Dịch: Thanh Hoan
Lại nói, khi ý chỉ thông báo Đế Hậu Đại chu lại sắp cùng nhau vào triều được ban ra thì Tĩnh Viễn Hầu ở bên kia cũng khỏi bệnh, chân cũng không đau, mắt cũng không sưng. Giờ Tý hắn đã đứng ngoài cửa cung chờ giờ vào triều. Tin tức truyền vào trong cung làm cả đám người cười lăn cười bò.
Khánh Đức Đế rất điên tiết, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cười một tiếng cho qua, chưa bị ảnh hưởng gì, lại tiếp tục căn dặn thị nữ thay nàng xử lý mấy chuyện làm ăn ở Trú Mã Than. Đến giờ vào triều, hai người mặc vào trang phục của Đế Hậu dẫn theo một đoàn ba bốn mươi người vây quanh đi về phía điện Triều Dương. Cung nhân của Lễ Tư đánh chín tiếng roi xong, Đế Hậu chậm rãi sánh vai bước lên bảo tọa trong tiếng cung nghênh của đám đại thần.
Khánh Đức Đế đi trước, bình tĩnh lại không mất uy nghiêm đảo qua đám đại thần đang quỳ lạy, còn dừng mắt ở chỗ Tĩnh Viễn Hầu một lát, hắn chưa tỏ vẻ không vui, còn nói bình thân rất bình thường. Đám đại thần tạ lễ xong mới đứng dậy, phần lớn bọn họ đều kính cẩn cúi đầu đứng vào vị trí của từng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám mạo hiểm xúc phạm thiên nhan.
Ngoại trừ Tĩnh Viễn Hầu, hắn trắng trợn ngẩng đầu lên nhìn quanh, dù chỉ là qua một lớp kim sa hơi mỏng kia, hắn cũng có thể nhìn đến thất thần. Bên phía Tam Công Cửu Khanh có người hừ hừ mấy tiếng, nhắc nhở hắn chú ý. Lúc giương mắt lên lần nữa, đã thấy mặt Khánh Đức Đế vừa đen vừa âm trầm, có thể sánh ngang với bầu trời đêm mùa hạ trước cơn mưa.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy rất thú vị, cách rèm kim sa nàng nhìn Tĩnh Viễn Hầu một phen, vị quý công tử thanh danh trải rộng Đại Đô này đã bỏ được một thân thịt mỡ năm xưa, khuôn mặt đoan chính, trường thân ngọc lập, ngược lại có mấy phần khí độ nhẹ nhàng. Mấy năm trước, Tĩnh Viễn Hầu an an phận phận ở trong đất phong, ngoan ngoãn làm Tiêu Dao Vương. Trong mấy năm Khánh Đức Đế ngự giá thân chinh này, hắn và người của phủ hắn mới bắt đầu hoạt động, tai họa từ Nam ra Bắc.
Tên Chu Đạm này về bản chất chính là một kẻ bỉ ổi háo sắc, ỷ vào cái danh Tĩnh Viễn Hầu và túi tiền ánh vàng lấp lánh xây lên một cái lồng giam lãng mạn, đi đến đâu là ký gửi hạt giống tình yêu đến đó, đùa bỡn tình cảm quý nữ danh môn, lừa gạt từ Yên Thành, một đường chạy thẳng đến Đại Đô. Hắn còn lấy được cái danh hào đa tình phong lưu nữa, danh tiếng có thể nói là có một không hai.
Đối với loại hoa hoa công tử khoác da người nhưng bản chất lại là một tên ác ôn như Chu Đạm, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cho hắn một chút chú ý sau đó không dây dưa nhiều nữa. Nàng dồn tâm sức vào kẻ đứng đối diện Tần Quan Nguyệt: Một người đàn ông đầu trọc mặc áo tăng.
Người này có khuôn mặt thanh nhã tuấn tú, hai mắt sâu thẳm ẩn chứa thứ ánh sáng không dễ nắm bắt. Hắn khẽ khom người, tay phải cầm một chuỗi Phật châu, tay trái khép lại đặt ngay ngắn trước ngực. Nhìn không ra tuổi thật của hắn là bao nhiêu, khí chất toát ra từ trên thân hắn mang đến cho người ta một cảm giác như tâm linh được gột rửa vậy.
Đứng ngang hàng với đế sư Tần Quan Nguyệt, một bên trái một bên phải, vị tăng nhân này rất thẳng thắn, giọng nói lạnh nhạt, khí độ không thua kém mảy may.
Không biết người này có quan hệ gì với Tần Quan Nguyệt, và Chu Thừa Hi đặt hắn ở vị trí cao như vậy để làm gì. Ám vệ còn chưa đưa tư liệu về tăng nhân này cho nàng, trong lòng nàng cũng không thể dự đoán được gì, nỗi nghi hoặc ấy cứ quẩn quanh trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa mấy vòng. Nàng chuyên tâm suy nghĩ đến mức không nghe thấy câu hỏi của Khánh Đức Đế.
Chu Thừa Hi lên giọng: “Hoàng hậu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa thu lại suy nghĩ, hai mắt nghiêng nghiêng nhìn qua thượng thư Công Bộ đang khom người đứng dưới đài kia, khẽ hỏi: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
“Tiền thượng thư dâng sớ muốn mượn hồng y đại pháo dùng một cái, ý hoàng hậu ra sao?”
Ánh mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa bất giác lướt qua Tần Quan Nguyệt, sau đó lại đảo qua một đám quan viên trẻ tuổi đứng sau lưng lão. Ai nấy đều thản nhiên như vậy, ngược lại càng khiến nàng trông có vẻ không đủ rộng rãi. Nàng nhẹ nhàng nhếch môi điều chỉnh cơ mặt, trả lời rất miễn cưỡng: “Ngày đó có người phóng hỏa thiêu Trú Mã Than, bản vẽ đã bị hủy rồi.”
Thượng thư Công Bộ kia vẫn không buông tha, tiếp tục xin chỉ: “Vì ba mươi vạn tướng sĩ tiền tuyến, xin hoàng hậu nương nương tiết lộ tung tích của thầy cơ quát nhà họ Thái.”
“Đúng là bản cung có đưa người từ Trú Mã Than ra..." Thượng Quan Mẫn hoa cố ý ngừng lại, không hề ngạc nhiên khi thấy mặt mũi những nhân sĩ có biết đến chuyện này có nhúc nhích, còn hồi hộp tỏ vẻ lắng nghe nữa chứ. Nàng lại cười, ác ý bổ sung: “Chỉ tiếc, chết hết ở Yến Môn Quan rồi.”
Văn võ bá quan không thiếu người tỏ vẻ thất vọng, cũng có kẻ không tin lời nàng nói, còn có người chưa từ bỏ ý định. Mấy người bắt đầu ồn ào, triều đình bắt đầu ầm ĩ lên.
Lúc này, vị tăng nhân đứng phía tay trái của Thượng Quan Mẫn Hoa niệm một câu nhà Phật: “Trời xanh có đức hiếu sinh, hung khí như vậy bị hủy rồi, quả thật là may mắn cho chúng sinh.”
Tiếng la hét ầm ĩ đột nhiên dừng lại, bọn quan viên nhao nhao lùi về chỗ của mình, vẻ mặt trang nghiêm chờ quân chủ của bọn họ lên tiếng.
Khánh Đức Đế mặt lạnh nhìn đại thần đứng dưới đài bảo: “Trời đông giá rét đã tới, ba mươi vạn tướng sĩ Tây Nam vẫn đang chờ chư vị ái khanh khẳng khái quyên góp tiền.” Thấy bọn họ chậm chạp chưa phản ứng, hắn đột nhiên vỗ vào tay cầm của ngai vàng, mắng to thần tử của hắn ăn bổng lộc quốc gia, đã không thể giải quyết khó khăn của đất nước còn đi khó xử một nữ tử làm mất hết mặt mũi của nam tử Đại Chu.
Chu Thừa Hi có phải đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe không thì Thượng Quan Mẫn Hoa không thể khẳng định bừa, ngược lại sắc mặt của Tần Quan Nguyệt dưới kia rất là thú vị. Nàng thấy Tần Quan Nguyệt tiến lên trước một bước, dẫn đầu góp ngân phiếu năm ngàn lượng. Những quan viên khác cũng bắt đầu tốp năm tốp ba nhận lời quyên góp, mệnh giá lớn nhất không quá ba vạn lượng, mà ba vạn lượng này còn là do Tĩnh Viễn Hầu giàu kếch xù kia quẳng ra.
Chỉ chốc lát sau, cung nhân thống kê xong số tiền quyên góp, bỏ đi số lẻ báo lại: Năm vạn có thừa.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười mà như không cười, mắt liếc Chu Thừa Hi. Khánh Đức Đế chật vật tránh đi ánh mắt nàng. Thì ra mấy năm trước quân phí đi đánh trận đều được ép ra như ép dầu thế này. Đám quan lại đã bị Khánh Đức Đế lấy các loại danh mục quân phí bóc lột đến liêm khiết không còn gì nữa. Chậc, khó trách, Tả Khuynh Thành kia quyên ra mười vạn lượng đã được nhiều người tung hô đến thế.
Có người nghe thấy tiếng Thượng Quan hoàng hậu cười nhạo, ngọn lửa lập tức đốt tới chỗ nàng.
“Không biết hoàng hậu nương nương định quyên ra bao nhiêu?”
“Hoàng hậu nương nương kinh doanh ở Trú Mã Than nhiều năm, vốn liếng chắc chắn phong phú!”
“Tám trăm mười vạn cũng lắm cũng chỉ như một bữa cơm sáng.”
“Bản hầu quyên góp thay cho hoàng hậu nương nương.” Giữa một loạt tiếng chế nhạo của quan viên, giọng của Tĩnh Viễn Hầu rõ ràng là vô cùng khác người, hắn kéo lệnh bài Tĩnh Viễn Hầu kim quang xán lạn đang đeo trên lưng xuống, tượng trưng cho mười vạn lượng bạc, còn nói, bãi triều xong đi phủ Hầu gia đổi lấy ngân phiếu là được.
Khánh Đức Đế tức giận tột độ, đứng phắt dậy quát: “Các ngươi chắc chắn còn có rất nhiều bạc!” Tính tình hỏng bét của hắn lại bắt đầu phát tác, còn giơ một chân lên đá bay cái rương quyên góp đi, ngân phiếu bay lả tả rồi chấp chới rơi xuống mặt đất.
Năm vạn lượng kia chênh lệch quá lớn so với định mức quân nhu của ba mươi vạn tướng sĩ, lớn đến mức có thể xem như mấy lượng bạc mà đám đại thần này quyên ra không đáng kể gì.
Đại thần không một ai dám lên tiếng khuyên can, chỉ dám mượn cớ bệ hạ bớt giận bảo trọng long thể để che giấu lo lắng trong lòng. Thượng Quan Mẫn Hoa thầm than một tiếng, khuyên nhủ: “Bệ hạ, các đại thần đã cố gắng hết sức rồi.”
“Hoàng hậu có cách giải quyết à?”
“Bạc này cũng không phải là không có, khoản tiền bệ hạ ban cho bản cung để tu sửa cung điện còn chưa động đến một đồng nào đâu.” Mặt mũi Khánh Đức Đế khẽ nhúc nhích, Thượng Quan Mẫn Hoa lại đổi giọng, trong giọng nói có thêm nét ưu sầu, mềm mềm yếu yếu: “Chỉ là ba mươi vạn gánh lương thực khẩn cấp này đi đâu tìm đây?”
Bá quan văn võ nghe thấy đã có đầu vào của hơn trăm vạn lượng bác, lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tĩnh Viễn Hầu, dùng hành động nói cho Thượng Quan hoàng hậu rằng, chỉ cần có bạc, lương thực tuyệt đối không phải là vấn đề.
Tĩnh Viễn Hầu hứng lấy lửa giận cao ngút trời của Khánh Đức Đế, hí ha hí hửng chạy ra hành đại lễ với Thượng Quan hoàng hậu, hắn vỗ ngực, hắn có cách lấy được số lượng lớn lương thực từ thương nhân Nam Lương, dù sao mới chỉ là ba mươi vạn gánh, mấy trăm vạn gánh cũng không đáng kể.
Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, muốn nói lại thôi. Tĩnh Viễn Hầu nịnh bợ cũng muốn ra sức làm trâu làm ngựa vì nàng, còn kéo thêm mấy quan viên quan hệ tốt, ý bảo hoàng hậu cứ yên tâm lớn mật mà lên tiếng, không có chuyện gì mà Tĩnh Viễn Hầu hắn không làm được cả.
“Bây giờ hai nước khai chiến…” Thượng Quan Mẫn Hoa ngượng ngùng nói với giọng ngập ngừng: “Giá lương thực lên nhanh, bản cung lo lắng trăm vạn lượng bạc này không mua được mấy gánh lương thực.”
Tĩnh Viễn Hầu lập tức đáp lời, hắn sẽ tính giá đầu vào cho hoàng hậu, kiên quyết không ăn của hoàng hậu nương nương một xu nào.
“Thế nhưng mà, Tĩnh Viễn Hầu làm sao mới cam đoan thương nhân của Nam Lương sẽ bán lương thực cho triều ta thật?”
Tĩnh Viễn Hầu vò đầu bứt tai, suy đi nghĩ lại bắt đầu nói thật, ở chỗ nào đó của Yên Thành kia có rất nhiều lương thực cũ. Mặc dù ăn không ngon, hơi hôi, nhưng lại rất chắc bụng. Thượng Quan Mẫn Hoa lại cẩn thận bảo nàng không tin một chỗ nhỏ xíu như Yên Thành lại có thể trữ được nhiều lương thực như vậy. Thái độ của nàng giống như một thương nhân đủ tư cách, muốn bảo đảm cho quyền lợi của mình được đề lên cao nhất.
Tĩnh Viễn Hầu cũng không nghi ngờ gì nhiều, còn tỏ vẻ nàng nên làm như thế. Hắn lập tức gọi cung nhân đưa bản đồ của Yên Thành đến, dựa vào trí nhớ của mình bắt đầu đánh dấu, chỗ nào có bao nhiêu lương thực đều được ghi chú cực kì rõ ràng.
Thỉnh thoảng lại có quan viên nhìn Tĩnh Viễn Hầu ho khan, chỉ tay, sờ tai để ra hiệu nhưng hai người Đế Hậu chỉ xem như không thấy.
Đợi Tĩnh Viễn Hầu góp đủ một trăm hai mươi vạn lượng tiền lương thực, Thượng Quan Mẫn Hoa mới cười thoải mái, lập tức bảo người đưa khế ước đã sao chép xong cho Tĩnh Viễn Hầu xem qua, cũng đưa cho mấy vị trọng thần trong triều nhìn qua một lượt, xác định hai bên đều tán đồng rồi, Tĩnh Viễn Hầu tỏ lòng trung tâm hiến dâng vì đại nghĩa, vung tay lên ký tên đồng ý. Thượng Quan Mẫn Hoa sai người đi mời tổng quản đại nội đến. Văn tổng quản hai tay dâng kim ấn, đứng trước mặt Tĩnh Viễn Hầu.
“Nương nương đây là ý gì?”
Thượng Quan Mẫn Hoa đầy mặt áy náy hổ thẹn, bảo Tĩnh Viễn Hầu là nàng vừa mới nhớ ra khoản tiền kia đã cầm đi mua binh khí rồi. Hiện giờ trên tay này đến một lượng bạc cũng không có. Nàng hỏi đối phương có thể lấy kim ấn nắm giữ sáu cung của hoàng hậu làm đặt cọc, đợi nàng có bạc sẽ đến chuộc phượng ấn về. “Tĩnh Viễn Hầu, thành thực xin lỗi ngài. Từ ngày bản cung bị thương đến giờ, đầu óc luôn không được minh mẫn, rất hay quên.”
“Nương nương đừng áy náy.” Tĩnh Viễn Hầu ngẩn ngơ đáp lời, cũng giống như bá quan văn võ trong triều đình, hắn bị hành động cướp bóc quang minh chính đại của Thượng Quan Mẫn Hoa dọa cho sợ run.
Điều này đúng là không trách ai được. Đám thần tử kia nghe thấy trên tay hoàng hậu có trăm vạn lượng bạc, một món tiền kếch xù là thế, ai chẳng muốn ăn bớt một chút. Bọn họ định đầu cơ đổi lương thực mới thành chỗ lương thực cũ hết, bán lại với giá cao nên mới vội vã gật đầu cho cái hợp đồng mua bán kia được kí kết xong. Lại không ngờ, Thượng Quan Mẫn Hoa giở ra một chiêu tay không bắt sói, tính hết cả lòng tham lẫn tư tâm của bọn họ vào rồi.
“Thế Tĩnh Viễn Hầu có đồng ý với đề nghị của bản cung không?”
“Nguyện vì hoàng hậu nương nương, dẫu máu chảy đầu rơi cũng không từ!” Tĩnh Viễn Hầu mắt rưng rưng, hứng lấy ánh mắt giết người của đám quan viên, run lẩy bẩy dâng lên bản đồ phân bố kho trữ lương thực cũ.
Khánh Đức Đế quắc mắt hổ oai phong bảo: “Sử Nghiêu nghe lệnh, lập tức vận chuyển lương thực đến Lạc Thành, không được xảy ra vấn đề!”
Thủ lĩnh của Giám Sát Tư Sử Nghiêu bước ra khỏi hàng, nhận lấy bản đồ kia xong hành lễ một cái là lao ra khỏi điện, hành động nhanh chóng, bố trí người ngựa liên quan xuất phát ngay, ngăn cản bất cứ mệnh lệnh di chuyển kho lương nào có thể phát ra từ Đại Đô này.
Lại nói, khi ý chỉ thông báo Đế Hậu Đại chu lại sắp cùng nhau vào triều được ban ra thì Tĩnh Viễn Hầu ở bên kia cũng khỏi bệnh, chân cũng không đau, mắt cũng không sưng. Giờ Tý hắn đã đứng ngoài cửa cung chờ giờ vào triều. Tin tức truyền vào trong cung làm cả đám người cười lăn cười bò.
Khánh Đức Đế rất điên tiết, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cười một tiếng cho qua, chưa bị ảnh hưởng gì, lại tiếp tục căn dặn thị nữ thay nàng xử lý mấy chuyện làm ăn ở Trú Mã Than. Đến giờ vào triều, hai người mặc vào trang phục của Đế Hậu dẫn theo một đoàn ba bốn mươi người vây quanh đi về phía điện Triều Dương. Cung nhân của Lễ Tư đánh chín tiếng roi xong, Đế Hậu chậm rãi sánh vai bước lên bảo tọa trong tiếng cung nghênh của đám đại thần.
Khánh Đức Đế đi trước, bình tĩnh lại không mất uy nghiêm đảo qua đám đại thần đang quỳ lạy, còn dừng mắt ở chỗ Tĩnh Viễn Hầu một lát, hắn chưa tỏ vẻ không vui, còn nói bình thân rất bình thường. Đám đại thần tạ lễ xong mới đứng dậy, phần lớn bọn họ đều kính cẩn cúi đầu đứng vào vị trí của từng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám mạo hiểm xúc phạm thiên nhan.
Ngoại trừ Tĩnh Viễn Hầu, hắn trắng trợn ngẩng đầu lên nhìn quanh, dù chỉ là qua một lớp kim sa hơi mỏng kia, hắn cũng có thể nhìn đến thất thần. Bên phía Tam Công Cửu Khanh có người hừ hừ mấy tiếng, nhắc nhở hắn chú ý. Lúc giương mắt lên lần nữa, đã thấy mặt Khánh Đức Đế vừa đen vừa âm trầm, có thể sánh ngang với bầu trời đêm mùa hạ trước cơn mưa.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy rất thú vị, cách rèm kim sa nàng nhìn Tĩnh Viễn Hầu một phen, vị quý công tử thanh danh trải rộng Đại Đô này đã bỏ được một thân thịt mỡ năm xưa, khuôn mặt đoan chính, trường thân ngọc lập, ngược lại có mấy phần khí độ nhẹ nhàng. Mấy năm trước, Tĩnh Viễn Hầu an an phận phận ở trong đất phong, ngoan ngoãn làm Tiêu Dao Vương. Trong mấy năm Khánh Đức Đế ngự giá thân chinh này, hắn và người của phủ hắn mới bắt đầu hoạt động, tai họa từ Nam ra Bắc.
Tên Chu Đạm này về bản chất chính là một kẻ bỉ ổi háo sắc, ỷ vào cái danh Tĩnh Viễn Hầu và túi tiền ánh vàng lấp lánh xây lên một cái lồng giam lãng mạn, đi đến đâu là ký gửi hạt giống tình yêu đến đó, đùa bỡn tình cảm quý nữ danh môn, lừa gạt từ Yên Thành, một đường chạy thẳng đến Đại Đô. Hắn còn lấy được cái danh hào đa tình phong lưu nữa, danh tiếng có thể nói là có một không hai.
Đối với loại hoa hoa công tử khoác da người nhưng bản chất lại là một tên ác ôn như Chu Đạm, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cho hắn một chút chú ý sau đó không dây dưa nhiều nữa. Nàng dồn tâm sức vào kẻ đứng đối diện Tần Quan Nguyệt: Một người đàn ông đầu trọc mặc áo tăng.
Người này có khuôn mặt thanh nhã tuấn tú, hai mắt sâu thẳm ẩn chứa thứ ánh sáng không dễ nắm bắt. Hắn khẽ khom người, tay phải cầm một chuỗi Phật châu, tay trái khép lại đặt ngay ngắn trước ngực. Nhìn không ra tuổi thật của hắn là bao nhiêu, khí chất toát ra từ trên thân hắn mang đến cho người ta một cảm giác như tâm linh được gột rửa vậy.
Đứng ngang hàng với đế sư Tần Quan Nguyệt, một bên trái một bên phải, vị tăng nhân này rất thẳng thắn, giọng nói lạnh nhạt, khí độ không thua kém mảy may.
Không biết người này có quan hệ gì với Tần Quan Nguyệt, và Chu Thừa Hi đặt hắn ở vị trí cao như vậy để làm gì. Ám vệ còn chưa đưa tư liệu về tăng nhân này cho nàng, trong lòng nàng cũng không thể dự đoán được gì, nỗi nghi hoặc ấy cứ quẩn quanh trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa mấy vòng. Nàng chuyên tâm suy nghĩ đến mức không nghe thấy câu hỏi của Khánh Đức Đế.
Chu Thừa Hi lên giọng: “Hoàng hậu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa thu lại suy nghĩ, hai mắt nghiêng nghiêng nhìn qua thượng thư Công Bộ đang khom người đứng dưới đài kia, khẽ hỏi: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
“Tiền thượng thư dâng sớ muốn mượn hồng y đại pháo dùng một cái, ý hoàng hậu ra sao?”
Ánh mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa bất giác lướt qua Tần Quan Nguyệt, sau đó lại đảo qua một đám quan viên trẻ tuổi đứng sau lưng lão. Ai nấy đều thản nhiên như vậy, ngược lại càng khiến nàng trông có vẻ không đủ rộng rãi. Nàng nhẹ nhàng nhếch môi điều chỉnh cơ mặt, trả lời rất miễn cưỡng: “Ngày đó có người phóng hỏa thiêu Trú Mã Than, bản vẽ đã bị hủy rồi.”
Thượng thư Công Bộ kia vẫn không buông tha, tiếp tục xin chỉ: “Vì ba mươi vạn tướng sĩ tiền tuyến, xin hoàng hậu nương nương tiết lộ tung tích của thầy cơ quát nhà họ Thái.”
“Đúng là bản cung có đưa người từ Trú Mã Than ra..." Thượng Quan Mẫn hoa cố ý ngừng lại, không hề ngạc nhiên khi thấy mặt mũi những nhân sĩ có biết đến chuyện này có nhúc nhích, còn hồi hộp tỏ vẻ lắng nghe nữa chứ. Nàng lại cười, ác ý bổ sung: “Chỉ tiếc, chết hết ở Yến Môn Quan rồi.”
Văn võ bá quan không thiếu người tỏ vẻ thất vọng, cũng có kẻ không tin lời nàng nói, còn có người chưa từ bỏ ý định. Mấy người bắt đầu ồn ào, triều đình bắt đầu ầm ĩ lên.
Lúc này, vị tăng nhân đứng phía tay trái của Thượng Quan Mẫn Hoa niệm một câu nhà Phật: “Trời xanh có đức hiếu sinh, hung khí như vậy bị hủy rồi, quả thật là may mắn cho chúng sinh.”
Tiếng la hét ầm ĩ đột nhiên dừng lại, bọn quan viên nhao nhao lùi về chỗ của mình, vẻ mặt trang nghiêm chờ quân chủ của bọn họ lên tiếng.
Khánh Đức Đế mặt lạnh nhìn đại thần đứng dưới đài bảo: “Trời đông giá rét đã tới, ba mươi vạn tướng sĩ Tây Nam vẫn đang chờ chư vị ái khanh khẳng khái quyên góp tiền.” Thấy bọn họ chậm chạp chưa phản ứng, hắn đột nhiên vỗ vào tay cầm của ngai vàng, mắng to thần tử của hắn ăn bổng lộc quốc gia, đã không thể giải quyết khó khăn của đất nước còn đi khó xử một nữ tử làm mất hết mặt mũi của nam tử Đại Chu.
Chu Thừa Hi có phải đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe không thì Thượng Quan Mẫn Hoa không thể khẳng định bừa, ngược lại sắc mặt của Tần Quan Nguyệt dưới kia rất là thú vị. Nàng thấy Tần Quan Nguyệt tiến lên trước một bước, dẫn đầu góp ngân phiếu năm ngàn lượng. Những quan viên khác cũng bắt đầu tốp năm tốp ba nhận lời quyên góp, mệnh giá lớn nhất không quá ba vạn lượng, mà ba vạn lượng này còn là do Tĩnh Viễn Hầu giàu kếch xù kia quẳng ra.
Chỉ chốc lát sau, cung nhân thống kê xong số tiền quyên góp, bỏ đi số lẻ báo lại: Năm vạn có thừa.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười mà như không cười, mắt liếc Chu Thừa Hi. Khánh Đức Đế chật vật tránh đi ánh mắt nàng. Thì ra mấy năm trước quân phí đi đánh trận đều được ép ra như ép dầu thế này. Đám quan lại đã bị Khánh Đức Đế lấy các loại danh mục quân phí bóc lột đến liêm khiết không còn gì nữa. Chậc, khó trách, Tả Khuynh Thành kia quyên ra mười vạn lượng đã được nhiều người tung hô đến thế.
Có người nghe thấy tiếng Thượng Quan hoàng hậu cười nhạo, ngọn lửa lập tức đốt tới chỗ nàng.
“Không biết hoàng hậu nương nương định quyên ra bao nhiêu?”
“Hoàng hậu nương nương kinh doanh ở Trú Mã Than nhiều năm, vốn liếng chắc chắn phong phú!”
“Tám trăm mười vạn cũng lắm cũng chỉ như một bữa cơm sáng.”
“Bản hầu quyên góp thay cho hoàng hậu nương nương.” Giữa một loạt tiếng chế nhạo của quan viên, giọng của Tĩnh Viễn Hầu rõ ràng là vô cùng khác người, hắn kéo lệnh bài Tĩnh Viễn Hầu kim quang xán lạn đang đeo trên lưng xuống, tượng trưng cho mười vạn lượng bạc, còn nói, bãi triều xong đi phủ Hầu gia đổi lấy ngân phiếu là được.
Khánh Đức Đế tức giận tột độ, đứng phắt dậy quát: “Các ngươi chắc chắn còn có rất nhiều bạc!” Tính tình hỏng bét của hắn lại bắt đầu phát tác, còn giơ một chân lên đá bay cái rương quyên góp đi, ngân phiếu bay lả tả rồi chấp chới rơi xuống mặt đất.
Năm vạn lượng kia chênh lệch quá lớn so với định mức quân nhu của ba mươi vạn tướng sĩ, lớn đến mức có thể xem như mấy lượng bạc mà đám đại thần này quyên ra không đáng kể gì.
Đại thần không một ai dám lên tiếng khuyên can, chỉ dám mượn cớ bệ hạ bớt giận bảo trọng long thể để che giấu lo lắng trong lòng. Thượng Quan Mẫn Hoa thầm than một tiếng, khuyên nhủ: “Bệ hạ, các đại thần đã cố gắng hết sức rồi.”
“Hoàng hậu có cách giải quyết à?”
“Bạc này cũng không phải là không có, khoản tiền bệ hạ ban cho bản cung để tu sửa cung điện còn chưa động đến một đồng nào đâu.” Mặt mũi Khánh Đức Đế khẽ nhúc nhích, Thượng Quan Mẫn Hoa lại đổi giọng, trong giọng nói có thêm nét ưu sầu, mềm mềm yếu yếu: “Chỉ là ba mươi vạn gánh lương thực khẩn cấp này đi đâu tìm đây?”
Bá quan văn võ nghe thấy đã có đầu vào của hơn trăm vạn lượng bác, lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tĩnh Viễn Hầu, dùng hành động nói cho Thượng Quan hoàng hậu rằng, chỉ cần có bạc, lương thực tuyệt đối không phải là vấn đề.
Tĩnh Viễn Hầu hứng lấy lửa giận cao ngút trời của Khánh Đức Đế, hí ha hí hửng chạy ra hành đại lễ với Thượng Quan hoàng hậu, hắn vỗ ngực, hắn có cách lấy được số lượng lớn lương thực từ thương nhân Nam Lương, dù sao mới chỉ là ba mươi vạn gánh, mấy trăm vạn gánh cũng không đáng kể.
Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, muốn nói lại thôi. Tĩnh Viễn Hầu nịnh bợ cũng muốn ra sức làm trâu làm ngựa vì nàng, còn kéo thêm mấy quan viên quan hệ tốt, ý bảo hoàng hậu cứ yên tâm lớn mật mà lên tiếng, không có chuyện gì mà Tĩnh Viễn Hầu hắn không làm được cả.
“Bây giờ hai nước khai chiến…” Thượng Quan Mẫn Hoa ngượng ngùng nói với giọng ngập ngừng: “Giá lương thực lên nhanh, bản cung lo lắng trăm vạn lượng bạc này không mua được mấy gánh lương thực.”
Tĩnh Viễn Hầu lập tức đáp lời, hắn sẽ tính giá đầu vào cho hoàng hậu, kiên quyết không ăn của hoàng hậu nương nương một xu nào.
“Thế nhưng mà, Tĩnh Viễn Hầu làm sao mới cam đoan thương nhân của Nam Lương sẽ bán lương thực cho triều ta thật?”
Tĩnh Viễn Hầu vò đầu bứt tai, suy đi nghĩ lại bắt đầu nói thật, ở chỗ nào đó của Yên Thành kia có rất nhiều lương thực cũ. Mặc dù ăn không ngon, hơi hôi, nhưng lại rất chắc bụng. Thượng Quan Mẫn Hoa lại cẩn thận bảo nàng không tin một chỗ nhỏ xíu như Yên Thành lại có thể trữ được nhiều lương thực như vậy. Thái độ của nàng giống như một thương nhân đủ tư cách, muốn bảo đảm cho quyền lợi của mình được đề lên cao nhất.
Tĩnh Viễn Hầu cũng không nghi ngờ gì nhiều, còn tỏ vẻ nàng nên làm như thế. Hắn lập tức gọi cung nhân đưa bản đồ của Yên Thành đến, dựa vào trí nhớ của mình bắt đầu đánh dấu, chỗ nào có bao nhiêu lương thực đều được ghi chú cực kì rõ ràng.
Thỉnh thoảng lại có quan viên nhìn Tĩnh Viễn Hầu ho khan, chỉ tay, sờ tai để ra hiệu nhưng hai người Đế Hậu chỉ xem như không thấy.
Đợi Tĩnh Viễn Hầu góp đủ một trăm hai mươi vạn lượng tiền lương thực, Thượng Quan Mẫn Hoa mới cười thoải mái, lập tức bảo người đưa khế ước đã sao chép xong cho Tĩnh Viễn Hầu xem qua, cũng đưa cho mấy vị trọng thần trong triều nhìn qua một lượt, xác định hai bên đều tán đồng rồi, Tĩnh Viễn Hầu tỏ lòng trung tâm hiến dâng vì đại nghĩa, vung tay lên ký tên đồng ý. Thượng Quan Mẫn Hoa sai người đi mời tổng quản đại nội đến. Văn tổng quản hai tay dâng kim ấn, đứng trước mặt Tĩnh Viễn Hầu.
“Nương nương đây là ý gì?”
Thượng Quan Mẫn Hoa đầy mặt áy náy hổ thẹn, bảo Tĩnh Viễn Hầu là nàng vừa mới nhớ ra khoản tiền kia đã cầm đi mua binh khí rồi. Hiện giờ trên tay này đến một lượng bạc cũng không có. Nàng hỏi đối phương có thể lấy kim ấn nắm giữ sáu cung của hoàng hậu làm đặt cọc, đợi nàng có bạc sẽ đến chuộc phượng ấn về. “Tĩnh Viễn Hầu, thành thực xin lỗi ngài. Từ ngày bản cung bị thương đến giờ, đầu óc luôn không được minh mẫn, rất hay quên.”
“Nương nương đừng áy náy.” Tĩnh Viễn Hầu ngẩn ngơ đáp lời, cũng giống như bá quan văn võ trong triều đình, hắn bị hành động cướp bóc quang minh chính đại của Thượng Quan Mẫn Hoa dọa cho sợ run.
Điều này đúng là không trách ai được. Đám thần tử kia nghe thấy trên tay hoàng hậu có trăm vạn lượng bạc, một món tiền kếch xù là thế, ai chẳng muốn ăn bớt một chút. Bọn họ định đầu cơ đổi lương thực mới thành chỗ lương thực cũ hết, bán lại với giá cao nên mới vội vã gật đầu cho cái hợp đồng mua bán kia được kí kết xong. Lại không ngờ, Thượng Quan Mẫn Hoa giở ra một chiêu tay không bắt sói, tính hết cả lòng tham lẫn tư tâm của bọn họ vào rồi.
“Thế Tĩnh Viễn Hầu có đồng ý với đề nghị của bản cung không?”
“Nguyện vì hoàng hậu nương nương, dẫu máu chảy đầu rơi cũng không từ!” Tĩnh Viễn Hầu mắt rưng rưng, hứng lấy ánh mắt giết người của đám quan viên, run lẩy bẩy dâng lên bản đồ phân bố kho trữ lương thực cũ.
Khánh Đức Đế quắc mắt hổ oai phong bảo: “Sử Nghiêu nghe lệnh, lập tức vận chuyển lương thực đến Lạc Thành, không được xảy ra vấn đề!”
Thủ lĩnh của Giám Sát Tư Sử Nghiêu bước ra khỏi hàng, nhận lấy bản đồ kia xong hành lễ một cái là lao ra khỏi điện, hành động nhanh chóng, bố trí người ngựa liên quan xuất phát ngay, ngăn cản bất cứ mệnh lệnh di chuyển kho lương nào có thể phát ra từ Đại Đô này.
/191
|