Vương Chiêu lại lập tức lấy một khăn tay khác cho Lệ Tước Phong.Lệ Tước Phong tiếp nhận khăn tay, nâng tay mềm mại trắng nõn của Cố Tiểu Ngải lên, dùng khăn taylau khô vết máu thật cẩn thận, động tác mềm mỏng nhẹ nhàng, không chạm vào vết thương của cô một chút nào.Lần đầu tiên nhìn thấy Lệ tổng làm một chuyện "dịu dàng" như vậy, Vương Chiêu không khỏi kinh ngạc.Cố Tiểu Ngải liếc nhìn Lệ Tước Phong một cái, chuyển mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, tùy ý để Lệ Tước Phong thay cô lau khô vết máu.Xe chạy đến khu Thủy Thiển Loan, dừng trước biệt thự Lệ gia ——Cố Tiểu Ngải bình tĩnh nhìn biệt thự hoa lệ trước mắt, giống như...... cô đã thật lâu rồi chưa tới nơi này.Lệ Tước Phong kéo tay cô vào trong nhà, còn chưa có vào cửa liền giương giọng hô, "Bảo mẫu, lấy hộp y tế lại đây!""Vâng, Lệ tiên sinh."Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong kéo mạnh ngồi ở trên sô pha, Lệ Tước Phong nâng tay cô lên thổi thổi, gió lành lạnh thổi qua miệng vết thương của cô, thực thoải mái.Cố Tiểu Ngải ngồi thực bình tĩnh, mở tivi ra xem tin tức.Biên tập viên trên màn ảnh phân tích đạo lý rõ ràng, "Chuyện bê bối ngoài hôn nhân của giới đại gia làm oanh động cả nước. Do tội lỗi của thế hệ trước đã làm cho đôi tình nhân trẻ sắp kết hôn lại biến thành anh em cùng cha khác mẹ."......"Sở thị chủ tịch Sở Thiên Minh đã đính chính trước truyền thông, tuyên bố mình không có ngoại tình, càng không có con gái......"Màn hình TV bỗng dưng tối đen thành một mảnh, bị tắt đi."Phanh ——"Lệ Tước Phong điều khiển TV quăng tới, vẻ lo lắng trên mặt dày đặc."Ai cho cô xem tivi hả?!" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, chỉ là nữ giúp việc ở nhà hắn thì xem tin tức cái gì!"......"Cũng không phải cô thích mở TV."Cố tiểu thư đến đây......" Bảo mẫu mang theo hộp y tế vội vàng chạy chậm lại, khi nhìn thấy Cố Tiểu Ngải ánh mắt không khỏi trở nên đồng tình, "Cố tiểu thư muốn ăn chút gì không? Bảo mẫu lập tức nấu cho cô."Nhìn vẻ mặt đồng tình của bảo mẫu, Cố Tiểu Ngải không rõ mình có cảm giác gì nữa, chỉ lắc lắc đầu, "Không được, một chút tôi còn có việc phải làm."Cô đi đóng dấu sơ yếu lý lịch lại một lần nữa.Cô còn muốn tìm việc, cô nhiều việc lắm, không rảnh ở Lệ gia ăn cái gì đâu."Cô mà có chuyện gì để làm chứ?! Ở lại đây cho tôi! Thế nào cũng không cho đi!" Giọng điệu Lệ Tước Phong bá đạo không có một chút uyển chuyển, tay lại cực nhẹ nhàng từ từ sát trùng miệng vết thương cho cô, giống như sợ làm đau cô vậy."Tôi muốn đi tìm việc." Cô có rất nhiều chuyện phải làm, cô không muốn ở lại biệt thự này, không muốn ở một nơi yên tĩnh."Tôi sẽ trả lương cho cô, cô hãy ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi!" Lệ Tước Phong kiêu ngạo cắt đứt lời nói của cô, hoàn toàn không cho cô nói cái gì nữa."......"Cố Tiểu Ngải nghe lời nói bá đạo không ai bì nổi của Lệ Tước Phong cũng không biết nói cái gì nữa, cũng không phản bác được. Bởi vì, cô có nói nhiều hơn nữa, cũng sẽ chỉ bị hắn gạt bỏ đi.Hắn luôn luôn như vậy, chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm người khác có đồng ý hay không, lời hắn nói chính là thánh chỉ, chính là chân lý, ai cũng không thể bác bỏ.Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, chuyên chú thay cô rửa miệng vết thương, cầm lấy băng gạc thật cẩn thận băng cổ tay cô lại, môi mỏng khêu gợi hé mở, "Trong hai ngày, tay cô không được dính nước."Cố Tiểu Ngải rút tay về xoay xoay cổ tay, giống như không có chuyện gì."Tôi đi đây." Giọng thản nhiên của Cố Tiểu Ngải vừa vang lên xong, đã đứng lên muốn đi, còn chưa kịp đứng vững đã bị Lệ Tước Phong kéo quay về trên sô pha, thân mình cao to của hắn đè lên cô.Cố Tiểu Ngải bị ép tới nằm ngửa ở trên sô pha.Lệ Tước Phong nửa quỳ ở bên cạnh người cô, tóc ngắn cụp xuống, một đôi con ngươi đen trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, cũng không có hành động gì tiếp theo nữa.Trong lúc nhất thời, bầu không khí mập mờ giữa hai người lại trỗi dậy.Lệ Tước Phong nhìn chăm chú vào mặt cô dường như đã thật lâu rồi hắn không có thấy, có chút tham luyến, đầu ngón tay mang theo dục vọng mơn trớn mặt cô trắng trong thuần khiết, mắt càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm......"Lệ Tước Phong, buông ra, tôi muốn đi." Giọng lạnh nhạt của Cố Tiểu Ngải đánh gãy bầu không khí căng thẳng.Lệ Tước Phong nhất thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Cố Tiểu Ngải! Cô nghe không hiểu tiếng người sao?!"Hắn cũng đã nói cho cô tiền, cho cô thong thả ở trong nhà, cô còn đi cái gì mà đi chứ?! Đi ra ngoài làm việc chuốc lấy vất vả sao?!Cố Tiểu Ngải lặng im nhìn mặt anh tuấn của hắn, lạnh nhạt hỏi lại, "Vậy anh nghe hiểu tiếng người sao?""Cô......" Lệ Tước Phong tức giận đến cực điểm."Tôi phải đi, nghe hiểu không hả? Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải thập phần kiên trì, trong mắt cũng không có cảm xúc gì, giống như thực bình thản lặp lại một câu vậy thôi."......"Lệ Tước Phong tức giận đến thiếu chút nữa nắm tay lại đánh cô.Cái cô này...... không biết tốt xấu mà. Bây giờ mà đi ra ngoài với cái bộ dáng quỷ quái này có khi bị xe tông cũng không biết chừng, để cho cô đi ra ngoài không phải cho cô đi tìm cái chết sao?!"Bảo mẫu, đem xiềng xích của Cố Tiểu Ngải lấy đến đây!" Lệ Tước Phong lạnh giọng phân phó.Còn muốn chạy đúng không?Hắn sẽ không cho cô đi ra khỏi cửa được!Xiềng xích......Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, mắt vẫn như cũ không có ánh sáng."A?!" Bảo mẫu kinh ngạc há hốc miệng, nhìn về phía mặt Cố Tiểu Ngải không biến đổi ở dưới thân hắn, rất là lo lắng, không khỏi mở miệng nói, "Như vầy đi, Lệ tổng, tôi sẽ trông chừng Cố tiểu thư, không cho cô ấy chạy loạn đâu."Vừa xảy ra chuyện quá lớn như vậy, còn muốn đem Cố tiểu thư xích lại...... một người bình thường làm sao chịu nổi."Nói! Cô có còn đi hay không?!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, nâng lên một tay đè ở trên người của cô, uy hiếp trừng mắt cô.Da thịt mềm mại của cô vẫn như cũ làm cho hắn cảm thấy vừa lòng.Trên người cô mỗi một tấc đều làm cho hắn thích......"Đi." Cố Tiểu Ngải cố chấp nói, trên mặt không có biểu tình gì.Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, tay dùng lực bóp chặt cằm cô, tiếp tục rống cô, "Cố Tiểu Ngải! Còn có đi hay không?!"Giống như nếu cô nói chữ đi thì hắn sẽ bóp chết cô ở trên sô pha.Là một người thức thời cũng biết chịu thua."Đi." Cố Tiểu Ngải lại chỉ nói một chữ như cũ, cô muốn rời đi khỏi nơi này, cô có việc muốn đi làm......Cả người Lệ Tước Phong tức giận không chỗ phát tiết, muốn đánh một quyền trên mặt cô, thật lâu su lại rơi vào trên sô pha."Cố Tiểu Ngải!""Đáp án của tôi vẫn như vậy, tôi còn có việc phải làm, tôi không muốn sống ở chỗ này." Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói. Đối với hắn cô không có phản cảm gì, cũng không có tiếp nhận.Ngực Lệ Tước Phong tức giận càng tụ càng họp lại, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi của cô, hung hăng mà hôn, hận không thể nuốt vào trong bụng.Lúc này đây, Cố Tiểu Ngải không có phản ứng né tránh kịch liệt, tùy ý để cho hắn khóa lại môi của mình.Dường như đã một thế kỷ rồi hắn không có hôn cô vậy.Môi cô ấm áp cùng mềm mại làm cho hắn vừa lòng, làm cho hắn mê muội...... Loại tư vị này hắn rất yêu thích.Lệ Tước Phong giống như là nghiện hôn môi của cô, đầu lưỡi cực nóng thong thả mà đầy kỹ xảo liếm môi của cô, lưu luyến ở mỗi một chỗ......Thấy thế, bảo mẫu yên lặng xoay người rời đi, trong lòng vui vẻ cực hạn.Lệ tiên sinh thật sự là...... rất hẹp hòi......Mấy ngày nay, Lệ tiên sinh ở văn phòng đều trống rỗng......Lệ Tước Phong không coi ai ra gì hôn cô, chưa dừng lại ở đó còn muốn nâng mở môi của cô.Cố Tiểu Ngải không có đóng chặt đôi môi, hắn dễ dàng mở ra, lưỡi Lệ Tước Phong nhanh chóng chui vào, liếm miệng cô ấm áp, làm người ta run rẩy tim đập nhanh......Lệ Tước Phong càng hôn càng điên cuồng, một tay để đến sau đầu của cô làm đầu cô hơi hơi nâng lên, càng thêm nhích lại gần mình, hôn càng ngày càng kịch liệt.Xúc cảm giống như run rẩy chạy khắp tứ chi.Lệ Tước Phong điên cuồng mà hôn cô, lâu dài mà không bỏ qua, một tay mơn trớn cơ thể mềm mại của cô, chung quanh đốt lửa, thiêu đốt kích thích.Cố Tiểu Ngải tùy ý để cho hắn kịch liệt hôn, không có phản kháng, cũng không có đáp lại, trầm mặc thừa nhận.Bỗng dưng, một cảm giác buồn nôn nảy lên đến, cô căn bản không thể ức chế.Cố Tiểu Ngải dùng sức đẩy người Lệ Tước Phong ra, từ trên sô pha đứng lên, che miệng liền chạy vọt vào trong phòng tắm, hình ảnh giống như chạy nạn......"Ọe ——"Chạy vào phòng tắm, Cố Tiểu Ngải ghé vào bồn cầu nôn mửa, nôn ra toàn bộ mì ăn lúc nãy.
/347
|