“Đây là?” Tôi nói, “Cho tới bây giờ mình cũng không biết nơi này còn có một căn phòng.”
“À, nơi này là phòng Cần thiết, chỉ khi có người thật sự cần nó thì nó mới xuất hiện. Harry tìm được nó.” Hermione bước vào cửa phòng nói, “Hogwarts luôn tràn ngập bí mật, đúng không?”
Tôi đi theo sau Hermione đi vào. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, bó đuốc cố định trên vách tường bùng cháy, ngọn lửa màu vàng ấm áp sáng rực hoạt bát nhảy múa.
Bên tường là một giá sách bằng gỗ, phía trên bày rất nhiều cuộn sách da dê dày, một đầu khác trên cái giá bày kính nhòm ngó, dụng cụ dò xét phép thuật Hắc ám.
Trên mặt đất không có ghế dựa, nhưng lại bày ra đệm vừa dày vừa mềm, có hai mươi mấy học sinh đang ngồi trên. Sirius ngồi cùng Harry và Ron Weasley, đang chuyên chú nghe bọn họ nói gì đó, cặp song sinh nhà Weasley đang ném đệm không có người ngồi lên trên đầu đối phương.
Chúng tôi vừa tiến vào liền hấp dẫn ánh mắt của học sinh, tôi chú ý thấy có rất nhiều người lộ vẻ kinh ngạc trên mặt.
“A, thành viên cuối cùng của hội đến,” Sirius cười mỉm, từ trên cái đệm đứng lên, “Thầy nghĩ chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Chờ một chút ——” một nam sinh Hufflepuff tóc vàng cao gầy kinh ngạc nói, “Thành viên cuối cùng là cô ta? Cô ta là… Cô ta là…”
“Huynh trưởng Slytherin.” Không đợi tôi tỏ vẻ, Hermione liền tiếp nhận nói, “Đúng vậy, cũng đừng quên tên của chúng ta là G. H. R. S, mũ phân nhà đã từng nhắc nhở chúng ta phải hoà thuận!”
“Tôi cảm thấy các người nên cảm ơn tôi,” tôi kiềm chế khó chịu, mỉm cười nói, “Không có tôi, các người đại khái tên là G. H. R.”
“A, ý tôi đương nhiên không phải vậy.” Nam sinh vểnh cái mũi kia liếc mắt hoài nghi nhìn tôi một cái, nói với Hermione nói, “Chẳng qua… thật sự đáng tin sao? Cậu cũng biết cô ta là bạn gái Malfoy.”
“Đương nhiên!” Hermione không hoài nghi nói, “Trên thực tế, cô ấy chính là một trong bốn người đề nghị lập nên G. H. R. S.”.
“Tôi tin mỗi người ở đây đều đáng tin tưởng. Đến đây đi,” Sirius tiếp chuyện nói, “Trước khi bắt đầu, có lẽ các trò nên luyện tập một chút bùa Giải-giới. Nó rất hữu dụng, dù sao bậc thầy phù thủy không dùng đũa phép thì đặc biệt hiếm thấy.”
Giống như ở trên lớp học, mọi người lập tức đứng lên bắt cặp. Harry đi đến bên cạnh Sirius, Weasley kéo Hermione, cặp sinh đôi Weasley, mọi người rất nhanh đã tìm được bạn cùng luyện tập.
Tôi đứng tại chỗ nhìn thì phát hiện một Gryffindor, Neville Longbottom chỉ có một mình. Cậu ta chần chừ bất an dừng một chút, lấy hết dũng khí đi về phía tôi.
Khuôn mặt tròn tròn của Neville Longbottom khi năm nhất theo tuổi đã chậm rãi kéo dài, hiện tại cậu ta thoạt nhìn đã là một chàng trai khỏe mạnh. Cậu ta cao hơn tôi ước chừng gần một cái đầu, chẳng qua dường như là có chút sợ sệt tôi nên bả vai thoạt nhìn có chút rụt lui.
“Ừm…” Tôi nói, “Chúng ta bắt đầu?
“A… Đương nhiên.” Longbottom nói.
Tôi rút đũa phép ra, lớn tiếng nói, “Giải giới!”
Longbottom thoạt nhìn còn không kịp phản ứng thì đũa phép đã tuột khỏi tay, bắn vào vách tường rơi xuống. Tôi dùng bùa bay tới đem đũa phép trả lại cho cậu ta, “Thật xin lỗi, hình như cậu còn chưa chuẩn bị.”
“Không… không sao.” Longbottom nói.
Tôi tranh thủ hướng bên cạnh nhìn lại. Sirius đang hứng thú dạt dào đứng ở trong phòng nhìn, Harry đang cùng hai học sinh vừa luyện tập xong nói gì đó đi về phía bên này. Hermione và Weasley đang ở cách chúng tôi không xa.
Hermione vận dụng bùa Giải-giới rất tốt, đũa phép của Weasley lại bị cô ấy đánh bay ra ngoài. Lúc này cô ấy đã dừng lại, đang đang nói gì đó cùng Weasley mang vẻ mặt tức giận.
Tôi nhịn không được hướng bên đó nhe răng cười, Weasley trả lại một cái khinh thường trở lại.
“Trừ ngươi… phúc khí!” Longbottom quát, “Không đúng… Trừ ngươi vũ lực! A, lại sai rồi…”
Tôi có chút cạn lời cùng bất đắc dĩ nhìn cậu ta.
“A,” cậu ta có phần bối rối nói, “Mình từng có lần làm rất tốt…”
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến.” Tôi chần chừ nói, “Cậu có thể thử tiến lại gần mình một chút nữa.”
Longbottom đi về phía tôi vài bước, hít một hơi thật sâu. Cậu ta cố bình tĩnh, lớn tiếng nói, “Trừ ngươi hủ khí!”
Một đạo tia sáng đục ngầu từ đầu phép của cậu ta phóng ra.
Tôi bị người nào đó kéo mạnh, cơ thể không bị khống chế mà ngã về đằng sau. Cùng lúc đó, Harry chạy tới bên cạnh Longbottom, đánh mạnh lên khuỷu tay cậu ta một cái, đã phép của Longbottom rơi ra.
Tia sáng đục ngầu kia sượt qua lỗ tai tôi đánh trúng trần nhà, phát ra một tiếng nổ, trên trần nhà bị đục một cái hố to.
Có người phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, tất cả mọi người dừng lại nhìn về phía này.
Tôi hết hồn ngửa đầu nhìn cái hố đó, lại nhìn nhìn Longbottom.
“Neville…” Hermione nói, “Cậu làm cái gì?”
Neville như đưa đám nói, “Mình chỉ… Chỉ là thi triển một cái bùa Giải-giới…”
Tôi biết Neville ở lớp Độc dược có danh xưng “Sát thủ vạc nấu thuốc”, nhưng tôi không biết cậu ta thi triển bùa chú cũng có nhiều sự sáng tạo như thế. Nếu bùa chú đó đánh trúng tôi…
Tôi nhịn không được giật mình.
“A! Thật gặp quỷ!” Weasley dường như không thể tin được nhìn hai tay mình, thống khổ ồn ào, “Tôi cư nhiên cứu một cái Slytherin đáng ghét!”
Tôi để ý tóc, đứng lên từ trên mặt đất, “Đặc biệt cảm ơn cậu vừa rồi đã kéo tôi… Chẳng qua cậu không có quyền sỉ nhục tôi.”
Weasley làm một vẻ mặt tuyệt vọng ngút trời xoay người khinh bỉ.
Sirius bước lại đây, sau khi khẳng định tôi toàn bộ đều ổn thoả, “Được rồi, thời gian của chúng ta không nhiều, các trò tiếp tục.”
Chờ thời điểm mọi người luyện tập trở lại, chú ấy mới xoay người nói với Longbottom, “Về phần trò, thầy nghĩ có lẽ trò sẽ nguyện ý luyện với thầy.”
"A, tốt.” Longbottom chán nản nói.
Cho dù Sirius không đề cập tới, tôi cũng không dám luyện tập cùng cậu ta. Tôi thở ra một hơi lạnh, đi đến bên cạnh Harry.
“A.” Harry liếc nhìn tôi một cái. “Neville không phải cố tình.”
“Mình biết.” Tôi nói, “Luyện tập bùa chú luôn luôn có đủ loại ngoài ý muốn, mặc dù việc ngoài ý muốn này có chút dọa người… Trừ ngươi vũ khí!”
Đũa phép của Harry bắn mạnh lên trên giá sách.
“A!” Harry khiễng chân, “Cậu thật gian trá!”
Tôi luyện tập cùng Harry gần như nghiêng về một bên, bùa Giải-giới của của cậu ấy tốt đến không thể tin nổi. Có lẽ rèn luyện Quidditch khiến thân thủ của cậu ấy đặc biệt nhanh nhẹn, tốc độ rút đũa phép nhanh hơn một nửa so với tôi. Bên cạnh đó, cậu ấy niệm bùa chú Giải-giới đặc biệt mạnh mẽ, tôi lo lắng đũa phép của mình cuối cùng sẽ bị đánh bay đến hỏng mất. Điều này biểu thị ma lực của cậu ấy hết sức mạnh mẽ, với thời gian dài, cậu ấy nhất định sẽ trở thành một phù thủy cường đại.
Cân nhắc đến trước mắt người của toàn bộ thế giới phù thủy từng sử dụng bùa Giải-giới đại khái cũng không nhiều, bực mình trong lòng tôi cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng điều này cũng khơi dậy tâm hiếu thắng của tôi, nhưng làm người ta tiếc nuối là tốc độ cũng không phải trong chốc lát là có thể luyện thành.
Sau khi chúng tôi vừa luyện tập bùa Chướng-ngại-vật, đó cũng là một bùa chú đơn giản mà hiệu quả. Bùa chú này có yêu cầu đối với độ chính xác, tôi tính ở bùa chú cuối cùng này thắng Harry.
Thấm thoát đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, chúng tôi phải lập tức rời đi, quay lại trong phòng ngủ của mình, nếu không chúng tôi sẽ bị giáo sư Filch bắt được nghiêm trị.
Thời điểm rời khỏi phòng Cần thiết, tôi vậy mà cảm thấy một trận mỹ mãn cùng lưu luyến.
Hai tay Sirius đặt sau người, mang trên mặt tươi cười thoải mái phía sau tôi, đi xuống thang lầu tiến vào hầm ngầm.
Tôi chần chừ một chút, quay đầu lại hỏi chú ấy, “Sirius, vì sao mỗi đêm chú đều đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin? Cháu nghe Draco nói thực ra căn bản chú vốn không qua đêm ở đó.”
“A…” Sirius mơ hồ nói, “Trên thực tế… À … Chú cho rằng chúng ta nên ở chung nhiều hơn.”
“Chỉ có vậy?” Tôi nghi ngờ nói.
“Đương nhiên!” Trên mặt chú ấy mang theo tươi cười nhiệt tình có điểm giả tạo, “Chẳng lẽ cháu không muốn sao?”
Tôi đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói dối của chú ấy, nhưng Sirius hiển nhiên không chịu trả lời càng nhiều. Chú ấy nhanh chóng hóa thành con chó đen to lớn, hướng tôi “Uông” một tiếng, chạy chậm theo một góc tường đến ngồi chồm hổm ở cửa đá ra vào phòng nghỉ.
Tôi báo mật khẩu, đi vào phòng nghỉ.
Draco còn chưa trở lại trong phòng ngủ, cậu ấy đang ôm tay ngồi trên ghế sa lon bên cạnh lò sưởi âm tường, ánh lửa noi theo mặt của cậu ấy toát ra bất định.
Sau khi trông thấy tôi, cậu ấy ôm cánh tay đứng lên, hiển nhiên là muốn nói cái gì với tôi —— nhưng Knight đã đi vào trước khi cửa đá đóng lại
Khuôn mặt Draco kéo dài. Tôi bất đắc dĩ hướng cậu ấy nhún nhún vai.
Từ trong lỗ mũi cậu nhẹ nhàng hừ một tiếng, không tình nguyện mà về phòng ngủ.
Knight lắc bộ lông rậm rạp của nó, nằm úp sấp xuống trên ghế sa lon, cái đuôi xoã tung đắc ý lúc ẩn lúc hiện.
/224
|