Đối với An Dĩ Phong mà nói, nửa năm thực sự không lâu!
Cuộc sống của hắn vẫn như vậy – Giết người cùng bị người đuổi giết!
Hắn đương nhiên nhớ, nhưng không phải cảm giác thống khổ, chỉ có chút nao lòng, muốn biết cô sống có tốt không, có nhớ hắn hay không, có vì hắn mà rơi lệ?
Đôi khi hắn cũng nằm trên giường nhớ lại cơ thể cô, liền đứng lên ngâm mình trong nước lạnh, uống bình rượu, rồi bình yên đi vào giấc ngủ.
Thất tình, thì ra cũng không đau khổ như hắn từng tưởng tượng, lại càng không giống khi Hàn Trạc Thần cai nghiện sống không bằng chết.
Tim hắn vẫn đập rất vững vàng, thỉnh thoảng hơi đau đớn, nhưng vẫn có thể vượt qua!
Hơn hai tháng sau, trong giới bình ổn trở lại, An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần lại đi trung tâm thể hình luyện quyền. Tất cả lại giống như trước, nghìn ngày nhàm chán như một. Hàn Trạc Thần đã đổi một cô gái khác, mà phải nói rằng mỗi ngày đều đổi một cô.
Luyện quyền xong, An Dĩ Phong cầm chai bia, đứng bên cửa sổ, vừa định uống một hơi giải khát, bỗng một sắc váy vàng nhạt tiến vào tầm mắt hắn.
Chai bia tuột khỏi tay hắn, vỡ toang trên mặt đất mà hắn cũng không hay.
Lòng hắn kinh hoàng, cả người như nóng lên, cả ánh mắt đều bị thiêu đốt.
Hai tháng không gặp, cô vẫn giống như ngày đầu gặp nhau, làn tóc bay bay trong gió, váy dài dịu dàng, tỏa ra một nét mảnh mai yếu ớt.
Giữa trưa nắng, cô đứng ở cửa trung tâm thể hình, một lần lại một lần nhìn tờ giấy trong tay, người khẽ run lên ...
Hắn đứng trên lầu không rời tầm mắt, xa xôi nhìn, giống như cầu vồng trên bầu trời ngày trước.
Không biết khi nào thì Hàn Trạc Thần đến bên người hắn: “Tôi đi trước, cậu từ từ giải quyết!”
“Thần ca, anh bảo cô ấy đi đi, em đã nói không còn gì.”
“Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, ngày mai cô ta có thể lại đến.”
Hắn không biết, hắn nên nói gì? cợt nhả trêu chọc vài câu, hỏi xem cô có việc gì cần hắn giúp? Hay là vẫn nên chân thành hỏi cô: Hai tháng vừa qua thế nào?
Có ý nghĩa gì?!
“Có thuốc không?”
Hàn Trạc Thần cầm một điều đưa cho hắn, giúp hắn châm lửa. “Đã cắt đứt thì nên quyết đoán.”
Hắn hít sâu một hơn, nhả khói, hơi đau xót, “Để cho em nhìn thêm một lát ...”
Không phải hắn không quả quyết, mà hắn biết lúc này nếu kết thúc, sau này hắn không còn cơ hội có thể gặp lại cô.
Hút xong một điêu thuốc, hắn kinh hoàng nhận ra lòng vẫn không thể bình tĩnh, Hàn Trạc Thần lại đưa cho hắn một điếu.
Hắn nhận lấy, thấy dưới lầu cô nhẹ nhàng xoay người, hắn nghĩ cô rời đi, có một cảm giác muốn lao xuống ôm chặt lấy. Nhưng cô không đi, cô tựa vào một gốc cây lớn, trên mặt cũng không có một chút chờ đợi lo âu.
Cuối cùng hắn quyết tâm, đưa tay kéo cô gái bên cạnh Hàn Trạc Thần vào lòng, ôm lấy, “Người đẹp! Chốc nữa phối hợp một chút.”
Cô gái cười ngọt ngào rúc vào hắn, “Em hiểu!”
...
An Dĩ Phong đi xuống lầu, trong cái nhìn chăm chú của Tư Đồ Thuần, một bước lại một bước tiến về phía trước.
Cô chậm rãi lại gần, nhưng hắn làm như không phát hiện, lướt qua người cô. Lúc đi qua, hắn lại cảm nhận được mùi hương quen thuộc đó, so với thuốc mê còn mạnh hơn gấp ngàn lần, như làm hắn mất đi tri giác.
“An Dĩ Phong!” Cô kêu tên của hắn, giọng nói khẽ run thiếu chút nữa làm hắn chạy lại ôm lấy cô, cũng may, tri giác còn chưa kịp khôi phục.
Hắn chậm rãi xoay người, cánh tay không tự giác co lại, cô gái bên cạnh càng tiến sâu vào trong lòng hắn.
Cô nhìn cô gái đó, đôi mắt hiện lên một tia tức giận, lại rất nhanh trầm ổn xuống.
“Anh còn yêu em sao?” Cô khó khăn mở miệng.
Không yêu! Hai chữ mà thôi, nhưng đối mặt với đôi mắt trong suốt như nước của cô, hắn thế nào cũng không thể nói ra miệng.
Rất lâu sau, hắn mới áy náy nói một câu: “Xin lỗi!”
Cô lui về phía sau từng bước, nắm chặt tờ giấy trong tay, hắn không thấy rõ bên trên viết gì, chỉ thấy trên đó có một hình gì kì quái.
Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào im lặng.
Cô gái trong lòng hắn rất biết phối hợp, trong tình huống lúng túng này, thanh thanh hỏi hắn: “Phong, cô ta là ai? Không phải anh nói cả đời này chỉ yêu mình em sao?”
Mẹ kiếp, một câu phối hợp tuyệt làm sao.
Hắn quay đầu, cười khổ xoa xoa khuôn mặt xa lạ, nhưng đối mặt với một người chưa từng quen biết này, hắn lại dễ dàng mà nói, “Đúng vây! Anh chỉ yêu mình em ...”
“Chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Hắn nhìn thoáng gương mặt cô tái nhợt, môi dưới bị cắn đến đỏ hồng, nhìn mảnh giấy nhàu nát trong tay cô, tim hắn như rỉ máu, trên cơ thể không nơi nào không đau.
Hắn thề, nếu cô chạy đến, ôm thắt lưng hắn nói: “Phong, em yêu anh, anh đừng bỏ rơi em ...” Hắn tuyệt đối không chống đỡ nổi, hắn sẽ liều ĩnh ôm cô không buông tay, cũng không chối bỏ.
Nhưng cô không làm vậy, cô cúi thấp đầu, khi ngẩng mặt đã bình thản mỉm cười.
“Em đã từng nói, yêu anh, em không hối hận!”
Xoay người, phóng khoáng bước đi ...
Gió thổi làn váy phiêu phiêu, dù cô đơn, dù bất lực, dù đau khổ đến tận cùng nhưng cô không lưu lại trong trí nhớ hắn một giọt nước mắt.
Là hắn theo đuổi cô, hắn làm lung lay trái tim cô. Nhưng đến khi cô đem tất cả cho hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn lại vô tình vất bỏ cô, ngay cả một lý do đều không có!
Cô lại dùng một nụ cười cuối cùng, dùng một câu, “Em không hối hận” trả lại cho hắn.
Cho đến lúc đó hắn mới hiểu được, cô bước đi, mang theo tình yêu cả đời hắn.
Sau này, cho dù gặp được người phụ nữ tốt đến đâu, cũng không có cách nào yêu được.
Bởi, hắn còn sống, cũng chỉ là một khối xác không hồn ...
Đêm đó, hắn rõ ràng cảm thấy đau lòng, nhưng dùng cách gì cũng không đè nén xuống được. Hắn không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rằng mình ôm ngực, một lần lại một lần nói: “Xin lỗi! Tiểu Thuần, hãy tìm một người có thể trân trọng em, anh không đáng, không đáng! Anh, ngay cả cầm thú cũng không bằng!”
***
Nửa năm trôi qua.
Giới xã hội đen yên lặng một thời gian bắt đầu nổi sóng ngầm mãnh liệt, sòng bạc, hộp đêm của An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần một lần nữa khai trương. Thế lực bọn họ càng lúc càng lớn, thâu tóm các bến tàu, những người trước kia qua lại cùng Khi Dã cũng lần lượt tìm đến họ tìm chỗ dựa.
Trong giới, hắn cùng Hàn Trạc Thần đã ở một vị trí rất cao, không ai dám gọi thẳng tên hắn, bất cứ ai nhìn thấy đều phải khom người gọi một tiếng “Phong ca!” Nhưng hắn lại ngày đêm nhớ lại mỗi lần cô gọi thẳng hắn một tiếng “An Dĩ Phong...”
Nửa nămtrôi qua, An Dĩ Phong chưa gặp lại Tư Đồ Thuần. Mỗi lần đi luyện quyền, hắn chống hai tay bên cửa sổ, nhớ lại nụ cười của cô ngày hôm đó.
Sau đó tự hỏi chính mình, yêu cô, có hối hận không?
Hắn không biết!
Hắn chỉ biết, nửa năm có thể cai thuốc phiện, nhưng không thể làm cho hắn loại bỏ một thứ cổ độc trong cơ thể mang tên tình yêu kia.
“Có lẽ, cần thêm một thời gian nữa, sẽ ổn thôi.” Hắn tự an ủi chính mình như vậy, một lần lại một lần như vậy khuyên nhủ chính mình.
Sau những huy hoàng, sáng lạn, hắn có một khoảng hư không mệt mỏi như thế.
Có đôi khi, hắn cũng muốn giống như Hàn Trạc Thần, tìm phụ nữ giết thời gian. Nhưng mỗi khi hắn ôm một người phụ nữ xa lạ trong lòng, tiếng Tư Đồ Thuần hờn dỗi lại vang lên.
“Từ hôm nay trở đi, anh là của một mình em ...”
“Không thể, tuyệt đối không thể!”
Hắn cúi đầu cười khổ, trong lòng nói: “Xin em, đừng tiếp tục làm phiền anh ...”
***
Một năm trôi qua.
Mọi điều luôn nằm ở ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai có thể tin Hàn Trạc Thần cùng Lôi lão đại có thể trở mặt, nhưng bọn họ thực sự đã như vậy.
Càng kỳ lạ là, bọn họ chưa bao giờ nhắc đến lý do với bất kì ai.
Ngày sinh nhật An Dĩ Phong 21 tuổi đó, Lôi lão đại kêu An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần đến nhà hắn.
Bọn họ đương nhiên mang rất nhiều thứ đến, còn mang theo hai bình rượu Lôi lão đại thích nhất.
Đáng tiếc tiếp đãi bọn họ không phải là đồ ăn ngon.
Sau khi bọn họ qua cửa lớn, tiếng sắt ầm vang khép lại.
Còn không biết chuyện gì xảy ra, An Dĩ Phong đã bị người giữ lấy một bên, sau đó, mấy tên thuộc hạ của Lôi lão đại tiến đến bên Hàn Trạc Thần bắt đầu giáng đòn.
Hàn Trạc Thần không đánh lại, cũng không cầu xin tha thứ. Cho nên An Dĩ Phong chỉ có thể đứng nhìn trời, yên lặng chờ từng giây trôi qua: một, hai, ba, bốn ...
Bởi trong lòng bọn họ đều biết, nếu Lôi lão đại thực sự muốn lấy mạng Hàn Trạc Thần sẽ lựa chọn dùng dao dùng súng. Sử dụng cách này ... chẳng qua là để hả giận!
Cho đến khi An Dĩ Phong đếm tới năm ngàn hai trăm bốn tám, thủ hạ của Lôi lão đại mới kéo Hàn Trạc Thần đi qua thảm cỏ, đến trước mặt Lôi lão đại.
“Cậu có biết tôi vì sao đánh cậu?” Lôi lão đại hỏi.
Hàn Trạc Thần nói: “Đại ca, em không làm chuyện gì có lỗi với anh.”
Lôi lão đại đem mấy bức ảnh ném lên mặt bàn.
Ảnh chụp rất đẹp, trên nền tịch dương màu đỏ, Hàn Trạc Thần mặc tây trang màu đen quỳ gối trước bia hộ, nhẹ nhàng lau bụi, dưới chân nở rộ những bông cúc trắng thánh khiết. Cảnh sát Vu đứng sau lưng hắn, mắt ứa lệ.
An Dĩ Phong đi qua, nhặt mấy tấm ảnh lên nhìn, thản nhiên cười: “Ai chụp vậy? Kỹ thuật được lắm, rảnh rỗi bảo hắn chụp cho em vài kiểu.”
Khi hắn nói chuyện, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt mỗi người, thấy lái xe của Lôi lão đại có chút vội vã, lòng bàn tay cọ cọ vào bên quần.
Lôi lão đại liếc mắt nhìn An Dĩ Phong một cái, không quan tâm, lại cúi đầu hỏi Hàn Trạc Thần, “Cậu cùng Vu Khải rốt cuộc là có quan hệ gì? Cậu là cảnh sát nằm vùng?”
Hàn Trạc Thần nhìn những người xung quanh mình, cắn răng nói: “Đại ca, em theo anh nhiều năm như vậy, anh còn chưa tin em?”
Bỗng nhiên Lôi lão đại tức giận đứng dậy, đá một cước vào ngực Hàn Trạc Thần, lấy của hắn hai căn xương sườn.
“Cút! Từ giờ về sau đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu!”
An Dĩ Phong thở dài một tiếng, tiến đến đỡ lấy Hàn Trạc Thần, chậm rãi từng bước rời khỏi biệt thự của Lôi lão đại.
Hàn Trạc Thần ôm ngực, hỏi hắn: “Cậu vì sao không đánh tôi mấy quyền?”
“Đợi anh dưỡng thương xong em đánh cũng chưa muộn!”
“Phong, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu tin không?”
Hắn nói: “Em tin!”
Hàn Trạc Thần cười chua sót: “Tôi thật sự coi cậu là anh em, tôi muốn giúp cậu trở thành lão đại thực sự, tôi muốn cậu có thể thực hiện được giấc mộng của mình ...”
“Em biết ...”
Giây phút đó, hắn bỗng nhiên lại nhớ tới Tư Đồ Thuần. Cô hình như cũng nói qua những lời đó: “Anh tin em, em làm tất cả là vì anh, em muốn mau chóng giúp anh loại bỏ Khi Dã, em muốn anh trở thành lão đại thực sự, muốn anh có thể thực hiện giấc mộng của mình. Em muốn anh sống thật tốt ... Tại sao anh không hiểu?”
Nếu có thể, hắn muốn nói với cô một câu: “Anh biết!”
***
Một năm rưỡi sau.
An Dĩ Phong cảm thấy nỗi đau của mình dường như đã hoàn toàn bình phục. Hắn không còn mệt mỏi, không hay nhớ tới Tư Đồ Thuần, cũng không muốn nghe thấy tin tức của cô, thậm chí không muốn nghe người khác nhắc đến cái tên đó.
Hắn nghĩ tất cả đã trôi qua.
Thật ra, tất cả những người trong giới đều biết, Tư Đồ Thuần là ba chữ cấm kỵ, An Dĩ Phong nghe đến cái tên này, một tháng nhất định gặp người mắng người!
Ngay cả Hàn Trạc Thần cũng không có may mắn ngoại lệ!
Có một mùa đông, một mùa đông rất lạnh trong trí nhớ của An Dĩ Phong.
Hắn muốn đến một khu mua một căn biệt thự xa hoa, cách đó một đoạn đột nhiên dừng xe đứng ở giữa đường cái, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Hắn nhìn sau lớp tro bụi trên kính gương chiếu hậu, tay gắt gao nắm chặt vô lăng.
Ở sau kính, Tư Đồ Thuần trong chiếc váy xám ngắn sang trọng, tóc búi cao, gương mặt dịu dàng. Cô cúi đầu hôn đứa bé trong lòng, vẻ mặt hạnh phúc giao cho Trình Bùi Nhiên bên người, Trình Bùi Nhiên đỡ lấy đôi vai yếu đuối của cô, giúp cô ngồi vào xe, lại cẩn thận trả đứa bé lại ....
Một màn trước mắt, trái tim hắn như co lại, đau, đau đến mất đi tri giác.
Cô đã lấy người đàn ông nên lấy! Cô có con! Cô rất hạnh phúc!
Hắn nên vui mừng thay cho cô, nhưng là, trước mắt hắn luôn hiện lên hai người bọn họ cùng nhau ... Người đàn ông đó ở trong cô ...
Hắn thậm chí có thể nghe rõ tiếng cô rên rỉ ... như bọn họ ngày hôm ấy...
Đêm hôm đó An Dĩ Phong uống rất nhiều rượu. Hắn ghé vào vòi hoa sen, mở nước tạt vào mặt mình, nhưng hắn không thể tỉnh táo được, không thể xóa đi nụ cười ngày hôm nay hắn thấy, cũng không thể làm cho mình hít thở được bình thường, cũng không có cách nào đối mặt với sự tan biến của tia hi vọng cuối cùng sót lại trong hắn – mười năm hẹn ước hư vô.
Hàn Trạc Thần đứng ở trước cửa nhìn hắn, “Lúc này đã hết hi vọng chưa?”
Hắn lắc mạnh đầu, “Thần ca, em không làm xã hội đen, em muốn làm cảnh sát!”
“Đi con đường này, chúng ta không thể quay đầu!”
“Em muốn gặp lại cô ấy, em muốn hỏi cô ấy: có sống tốt không?”
“Có ý nghĩa gì sao?”
“......”
Cuối cùng hắn vẫn đi, đứng ở dưới tầng lầu xa hoa, nhìn mỗi ngọn đèn bên cửa sỗ, mỗi tấm rèm ấm áp ....
Một gia đình hạnh phúc, đây là thứ hắn chưa bao giờ có.
Hắn chưa từng mua một ngôi nhà, bởi hắn chuyểnhỗ ở có khác gì thay quần áo. Những lần về nhà so ra còn ít hơn số lần qua đêm trên sôfa ở hộp đêm. Hắn cũng từng mơ ước có một gia đình. Không cần mỗi đêm đều sáng đèn đợi hắn trở về, cho dù chỉ để hắn nấu mì ngon, đợi người con gái mình yêu trở về hắn đã thấy thỏa lòng.
Nhưng sau khi gặp Tư Đồ Thuần, một ước mơ nho nhỏ này biến thành ảo vọng xa vời. Hắn đành phải đem nó giấu vào trong lòng, giấu cho đến lúc phát hiện ... đúng, chỉ là ảo vọng xa vời mà thôi.
Cũng may cô là người phụ nữ thông minh lại lý trí, hiểu được những gì mình có thể, những gì là hạnh phúc.
Cũng may những gì hắn không thể cho cô, người khác có thể làm được.
Hắn xoay người, quần áo màu đen dưới ngọn đèn đường càng thêm u ám, nụ cười nhợt nhạt trên môi hắn tan ra trong bóng đêm.
Giọng nói hắn mang theo chút tự giễu: “Trình phu nhân ... Chúc mừng em! Chúc mừng em sau này trên bia mộ không phải khắc tên tôi ...”
Hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi, bật lửa, ngọn lửa run lên rrong gió, chiếu đến giọt nước long lanh đọng trên mắt hắn.
Hắn không biết mình đã đi bao lâu, lúc cồn cùng mỏi mệt đã làm cho hắn khó lòng bước tiếp, một cô gái bám lấy tay hắn, cười hỏi, “Cần em giúp anh sao?”
Trong đầu bỗng có một giọng nói thay hắn trả lời: An Dĩ Phong, anh là của một mình em!
Hắn rút tay, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được hai bước, hắn dừng lại, khi quay đầu không kiềm chế được nhếch miệng cười: “Bao nhiêu tiền?”
Ánh mắt cô gái hoảng hốt một chút, rồi lại cười tươi như hoa: “Bao nhiêu cũng ok, tùy anh!”
Hắn dập thuốc lá, cũng dập tắt luôn hi vọng cuối cùng.
Hắn đối với giọng nói khi nãy trả lời: “Trình phu nhân, hãy yêu thương chồng mình, yêu thương con mình ... Một An Dĩ Phong yêu em, từ hôm nay biến mất trên đời này – đây là điều cuối cùng anh có thể làm vì em!”
Yêu là gì?”
Yêu chính là: Xoay người, để nước mắt rơi xuống trong đêm tối nơi em không nhìn thấy, còn dưới ánh mặt trời ... em nhìn thấy ... là nụ cười hăng hái của anh!
***
Con người là thay đổi!
Hắn cùng Hàn Trạc Thần đã ở trong giới chứng minh câu này là chân lý.
Lôi lão đại bị người hại chết, Hàn Trạc Thần giết cả nhà lái xe của hắn để báo thù. Sau đó, trong giới bắt đầu truyền đi một câu: Hàn Trạc Thần giết người ngay cả ánh mắt cũng không chuyển, An Dĩ Phong đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh hơn ....
Một lần nghe thấy câu này, hắn cười cả một buổi tối, cười đến ngực đau buốt, cười đến nước mắt cũng phải chảy ra!
Cuộc sống của hắn vẫn như vậy – Giết người cùng bị người đuổi giết!
Hắn đương nhiên nhớ, nhưng không phải cảm giác thống khổ, chỉ có chút nao lòng, muốn biết cô sống có tốt không, có nhớ hắn hay không, có vì hắn mà rơi lệ?
Đôi khi hắn cũng nằm trên giường nhớ lại cơ thể cô, liền đứng lên ngâm mình trong nước lạnh, uống bình rượu, rồi bình yên đi vào giấc ngủ.
Thất tình, thì ra cũng không đau khổ như hắn từng tưởng tượng, lại càng không giống khi Hàn Trạc Thần cai nghiện sống không bằng chết.
Tim hắn vẫn đập rất vững vàng, thỉnh thoảng hơi đau đớn, nhưng vẫn có thể vượt qua!
Hơn hai tháng sau, trong giới bình ổn trở lại, An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần lại đi trung tâm thể hình luyện quyền. Tất cả lại giống như trước, nghìn ngày nhàm chán như một. Hàn Trạc Thần đã đổi một cô gái khác, mà phải nói rằng mỗi ngày đều đổi một cô.
Luyện quyền xong, An Dĩ Phong cầm chai bia, đứng bên cửa sổ, vừa định uống một hơi giải khát, bỗng một sắc váy vàng nhạt tiến vào tầm mắt hắn.
Chai bia tuột khỏi tay hắn, vỡ toang trên mặt đất mà hắn cũng không hay.
Lòng hắn kinh hoàng, cả người như nóng lên, cả ánh mắt đều bị thiêu đốt.
Hai tháng không gặp, cô vẫn giống như ngày đầu gặp nhau, làn tóc bay bay trong gió, váy dài dịu dàng, tỏa ra một nét mảnh mai yếu ớt.
Giữa trưa nắng, cô đứng ở cửa trung tâm thể hình, một lần lại một lần nhìn tờ giấy trong tay, người khẽ run lên ...
Hắn đứng trên lầu không rời tầm mắt, xa xôi nhìn, giống như cầu vồng trên bầu trời ngày trước.
Không biết khi nào thì Hàn Trạc Thần đến bên người hắn: “Tôi đi trước, cậu từ từ giải quyết!”
“Thần ca, anh bảo cô ấy đi đi, em đã nói không còn gì.”
“Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, ngày mai cô ta có thể lại đến.”
Hắn không biết, hắn nên nói gì? cợt nhả trêu chọc vài câu, hỏi xem cô có việc gì cần hắn giúp? Hay là vẫn nên chân thành hỏi cô: Hai tháng vừa qua thế nào?
Có ý nghĩa gì?!
“Có thuốc không?”
Hàn Trạc Thần cầm một điều đưa cho hắn, giúp hắn châm lửa. “Đã cắt đứt thì nên quyết đoán.”
Hắn hít sâu một hơn, nhả khói, hơi đau xót, “Để cho em nhìn thêm một lát ...”
Không phải hắn không quả quyết, mà hắn biết lúc này nếu kết thúc, sau này hắn không còn cơ hội có thể gặp lại cô.
Hút xong một điêu thuốc, hắn kinh hoàng nhận ra lòng vẫn không thể bình tĩnh, Hàn Trạc Thần lại đưa cho hắn một điếu.
Hắn nhận lấy, thấy dưới lầu cô nhẹ nhàng xoay người, hắn nghĩ cô rời đi, có một cảm giác muốn lao xuống ôm chặt lấy. Nhưng cô không đi, cô tựa vào một gốc cây lớn, trên mặt cũng không có một chút chờ đợi lo âu.
Cuối cùng hắn quyết tâm, đưa tay kéo cô gái bên cạnh Hàn Trạc Thần vào lòng, ôm lấy, “Người đẹp! Chốc nữa phối hợp một chút.”
Cô gái cười ngọt ngào rúc vào hắn, “Em hiểu!”
...
An Dĩ Phong đi xuống lầu, trong cái nhìn chăm chú của Tư Đồ Thuần, một bước lại một bước tiến về phía trước.
Cô chậm rãi lại gần, nhưng hắn làm như không phát hiện, lướt qua người cô. Lúc đi qua, hắn lại cảm nhận được mùi hương quen thuộc đó, so với thuốc mê còn mạnh hơn gấp ngàn lần, như làm hắn mất đi tri giác.
“An Dĩ Phong!” Cô kêu tên của hắn, giọng nói khẽ run thiếu chút nữa làm hắn chạy lại ôm lấy cô, cũng may, tri giác còn chưa kịp khôi phục.
Hắn chậm rãi xoay người, cánh tay không tự giác co lại, cô gái bên cạnh càng tiến sâu vào trong lòng hắn.
Cô nhìn cô gái đó, đôi mắt hiện lên một tia tức giận, lại rất nhanh trầm ổn xuống.
“Anh còn yêu em sao?” Cô khó khăn mở miệng.
Không yêu! Hai chữ mà thôi, nhưng đối mặt với đôi mắt trong suốt như nước của cô, hắn thế nào cũng không thể nói ra miệng.
Rất lâu sau, hắn mới áy náy nói một câu: “Xin lỗi!”
Cô lui về phía sau từng bước, nắm chặt tờ giấy trong tay, hắn không thấy rõ bên trên viết gì, chỉ thấy trên đó có một hình gì kì quái.
Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào im lặng.
Cô gái trong lòng hắn rất biết phối hợp, trong tình huống lúng túng này, thanh thanh hỏi hắn: “Phong, cô ta là ai? Không phải anh nói cả đời này chỉ yêu mình em sao?”
Mẹ kiếp, một câu phối hợp tuyệt làm sao.
Hắn quay đầu, cười khổ xoa xoa khuôn mặt xa lạ, nhưng đối mặt với một người chưa từng quen biết này, hắn lại dễ dàng mà nói, “Đúng vây! Anh chỉ yêu mình em ...”
“Chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Hắn nhìn thoáng gương mặt cô tái nhợt, môi dưới bị cắn đến đỏ hồng, nhìn mảnh giấy nhàu nát trong tay cô, tim hắn như rỉ máu, trên cơ thể không nơi nào không đau.
Hắn thề, nếu cô chạy đến, ôm thắt lưng hắn nói: “Phong, em yêu anh, anh đừng bỏ rơi em ...” Hắn tuyệt đối không chống đỡ nổi, hắn sẽ liều ĩnh ôm cô không buông tay, cũng không chối bỏ.
Nhưng cô không làm vậy, cô cúi thấp đầu, khi ngẩng mặt đã bình thản mỉm cười.
“Em đã từng nói, yêu anh, em không hối hận!”
Xoay người, phóng khoáng bước đi ...
Gió thổi làn váy phiêu phiêu, dù cô đơn, dù bất lực, dù đau khổ đến tận cùng nhưng cô không lưu lại trong trí nhớ hắn một giọt nước mắt.
Là hắn theo đuổi cô, hắn làm lung lay trái tim cô. Nhưng đến khi cô đem tất cả cho hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn lại vô tình vất bỏ cô, ngay cả một lý do đều không có!
Cô lại dùng một nụ cười cuối cùng, dùng một câu, “Em không hối hận” trả lại cho hắn.
Cho đến lúc đó hắn mới hiểu được, cô bước đi, mang theo tình yêu cả đời hắn.
Sau này, cho dù gặp được người phụ nữ tốt đến đâu, cũng không có cách nào yêu được.
Bởi, hắn còn sống, cũng chỉ là một khối xác không hồn ...
Đêm đó, hắn rõ ràng cảm thấy đau lòng, nhưng dùng cách gì cũng không đè nén xuống được. Hắn không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rằng mình ôm ngực, một lần lại một lần nói: “Xin lỗi! Tiểu Thuần, hãy tìm một người có thể trân trọng em, anh không đáng, không đáng! Anh, ngay cả cầm thú cũng không bằng!”
***
Nửa năm trôi qua.
Giới xã hội đen yên lặng một thời gian bắt đầu nổi sóng ngầm mãnh liệt, sòng bạc, hộp đêm của An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần một lần nữa khai trương. Thế lực bọn họ càng lúc càng lớn, thâu tóm các bến tàu, những người trước kia qua lại cùng Khi Dã cũng lần lượt tìm đến họ tìm chỗ dựa.
Trong giới, hắn cùng Hàn Trạc Thần đã ở một vị trí rất cao, không ai dám gọi thẳng tên hắn, bất cứ ai nhìn thấy đều phải khom người gọi một tiếng “Phong ca!” Nhưng hắn lại ngày đêm nhớ lại mỗi lần cô gọi thẳng hắn một tiếng “An Dĩ Phong...”
Nửa nămtrôi qua, An Dĩ Phong chưa gặp lại Tư Đồ Thuần. Mỗi lần đi luyện quyền, hắn chống hai tay bên cửa sổ, nhớ lại nụ cười của cô ngày hôm đó.
Sau đó tự hỏi chính mình, yêu cô, có hối hận không?
Hắn không biết!
Hắn chỉ biết, nửa năm có thể cai thuốc phiện, nhưng không thể làm cho hắn loại bỏ một thứ cổ độc trong cơ thể mang tên tình yêu kia.
“Có lẽ, cần thêm một thời gian nữa, sẽ ổn thôi.” Hắn tự an ủi chính mình như vậy, một lần lại một lần như vậy khuyên nhủ chính mình.
Sau những huy hoàng, sáng lạn, hắn có một khoảng hư không mệt mỏi như thế.
Có đôi khi, hắn cũng muốn giống như Hàn Trạc Thần, tìm phụ nữ giết thời gian. Nhưng mỗi khi hắn ôm một người phụ nữ xa lạ trong lòng, tiếng Tư Đồ Thuần hờn dỗi lại vang lên.
“Từ hôm nay trở đi, anh là của một mình em ...”
“Không thể, tuyệt đối không thể!”
Hắn cúi đầu cười khổ, trong lòng nói: “Xin em, đừng tiếp tục làm phiền anh ...”
***
Một năm trôi qua.
Mọi điều luôn nằm ở ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai có thể tin Hàn Trạc Thần cùng Lôi lão đại có thể trở mặt, nhưng bọn họ thực sự đã như vậy.
Càng kỳ lạ là, bọn họ chưa bao giờ nhắc đến lý do với bất kì ai.
Ngày sinh nhật An Dĩ Phong 21 tuổi đó, Lôi lão đại kêu An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần đến nhà hắn.
Bọn họ đương nhiên mang rất nhiều thứ đến, còn mang theo hai bình rượu Lôi lão đại thích nhất.
Đáng tiếc tiếp đãi bọn họ không phải là đồ ăn ngon.
Sau khi bọn họ qua cửa lớn, tiếng sắt ầm vang khép lại.
Còn không biết chuyện gì xảy ra, An Dĩ Phong đã bị người giữ lấy một bên, sau đó, mấy tên thuộc hạ của Lôi lão đại tiến đến bên Hàn Trạc Thần bắt đầu giáng đòn.
Hàn Trạc Thần không đánh lại, cũng không cầu xin tha thứ. Cho nên An Dĩ Phong chỉ có thể đứng nhìn trời, yên lặng chờ từng giây trôi qua: một, hai, ba, bốn ...
Bởi trong lòng bọn họ đều biết, nếu Lôi lão đại thực sự muốn lấy mạng Hàn Trạc Thần sẽ lựa chọn dùng dao dùng súng. Sử dụng cách này ... chẳng qua là để hả giận!
Cho đến khi An Dĩ Phong đếm tới năm ngàn hai trăm bốn tám, thủ hạ của Lôi lão đại mới kéo Hàn Trạc Thần đi qua thảm cỏ, đến trước mặt Lôi lão đại.
“Cậu có biết tôi vì sao đánh cậu?” Lôi lão đại hỏi.
Hàn Trạc Thần nói: “Đại ca, em không làm chuyện gì có lỗi với anh.”
Lôi lão đại đem mấy bức ảnh ném lên mặt bàn.
Ảnh chụp rất đẹp, trên nền tịch dương màu đỏ, Hàn Trạc Thần mặc tây trang màu đen quỳ gối trước bia hộ, nhẹ nhàng lau bụi, dưới chân nở rộ những bông cúc trắng thánh khiết. Cảnh sát Vu đứng sau lưng hắn, mắt ứa lệ.
An Dĩ Phong đi qua, nhặt mấy tấm ảnh lên nhìn, thản nhiên cười: “Ai chụp vậy? Kỹ thuật được lắm, rảnh rỗi bảo hắn chụp cho em vài kiểu.”
Khi hắn nói chuyện, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt mỗi người, thấy lái xe của Lôi lão đại có chút vội vã, lòng bàn tay cọ cọ vào bên quần.
Lôi lão đại liếc mắt nhìn An Dĩ Phong một cái, không quan tâm, lại cúi đầu hỏi Hàn Trạc Thần, “Cậu cùng Vu Khải rốt cuộc là có quan hệ gì? Cậu là cảnh sát nằm vùng?”
Hàn Trạc Thần nhìn những người xung quanh mình, cắn răng nói: “Đại ca, em theo anh nhiều năm như vậy, anh còn chưa tin em?”
Bỗng nhiên Lôi lão đại tức giận đứng dậy, đá một cước vào ngực Hàn Trạc Thần, lấy của hắn hai căn xương sườn.
“Cút! Từ giờ về sau đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu!”
An Dĩ Phong thở dài một tiếng, tiến đến đỡ lấy Hàn Trạc Thần, chậm rãi từng bước rời khỏi biệt thự của Lôi lão đại.
Hàn Trạc Thần ôm ngực, hỏi hắn: “Cậu vì sao không đánh tôi mấy quyền?”
“Đợi anh dưỡng thương xong em đánh cũng chưa muộn!”
“Phong, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu tin không?”
Hắn nói: “Em tin!”
Hàn Trạc Thần cười chua sót: “Tôi thật sự coi cậu là anh em, tôi muốn giúp cậu trở thành lão đại thực sự, tôi muốn cậu có thể thực hiện được giấc mộng của mình ...”
“Em biết ...”
Giây phút đó, hắn bỗng nhiên lại nhớ tới Tư Đồ Thuần. Cô hình như cũng nói qua những lời đó: “Anh tin em, em làm tất cả là vì anh, em muốn mau chóng giúp anh loại bỏ Khi Dã, em muốn anh trở thành lão đại thực sự, muốn anh có thể thực hiện giấc mộng của mình. Em muốn anh sống thật tốt ... Tại sao anh không hiểu?”
Nếu có thể, hắn muốn nói với cô một câu: “Anh biết!”
***
Một năm rưỡi sau.
An Dĩ Phong cảm thấy nỗi đau của mình dường như đã hoàn toàn bình phục. Hắn không còn mệt mỏi, không hay nhớ tới Tư Đồ Thuần, cũng không muốn nghe thấy tin tức của cô, thậm chí không muốn nghe người khác nhắc đến cái tên đó.
Hắn nghĩ tất cả đã trôi qua.
Thật ra, tất cả những người trong giới đều biết, Tư Đồ Thuần là ba chữ cấm kỵ, An Dĩ Phong nghe đến cái tên này, một tháng nhất định gặp người mắng người!
Ngay cả Hàn Trạc Thần cũng không có may mắn ngoại lệ!
Có một mùa đông, một mùa đông rất lạnh trong trí nhớ của An Dĩ Phong.
Hắn muốn đến một khu mua một căn biệt thự xa hoa, cách đó một đoạn đột nhiên dừng xe đứng ở giữa đường cái, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Hắn nhìn sau lớp tro bụi trên kính gương chiếu hậu, tay gắt gao nắm chặt vô lăng.
Ở sau kính, Tư Đồ Thuần trong chiếc váy xám ngắn sang trọng, tóc búi cao, gương mặt dịu dàng. Cô cúi đầu hôn đứa bé trong lòng, vẻ mặt hạnh phúc giao cho Trình Bùi Nhiên bên người, Trình Bùi Nhiên đỡ lấy đôi vai yếu đuối của cô, giúp cô ngồi vào xe, lại cẩn thận trả đứa bé lại ....
Một màn trước mắt, trái tim hắn như co lại, đau, đau đến mất đi tri giác.
Cô đã lấy người đàn ông nên lấy! Cô có con! Cô rất hạnh phúc!
Hắn nên vui mừng thay cho cô, nhưng là, trước mắt hắn luôn hiện lên hai người bọn họ cùng nhau ... Người đàn ông đó ở trong cô ...
Hắn thậm chí có thể nghe rõ tiếng cô rên rỉ ... như bọn họ ngày hôm ấy...
Đêm hôm đó An Dĩ Phong uống rất nhiều rượu. Hắn ghé vào vòi hoa sen, mở nước tạt vào mặt mình, nhưng hắn không thể tỉnh táo được, không thể xóa đi nụ cười ngày hôm nay hắn thấy, cũng không thể làm cho mình hít thở được bình thường, cũng không có cách nào đối mặt với sự tan biến của tia hi vọng cuối cùng sót lại trong hắn – mười năm hẹn ước hư vô.
Hàn Trạc Thần đứng ở trước cửa nhìn hắn, “Lúc này đã hết hi vọng chưa?”
Hắn lắc mạnh đầu, “Thần ca, em không làm xã hội đen, em muốn làm cảnh sát!”
“Đi con đường này, chúng ta không thể quay đầu!”
“Em muốn gặp lại cô ấy, em muốn hỏi cô ấy: có sống tốt không?”
“Có ý nghĩa gì sao?”
“......”
Cuối cùng hắn vẫn đi, đứng ở dưới tầng lầu xa hoa, nhìn mỗi ngọn đèn bên cửa sỗ, mỗi tấm rèm ấm áp ....
Một gia đình hạnh phúc, đây là thứ hắn chưa bao giờ có.
Hắn chưa từng mua một ngôi nhà, bởi hắn chuyểnhỗ ở có khác gì thay quần áo. Những lần về nhà so ra còn ít hơn số lần qua đêm trên sôfa ở hộp đêm. Hắn cũng từng mơ ước có một gia đình. Không cần mỗi đêm đều sáng đèn đợi hắn trở về, cho dù chỉ để hắn nấu mì ngon, đợi người con gái mình yêu trở về hắn đã thấy thỏa lòng.
Nhưng sau khi gặp Tư Đồ Thuần, một ước mơ nho nhỏ này biến thành ảo vọng xa vời. Hắn đành phải đem nó giấu vào trong lòng, giấu cho đến lúc phát hiện ... đúng, chỉ là ảo vọng xa vời mà thôi.
Cũng may cô là người phụ nữ thông minh lại lý trí, hiểu được những gì mình có thể, những gì là hạnh phúc.
Cũng may những gì hắn không thể cho cô, người khác có thể làm được.
Hắn xoay người, quần áo màu đen dưới ngọn đèn đường càng thêm u ám, nụ cười nhợt nhạt trên môi hắn tan ra trong bóng đêm.
Giọng nói hắn mang theo chút tự giễu: “Trình phu nhân ... Chúc mừng em! Chúc mừng em sau này trên bia mộ không phải khắc tên tôi ...”
Hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi, bật lửa, ngọn lửa run lên rrong gió, chiếu đến giọt nước long lanh đọng trên mắt hắn.
Hắn không biết mình đã đi bao lâu, lúc cồn cùng mỏi mệt đã làm cho hắn khó lòng bước tiếp, một cô gái bám lấy tay hắn, cười hỏi, “Cần em giúp anh sao?”
Trong đầu bỗng có một giọng nói thay hắn trả lời: An Dĩ Phong, anh là của một mình em!
Hắn rút tay, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được hai bước, hắn dừng lại, khi quay đầu không kiềm chế được nhếch miệng cười: “Bao nhiêu tiền?”
Ánh mắt cô gái hoảng hốt một chút, rồi lại cười tươi như hoa: “Bao nhiêu cũng ok, tùy anh!”
Hắn dập thuốc lá, cũng dập tắt luôn hi vọng cuối cùng.
Hắn đối với giọng nói khi nãy trả lời: “Trình phu nhân, hãy yêu thương chồng mình, yêu thương con mình ... Một An Dĩ Phong yêu em, từ hôm nay biến mất trên đời này – đây là điều cuối cùng anh có thể làm vì em!”
Yêu là gì?”
Yêu chính là: Xoay người, để nước mắt rơi xuống trong đêm tối nơi em không nhìn thấy, còn dưới ánh mặt trời ... em nhìn thấy ... là nụ cười hăng hái của anh!
***
Con người là thay đổi!
Hắn cùng Hàn Trạc Thần đã ở trong giới chứng minh câu này là chân lý.
Lôi lão đại bị người hại chết, Hàn Trạc Thần giết cả nhà lái xe của hắn để báo thù. Sau đó, trong giới bắt đầu truyền đi một câu: Hàn Trạc Thần giết người ngay cả ánh mắt cũng không chuyển, An Dĩ Phong đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh hơn ....
Một lần nghe thấy câu này, hắn cười cả một buổi tối, cười đến ngực đau buốt, cười đến nước mắt cũng phải chảy ra!
/36
|