Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 7 - Chương 5.1

/71


Du Thanh Quỳ xinh đẹp lại còn thích cười, đối đãi với người khác cũng rất hào phóng, thành tích học tập tốt, lại nghe lời thầy cô. Chuyển trường chỉ mới ngắn ngủi mười ngày mà bất kể là thầy cô hay bạn học cũng đều rất thích cô.

Không chỉ có lớp 3, những học sinh của lớp khác cũng nhanh chóng biết có một nữ sinh xinh đẹp vừa mới chuyển tới.

Thời gian chớp mắt đã đến cuối tháng chín, Đại hội thể dục thể thao nhân lễ Quốc Khánh của trường Lục Trung cũng đã đến. Ngày khai mạc, Du Thanh Quỳ cột đầu tóc quăn xinh đẹp của mình thành đuôi ngựa, thay một bộ quần áo thể thao màu trắng.

Dương Hinh “chậc” một tiếng, nói: “Cũng rất phục cậu, mặc đồng phục học sinh mà đẹp đến vậy. Cậu không biết, có vài học sinh nhiều chuyện tám nhảm, nói cậu không có đồng phục học sinh, ngày ngày mặc váy nên mới nổi bật. Ha ha, nhìn xem, bây giờ còn dám nói nữa không!”

“Được rồi, chúng ta mau mang ghế ra.” Du Thanh Quỳ ngượng ngùng cười cười.

“Thanh Quỳ của mình là đẹp nhất! Như vậy sáng sớm mình sẽ tới giúp một tay!” Dương Hinh vươn tay ra ôm Du Thanh Quỳ thật chặt.

“Không cần, dù sao buổi sáng cũng không làm gì. Sợ cậu không giúp được nên tới sớm một chút.” Mắt Du Thanh Quỳ cong lên, cười thật ngọt ngào.

Thời gian khai mạc đại hội thể dục thể thao, mỗi lớp học đều phải mang ghế vào khu vực được chỉ định ở sân thể dục. Nhưng lớp của cô có rất nhiều học sinh đến trễ về muộn, chờ bọn họ mang ghế tới, không chừng lề mề đến lúc khai mạc đã xong mất, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của lớp học. Dương Hinh suy nghĩ một chút, không bằng xắn tay áo lên, sáng sớm sẽ mang ghế của lớp đi.

Một ngày trước, Du Thanh Quỳ nghe Dương Hinh nói như thế thì thầm nghĩ thật đúng là lớp trưởng, luôn nhận chuyện lên người mình. Cho nên, hôm nay Du Thanh Quỳ cũng dậy sớm, dự định dùng một phần sức lực của mình để tới giúp một tay.

Có học sinh ở các lớp khác đang mang ghế di chuyển trên hành lang. Hai tay Dương Hinh nắm lấy ghế, đứng ở cầu thang quay đầu nhìn Du Thanh Quỳ: “Ôi chao, này, ôi, cậu chậm một chút đi, coi chừng ngã.”

“Không đâu!” Du Thanh Quỳ cười tươi, cẩn thận đi xuống cầu thang.

Có một loại nữ sinh ưu tú khiến nữ sinh khác phải ghen tỵ, cũng có một kiểu nữ sinh khiến cho người khác muốn ghen tỵ cũng không thể, chỉ muốn kết bạn cùng bảo vệ. Du Thanh Quỳ chính là kiểu người phía sau.

Dương Hinh lắc đầu một cái, bước chậm lại đợi cô, vẫn không ngừng càu nhàu trong miệng: “Không nổi thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, nếu cậu bị ngã, chị đây sẽ đau lòng đến chết.”

“Nào có yếu ớt vậy chứ?” Du Thanh Quỳ cười híp mắt: “Lớp trưởng, không cần chờ mình đâu, mình tới để giúp một tay, chứ không phải tới để cản trở…”

Dương Hinh suy nghĩ một chút, không bằng mình làm nhanh lên một chút, lúc ấy sẽ làm được nhiều hơn, vì vậy cô nói: “Được, vậy mình đi xuống trước, cậu đừng vội, cứ từ từ mà đi.”

Nói xong, Dương Hinh xách theo hai các ghế rồi chạy chậm xuống lầu.

Du Thanh Quỳ chậc lưỡi, cảm giác mình có chút vụng về.

Trong cầu thang, học sinh các lớp mang ghế ra càng ngày càng nhiều, Du Thanh Quỳ nghiêng cơ thể nhỏ bé né tránh, chợt bị một người vỗ bả vai.

“Này, cậu học cùng lớp Thời Diệu đúng không?”

Tại sao lại hỏi về Thời Diệu chứ… phiền phức!

Du Thanh Quỳ oán trách trong lòng một câu, cô quay đầu lại, đầu tiên đập vào mắt là đầu tóc ngắn vàng ngs, còn có đôi mắt màu đen lay láy. Mấy nữ sinh bên cạnh cô ta đều trang điểm lộng lẫy xinh đẹp. Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút rồi trả lời: “Cậu ấy không có ở đây.”

Diệp Lệ Học nhai kẹo cao su, bỏ lại một câu “Cảm ơn ha ha”, sau đó xoay người về phòng học của mình.

“Không có gì.” Du Thanh Quỳ đi xuống hai bước, mới nhớ tới cô ấy là ai. Ngày đó cô bắt gặp một nữ sinh bụm mặt khóc trước mặt




/71

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status