Dong Binh Thiên Hạ

Chương 109: Phượng Hoàng Đề Huyết

/143


Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đồng thời nhìn hỏa phượng hoàng đáp xuống.

Tiếng khóc rầm rĩ từ trên lưng Phượng hoàng truyền tới: “Ngả Mễ, lại đây, Oánh hình như…”

Đại Thanh Sơn cảm nhận được tay Ngả Mễ dường như đang run lên, hai người lập tức chạy tới. Sau lưng phượng hoàng, trong ánh mắt Sa Nhược thấm đẫm nước mắt, răng cắn chặt môi dưới, pháp bào trắng trên người nàng đã bị nhuộm thành một màu đỏ ―― Oánh đang gục trong lòng nàng, máu từ bụng Oánh đang từ từ rỉ ra. Khuôn mặt vốn luôn hoạt bát vui cười hiện tại trắng bệch đến đáng sợ, làn môi vốn hồng thắm trở nên nhợt nhạt, hơi thở từ mũi dồn dập gấp gáp.

“Oánh ――” Ngả Mễ không thể tự kiềm chế, với tay nắm lấy tay Oánh, khẽ gọi tên cô bé.

“Vừa rồi lúc ta mới trông thấy muội ấy, thì đã bị trúng tên rồi…” Sa Nhược vừa khóc vừa nói: “Muội ấy liên tục ra máu, ta đã dùng tất cả ma pháp có thể sử dụng được rồi, nhưng hình như ma pháp của nhân loại không có tác dụng đối với tinh linh, tất cả thuốc thì lại dùng hết mất rồi… Ôi… Ta chẳng có cách nào để cầm máu được…” Nàng ý bảo Ngả Mễ nhìn tay còn lại của cô gái ―― Tay kia đặt ở sau lưng Oánh, máu tươi từ chỗ đó không ngừng rỉ ra.

“Oánh ―― là ta đây, nàng có nghe thấy không?” Lúc này Ngả Mễ chẳng nghe được gì hết, ánh mắt dồn hết cả trên khuôn mặt Oánh.

Ngả Mễ gọi đi gọi lại, Oánh tựa hồ nghe ra điều gì đó, thân thể khẽ rung lên, ánh mắt chậm rãi mở ra, trong ánh mắt thanh tú hiện lên vẻ mệt mỏi vô cùng: “Chồng…” Nàng cố gắng nhấc tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Ngả Mễ: “Đừng khóc, được không.” Nàng nói rất khẽ.

“Oánh, nàng tỉnh lại rồi.” Ngả Mễ đem cánh tay lạnh lẽo của Oánh áp lên mặt mình: “Nàng đừng sợ, ta sẽ sử dụng ma pháp để điều trị cho nàng, sẽ khỏe lại rất nhanh thôi.”

“Khụ…” Oánh nhẹ nhàng ho một chút, một dòng máu tươi từ trong khóe miệng chảy ra: “Chồng, đừng gạt ta, sinh mệnh tinh linh của chúng ta quá dài, vốn đã sớm nhìn thấu sinh mệnh rồi. Tiếc là không thể giúp chàng được nữa rồi, ta thực sự rất thích được ở cạnh bên chàng.”

“Không được nói bậy, bảo bối, nàng sẽ không việc gì đâu, nàng sẽ ổn thôi, ta muốn cưới nàng, ta còn muốn đưa nàng trở lại Băng Tuyết đại lục gặp ông nội ta.”

“Ừm, ta cũng rất muốn ở bên cạnh chàng… Đại Thanh Sơn, Sa Nhược, sau này Ngả Mễ đành kính nhờ các bạn vậy.”

“Oánh, muội không việc gì đâu, thật đấy, chúng ta nhất định có thể chữa khỏi cho muội.” Sa Nhược rơi lệ khẽ vịnh xướng Ánh sáng bảo hộ Thần thánh hệ, quang mang thánh khiết không ngừng nổi lên trong tay Sa Nhược, mơn trớn phủ lên người Oánh.

“Ngả Mễ, đưa ta về Tinh Linh sâm lâm, thay ta chăm sóc đệ đệ của ta cho tốt, hy vọng có thể lại được gặp chàng ở kiếp sau…” Giọng Oánh càng ngày càng nhỏ, hơi thở trở nên mong manh.

“Oánh, nàng không việc gì đâu. Ta muốn nàng đợi ta, ta muốn…”

“Oánh muội muội, muội đừng…” Sa Nhược sớm đã khóc không thành tiếng.

“Oác ――” Hỏa Phượng hoàng ở bên tai Ngả Mễ truyền đến 1 tiếng kêu thê lương. Đầu phượng màu đỏ gục vào vai Ngả Mễ, chiếc mào hoa lệ rung lên trong gió, hiên nhiên Hỏa phượng hoàng cũng cảm nhận thấy sự thê lương, cũng cảm nhận được nội tâm Sa Nhược thống khổ, từ máu tươi không ngừng ở trên mình rơi xuống mà cảm nhận được một sinh mệnh sắp mất đi.

So với nhân loại, Phượng hoàng cũng giống như tinh linh, đều có sinh mệnh dài vô hạn. Trong lúc bọn họ còn sống, cơ hồ không thể lý giải được hàm nghĩa của 2 chữ tử vong, nhưng trường hợp réo rắt thảm thiết hiện tại lại thực sự khiến cho Phượng hoàng cảm nhận thấy sinh mệnh quý giá, 2 giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu trong suốt từ trong mắt Phượng hoàng nhỏ xuống, lặng lẽ không một tiếng động rơi trên miệng vết thương của Oánh.

Nước mắt trong suốt hòa vào máu trong nháy mắt, lập tức huyễn hóa ra hào quang màu trắng thánh khiết, bạch quang mềm mại huyễn động từ quần áo dính máu của Oánh thẩm thấu xuống…

Sa Nhược là người đầu tiên phát hiện ra hiện tượng kỳ quái này, nàng nắm chặt lấy tay Ngả Mễ: “Ngả Mễ, huynh… Huynh xem…”

Trên quần áo máu chậm rãi đọng lại, mặt trong y phục cũng không thấy máu tiếp tục thấm ra nữa, bạch sắc quang mang vờn quanh phần eo của Oánh, từ trên xuống dưới, dần dần miệng vết thương phía sau lưng Oánh cũng không còn tiếp tục đổ máu nữa.

Sa Nhược cẩn thận lấy tay vạch y phục dính máu của Oánh ra, miệng vết thương vốn lớn như mắt trâu đã bắt đầu thu hẹp lại, sau miệng vết thương dần khép bên trong vẫn còn hào quang huyễn động.

Oánh rơi vào trạng thái hôn mê, trong tình huống không còn bao nhiêu máu, hơi thở cũng dần trở nên nặng nhọc. Sa Nhược từ trong ngực lôi tất cả thuốc thang có khả năng bổ máu ra, dùng nước chậm rãi đổ vào miệng Oánh. Đối với tinh linh mà nói, thần thánh ma pháp của nhân loại chẳng có hiệu quả gì, song những dược liệu bổ huyết có nguồn gốc từ thiên nhiên này lại có thể mang đến chút hiệu quả. Sắc mặt Oánh cũng dần trở nên khởi sắc hơn.

Thấy tình hình Oánh rõ ràng có chuyển biến tốt, mặc dù không biết tại sao lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, Ngả Mễ lòng cũng vợi đi chút bi thương cực độ.

Sau chưa đầy 20 ngày, Oánh vì Ngả Mễ đã 2 lần phải chịu tổn thương trí mạng, mà kết quả của 2 lần bị thương này, 1 lần là cứu Ngả Mễ thoát ra từ trong ảo cảnh của Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm, lúc này lại giúp cho toàn bộ Tiểu dong binh đoàn tránh được cảnh toàn quân bị diệt.

Đó là một loại thương tổn cực kỳ lớn, đó là 1 thứ tình cảm vượt qua cả tình yêu nam nữ, đó là 1 loại tình nghĩa căn bản không thể bù đắp được, khiến cho Dong binh vương Ngả Mễ suốt cuộc đời này chẳng thể nào quên.

Đại Thanh Sơn mau chóng chặt một vài nhánh cây phù hợp ven đường, kết thành 1 cái cáng loại nhỏ, cởi áo khoác ra làm thân cáng. Sau đó cùng Ngả Mễ cùng nhau đỡ Oánh từ trên lưng Phượng hoàng xuống. nhẹ nhàng đặt lên cáng. Sa Nhược cưỡi phượng hoàng bay lên trời, ở trên không trung rất xa giám thị động tĩnh 4 phía, lưu ý xem có truy binh của Pháp Tây Tư đại lục ở phía sau hay không.

Sau đó không lâu, Trì Ngạo Thiên khống chế Yếu Ly long màu đen cùng 2 cuồng thứu kiếm sĩ từ đằng xa cuối trời mạnh mẽ quay trở lại. Từ trên mình Yếu Ly long nhảy xuống, Trì Ngạo Thiên rảo bước tới trước cáng, thấy Oánh tựa hồ đã thoát khỏi nguy hiểm. 2 Cuồng thứu kiếm sĩ từ xưa tới nay đây là lần đầu tiên thấy đội trưởng của mình biểu hiện ra nét nhân tình, cánh tay trắng trẻo lạnh lẽo nắm lấy tay Ngả Mễ đang nâng cáng, con người vốn cực kỳ lạnh lùng này bỗng nhiên lại nói ra 1 câu cực kỳ thân thiết: “Người không sao là tốt rồi, lần sau ngàn vạn lần đừng để nàng phải mạo hiểm nữa.”

Mặc dù gia nhập Tiểu dong binh đoàn tính toán đâu ra đấy mới được có 30 ngày, song tiểu cô nương tinh linh Oánh lại lấy tốc độ vượt xa con người đạt được sự ghi nhận của toàn thể nhân viên Tiểu dong binh đoàn, trong đó có cả kẻ không bao giờ thèm giao tiếp với người khác Hắc diện long vương Trì Ngạo Thiên.

Rất nhiều năm sau, toàn bộ đội viên của Tiểu dong binh đoàn từng tiếp xúc với Oánh đều có chung đánh giá về nàng như sau:

“Đối với tinh linh tộc nhân vốn tính thiện lương chính trực mà nói, Oánh tiểu thư cũng là người nổi bật trong số đó, hiển nhiên là mỗi nam tử đều hy vọng có được một người vợ hiền giống như vậy.” Tiểu dong binh đoàn đệ nhất nữ cung tiễn đại đội – Thảo nguyên tinh linh Cách Lan Vũ Ti nhận xét.

“Lấy được Oánh, nói không chừng là kết quả của việc cha Ngả Mễ vì đứa con bảo bối của mình đã hứa hẹn biết bao nhiêu điều với Sáng Thế Thần ở trong Khất Nguyện tháp ấy chứ…” Tiểu dong binh đoàn Ba Nhĩ Ba Tư lấy thân phận của bậc cha chú đã nói như vậy.

“Nếu ta là mẹ của một đứa con trai, ta hy vọng con ta có thể gặp được 1 cô gái giống như Oánh; còn nếu ta là mẹ của 1 bé gái, ta tuyệt đối không hy vọng con gái ta giống Oánh, quá lương thiện, nhận thiệt thòi về mình để bảo vệ cho người yêu, một cô gái như vậy thực sự rất dễ bị tổn thương.” Mặc dù bởi vì sự xuất hiện của Oánh, Lâm Vũ Thường không thể có được Ngả Mễ, song một cô bé như Oánh khiến cho nàng tuyệt đối không thể ôm hận hay ghen ghét được, cũng không làm ảnh hưởng đến ấn tượng của nàng đối với Oánh.

Không lâu sau, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn đã bắt kịp đội ngũ của Tiểu dong binh đoàn, để tránh gặp phải bộ đội Pháp Tây Tư đại lục truy kích, Tiểu dong binh đoàn từ đại lục quốc lộ trực tiếp tiến về thành thị ở gần đó nhất ―― Sư Tâm thành.

Nghe nói 500 năm về trước, tại Sư Tử hà có 1 lượng lớn sư tử dị chủng có bộ lông màu lửa đỏ sinh hoạt. Loài sư tử này có kích thước lớn gấp đôi so với sư tử bình thường, trong Sơn Hải kinh được gọi là Hỏa sư tử. Khác với những loài sư tử khác, loài mãnh thú này sư tử đực chuyên lo nhiệm vụ đi săn mồi, còn sư tử cái thì đảm nhận trách nhiệm cho sư tử con ăn. Đám sư tử sau khi được sinh ra, từ lúc còn nhỏ đã được sư tử trưởng thành cho đi săn mồi cùng, cho nên ấu sư cũng có khí tức của bách thú chi vương.

Thời kỳ Ngả Mễ đế quốc mới thành lập, Ngả Mễ I đại đế đem đại quân đi đánh đông dẹp bắc. Thần Hoàng lịch năm 37, trong quá trình bình định các thế lực, con cả của Ngả Mễ I là Cách Lâm đại vương tử khi đó 17 tuổi dẫn quân truy kích bại quân Tu Tư công quốc đào vong tới vùng đại thảo nguyên Sư Tử hà. Bách thú chi vương lần đầu tiên thấy có chủng tộc dám cả gan khiêu chiến quyền uy của mình, bèn tập kích cả 2 phe quân đội giao chiến.

Giữa thảo nguyên bao la bát ngát, giống cỏ tranh cao trên đầu người màu nâu nhạt trở thành nơi phục kích quân đội lý tưởng nhất cho Hỏa sư tử. Cũng giống như đối với các con mồi khác, chúng thường có thói quen ẩn kỹ từ một nơi nào đó quan sát rồi lặng lẽ tiếp cận coi mồi. Khi Hỏa sư tử tiến đến gần, đám chiến mã nghe thấy hoặc ngửi thấy mùi của bọn chúng, lập tức bồn chồn đứng ngồi không yên, hất ngã vô số các tướng lĩnh xuống đất. Chiến mã hoảng sợ hí thét giãy dụa liên tục trong hàng ngũ, cho đến khi đội ngũ ổn định lại được, những đốm lửa kia đã gặm theo đám con mồi xấu số biến mất ở sâu trong thảo nguyên rồi.

Quân đội Tu Tư công quốc tiến vào thảo nguyên tất cả 8.000 người, số người may mắn thoát được đến bờ Sư Tử hà mười người không còn được một. Còn Cách Lâm vương tử vốn dẫn theo 15.000 bộ chúng cuối cùng khi bị buộc phải rời khỏi đại thảo nguyên thì chỉ còn sót lại chưa đến 5.000 người.

Nếu không phải là có Hỏa sư tử trên đại thảo nguyên, thì biên giới phía nam Ngả Mễ đế quốc có lẽ không chỉ dừng lại ở bờ Sư Tử hà. 76 năm sau, Ngả Mễ đế quốc đệ tứ đại quốc quân tên gọi “Nộ diễm vương” Ước Hàn I suất lĩnh 5 vạn đại quân lại hành quân đến thảo nguyên, cơ hồ lại dẫm theo vết xe đổ của Cách Lâm vương tử, 5 vạn đại quân tổn thất đến 2 vạn. Cuối cùng, Ước Hàn I không thể không nghe theo đề nghị của đại pháp sư cung đình, triệu tập 8 hỏa hệ đại ma pháp sư, từ 8 hướng sử dụng hỏa hệ ma pháp cấp 5 ―― Nộ diễm hỏa long, tạo ra ma pháp hỏa diễm bốc cao tận trời, đem toàn bộ đại thảo nguyên biến thành biển lửa hừng hực ―― Danh xưng “Nộ diễm vương” chính là từ đó mà ra.

Sau trận đại hỏa, tại trung tâm thảo nguyên phát hiện ra không dưới 200 xác sư tử khổng lồ bị thiêu cháy. Sau khi mai tang thi thể, liền ngay lập tức thành lập 1 chỗ tập kết lương thảo của quân viễn chinh ngay tại chỗ ―― đó cũng chính là thành thị lớn nhất ở phía nam đế quốc ngày nay, tiền thân của Sư Tâm thành. Lúc ấy, Nộ Diễm vương vốn định tiếp tục chỉ huy khuếch đại ranh giới đế quốc, nhưng sau khi cẩn thận điều tra tại bờ bắc của Sư Tử hà mới phát hiện ra rằng, tàn quân Tu Tư công quốc 70 năm trước đại bại chạy về phương nam đã thành lập nên một vương quốc cường đại mới ―― Tu Tư đế quốc.

Nộ diễm vương trong quá trình khải hoàn quay trở về, đã để lại 2 vạn thiết sư bách chiến cùng 1.2 vạn quân nhân bị thương xuất ngũ. Tốp đầu trở thành 1 trong 4 đội quân tinh nhuệ nhất của đế quốc ngày nay với biệt hiệu “Quân đoàn Hỏa sư tử”, còn tốp sau thì trở thành cư dân địa phương thời bấy giờ. Sư Tâm thành cũng trở thành thành thị nơi đóng quân của đế quốc phòng khu Sư Tử hà.

Xế chiều hôm đó khoảng tầm 2:00, Tiểu dong binh đoàn đã trông thấy cờ hiệu của Hỏa sư tử phấp phới trên Sư Tâm thành.

...

Tổng bộ quân đoàn chinh tây của Pháp Tây Tư đại lục lúc này đang rối lung tung beng. Chủ soái thì bị thương sinh tử còn chưa rõ, trong số 4 thiên nhân đội chủ thực thì 3 nhánh đã chỉ còn trên danh nghĩa, trong số 6 thiên nhân đội còn lại thì 1 nhánh bị thương căn bản là mất năng lực tái chiến. Binh lực còn lại liệu có thể bảo vệ được bãi cát trận địa này hay không thì vẫn còn chưa biết, lấy đâu ra tay tướng quân nào lúc này dám cả gan xuất đầu ra bàn chuyện truy kích Tiểu dong binh đoàn.

9:30 sáng, dưới sự chăm sóc của một số quân y, thương thế của Đạt Hải Nặc đã được khống chế. Khi vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, mở mắt ra trông thấy xung quanh mình toàn bộ đều là các thiên nhân trưởng vận khôi giáp màu đen, câu đầu tiên hắn hỏi là: “Bọn chúng chạy thoát rồi à?” Bốn phía cả 8 vị thiên nhân trưởng cũng chẳng biết phải đối đáp ra sao nữa.

Đạt Hải Nặc thở dài một tiếng, mày nhíu chặt lại, sau rốt cuộc cũng thả lỏng ra: “Đây là ý trời.”

Tiếp đó, Đạt Hải Nặc trao quyền cho Mai Lâm cùng với Nặc Đốn tướng quân lúc này vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn như cũ thay thế hắn chỉ huy quân đội, đồng thời cử ra 3 con diều hâu bay đến Tổng bộ quân viễn chinh Pháp Tây Tư đề nghị chi viện khẩn cấp.

Sự thật chứng minh rằng, Mai Lâm tướng quân cùng với Nặc Đốn tướng quân nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, xét về độ khôn ngoan thì còn trên các thiên nhân trưởng khác. Sau khi tiếp nhận công tác từ Thống soái bộ, mệnh lệnh đầu tiên phát ra là tiến hành công tác thống kê tình hình tổn thất của toàn quân, mệnh lệnh thứ 2 là điều tra toàn diện tình hình Tây Lâm đảo.

1:00 chiều, toàn bộ báo cáo tổn thất của quân đoàn chinh tây đã được tập hợp lại, trong “Tây Lâm đảo công phòng chiến”, tổng cộng tổn thất của quân đoàn chinh tây như sau:

Chết: Thiên nhân trưởng Đô Kỳ Liệt cùng 2.283 người dưới quyền; trong đó, thiên nhân trưởng 1 người, bách nhân trưởng 26 người, thập nhân trưởng trên 340 người.

Bị thương: Thống soái Đạt Hải Nặc cùng 2.603 người dưới quyền; trong đó, thiên nhân trưởng hơn 5 người, bách nhân trưởng 28 người; số người mất khả năng chiến đấu là 1.346 người.

Không làm kinh động tới Thống soái đang còn hôn mê, Nặc Đốn cùng Mai Lâm sau khi hiệp thương, lại hướng Tổng bộ thả đi 3 con diều hâu.

Tiếp đó, đem hơn 5.000 binh lính còn lại tính cả bộ đội tiếp viện trực thuộc Thống soái bộ tổ hợp thành 6 thiên nhân đội, lúc này, 2 vị danh tướng mới phát hiện ra hơn 600 binh lính còn lại thuộc thiên nhân đội của Đô Kỳ Liệt toàn bộ đã hỏng mất rồi. Để tránh làm lớn chuyện, bèn đem hơn 600 binh lính này cộng với hơn 1.000 binh lính trọng thương mất khả năng chiến đấu biên chế thành 2 thiên nhân đội tạm thời, phái ra 2 thiên nhân trưởng dẫn bọn họ đi trình diện Tổng bộ quân viễn chinh rồi điều quay trở về Pháp Tây Tư đại lục.

2:00 chiều, sau khi xác nhận Tây Lâm đảo không còn quân canh giữ, một lần nữa thiết lập lại thiên nhân đội số 5, 6 của Pháp Tây Tư, chính thức chiếm lĩnh hòn đảo.

Trên thực tế, trước đó 8 ngày, Tổng bộ quân viễn chinh của Pháp Tây Tư đã nhận được thư do Đạt Hải Nặc gửi đến, nhóm 1 vạn quân chinh tây tiếp viện đầu tiên đã cưỡi thuyền lớn đi Tây Lâm đảo.

Ma Pháp lịch mùa thu năm 4, thế cục chiến tranh tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục đã phát sinh biến hóa lớn, tại chiến trường thứ 2 do Pháp Tây Tư đại lục mở ra, mặc dù trong trận Tây Lâm đảo công phòng chiến bị tổn thất 4 thiên nhân đội, song lại đạt được thành công về mặt chiến lược, rốt cuộc cũng tiến nhập được vào khu vực Sư Tử hà phì nhiêu, mà Dong Binh đế quốc cùng với Tu Tư đế quốc vốn là diễn viên chính trong cuộc chiến, lại nhanh chóng bị ánh hào quang của tay diễn viên mới Ngả Mễ đế quốc lấn át đi.

/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status