Nếu tại bệnh viện trong nước, với tình thế bị thương của tôi, thầy thuốc nhiều lắm chỉ cầm cồn tiêu độc, gột rửa miệng vết thương hơi chút nghiêm trọng, đơn giản băng bó một chút, tiêm một mũi uốn ván rồi về nhà. Nhưng thầy thuốc Nhật bản cũng giống như ở nhà rỗi không có việc gì, từ trên xuống dưới tỷ mỉ kiểm tra xác định không có nội thương, không có gãy xương, não không chấn động, còn đề nghị tôi nằm viện quan sát một ngày.
Thầy thuốc mặc áo choàng trắng trước mắt làm cho tôi nhớ tới Diệp Chính Thần, lòng càng thêm nóng như lửa đốt, càng không ngừng nhìn đồng hồ, cầu nguyện anh kiên nhẫn một chút...
Thần lại không một lần nghe thấy cầu nguyện của tôi, điện thoại di động của tôi vang lên.
Thầy thuốc đang xử lý miệng vết thương ở cánh tay, tôi không có phương tiện động đậy, lo lắng mà nhìn chằm chằm vào túi.
Dụ Nhân nhìn ra tôi đang vội, buông tay tôi ra, lấy từ trong túi ra điện thoại di động, nhìn thoáng qua dãy số hiển thị. Là bạn trai cô, tôi giúp cô nghe nhé.
Tôi nhớ rõ số của anh ghi là hai chữ Sư huynh , cô ấy cư nhiên có thể đoán ra là bạn trai tôi. Lợi hại!
Đừng nói tôi bị thương. Tôi vội nói: Cô nói giúp cho anh ấy, tôi có việc không có phương tiện nghe điện thoại, một lúc sau sẽ gọi lại cho anh ấy.
Được. Dụ Nhân nghe điện thoại, bệnh viện thực tĩnh, tĩnh không có thanh âm, tôi rõ ràng mà nghe thấy tiếng Diệp Chính Thần mỉm cười.
Anh gia hạn cho em trong vòng nửa giờ phải trở về, nếu không đừng trách anh không bằng cầm thú...
Vã mồ hôi! Có bạn trai loại này thật sự là làm cho tôi chịu sỉ nhục rất lớn.
Mặt của tôi nóng lên, tuyệt đối có thể so sánh được cả với hạt tiêu
Tôi phỏng chừng Dụ Nhân cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời nói hạ lưu như vậy, mặt đều dọa trắng. Bất quá, người ta chung quy là tiểu thư khuê các, rất nhanh khôi phục vẻ rụt rè, ôn nhu vốn có: Xin chào.
...
Điện thoại bên kia trầm mặc đáng kể.
Phỏng chừng mỗ sắc lang ở bên kia điện thoại chính là đấm ngực dậm chân cộng thêm xấu hổ không chịu nổi, tôi muốn là anh sớm đem điện thoại tắt đi, từ trong tủ lạnh lấy ra khối đậu hũ mà đâm chết chính mình.
Dụ Nhân hắng giọng, ngữ điệu đều đều nói: Xin chào, tôi là Dụ Nhân, bằng hữu của Bạc Băng.
Cô ấy đâu? Diệp Chính Thần mở miệng lần nữa, thanh âm không có một chút xấu hổ thì thôi, cư nhiên còn lạnh lùng. Bảo cô ấy nghe điện thoại.
Cô ấy có chút việc, không có phương tiện nghe điện thoại, chốc lát tôi bảo cô ấy gọi cho anh.
Bảo cô ấy nghe điện thoại, ngay bây giờ.
Thanh âm của anh không chỉ có lạnh lẽo, hơn nữa lại quả quyết, hoàn toàn không cho người khác đường sống. Tôi chưa bao giờ nghe anh dùng ngữ khí như vậy nói chuyện nhiều, chợt đột nhiên có chút xa lạ cùng lo sợ không yên.
Tôi cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà chạy tới, tiếp điện thoại từ trong tay Dụ Nhân.
Sư huynh... Tôi hạ giọng nói: Em hiện tại có chút việc, lát nữa trở về.
Em ở đâu? Vừa nghe thấy tiếng tôi, ngữ khí của anh như tăng lên mười độ. Em không phải nói thật mau trở về, như thế nào lại cùng một chỗ với cô ấy?
Tuy rằng ngữ khí của anh tốt hơn nhiều, nhưng vừa nghĩ tới ngữ điệu vừa rồi của anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đều thẳng thắn mà nói. Em lúc qua đường cái vượt đèn đỏ, có chút ngoài ý muốn.
Tôi sợ anh lo lắng, vội bổ sung thêm một câu: Em bị thương không nặng, chỉ một chút ngoài da...
Không đợi tôi nói xong, anh lập tức hỏi: Tại bệnh viện nào?
Viện Phong trung. Tôi ngoan ngoãn đáp.
Chờ anh.
Không có nói thêm lời nào, anh cúp điện thoại.
Viện Phong trung cách khu nhà trọ lưu học sinh của chúng tôi rất gần, tôi tính chỉ 10 phút là anh có thể đến nơi, kết quả chỉ có 7 phút đã thấy Diệp Chính Thần đi vào phòng cấp cứu.
Anh vừa vào đến nơi liền từ trên xuống dưới kiểm tra vết thương của tôi trước, cùng thầy thuốc trao đổi thêm một chút bệnh tình của tôi.
Sau khi trao đổi cùng thầy thuốc xong, anh mới nhớ đến hỏi tôi. Như thế nào bị thương?
Trong lúc hỏi tôi anh nhìn thoáng qua Dụ Nhân, tựa hồ cho rằng việc này với Dụ Nhân không thoát được can hệ.
Không liên quan đến Dụ Nhân. Em vượt đèn đỏ, may mắn cô ấy phanh đúng lúc, không có đụng vào em. Sợ anh đau lòng, tôi cố ý cười nói: Nếu không, em nợ anh học phí bổ túc phải chờ tới kiếp sau mới trả sao.
Anh muốn nói cái gì, lại mở miệng nói không ra lời, đem tôi ôm vào trong ngực.
Anh ôm thật chặt, ép đến vết thương của tôi, thế nhưng một chút cũng không thấy đau, chỉ cảm thấy bản thân thực hạnh phúc.
Dụ Nhân đứng nhìn chúng tôi, không có bất cứ biểu tình gì, cô ấy giống như tiên tử đứng ở phía chân trời, cô đơn nhìn xa trần thế, gian nam nữ ái, hỉ giận sầu bi.
Tôi đoán, cô ấy nhất định đang nhớ tới người kia, bởi vì ánh mắt của cô ấy có chút lệ quang.
...
Sau khi Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân nhất trí quyết định, tôi bị bắt ở lại bệnh viện nằm viện quan sá một lượt, thuận tiện dưỡng thương. Phí nằm viện trừ đi phần bảo hiểm chịu, đều là Dụ Nhân chi. Tôi cố ý nói cho Diệp Chính Thần, lần này là ngoài ý muốn, không thể trách Dụ Nhân, nhờ anh giúp tôi mang tiền trả lại cho cô ấy.
Anh chỉ lãnh đạm mà Ân một tiếng.
Sau nhiều ngày nằm viện, tôi phát hiện Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân có điểm gì đó không thích hợp, thực ra Dụ Nhân có chút kiêng kị Diệp Chính Thần, mỗi ngày cô ấy đều đến thăm tôi, chiếu cố tôi, vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Nhưng chỉ cần Diệp Chính Thần đến, cô ấy lập tức mượn cớ rời đi, làm cho tôi mạc danh kỳ diệu.
Có một lần, tôi hỏi Diệp Chính Thần: Anh chán ghét Dụ Nhân sao?
Diệp Chính Thần đang thổi chén sữa nóng, hơi nước mở mịt không nhìn thấy ánh mắt anh. Không phải.
Vậy như thế nào anh lại lãnh đạm với cô ấy như vậy?
Anh cười bẹo má tôi. Anh sợ em hoài nghi chúng ta có gian tình.
Thiết! Tôi khinh thường mà bĩu môi. Em không phải cái loại nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Ân. Diệp Chính Thần thập phần đồng ý, cũng gật đầu. Không biết là ai liên tiếp truy vấn anh xem Dụ Nhân có xinh đẹp hay không...
Tôi nhìn trời, ngắm đất, ngắm ly sữa. Sư huynh, sữa nguội chưa?
Anh đem sữa đưa đến bên miệng tôi, chậm rãi giúp tôi uống.
...
Tôi vừa uống hai ngụm sữa, Dụ Nhân đến, cô ấy thấy Diệp Chính Thần ở chỗ này, lên tiếng chào, bỏ hoa quả trong túi ra.
Từ túi hoa quả, cô ấy lấy ra hai quả đào mật, Tôi đi rửa quả đào.
Trái đào mật phấn hồng mê người, tôi nhịn không được nên quan sát kỹ. Nhờ vậy, tôi lưu ý đến Dụ Nhân dùng một bàn tay cầm hai quả đào to, không đủ chỉ bằng một bàn tay.
Tôi chính đang cân nhắc cô ấy vì sao không dùng hai tay để lấy, thấy cô ấy đi qua bên cạnh người Diệp Chính Thần, cố ý hơi nghiêng thân mình một chút, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng phía sau vai anh ấn hai cái.
Động tác nhỏ này tôi thấy Diệp Chính Thần đã làm vài lần, vài phần tương tự, bởi vậy ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Diệp Chính Thần không hề phản ứng, cầm khăn giấy giúp tôi chà xát sữa ở khóe miệng.
Tôi cũng không có nhắc nhở anh, tiếp tục uống sữa.
Một lát sau, điện thoại của Diệp Chính Thần vang lên.
Phòng bệnh ở Nhật Bản không cho phép nghe điện thoại, Diệp Chính Thần rất nhanh đứng dậy. Anh đi nghe điện thoại.
Sau khi anh đi ra ngoài, tôi ẩn ẩn cảm thấy một trận bất an.
Tôi không phải một người mẫn cảm, nhưng trực giác nữ nhân làm cho tôi cảm giác được cái gì...
Tôi xuống giường đi giày vào, khập khiễng đi tới cửa.
Nói không ngoài ý liệu, vẫn là đúng như dự kiến, Diệp Chính Thần quả nhiên cùng Dụ Nhân nói chuyện.
Dụ Nhân đưa lưng về phía tôi, ngửa đầu nhìn anh, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, mà mặt Diệp Chính Thần nhìn về phía tôi, biểu tình duy nhất của anh chính là không lộ vẻ gì.
Tôi vừa định đến gần chút, nghe xem hai người đó tán gẫu cái gì, Diệp Chính Thần liền thấy tôi. Anh không có bất cứ phản ứng bối rối nào, thong dong mà lấy ví từ trong túi ra, đưa chi phiếu cho Dụ Nhân, nói một câu.
Tôi do dự một chút, chậm rãi đi qua. Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Dụ Nhân nghe thấy tiếng tôi, lập tực quay mặt lại, chà xát hai gò má, tôi xem thấy một giọt nước mưa chảy xuống, rất nhẹ, cũng rất nặng.
Không có gì, anh đem viện phí nằm viện của em trả lại cho cô ấy. Diệp Chính Thần nói.
Cô ấy tiếp nhận chi phiếu, quay đầu nhìn tôi cười cười, ánh mắt vẫn là hồng . Thực xin lỗi, tôi có chút việc, đi trước .
Dụ Nhân cước bộ hỗn độn mà chạy vào thang máy.
Cô ấy làm sao khóc?
Tôi hỏi như vậy, bởi vì tôi đã đáp ứng sẽ tin tưởng anh, tôi không hy vọng bất cứ hiểu lầm nào làm cho chúng tôi hành hạ lẫn nhau.
Sự thật chứng minh, không cần có ý đồ để nam nhân giải thích hiểu lầm, đó là đang ép bọn họ lần lượt dùng một cái nói dối để che đậy một cái nói dối khác.
Anh nhíu mày thật sâu, tựa hồ không muốn nói.
Không nói thì thôi. Tôi lạnh lùng xoay người.
Mỗi từng bước đi, tôi cảm thấy tâm thật nặng nề thêm, càng không ngừng nặng xuống, nặng đến nỗi không thấy tối...
Cô ấy hy vọng anh tha thứ cô ấy. Anh vội vàng đuổi theo, chắn ở trước mặt tôi. Cô ấy nói lúc ấy trời quá tối, xe của em không bật đèn, cô ấy căn bản không thấy em...
Tôi rõ ràng nhớ rõ, xe đạp của tôi có bật đèn. Trời tối mà xe đạp không bật đèn là trái pháp luật, tôi vì thế bị cảnh sát giao thông chặn lại một lần, giáo dục hơn 10 phút, cho nên cũng không dám quên
Tôi không biết Dụ Nhân là không phát hiện, hay là muốn tìm lấy cớ từ chối cho mình, cái này không trọng yếu.
Quan trọng là Diệp Chính Thần cùng cô ấy rốt cuộc có quan hệ thế nào.
Tôi quay lại mặt, hỏi anh: Vậy anh nói như thế nào?
Anh bảo bảo cô ấy cách xa em, cách xa ra một chút.
Tôi sau một lúc không nói gì. Anh sao có thể mắng chửi người? Rất không thân sĩ phong độ .
Cô ấy thiếu chút nữa đâm chết em! Cảm xúc của anh có chút kích động, giận dữ nói: Chẳng lẽ em muốn em cười cùng cô ấy nói: không quan hệ, đâm chết cũng không quan hệ!
Tôi bị anh nói cho thành không biết nói gì, cuối cùng nghẹn không được phải bật cười.
Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, đâm chết em anh tìm người khác.
Anh nắm lấy tay tôi, đèn chiếu sáng sắc trắng xanh chiếu vào dây đeo đồng hồ màu đen của anh, chiếu thấy hai chữ rõ ràng: nha đầu.
Sau đó, anh phi thường thật sự hỏi tôi: Nha đầu, em thật sự đã quên bật đèn xe?
Là, em quên. Tôi nói: Sư huynh, anh có chút phong độ, đi nói lời xin lỗi với người ta.
Được.
...
Ngày hôm sau, lúc Dụ Nhân đến, Diệp Chính Thần chủ động lấy cho cô ấy một cái ghế dựa.
Dụ Nhân ngẩn người, vội vàng nói: Cám ơn.
Tôi lại nhìn anh chớp chớp mắt, anh bất đắc dĩ mà gật đầu, nhìn Dụ Nhân cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: Thực xin lỗi, tôi không nên trách cô... Càng không nên nói như thế ngày hôm qua.
Không quan hệ. Dụ Nhân mỉm cười nhìn tôi. Tôi hiểu được, cô ấy đối với anh mà nói... quá trọng yếu .
Một khắc này, tôi phát hiện cô ấy thật sự thật đẹp .
Chỉ có bộ quần áo thiển màu xám, tóc dài rám nắng hoàn mỹ, khí chất thoát tục cao nhã, cô ấy mỉm cười, khuôn mặt động lòng người, quang hoa vô hạn
*
Sau đó quan hệ giữa Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân cải thiện rất nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ tâm sự chút, hàn huyên chỉ vài từ .
Xuất viện về sau, tôi còn mời Dụ Nhân tới nhà tôi ăn cơm, cô ấy tinh tế nghiên cứu nhà tôi, đương nhiên cũng bao gồm cả chăn quên gấp lúc buổi sáng và trên tường tràn ngập chữ Chính .
Đây là sư huynh giúp tôi số lần học bù, viết đùa. Tôi vừa gập chăn vừa ngượng ngùng mà giải thích.
Hai người cảm tình nhất định tốt lắm.
Có khỏe không. Tôi thuận miệng nói: Nhìn thì tưởng tốt như vậy, chúng tôi cùng một chỗ còn chưa đến ba tháng.
Ba tháng, vừa vặn là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.
Đúng vậy, ba tháng là thời kỳ tình yêu vui vẻ. Tình yêu một khi qua kỳ hạn, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì.
Dụ Nhân không nói cái gì, nhìn trên tường đầy chữ Chính .
Vài ngày sau, cô ấy cũng mời tôi đến nhà cô ấy chơi một chút, tôi vui vẻ đồng ý.
Cô ấy lái xe đón tôi đến nhà mình, cách thật nhiều cửa hàng tiện lợi, người nào cũng có thể nhận thấy tất cả chúng đều gần hơn rất nhiều so với chỗ cửa hàng tôi làm thêm
Nhà Dụ Nhân giống như giấc mộng của tôi, hàng rào màu trắng, hoa viên nho nhỏ, đủ loại cây uất kim hương màu vàng.
Đi qua một con đường nhỏ màu đỏ, chúng tôi đi đến trước cửa nhà, cửa sơn màu trắng, trên có treo một cái chuông gió.
Khi cô ấy mở cửa, tiếng chuông khinh dương, một trận gió nghênh diện mà đến, mang theo hương khí mộng ảo.
Nguyên lai, đối diện cửa là một cái cửa sổ sát đất, cửa sổ treo một bức màn hoa màu xanh nhạt, không ngờ nhanh như thế.
Gió thổi qua, bức màn đón gió bay múa, bóng mà xanh tươi rơi xuống đầy đất...
Dụ Nhân nói: Ngượng ngùng, anh ấy luôn không thích vén rèm.
Thầy thuốc mặc áo choàng trắng trước mắt làm cho tôi nhớ tới Diệp Chính Thần, lòng càng thêm nóng như lửa đốt, càng không ngừng nhìn đồng hồ, cầu nguyện anh kiên nhẫn một chút...
Thần lại không một lần nghe thấy cầu nguyện của tôi, điện thoại di động của tôi vang lên.
Thầy thuốc đang xử lý miệng vết thương ở cánh tay, tôi không có phương tiện động đậy, lo lắng mà nhìn chằm chằm vào túi.
Dụ Nhân nhìn ra tôi đang vội, buông tay tôi ra, lấy từ trong túi ra điện thoại di động, nhìn thoáng qua dãy số hiển thị. Là bạn trai cô, tôi giúp cô nghe nhé.
Tôi nhớ rõ số của anh ghi là hai chữ Sư huynh , cô ấy cư nhiên có thể đoán ra là bạn trai tôi. Lợi hại!
Đừng nói tôi bị thương. Tôi vội nói: Cô nói giúp cho anh ấy, tôi có việc không có phương tiện nghe điện thoại, một lúc sau sẽ gọi lại cho anh ấy.
Được. Dụ Nhân nghe điện thoại, bệnh viện thực tĩnh, tĩnh không có thanh âm, tôi rõ ràng mà nghe thấy tiếng Diệp Chính Thần mỉm cười.
Anh gia hạn cho em trong vòng nửa giờ phải trở về, nếu không đừng trách anh không bằng cầm thú...
Vã mồ hôi! Có bạn trai loại này thật sự là làm cho tôi chịu sỉ nhục rất lớn.
Mặt của tôi nóng lên, tuyệt đối có thể so sánh được cả với hạt tiêu
Tôi phỏng chừng Dụ Nhân cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời nói hạ lưu như vậy, mặt đều dọa trắng. Bất quá, người ta chung quy là tiểu thư khuê các, rất nhanh khôi phục vẻ rụt rè, ôn nhu vốn có: Xin chào.
...
Điện thoại bên kia trầm mặc đáng kể.
Phỏng chừng mỗ sắc lang ở bên kia điện thoại chính là đấm ngực dậm chân cộng thêm xấu hổ không chịu nổi, tôi muốn là anh sớm đem điện thoại tắt đi, từ trong tủ lạnh lấy ra khối đậu hũ mà đâm chết chính mình.
Dụ Nhân hắng giọng, ngữ điệu đều đều nói: Xin chào, tôi là Dụ Nhân, bằng hữu của Bạc Băng.
Cô ấy đâu? Diệp Chính Thần mở miệng lần nữa, thanh âm không có một chút xấu hổ thì thôi, cư nhiên còn lạnh lùng. Bảo cô ấy nghe điện thoại.
Cô ấy có chút việc, không có phương tiện nghe điện thoại, chốc lát tôi bảo cô ấy gọi cho anh.
Bảo cô ấy nghe điện thoại, ngay bây giờ.
Thanh âm của anh không chỉ có lạnh lẽo, hơn nữa lại quả quyết, hoàn toàn không cho người khác đường sống. Tôi chưa bao giờ nghe anh dùng ngữ khí như vậy nói chuyện nhiều, chợt đột nhiên có chút xa lạ cùng lo sợ không yên.
Tôi cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà chạy tới, tiếp điện thoại từ trong tay Dụ Nhân.
Sư huynh... Tôi hạ giọng nói: Em hiện tại có chút việc, lát nữa trở về.
Em ở đâu? Vừa nghe thấy tiếng tôi, ngữ khí của anh như tăng lên mười độ. Em không phải nói thật mau trở về, như thế nào lại cùng một chỗ với cô ấy?
Tuy rằng ngữ khí của anh tốt hơn nhiều, nhưng vừa nghĩ tới ngữ điệu vừa rồi của anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đều thẳng thắn mà nói. Em lúc qua đường cái vượt đèn đỏ, có chút ngoài ý muốn.
Tôi sợ anh lo lắng, vội bổ sung thêm một câu: Em bị thương không nặng, chỉ một chút ngoài da...
Không đợi tôi nói xong, anh lập tức hỏi: Tại bệnh viện nào?
Viện Phong trung. Tôi ngoan ngoãn đáp.
Chờ anh.
Không có nói thêm lời nào, anh cúp điện thoại.
Viện Phong trung cách khu nhà trọ lưu học sinh của chúng tôi rất gần, tôi tính chỉ 10 phút là anh có thể đến nơi, kết quả chỉ có 7 phút đã thấy Diệp Chính Thần đi vào phòng cấp cứu.
Anh vừa vào đến nơi liền từ trên xuống dưới kiểm tra vết thương của tôi trước, cùng thầy thuốc trao đổi thêm một chút bệnh tình của tôi.
Sau khi trao đổi cùng thầy thuốc xong, anh mới nhớ đến hỏi tôi. Như thế nào bị thương?
Trong lúc hỏi tôi anh nhìn thoáng qua Dụ Nhân, tựa hồ cho rằng việc này với Dụ Nhân không thoát được can hệ.
Không liên quan đến Dụ Nhân. Em vượt đèn đỏ, may mắn cô ấy phanh đúng lúc, không có đụng vào em. Sợ anh đau lòng, tôi cố ý cười nói: Nếu không, em nợ anh học phí bổ túc phải chờ tới kiếp sau mới trả sao.
Anh muốn nói cái gì, lại mở miệng nói không ra lời, đem tôi ôm vào trong ngực.
Anh ôm thật chặt, ép đến vết thương của tôi, thế nhưng một chút cũng không thấy đau, chỉ cảm thấy bản thân thực hạnh phúc.
Dụ Nhân đứng nhìn chúng tôi, không có bất cứ biểu tình gì, cô ấy giống như tiên tử đứng ở phía chân trời, cô đơn nhìn xa trần thế, gian nam nữ ái, hỉ giận sầu bi.
Tôi đoán, cô ấy nhất định đang nhớ tới người kia, bởi vì ánh mắt của cô ấy có chút lệ quang.
...
Sau khi Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân nhất trí quyết định, tôi bị bắt ở lại bệnh viện nằm viện quan sá một lượt, thuận tiện dưỡng thương. Phí nằm viện trừ đi phần bảo hiểm chịu, đều là Dụ Nhân chi. Tôi cố ý nói cho Diệp Chính Thần, lần này là ngoài ý muốn, không thể trách Dụ Nhân, nhờ anh giúp tôi mang tiền trả lại cho cô ấy.
Anh chỉ lãnh đạm mà Ân một tiếng.
Sau nhiều ngày nằm viện, tôi phát hiện Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân có điểm gì đó không thích hợp, thực ra Dụ Nhân có chút kiêng kị Diệp Chính Thần, mỗi ngày cô ấy đều đến thăm tôi, chiếu cố tôi, vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Nhưng chỉ cần Diệp Chính Thần đến, cô ấy lập tức mượn cớ rời đi, làm cho tôi mạc danh kỳ diệu.
Có một lần, tôi hỏi Diệp Chính Thần: Anh chán ghét Dụ Nhân sao?
Diệp Chính Thần đang thổi chén sữa nóng, hơi nước mở mịt không nhìn thấy ánh mắt anh. Không phải.
Vậy như thế nào anh lại lãnh đạm với cô ấy như vậy?
Anh cười bẹo má tôi. Anh sợ em hoài nghi chúng ta có gian tình.
Thiết! Tôi khinh thường mà bĩu môi. Em không phải cái loại nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Ân. Diệp Chính Thần thập phần đồng ý, cũng gật đầu. Không biết là ai liên tiếp truy vấn anh xem Dụ Nhân có xinh đẹp hay không...
Tôi nhìn trời, ngắm đất, ngắm ly sữa. Sư huynh, sữa nguội chưa?
Anh đem sữa đưa đến bên miệng tôi, chậm rãi giúp tôi uống.
...
Tôi vừa uống hai ngụm sữa, Dụ Nhân đến, cô ấy thấy Diệp Chính Thần ở chỗ này, lên tiếng chào, bỏ hoa quả trong túi ra.
Từ túi hoa quả, cô ấy lấy ra hai quả đào mật, Tôi đi rửa quả đào.
Trái đào mật phấn hồng mê người, tôi nhịn không được nên quan sát kỹ. Nhờ vậy, tôi lưu ý đến Dụ Nhân dùng một bàn tay cầm hai quả đào to, không đủ chỉ bằng một bàn tay.
Tôi chính đang cân nhắc cô ấy vì sao không dùng hai tay để lấy, thấy cô ấy đi qua bên cạnh người Diệp Chính Thần, cố ý hơi nghiêng thân mình một chút, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng phía sau vai anh ấn hai cái.
Động tác nhỏ này tôi thấy Diệp Chính Thần đã làm vài lần, vài phần tương tự, bởi vậy ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Diệp Chính Thần không hề phản ứng, cầm khăn giấy giúp tôi chà xát sữa ở khóe miệng.
Tôi cũng không có nhắc nhở anh, tiếp tục uống sữa.
Một lát sau, điện thoại của Diệp Chính Thần vang lên.
Phòng bệnh ở Nhật Bản không cho phép nghe điện thoại, Diệp Chính Thần rất nhanh đứng dậy. Anh đi nghe điện thoại.
Sau khi anh đi ra ngoài, tôi ẩn ẩn cảm thấy một trận bất an.
Tôi không phải một người mẫn cảm, nhưng trực giác nữ nhân làm cho tôi cảm giác được cái gì...
Tôi xuống giường đi giày vào, khập khiễng đi tới cửa.
Nói không ngoài ý liệu, vẫn là đúng như dự kiến, Diệp Chính Thần quả nhiên cùng Dụ Nhân nói chuyện.
Dụ Nhân đưa lưng về phía tôi, ngửa đầu nhìn anh, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, mà mặt Diệp Chính Thần nhìn về phía tôi, biểu tình duy nhất của anh chính là không lộ vẻ gì.
Tôi vừa định đến gần chút, nghe xem hai người đó tán gẫu cái gì, Diệp Chính Thần liền thấy tôi. Anh không có bất cứ phản ứng bối rối nào, thong dong mà lấy ví từ trong túi ra, đưa chi phiếu cho Dụ Nhân, nói một câu.
Tôi do dự một chút, chậm rãi đi qua. Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Dụ Nhân nghe thấy tiếng tôi, lập tực quay mặt lại, chà xát hai gò má, tôi xem thấy một giọt nước mưa chảy xuống, rất nhẹ, cũng rất nặng.
Không có gì, anh đem viện phí nằm viện của em trả lại cho cô ấy. Diệp Chính Thần nói.
Cô ấy tiếp nhận chi phiếu, quay đầu nhìn tôi cười cười, ánh mắt vẫn là hồng . Thực xin lỗi, tôi có chút việc, đi trước .
Dụ Nhân cước bộ hỗn độn mà chạy vào thang máy.
Cô ấy làm sao khóc?
Tôi hỏi như vậy, bởi vì tôi đã đáp ứng sẽ tin tưởng anh, tôi không hy vọng bất cứ hiểu lầm nào làm cho chúng tôi hành hạ lẫn nhau.
Sự thật chứng minh, không cần có ý đồ để nam nhân giải thích hiểu lầm, đó là đang ép bọn họ lần lượt dùng một cái nói dối để che đậy một cái nói dối khác.
Anh nhíu mày thật sâu, tựa hồ không muốn nói.
Không nói thì thôi. Tôi lạnh lùng xoay người.
Mỗi từng bước đi, tôi cảm thấy tâm thật nặng nề thêm, càng không ngừng nặng xuống, nặng đến nỗi không thấy tối...
Cô ấy hy vọng anh tha thứ cô ấy. Anh vội vàng đuổi theo, chắn ở trước mặt tôi. Cô ấy nói lúc ấy trời quá tối, xe của em không bật đèn, cô ấy căn bản không thấy em...
Tôi rõ ràng nhớ rõ, xe đạp của tôi có bật đèn. Trời tối mà xe đạp không bật đèn là trái pháp luật, tôi vì thế bị cảnh sát giao thông chặn lại một lần, giáo dục hơn 10 phút, cho nên cũng không dám quên
Tôi không biết Dụ Nhân là không phát hiện, hay là muốn tìm lấy cớ từ chối cho mình, cái này không trọng yếu.
Quan trọng là Diệp Chính Thần cùng cô ấy rốt cuộc có quan hệ thế nào.
Tôi quay lại mặt, hỏi anh: Vậy anh nói như thế nào?
Anh bảo bảo cô ấy cách xa em, cách xa ra một chút.
Tôi sau một lúc không nói gì. Anh sao có thể mắng chửi người? Rất không thân sĩ phong độ .
Cô ấy thiếu chút nữa đâm chết em! Cảm xúc của anh có chút kích động, giận dữ nói: Chẳng lẽ em muốn em cười cùng cô ấy nói: không quan hệ, đâm chết cũng không quan hệ!
Tôi bị anh nói cho thành không biết nói gì, cuối cùng nghẹn không được phải bật cười.
Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, đâm chết em anh tìm người khác.
Anh nắm lấy tay tôi, đèn chiếu sáng sắc trắng xanh chiếu vào dây đeo đồng hồ màu đen của anh, chiếu thấy hai chữ rõ ràng: nha đầu.
Sau đó, anh phi thường thật sự hỏi tôi: Nha đầu, em thật sự đã quên bật đèn xe?
Là, em quên. Tôi nói: Sư huynh, anh có chút phong độ, đi nói lời xin lỗi với người ta.
Được.
...
Ngày hôm sau, lúc Dụ Nhân đến, Diệp Chính Thần chủ động lấy cho cô ấy một cái ghế dựa.
Dụ Nhân ngẩn người, vội vàng nói: Cám ơn.
Tôi lại nhìn anh chớp chớp mắt, anh bất đắc dĩ mà gật đầu, nhìn Dụ Nhân cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: Thực xin lỗi, tôi không nên trách cô... Càng không nên nói như thế ngày hôm qua.
Không quan hệ. Dụ Nhân mỉm cười nhìn tôi. Tôi hiểu được, cô ấy đối với anh mà nói... quá trọng yếu .
Một khắc này, tôi phát hiện cô ấy thật sự thật đẹp .
Chỉ có bộ quần áo thiển màu xám, tóc dài rám nắng hoàn mỹ, khí chất thoát tục cao nhã, cô ấy mỉm cười, khuôn mặt động lòng người, quang hoa vô hạn
*
Sau đó quan hệ giữa Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân cải thiện rất nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ tâm sự chút, hàn huyên chỉ vài từ .
Xuất viện về sau, tôi còn mời Dụ Nhân tới nhà tôi ăn cơm, cô ấy tinh tế nghiên cứu nhà tôi, đương nhiên cũng bao gồm cả chăn quên gấp lúc buổi sáng và trên tường tràn ngập chữ Chính .
Đây là sư huynh giúp tôi số lần học bù, viết đùa. Tôi vừa gập chăn vừa ngượng ngùng mà giải thích.
Hai người cảm tình nhất định tốt lắm.
Có khỏe không. Tôi thuận miệng nói: Nhìn thì tưởng tốt như vậy, chúng tôi cùng một chỗ còn chưa đến ba tháng.
Ba tháng, vừa vặn là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.
Đúng vậy, ba tháng là thời kỳ tình yêu vui vẻ. Tình yêu một khi qua kỳ hạn, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì.
Dụ Nhân không nói cái gì, nhìn trên tường đầy chữ Chính .
Vài ngày sau, cô ấy cũng mời tôi đến nhà cô ấy chơi một chút, tôi vui vẻ đồng ý.
Cô ấy lái xe đón tôi đến nhà mình, cách thật nhiều cửa hàng tiện lợi, người nào cũng có thể nhận thấy tất cả chúng đều gần hơn rất nhiều so với chỗ cửa hàng tôi làm thêm
Nhà Dụ Nhân giống như giấc mộng của tôi, hàng rào màu trắng, hoa viên nho nhỏ, đủ loại cây uất kim hương màu vàng.
Đi qua một con đường nhỏ màu đỏ, chúng tôi đi đến trước cửa nhà, cửa sơn màu trắng, trên có treo một cái chuông gió.
Khi cô ấy mở cửa, tiếng chuông khinh dương, một trận gió nghênh diện mà đến, mang theo hương khí mộng ảo.
Nguyên lai, đối diện cửa là một cái cửa sổ sát đất, cửa sổ treo một bức màn hoa màu xanh nhạt, không ngờ nhanh như thế.
Gió thổi qua, bức màn đón gió bay múa, bóng mà xanh tươi rơi xuống đầy đất...
Dụ Nhân nói: Ngượng ngùng, anh ấy luôn không thích vén rèm.
/46
|