Du Thanh Quỳ nhận ra một chuyện: Hắc Diệu Đại Đại theo dõi weibo của cô.
Cô đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cô lấy tất cả những quyển sổ tay, chọn những trang đẹp nhất đăng lên weibo. Sau đó cô lại lấy mấy bức ảnh chụp cho đám búp bê theo phong cách cổ xưa, cảnh búp bê nô đùa cũng đăng lên weibo.
Hoàn thành xong.
Weibo của Du Thanh Quỳ cũng bắt đầu có chút ít fan, trong đó có rất nhiều fan là từ weibo của Hắc Diệu đến, cũng có những người là vì thích phong cách làm sổ tay của cô.
Nhìn những bình luận khen chiếm đa số, trái tim của Du Thanh Quỳ có chút vui sướng nho nhỏ. Nhưng cũng có chút không vui. Hắc Diệu Đại Đại của cô không khen cô nữa….
-----
Cuối tháng mười một, lớp 11 của trường Lục Trung học xong hai tiết học, sau đó cùng ngồi xe đến thành phố bên cạnh chơi thu.
Du Thanh Quỳ đeo hai túi sách trên vai cùng Lâm Tiểu Ngộ chen lên xe khách, trong xe đã có rất nhiều người, cãi nhau vì tranh chấp chỗ ngồi.
“Này, ngồi chỗ nào mà chẳng giống nhau. Tranh giành làm gì chứ. Ngồi cạnh cửa sổ có thể ngắm thiên nhiên chứ sao.” Dương Hinh đứng phía trước lớn tiếng ghi chép. “Này này, Cổ Dật Phi, cậu đừng ném túi sách nữa, cẩn thận làm vỡ cửa kính.”
Dương Hinh chống tay vào cạnh sườn, hai vai cũng dần buông thõng xuống, cô thật sự bị đám bạn học này làm cho tức chết.
“Ở đây ầm ĩ cái gì thế hả?” Chủ nhiệm lớp lên xe khách, đầu ngón tay chỉ vào tất cả học sinh. “Cả lớp bên cạnh đều ở đây mà các em không thấy mất mặt à. Xuống xe. Cả lớp đều xuống xe cho tôi.”
Mặc dù cũng có những tiếng oán hận và xô đẩy, nhưng tất cả học sinh vẫn ngoan ngoãn xuống xe.
“Dựa theo thứ tự chỗ ngồi chia làm hai nửa, hai người ngồi cùng bàn thì ngồi cùng nhau.” Chủ nhiệm lớp làm mặt lạnh: “Ai cũng tranh nhau chỗ ngồi. Sao tôi không thấy các em tranh giành vị trí đứng nhất như vậy chứ.”
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô cũng sắp hôn mê vì quá ầm ĩ.
Lúc xếp hàng lên xe, Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua Thời Diệu ở bên cạnh. Sao Thời Diệu lại đến tham gia đi chơi thu chứ? Không phải chính người này nói nếu cô đi thì mới để Tiểu Ngộ đi hay sao? Vậy không phải là điều kiện tiên quyết chính là cậu ấy không đi hay sao? Nếu như cậu ấy cũng muốn đi chơi thu, tất nhiên có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Ngộ, sao còn phải hỏi cô ……
Lần này chỗ ngồi trên xe dựa theo thứ tự trong lớp, lqd, mọi người đều không có ý kiến gì cả. Những học sinh đứng sau lên xe trước, lúc Du Thanh Quỳ lên xe chỉ còn lại chỗ phía sau để ngồi.
Du Thanh Quỳ hơi nhíu mi, cô hơi say xe. Nhưng không quá nghiêm trọng, đa số cũng không bị ói ra, nhưng đầu luôn choáng váng không thoải mái.
Lúc Du Thanh Quỳ đang đứng trên lối đi nhỏ do dự thì Thời Diệu đã đến bên cạnh cô.
“Không thích ngồi phía sau sao?” Thời Diệu hỏi.
“Không phải.” Du Thanh Quỳ tiến lên ngồi vào chỗ của mình, sau đó đưa ba lô trên vai xuống ôm ở đùi, móc khoai tây chiên từ bên trong ra ăn.
Ăn ăn ăn.
Ăn no bụng sẽ không còn khó chịu nữa.
Du Thanh Quỳ ăn một mạch hết túi khoai tây chiên, sau đó cô lại lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn, xe khách chạy một đường, cô cũng ăn suốt quãng đường đi.
Du Thanh Quỳ cúi đầu mở túi sách ra, lấy ra mấy hộp thạch hoa quả. Cô dùng sức xé vỏ của hộp thạch ra, cô vừa muốn đưa vào miệng đột nhiên xe khách quẹo một cái, cơ thể của Du Thanh Quỳ cũng nghiêng đi, thạch hoa quả trong tay cô cũng bay ra ngoài, rơi trúng vào
Cô đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cô lấy tất cả những quyển sổ tay, chọn những trang đẹp nhất đăng lên weibo. Sau đó cô lại lấy mấy bức ảnh chụp cho đám búp bê theo phong cách cổ xưa, cảnh búp bê nô đùa cũng đăng lên weibo.
Hoàn thành xong.
Weibo của Du Thanh Quỳ cũng bắt đầu có chút ít fan, trong đó có rất nhiều fan là từ weibo của Hắc Diệu đến, cũng có những người là vì thích phong cách làm sổ tay của cô.
Nhìn những bình luận khen chiếm đa số, trái tim của Du Thanh Quỳ có chút vui sướng nho nhỏ. Nhưng cũng có chút không vui. Hắc Diệu Đại Đại của cô không khen cô nữa….
-----
Cuối tháng mười một, lớp 11 của trường Lục Trung học xong hai tiết học, sau đó cùng ngồi xe đến thành phố bên cạnh chơi thu.
Du Thanh Quỳ đeo hai túi sách trên vai cùng Lâm Tiểu Ngộ chen lên xe khách, trong xe đã có rất nhiều người, cãi nhau vì tranh chấp chỗ ngồi.
“Này, ngồi chỗ nào mà chẳng giống nhau. Tranh giành làm gì chứ. Ngồi cạnh cửa sổ có thể ngắm thiên nhiên chứ sao.” Dương Hinh đứng phía trước lớn tiếng ghi chép. “Này này, Cổ Dật Phi, cậu đừng ném túi sách nữa, cẩn thận làm vỡ cửa kính.”
Dương Hinh chống tay vào cạnh sườn, hai vai cũng dần buông thõng xuống, cô thật sự bị đám bạn học này làm cho tức chết.
“Ở đây ầm ĩ cái gì thế hả?” Chủ nhiệm lớp lên xe khách, đầu ngón tay chỉ vào tất cả học sinh. “Cả lớp bên cạnh đều ở đây mà các em không thấy mất mặt à. Xuống xe. Cả lớp đều xuống xe cho tôi.”
Mặc dù cũng có những tiếng oán hận và xô đẩy, nhưng tất cả học sinh vẫn ngoan ngoãn xuống xe.
“Dựa theo thứ tự chỗ ngồi chia làm hai nửa, hai người ngồi cùng bàn thì ngồi cùng nhau.” Chủ nhiệm lớp làm mặt lạnh: “Ai cũng tranh nhau chỗ ngồi. Sao tôi không thấy các em tranh giành vị trí đứng nhất như vậy chứ.”
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô cũng sắp hôn mê vì quá ầm ĩ.
Lúc xếp hàng lên xe, Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua Thời Diệu ở bên cạnh. Sao Thời Diệu lại đến tham gia đi chơi thu chứ? Không phải chính người này nói nếu cô đi thì mới để Tiểu Ngộ đi hay sao? Vậy không phải là điều kiện tiên quyết chính là cậu ấy không đi hay sao? Nếu như cậu ấy cũng muốn đi chơi thu, tất nhiên có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Ngộ, sao còn phải hỏi cô ……
Lần này chỗ ngồi trên xe dựa theo thứ tự trong lớp, lqd, mọi người đều không có ý kiến gì cả. Những học sinh đứng sau lên xe trước, lúc Du Thanh Quỳ lên xe chỉ còn lại chỗ phía sau để ngồi.
Du Thanh Quỳ hơi nhíu mi, cô hơi say xe. Nhưng không quá nghiêm trọng, đa số cũng không bị ói ra, nhưng đầu luôn choáng váng không thoải mái.
Lúc Du Thanh Quỳ đang đứng trên lối đi nhỏ do dự thì Thời Diệu đã đến bên cạnh cô.
“Không thích ngồi phía sau sao?” Thời Diệu hỏi.
“Không phải.” Du Thanh Quỳ tiến lên ngồi vào chỗ của mình, sau đó đưa ba lô trên vai xuống ôm ở đùi, móc khoai tây chiên từ bên trong ra ăn.
Ăn ăn ăn.
Ăn no bụng sẽ không còn khó chịu nữa.
Du Thanh Quỳ ăn một mạch hết túi khoai tây chiên, sau đó cô lại lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn, xe khách chạy một đường, cô cũng ăn suốt quãng đường đi.
Du Thanh Quỳ cúi đầu mở túi sách ra, lấy ra mấy hộp thạch hoa quả. Cô dùng sức xé vỏ của hộp thạch ra, cô vừa muốn đưa vào miệng đột nhiên xe khách quẹo một cái, cơ thể của Du Thanh Quỳ cũng nghiêng đi, thạch hoa quả trong tay cô cũng bay ra ngoài, rơi trúng vào
/71
|