Yuri trợn mắt nhìn Sesshoumaru, vừa xấu hổ vừa tức giận hét lớn:
“ Ngươi dù sao cũng đã nhìn thấy body mĩ miều của ta, vậy thì phải chịu trách nhiệm với ta! Ta không cần lấy thân báo đáp! Ta cần mạng!”
Sesshoumaru căn bản là không để tâm đến lời nàng nói, vẫn lạnh lùng rút ra Thiên Sinh Nha, chĩa thẳng kiếm vào nàng:
“ Không phải ngươi cũng đã thấy qua thân thể ta sao? Như vậy, chẳng có gì để kì kèo nhiều lời nữa!”
Nàng mím môi, đảo cặp mắt trắng dã như cá chết một vòng, sau đó chuyển từ cương sang nhu, mềm mại không xương ‘phịch’ một tiếng quỳ dưới chân Sesshoumaru ôm lấy chân hắn nhất quyết không buông, bày ra dáng vẻ nũng nịu nhìn hắn:
“ Sesshoumaru đại nhân, ta sai rồi. Ta ngàn sai vạn sai, ngươi đừng giết ta được không? Ta… ta liền chỉ ngươi ổ chăn của Naraku!”
“ Ổ chăn?” Sesshoumaru nghi hoặc nhìn nàng.
“ Chính là nơi hắn ở đó!”
“ Nói đi” Thiên Sinh Nha vẫn như cũ ở trên cổ nàng không di chuyển.
“ Ngươi đặt kiếm lên cổ ta… ngứa quá không nói được!” Nhìn độ sắc bén của thanh kiếm, nàng khẽ nuốt nước miếng một cái.
“ Hừ” Sesshoumaru dùng lực cứa một đường làm nàng hét toáng lên, run rẩy nhắm mắt lại “ Được được, ta nói! Ta nói! Nhà của hắn ở núi Bạch Linh Sơn, từ chỗ này ngươi lùi về sau sáu cây số, quẹo trái năm bước, quẹo phải bốn bước, đi thẳng chín bước, đập đầu vào hai cái cây ba lần, lại quẹo trái, lại quẹo phải, đi thẳng là tới!”
“… Ngươi căn bản là chán sống rồi…” Jaken sợ hãi nhìn nàng, run rẩy lùi về phía sau.
“ Ngươi là nhân loại, vì sao lại bao che Naraku?” Sesshoumaru ngược lại không giết nàng, còn hạ kiếm cất vào vỏ.
Yuri lấy tay bịt lại vết thương, chớp mắt nhìn hắn:
“ Bao che gì chứ. Ta nói ngươi a, dù cho có tìm thấy vị trí thì cũng chẳng thấy nhà đâu. Xung quanh có bày kết giới của Naraku, ngươi nghĩ có thể phá sao? Có ngon thì kêu Inuyasha đến đây” Nàng bĩu môi khinh thường nói. Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật sự trong lòng nàng cũng không có ý muốn nói cho hắn biết nơi ở của Naraku. Vì ổ chăn của Naraku cũng là ổ chăn của nàng, nếu bị người ta phá mất thì nàng biết đi đâu? Nếu tìm Kagome, chỉ sợ phải mất rất nhiều thời gian đi.
“ Hừ. Giết ngươi không có lợi, giữ ngươi lại còn có khi lại lợi hơn. Jaken!” Sesshoumaru xoay người đi thẳng, Jaken nghe chủ tử nhà mình gọi lập tức hiểu ý, cười đểu nhìn Yuri, sau đó tung ra dây thừng, nhanh gọn trói nàng lại lôi đi. Nàng cũng không có kháng cự, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dù sao nàng cũng chưa muốn về lúc này. Đi theo Sesshoumaru cũng tốt, không sợ lạc đường, cũng không sợ cô đơn lẻ bóng giữa nơi rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm này.
Sesshoumaru đưa nàng đến một chỗ cũng khá rộng rãi, nhưng vẫn là ở trong rừng. Rin thì đang ngủ ngon lành dưới gốc cây, trước mặt là một đống lửa và con A-Un, vật cưỡi của Sesshoumaru.
Jaken dùng cây trượng đẩy nàng lên phía trước, ngang ngược ra lệnh:
“ Ngươi mau ngồi xuống đó cho ta. Dám bỏ trốn, ta liền thiêu ngươi thành tro đó!”
Yuri bị đẩy ngã ra đất khiến chân nàng xước một đường, nhìn máu không ngừng chảy ra, nàng phẫn hận trừng mắt nhìn Jaken:
“ Thật quá đáng! Ngươi đừng có mà ức hiếp người quá đáng!”
“ Jaken” Sesshoumaru chậm rãi ngồi xuống gốc cây gần Rin, mệt mỏi nhìn tiểu yêu “ Cởi trói”
“ Sesshoumaru sama?”Jaken giật mình há hốc mồm. Có nhầm không vậy??
“ Nàng sẽ không bỏ trốn” Đại khuyển yêu khinh thường lên tiếng, sau đó thảnh thơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Yuri hừ mũi, cười nham hiểm nhìn Jaken.
Jaken run rẩy tiến lại gần, chậm chạp cởi ra sợi dây thừng. Vừa cởi xong hắn liền quỳ mọp xuống đất, bày ra bộ dáng đáng thương nhìn nàng:
“ Vừa rồi ta chỉ giỡn chơi với ngươi thôi, ngươi đừng để bụng…”
Nàng cũng không có nói gì, lười biếng đánh một cái ngáp, tiện tay ôm lấy tiểu yêu vào lòng rồi nằm xuống ngủ. Jaken cũng không dám cựa quậy, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
…
Naraku đứng trên cành cây gần đó nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn đặt trên người tiểu nữ nhân đang ôm tiểu yêu cả người đều màu xanh.
Lại nhìn đến vết thương nhỏ trên cổ và chân nàng, không khỏi cau mày. Chỉ mới có một ngày, vì sao lại ra nông nỗi này?
Trong tâm ẩn ẩn đau, lại không thể lại gần. Cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Chỉ là chút thương tích, sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.
…
Hôm sau, chỉ mới tầm ba, bốn giờ sáng nàng đã bị dựng dậy, đại khái là theo đuôi Sesshoumaru truy tìm Naraku.
Nàng ngồi trên A-Un, đằng trước là Rin, sau lưng là Jaken. Rin từ khi tỉnh lại, thấy nàng liền rất cao hứng, cười nói vô cùng náo nhiệt.
“ Tỷ tỷ đại nhân, tỷ thực sự là tình lữ của Naraku sao?” Nói chuyện quanh co một hồi, cuối cùng Rin vẫn chui vào chủ đề chính. Rin đã nhiều lần để ý cùng nghe ngóng, bất cứ nơi nào có Naraku, ở đó sẽ có tỷ tỷ. Hơn nữa, hắn còn cứu tỷ tỷ không ít lần. Quan hệ của hai người này thực sự có chút mờ ám mà…
“ Ngươi dù sao cũng đã nhìn thấy body mĩ miều của ta, vậy thì phải chịu trách nhiệm với ta! Ta không cần lấy thân báo đáp! Ta cần mạng!”
Sesshoumaru căn bản là không để tâm đến lời nàng nói, vẫn lạnh lùng rút ra Thiên Sinh Nha, chĩa thẳng kiếm vào nàng:
“ Không phải ngươi cũng đã thấy qua thân thể ta sao? Như vậy, chẳng có gì để kì kèo nhiều lời nữa!”
Nàng mím môi, đảo cặp mắt trắng dã như cá chết một vòng, sau đó chuyển từ cương sang nhu, mềm mại không xương ‘phịch’ một tiếng quỳ dưới chân Sesshoumaru ôm lấy chân hắn nhất quyết không buông, bày ra dáng vẻ nũng nịu nhìn hắn:
“ Sesshoumaru đại nhân, ta sai rồi. Ta ngàn sai vạn sai, ngươi đừng giết ta được không? Ta… ta liền chỉ ngươi ổ chăn của Naraku!”
“ Ổ chăn?” Sesshoumaru nghi hoặc nhìn nàng.
“ Chính là nơi hắn ở đó!”
“ Nói đi” Thiên Sinh Nha vẫn như cũ ở trên cổ nàng không di chuyển.
“ Ngươi đặt kiếm lên cổ ta… ngứa quá không nói được!” Nhìn độ sắc bén của thanh kiếm, nàng khẽ nuốt nước miếng một cái.
“ Hừ” Sesshoumaru dùng lực cứa một đường làm nàng hét toáng lên, run rẩy nhắm mắt lại “ Được được, ta nói! Ta nói! Nhà của hắn ở núi Bạch Linh Sơn, từ chỗ này ngươi lùi về sau sáu cây số, quẹo trái năm bước, quẹo phải bốn bước, đi thẳng chín bước, đập đầu vào hai cái cây ba lần, lại quẹo trái, lại quẹo phải, đi thẳng là tới!”
“… Ngươi căn bản là chán sống rồi…” Jaken sợ hãi nhìn nàng, run rẩy lùi về phía sau.
“ Ngươi là nhân loại, vì sao lại bao che Naraku?” Sesshoumaru ngược lại không giết nàng, còn hạ kiếm cất vào vỏ.
Yuri lấy tay bịt lại vết thương, chớp mắt nhìn hắn:
“ Bao che gì chứ. Ta nói ngươi a, dù cho có tìm thấy vị trí thì cũng chẳng thấy nhà đâu. Xung quanh có bày kết giới của Naraku, ngươi nghĩ có thể phá sao? Có ngon thì kêu Inuyasha đến đây” Nàng bĩu môi khinh thường nói. Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật sự trong lòng nàng cũng không có ý muốn nói cho hắn biết nơi ở của Naraku. Vì ổ chăn của Naraku cũng là ổ chăn của nàng, nếu bị người ta phá mất thì nàng biết đi đâu? Nếu tìm Kagome, chỉ sợ phải mất rất nhiều thời gian đi.
“ Hừ. Giết ngươi không có lợi, giữ ngươi lại còn có khi lại lợi hơn. Jaken!” Sesshoumaru xoay người đi thẳng, Jaken nghe chủ tử nhà mình gọi lập tức hiểu ý, cười đểu nhìn Yuri, sau đó tung ra dây thừng, nhanh gọn trói nàng lại lôi đi. Nàng cũng không có kháng cự, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dù sao nàng cũng chưa muốn về lúc này. Đi theo Sesshoumaru cũng tốt, không sợ lạc đường, cũng không sợ cô đơn lẻ bóng giữa nơi rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm này.
Sesshoumaru đưa nàng đến một chỗ cũng khá rộng rãi, nhưng vẫn là ở trong rừng. Rin thì đang ngủ ngon lành dưới gốc cây, trước mặt là một đống lửa và con A-Un, vật cưỡi của Sesshoumaru.
Jaken dùng cây trượng đẩy nàng lên phía trước, ngang ngược ra lệnh:
“ Ngươi mau ngồi xuống đó cho ta. Dám bỏ trốn, ta liền thiêu ngươi thành tro đó!”
Yuri bị đẩy ngã ra đất khiến chân nàng xước một đường, nhìn máu không ngừng chảy ra, nàng phẫn hận trừng mắt nhìn Jaken:
“ Thật quá đáng! Ngươi đừng có mà ức hiếp người quá đáng!”
“ Jaken” Sesshoumaru chậm rãi ngồi xuống gốc cây gần Rin, mệt mỏi nhìn tiểu yêu “ Cởi trói”
“ Sesshoumaru sama?”Jaken giật mình há hốc mồm. Có nhầm không vậy??
“ Nàng sẽ không bỏ trốn” Đại khuyển yêu khinh thường lên tiếng, sau đó thảnh thơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Yuri hừ mũi, cười nham hiểm nhìn Jaken.
Jaken run rẩy tiến lại gần, chậm chạp cởi ra sợi dây thừng. Vừa cởi xong hắn liền quỳ mọp xuống đất, bày ra bộ dáng đáng thương nhìn nàng:
“ Vừa rồi ta chỉ giỡn chơi với ngươi thôi, ngươi đừng để bụng…”
Nàng cũng không có nói gì, lười biếng đánh một cái ngáp, tiện tay ôm lấy tiểu yêu vào lòng rồi nằm xuống ngủ. Jaken cũng không dám cựa quậy, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
…
Naraku đứng trên cành cây gần đó nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn đặt trên người tiểu nữ nhân đang ôm tiểu yêu cả người đều màu xanh.
Lại nhìn đến vết thương nhỏ trên cổ và chân nàng, không khỏi cau mày. Chỉ mới có một ngày, vì sao lại ra nông nỗi này?
Trong tâm ẩn ẩn đau, lại không thể lại gần. Cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Chỉ là chút thương tích, sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.
…
Hôm sau, chỉ mới tầm ba, bốn giờ sáng nàng đã bị dựng dậy, đại khái là theo đuôi Sesshoumaru truy tìm Naraku.
Nàng ngồi trên A-Un, đằng trước là Rin, sau lưng là Jaken. Rin từ khi tỉnh lại, thấy nàng liền rất cao hứng, cười nói vô cùng náo nhiệt.
“ Tỷ tỷ đại nhân, tỷ thực sự là tình lữ của Naraku sao?” Nói chuyện quanh co một hồi, cuối cùng Rin vẫn chui vào chủ đề chính. Rin đã nhiều lần để ý cùng nghe ngóng, bất cứ nơi nào có Naraku, ở đó sẽ có tỷ tỷ. Hơn nữa, hắn còn cứu tỷ tỷ không ít lần. Quan hệ của hai người này thực sự có chút mờ ám mà…
/51
|