--> Trong xe còn lưu lại hơi thở hoan ái.Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ điều khiển, bên ngoài tối đen như mực.Trong xe ánh sáng chiếu vào mặt nghiêng anh tuấn của hắn, đường cong hoàn mỹ, mắt thâm thúy trừng phía trước, biểu hiện hắn tính tình không phải quá tốt.Váy cùng áo lông sớm bị hắn xé xuống , không nguyên vẹn không được đầy đủ để trên xe.Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ ngồi xuống, tay cầm lấy áo sơmi hắn mặc vào, mũi lại một lần nữa tràn ngập hương vị của hắn.Thật sự là châm chọc, cô chạy tới nơi này là vì tìm Sở Thế Tu, lại cùng Lệ Tước Phong làm ở trước nhà trẻ.Càng thêm châm chọc là, cô bị giam ở trong nhà trẻ, tới cứu cô lại là người đàn ông cường bạo này, tên nam nhân cô hận thấu xương. . . . . .Nhiều chuyện cười không thể chịu được.Biết cô đã tỉnh, Lệ Tước Phong ngay cả đầu cũng không chuyển một chút, giọng nói lạnh như băng hỏi, "Cô chạy tới nơi này làm cái gì?"Đừng nói với hắn là đến đây lấy tin tức!"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải một bên thủ sẵn nút thắt áo sơmi một bên chần chừ nói, ánh mắt lóe ra nhìn phía ngoài cửa sổ xe tối đen, há miệng thản nhiên nói, "Tôi đến phóng pháo hoa."Lệ Tước Phong thế này mới xoay đầu lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đen như mực như liếc cô, giọng nói lạnh hơn , "Cố Tiểu Ngải, nếu cô dám gạt tôi, tôi cam đoan cô ba ngày đều không xuống giường được."". . . . . ." Ngay cả uy hiếp đều không sạch sẽ, Cố Tiểu Ngải đẩy cửa xe ra đi xuống, "Anh chờ một lát."Cố Tiểu Ngải chạy về chỗ rẽ phòng học lúc nãy, cầm gói pháo hoa to trở về.Lệ Tước Phong đã xuống xe tựa vào trên cửa xe, nửa người trên chỉ tùy ý mặc áo bành tô, hai tay ôm cánh tay nhìn chằm chằm bộ dáng cô vội vàng chạy tới.Cô vóc dáng không cao, mặc áo sơmi hắn ở trên người quả thực có thể làm váy dài, trong lúc chạy, hai cái chân trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, giống như cố ý mê hoặc hắn.Lệ Tước Phong mắt thâm, chờ cô đến gần sát, dùng sức đem cô đặt trên cửa xe, cúi thân xuống hôn môi cô, đầu lưỡi tiến trong miệng của cô mây mưa thất thường."Phanh ——"Gói pháo hoa to trong tay Cố Tiểu Ngải rơi xuống.Tên bạo quân này. . . . . . Hắn nên đi diễn bạo quân trong phim《 Giết 》 , tuyệt đối sẽ rất thích hợp.Một lát, Lệ Tước Phong mới ý vẫn còn chưa hết buông cô ra, tưởng là hắn ở trong này lại muốn cô vài lần, bất quá xem bộ dáng của cô, tùy thời có thể té xỉu ở trong lòng ngực của hắn . . . . . .Cố Tiểu Ngải đỏ mặt, sờ sờ môi mình sưng đỏ, hi vọng đến ngày mai có thể khôi phục trở về.Lệ Tước Phong vẫn trên cao nhìn chằm chằm cô, mắt sắc sâu đậm.Nhìn xem cô một thân không được tự nhiên."Bây giờ trở về không?" Cố Tiểu Ngải hỏi, chợt nhớ tới hắn từ C thị lái xe đến nơi này tìm thời gian rất lâu, không khỏi nói, "Bắt quá tôi lái xe, mở ra đi."Nói xong, Cố Tiểu Ngải đi mở cửa xe, cánh tay bị người đè lại.Lệ Tước Phong đứng ở phía sau cô, ngực sát vào cô, một tay bá đạo ấn cô, mặt hơi hơi thấp tới gần cô, cắn trên vành tai của cô, giọng nói từ tính mang theo mập mờ, "Cố Tiểu Ngải, cô đau lòng cho tôi sao?"". . . . . ."Hôm nay gặp quỷ rồi, giọng nói của hắn làm cho tim cô đập nhanh.Cố Tiểu Ngải đỏ mặt sờ sờ lỗ tai, ra vẻ nghiêm trang nói, "Tôi sợ anh lái xe thời gian dài xảy ra tai nạn xe cộ, tôi thực quý trọng cái mạng nhỏ của mình."Lệ Tước Phong mặt đang cười nhất thời cứng đờ, ngực dán lưng của cô đem cô áp đến trên xe, tay cách áo sơmi vuốt ve cô, giọng điệu có chút uấn giận, "Cố Tiểu Ngải, tình hình thực tế cô phải làm đúng bổn phận nhân tình của mình.". . . . . .Làm đúng bổn phận nhân tình của hắn thật đúng là nhiều."Quy tắc nhân tình sao? Lấy cho tôi đọc thử." Cố Tiểu Ngải ngoài cười nhưng trong không cười nói, thân mình dán lên xe lạnh lẽo quá mức."Sẽ cho cô." Lệ Tước Phong hôn vành tai của cô, thấy cô ở trong lòng ngực của hắn hơi hơi run rẩy mới vừa lòng bỏ ra.Trong vòng một tháng, hắn nhất định chinh phục cô.Cố Tiểu Ngải trong lòng hắn giãy dụa, "Đừng làm rộn, chúng ta trở về đi.""Không trở về C thị , tìm cái khách sạn ở một đêm." Lệ Tước Phong mập mờ vỗ một chút cái mông của cô, hắn chạy ba giờ đường xe mới đến nơi này, thời gian trở về dài như vậy. . . . . . Hắn như thế nào nhẫn nại được?"A."*************************Lệ Tước Phong là một quân vương không nói hai lời, theo hướng dẫn trực tiếp lái xe đến một khách sạn xa hoa đang mở cửa.Thấy Cố Tiểu Ngải chậm chạp không có từ trên xe bước xuống, Lệ Tước Phong nhíu mi, mở cửa xe nhìn nữ nhân ngồi ở tay lái phụ, "Cô là chính mình đi xuống hay là tôi đem cô xuống?". . . . . .Nam nhân này là không có mang kính sao?"Tôi mặc như vậy như thế nào vào khách sạn?" Cố Tiểu Ngải kéo kéo áo sơmi nam trên người, cô như thế này vào khách sạn còn không bị người khác chê cười, da mặt cô cũng không dày như vậy."Thật nhiều chuyện." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, duỗi thẳng tay kéo cô đi ra, ôm ngang cô đi vào khách sạn.