Dong Binh Thiên Hạ

Chương 86: Trạm Lam Vẫn Thạch

/143


Dịch Hải Lan là người có được 1 trong Tam Đại Thần Kiếm của Sáng Thế Thần, dựa theo yêu cầu của thần kiếm đối với chủ, hẳn y phải là một chiến sĩ cực kỳ cường hãn, mà trên thực tế, Dịch Hải Lan trong mắt thế nhân đương thời cũng như dưới ngòi bút của các nhà sử học hậu thế, là một Thống soái vô địch, là một tướng tài nổi tiếng vì mưu trí chứ không hẳn là dựa vào sức mạnh.

Vua của vạn vua - Ma soái Dịch Hải Lan


Ngả Mễ cắn chặt môi để chính mình không phải ngoái đầu lại, bởi vì hắn biết sau lưng mình là một đôi mắt long lanh lệ đẫm hoen mi. Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được qua làn hơi nước ánh mắt cháy bỏng đang dán chặt vào lưng mình.

Trong nháy mắt lúc sắp sửa nhấc chân tiến vào, hắn đột nhiên lại dừng lại: “Ngạo Thiên, ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đem theo 5 chiến sĩ quay trở lại Tây Lâm. Mặc dù theo thường lệ khi toàn bộ kết giới đã bị mở, thời gian ở đây cũng sẽ giống như ở bên ngoài, nhưng ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Sau khi quay về hãy cẩn thận một chút.”

Trì Ngạo Thiên “Hây” một tiếng, tay vỗ mạnh vào bụng Yếu Ly long, khuôn mặt âm trầm, không nói thêm bất cứ một lời nào nữa, xoay người nhảy lên lưng Yếu Ly long. Yếu Ly long hiển nhiên cũng cảm nhận được điều gì đó, cũng chẳng gầm lên lấy một tiếng, khẽ lắc mình một cái trên không trung rồi nhắm hướng cầu thang hình trôn ốc bay vút đi.

Ngả Mễ nắm chặt Băng Nhận bằng cả 2 tay, sắc đỏ của tinh linh kiếm đại thịnh, bao bọc lấy toàn thân Ngả Mễ. Trước mặt tất cả mọi người, Ngả Mễ toàn thân đỏ rực cứ như vậy từng bước từng bước tiến vào huyễn giới kiếm lóng lánh. Những người có mặt đều nín thở nhìn theo bóng lưng Ngả Mễ dần biến mất chỉ trong nháy mắt, bỗng một cái bóng trắng khẽ chớp động, hô lên 1 tiếng, một bóng người cũng theo sát sau Ngả Mễ tiến nhập vào huyễn giới. Sau khi sóng ánh sáng chấn động mạnh, mọi thứ lại nhanh chóng trở về trạng thái cũ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tiếng thét thứ 2 lại lanh lảnh vang lên, mọi người nhìn sang thì thấy đến lượt Lâm Vũ Thường môi đang cắn chặt ngón trỏ tay phải trắng nõn nà của mình, tương tự 2 mắt lệ ướt hoen mi chăm chú nhìn qua chỗ đám tiểu cô nương đang đứng -- Tiểu tinh linh dáng trông cực kỳ thuần khiết, cực kỳ ôn nhu kia đã biến mất tự bao giờ.

Lúc này, vẻ trầm ngâm trong ánh mắt Lôi Nặc Nhĩ cùng Đại Thanh Sơn đã thể hiện rõ, giữa Long Kỵ Binh dong binh đoàn cùng với Tiểu dong binh đoàn đã xuất hiện một vết rạn nứt không thể khôi phục lại được --Vừa rồi Ngả Mễ trong nháy mắt trước khi tiến vào có dặn lại mấy câu, e rằng không phải bởi thực sự lo lắng Tây Lâm đảo sẽ xảy ra chuyện, kẻ có ánh mắt âm trầm lạnh lẽo như vậy, có kiếm pháp quỷ bí vô tình giống độc xà như vậy, lại sở hữu con rồng khiến cho tất cả những ai ngay từ lần đầu trông thấy đã như gặp phải ác mộng kia, nếu Ngả Mễ thực sự không ra được, nếu kẻ này bất ngờ bùng nổ, có lẽ ngay cả Đại Thanh Sơn thân là Phó đoàn trưởng cũng không thể ngăn chặn lại được. Phỏng chừng đây mới là mục đích chính Ngả Mễ bảo hắn quay trở về. Nếu như tiểu nữ bằng hữu của Ngả Mễ ở trong đó xảy ra chuyện gì, mà điều này lại vì câu nói của Bích -- thì đúng như lời Ngả Mễ đã nói, đây không còn đơn giản là quan hệ giữa cố chú với dong binh nữa rồi. Dong binh có thể không sợ chết, nhưng bất kể thế nào nếu làm cho người thân vô tội của dong binh bị thương tổn, Tiểu dong binh đoàn nhất định sẽ không bỏ qua việc này.

Lúc này Lôi Nặc Nhĩ cũng rơi vào tình trạng không biết phải xử trí ra sao, đương nhiên, điều khiến cho hắn càng cảm thấy bất an hơn chính là, lúc ấy biện pháp thích hợp nhất hẳn phải là rút lui rồi sau đó sẽ thương thảo đối sách, chứ không phải là chỉ trong thời gian ngắn thúc ép Tiểu dong binh đoàn tiến vào kết giới này. Ngả Mễ là người cực kỳ có danh tiếng, cùng là dong binh, Lôi Nặc Nhĩ không hy vọng hắn sẽ gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!

Đại Thanh Sơn chết lặng một hồi, lặng lẽ ngồi ở trên bậc thang, cúi đầu, duỗi tay móc từ sau lưng ra hồ lô đựng nước, chậm rãi tu 2 ngụm. Hắn lại cúi đầu, bất luận kẻ nào cũng không thể trông thấy biểu tình của hắn ra sao nữa.

Sa Nhược lúc này cũng vô cùng hoang mang lo lắng, mười ngón tay nàng đan chặt vào nhau, tìm mọi cách lấy lại bình tĩnh, hít thở thật sâu.

Lục Nhi lúc này đã thể hiện rõ địch ý đối với 3 kỵ sĩ của Hoàng Kim Long Kỵ Binh, là Thần thánh cự long, ở giai đoạn thứ 2, đã có thể nghe hiểu tiếng người, đến giai đoạn thứ 3, hiện đã có trí tuệ không thua gì trí giả của nhân loại, đối với hết thảy những chuyện vừa phát sinh mắt thấy, tai nghe, giữa hiện trường có cả nữ giới, nó xoay lưng đi, long trảo nho nhỏ nắm chặt lại, ngón giữa nhô ra hung tợn làm mấy động tác hạ lưu.

Là Thần thánh cự long, phải tuân thủ nghiêm ngặt 2 nguyên tắc chính: trung thành, thiện lương. Mà lúc này ở trong mắt Lục Nhi, Long Kỵ Sĩ dong binh đoàn bất luận kẻ nào cũng đều ở rất xa nguyên tắc ấy -- Trong tâm linh của Lục Nhi đại nhân còn nhỏ, chỉ đơn giản nghĩ rằng: có lẽ đây chính là điểm chênh lệch rất lớn giữa cự long bình thường với Thần thánh cự long. Yêu người yêu cả đường đi, ghét người ghét cả tông ti họ hàng. Ngay cả 3 con Hoàng kim long vốn chưa từng phát biểu ý kiến cũng bị Thần thánh cự long sứ ghi hận ở trong lòng. Mà từ đó về sau, phàm là Hoàng kim long từng gặp qua Lục Nhi thường thường đều bị lừa bịp tống tiền một ít tiền bạc hoặc là bị Lục long sứ đại nhân nhân danh Long Thần phái đi thực hiện một số công tác căn bản là không thể hoàn thành, loại cục diện ấy mãi cho tới tận thời kỳ Nhân Thần đại chiến lần đầu tiên mới chấm dứt.

Lâm Vũ Thường nhìn Đại Thanh Sơn đang ngồi, lúc này nếu Hoắc Ân Tư ở đây thì thật là tốt, đương nhiên, nếu là Trì Hàn Phong, Lôi Cát thì lại càng hay. Vô luận bất cứ ai trong số 3 người bọn họ ở đây, thì chắc chắn là sẽ không phải chịu thiệt thòi lớn đến vậy!

Ngả Mễ đúng là cái đồ ngốc hết chỗ nói -- sáng loáng, nhìn thông minh vô cùng, có thể đem mọi loại đại thần, vương công, thậm chí là quốc vương ra đùa giỡn xoay mòng mòng, thế mà đối với mấy thứ nghĩa vụ, trách nhiệm dong binh gì đó trước mắt lại chẳng biết đường mà quay về. Mà cái tên Đại Thanh Sơn ngu ngốc ghép thành đôi cùng Ngả Mễ này lại thực sự quá thiện lương, thật đúng là dốt! Hắn chẳng lẽ không biết rằng lúc ấy hắn có thể dùng thân phận Phó đoàn trưởng để cự tuyệt công tác lần này hay sao? Chẳng phải là đền một ít tiền thôi sao? Bên ngoài nhiều bảo kiếm như vậy, về sau đem bán khẳng định là đủ để đền. Hầy… Một lão sư phụ thông minh dạy dỗ ra 2 tên đồ đệ ngu ngốc tuyệt đỉnh!

Sóng ánh sáng màu xanh biếc nhộn nhạo, bên trong kết giới Ngả Mễ như đang dấn thân vào biển lớn sâu thẳm, trước mắt chỉ thấy toàn sắc xanh, không thể cảm nhận được kết giới này lớn đến nhường nào, không thể cảm giác được kết giới này có tính chất gì, điều duy nhất có thể cảm nhận được là trong kết giới có một loại chất lỏng vô hình hữu chất, ở bên cạnh bắt đầu rung chuyển không một tiếng động, trang phục trắng toát của Ngả Mễ bị loại chất lỏng này bám vào, không gió mà cũng tự rung lên.

Chỉ trong nháy mắt khi vừa bước vào trong kết giới, Ngả Mễ đã mẫn tuệ phát hiện ra rằng, các tinh linh màu đỏ trên Băng Nhận chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất giữa chất lỏng màu lam, không chỉ thế, ngay cả Băng Nhận vốn đã quen dùng suốt 5 năm nay lúc này cũng khiến cho Ngả Mễ chẳng còn nhận ra cảm giác thuận tay quen thuộc nữa. Điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là, trong làn sóng màu lam này có vô số tinh linh kiếm đang dao động. Nhưng loại tinh linh này so với tinh linh trước kia có sự cách biệt một trời một vực, nếu nói tinh linh trước kia hân hoan tựa như dòng suối nhỏ, Ngả Mễ chỉ loáng cái là đã gọi ra được, thì những tinh linh hiện tại ở đây quả thực chính là biển lớn mênh mông, thoạt nhìn thì tĩnh lặng, nhưng trong sự tĩnh lặng ấy lại chứa đựng một lực lượng cực kỳ lớn mà Ngả Mễ không thể lý giải được. Cho dù Ngả Mễ có khả năng điều động loại lực lượng này, hắn cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ có thể bị giông bão ập xuống đầu.

Nhưng vào lúc này, kết giới phía sau bỗng nhiên lại lắc lư, một nữ hài xiêm y trắng toát đầu đập vào lưng Ngả Mễ. Thứ cảm giác êm ái ấy giúp Ngả Mễ lập tức nhận ra người cùng vào là ai. Hắn hơi lắc mình về phía trước một chút, xoay người dùng ngực đỡ lấy Oánh, dang đôi tay ôm chặt lấy thiếu nữ vào lòng. Ngực Ngả Mễ cứ thế lại một lần nữa thấm ướt.

"Ta không yên tâm, ta muốn ở bên cạnh huynh, đồng sinh cộng tử.” ―― Đôi tai của tiểu linh linh khẽ giật giật ―― đây là biểu hiện điển hình của các tinh linh khi bị kích động.

“Được rồi, ngốc ạ.” Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng lúc này cũng không hề biểu hiện ra mặt, rõ ràng là so với cô gái, nam nhi dù sao cũng phải gánh áp lực lớn hơn nhiều.

Trong kết giới dao động, có thể trông thấy rõ phía trước là ánh sáng.

Ngả Mễ ôm Oánh qua bên phải, trường kiếm hướng qua trái che chở cho tinh linh, phía trước hóa ra lại là bậc thang, căn cứ vào tình huống đã được chứng kiến ở trong đại sảnh, nơi này tối đa đâm sâu xuống chừng 30 mét, nhưng chuyện trước mắt tựa hồ lại không phải như vậy. Có điều cũng chẳng có gì là quá ngạc nhiên, kết giới vốn là một sản phẩm từ ý chí của ma pháp sư, là một ma pháp sư cấp 1, hiểu biết của Ngả Mễ đối với huyễn giới còn cao hơn nhiều so với các ma pháp sư cấp 1 bình thường, thậm chí còn siêu việt tương đương với một số Đại ma pháp sư, nguyên nhân là do học được từ Lôi Cát, một vị ma pháp sư đã từng bị giam cầm trong kết giới tới mấy chục năm, lý giải của hắn đối với kết giới người bình thường không thể sánh bằng được.

So với áp lực cường đại ở bên ngoài, sự an toàn và tĩnh mịch của kết giới thực sự là đáng sợ, chất lỏng màu lam đã hấp thu hết thảy những âm thanh cho dù là nhỏ nhất.

Hết sức thận trọng, Ngả Mễ cùng với Oánh rốt cuộc cũng sánh vai nhau bước lên bậc thang.

Vào thời khắc này, toàn bộ huyễn giới đột nhiên sáng bừng lên, một đạo quang mang mãnh liệt từ nơi sâu thẳm nhất trong huyễn giới phát ra, quả thực khiến cho bất kỳ ai cũng không thể mở to mắt ra được. Từ bốn phía đám tinh linh dưới quang mang chiếu rọi tựa như một đợt sóng lớn bị kích động, theo hướng hào quang xô mạnh ra bên ngoài.

Ngọn sóng lớn vô hình quả thực muốn đem Ngả Mễ cùng với Oánh hất mạnh ra, loại lực lượng như đến từ tự nhiên này bất luận kẻ nào cũng không thể chống đỡ nổi. Ngả Mễ ở giữa không trung gắng sức xoay người, ôm Oánh ở trên không xoay một vòng, đáp thật mạnh xuống đất. Trong nháy mắt lúc vừa tiếp đất, Ngả Mễ bằng tất cả sự nhanh nhẹn của bản thân vốn được tôi luyện một cách khắc nghiệt khi còn nhỏ tại Băng Tuyết sâm lâm, gắng hết sức chuyển mình, ổn định tư thế trên mặt đất.

Trông thì có vẻ như chất lỏng dạng nước chẳng có tí lực nào, nhưng Ngả Mễ bỗng ho khan một tiếng, cú ngã lần này nặng hơn nhiều so với mọi lần.

Khóe mắt Ngả Mễ đột nhiên thấy phía bên phải một mảng chất lỏng màu lam hóa thành hình người, rồi sau một động tác, tay phải vung lên bỗng xuất hiện một thanh đơn kiếm lóe sáng đâm chính diện về phía Ngả Mễ, đơn kiếm dạng nước chiết xạ ra quang mang mãnh liệt, bức cho mắt Ngả Mễ sinh đau. Hắn ôm chặt lấy Oánh lăn 2 vòng dưới đất, tiếng kiếm đâm xuống đất mặc dù bị chấp lỏng hấp thụ, nhưng thông qua mặt đất vẫn có thể cảm nhận được nhát kiếm đâm xuống đất kia mạnh đến thế nào.

Đạo kiếm quang thứ 2 tiếp tục từ một hướng khác phóng tới, lại là một mảng chất lỏng màu lam hóa thành hình người, Ngả Mễ một tay múa Băng Nhận giáng thật mạnh xuống thân kiếm, mượn lực truyền đến rồi khẽ xoay người một vòng, ôm thân thể Oánh phóng lên đứng thẳng dậy.

Hai hình nhân dạng chất lỏng tựa như có ý thức, hơi khựng lại một chút, hiển nhiên là không ngờ kiếm thủ này vừa rồi ở trong hoàn cảnh thất thế như vậy vẫn có thể đào thoát thành công. Đơn thủ trường kiếm chớp lên một cái rồi biến ảo thành song thủ đại kiếm, hình nhân huy vũ trường kiếm một phải một trái đánh về phía Ngả Mễ, hành động vừa rồi của hắn đủ để hấp dẫn sự chú ý của những người có mặt.

Lúc này, tinh linh kiếm trên Băng Nhận đã biến mất vô ảnh vô tung; thủy, phong, băng 3 hệ tinh linh trung lập tại kết giới này căn bản không thể cảm nhận được, thứ duy nhất mà Ngả Mễ có thể giữ lại để phát huy chỉ có những kỹ năng cơ bản của kiếm sĩ. Dưới áp lực cực lớn khiến cho tốc độ trường kiếm của Ngả Mễ còn nhanh hơn so với bình thường, như tia chớp giữa không trung vạch ra 5 đạo tàn tượng kiếm, hiển nhiên, đây là điều mà kết giới tinh linh không thể tưởng tượng ra nổi, 1 thiếu niên kiếm sĩ lại có thể xuất ra 5 đạo tàn ảnh, điều này tượng trưng cho kiếm sĩ cấp cao. Trường kiếm của 2 kết giới tinh linh đều bổ vào tàn tượng, Ngả Mễ lợi dụng sơ hở trong nháy mắt này, nhún người nương theo tàn tượng kiếm nhảy ra ngoài, Băng Nhận xoay ngược lại hướng về phía tinh linh bên phải, tinh linh trường kiếm cũng rất nhanh thoát ra khỏi sự trói buộc của tàn tượng kiếm, vung lên không ngăn cản trường kiếm của Ngả Mễ.

Tinh linh bên trái đồng thời cầm kiếm đâm về phía sau lưng Ngả Mễ.

Tựa như có mắt ở sau gáy, Ngả Mễ không hề để ý tới trường kiếm phía trước mặt, chẳng chút do dự lùi lại phía sau một bước, nghiêng người né tránh trường kiếm đang đâm tới, tiếp theo tựa mạnh người vào kết giới tinh linh ở phía sau, cùi chỏ thúc mạnh vào mạng sườn của tinh linh, chân phải dậm mạnh dẫm chặt lên chân của tinh linh, Băng Nhận vẽ nên một vòng cung nhỏ hình bán nguyệt đâm mạnh vào đùi của kết giới tinh linh.

Tinh linh ở phía chính diện vung kiếm vừa mới chuẩn bị xông tới cứu, bỗng thấy 2 đoản tiễn ở giữa không gian màu lam đồng thời bắn ra vẽ nên những tia chớp màu xanh biếc bắn về phía ánh mắt của hắn, tinh linh dùng trường kiếm ngăn đoản tiễn lại, bất đắc dĩ nhìn đồng bọn run lên bần bật rồi biến mất ngay tại trận.

Ngả Mễ quay sang Oánh gật gật đầu, ánh mắt đã nói thay cho tất cả.

Tiếp theo múa kiếm nhằm về phía kết giới tinh linh, kết giới tinh linh tương tự cũng lập tức múa trường kiếm, thông qua tiếp xúc vừa rồi, kết giới tinh linh đã phát hiện ra rằng kiếm sĩ trước mặt này không chỉ có tàn tượng của cao cấp kiếm sĩ, mà sự nhanh nhẹn còn vượt xa cả kiếm sĩ, bởi vậy nương theo tính chất kết giới mà mình quen thuộc, trường kiếm rất nhanh uốn lượn đối chọi cùng với kiếm của Ngả Mễ.

Cùng là song thủ đại kiếm, ở trong tay Ngả Mễ và ở trong tay kết giới tinh linh lại là 2 loại cảm giác khác nhau, Ngả Mễ thì thu phóng đều trên diện rộng, mỗi kiếm đều sử dụng mũi kiếm để đả thương địch thủ, cố gắng đạt tới một loại khí thế khai sơn; còn trong tay kết giới tinh linh thì cứ như thể là đang sử dụng một chủy thủ nho nhỏ, mũi kiếm có tốc độ cực nhanh thỉnh thoảng lại đâm vào làn kiếm phong nặng tựa thái sơn của Ngả Mễ.

Ngả Mễ đột nhiên nhớ tới lần chỉ giáo gần đây nhất của A Phong, mỗi nhát kiếm khi lực còn chưa đạt tới tận cùng đã lập tức thuận thế chém về phía bộ vị kế tiếp, trường kiếm tốc độ lại tăng lên. Sự thích ứng với tốc độ kiếm của kết giới tinh linh vừa mới được thành lập đã tức thì bị phá tan, phạm vi của song thủ đại kiếm lập tức thu về, bảo vệ thân thể mình trong phạm vi hẹp.

Toàn bộ kết giới kiếm cũng cảm nhận được loại biến hóa này, sau 1 trận trầm mặc, Ngả Mễ một kiếm chém vào khoảng không, kết giới tinh linh vốn đang ở vị trí nọ chống đỡ bỗng tương tự biến mất một cách thần bí.

Lúc này, Ngả Mễ cùng với Oánh bỗng phát hiện ra, trong toàn bộ kết giới đã ngập tràn ánh sáng, ở cuối kết giới, cách chỗ họ đứng ước chừng 15 mét, có một cái bàn màu xanh biếc, trên bàn có cắm một thanh song thủ đại kiếm màu xanh biếc dài chừng 1,5 mét, trên mặt bàn có khắc 6 chữ to: “Trạm Lam Vẫn Thạch Cự Kiếm”.

Hả? Ngả Mễ nheo mắt nhìn kỹ, mới phát hiện ra đây căn bản không phải là thần kiếm Lưu Huỳnh.

Nếu như không có Oánh, hắn nhất định sẽ thử xem vận khí của mình như thế nào, nhưng để cho cô gái mà mình yêu thương nhất vì một thanh trường kiếm vốn căn bản chẳng liên quan gì tới mục đích lại phải cùng phiêu lưu, hắn bất luận thế nào cũng không muốn, mạo hiểm như vậy hắn không thể chịu nổi.

Ngả Mễ khẽ kéo tay áo Oánh: “Không phải thứ này, chúng ta đi thôi!”

/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status