[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 68: Tình huống mới & tình huống ngoài ý muốn

/74


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— cô chỉ biết, trời sinh cho cô mệnh lao lực vất vả.

************************************

Haruhisa nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm cánh gà của ông chú, ngay cả ánh mắt cũng chịu không được nháy một chút.

“Nhóc nhìn ta làm cái gì? Xiên thịt trong tay nhóc đều sắp nguội hết rồi kìa.” Ông chú che mặt buồn bực nói.

Con nhóc kia, không phải mới vừa còn bộ dạng khẩn cấp sao, vì sao hiện tại lại không bắt đầu nóng nảy ăn đi.

“Ừ, cháu nhìn chú ăn trước.”

Haruhisa có lệ nói một câu, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên người ông chú… Cái cổ đã ở ngoài bộ phận, nhìn như vậy, cái mặt được che kín kia nhất định không thể bỏ qua.

Người đàn ông trung niên dở khóc dở cười, con nhóc kia, thật sự là…

Nếu cái mặt nạ bảo hộ này có thể tùy tiện ở trước mặt con bé gỡ xuống, vậy thì hắn phải mất công đeo nó lên làm cái gì.

“Ta không ăn cái này, chính là do nhìn thấy trong tay nhóc cầm nhiều quá, giúp nhóc lấy một chút mà thôi.”

Con mắt của người đàn ông trung niên hơi đổi, một mặt thản nhiên nói.

“Phạch…” Dường như đã sớm đoán trước được loại tình huống này, Haruhisa cũng không theo khuôn khổ, nửa con mắt khẽ đảo, cắn một mồm to lên xiên thịt, bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến.

Nhìn khuôn mặt phình lên của người con gái, ánh mắt của người đàn ông trung niên hơi cong lên, nhẹ nhàng bật cười. Sau đó giống như đang nghĩ tới cái gì đó, thu lại ý cười ở trong mắt, thay vào đó là một vẻ mặt căm giận bất mãn ——

Hừ! Cái thằng nhóc chết tiệt kia, đã đến bây giờ rồi lại còn dám chưa đến đây tìm con bé…

Đối mặt với ông chú rối rắm vô hạn, Haruhisa giống như cũng không nắm chắc, tiến lên thêm một bước hứng thú thăm dò, mà sau đó lại cắn một ngụm thịt, ô ô lạp lạp nói:

“Ông chú, sao chú lại ở chỗ này?”

“À, đi ngang qua, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi.”

Người đàn ông trung niên vô ý thức huých chạm vào cằm, lưa chọn kỹ lưỡng và tung ra một đáp án không mắc lỗi nào.

Sườn mặt Haruhisa ‘tựa tiếu phi tiếu’ nhìn người bên cạnh liếc mắt một cái, gật đầu.

Ừm, coi như đi ngang qua là được rồi, dù sao cô cũng không có tổn thất gì, nói không chừng có thêm vệ sĩ cùng với cái máy rút tiền.

Tới gần giữa trưa, trên đường lớn của trấn nhỏ, người người bắt đầu nhiều lên.

Người bán hàng hét lên rao hàng cùng với âm thanh của mọi người trả giá, lẫn lộn ở cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt, nhưng không làm cho người ta cảm thấy ồn ào.

Hai người cứ như vậy vừa đi, một bên tán gẫu câu được câu không.

Haruhisa thường thường có hứng thú cầm lấy mặt hàng trên quán nhỏ bên đường, hỏi giá cả một chút. Nếu thích hợp thì mua, không thích hợp liền mỉm cười, lại để về chỗ cũ.

Một đường đi xuống đến, lại có thể cũng mua không ít này nọ.

“Người hầu” che mặt nhìn người con gái ở trước mặt, trong tay cầm đầy mấy món ăn vặt, lại cúi đầu nhìn trong tay của mình đầy những hàng tạp hóa lộn xộn. Không tiếng động thở dài, sau đó lại cam tâm tình nguyện đi theo sau.



“Rột rột rột…”

Cho dù xung quanh đầy những tiếng người nói chuyện với nhau, người đàn ông trung niên vẫn nhạy cảm nắm bắt được âm thanh kỳ quái nào đó. Hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến mặt Haruhisa hơi hơi đỏ lên một chút.

Chỉ tiếc, điểm thẹn thùng nho nhỏ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Sau đó, Haruhisa liền ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình nói:

“Cháu… Cháu đói bụng.”

Người đàn ông trung niên gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh, chỉ vào tấm biển “Dango” [1] của cửa tiệm cách đó không xa:

[1] Dango (

/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status