*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Mông đứng bên cửa sổ một lát, lúc này mới trở lại phòng khách, sau đó ngồi xuống lại lấy quân bài ra, giống như chuyện vừa nãy không có xảy ra, nhưng Thư Tầm lại cảm nhận rõ rệt rằng tâm trạng Thanh Mông không ở đây, dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn cô bé.
Tiếp tục chơi một hồi, Thanh Mông liền quăng quân bài xuống, thế giới trong suốt bên ngoài khẽ phát quang, mặc dù không sáng lắm, nhưng có thể thấy được mọi thứ.
Thanh Mông ôm bút màu và giấy vẽ, cao hứng muốn vẽ tặng Liệt Dương một bức, Liệt Dương đương nhiên hớn hở đồng ý, thế là bày xong tư thế, Thanh Mông đi hai vòng quanh Liệt Dương, chỉ chỉ sau lưng Liệt Dương. “Có thể có cánh không?”
Liệt Dương tùy ý cười một tiếng. “Đương nhiên có thể.”Nói xong, một đôi cánh đỏ lửa đột nhiên xòa ra, giống như có ngọn lửa phía trên thiêu đốt, lóa mắt, dường như ngay cả căn phòng cũng ấm lên mấy phần.
Cũng chính tại lúc này, Thư Tầm hình như có chút hiểu được hàm nghĩa 2 chữ Liệt Dương, hiểu biết của Thư Tầm về Liệt Dương thực ra cũng không nhiều, nhưng theo như tình huống trước mắt, Liệt Dương rất có khả năng chính là tên trong thực tế của hắn, bởi vì Liệt Dương quá là tùy tính, lại thẳng thắn tự tin, nhiệt liệt của hắn không giữ lại chút nào tỏa ra xung quanh, hắn như vậy, sợ rằng ngay cả nghĩ một cái tên giả cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Bên kia, Thanh Mông đã bày xong giá trên bàn trà, trải giấy trắng ra, cầm bút lên cúi đầu tỉ mỉ phác hoạ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn về phía Liệt Dương ngồi trên ghế sofa, sofa đối với Liệt Dương mà nói có mấy phần nhỏ thấp, đôi chân to dài tùy ý chống đỡ lấy, đôi cánh như lửa trên lưng hắn lại như liệt mã thuần phục, rõ ràng có mấy phần thuận theo.
Hồi lâu sau, Liệt Dương không nhúc nhích như muốn cứng tại chỗ, còn Thanh Mông vẫn đang nghiêm túc cúi đầu khổ vẽ, Thư Tầm muốn nhảy lên bàn trà xem một chút tiến triển của Thanh Mông, lại bị Thanh Mông ngăn lại, Thanh Mông bày ra bộ mặt nhỏ nhắn chăm chỉ mà nghiêm túc nói. “Đợi ta vẽ xong mới được xem.”
Mà kết quả, mãi đến khi Thư Tầm bò ra sofa ngủ thiếp đi cũng không đợi được Thanh Mông vẽ xong, thậm chí ngay cả Liệt Dương trường cửu duy trì một tư thế cũng không thể liếc nổi một cái, bởi vì Thanh Mông đã trực tiếp ôm bức phác họa vẽ xong trở về phòng ngủ, đồng thời lưu lại 1 gương mặt xán lạn cười. “Ta trở về tô màu, ngày mai mới có thể xem, ngủ ngon!”
Liệt Dương cứng thành một khối đá “………”
Vậy mà, ai cũng đều không ngờ được, khuôn mặt xán lạn tươi cười đó là cảnh cuối cùng mà Thanh Mông lưu lại cho bọn họ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mail en lỏi qua những tần mây rải xuống thành phố đóng băng, ánh sáng cùng nhiệt độ hơi yếu trong cái băng lạnh của ánh sáng xanh nhạt có vẻ hết sức vô lực.
Thư Tầm trên ghế sofa như đóng thành bánh chép chép miệng, dưới ánh sáng mỏng bạc tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy trên bàn trà đặt 1 tờ giấy trắng, bên trên còn có hình họa tô đậm màu, chính là bức họa hôm qua Thanh Mông vẽ, một loại dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên, Thư Tầm trong nháy mắt từ trên ghế sofa ngồi bật dậy, nhảy lên bàn trà.
Đứng trên bức vẽ, Thư Tầm xác định đây chính là Liệt Dương hôm qua Thanh Mông vẽ, có điều xem ra hết sức trừu tượng, Thư Tầm nhìn về phía phòng ngủ, nơi đó yên tĩnh không chút tiếng động, đồng thời giọng Noãn Đông trên đỉnh đầu vang lên. “Trong phòng không có người, cửa khóa và lớp nước đóng băng bên ngoài không hề có vết tích phá vỡ, Thanh Mông, biến mất rồi.”
Thư Tầm quay đầu nhỏ lại, thấy Dạ Tiền trước sau như 1 mặt không biểu cảm, thấy Noãn Đông tựa bên cửa sổ phòng khách,
Thanh Mông đứng bên cửa sổ một lát, lúc này mới trở lại phòng khách, sau đó ngồi xuống lại lấy quân bài ra, giống như chuyện vừa nãy không có xảy ra, nhưng Thư Tầm lại cảm nhận rõ rệt rằng tâm trạng Thanh Mông không ở đây, dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn cô bé.
Tiếp tục chơi một hồi, Thanh Mông liền quăng quân bài xuống, thế giới trong suốt bên ngoài khẽ phát quang, mặc dù không sáng lắm, nhưng có thể thấy được mọi thứ.
Thanh Mông ôm bút màu và giấy vẽ, cao hứng muốn vẽ tặng Liệt Dương một bức, Liệt Dương đương nhiên hớn hở đồng ý, thế là bày xong tư thế, Thanh Mông đi hai vòng quanh Liệt Dương, chỉ chỉ sau lưng Liệt Dương. “Có thể có cánh không?”
Liệt Dương tùy ý cười một tiếng. “Đương nhiên có thể.”Nói xong, một đôi cánh đỏ lửa đột nhiên xòa ra, giống như có ngọn lửa phía trên thiêu đốt, lóa mắt, dường như ngay cả căn phòng cũng ấm lên mấy phần.
Cũng chính tại lúc này, Thư Tầm hình như có chút hiểu được hàm nghĩa 2 chữ Liệt Dương, hiểu biết của Thư Tầm về Liệt Dương thực ra cũng không nhiều, nhưng theo như tình huống trước mắt, Liệt Dương rất có khả năng chính là tên trong thực tế của hắn, bởi vì Liệt Dương quá là tùy tính, lại thẳng thắn tự tin, nhiệt liệt của hắn không giữ lại chút nào tỏa ra xung quanh, hắn như vậy, sợ rằng ngay cả nghĩ một cái tên giả cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Bên kia, Thanh Mông đã bày xong giá trên bàn trà, trải giấy trắng ra, cầm bút lên cúi đầu tỉ mỉ phác hoạ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn về phía Liệt Dương ngồi trên ghế sofa, sofa đối với Liệt Dương mà nói có mấy phần nhỏ thấp, đôi chân to dài tùy ý chống đỡ lấy, đôi cánh như lửa trên lưng hắn lại như liệt mã thuần phục, rõ ràng có mấy phần thuận theo.
Hồi lâu sau, Liệt Dương không nhúc nhích như muốn cứng tại chỗ, còn Thanh Mông vẫn đang nghiêm túc cúi đầu khổ vẽ, Thư Tầm muốn nhảy lên bàn trà xem một chút tiến triển của Thanh Mông, lại bị Thanh Mông ngăn lại, Thanh Mông bày ra bộ mặt nhỏ nhắn chăm chỉ mà nghiêm túc nói. “Đợi ta vẽ xong mới được xem.”
Mà kết quả, mãi đến khi Thư Tầm bò ra sofa ngủ thiếp đi cũng không đợi được Thanh Mông vẽ xong, thậm chí ngay cả Liệt Dương trường cửu duy trì một tư thế cũng không thể liếc nổi một cái, bởi vì Thanh Mông đã trực tiếp ôm bức phác họa vẽ xong trở về phòng ngủ, đồng thời lưu lại 1 gương mặt xán lạn cười. “Ta trở về tô màu, ngày mai mới có thể xem, ngủ ngon!”
Liệt Dương cứng thành một khối đá “………”
Vậy mà, ai cũng đều không ngờ được, khuôn mặt xán lạn tươi cười đó là cảnh cuối cùng mà Thanh Mông lưu lại cho bọn họ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mail en lỏi qua những tần mây rải xuống thành phố đóng băng, ánh sáng cùng nhiệt độ hơi yếu trong cái băng lạnh của ánh sáng xanh nhạt có vẻ hết sức vô lực.
Thư Tầm trên ghế sofa như đóng thành bánh chép chép miệng, dưới ánh sáng mỏng bạc tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy trên bàn trà đặt 1 tờ giấy trắng, bên trên còn có hình họa tô đậm màu, chính là bức họa hôm qua Thanh Mông vẽ, một loại dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên, Thư Tầm trong nháy mắt từ trên ghế sofa ngồi bật dậy, nhảy lên bàn trà.
Đứng trên bức vẽ, Thư Tầm xác định đây chính là Liệt Dương hôm qua Thanh Mông vẽ, có điều xem ra hết sức trừu tượng, Thư Tầm nhìn về phía phòng ngủ, nơi đó yên tĩnh không chút tiếng động, đồng thời giọng Noãn Đông trên đỉnh đầu vang lên. “Trong phòng không có người, cửa khóa và lớp nước đóng băng bên ngoài không hề có vết tích phá vỡ, Thanh Mông, biến mất rồi.”
Thư Tầm quay đầu nhỏ lại, thấy Dạ Tiền trước sau như 1 mặt không biểu cảm, thấy Noãn Đông tựa bên cửa sổ phòng khách,
/51
|