Đã gần sáng, nhưng Du Thanh Quỳ không ngủ được. Cô biết ba để Thời Diệu đưa cô đi xem phim là vì muốn cô rời đi. Là vì ba không muốn để cô thấy ba mẹ cãi nhau sao?
Du Thanh Quỳ nằm sấp trên giường, lướt xem điện thoại di động.
Tuy là nửa đêm, nhưng là thời gian xem điện ảnh, trên mạng càng ngày càng mạnh mẽ. Du Thanh Quỳ kinh ngạc phát hiện những người đó có thể lôi được mẹ cô ra.
Cũng đúng, chỉ cần lôi được cô ra thì rất nhanh có thể tìm được Mễ Doanh Tĩnh.
“Cái người phụ nữ này là ai vậy? Vừa nhìn cũng biết là dáng vẻ của bà chủ nhà, là dáng vẻ của một oán phụ. Trên mặt cũng không biết nở nụ cười.”
“Ha ha, hoa tàn ít bướm, không trách được lại bị Du Trạch Ngôn vứt bỏ.”
“Nhất định là do bà ta quấn quít lấy Du Trạch Ngôn.”
“Chỉ mình tôi chú ý đến việc người phụ nữ này năm nay mới 35 tuổi sao? Mười chín tuổi bà ta đã sinh con gái cho Du Trạch Ngôn? Chậc chậc. . . Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ không nhỏ nha.”
“Năm nay Du Trạch Ngôn cũng 35 tuổi. . .”
“Tôi mới nói mà, người phụ nữ này là bạn học cùng lớp của Du Trạch Ngôn, học được nửa chừng thì bỏ học. Hóa ra là đi sinh đứa nhỏ. . . 666666”
“Mễ Doanh Tĩnh, 35 tuổi. Từ nhỏ ba chết, mẹ làm phục vụ nuôi gia đình, hai người sống nương tựa vào nhau. Lúc học Cao trung thì ở bên cạnh phú nhị đại Du Trạch Ngôn, đại học năm hai thì bỏ học, chỉ có bằng trung học, mấy năm nay không hề làm việc, luôn bị Du Trạch Ngôn nuôi dưỡng ở nơi bí mật gần đó. . .”
“Người phụ nữ như vậy . . . Không cần suy nghĩ, nhất định là dùng con gái để giữ chân Du Trạch Ngôn. Loại tiết mục này rất hay gặp, không muốn thì mấy năm có thể lên tòa án, muốn tiền nuôi dưỡng, phí tổn tinh thần.”
“Đáng thương cho Du ảnh đế của tôi, bị loại phụ nữ này bám lên người.”
“Xem tấm hình này đi. Vừa mới có người chụp được con gái Du Trạch Ngôn nửa đêm ôm ấp với đàn ông. Mới 16 tuổi mà đã như vậy rồi.”
“Quả nhiên là mẹ nào con đấy, hai mẹ con nhà này cũng không phải loại ngoan ngoãn gì.”
“Người qua đường, nói hai câu. Tôi thật sự không quen nhìn đức hạnh quỳ liếm chân nam thần của bà. Sao lại không thể là Du Trạch Ngôn lừa gạt thiếu nữ? Bản thân thăng chức nhanh chóng nên không cần bà xã, ha ha.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Nam cặn bã. Kẻ bạc tình.”
“Thủy quân không cần thay đổi hướng dư luận, rõ ràng là nam cặn bã mà. Bỏ vợ bỏ con, không có lương tâm. Đã rời khỏi cộng đồng fan.”
“Hôm nay lộ con gái, có phải ngày mai sẽ lộ con trai không? Ngôi sao lớn có mấy người không bao dưỡng tình nhân bên ngoài. Cái vòng luẩn quẩn bẩn thỉu dơ dáy, không có người đàn ông nào tốt.”
“Cũng rời khỏi cộng đồng fan, thất vọng.”
Du Thanh Quỳ tức giận.
Cô tức giận đến muốn nổ tung rồi.
Nhìn những người này nói lung tung về ba mẹ cô, khiến cô tức giận hơn cả việc cô bị nói xấu. Du Thanh Quỳ ngã người xuống giường, cố gắng kim nén cơn giận trong lòng. Cô nhớ đến dáng vẻ khóc của mẹ trước kia, cô thật sự lo lắng mẹ cô không chịu nổi dư luận ác độc như vậy. . .
. . . . . .
Du Trạch Ngôn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng chốc ngồi dậy.
Trong mơ ông nhìn thấy Mễ Doanh Tĩnh cầm dao găm chém đứt tứ chi của bản thân.
Phòng ngủ không bật đèn, cả căn phòng đều tối tăm.
Ông quay đầu nhìn Mễ Doanh Tĩnh đang cuộn người ngủ bên cạnh ông.
Bà còn ở đây.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Du Trạch Ngôn cẩn thận nằm xuống, ôm chặt Mễ Doanh Tĩnh vào lòng. Trong mơ Mễ Doanh Tĩnh vẫn gọi tên ông,lqd, mơ mơ màng màng chui vào lòng ông.
Sáng sớm hôm sau, lúc Du Trạch Ngôn tỉnh lại thì Mễ Doanh Tĩnh còn ngủ. điện thoại của Mễ Doanh Tĩnh đột nhiên vang lên. Du Trạch Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Mễ Doanh Tĩnh còn đang ngủ say, cầm lấy túi sách của bà, ông muốn xem là điện thoại của ai, nếu không phải là người quan trọng thì ông sẽ giúp bà tắt máy.
Lúc Du Trạch Ngôn lấy điện thoại của bà ra khỏi túi, màn hình hiển thị là bác sĩ Lưu.
Bác sĩ?
“Ai gọi đến vậy? Đưa điện thoại cho tôi.” Mễ Doanh Tĩnh đã bị đánh thức rồi.
Du Trạch Ngôn đưa điện thoại cho bà.
Du Trạch Ngôn không biết đầu kia điện thoại đang nói gì, ông chỉ nghe thấy Mễ Doanh Tĩnh liên tục nói ‘vâng’ vài tiêng, phần lớn đều là người bên kia nói chuyện. Du Trạch Ngôn cũng không để ý bà nói chuyện như nào, bởi vì sự chú ý của ông đang rơi vào túi sách của Mễ Doanh Tĩnh ở trước mặt, chính xác là rơi vào hai lọ thuốc. Du Trạch Ngôn đưa lưng về phía Mễ Doanh Tĩnh, ông do dự một lát, chậm rãi xoay hai lọ thuốc màu trắng trong tay, đọc được tên thuốc,
Ông biết một loại trong đó, là ---- thuốc ngủ.
Cái tên trên lọ còn lại rất lạ, Du Trạch Ngôn không hiểu, nhưng ông đã nhớ kĩ tên, ôm cầm điện thoại ra tra.
Khi Du Trạch Ngôn tìm được kết quả, ông ngẩn người.
Thuốc giảm bớt chứng bệnh uất ức.
“Vâng, thứ năm tuần sau tôi qua. Làm phiền bác sĩ Lưu rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh cúp điện thoại, Du Trạch Ngôn bỗng nhiên nhào đến nằm úp lên người bà, hai tay ông vòng xuống dưới người bà, ôm trọn bà trong lòng ông.
“Du Trạch Ngôn, ông muốn đè chết tôi à? Ông mau đứng lên đi.”
Du Trạch Ngôn không đứng lên, ông vùi mặt vào hõm vai của Mễ Doanh Tĩnh, ấp úng hỏi: “Em uống thuốc bao nhiêu lâu rồi?”
Trong mắt Mễ Doanh Tĩnh có sự trốn tránh, bà chớp mắt một cái, lập tức đưa tay đẩy Du Trạch Ngôn ra, tức giận nói: “Tôi đến tuổi mãn kinh rồi nên bị suy nhược mà thôi. Ông đứng lên nhanh đi.”
“Anh không.”
Ông biết bà đang lừa ông, làm gì có ai mới có ba mươi lăm tuổi đã đến tuổi mãn kinh?
“Ông đứng dậy nhanh lên.” Mễ Doanh Tĩnh nhấc chân đá ông.
Du Trạch Ngôn giống hệt như bạch tuộc nằm đè lên bà, tùy hứng nói: “Anh sẽ không đứng dậy. Em lớn hơn anh, em phải nhường anh.”
Mễ Doanh Tĩnh bị tính tình trẻ con của ông chọc cho nở nụ cười: “Du Trạch Ngôn, hai người chúng ta sinh cùng một ngày có
Du Thanh Quỳ nằm sấp trên giường, lướt xem điện thoại di động.
Tuy là nửa đêm, nhưng là thời gian xem điện ảnh, trên mạng càng ngày càng mạnh mẽ. Du Thanh Quỳ kinh ngạc phát hiện những người đó có thể lôi được mẹ cô ra.
Cũng đúng, chỉ cần lôi được cô ra thì rất nhanh có thể tìm được Mễ Doanh Tĩnh.
“Cái người phụ nữ này là ai vậy? Vừa nhìn cũng biết là dáng vẻ của bà chủ nhà, là dáng vẻ của một oán phụ. Trên mặt cũng không biết nở nụ cười.”
“Ha ha, hoa tàn ít bướm, không trách được lại bị Du Trạch Ngôn vứt bỏ.”
“Nhất định là do bà ta quấn quít lấy Du Trạch Ngôn.”
“Chỉ mình tôi chú ý đến việc người phụ nữ này năm nay mới 35 tuổi sao? Mười chín tuổi bà ta đã sinh con gái cho Du Trạch Ngôn? Chậc chậc. . . Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ không nhỏ nha.”
“Năm nay Du Trạch Ngôn cũng 35 tuổi. . .”
“Tôi mới nói mà, người phụ nữ này là bạn học cùng lớp của Du Trạch Ngôn, học được nửa chừng thì bỏ học. Hóa ra là đi sinh đứa nhỏ. . . 666666”
“Mễ Doanh Tĩnh, 35 tuổi. Từ nhỏ ba chết, mẹ làm phục vụ nuôi gia đình, hai người sống nương tựa vào nhau. Lúc học Cao trung thì ở bên cạnh phú nhị đại Du Trạch Ngôn, đại học năm hai thì bỏ học, chỉ có bằng trung học, mấy năm nay không hề làm việc, luôn bị Du Trạch Ngôn nuôi dưỡng ở nơi bí mật gần đó. . .”
“Người phụ nữ như vậy . . . Không cần suy nghĩ, nhất định là dùng con gái để giữ chân Du Trạch Ngôn. Loại tiết mục này rất hay gặp, không muốn thì mấy năm có thể lên tòa án, muốn tiền nuôi dưỡng, phí tổn tinh thần.”
“Đáng thương cho Du ảnh đế của tôi, bị loại phụ nữ này bám lên người.”
“Xem tấm hình này đi. Vừa mới có người chụp được con gái Du Trạch Ngôn nửa đêm ôm ấp với đàn ông. Mới 16 tuổi mà đã như vậy rồi.”
“Quả nhiên là mẹ nào con đấy, hai mẹ con nhà này cũng không phải loại ngoan ngoãn gì.”
“Người qua đường, nói hai câu. Tôi thật sự không quen nhìn đức hạnh quỳ liếm chân nam thần của bà. Sao lại không thể là Du Trạch Ngôn lừa gạt thiếu nữ? Bản thân thăng chức nhanh chóng nên không cần bà xã, ha ha.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Nam cặn bã. Kẻ bạc tình.”
“Thủy quân không cần thay đổi hướng dư luận, rõ ràng là nam cặn bã mà. Bỏ vợ bỏ con, không có lương tâm. Đã rời khỏi cộng đồng fan.”
“Hôm nay lộ con gái, có phải ngày mai sẽ lộ con trai không? Ngôi sao lớn có mấy người không bao dưỡng tình nhân bên ngoài. Cái vòng luẩn quẩn bẩn thỉu dơ dáy, không có người đàn ông nào tốt.”
“Cũng rời khỏi cộng đồng fan, thất vọng.”
Du Thanh Quỳ tức giận.
Cô tức giận đến muốn nổ tung rồi.
Nhìn những người này nói lung tung về ba mẹ cô, khiến cô tức giận hơn cả việc cô bị nói xấu. Du Thanh Quỳ ngã người xuống giường, cố gắng kim nén cơn giận trong lòng. Cô nhớ đến dáng vẻ khóc của mẹ trước kia, cô thật sự lo lắng mẹ cô không chịu nổi dư luận ác độc như vậy. . .
. . . . . .
Du Trạch Ngôn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng chốc ngồi dậy.
Trong mơ ông nhìn thấy Mễ Doanh Tĩnh cầm dao găm chém đứt tứ chi của bản thân.
Phòng ngủ không bật đèn, cả căn phòng đều tối tăm.
Ông quay đầu nhìn Mễ Doanh Tĩnh đang cuộn người ngủ bên cạnh ông.
Bà còn ở đây.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Du Trạch Ngôn cẩn thận nằm xuống, ôm chặt Mễ Doanh Tĩnh vào lòng. Trong mơ Mễ Doanh Tĩnh vẫn gọi tên ông,lqd, mơ mơ màng màng chui vào lòng ông.
Sáng sớm hôm sau, lúc Du Trạch Ngôn tỉnh lại thì Mễ Doanh Tĩnh còn ngủ. điện thoại của Mễ Doanh Tĩnh đột nhiên vang lên. Du Trạch Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Mễ Doanh Tĩnh còn đang ngủ say, cầm lấy túi sách của bà, ông muốn xem là điện thoại của ai, nếu không phải là người quan trọng thì ông sẽ giúp bà tắt máy.
Lúc Du Trạch Ngôn lấy điện thoại của bà ra khỏi túi, màn hình hiển thị là bác sĩ Lưu.
Bác sĩ?
“Ai gọi đến vậy? Đưa điện thoại cho tôi.” Mễ Doanh Tĩnh đã bị đánh thức rồi.
Du Trạch Ngôn đưa điện thoại cho bà.
Du Trạch Ngôn không biết đầu kia điện thoại đang nói gì, ông chỉ nghe thấy Mễ Doanh Tĩnh liên tục nói ‘vâng’ vài tiêng, phần lớn đều là người bên kia nói chuyện. Du Trạch Ngôn cũng không để ý bà nói chuyện như nào, bởi vì sự chú ý của ông đang rơi vào túi sách của Mễ Doanh Tĩnh ở trước mặt, chính xác là rơi vào hai lọ thuốc. Du Trạch Ngôn đưa lưng về phía Mễ Doanh Tĩnh, ông do dự một lát, chậm rãi xoay hai lọ thuốc màu trắng trong tay, đọc được tên thuốc,
Ông biết một loại trong đó, là ---- thuốc ngủ.
Cái tên trên lọ còn lại rất lạ, Du Trạch Ngôn không hiểu, nhưng ông đã nhớ kĩ tên, ôm cầm điện thoại ra tra.
Khi Du Trạch Ngôn tìm được kết quả, ông ngẩn người.
Thuốc giảm bớt chứng bệnh uất ức.
“Vâng, thứ năm tuần sau tôi qua. Làm phiền bác sĩ Lưu rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh cúp điện thoại, Du Trạch Ngôn bỗng nhiên nhào đến nằm úp lên người bà, hai tay ông vòng xuống dưới người bà, ôm trọn bà trong lòng ông.
“Du Trạch Ngôn, ông muốn đè chết tôi à? Ông mau đứng lên đi.”
Du Trạch Ngôn không đứng lên, ông vùi mặt vào hõm vai của Mễ Doanh Tĩnh, ấp úng hỏi: “Em uống thuốc bao nhiêu lâu rồi?”
Trong mắt Mễ Doanh Tĩnh có sự trốn tránh, bà chớp mắt một cái, lập tức đưa tay đẩy Du Trạch Ngôn ra, tức giận nói: “Tôi đến tuổi mãn kinh rồi nên bị suy nhược mà thôi. Ông đứng lên nhanh đi.”
“Anh không.”
Ông biết bà đang lừa ông, làm gì có ai mới có ba mươi lăm tuổi đã đến tuổi mãn kinh?
“Ông đứng dậy nhanh lên.” Mễ Doanh Tĩnh nhấc chân đá ông.
Du Trạch Ngôn giống hệt như bạch tuộc nằm đè lên bà, tùy hứng nói: “Anh sẽ không đứng dậy. Em lớn hơn anh, em phải nhường anh.”
Mễ Doanh Tĩnh bị tính tình trẻ con của ông chọc cho nở nụ cười: “Du Trạch Ngôn, hai người chúng ta sinh cùng một ngày có
/71
|