Tiểu dong binh đoàn sau khi thu xếp xong, giao cho Ba Nhĩ Ba Tư cùng với Đại Thanh Sơn chủ trì việc gấp rút phân chia chức nghiệp cho các chiến sĩ mới gia nhập dong binh đoàn, Hoắc Ân Tư cùng với Trì Ngạo Thiên thì hàng ngày đều tiến hành xem xét địa hình ở vùng phụ cận Đoạn Băng cảng ―― Đó cũng là chương trình học bắt buộc của đế quốc Kỵ sĩ học giáo. Các thiếu niên của Tiểu dong binh đoàn dưới sự dẫn dắt của đoàn trưởng và phó đoàn trưởng, từ sáng đến tối không ngừng tiến hành huấn luyện.
Đoàn trưởng Dong binh đoàn Ngả Mễ các hạ trở thành người nhàn rỗi nhất trong cả đoàn, tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có, Ngả Mễ hàng ngày đều như cá gặp nước ngâm mình ở phòng nghị sự của thành chủ, trở thành khách quý ngồi trên đám thương nhân.
Đám thương nhân đều tỏ ra hết sức hoan nghênh đối với Ngả Mễ đoàn trưởng, bọn họ chưa từng gặp một võ giả nào lại thành tâm thỉnh giáo đến thế, hơn nữa lại còn là nhân vật đang nổi như cồn ở đế quốc. Trước mặt Ngả Mễ với nụ cười thiên sứ thuần khiết, bọn họ không ngớt lời nói về tất cả những tin đồn thú vị ở Đoạn Băng cảng, tựa như ngư dân làm thế nào bắt được cá hồi, làm sao để làm đông cá vận chuyển đi khắp nơi trên đại lục, giá cá hồi tại các quốc gia vân vân, Ngả Mễ giống như một thính giả tốt nhất chỉ chăm chú lắng nghe.
Trong lúc nhàn hạ, Ngả Mễ lại nhiệt tình mời đám thương nhân đến vùng phụ cận Đoạn Băng cảng du ngoạn. Đám thương nhân vô cùng thích cảm giác được địa hành long Cuồng kỵ sĩ trước sau vây quanh, hảo cảm đối với Ngả Mễ lại càng gia tăng, trong đó còn có không ít đại thương nhân hỏi Ngả Mễ các hạ đã cưới hỏi gì hay chưa.
Các cán bộ của Tiểu dong binh đoàn đối với việc Ngả Mễ chính sự thì không lo, chỉ suốt ngày đi buôn nước bọt với đám thương nhân (thậm chí còn chẳng phải là tốn nước bọt đi tán gái) đều tỏ ra khó hiểu, tại cuộc họp đoàn thể cuối tháng sau đó 1 tháng, Hoắc Ân Tư trực tiếp đưa ra nghi vấn của mình.
Ngả Mễ mỉm cười nhìn mọi người chung quanh, đưa tay vạch ra những con số mà mọi người đang bỏ quên khiến cho tất cả đều kinh tâm: Tiểu dong binh đoàn trước mắt số lượng dong binh chính quy đã xấp xỉ 2.000 người, tại Băng Phong đại lục còn có số lượng gia quyến tương đương. Điểm khác biệt giữa Tiểu dong binh đoàn so với đại đa số các dong binh đoàn khác là, phải chăm lo cho cuộc sống của cả người nhà của các đoàn viên. Là dong binh chính quy của đế quốc, hàng năm mỗi người tiêu tốn ít nhất là 100 kim tệ, trong đó bao gồm việc đổi mới trang thiết bị, huấn luyện, lương bổng vân vân. Đồng thời Tiểu dong binh đoàn còn có một số lượng tọa kỵ không ít, ngay cả những con non tổng số đã xấp xỉ 600 con, những tọa kỵ này ngoại trừ hơn 100 thớt chiến mã ra, còn lại cuồng thứu cùng với địa hành long đều là ăn thịt, hàng năm tiền thức ăn gia súc cho mỗi thớt tọa kỵ vượt xa so với phí dụng của bản thân kỵ sĩ; Tiểu dong binh đoàn còn có đội ngũ trên 100 Ma kiếm sĩ, mà giá thành của các loại vật phẩm ma pháp thì đều kinh người cả.
Tính toán chi tiết ra, Tiểu dong binh đoàn hàng năm ít nhất cũng cần phải làm ra được 40 vạn kim tệ thì mới có thể đạt đến trạng thái cân bằng.
Hiện tại, trông thì có vẻ như Tiểu dong binh đoàn có được đô thị giàu có nhất đế quốc, có điều, ở dạng đô thị tính doanh thu theo mùa như thế này, ngoại trừ mùa thu ra, Tiểu dong binh đoàn hầu như không có khả năng nhận được các loại công tác lớn, đồng thời, đế quốc cũng đang rơi vào trạng thái chiến tranh, tất cả các hoạt động buôn bán đều bị hạn chế, cho dù Tiểu dong binh đoàn tình nguyện thiết lập văn phòng làm việc tại các thành thị khác thì cũng sẽ không nhận được một lượng công việc lớn.
Trong trạng thái chi nhiều hơn thu, căn cứ theo tình hình tài chính trước mắt mà xét, thì sau 1 năm nữa sẽ xuất hiện số dư tài chính âm.
Đám Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Ba Nhĩ Ba Tư nghe xong đều choáng váng, trước đây không có bất cứ kẻ nào có thể đoán được mục đích thực sự của Ngả Mễ trong mấy ngày gần đây.
Là người quản lý dong binh đoàn, mọi người đều biết đạo lý cơ bản nhất “Binh mã chưa động, lương thảo đã phải đi trước”, nhưng tất cả đều không lý giải đạo lý này theo ý nghĩa căn bản, lại càng không nghĩ đến việc phía sau một Tiểu dong binh đoàn uy vũ phong vân lại là một bức tranh kinh tế đáng báo động.
Ba Nhĩ Ba Tư bước tới ra sức vỗ vỗ vai Ngả Mễ: “Tiểu tử, nói đi, ngươi còn giỏi hơn cả cha ngươi, bất kể những người khác nói gì, ta vẫn cho rằng, ngươi là chuẩn nhất.”
Hoắc Ân Tư từ trong lời nói của Ngả Mễ cũng thu hoạch được rất nhiều: “Vậy, huynh cảm thấy phải làm thế nào thì mới có thể thu được lợi ích lớn nhất?”
Tình hình kinh tế của Ải nhân vương quốc cũng không tốt lắm, thời kỳ đại lục phát sinh chiến loạn, các Ải nhân dựa vào việc bán ra những thứ vũ khí tinh phẩm có thể thu được rất nhiều tiền, còn nếu đại lục ở trong trạng thái hòa bình, giá cả vũ khí sẽ tương đối thấp, các Ải nhân thậm chí còn phải đi bán cuốc, dao phay, lưỡi liềm, các loại vật dụng sinh hoạt hoặc là quáng thạch thô thì mới có thể kiếm được chút lợi nhuận còm cõi. Cũng chính bởi vì sinh kế mà những Ải nhân vốn lương thiện yêu chuộng hòa bình không thể không gia nhập quân đội để mưu sinh.
Các vương giả tối cao của vương quốc Ải nhân, chưa ai từng giải quyết được vấn đề này. Đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến cho xã hội Ải nhân thủy chung vẫn bị giới hạn hết sức ở những chốn thâm sơn cùng cốc. Là 1 trong những người kế thừa vương vị, Hoắc Ân Tư trước nay vẫn không thể tìm ra được căn nguyên đích thực khiến cho vương quốc Ải nhân không thể phát triển được, nay Ngả Mễ mới chỉ trình bày ngắn gọn vài câu đã khiến cho thiếu niên vương giả hoàn toàn hiểu ra rồi.
Ngả Mễ thấy từ trong mắt Hoắc Ân Tư còn có nhiều lý giải hơn so với Đại Thanh Sơn cùng Trì Ngạo Thiên: “Phương pháp thực ra là rất nhiều, nói toẹt một câu, phải phát huy đầy đủ ưu thế của khu vực cùng với bản thân chúng ta.”
Suốt hơn 1 tháng qua, Ngả Mễ từ miệng đám thương nhân đã nắm được, Đoạn Băng cảng là một thành thị thuần túy xuất khẩu tài nguyên, vật phẩm xuất ra chỉ có một ―― cá hồi. Ngả Mễ hỏi cặn kẽ quá trình sản xuất, tiêu thụ cá hồi là đều có tác dụng với tổ chức dong binh. Đám thương nhân thật sự không ngờ rằng dong binh đoàn quy mô lớn cũng có khái niệm về kinh doanh trong đầu, trong lúc trò chuyện với hầu như đã bán đứng hết toàn bộ bí mật kinh doanh của mình.
Thương nhân ở Đoạn Băng cảng đa phần đều có mạng lưới tiêu thụ khổng lồ tại các thành thị trên đại lục, cũng có một số thương nhân muốn lũng đoạn quá trình sản xuất cá hồi bèn tiến hành tiêu thụ ngay tại chỗ.
Ý tưởng của Ngả Mễ rất đơn giản, nắm chắc toàn bộ quy luật mua thấp bán cao thương phẩm, tới mùa đưa cá hồi ra thị trường mùa, chỉ huy Cuồng thứu kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn lùa đuổi bầy cá rồi tiến hành trục vớt ―― Tiểu dong binh đoàn có khá nhiều binh lính xuất thân từ ngư dân. Ở khu vực núi thuộc vùng phụ cận Đoạn Băng cảng, đào khoét 1 huyệt động lớn, từ các tảng băng di động tại Đoạn Băng cảng kiến tạo các hầm băng, rồi để cho băng hệ ma kiếm sĩ cùng băng hệ ma pháp chí tôn Lục nhi các hạ phóng thích băng hệ ma pháp liên tục làm giảm nhiệt độ của các hầm băng, qua đó có thể giữ cho cá được tươi trong một khoảng thời gian dài.
Như vậy, vào mùa thu mua cá hồi với số lượng lớn, có thể tránh được việc có kẻ sản xuất quy mô lớn khiến cho giá cả bị suy giảm, đợi cho mùa cá qua đi, nhất là tới mùa đông mới tiến hành tiêu thụ, thậm chí có thể nghĩ tới việc tranh thủ Cuồng thứu kiếm sĩ doanh cùng Kỵ sĩ doanh tiến hành nghiệp vụ chuyển phát nhanh đưa cá tới bán tại các thành thị trong phạm vi 300 dặm xung quanh, như vậy có thể đảm bảo được nguồn thu ổn định.
Đối mặt với diệu ngôn kinh thế của đoàn trưởng, trong phòng tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hoắc Ân Tư hầu như muốn nhảy dựng lên, lẩm bẩm tự nói: “Thật không biết thằng cha này đầu lớn tới mức nào, cơ hồ đem toàn bộ tài nguyên mà dong binh đoàn sở hữu ra để tận dụng hết.”
Hậu nhân trong lúc tán thưởng tác dụng to lớn của Tiểu dong binh đoàn trong Chúng Thần đại chiến, cũng thường có người trong lòng tự đắc: Nếu lúc ấy ta mà ở đó thì ta cũng có thể làm được như thế này như thế kia. Hầu như mỗi người đều xem nhẹ việc ở cùng một cấp độ với Tiểu dong binh đoàn lúc ấy còn có ngũ đại dong binh đoàn, trong đó bất kể là về tầm ảnh hưởng hay quy mô của mỗi tổ chức đều vượt qua Tiểu dong binh đoàn, vậy thì vì sao ngoài Tiểu dong binh đoàn ra, các dong binh đoàn khác đều không thể đạt tới được trạng thái đỉnh cao này?
Chiến tranh, không chỉ đơn thuần là sự đánh giá các dũng giả trong lúc đó. Đại bộ phận người lý luận suông cũng có thể tùy ý mặc sức tưởng tượng làm thế nào để chỉ huy binh đoàn quy mô lớn tung hoành ngang dọc, bủa vây mai phục trên Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, làm thế nào trong cuộc đại chiến trên vạn người tham gia có thể phát huy được đầy đủ tác dụng của kỵ sĩ, cung tiễn thủ, cuồng chiến sĩ, lính thương, ma pháp sư để có thể giết được nhiều địch nhân hơn; đại bộ phận tướng lãnh đều đem công tác hậu cần quẳng cho đế quốc quân bộ hoặc là quẳng cho tùy quân tham mưu. Mà sự thật đã chứng minh rằng: nếu không có kinh tế làm cơ sở, cho dù khởi đầu có thuận lợi đến đâu đi chăng nữa thì kết quả chiến tranh đều hết sức rõ ràng.
Về điểm này thì trong Chúng thần đại chiến, các tướng lĩnh của Pháp Tây Tư đại lục cùng với Ác Ma đảo đại lục cảm nhận rõ ràng hơn các tướng lãnh của Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục nhiều, nên sau đó, quân đội Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục cũng phải chịu rất nhiều đau khổ. Sau Chúng Thần đại chiến, trong trương chình đào tạo chỉ huy của tất cả các Kỵ sĩ học viện chương đầu tiên đều có 1 đoạn trích dẫn lời của Dong binh vương: “Rồng là phải ăn thịt, chiến mã là phải ăn thức ăn tinh, người là phải ăn cơm, tuyệt đối đừng mơ đến chuyện dùng cỏ xanh để nuôi dưỡng chiến mã khỏe, tình tiết đó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi; Quân nhân không có khái niệm về kinh tế, về tuyến tiếp viện thì tuyệt đối không thể trở thành người chỉ huy quân đội được!”
Căn cứ theo chỉ thị của đoàn trưởng đại nhân anh minh, Tiểu dong binh đoàn cắt cử riêng ra một phần dong binh đi xác nhận tương quan công tác kiếm tiền. Để tránh gây ra ảnh hưởng không tốt tới các thương nhân tại địa phương, Ngả Mễ thông qua thành chủ biểu đạt ý kiến của mình. Qua cuộc trao đổi với các thương nhân, tất cả mọi người đều có chung ý kiến đến không ngờ. Bọn họ nhất trí cho rằng biện pháp này của Tiểu dong binh đoàn có thể giúp tăng gấp đôi ích lợi cho Đoạn Băng cảng, chỉ cần không cạnh tranh thiếu lành mạnh, tất cả thương nhân ít nhất sẽ tăng được gấp đôi doanh thu. Có Tiểu dong binh đoàn ra mặt với thế lực khổng lồ chống lưng, không có bất kỳ thương nhân nào lo lắng sẽ có kẻ triển khai cạnh tranh không lành mạnh ―― trừ phi là bản thân Tiểu dong binh đoàn.
Biệt danh Bộ não vàng rất nhanh chóng lan từ kiến trúc thượng tầng tại đế quốc cùng dong binh giới truyền vào thương giới. Các thương nhân đều cho rằng cũng chỉ có chữ Vàng mới có thể dùng để hình dung về bộ não tràn ngập trí tuệ trong đầu Ngả Mễ.
Ma Pháp lịch mùa xuân ngày 15 tháng 2 năm 5, trong lúc Ngả Mễ cùng với những người phụ trách khác của Tiểu dong binh đoàn đang ở doanh trại thao luyện tân binh thì trên bầu trời đột nhiên nổi trận gió lốc, tiếp đến có hai cuồng thứu kiếm sĩ hạ cánh đáp xuống. Thiếu niên dong binh phóng vọt từ trên lưng cuồng thứu xuống, thần sắc hết sức vội vã kích động: “Báo cáo đoàn trưởng, ở cửa biển phía tây nam bên ngoài phạm vi 100 dặm xuất hiện một lượng lớn thuyền buồm màu trắng...” Ngừng lại một chút, thiếu niên có phần do dự nói: “Có vẻ... Có vẻ... Rất giống thuyền buồm mà chúng ta thấy ở bên ngoài Tây Lâm đảo.”
Trên Điểm tướng đài không khí bỗng khẩn trương hẳn lên, Hoắc Ân Tư dùng ngữ khí không thể tin nổi thốt lên: “Không thể nào, bọn chúng chẳng phải đang ở vùng phụ cận Tây Lâm đảo chém giết với binh lính Ác Ma đảo cùng binh lính đế quốc sao? Ngươi có nhìn lầm không đấy, không phải là ảo giác đấy chứ?”
Sau khi tiếp tục phái ra 3 cuồng thứu kiếm sĩ đi trinh sát điều tra mới xác thực rằng, tin tức vừa rồi nhận được quả thật không hề giả dối chút nào.
Trải qua suốt một mùa đông ngủ đông, quân đoàn Pháp Tây Tư đóng quân ở Tây Lâm đảo trong tình huống sau nhiều lần công kích trận địa bãi cát tại Sư Tử hà mà không đem lại kết quả, đã quyết đoán thay đổi chiến lược, cử Hoàng kim long kỵ sĩ Da Mạc Đạt suất lĩnh 2 vạn binh lính vượt qua 2.500 dặm đường biển về hướng bắc tấn công đô thị hải cảng lớn nhất ở phía tây đế quốc là Đoạn Băng cảng. Một khi công kích thắng lợi xong, quân đoàn chinh tây Pháp Tây Tư sẽ đem toàn bộ tuyến tác chiến di dời đi ―― Toàn bộ các quan chỉ huy cao cấp của quân đoàn chinh tây Pháp Tây Tư đều đạt thành ý kiến nhất trí, cho rằng trải qua gần nửa năm chiến tranh, đại bộ phận quân nhân của Ngả Mễ đế quốc đều đã tập kết ở phía nam Tang Kiền hà, căn cứ theo tin tức bên trong, đại bộ phận thành thị hiện tại đều giao cho đế quốc dong binh cùng với kiếm sĩ doanh đóng giữ. Nếu lần này công kích thành công, sẽ tạo ra uy hiếp rất lớn cho quốc đô đế quốc, quân đoàn Pháp Tây Tư cũng sẽ chiếm lĩnh được một phần tương đối lớn lãnh địa ở phía bắc bộ.
Cuồng thứu kiếm sĩ của Tiểu dong binh đoàn cũng đã điều tra ra được một phần tư liệu, ngoài 1 lượng lớn thuyền buồm trên biển ra, vạn nhân trưởng Nặc Đốn của Pháp Tây Tư còn đích thân suất lĩnh thiên nhân đội khởi nghiệp của mình đổ bộ lên 1 cảng nhỏ, hoá trang thành binh sĩ đế quốc từ bờ biển phía tây chạy tới Phù Băng cảng ―― Để giữ bí mật, nhánh bộ đội này chỉ hành động vào buổi, ban đêm cuồng thứu kiếm sĩ không thể hoạt động được nên cũng căn bản không thể phát hiện ra đội kì binh này.
Không phải oan gia thì không đụng mặt.
Bất kẻ là người phụ trách chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn hay Nặc Đốn, Mai Lâm của Pháp Tây Tư quân đoàn cũng đều không thể tưởng tượng nổi đối mặt với mình hóa ra lại là đối thủ quen thuộc.
Tây Lâm đảo bảo vệ chiến, bất kể là đối với Tiểu dong binh đoàn hay là đối với Pháp Tây Tư quân đoàn, song phương đều để lại cho đối phương những thương tích trọn đời khó quên khắc cốt ghi tâm. Đối mặt với đối thủ như vậy, chẳng cần người chỉ huy phải nói gì để đề cao sĩ khí, 2 cánh quân chỉ còn duy nhất 1 đường huyết chiến.
Lúc này, Tiểu dong binh đoàn khó có khả năng ỷ lại vào quân chính quy của đế quốc cùng các dong binh ở cách đó ngàn dặm, song phương binh lực đại khái như sau: Phe Pháp Tây Tư lang nhân binh lính trang bị nhẹ 8.500 người; bán thú nhân trọng trang bộ binh 3.500 người; hùng nhân trọng trạng bộ binh 2.000 người; nhân mã cung tiến thủ 3.000 người; nhân loại kỵ sĩ bộ đội 1.500 người; ngụy long kỵ sĩ đoàn 67 người; Thánh giáo ma pháp sư 150 người.
Chủ quan: Hoàng kim long kỵ sĩ Da Mạc Đạt, Vạn nhân trưởng Nặc Đốn, Vạn nhân trưởng Mai Lâm.
Phe Tiểu dong binh đoàn Cuồng thứu kiếm sĩ doanh 215 người; cung tiễn doanh 250 người; cuồng chiến sĩ doanh 187 người; cuồng chiến sĩ kỵ sĩ doanh 100 người; kỵ sĩ doanh 132 người; ma kiếm sĩ doanh 158 người; trở kích kiếm sĩ doanh 200 người; đại kiếm sĩ doanh 612 người
Đoàn trưởng Dong binh đoàn Ngả Mễ các hạ trở thành người nhàn rỗi nhất trong cả đoàn, tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có, Ngả Mễ hàng ngày đều như cá gặp nước ngâm mình ở phòng nghị sự của thành chủ, trở thành khách quý ngồi trên đám thương nhân.
Đám thương nhân đều tỏ ra hết sức hoan nghênh đối với Ngả Mễ đoàn trưởng, bọn họ chưa từng gặp một võ giả nào lại thành tâm thỉnh giáo đến thế, hơn nữa lại còn là nhân vật đang nổi như cồn ở đế quốc. Trước mặt Ngả Mễ với nụ cười thiên sứ thuần khiết, bọn họ không ngớt lời nói về tất cả những tin đồn thú vị ở Đoạn Băng cảng, tựa như ngư dân làm thế nào bắt được cá hồi, làm sao để làm đông cá vận chuyển đi khắp nơi trên đại lục, giá cá hồi tại các quốc gia vân vân, Ngả Mễ giống như một thính giả tốt nhất chỉ chăm chú lắng nghe.
Trong lúc nhàn hạ, Ngả Mễ lại nhiệt tình mời đám thương nhân đến vùng phụ cận Đoạn Băng cảng du ngoạn. Đám thương nhân vô cùng thích cảm giác được địa hành long Cuồng kỵ sĩ trước sau vây quanh, hảo cảm đối với Ngả Mễ lại càng gia tăng, trong đó còn có không ít đại thương nhân hỏi Ngả Mễ các hạ đã cưới hỏi gì hay chưa.
Các cán bộ của Tiểu dong binh đoàn đối với việc Ngả Mễ chính sự thì không lo, chỉ suốt ngày đi buôn nước bọt với đám thương nhân (thậm chí còn chẳng phải là tốn nước bọt đi tán gái) đều tỏ ra khó hiểu, tại cuộc họp đoàn thể cuối tháng sau đó 1 tháng, Hoắc Ân Tư trực tiếp đưa ra nghi vấn của mình.
Ngả Mễ mỉm cười nhìn mọi người chung quanh, đưa tay vạch ra những con số mà mọi người đang bỏ quên khiến cho tất cả đều kinh tâm: Tiểu dong binh đoàn trước mắt số lượng dong binh chính quy đã xấp xỉ 2.000 người, tại Băng Phong đại lục còn có số lượng gia quyến tương đương. Điểm khác biệt giữa Tiểu dong binh đoàn so với đại đa số các dong binh đoàn khác là, phải chăm lo cho cuộc sống của cả người nhà của các đoàn viên. Là dong binh chính quy của đế quốc, hàng năm mỗi người tiêu tốn ít nhất là 100 kim tệ, trong đó bao gồm việc đổi mới trang thiết bị, huấn luyện, lương bổng vân vân. Đồng thời Tiểu dong binh đoàn còn có một số lượng tọa kỵ không ít, ngay cả những con non tổng số đã xấp xỉ 600 con, những tọa kỵ này ngoại trừ hơn 100 thớt chiến mã ra, còn lại cuồng thứu cùng với địa hành long đều là ăn thịt, hàng năm tiền thức ăn gia súc cho mỗi thớt tọa kỵ vượt xa so với phí dụng của bản thân kỵ sĩ; Tiểu dong binh đoàn còn có đội ngũ trên 100 Ma kiếm sĩ, mà giá thành của các loại vật phẩm ma pháp thì đều kinh người cả.
Tính toán chi tiết ra, Tiểu dong binh đoàn hàng năm ít nhất cũng cần phải làm ra được 40 vạn kim tệ thì mới có thể đạt đến trạng thái cân bằng.
Hiện tại, trông thì có vẻ như Tiểu dong binh đoàn có được đô thị giàu có nhất đế quốc, có điều, ở dạng đô thị tính doanh thu theo mùa như thế này, ngoại trừ mùa thu ra, Tiểu dong binh đoàn hầu như không có khả năng nhận được các loại công tác lớn, đồng thời, đế quốc cũng đang rơi vào trạng thái chiến tranh, tất cả các hoạt động buôn bán đều bị hạn chế, cho dù Tiểu dong binh đoàn tình nguyện thiết lập văn phòng làm việc tại các thành thị khác thì cũng sẽ không nhận được một lượng công việc lớn.
Trong trạng thái chi nhiều hơn thu, căn cứ theo tình hình tài chính trước mắt mà xét, thì sau 1 năm nữa sẽ xuất hiện số dư tài chính âm.
Đám Hoắc Ân Tư, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Ba Nhĩ Ba Tư nghe xong đều choáng váng, trước đây không có bất cứ kẻ nào có thể đoán được mục đích thực sự của Ngả Mễ trong mấy ngày gần đây.
Là người quản lý dong binh đoàn, mọi người đều biết đạo lý cơ bản nhất “Binh mã chưa động, lương thảo đã phải đi trước”, nhưng tất cả đều không lý giải đạo lý này theo ý nghĩa căn bản, lại càng không nghĩ đến việc phía sau một Tiểu dong binh đoàn uy vũ phong vân lại là một bức tranh kinh tế đáng báo động.
Ba Nhĩ Ba Tư bước tới ra sức vỗ vỗ vai Ngả Mễ: “Tiểu tử, nói đi, ngươi còn giỏi hơn cả cha ngươi, bất kể những người khác nói gì, ta vẫn cho rằng, ngươi là chuẩn nhất.”
Hoắc Ân Tư từ trong lời nói của Ngả Mễ cũng thu hoạch được rất nhiều: “Vậy, huynh cảm thấy phải làm thế nào thì mới có thể thu được lợi ích lớn nhất?”
Tình hình kinh tế của Ải nhân vương quốc cũng không tốt lắm, thời kỳ đại lục phát sinh chiến loạn, các Ải nhân dựa vào việc bán ra những thứ vũ khí tinh phẩm có thể thu được rất nhiều tiền, còn nếu đại lục ở trong trạng thái hòa bình, giá cả vũ khí sẽ tương đối thấp, các Ải nhân thậm chí còn phải đi bán cuốc, dao phay, lưỡi liềm, các loại vật dụng sinh hoạt hoặc là quáng thạch thô thì mới có thể kiếm được chút lợi nhuận còm cõi. Cũng chính bởi vì sinh kế mà những Ải nhân vốn lương thiện yêu chuộng hòa bình không thể không gia nhập quân đội để mưu sinh.
Các vương giả tối cao của vương quốc Ải nhân, chưa ai từng giải quyết được vấn đề này. Đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến cho xã hội Ải nhân thủy chung vẫn bị giới hạn hết sức ở những chốn thâm sơn cùng cốc. Là 1 trong những người kế thừa vương vị, Hoắc Ân Tư trước nay vẫn không thể tìm ra được căn nguyên đích thực khiến cho vương quốc Ải nhân không thể phát triển được, nay Ngả Mễ mới chỉ trình bày ngắn gọn vài câu đã khiến cho thiếu niên vương giả hoàn toàn hiểu ra rồi.
Ngả Mễ thấy từ trong mắt Hoắc Ân Tư còn có nhiều lý giải hơn so với Đại Thanh Sơn cùng Trì Ngạo Thiên: “Phương pháp thực ra là rất nhiều, nói toẹt một câu, phải phát huy đầy đủ ưu thế của khu vực cùng với bản thân chúng ta.”
Suốt hơn 1 tháng qua, Ngả Mễ từ miệng đám thương nhân đã nắm được, Đoạn Băng cảng là một thành thị thuần túy xuất khẩu tài nguyên, vật phẩm xuất ra chỉ có một ―― cá hồi. Ngả Mễ hỏi cặn kẽ quá trình sản xuất, tiêu thụ cá hồi là đều có tác dụng với tổ chức dong binh. Đám thương nhân thật sự không ngờ rằng dong binh đoàn quy mô lớn cũng có khái niệm về kinh doanh trong đầu, trong lúc trò chuyện với hầu như đã bán đứng hết toàn bộ bí mật kinh doanh của mình.
Thương nhân ở Đoạn Băng cảng đa phần đều có mạng lưới tiêu thụ khổng lồ tại các thành thị trên đại lục, cũng có một số thương nhân muốn lũng đoạn quá trình sản xuất cá hồi bèn tiến hành tiêu thụ ngay tại chỗ.
Ý tưởng của Ngả Mễ rất đơn giản, nắm chắc toàn bộ quy luật mua thấp bán cao thương phẩm, tới mùa đưa cá hồi ra thị trường mùa, chỉ huy Cuồng thứu kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn lùa đuổi bầy cá rồi tiến hành trục vớt ―― Tiểu dong binh đoàn có khá nhiều binh lính xuất thân từ ngư dân. Ở khu vực núi thuộc vùng phụ cận Đoạn Băng cảng, đào khoét 1 huyệt động lớn, từ các tảng băng di động tại Đoạn Băng cảng kiến tạo các hầm băng, rồi để cho băng hệ ma kiếm sĩ cùng băng hệ ma pháp chí tôn Lục nhi các hạ phóng thích băng hệ ma pháp liên tục làm giảm nhiệt độ của các hầm băng, qua đó có thể giữ cho cá được tươi trong một khoảng thời gian dài.
Như vậy, vào mùa thu mua cá hồi với số lượng lớn, có thể tránh được việc có kẻ sản xuất quy mô lớn khiến cho giá cả bị suy giảm, đợi cho mùa cá qua đi, nhất là tới mùa đông mới tiến hành tiêu thụ, thậm chí có thể nghĩ tới việc tranh thủ Cuồng thứu kiếm sĩ doanh cùng Kỵ sĩ doanh tiến hành nghiệp vụ chuyển phát nhanh đưa cá tới bán tại các thành thị trong phạm vi 300 dặm xung quanh, như vậy có thể đảm bảo được nguồn thu ổn định.
Đối mặt với diệu ngôn kinh thế của đoàn trưởng, trong phòng tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hoắc Ân Tư hầu như muốn nhảy dựng lên, lẩm bẩm tự nói: “Thật không biết thằng cha này đầu lớn tới mức nào, cơ hồ đem toàn bộ tài nguyên mà dong binh đoàn sở hữu ra để tận dụng hết.”
Hậu nhân trong lúc tán thưởng tác dụng to lớn của Tiểu dong binh đoàn trong Chúng Thần đại chiến, cũng thường có người trong lòng tự đắc: Nếu lúc ấy ta mà ở đó thì ta cũng có thể làm được như thế này như thế kia. Hầu như mỗi người đều xem nhẹ việc ở cùng một cấp độ với Tiểu dong binh đoàn lúc ấy còn có ngũ đại dong binh đoàn, trong đó bất kể là về tầm ảnh hưởng hay quy mô của mỗi tổ chức đều vượt qua Tiểu dong binh đoàn, vậy thì vì sao ngoài Tiểu dong binh đoàn ra, các dong binh đoàn khác đều không thể đạt tới được trạng thái đỉnh cao này?
Chiến tranh, không chỉ đơn thuần là sự đánh giá các dũng giả trong lúc đó. Đại bộ phận người lý luận suông cũng có thể tùy ý mặc sức tưởng tượng làm thế nào để chỉ huy binh đoàn quy mô lớn tung hoành ngang dọc, bủa vây mai phục trên Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, làm thế nào trong cuộc đại chiến trên vạn người tham gia có thể phát huy được đầy đủ tác dụng của kỵ sĩ, cung tiễn thủ, cuồng chiến sĩ, lính thương, ma pháp sư để có thể giết được nhiều địch nhân hơn; đại bộ phận tướng lãnh đều đem công tác hậu cần quẳng cho đế quốc quân bộ hoặc là quẳng cho tùy quân tham mưu. Mà sự thật đã chứng minh rằng: nếu không có kinh tế làm cơ sở, cho dù khởi đầu có thuận lợi đến đâu đi chăng nữa thì kết quả chiến tranh đều hết sức rõ ràng.
Về điểm này thì trong Chúng thần đại chiến, các tướng lĩnh của Pháp Tây Tư đại lục cùng với Ác Ma đảo đại lục cảm nhận rõ ràng hơn các tướng lãnh của Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục nhiều, nên sau đó, quân đội Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục cũng phải chịu rất nhiều đau khổ. Sau Chúng Thần đại chiến, trong trương chình đào tạo chỉ huy của tất cả các Kỵ sĩ học viện chương đầu tiên đều có 1 đoạn trích dẫn lời của Dong binh vương: “Rồng là phải ăn thịt, chiến mã là phải ăn thức ăn tinh, người là phải ăn cơm, tuyệt đối đừng mơ đến chuyện dùng cỏ xanh để nuôi dưỡng chiến mã khỏe, tình tiết đó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi; Quân nhân không có khái niệm về kinh tế, về tuyến tiếp viện thì tuyệt đối không thể trở thành người chỉ huy quân đội được!”
Căn cứ theo chỉ thị của đoàn trưởng đại nhân anh minh, Tiểu dong binh đoàn cắt cử riêng ra một phần dong binh đi xác nhận tương quan công tác kiếm tiền. Để tránh gây ra ảnh hưởng không tốt tới các thương nhân tại địa phương, Ngả Mễ thông qua thành chủ biểu đạt ý kiến của mình. Qua cuộc trao đổi với các thương nhân, tất cả mọi người đều có chung ý kiến đến không ngờ. Bọn họ nhất trí cho rằng biện pháp này của Tiểu dong binh đoàn có thể giúp tăng gấp đôi ích lợi cho Đoạn Băng cảng, chỉ cần không cạnh tranh thiếu lành mạnh, tất cả thương nhân ít nhất sẽ tăng được gấp đôi doanh thu. Có Tiểu dong binh đoàn ra mặt với thế lực khổng lồ chống lưng, không có bất kỳ thương nhân nào lo lắng sẽ có kẻ triển khai cạnh tranh không lành mạnh ―― trừ phi là bản thân Tiểu dong binh đoàn.
Biệt danh Bộ não vàng rất nhanh chóng lan từ kiến trúc thượng tầng tại đế quốc cùng dong binh giới truyền vào thương giới. Các thương nhân đều cho rằng cũng chỉ có chữ Vàng mới có thể dùng để hình dung về bộ não tràn ngập trí tuệ trong đầu Ngả Mễ.
Ma Pháp lịch mùa xuân ngày 15 tháng 2 năm 5, trong lúc Ngả Mễ cùng với những người phụ trách khác của Tiểu dong binh đoàn đang ở doanh trại thao luyện tân binh thì trên bầu trời đột nhiên nổi trận gió lốc, tiếp đến có hai cuồng thứu kiếm sĩ hạ cánh đáp xuống. Thiếu niên dong binh phóng vọt từ trên lưng cuồng thứu xuống, thần sắc hết sức vội vã kích động: “Báo cáo đoàn trưởng, ở cửa biển phía tây nam bên ngoài phạm vi 100 dặm xuất hiện một lượng lớn thuyền buồm màu trắng...” Ngừng lại một chút, thiếu niên có phần do dự nói: “Có vẻ... Có vẻ... Rất giống thuyền buồm mà chúng ta thấy ở bên ngoài Tây Lâm đảo.”
Trên Điểm tướng đài không khí bỗng khẩn trương hẳn lên, Hoắc Ân Tư dùng ngữ khí không thể tin nổi thốt lên: “Không thể nào, bọn chúng chẳng phải đang ở vùng phụ cận Tây Lâm đảo chém giết với binh lính Ác Ma đảo cùng binh lính đế quốc sao? Ngươi có nhìn lầm không đấy, không phải là ảo giác đấy chứ?”
Sau khi tiếp tục phái ra 3 cuồng thứu kiếm sĩ đi trinh sát điều tra mới xác thực rằng, tin tức vừa rồi nhận được quả thật không hề giả dối chút nào.
Trải qua suốt một mùa đông ngủ đông, quân đoàn Pháp Tây Tư đóng quân ở Tây Lâm đảo trong tình huống sau nhiều lần công kích trận địa bãi cát tại Sư Tử hà mà không đem lại kết quả, đã quyết đoán thay đổi chiến lược, cử Hoàng kim long kỵ sĩ Da Mạc Đạt suất lĩnh 2 vạn binh lính vượt qua 2.500 dặm đường biển về hướng bắc tấn công đô thị hải cảng lớn nhất ở phía tây đế quốc là Đoạn Băng cảng. Một khi công kích thắng lợi xong, quân đoàn chinh tây Pháp Tây Tư sẽ đem toàn bộ tuyến tác chiến di dời đi ―― Toàn bộ các quan chỉ huy cao cấp của quân đoàn chinh tây Pháp Tây Tư đều đạt thành ý kiến nhất trí, cho rằng trải qua gần nửa năm chiến tranh, đại bộ phận quân nhân của Ngả Mễ đế quốc đều đã tập kết ở phía nam Tang Kiền hà, căn cứ theo tin tức bên trong, đại bộ phận thành thị hiện tại đều giao cho đế quốc dong binh cùng với kiếm sĩ doanh đóng giữ. Nếu lần này công kích thành công, sẽ tạo ra uy hiếp rất lớn cho quốc đô đế quốc, quân đoàn Pháp Tây Tư cũng sẽ chiếm lĩnh được một phần tương đối lớn lãnh địa ở phía bắc bộ.
Cuồng thứu kiếm sĩ của Tiểu dong binh đoàn cũng đã điều tra ra được một phần tư liệu, ngoài 1 lượng lớn thuyền buồm trên biển ra, vạn nhân trưởng Nặc Đốn của Pháp Tây Tư còn đích thân suất lĩnh thiên nhân đội khởi nghiệp của mình đổ bộ lên 1 cảng nhỏ, hoá trang thành binh sĩ đế quốc từ bờ biển phía tây chạy tới Phù Băng cảng ―― Để giữ bí mật, nhánh bộ đội này chỉ hành động vào buổi, ban đêm cuồng thứu kiếm sĩ không thể hoạt động được nên cũng căn bản không thể phát hiện ra đội kì binh này.
Không phải oan gia thì không đụng mặt.
Bất kẻ là người phụ trách chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn hay Nặc Đốn, Mai Lâm của Pháp Tây Tư quân đoàn cũng đều không thể tưởng tượng nổi đối mặt với mình hóa ra lại là đối thủ quen thuộc.
Tây Lâm đảo bảo vệ chiến, bất kể là đối với Tiểu dong binh đoàn hay là đối với Pháp Tây Tư quân đoàn, song phương đều để lại cho đối phương những thương tích trọn đời khó quên khắc cốt ghi tâm. Đối mặt với đối thủ như vậy, chẳng cần người chỉ huy phải nói gì để đề cao sĩ khí, 2 cánh quân chỉ còn duy nhất 1 đường huyết chiến.
Lúc này, Tiểu dong binh đoàn khó có khả năng ỷ lại vào quân chính quy của đế quốc cùng các dong binh ở cách đó ngàn dặm, song phương binh lực đại khái như sau: Phe Pháp Tây Tư lang nhân binh lính trang bị nhẹ 8.500 người; bán thú nhân trọng trang bộ binh 3.500 người; hùng nhân trọng trạng bộ binh 2.000 người; nhân mã cung tiến thủ 3.000 người; nhân loại kỵ sĩ bộ đội 1.500 người; ngụy long kỵ sĩ đoàn 67 người; Thánh giáo ma pháp sư 150 người.
Chủ quan: Hoàng kim long kỵ sĩ Da Mạc Đạt, Vạn nhân trưởng Nặc Đốn, Vạn nhân trưởng Mai Lâm.
Phe Tiểu dong binh đoàn Cuồng thứu kiếm sĩ doanh 215 người; cung tiễn doanh 250 người; cuồng chiến sĩ doanh 187 người; cuồng chiến sĩ kỵ sĩ doanh 100 người; kỵ sĩ doanh 132 người; ma kiếm sĩ doanh 158 người; trở kích kiếm sĩ doanh 200 người; đại kiếm sĩ doanh 612 người
/143
|