Tôi chưa bao giờ hi vọng sự khác thường của mình có thể giấu được Draco, cậu ấy luôn kiêu ngạo vì bản thân luôn là trung tâm, ít khi để ý tới bất luận kẻ nào, nhưng đồng thời cậu ấy cũng là một thiếu niên nhạy cảm.
Đó là lí do mà sau khi quay về từ bờ hồ để tránh thời gian bữa sáng, tôi không chút bất ngờ vì thấy Draco đã chờ trong phòng nghỉ.
“Thật là trùng hợp.” Tôi kiên trì chào hỏi, mỉm cười, “Khó có được cậu dậy sớm như thế, Draco.”
“Khó có được? Câu đó nên là mình nói mới đúng.” Draco đứng lên từ trên ghế salon, dài giọng nói, “Hai tháng trở lại đây gặp được cậu vào buổi sáng thật là khó.”
Tôi khô cằn cười.
“Gần đây mình thích đi dạo vào sáng sớm nên không may bỏ lỡ bữa sáng.”
“Có lẽ gần đây cậu luôn biến mất rất nhanh sau khi tan học, không đến giờ giới nghiêm ban đêm không về, là vì yêu thích tản bộ.” Draco gật đầu, cười lạnh một tiếng.
“Cũng không hẳn là thế…” Tôi nói.
“Gần đây cậu luôn đi cùng Harry Potter và Hermione Granger cùng một chỗ.” Draco chăm chú nhìn tôi nói.
“Draco,” tôi nhíu nhíu mày nói, “Họ là bạn của mình. Tụi mình thường xuyên đứng cùng nhau là chuyện rất bình thường.”
“Thật không sai, bọn họ là bạn của cậu, cho dù bọn họ là một nhóm Gryffindor có cậu bé hoàng kim và một Máu Bùn. Cậu có biết mình luôn không can thiệp vào việc đó, cho dù cậu đã làm cho rất nhiều người bất mãn.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy một hồi.
“Từ trước tới nay mình chưa hề quên bản thân là một Slytherin, Draco.”
“Mình chỉ mong cậu không quên. Cậu tình nguyện cùng Gryffindor trong một phòng đọc sách cũng không nguyện ý đứng ở chỗ mọi khi.” Draco hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tôi nói, “Do bọn họ nói gì đó? Merlin ơi, mình nên sớm biết bọn họ sẽ không có đánh giá tốt đẹp gì về mình. Cậu không bị cái gì đáng ghét làm ảnh hưởng chứ?”
“Họ chưa hề. Ai ai cũng biết quan hệ thù địch giữa cậu và bọn họ nên tụi mình ít nói tới cậu.” Tôi nói, “Thái độ của mình với cậu sẽ không chịu ảnh hưởng của bất luận kẻ nào.”
“Như vậy… Cậu có thể nói cho mình biết tại sao một tháng gần đây cậu luôn tránh mình.” Draco một lần nữa ngồi xuống, ôm cánh tay, bày ra dáng vẻ nói chuyện lâu dài.
“Mình tránh né cậu sao?” Tôi vô lực mỉm cười yếu ớt, “Không, đương nhiên không có. Tại sao cậu lại nghĩ như thế chứ?”
“Bởi vì người có mắt đều có thể nhìn ra.” Draco cười lạnh.
Tôi vẫn duy trì nụ cười, môi gắt gao mím lại. Draco thất bại thở dài.
“Nói cho mình biết.” Draco trầm mặc thật lâu, cuối cùng cậu ấy nâng đầu lên, đôi mắt màu lam bụi nhìn tôi đầy hoang mang mà chăm chú nói, “Là mình làm sai cái gì sao?” [Phóng điện cao áp a!!! Ta ngất *ôm ngực*]
Tôi khó chịu muốn chết, tôi có thể cảm giác được Draco đang rất nghiêm túc muốn giải quyết vấn đề giữa chúng tôi mà cậu ấy không biết. Cậu ấy hỏi tôi có phải cậu ấy làm sai hay không, tôi biết đây là nghi vấn của một Malfoy kiêu ngạo có khả năng nén giận.
“Không, Draco, cậu rất tốt.” Tôi bi ai nói, “Vấn đề là của mình.”
“Và cậu không định đem nó nói cho mình biết.”
“Đúng vậy.” Tôi do dự nói, “Ít nhất không phải hiện tại.”
Ánh mắt màu lam bụi của cậu ấy xẹt qua một tia cảm xúc dao động, trong nháy mắt, tôi cho rằng cậu ấy bị tổn thương, điều đó khiến tôi cảm thấy mình là một tên khốn nạn.
Đúng lúc này có học sinh từ kí túc xá đi ra. Draco nhanh chóng đen ánh mắt dời đi.
“Được rồi.” Cậu ấy lạnh nhạt nói, “Tùy ý cậu.”
Sau đó cậu ấy không để ý tôi nữa.
Trong thời gian gần một năm, chúng tôi luôn luôn như hình với bóng, không có Draco bên cạnh, tôi cảm thấy được thời gian rảnh rỗi lập tức nhiều hơn.
Khi không muốn đọc sách, tôi bắt đầu dạo chơi mỗi một chỗ trong Hogwarts. Tôi phát hiện được rất nhiều chỗ lúc trước chưa từng để ý tới, trước kia tôi chưa từng có thời gian mà thăm dò nơi này.
Mà trước kia tôi chưa từng ý thức được Hogwarts cũng không náo nhiệt như trong tưởng tượng của tôi.
Thời tiết hôm nay đặc biệt quang đãng nên khi sắc trời dần tối, tôi đến tháp thiên văn, định dùng thời gian trước khi bắt đầu giờ cấm ban đêm để ngắm sao.
Trong tháp thiên văn sớm đã có người, là Ocil Gourde. Cậu ta ngồi dưới đất, miệng ngậm một que cam thảo, đang ngắm một chút ráng chiều cuối cùng nơi chân trời.
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi đi qua ngồi bên cạnh.
Cậu ta liếc tôi một cái, rút một que cam thảo trong tay ra đưa cho tôi. Tôi cầm lấy bỏ vào miệng cắn, nặng nề thở dài.
“Đừng thở dài, cô sẽ mang tâm tình của tôi phá hư mất.” Cậu ta mơ hồ không rõ nói.
“Tôi nghĩ cảm xúc của cậu đã hỏng rồi.” Tôi nói
“So với cô thì tốt hơn chút. Cô và người thừa kế nhà Malfoy gần đây đang tạm chia tay mà…” Cậu ta đem gì đó trong miệng nuốt xuống, tấm tắc chế giễu nói: “Giữa yêu đương, con gái luôn có đủ loại chuyện buồn phiền.”
“Này,” tôi nhanh chóng mạnh mẽ phản kích nói, “Coi như cũng giống thiếu niên trong khi yêu đương.”
Tôi thắng lợi mỉm cười còn khuôn mặt Ocil thì buồn bực hẳn lên.
Ý thức được chúng tôi đều vì tình cảm mà buồn rầu khiến tôi nhận thức một chút đồng cảm nhỏ bé.
Ráng chiều nơi chân trời dần dần tắt, một mảnh sao sáng lên, màn đêm màu lam che phủ chúng tôi.
Chúng tôi không lên tiếng nhìn bầu trời sao.
Cho tới bây giờ, tôi muốn tìm đến một người để nói hết những buồn phiền làm người ta chán ghét này. Harry và Hermione đều là người bạn tốt, nhưng tôi nghĩ có lẽ họ cũng không hi vọng lắng nghe vấn đề yêu đương của tôi rồi thử giải đáp, bởi vì nó có liên quan tới Draco. Có lẽ trước đó sinh ra vài phần đồng cảm, tôi đột nhiên muốn cùng Ocil nói chuyện.
“Ocil…” Tôi do dự nói, “Làm sao cậu biết… ừm… quan hệ của tôi với Draco?”
“Có ai không biết sao?” Ocil lười biếng trả lời.
“Rất nhiều người cũng biết?” Tôi kinh ngạc nói, “Chúng tôi chưa bao giờ nói cho bất luận ai!”
“Đúng vậy, có lẽ các người không nói cho bất kì ai, nhưng tôi dường như cũng không đến nỗi ngu ngốc. Người khác đương nhiên có thể nhìn ra được.”
“Thật vậy chăng?” Tôi khô cằn nói, “Thật có lỗi, tôi không biết sự tồn tại của tôi lại có thể nổi bật như vậy.”
“Quan hệ của hai người làm cho người ta kinh hãi (kinh ngạc+sợ hãi). Bọn họ còn vì thế mà cá cược nữa.” Ocil ác ý nhe răng cười, “Đánh cuộc các người khi nào thì chia tay.”
Nhất thời tôi cảm thấy có điểm buồn bực. Một lát sau, tôi nói: “Vậy còn cậu?”
“Nếu như cô đang hỏi về cái nhìn của tôi về mối quan hệ của hai người,” Ocil không chút lưu tình nói, “Tôi khuyên cá người nên chia tay sớm một chút.”
Nhất thời tôi cảm thấy sự buồn bực được thi triển thêm bùa khuếch đại.
“Trời đánh anh, chúng tôi đều thích đối phương.”
“Ôi Merlin, thật sự là một tình cảm to lớn khiến tôi muốn rơi nước mắt.” Ocil châm chọc nói, “Cho dù Draco thích cô thật thì cũng vô dụng, ai bảo cô không phải một thuần huyết chứ? Có lẽ có những tiểu gia tộc cũng không rất để ý huyết thống Muggle của cô, nhưng nhà Malfoy không thể không để ý. Tôi đoán, nói không chừng sẽ lập tức có lá thư sấm từ nhà Malfoy, bởi vì bạn gái của Draco lại có dòng máu của Muggle trong người làm cho bọn họ mất mặt.”
“Thật không may, tôi đúng là một thuần huyết.” Tôi lạnh lùng nói.
“Ồ.” Ocil kinh ngạc nhìn tôi, “Tôi nghe nói không phải như vậy.”
“Tôi đúng là thuần huyết, cả dòng họ bên nội và bên ngoại tôi đều là thuần huyết.”
“Vậy tốt lắm.” Ocil lười biếng duỗi thắt lưng một cái, đem cánh tay đặt ở sau đầu, hứng thú mà tẻ nhạt nói tiếp, “Vậy hai người không cần chia tay.”
“Thế nhưng phiền toái giữa tôi và Draco không chỉ là về huyết thống.”
Ocil liếc tôi một cái: “Tôi thật không hiểu cô rối rắm cái gì nữa.”
“Cậu không biết thôi!” Tôi nói, “Địa vị nhà Malfoy! Họ chính là một trong những gia tộc có tiền nhất!”
“Nhà của tôi cũng không kém.” Ocil lầm bầm nói.
Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: “Mà tôi chỉ là người thường, tôi không có xuất thân cao quý. Hơn nữa Draco không giống với cậu, cậu ấy phải có trách nhiệm đối với gia tộc của mình.”
“Không giống như tôi!” Ocil kêu lên, “Cô nói tôi không phụ trách gia tộc! Tôi làm cái gì mà phải đối mặt với chỉ trích như vậy?”
“Bởi vì anh theo đuổi Martina?”
“Merlin cầm bảo kiếm! Tôi theo đuổi Martina thì đâu có liên quan gì đến việc không phụ trách gia tộc!”
“Bình thường hôn nhân của quý tộc không phải đều là đám hỏi của gia tộc sao?” Tôi nói, “Căn cứ vào lợi ích hoặc huyết thống và vân vân để quyết định đối tượng kết hôn.”
“Tôi phải nhắc nhở cô,” Ocil hắt hơi vang dội một cái, anh ta xoa bóp cái mũi nói, “Nghe cô miêu tả mà làm cho người ta cảm thấy hôn nhân của các quý tộc giống như phối giống chó quý của Muggle vậy.”
Tôi không nói chuyện, tương đối vô tội nhìn anh ta. Nhưng mà tôi nghĩ thái độ của mình cũng đủ nói cho anh ta biết, tôi chính là có ý này.
“Khá khen cho sự can đảm của cô, bởi vì cô dám cả gan ở trước mặt một quý tộc bôi nhọ danh dự của tất cả tầng lớp quý tộc.” Ocil kinh ngạc cười to, “Nhưng tôi vẫn phải công bằng mà nói, cô có điều hiểu lầm về các quý tộc.”
“Chỉ mong cậu có thể cởi bỏ hiểu lầm của tôi.” Tôi thở dài nói.
Đó là lí do mà sau khi quay về từ bờ hồ để tránh thời gian bữa sáng, tôi không chút bất ngờ vì thấy Draco đã chờ trong phòng nghỉ.
“Thật là trùng hợp.” Tôi kiên trì chào hỏi, mỉm cười, “Khó có được cậu dậy sớm như thế, Draco.”
“Khó có được? Câu đó nên là mình nói mới đúng.” Draco đứng lên từ trên ghế salon, dài giọng nói, “Hai tháng trở lại đây gặp được cậu vào buổi sáng thật là khó.”
Tôi khô cằn cười.
“Gần đây mình thích đi dạo vào sáng sớm nên không may bỏ lỡ bữa sáng.”
“Có lẽ gần đây cậu luôn biến mất rất nhanh sau khi tan học, không đến giờ giới nghiêm ban đêm không về, là vì yêu thích tản bộ.” Draco gật đầu, cười lạnh một tiếng.
“Cũng không hẳn là thế…” Tôi nói.
“Gần đây cậu luôn đi cùng Harry Potter và Hermione Granger cùng một chỗ.” Draco chăm chú nhìn tôi nói.
“Draco,” tôi nhíu nhíu mày nói, “Họ là bạn của mình. Tụi mình thường xuyên đứng cùng nhau là chuyện rất bình thường.”
“Thật không sai, bọn họ là bạn của cậu, cho dù bọn họ là một nhóm Gryffindor có cậu bé hoàng kim và một Máu Bùn. Cậu có biết mình luôn không can thiệp vào việc đó, cho dù cậu đã làm cho rất nhiều người bất mãn.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy một hồi.
“Từ trước tới nay mình chưa hề quên bản thân là một Slytherin, Draco.”
“Mình chỉ mong cậu không quên. Cậu tình nguyện cùng Gryffindor trong một phòng đọc sách cũng không nguyện ý đứng ở chỗ mọi khi.” Draco hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tôi nói, “Do bọn họ nói gì đó? Merlin ơi, mình nên sớm biết bọn họ sẽ không có đánh giá tốt đẹp gì về mình. Cậu không bị cái gì đáng ghét làm ảnh hưởng chứ?”
“Họ chưa hề. Ai ai cũng biết quan hệ thù địch giữa cậu và bọn họ nên tụi mình ít nói tới cậu.” Tôi nói, “Thái độ của mình với cậu sẽ không chịu ảnh hưởng của bất luận kẻ nào.”
“Như vậy… Cậu có thể nói cho mình biết tại sao một tháng gần đây cậu luôn tránh mình.” Draco một lần nữa ngồi xuống, ôm cánh tay, bày ra dáng vẻ nói chuyện lâu dài.
“Mình tránh né cậu sao?” Tôi vô lực mỉm cười yếu ớt, “Không, đương nhiên không có. Tại sao cậu lại nghĩ như thế chứ?”
“Bởi vì người có mắt đều có thể nhìn ra.” Draco cười lạnh.
Tôi vẫn duy trì nụ cười, môi gắt gao mím lại. Draco thất bại thở dài.
“Nói cho mình biết.” Draco trầm mặc thật lâu, cuối cùng cậu ấy nâng đầu lên, đôi mắt màu lam bụi nhìn tôi đầy hoang mang mà chăm chú nói, “Là mình làm sai cái gì sao?” [Phóng điện cao áp a!!! Ta ngất *ôm ngực*]
Tôi khó chịu muốn chết, tôi có thể cảm giác được Draco đang rất nghiêm túc muốn giải quyết vấn đề giữa chúng tôi mà cậu ấy không biết. Cậu ấy hỏi tôi có phải cậu ấy làm sai hay không, tôi biết đây là nghi vấn của một Malfoy kiêu ngạo có khả năng nén giận.
“Không, Draco, cậu rất tốt.” Tôi bi ai nói, “Vấn đề là của mình.”
“Và cậu không định đem nó nói cho mình biết.”
“Đúng vậy.” Tôi do dự nói, “Ít nhất không phải hiện tại.”
Ánh mắt màu lam bụi của cậu ấy xẹt qua một tia cảm xúc dao động, trong nháy mắt, tôi cho rằng cậu ấy bị tổn thương, điều đó khiến tôi cảm thấy mình là một tên khốn nạn.
Đúng lúc này có học sinh từ kí túc xá đi ra. Draco nhanh chóng đen ánh mắt dời đi.
“Được rồi.” Cậu ấy lạnh nhạt nói, “Tùy ý cậu.”
Sau đó cậu ấy không để ý tôi nữa.
Trong thời gian gần một năm, chúng tôi luôn luôn như hình với bóng, không có Draco bên cạnh, tôi cảm thấy được thời gian rảnh rỗi lập tức nhiều hơn.
Khi không muốn đọc sách, tôi bắt đầu dạo chơi mỗi một chỗ trong Hogwarts. Tôi phát hiện được rất nhiều chỗ lúc trước chưa từng để ý tới, trước kia tôi chưa từng có thời gian mà thăm dò nơi này.
Mà trước kia tôi chưa từng ý thức được Hogwarts cũng không náo nhiệt như trong tưởng tượng của tôi.
Thời tiết hôm nay đặc biệt quang đãng nên khi sắc trời dần tối, tôi đến tháp thiên văn, định dùng thời gian trước khi bắt đầu giờ cấm ban đêm để ngắm sao.
Trong tháp thiên văn sớm đã có người, là Ocil Gourde. Cậu ta ngồi dưới đất, miệng ngậm một que cam thảo, đang ngắm một chút ráng chiều cuối cùng nơi chân trời.
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi đi qua ngồi bên cạnh.
Cậu ta liếc tôi một cái, rút một que cam thảo trong tay ra đưa cho tôi. Tôi cầm lấy bỏ vào miệng cắn, nặng nề thở dài.
“Đừng thở dài, cô sẽ mang tâm tình của tôi phá hư mất.” Cậu ta mơ hồ không rõ nói.
“Tôi nghĩ cảm xúc của cậu đã hỏng rồi.” Tôi nói
“So với cô thì tốt hơn chút. Cô và người thừa kế nhà Malfoy gần đây đang tạm chia tay mà…” Cậu ta đem gì đó trong miệng nuốt xuống, tấm tắc chế giễu nói: “Giữa yêu đương, con gái luôn có đủ loại chuyện buồn phiền.”
“Này,” tôi nhanh chóng mạnh mẽ phản kích nói, “Coi như cũng giống thiếu niên trong khi yêu đương.”
Tôi thắng lợi mỉm cười còn khuôn mặt Ocil thì buồn bực hẳn lên.
Ý thức được chúng tôi đều vì tình cảm mà buồn rầu khiến tôi nhận thức một chút đồng cảm nhỏ bé.
Ráng chiều nơi chân trời dần dần tắt, một mảnh sao sáng lên, màn đêm màu lam che phủ chúng tôi.
Chúng tôi không lên tiếng nhìn bầu trời sao.
Cho tới bây giờ, tôi muốn tìm đến một người để nói hết những buồn phiền làm người ta chán ghét này. Harry và Hermione đều là người bạn tốt, nhưng tôi nghĩ có lẽ họ cũng không hi vọng lắng nghe vấn đề yêu đương của tôi rồi thử giải đáp, bởi vì nó có liên quan tới Draco. Có lẽ trước đó sinh ra vài phần đồng cảm, tôi đột nhiên muốn cùng Ocil nói chuyện.
“Ocil…” Tôi do dự nói, “Làm sao cậu biết… ừm… quan hệ của tôi với Draco?”
“Có ai không biết sao?” Ocil lười biếng trả lời.
“Rất nhiều người cũng biết?” Tôi kinh ngạc nói, “Chúng tôi chưa bao giờ nói cho bất luận ai!”
“Đúng vậy, có lẽ các người không nói cho bất kì ai, nhưng tôi dường như cũng không đến nỗi ngu ngốc. Người khác đương nhiên có thể nhìn ra được.”
“Thật vậy chăng?” Tôi khô cằn nói, “Thật có lỗi, tôi không biết sự tồn tại của tôi lại có thể nổi bật như vậy.”
“Quan hệ của hai người làm cho người ta kinh hãi (kinh ngạc+sợ hãi). Bọn họ còn vì thế mà cá cược nữa.” Ocil ác ý nhe răng cười, “Đánh cuộc các người khi nào thì chia tay.”
Nhất thời tôi cảm thấy có điểm buồn bực. Một lát sau, tôi nói: “Vậy còn cậu?”
“Nếu như cô đang hỏi về cái nhìn của tôi về mối quan hệ của hai người,” Ocil không chút lưu tình nói, “Tôi khuyên cá người nên chia tay sớm một chút.”
Nhất thời tôi cảm thấy sự buồn bực được thi triển thêm bùa khuếch đại.
“Trời đánh anh, chúng tôi đều thích đối phương.”
“Ôi Merlin, thật sự là một tình cảm to lớn khiến tôi muốn rơi nước mắt.” Ocil châm chọc nói, “Cho dù Draco thích cô thật thì cũng vô dụng, ai bảo cô không phải một thuần huyết chứ? Có lẽ có những tiểu gia tộc cũng không rất để ý huyết thống Muggle của cô, nhưng nhà Malfoy không thể không để ý. Tôi đoán, nói không chừng sẽ lập tức có lá thư sấm từ nhà Malfoy, bởi vì bạn gái của Draco lại có dòng máu của Muggle trong người làm cho bọn họ mất mặt.”
“Thật không may, tôi đúng là một thuần huyết.” Tôi lạnh lùng nói.
“Ồ.” Ocil kinh ngạc nhìn tôi, “Tôi nghe nói không phải như vậy.”
“Tôi đúng là thuần huyết, cả dòng họ bên nội và bên ngoại tôi đều là thuần huyết.”
“Vậy tốt lắm.” Ocil lười biếng duỗi thắt lưng một cái, đem cánh tay đặt ở sau đầu, hứng thú mà tẻ nhạt nói tiếp, “Vậy hai người không cần chia tay.”
“Thế nhưng phiền toái giữa tôi và Draco không chỉ là về huyết thống.”
Ocil liếc tôi một cái: “Tôi thật không hiểu cô rối rắm cái gì nữa.”
“Cậu không biết thôi!” Tôi nói, “Địa vị nhà Malfoy! Họ chính là một trong những gia tộc có tiền nhất!”
“Nhà của tôi cũng không kém.” Ocil lầm bầm nói.
Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: “Mà tôi chỉ là người thường, tôi không có xuất thân cao quý. Hơn nữa Draco không giống với cậu, cậu ấy phải có trách nhiệm đối với gia tộc của mình.”
“Không giống như tôi!” Ocil kêu lên, “Cô nói tôi không phụ trách gia tộc! Tôi làm cái gì mà phải đối mặt với chỉ trích như vậy?”
“Bởi vì anh theo đuổi Martina?”
“Merlin cầm bảo kiếm! Tôi theo đuổi Martina thì đâu có liên quan gì đến việc không phụ trách gia tộc!”
“Bình thường hôn nhân của quý tộc không phải đều là đám hỏi của gia tộc sao?” Tôi nói, “Căn cứ vào lợi ích hoặc huyết thống và vân vân để quyết định đối tượng kết hôn.”
“Tôi phải nhắc nhở cô,” Ocil hắt hơi vang dội một cái, anh ta xoa bóp cái mũi nói, “Nghe cô miêu tả mà làm cho người ta cảm thấy hôn nhân của các quý tộc giống như phối giống chó quý của Muggle vậy.”
Tôi không nói chuyện, tương đối vô tội nhìn anh ta. Nhưng mà tôi nghĩ thái độ của mình cũng đủ nói cho anh ta biết, tôi chính là có ý này.
“Khá khen cho sự can đảm của cô, bởi vì cô dám cả gan ở trước mặt một quý tộc bôi nhọ danh dự của tất cả tầng lớp quý tộc.” Ocil kinh ngạc cười to, “Nhưng tôi vẫn phải công bằng mà nói, cô có điều hiểu lầm về các quý tộc.”
“Chỉ mong cậu có thể cởi bỏ hiểu lầm của tôi.” Tôi thở dài nói.
/224
|