nên không phải nào? Để cho y còn sống như vậy, tôi nể nang nhiều lắm rồi. Tại sao hai vị còn muốn trả thù hộ y nữa?

Âm Dương Song Kiếm đã nghe thấy Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc nói, quái nhân này võ học quái dị lắm, nên trong lúc nói năng, hai anh em đã đưa mắt ra hiệu ngầm, cùng nhảy lên tấn công trước. Cao thủ đấu với nhau, ai ra tay chậm là bị bại ngay.

Trong khi Vân Nhạc chưa nói dứt lời, hai anh em nọ đã phi thân tấn công liền ba thế. Âm Dương Song Kiếm vội giở Điên Đảo Ngũ Hành Kiếm Pháp ra, chỉ thấy Nhất Thanh, Nhất Phi hai người, một người một sau, nhất chính nhất phản, thân hình cứ chạy quanh, song kiếm vòng lại như cánh quạt nhằm các trọng huyệt của Vân Nhạc mà tấn công.

Điều ảo diệu của Điên Đảo Ngũ Hành Kiếm Pháp là hay ở chỗ hai người song kiếm hợp bích oai lực vô cùng, chính phản nghịch hướng, khiến địch không biết đâu mà ra thế để hòa giải, và cũng không sao thoát ra vòng vây của kiếm. Vì thế kiếm của chúng đã phát ra là liên miên tấn công, có khi thế thứ hai còn đến trước thế kiếm thứ nhất, thần kỳ khôn lường. Hai anh em chúng nhờ kiếm pháp này đã hạ không biết bao nhiêu cao thủ tên tuổi trong võ lâm. Còn một điều kỳ lạ nữa là, tiềm lực của song kiếm phát ra khác nhau nếu đối phương thấy kiếm của anh mạnh, kiếm của em yếu, rồi cứ nhằm kiếm yếu mà phản công, như vậy là bị mắc hởm anh em chúng ngay. Vì miếng kiếm đầu của người em yếu để dụ đối phương ra tay, chỉ trong thoáng một cái tiềm lực của miếng thứ hai lợi hại và mạnh vô cùng, như vậy đối phương làm sao mà đương cự nổi. Hơn nữa trong khi song kiếm múa tới lúc thật nhanh thân kiếm bỗng phát ra một thứ tiếng khiến đối phương phải mất hết hồn vía, và tâm thần không sao tập trung vào đó nữa.

Vân Nhạc thấy Âm Dương Song Kiếm không theo luật giang hồ, chưa chi đã xông tới tấn công liền... Chàng cười nhạt một tiếng, chân bước Huyền Thiên Thất Tinh Bộ, thoáng một cái đã nhảy ra khỏi vòng vây của song kiếm, miệng quát lớn một tiếng:

- Âm Dương Song Kiếm nổi tiếng võ lâm giỏi thật, không thèm lên tiếng cho hay trước đã phi kiếm tấn công rồi. Đây có phải là luật lệ của phái Hoa Sơn như thế không?

Nhất Thanh, Nhất Phi hai người không thấy chàng cử động gì cả đã thoát ra khỏi vòng vây rồi, đều kinh hãi vô cùng, nay lại nghe thấy chàng nói như vậy, cả hai mặt đỏ bừng.

Nhất Phi Đạo Nhân nói:

- Vô Lượng Thọ Phật, bần đạo đây muốn kiến thức võ công tuyệt học của các hạ, mới ra tay nhanh như vậy. Nếu các hạ không bằng lòng như thế thì mời các hạ ra tay trước đi?

Vân Nhạc khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Tôi không sử dụng khí giới đã lâu năm rồi, thì bây giờ tôi cũng tay không đối phó với song kiếm của hai vị vậy?

Chàng vừa nói xong, không những Âm Dương Song Kiếm giật mình kinh hãi mà cả Tang Tu Quái Tú danh liệt thủ lãnh của Thập Tam Tà, đứng cạnh cũng phải ngạc nhiên kinh dị? Tại sao Vân Nhạc lại ngông cuồng đến thế? Tất nhiên chàng phải có cái gì chắc chắn thắng mới dám như vậy.

Vì chàng mới bước chân vào giang hồ, còn chưa hiểu võ lâm cao thủ ai hay ai dở cho nên mỗi khi ra tay chỉ dùng năm phần công lực thôi, để đối phương khỏi biết lai lịch của mình, mà không có trở ngại đến việc phục thù của mình.

Từ khi chàng tới Chu gia trang, thấy các hảo thủ võ lâm mỗi người có một tài ba độc đáo riêng, nếu mình dùng võ học bình thường ra đối phó thể nào cũng phải thua, và đằng nào cũng vậy, chưa có một người nào biết tới lai lịch của Di Lạc Thần Công và Hiên Viên Thập Bát Giải, chàng dại gì không giở hai môn võ ấy ra để dương danh với thiên hạ, hơn nữa võ học như thuyền đi trên dòng nước ngược, không tiến là phải lùi nên chàng định khi đối địch, xem đối phương công lực ra sao rồi đem hai môn tuyệt học này ra mà tùy cơ sử dụng, trước là để luyện tập, sau là nhân lúc sử dụng lãnh hội thêm những thế ảo diệu... Vừa rồi chàng trông thấy Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga vận dụng võ nghệ của mình dạy cho, đối phó với mấy tên ma đầu có tên tuổi mà cũng địch nổi. Như vậy thấy những môn võ mình đã học được, quả thật là võ lâm hiếm thấy.

Âm Dương Song Kiếm biến sắc mặt, cả hai cùng múa kiếm tiến lên. Vân Nhạc hừ một tiếng, chân bước Huyền Thiên Thất Tinh Bộ, thân pháp như là hành vân lưu thủy, cứ ra vào trong làn sóng kiếm của đối phương, hai tay để yên không cử động gì cả, mồm tủm tỉm cười, rất là ung dung.

Âm Dương Song Kiếm hợp sức tấn công luôn mười mấy hiệp, kiếm pháp huyền ảo tuyệt luân, nhưng thân pháp của Vân Nhạc kỳ lạ quá, thoáng một cái đã di hình đổi dị rồi. Cứ thấy chàng mất tích bên này, lại hiện hình bên kia, bỗng nhiên anh em Âm Dương Song Kiếm lại trông thấy mấy chục hình bóng của Vân Nhạc, không biết thân hình nào là thật, thân hình nào là giả, khiến anh em chúng không biết tấn công nơi nào cho phải... Nhất Thanh và Nhất Phi nhìn nhau thất sắc, song kiếm thâu hẹp phạm vi lại để bảo thủ, chớ không dám tấn công nữa.

Lúc ấy, Vân Nhạc cả cười một tiếng, hai tay giương lên một cái, chỉ nghe thấy hai tiếng la rống thê thảm. Thân hình của Âm Dương Song Kiếm đột nhiên bay lùi năm sáu trượng. Cả hai anh em cùng tay trái ôm lấy tay phải, hai bộ mặt nhợt nhạt đổ mồ hôi lạnh hiển nhiên là bị thương khá nặng. Và lúc ấy trong tay Vân Nhạc bỗng có hai thanh bảo kiếm, dưới ánh sáng mặt trời, phát ra ánh sáng chói lọi.

Sự thật, không phải hai anh em Âm Dương Song Kiếm tự động nhảy lùi ra ngoài vòng, mà chúng đã bị Vân Nhạc dùng thế Nhựt Nguyệt Nhập Hoài (mặt trời mặt trăng vào trong lòng) một tuyệt thế trong môn Hiên Viên Thập Bát Giải bắt lấy hai cổ tay của hai anh em nọ, rồi hất mạnh một cái, thủ pháp nhanh như chớp nhoáng, đến cả Tang Tu Quái Tú giỏi võ như thế cũng không trông thấy rõ, thì nhưng người khác làm sao trông thấy rõ được? Thủ pháp của chàng rất xảo diệu, ngón tay giữa điểm trúng Kinh Cừ huyệt của Âm Dương Song Kiếm, công lực toàn thân của địch tê liệt ngay. Nhất Thanh và Nhất Phi cảm thấy cánh tay phải tê tái, hai chân không sao bước được, vì hễ cử động một cái là các khớp xương như bị cái gì làm tê tê buồn buồn, chạy thẳng vào xương sống, cả hai đứng đấy mà thở hồng hộc.

Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga hai người có bao giờ trông thấy ai lại có công lực thần kỳ như vậy đâu? Trước kia, hai nàng chỉ nghe thôi, chớ bây giờ đã chính mắt trông thấy, nên bốn mắt cứ trợn tròn, nước mắt chạy quanh, trong lòng vừa vui mừng vừa hâm mộ.

Vân Nhạc gọi Trần Văn Hàn tới, khẽ dặn y đi ra ngoài đông khán đài bảo Chu Duy Thành chớ có rời khỏi nơi đó, còn trong này đã có chàng và hai cô nương cũng đủ đối phó rồi.

Trần Văn Hàn vâng lời rồi cùng Hồ Thiên Sinh với hai người kia đi liền. Vân Nhạc không thèm nhìn Nhất Thanh và Nhất Phi, chỉ ngắm nghía song kiếm, cười nhạt nói:

- Âm Dương Song Kiếm quái gì, mà dám tới đây phá bĩnh?

Nói xong, chàng lấy hai ngón tay bẻ một cái, chỉ nghe thấy “cách cách” hai tiếng, song kiếm đó gãy làm bốn khúc, vứt xuống dưới đất, lại ngửng đầu nhìn Tang Tu Quái Tú, vừa cười vừa nói:

- Lão quái vật, mi đứng đầu Thập Tam Tà, ở trong võ lâm cũng là người có chút tên tuổi, tại sao lại bầu bạn với bọn tiểu quỷ? Như vậy mi cũng không hơn gì bè lũ chuột lắt!

Nói tới đó, chàng sầm nét mặt lại, nói tiếp:

- Mới sáng tinh sương, mi đã đột nhập gia đình người ta, ra tay đánh người bị thương, chẳng hay mi định mưu đồ gì? Có mau nói cho ta nghe không?

Xưa nay vẫn kiêu ngạo tự phụ quen rồi, Tang Tu Quái Tú đã nghe Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc nói, quái nhân này công lực phi thường, trong lòng đã tức tối vô cùng, liền nghĩ thầm chắc Tần Lộc bị rắn cắn một lần là giẫm dây cũng tưởng là rắn độc liền, thật đại ngôn quá. Nên y không tin, cùng Âm Dương Song Kiếm ba người theo đường tắt tới đây, những vọng canh suốt dọc đường bị chúng phá hết.

Bây giờ ý thấy Vân Nhạc ra tay, chỉ một thế thôi, Âm Dương Song Kiếm đã bị hạ tức thì rồi. Lúc này y mới biết lời nói của Tần Lộc không ngoa tí nào, sợ hãi đến hai mắt cũng biến sắc. Y thấy quái nhân kia, tuổi trẻ như vậy, khi nào chịu chưa đánh hiệp nào đã phải bỏ chạy. Nếu chạy như vậy tiếng đồn khắp nơi, có phải bị người trong giang hồ cười cho không? Bây giờ y nghe Vân Nhạc mỉa mai, cũng không nổi giận tí nào, chỉ hai mắt lộ hung quang, mồm mỉm cười và nói:

- Các hạ trẻ tuổi như vậy, mà đã có công lực đến thế, khiến ai ai cũng phải chịu phục. Xin hỏi các hạ, lệnh sư là ai, không biết có phải là bạn cố cựu của lão phu không?

Vân Nhạc cười ha hả một hồi rồi nói:

- Sư trưởng của ra có khi nào làm bạn với nhưng quái vật như mi. Nói thực cho mi hay, chớ có thấy sang quàng làm bạn như thế làm gì? Mi là cái thứ gì? Có phải lúc nãy mi định kiếm ta không? Bây giờ ta đã đứng trước mặt mi đây. Có dám ra tay hay không tùy ở mi?

Dù là cục đất, Tang Tu Quái Tú cũng không thể chịu đựng được lời Vân Nhạc khinh bỉ quá đỗi như vậy, liền dựng đứng râu tóc quát lớn nói:

- Thằng nhãi kia, mi không biết trời cao đất rộng gì cả. Cậy có chút nội công như vậy, mi dám nói láo nói lếu trước mặt lão phu thế này? Có mau rút lui ngay không? Biết điều thì ta còn tha thứ cho!

Vân Nhạc ha hả cười nói:

- Lão tặc, ngươi có giữ sĩ diện không? Bình sinh ta không sợ ai dọa nạt bao giờ đâu? Nghe nói Thấu Cốt Hàn Phong Chưởng của ngươi đã tới mức tạm gọi là khá. Bây giờ ngươi muốn biết ta với ngươi ai hơn ai kém, thì chúng ta phải chơi thử vài hiệp mới rõ hư thực được.

Sự thể đã đi tới thế cởi trên mình hổ, Tang Tu Quái Tú không thể nào không ra tay được nữa, liền biến sắc mặt, quát lớn:

- Thằng nhãi này không kiêng nể tí nào!

Nói xong, y dồn hết hơi sức vào song chưởng, với mười hai phần công lực, giở Thấu Cốt Hàn Phong Chưởng ra, như là bài sơn đảo hải tiến đến trước mặt Vân Nhạc, bổ mạnh một cái. Môn Thấu Cốt Hàn Phong Chưởng này là lão quái dùng chất lân ở xương cốt của xác người mới chết, để luyện gan bàn tay. Đánh trúng vào thân người, hơi lạnh và độc của xác chết nhiễm thấu tới xương tủy, không tới bảy ngày xương cốt mềm dần, rồi hóa ra máu mà chết như vậy đủ thấy chưởng lực đó âm độc biết bao, nên giang hồ võ lâm ai nghe thấy cũng phải biến sắc.

Vân Nhạc khi đang học võ đã được nghe Minh Lương đại sư nói tới Tang Tu Quái Tú (ông già quái dị râu xanh) tàn nhẫn vô cùng, đã định tâm diệt trừ từ lâu, nay chàng lại nghe thấy Triệu Liên Châu nói y đứng đầu Thập Tam Tà trên giang hồ, trong lòng lại quyết định không cho y chạy thoát nữa. Lúc ấy chàng thấy Tang Tu Quái Tú đẩy chưởng lực ra hùng mạnh vô cùng, biết ngay y định giở một thế hạ mình tức thì liền mỉm cười, giở luôn Di Lạc Thần Công ra, hóa thành một sức lực vô hình bao vây lấy toàn thân, hai bàn tay giơ lên dùng thế Lục Hợp Tu Di một trong mười hai thế của môn Di Lạc Thần Công, đẩy mạnh tay đối phương một cái.

Chỉ nghe thấy Tang Tu Quái Tú kêu “hự” một tiếng, cả thân hình to lớn bị Di Lạc Thần Công đẩy sang bên ra ngoài năm sáu trượng, song chưởng gãy gục, chỉ còn da bọc ngoài lơ lửng, máu tươi nhỏ giọt khắp đất. Đau quá, Tang Tu Quái Tú cứ run cầm cập, hậm hực nhìn Vân Nhạc rồi cấp tốc bỏ chạy về phía sau liền.

Vân Nhạc quát lớn một tiếng:

- Ngươi muốn chạy đi đâu?

Vừa nói, chàng vừa phi thân đuổi theo Tang Tu Quái Tú, như bóng với hình vậy, giơ tay trái lên, nhắm huyệt Ngọc Trầm trên sọ Quái Tú khẽ vỗ một cái. Tang Tu Quái Tú tối tăm mặt mũi lại, ngã xuống đất liền.

Vân Nhạc vỗ tay mấy cái nhìn Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga vẫy tay. Hai nàng hớn hở chạy lại. Vân Nhạc dặn hai nàng bảo gia đinh khiêng Tang Tu Quái Tú và Âm Dương Song Kiếm ra tận dưới lôi đài, và còn dặn dò hai nàng nên hành sự như thế nào, còn mình không tiện lộ mặt, phải trở về phòng ngủ thay áo đã.

Triệu, Chu hai cô nương vừa cười vừa nhận lời, Triệu Liên Châu lại oán trách rằng:

- Thiếu hiệp vừa rồi đi đâu thế? Nêu thiếu hiệp không cấp thời tới kịp, có lẽ chị em chúng tôi đã phơi xác ở trong vườn này rồi. Có phải thiếu hiệp muốn chị em chúng tôi bị người ta đánh không?

Vân Nhạc dịu giọng an ủi rằng:

- Nếu tôi không ẩn núp ở trên cây này, thì làm sao có diễm phúc xem thân thủ tuyệt diệu của hai vị chứ?

Tiếp theo đó, chàng kể cho hai nàng nghe, tại sao lại tới chậm như vậy.

Thì ra, Vân Nhạc chạy như bay tới sau vườn, liền trông thấy hai cái bóng người phi thân lên Bích Trầm Các, đoán chắc chúng định lên đó lấy trộm bảo kiếm Cự Khuyết và Thanh Hồng... Nhưng song bảo kiếm ấy đêm hôm qua đã đem chôn giấu dưới thềm đá ở Bích Trầm Các. Nơi ấy tuy không phải chỗ kín đáo, ngoài mấy người dự vụ chôn giấu ra, không ai có thể ngờ được bảo kiếm lại giấu ở nơi đó. Vừa nghĩ, chàng vừa đuổi theo hai tên giặc đó. Tới trước thềm đá Bích Trầm Các, hai tên giặc đưa mắt nhìn xung quanh, rồi một tên khẽ nói rằng:

- Lão nhị, chúng ta mau hạ thủ đi. Chắc những vọng canh ở trong vườn này đã bị Tang Tu Quái Tú và Âm Dương Song Kiếm ba vị lão tiền bối phá hết rồi, còn do dự gì nữa? Nếu chúng ta còn chậm trễ nữa thì không còn kịp nữa đâu.

Người được gọi là lão nhị chần chờ trong giây phút, mới rút đơn đao ra, nạy viên đá ở trên thềm... Còn tên đang nói tay cầm khí giới đưa mắt nhìn bốn phương. Vân Nhạc giật mình nghĩ thầm, bọn trộm đã biết bảo kiếm chôn ở dưới thềm đá. Như vậy, bổn trang thế nào cũng có gian tế nằm vùng tư thông đối phương. Chàng đang nghĩ đã thấy tên trộm đẩy một viên đá lên, liền bẻ một cành cây ném luôn...

Tên được gọi là lão nhị bỗng nhảy lên một cái, đơn đao trong tay rơi ngay xuống đất, kêu “coong” một tiếng.

Tên kia quát khẽ:

- Lão nhị, anh làm sao thế?

- Không hiểu tại sao, bỗng dưng tay tôi tê tái, toàn thân nhảy bắn lên.

Tên kia nói nói với vẻ ngơ ngác:

- Có lẽ anh lo sợ chắc? Anh em chúng ta đã trải qua bao phong ba bão táp rồi, còn sợ gì nữa? Chu gia trang lại không phải là long đàm hổ huyệt. Hơn nữa Tang Tu tiền bối mấy vị đang ở nơi đây. Thôi mau nạy đi thôi.

Vân Nhạc bật cười thầm nghĩ:

- Thiên hạ sao lại có những kẻ ngu ngốc đến thế!

Chàng khẽ phi thân tới sau lưng tên trộm đang nói, dùng tay bóp vai hắn một cái. Tên nọ tựa như bị rắn cắn, nhảy sang bên trái hai thước, quay lại kinh hãi la lớn “Cái...” Y mới nói được chữ “Cái” thôi đã tối mắt lại, ngã lăn ra đất rồi.

Trong lúc đồng bọn nhảy lên né tránh, lão nhị đã cảnh giác rồi, thoáng thấy người vừa tới, đúng là quái nhân đêm hôm qua tới Liễu Thu Loan quấy nhiễu, thì sợ hãi đến mất ba hồn bảy vía. Vì hắn tự biết tài ba không bằng người ta, nên hắn bỏ mặc đồng bọn sống chết không cần biết tới, nhắm hướng Liễu Thu Loan ù té chạy. Hắn chạy đã nhanh, Vân Nhạc còn nhanh hơn. Còn cách mười mấy bước, chàng dùng Hiên Viên Thập Bát Giải búng ngón tay ra, một sức gió mạnh bắn vào yếu huyệt của địch, tức thì lão nhị cảm thấy nội phủ đau buốt, ngã gục xuống đống cát.

Vân Nhạc nhảy xổ tới, vỗ vai lão nhị giải huyệt, vừa cười vừa nói:

- Huynh đài này, ta biết huynh chỉ thừa lệnh hành sự, chứ không phải tự mình tới đây. Bây giờ quý hồ huynh cho ta hay, ai là người cho huynh biết nơi giấu song kiếm? Huynh nói ra, ta sẽ tha cho.

Hai tên trộm biết, nếu mình không nói, sẽ chịu đau khổ, lão nhị liền lên tiếng nói:

- Chúng tôi chỉ thừa lệnh của Phó Bang chủ Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc sai tới đây lấy trộm bảo kiếm mà thôi. Còn ai báo tin cho họ biết, chúng tôi nghe nói là do Linh Phi Thử Cung Thiên Hựu dò xét ra. Người ấy lùn, gầy gò, hai mắt vàng. Chúng tôi chỉ biết tới đó mà thôi, xin huynh hãy tha cho.

Vân Nhạc vừa cười vừa đáp:

- Ta đã nói thì tất giữ lời. Nhưng phải mời hai huynh ở lại hai ngày đã.

Nói xong, chàng điểm huyệt mê và câm để hai tên trộm ngất đi, nằm lì dưới đất. Rồi chàng đào hai thanh bảo kiếm lên, đem giấu nơi bí mật khác, rồi đi tuần tiễu tất cả các vườn đồng thời giải huyệt cho tất cả những người canh gác. Khi tới thạch thất, nơi giam cầm bọn Từ Diệc, chàng trông thấy bọn Trần Văn Hàn bốn người nằm lì dưới đất, lại thấy Chu Nguyệt Nga đang giao đấu với Tang Tu Quái Tú, liền nhảy lên cây cổ thụ, dùng Linh Không Giải Huyệt Chỉ Pháp, cách xa giải huyệt cho bọn Trần Văn Hàn, rồi núp trên cành cây xem hai nàng thắng bại ra sao.

Nghe thấy chàng kể rõ đầu đuôi câu chuyện, hai nàng mới biết mình đã trách oan chàng.

Vân Nhạc lại khẽ nói:

- Chu cô nương hãy trở về đông khán đài trước, bẩm cho Đào lão tiền bối biết rõ, và thử để ý xem tên Linh Phi Thử Cung Thiên Hựu có còn ở đông khán đài không? Nếu y có ở đó, cứ việc cho người bắt trói lại. Còn Triệu cô nương chờ giây lát, rồi sai gia đinh áp giải Tang Tu Quái Tú ba người ra để dưới lôi đài, xem bọn chúng có biết rút lui không? Cần nhất cô nương phải dặn mọi người không được tiết lộ hành tung của tôi. Bây giờ tôi phải trở về phòng thay áo đã, lát nữa chúng ta lại gặp nhau.

Vừa nói dứt lời, chàng đã phi thân đi liền, thoáng một cái đã đi xa bảy tám trượng, chớp mắt đã mất dạng.

Chu Nguyệt Nga vội vàng đi ra đông khán đài. Lúc ấy còn thiếu một khắc nữa thì lôi đài bắt đầu, trên đông, tây khán đài người ngồi chật ních, tiếng nói ồn ào. Những người ngồi hàng đầu đông khán đài là Chu Duy Thành, Đào Chúc Tam, Hầu Lữ Bang, Ngô Phụng Bưu, Trịnh Kim Ngô... Chu Nguyệt Nga tiến tới cạnh Đào Chúc Tam rỉ tai nói vài câu. Vân Long Tam Hiện Đào Chúc Tam bỗng chau mày, trầm giọng nói:

- Thế ra chính là thằng nhãi ấy đấy?

Nói đoạn, lão hiệp hai tay ấn mạnh xuống bàn một cái, thân hình nhảy lên cao hơn bốn thước, rồi lại giở thân pháp Vân Long Tam Hiện ra, phi thân qua đầu mọi người.

Linh Phi Thử (con chuột bay tinh khôn) Cung Thiên Hựu cũng là đệ tử đời thứ ba của phái Hoa Sơn, nhờ có thân hình nhỏ bé và lanh lợi nên chuyên môn đi ăn trộm. Mấy năm trước, y gia nhập Hồng Kỳ Bang. Lần này tới đây do thám, mạo nhận là môn hạ phái Nga Mi, đổi tên là Cung Hựu, yêu cầu Chu đại hiệp cho tới dự, để được chiêm ngưỡng các danh gia, chớ không có mục đích hay mưu mô gì cả. Mấy ngày hôm nay, y cứ quanh quẩn ở cạnh Chu Duy Thành, chuyên tâm dò thám hành tung của mọi người trong gia trang. Đêm hôm qua, lúc Chu Duy Thành chôn kiếm, hắn ẩn núp trong bóng tối nên thấy rõ, tới đầu canh ba, liền tới Liễu Thu Loan báo cho Tần Lộc hay.

Từ khi Cung Thiên Hựu bước chân vào Chu gia trang, Vân Long Tam Hiện Đào Chúc Tam đã nhận thấy y là người gian tà giảo hoạt rồi, nên vẫn để ý luôn. Nay lão hiệp nghe Chu Nguyệt Nga nói hình dáng tên gian tế như thế nào thì đã biết là ai rồi.

Linh Phi Thử Cung Thiên Hựu như tử thần theo dõi có khác, theo người ta làm xong nhiệm vụ dò thám thì phải cao bay xa chạy ngay mới phải... Nhưng y tự nhận công việc làm của mình thần bất tri, quỷ bất giác, và người trong Chu gia trang nhất định không nghi ngờ mình đâu. Vì vậy khi đả lôi đài còn hai ngày nữa mới kết thúc, y vẫn lẩn quẩn trong đám tân khách, bình tĩnh như núi Thái Sơn, may mà dò thám thêm được việc gì cơ mật trọng đại, có phải lập thêm công lớn nữa không?

Hôm nay, Cung Thiên Hựu ngồi cách Chu Duy Thành độ bốn năm bàn, có lẽ vì chuyên làm những việc trái lương tâm, y cứ thấp thỏm không yên, đôi mắt chuột cứ liếc nhìn Chu Duy Thành luôn, thấy Chu Nguyệt Nga hấp tấp tới rỉ tai Đào Chúc Tam, trong lòng hình như đã cảm thấy có chuyện không may sẽ tới. Y vội vàng đứng dậy bỏ đi, không ngờ Vân Long Tam Hiện ở trên không bay tới, mồm chỉ nói được một chữ “lão...” thì đã bị năm ngón tay của Đào Chúc Tam tóm lấy cổ, như xách con gà con vậy.

Đào Chúc Tam xách Linh Phi Thử đến trước bàn Chu Duy Thành, ném mạnh xuống đất. Bên kia tây khán đài, bọn Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc trông thấy Linh Phi Thử bị Vân Long Tam Hiện Đào Chúc Tam tóm cổ rồi vứt xuống đất, đều hay chuyện lấy trộm bảo kiếm đã bị bại lộ rồi. Tần Lộc biến sắc mặt, cười nhạt vài tiếng, đó là bên ngoài cứng cỏi, bên trong sợ sệt.

Một lát sau, Triệu Liên Châu tủm tỉm cười thủng thẳng đi tới, ba tên gia đinh khiêng ba cái thân hình mềm nhũn theo sau. Đó là Tang Tu Quái Tú và anh em Âm Dương Song Kiếm. Ba tên gia đinh đặt ba người nằm cạnh Linh Phi Thử, thế là bốn người nằm sõng sượt ở dưới đất, mắt đều trợn ngược, mồm há hốc, nước dãi chảy hai bên mép trông thật là ghê sợ.

Quần hùng phía tây khán đài đều giật mình kinh hãi, bốn bề yên lặng tức thì. Lúc ấy Chu Duy Thành sắc mặt trầm hẳn, vội đi ra bãi cỏ, chỗ giữa đông và tây khán đài, chắp tay vái một cái rồi nói:

- Lần này Chu mỗ thiết lập Uyên Ương Lôi Đài, mục đích lấy võ hội họp đồng đạo giang hồ, và nhân thể kén chồng cho tiểu nữ nữa. Không ngờ mấy ngày hôm nay, Hồng Kỳ Bang lại không tuân theo quy củ giang hồ, sai người tới tệ trang quẫy nhiễu luôn luôn, những hành vi ám muội như thế thì đề phòng sao nổi. Ngày hôm nay, nhân có các vị võ lâm đồng đạo ở đây, xin mời mọi người chứng kiến cho, thử xem Hồng Kỳ Bang còn gì để nói nữa không?

Nói xong, Chu đại hiệp sai gia đinh khiêng tất cả những người bị giam trong thạch thất ra, và đưa mắt nhìn bang chúng Hồng Kỳ Bang ở tây khán đài xem có phản ứng gì.

Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc tự biết mình đuối tình lý rồi, lát nữa gia đinh áp giải bọn Tam Thủ Không Từ Diệc ra, thì mình còn sĩ diện nào nữa, mà bây giờ mình lại trông thấy Tang Tu Quái Tú, Âm Dương Song Kiếm những tay cao thủ như thế mà còn bị hạ như vậy, thì mình địch sao nổi bên họ. Càng nghĩ, Tần Lộc càng sợ hãi, một hơi lạnh từ trên gáy buốt tới tận xương sống, hai má nóng hun lửa.

Một lát sau, từ hổ thẹn sinh ra phẫn nộ, Tần Lộc liền quát lớn một tiếng, nhảy qua khỏi tây khán đài, chỉ mặt Chu Duy Thành quát mắng:

- Phải, những việc đó đều do Hồng Kỳ Bang chúng ta sai người làm đấy! Nhưng lão quỷ ngươi cũng giảo hoạt lắm! Bổn Hồng Kỳ Bang Thân đường chủ đã mấy lần nhờ người tới đây cầu hôn, lễ phép hẳn hòi, có điều gì làm nhục ngươi đâu. Nhưng vẫn bị ngươi cự tuyệt, ngươi không bằng lòng cũng không sao, trái lại ngươi còn tệ hơn là thiết lập lôi đài kén rể. Như vậy rõ ràng là muốn làm nhục Hồng Kỳ Bang chúng ta quá nổi. Ngươi còn ra điều kiện quá khe khắt là ai đả lôi đài phải thắng liền mười trận mới hợp cách. Như thế thì dù ai cũng không có thể chắc chắn thắng nhiều trận như vậy được. Có phải ngươi cố làm ra khó dễ không? Con người vô tình vô nghĩa như ngươi, lại không công bằng nữa, thì oán trách sao được Hồng Kỳ Bang chúng ta?

Chu Duy Thành chậm rãi đáp:

- Ta thấy Tần Phó Bang chủ bảo ta là người vô tình vô nghĩa và không công bằng. Chẳng hay ta vô tình vô nghĩa ở điều nào điểm nào? Và không công bằng ở đâu? Xin Tần Phó Bang chủ cho hay lý do, để Chu mỗ rửa tai lắng nghe!

Bị Chu Duy Thành hỏi lại, Tần Lộc ngẩn người, không biết nói sao cho phải. Chu Duy Thành thấy vậy, liền cười nhạt, cả giận nói:

- Nếu Tần Phó Bang chủ không nói được lý do thì hôm nay đừng hòng rời khỏi Chu gia trang này.

Lúc ấy gia đinh khiêng mười mấy tên Hồng Kỳ Bang bị bắt ra tựa như những trái dưa hấu lăn long lóc vậy, nằm xếp hàng cả dưới đất. Chỉ có Tam Thủ Không Không Từ Diệc là thủng thẳng bước tới.

Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc càng xấu hổ vô cùng, liền đổi sắc mặt giận dữ nói:

- Nơi Chu gia trang nhỏ bé này, thì giữ sao nổi ta?

Chu Duy Thành cười nhạt nói:

- Ngươi không tin thì thử ra xem?

Trên tây khán đài bỗng có một bóng người lẻn ra. Người đó cao và khỏe mạnh, mặt ngọc môi son, lưng đeo trường kiếm, mình mặc võ trang lĩnh trắng, khí khái phi thường, chỉ phải có đôi mắt trông có vẻ dâm tà. Trong thấy Chu Duy Thành, y cung kính chắp tay vái chào và nói:

- Chuyện này tệ bang có lầm lỗi thật, nhưng việc đã chót làm, hối hận cũng không kịp. Quý hồ quý trang không có tổn thất gì, thì xin lão Trang Chủ đừng hỏi tới việc này nữa, tiểu nhân Thân Nhất Minh nguyện đem hết tài học, chiếu theo đúng luật lệ của quý trang mà đả lôi đài. Nếu không thắng liền đúng mười trận, Thân Nhất Minh tôi xin dẫn bang chúng Hồng Kỳ Bang rời khỏi đây ngay, vĩnh viễn không xâm phạm quý trang một bước. Chẳng hay lão Trang Chủ nghĩ sao?

Chu Duy Thành không ngờ Thân Nhất Minh dám nói trắng ra như vậy, ngẫm nghĩ giây phút rồi khẳng khái đáp:

- Nếu Thân đường chủ đã nhận lỗi, Chu mỗ cũng vui lòng miễn chấp. Nếu Thân đường chủ không có việc gì, thì xin về trước đi. Còn việc lên lôi đài thì khỏi nhắc tới nữa, vì Thân đường chủ có lên đấu thì cũng không thắng nổi đâu. Còn người của quý bang, mỗ cần phải giữ lại vài ngày, chờ quý Bang chủ Vũ Văn Lôi tới giải quyết, mỗ mới phóng thích họ.

Ngọc Diện Nhị Lang Thân Nhất Minh xấu hổ vô cùng, thành ra tiến thoái lưỡng nan. Tần Lộc nổi giận nói:

- Thân lão đệ hà tất phải tốn hơi sức nói với lão quỷ ấy làm gì? Thử xem y có thể giữ nổi chúng ta ở lại hay không?

Chu Duy Thành cả cười vài tiếng, đưa mắt liếc Tần Lộc với vẻ khinh bỉ rồi chỉ vào Tang Tu Quái Khách cùng Âm Dương Song Kiếm đang nằm dưới đất nói:

- Ngươi có tự tin giỏi hơn ba người này không?

Tần Lộc theo ngón tay của lão hiệp, đưa mắt nhìn bọn Tang Tu Quái Tú ba người, trong lòng thầm sợ hãi, sắc mặt cũng thay đổi như Thân Nhất Minh, lúc đỏ lúc tái mét vậy.

Bỗng nhiên một tên gia đinh ở ngoài chạy vào phi báo Hồng Kỳ Bang Vũ Văn bang chủ đã tới. Không ngờ Vũ Văn Lôi tới nhanh đến thế. Chu Duy Thành cũng phải ngạc nhiên, liền nghĩ thầm:

- Trước sau cũng phải giải quyết cho xong, chi bằng kết liễu luôn lúc này có hơn không?

Các bộ hạ của Hồng Kỳ Bang nghe nói Bang chủ tới, ai nấy đều hớn hở vui mừng. Quần tà cũng thì thầm bàn tán không ngớt. Giây lát sau người phụ trách nghi lễ dẫn Vũ Văn Lôi bước vào, theo sau y là mười mấy tên cao thủ trong bang. Vũ Văn Lôi quả thật khí khái oai vệ, mặt vuông tai lớn, mũi sư tử miệng hùm, đôi mắt lóng lánh, trông rất oai nghi, dưới cằm có chút râu ngắn, mặc áo dài màu đen, trên vai phủ áo quàng màu hồng tía, lớn bước đi thẳng vào.

Chu Duy Thành tiến lên nghênh đón, chắp tay vái chào, vừa cười vừa nói:

- Chu mỗ không biết Vũ Văn bang chủ giá lâm, chưa ra xa nghênh đón mong Bang chủ tha thứ cho.

Bát Tý Kim Cương Vũ Văn Lôi đưa mắt thấy bọn Tang Tu Quái Tú đang nằm ở dưới đất, liền biến sắc mặt, bỗng nghe thấy Chu Duy Thành nói như vậy vội hớn hở đáp:

- Tôi Vũ Văn Lôi nghe nói Chu đại hiệp ăn thọ hoa giáp, đáng lẽ phải đến đây chúc thọ ngay, nhưng vì trong bang còn nhiều việc cần tôi phải xử lý mới xong, nên chậm chạp đến giờ phút này mới tới được, xin đại hiệp tha thứ cho tội bất cung của tôi.

Chu Duy Thành vội nói:

- Không dám, không dám. Chu mỗ được Bang chủ thân hành tới như thế này đã nhận thấy hân hạnh lắm rồi.

Vũ Văn Lôi đang cười bỗng quay mặt chau mày, nhìn Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc và Ngọc Diện Nhị Lang Thần Nhất Minh, rồi chỉ dưới đất hỏi:

- Tại sao lại có chuyện này, Thân đường chủ?

Sợ đến mặt không còn sắc máu, Thân Nhất Minh ngẩn người ra không sao trả lời được.

Chu Duy Thành trong lòng cười thầm, dõng dạc nói:

- Vũ Văn bang chủ hỏi thử Từ Diệc thì biết rõ hết câu chuyện ngay.

Nói xong, Đại Hiệp chỉ vào Tam Thủ Không Không Từ Diệc.

Vũ Văn Lôi chạy nhanh như gió, tới trước mặt Từ Diệc, bóp cổ tay phải thật mạnh, lớn tiếng quát hỏi:

- Nói mau?

Tội nghiệp cho Từ Diệc, bị Vân Nhạc điểm trọng huyệt, tuy đã được Vân Long Tam Hiện giải cho, nhưng cả người đã mất hết hơi sức, và đau đến toát mồ hôi lạnh ra rồi, thì khi nào y còn chịu nổi cái bóp ra hết thần lực Vũ Văn Lôi nữa, vừa nhăn nhó vừa kể hết sự thể đã qua.

Vũ Văn Lôi giận dữ nhìn Tần Lộc, lại thở dài một cái, rồi nói:

- Chu đại hiệp, mấy ngày hôm nay, các đàn em của tệ bang đã xúc phạm và thất lễ mọi điều, xin thứ lỗi Vũ Văn Lôi tôi không hay biết gì cả. Tôi sẽ lấy quy luật của tệ bang ra nghiêm trị chúng, còn...

Nói tới đây, y liếc nhìn bọn Tang Chu Quái Tú và Âm Dương Song Kiếm ba người một cái và nói tiếp:

- Còn ba người này, xin đại hiệp nể mặt Vũ Văn Lôi này, để cho được đem về hòa giải đôi bên. Phái Hoa Sơn rất hẹp lượng nhớ mối thù lâu lắm, chớ không khoan hồng đại lượng như tệ bang đâu. Và nhân đây tôi cũng xin đại hiệp nên đề phòng các môn hạ của phái Hoa Sơn tới đây tầm thù báo phục.

Chu Duy Thành ha hả cả cười đáp:

- Vũ Văn bang chủ thật là người nhanh khẩu có khác? Chu mỗ khâm phục vô cùng!

Nói tới đây, đại hiệp đưa mắt nhìn Tang Chu Quái Tú, Âm Dương Song Kiếm ba người và các môn hạ của Hồng Kỳ Bang một cái, rồi trầm giọng nói tiếp:

- Những người này xin để Bang chủ tùy tiện xử trí. Chu Mỗ quyết không truy cứu, còn bọn Tang Tu Quái Tú và anh em Song Kiếm phái Hoa Sơn quả đúng như lời đoán trước của Bang chủ, tới lúc ấy đã có Chu mỗ tôi tiếp đón.

Vũ Văn Lôi cả cười nói:

- Chu Đại Hiệp nói như vậy, tôi Vũ Văn Lôi thật là người trên cây không lo mà người dưới lại lo hộ có khác?

Nói xong, y cúi mình xuống định giải huyệt cho bọn Tang Tu Quái Tú nhưng y giải sao nổi tuyệt kỹ độc đáo Hiên Viên Thập Bát Giải của Vân Nhạc... Dùng hết phương pháp, Vũ Văn Lôi không sao giải được, ngẩn người ra một hồi, nghĩ thầm:

- Thủ pháp điểm huyệt này, ta Vũ Văn Lôi nghiên cứu đã mấy chục năm rồi. Các thứ thần kỳ điểm huyệt thủ pháp của thiên hạ võ lâm ta đều thông hiểu và biết giải cả. Tại sao lần này ta lại giải không trúng yếu huyệt mà họ đã điểm thế? Hay là mấy người này bị trúng ám khí âm độc của chúng chăng?

Nghĩ đoạn, y vẫn chưa chịu phục, lại ra tay giải thử huyệt đạo cho Âm Dương Song Kiếm, không những không thấy công hiệu tí nào, trái lại Âm Dương Song Kiếm đau quá không chịu nổi, trợn mắt đầy vẻ căm hờn và thớ thịt trên mặt co cả lại, mồm cứ kêu “ặc ặc”. Khiến một tên Bang chủ Hồng Kỳ Bang danh trấn võ lâm lâu năm đành phải thúc thủ vô kế khả thi, hai má đỏ bừng, giận dữ ngửng đầu nhìn Chu Duy Thành, tỏ vẻ hoài nghi vô cùng?

Chu Duy Thành mỉm cười và nói:

- Vũ Văn bang chủ, những người này đều bị một quái kiệt ẩn danh điểm đấy. Nhưng lúc xảy ra Chu mỗ không có mặt tại đó. Nghe nói quái kiệt ấy võ công quái dị lắm. Tiếc thay Chu mỗ vô duyên không được mục kích chớ không Chu mỗ có thể giới thiệu quái kiệt với Bang chủ ngay.

Vũ Văn Lôi biến sắc mặt hỏi:

- Người đó có phải là Truy Hồn Phán Tạ Văn mới tái xuất giang hồ Tạ lão tiền bối đó không?

Chu Duy Thành lắc đầu, mỉm cười đáp:

- Tạ lão tiền bối là một anh tài thiên sinh, vì báo mối thù năm xưa đang hận và vội xử lý việc riêng của mình, thì còn thì giờ đâu mà tới tệ trang dây dưa những chuyện nhỏ mọn này làm quái gì? Huống hồ lão tiền bối đối với những quân tiểu xú gian tà, bao giờ để cho sống sót đâu. Căn cứ những điểm đó thì chúng ta có thể chứng minh, không phải là Tạ lão tiền bối ra tay. Nghe Tam Thủ Không Không của quý bang nói, người đó hãy còn trẻ lắm!

Vũ Văn Lôi xưa nay làm gì cũng vậy, hỉ nộ không lộ ra ngoài mặt, bây giờ nghe thấy Chu Duy Thành chửi thầm các môn hạ của mình là tiểu gian tà, trong lòng tức giận vô cùng, nghiến răng thầm nghĩ:

- Sau này ta không khiến mi chết không có chỗ chôn, ta thề không làm người!

Vừa nghĩ, y vừa thay đổi nét mặt tươi cười nói:

- Chu đại hiệp xin chớ có quá khen người đó như vậy và nhất là tôi không tin lão hiệp chưa gặp y bao giờ.

Chu Duy Thành đang định cãi lại, Tân Lộc đứng cạnh đó đã nhịn không nổi quát tháo ầm ĩ nói:

- Bang chủ chớ có tin lời lão tặc. Đêm hôm qua quái nhân ấy cùng Phi Vân Thủ Ngô Phụng Bưu, Bát Quái Kim Đao Trịnh Kim Ngô và hai cô nương ngồi kia đi tới Liễu Thu Loan quấy nhiễu. Thế mà lão tặc còn bảo không quen biết tên quái nhân đó!

Vũ Văn Lôi cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Chu đại hiệp, tôi là người không thích sinh sự lôi thôi, tốt hơn hết đại hiệp nên cho tôi biết rõ người ấy là ai?

Y vừa dứt lời, bỗng trên đỉnh đông khán đài có một tràng tiếng cười kêu như pháo nổ nổi lên, một cái bóng người phi xuống trước mặt Vũ Văn Lôi, thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, tựa như một luồng điện chớp nhoáng vậy.

Vũ Văn Lôi giật mình, lùi lại mấy bước, định thần nhìn sắc mặt người nọ thấy kỳ lạ lắm, và thấy người đó lầm lì đứng lên như pho tượng đá ở trước mặt mình.

Bát Ty Kim Cương Vũ Văn Lôi võ nghệ cao cường đã lừng tiếng giang hồ lâu năm, trông thấy quái nhân đó cũng phải rùng mình, lát lâu trợn tròn đôi lông mày lên, cười nhạt và nói:

- Các hạ là ai? Có phải thủ hạ của tệ bang bị các hạ đả thương đấy không?

Thiếu niên quái dị nọ vẫn lầm lì như thế, hai mắt nhìn thẳng mặt Vũ Văn Lôi cười nhạt nói:

- Phải, những người đó đều do tay ta đánh đấy. Đối phó với những quân chuột nhắt vô sỉ ấy, ta xử sự như vậy đã là khách khí lắm rồi. Còn tên họ của ta là gì, mi chưa xứng được hỏi tới.

Tuổi chưa đầy tứ tuần, Bát Tý Kim Cương Vũ Văn Lôi một tay sáng lập Hồng Kỳ Bang, thống lĩnh ba tỉnh, bang chúng hơn vạn người, bình nhật làm phách quen rồi. Lần này, y tới Cao Bưu vì thấy Liệt Hỏa Tinh Tần Lộc thất bại liên tiếp, chỉ sợ tức giận quá mà phạm lỗi lầm lớn của giang hồ võ lâm, trong lòng không yên nên phải thân hành đem theo bang chúng tới Dương Châu tọa trấn. Nếu Tần Lộc thắng lợi, y khỏi phải ra mặt. Nhưng ngờ đâu Tần Lộc hao binh tổn tướng, y đành phải ra mặt để thâu thập tàn cục, cho khỏi mất sĩ diện. Cho nên vừa nhận được tin cầu cứu cấp bách của Tần Lộc báo hiệu, y vội vàng cùng mười mấy tên cao thủ tới Liễu Thu Loan liền. Tới nơi y hỏi bang chúng mới hay Tần Lộc đã tới Chu gia trang rồi và thấy tên canh gác báo cáo những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Y sợ hãi vô cùng, nghĩ thầm:

- Không ngờ bên địch lại có cao thủ đến thế! Hơn nữa, Thân Nhất Minh cứ án binh bất động như thế, không sao biết được thực hư của bên y, và y có tất cả bao nhiêu cao thủ trợ giúp ta cũng không hay rõ. Võ học của ta cao siêu như thế này, chưa chắc đã phải sợ chúng, nhưng nếu ta đã đấu tay đôi với bọn chúng nhỡ thất bại có phải tiêu tan hết sự nghiệp của Hồng Kỳ Bang không? Dù ta có thắng chúng bị mang tiếng là đến tận cửa nhà của chúng mà hà hiếp. Trước mặt các võ lâm đồng đạo ta phải giữ cho trọn vẹn thanh thế và oai phong của Hồng Kỳ Bang ta.

Tính đi nghĩ lại, Vũ Văn Lôi đã quyết định hãy tạm rút lui bang chúng về trước, chờ có dịp may khác hãy trở lại càn quét Chu gia trang sau. Ngờ đâu, y vừa tới Chu gia trang đã trông thấy Tang Tu Quái Tú và các người khác đã bị đối phương đả thương rồi, càng quả quyết ngày hôm nay nhất định không ra tay chiến đấu...

Nhưng lúc này, y thấy tên thiếu niên quái dị ngông cuồng quá, không sao nhịn nổi nữa, quên cả sự quyết định lúc chưa tới nơi, ngửng mặt lên trời cả cười một hồi. Tiếng cười của y làm đinh tai mọi người.

Cười một tràng dài, y mới nói:

- Mi có biết ta là ai không?

Quái thiếu niên âm trầm đáp:

- Mặc ngươi là ai, ta không biết tới. Dù ngươi tài giỏi đến đâu cũng chỉ là một tên tướng giặc thôi!

Vũ Văn Lôi cả giận nói:

- Ta là tướng giặc thì mi là cái gì? Mà mi dám táo gan vô lễ trước mặt Vũ Văn Lôi này?

Quái thiếu niên trợn trừng đôi mắt đáp:

- Vũ Văn Lôi, xin thứ lỗi tôi quả thật không biết tới. Có lẽ tại tôi mới ra đời cũng nên?

Nói xong chàng quay mặt về bên tây khán đài hỏi:

- Quí vị, Vũ Văn Lôi là cái gì thế? Quí vị có biết không?

Quần tà ngồi trên tây khán đài đều lớn tiếng cả cười.

Trước mặt bao nhiêu võ lâm đồng đạo, khi nào Vũ Văn Lôi lại chịu nổi người khác nhạo báng như vậy, nét mặt lạnh lùng, hai hàng lông mày cau lại, đang định lên tiếng mắng chửi... Ngờ đâu, Ngọc Diện Nhị Lang Thân Nhất Minh chịu không nổi quái thiếu niên vô lễ với Bang chủ như vậy, nhưng trong lòng lại sợ hãi công lực của đối phương quá cao siêu, liền móc túi lấy ngầm năm chiếc phi tiêu bằng bạc ra, nhằm bụng và chân quái thiếu niên ném liền. Nhờ có tiếng cười của các người bên tây khán đài, nên không ai nghe thấy tiếng gió của mấy chiếc phi tiêu ấy. Đây thật là dịp may nghìn năm một thuở.

Nhưng kỹ xảo quỷ quái của những quân tiểu xú thì giấu sao nổi quái thiếu niên được? Chỉ nháy mắt một cái, thiếu niên nọ đã giơ tay cách xa phất Ngọc Diện Nhị Lang một cái. Thân Nhất Minh bỗng thấy thớ thịt trên mặt co rút lại, hai mắt lồi ra như mắt cá vàng, khắp mình mẩy run bây bẩy, hình như chịu không nổi đau đớn, phải ôm bụng ngồi xổm xuống. Còn năm cái phi tiêu bạc của y ném ra, trúng ngay vào người quái thiếu niên. Chỉ nghe keng keng mấy tiếng, năm chiếc ám khí đó đều rơi xuống cả dưới đất.

Vũ Văn Lôi châu mày, nghĩ ngợi thủ pháp kỳ dị của quái thiếu niên là môn phái nào? Nhưng y không sao biết được.

Những anh hùng ngồi trên đông khán đài, chỉ có một số ít là biết quái thiếu niên ấy mà thôi. Sau thấy chàng ra tay đánh Thân Nhất Minh dùng thủ pháp kỳ dị quá, ai nấy kinh hãi vô cùng.

Quái thiếu niên ra tay hạ Ngọc Diện Nhị Lang rồi, bộ mặt vẫn lạnh lùng như trước đưa mắt nhìn vào Vũ Văn Lôi, không nói nửa lời. Dáng điệu khinh miệt ấy, dù ai cũng không sao chịu đựng nổi.

Hiện giờ, khiến Vũ Văn Lôi, một tay gian hùng oai trấn ba tỉnh và đứng đầu một bang phái có hơn ba vạn thủ hạ, đứng cứng đờ ra đó, chiến không phải, không chiến cũng không xong. Y nghĩ, nói thật ra thì bên mình không nên không phải trước. Ai bảo Ngọc Diện Nhị Lang Thân Nhất Minh ra tay đánh trộm người ta làm gì? Nếu mình là đối phương, cũng phải trừng trị Thân Nhất Minh như vậy.

Tới lúc này, Chu Duy Thành mới lên tiếng, cúi đầu vái chào quái thiếu niên một vái, rồi vừa cười vừa nói:

- Chúng tôi được vị đại hiệp này trượng nghĩa giúp đỡ. Chu mỗ ghi nhớ ơn này trong đáy lòng, nhưng gia đình của Chu mỗ ở nơi đây, tích oán quá nhiều chỉ e hậu quả...

Quái thiếu niên giơ tay lên cản trở, không để cho Chu Duy Thành nói nữa rồi trầm giọng nói:

- Bọn chúng định đi, tôi không sao cản trở nổi. Còn tên Vũ Văn Lôi vừa rồi bắt buộc đại hiệp phải đem tôi ra nộp phải không? Thì bây giờ tôi đã ra trước mặt y rồi, xem y có chuyện gì muốn nói với tôi không? Chu đại hiệp vừa nói gia đình của ngài ở nơi đây, chẳng lẽ đại hiệp lại sợ chúng báo thù chăng? Nếu vậy, một lời nói của tôi là bảo chúng phải đi khỏi nơi đây ngay, và hạn trong ngày hôm nay, chúng phải rút tất cả phân đàn, phân trại ra khỏi toàn tỉnh Tô Châu này, không được xâm phạm hay vượt biên giới nửa bước.

Bát Ty Kim Cương Vũ Văn Lôi giận quá cười điên rồ một hồi mới đáp:

- Ngài ngông cuồng như vậy, chắc thị là có võ nghệ tuyệt kỹ chớ gì? Ngài nên biết trong giang hồ to tát biết bao này, người giỏi lại có người khác giỏi hơn, trời cao cũng có trời khác cao hơn. Ngay như tôi Vũ Văn Lôi đây đã không phục tài của ngài rồi. Hồng Kỳ Bang của chúng tôi tuy là một bang hội nhỏ thật, nhưng không khi nào chịu nghe lời nói của ngài mà chịu rời khỏi tỉnh Tô Châu này dễ dàng như ngài tưởng đâu!

Quái thiếu niên vẫn lạnh lùng nói:

- Nếu vậy, ngươi muốn Chu đại hiệp đem ta ra nộp để làm gì? Nói thật cho ngươi biết, giờ phút này ngươi không phục, cũng phải chịu phục. Bằng không ngươi cứ giở tài ba ra thử thách, xem ai hơn ai kém nào?

Vũ Văn Lôi ha hả cười rồi đáp:

- Xưa nay, tôi Vũ Văn Lôi không giao chiến với những tên vô danh tiểu tốt bao giờ.

Quái thiếu niên nổi giận nói:

- Cái gì? Ngươi dám coi thường ta phải không?

Nói đoạn, chàng giơ đơn chưởng lên hất qua mặt Vũ Văn Lôi một cái. Hồng Kỳ Bang chủ vội lùi lại năm thước để tránh, sắc mặt sợ tái mét. Nhưng y đâu có ngờ, thế ấy của quái thiếu niên lại là thế hư.

Quái thiếu niên đánh một cái vội thâu tay lại ngay, buông xuôi hai tay vẫn đứng nguyên chỗ cũ mỉm cười nói:

- Đừng sợ, ngày hôm nay ta không đả thương ngươi đâu, nhưng có người khác đã thề phải chém giết được ngươi mới thôi. Nếu ta ra tay giết hộ, người đó sẽ ân hận suốt đời. Thôi, ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời ta cút ra khỏi Tô Châu tức thì. Bằng không, ngươi sẽ hối bất cập đấy!

Mười mấy tên cao thủ đứng phía sau Vũ Văn Lôi đều tức giận vô cùng, ai nấy chỉ đợi chờ Bang chủ ra lệnh là xông lên quây quần quái thiếu niên tấn công liền. Nhưng không ai ngờ Vũ Văn Lôi chỉ thở dài một tiếng, rồi nói:

- Những việc đã xảy ra trong mấy ngày hôm nay, đều do người bên chúng tôi tạo nên. Bao nhiêu lỗi lầm đó tôi đều nhận cả. Như vậy, chúng tôi còn mặt mũi nào mà thử thách võ công với ngài. Còn một điều tôi cảm thấy ân hận là chưa được biết quí danh hiệu. Sau này gặp gỡ lại tôi biết chào hỏi ra sao?

Nói xong y quay lại vẫy tay một cái, mười mấy người đứng phía sau đều nhảy vô chờ lệnh... Vũ Văn Lôi liền bảo các người ấy khiêng những người đang nằm ở

/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status