Trời đổ mưa rồi.
Ở thành phố Nam Thanh thì bốn mùa đều không có tuyết, vào ngày đông mà có mưa thì chính là lúc lạnh nhất.
Du Thanh Quỳ đứng ở trước cửa sổ nhìn trời mưa to bên ngoài, cô nghĩ đêm qua Thời Diệu gọi điện thoại cho cô.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.”
Giọng nói của cậu giống như vẫn quanh quẩn bên tai.
Lúc đó cô nói gì? Hình như cô không nói gì cả, bởi vì cả người cô đều ngây ra rồi.
“Qùy Quỳ, hôm nay cháu muốn ra ngoài à? Bên ngoài mưa to như vậy hay là cháu đừng đi nữa.” bà ngoại đi từ phòng ngủ ra, thấy Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa sổ thì nói.
“Cháu đã đồng ý với bạn học là sẽ đi qua.” Du Thanh Quỳ đeo túi lên vai, cầm ô đi ra ngoài.
Nếu là thường ngày, nói không chừng Du Thanh Quỳ có thể vì thời tiết không tốt mà không đi. Nhưng mấy hôm nữa Thời Diệu sẽ ra nước ngoài, hai ngày này cô vẫn muốn đi.
Có thể bởi vì thời tiết không tốt nên trong thang máy cũng có rất ít người.
Du Thanh Quỳ ra khỏi thang máy, đứng ở cửa tòa nhà mở ô.
“Du Thanh Quỳ.”
Du Thanh Quỳ mới bước nửa bước chân ra bên ngoài, cô không thể tin được mà nhìn về phía bên cạnh.
“Thời Diệu, anh, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đón em.” Thời Diệu lười nhác tựa vào xe của người khác, không biết cậu đã đứng đó đợi bao nhiêu lâu. Cậu đứng thẳng người lại, đi về phía Du Thanh Quỳ.
“Anh đến lúc nào? Sao anh không gọi điện thoại nói cho em?” Du Thanh Quỳ ngửa đầu nhìn cậu từng bước đến gần.
Thời Diệu nhận lấy ô trong tay Du Thanh Quỳ, cậu nắm tay cô cùng đi.
Thời Diệu vừa đẩy cửa ra ngoài, vừa nói: “Nếu em vì mưa to quá mà không muốn đi, mà anh lại gọi điện cho em nói là anh ở dưới lầu thì em cũng chỉ có thể không tình nguyện mà xuống lầu thôi.”
Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, sau đó cô mới hiểu được logic của Thời Diệu. Cậu không xác định được cô có đi hay không? Nếu cô không xuống tầng, cậu cũng sẽ không nói với cô là cậu từng đến đón cô sao?
Du Thanh Quỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu em luôn luôn không xuống lầu thì sao?”
“Cái gì?” Thời Diệu cúi người sát về phía cô một chút.
Tiếng mưa quá lớn mà tiếng Du Thanh Quỳ lại quá nhỏ, Thời Diệu không nghe rõ.
“Em hỏi là. . .” Du Thanh Quỳ quay đầu, trong lúc lơ đãng cánh môi trượt qua gò má Thời Diệu. Du Thanh Quỳ đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu đi.
Thời Diệu dùng lòng bàn tay sờ sờ gò má, cậu biết Du Thanh Quỳ thẹn thùng, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Mưa rất lớn, cho dù Thời Diệu gần như nghiêng toàn bộ ô về phía đỉnh đầu Du Thanh Quỳ thì Du Thanh Quỳ vẫn bị mưa xối ướt.
Hơn nữa hơi lạnh.
Lúc hai người đứng ở đường cái chờ đèn xanh, Du Thanh Quỳ bị đông lạnh đến run lên một chút.
“Du Thanh Quỳ, trên người anh hình như ấm áp hơn đấy, em ôm một chút thử xem.”
“Mới không. . .”
Du Thanh Quỳ còn chưa nói hết câu, Thời Diệu đã nắm chặt lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo một cái đã ôm được cô vào lòng. Du Thanh Quỳ hơi cứng người, cô ngừng một lúc lâu mới cẩn thận đưa tay lên ôm lấy eo Thời Diệu.
Quả thật là ấm hơn.
Đèn xanh sáng lên, Thời Diệu cúi đầu nhìn Du Thanh Quỳ đang vùi đầu trong ngực cậu, không hoạt động bước chân.
Lại đèn đỏ rồi.
Lúc đến nhà Thời Diệu, Thời Diệu và Du Thanh Quỳ đều bị mưa xối ướt. Du Thanh Quỳ còn tốt hơn một chút, nhưng Thời Diệu lại ướt đẫm.
Thời Diệu tiện tay cởi áo khoác ướt sũng ra ném sang một bên.
“Hôm nay mưa lớn như vậy, Tiểu Ngộ không ở nhà sao? Du Thanh Quỳ hỏi.
Thời Diệu thuận miệng nói: “Nó bị anh đuổi đi rồi.”
“Ơ?”
Thời Diệu hơi dừng một chút, sau đó sửa miệng: “Chút mưa như vậy thì tính cái gì, ai bảo thành tích của nó không tốt, không sợ gió mưa đều phải đi học thêm.”
“A. . . thật ra em cũng có thể giúp bạn ấy học thêm mà.”
Thời Diệu không nói tiếp, cậu kéo Du Thanh Quỳ lên tầng. Cậu đẩy Du Thanh Quỳ vào phòng tắm trên tầng hai, nói: “Em đi tắm rửa một chút đi.”
Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua phòng tắm, có chút do dự.
“Chờ.” Thời Diệu quay người đi lên tầng.
Không bao lâu sau, Thời Diệu lại bịch bịch bước xuống cầu thang, đưa một bộ đồng phục cho Du Thanh Quỳ, nói: “Em thay cái này.”
Du Thanh Quỳ nhìn đồng phục trong lòng, nhìn size cũng biết là đồng phục của Thời Diệu. Lúc Thời Diệu đến trường rất ít khi mặc đồng phục, bộ đồng phục này gần như là mới tinh.
“Chuyện đó, . . . nếu không để em mặc quần áo của Tiểu Ngộ đi.” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói.
“Du Thanh Quỳ, em không biết đạo lí ‘không hỏi mà lấy tức vi trộm’ sao? Nó không ở nhà, sao em có thể tùy tiện động vào quần áo của nó được?” Thời Diệu hỏi.
Du Thanh Quỳ mím môi, cúi đầu, cô không trả lời được. Cô biết rõ rành rành là Thời Diệu cố ý, nhưng cô lại không thể tìm được câu nào để phản bác lại anh.
“Nhanh đi.” Thời Diệu đẩy Du Thanh Quỳ một cái.
“Ơ. . .” Du Thanh Quỳ giống như một con ốc sên nhỏ, chậm rì rì xoay người đi vào phòng tắm.
Du Thanh Quỳ mặc đồng phục của Thời Diệu đi ra từ phòng tắm, lại chậm rì rì lên đến tầng ba, cuối cùng cô đứng trước cửa phòng vẽ của Thời Diệu mà không tiến vào.
Thời Diệu vừa tắm rửa xong đi ra, đang cầm khăn lông trắng lau tóc, động tác của cậu hơi dừng lại, nhìn Du Thanh Quỳ đang đứng ở cửa.
Du Thanh Quỳ lùn hơn Thời Diệu hơn 20cm, đồng phục của Thời Diệu mặc trên người cô rất không hợp người. Nhất là quần dài, hai ống quần rộng thùng thình ở mắt cá chân.
“Lại đây nào.” Thời Diệu vẫy vẫy tay với Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đi vào, Thời Diệu kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, cậu cầm một chiếc khăn lông trắng khác lau tóc cho cô.
“Em có thể tự làm được.” Du Thanh Quỳ giơ tay muốn lấy đi khăn lông trong tay Thời Diệu.
Thời Diệu vỗ một cái lên mu bàn tay cô.
Du Thanh Quỳ nhanh chóng rụt tay về, cô cúi đầu vuốt mu bàn tay mình.
Thời Diệu lau tóc Du Thanh Quỳ khô một nửa, sau đó để khăn lông sang mọt bên. Cậu vốn đứng phía sau Du Thanh Quỳ, lúc này cúi người xuống sát vào Du Thanh Quỳ, cằm cậu gần như dán lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Du Thanh Quỳ, hôm qua em vẫn chưa trả lời anh.”
“Trả lời cái gì?”
“Chuyện tối qua anh hỏi em ở trong điện thoại.”
“Em, em ngủ mơ mơ màng màng, em không nhớ rõ anh hỏi em chuyện gì trong điện thoại. . .”
“Như vậy à?” Thời Diệu gật gật đầu, cậu nghĩ nghĩ, vòng qua sofa ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ.
Cậu vỗ một cái lên mu bàn tay của Du Thanh Quỳ, nói: “Nhìn anh.”
Ánh mắt của Du Thanh Quỳ hơi lóe lên, nhưng vẫn quay đầu nhìn cậu.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.” Thời Diệu nói lại y nguyên câu hôm qua đã nói trong điện thoại.
Cậu chậm rãi nắm bàn tay trái của Du Thanh Quỳ, những ngón tay thon dài luồn qua khe hở, hai ngón tay có nhẫn của họ cũng tiếp xúc ở một chỗ.d-đ-lê-q-đôn
“Em xem, nhẫn đính hôm của chúng ta đều là một đôi rồi.” Thời Diệu cười.
“Không phải anh nói đây chỉ là lễ vật bình thường thôi sao ? Đây là bù quà sinh nhật cho em mà?” Du Thanh Quỳ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thời Diệu.
Cô. . . Đần độn u mê bị lừa sao?
Thời Diệu nâng tay Du Thanh Quỳ lên, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn hôn.
“Du Thanh Quỳ, anh nói đều là thật.” Thời Diệu bỗng nhiên nói.
“Cái gì đều là sự thật?” Du Thanh Quỳ có chút khẩn trương, chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, vị trí Thời Diệu hôn trên bàn tay cô cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác tê dại giống như bắt đầu lan từ tay ra, cảm giác tê dại lan tỏa từng đợt, khiến trái tim cô cũng mềm mại hơn.
Vì thế, Thời Diệu nói với cô xong nhưng trong lòng cô vẫn không thể tập chung được.
“Em không cần phải giả bộ, những việc anh làm với em đều là thật sự.” Thời Diệu hơi chọn từ nói: “Thật xin lỗi, đáng lẽ anh nên tìm thấy em từ hai năm trước.”
Cậu xoa xoa mái tóc mới khô một nửa của Du Thanh Quỳ: “Cho nên anh không muốn lỡ
Ở thành phố Nam Thanh thì bốn mùa đều không có tuyết, vào ngày đông mà có mưa thì chính là lúc lạnh nhất.
Du Thanh Quỳ đứng ở trước cửa sổ nhìn trời mưa to bên ngoài, cô nghĩ đêm qua Thời Diệu gọi điện thoại cho cô.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.”
Giọng nói của cậu giống như vẫn quanh quẩn bên tai.
Lúc đó cô nói gì? Hình như cô không nói gì cả, bởi vì cả người cô đều ngây ra rồi.
“Qùy Quỳ, hôm nay cháu muốn ra ngoài à? Bên ngoài mưa to như vậy hay là cháu đừng đi nữa.” bà ngoại đi từ phòng ngủ ra, thấy Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa sổ thì nói.
“Cháu đã đồng ý với bạn học là sẽ đi qua.” Du Thanh Quỳ đeo túi lên vai, cầm ô đi ra ngoài.
Nếu là thường ngày, nói không chừng Du Thanh Quỳ có thể vì thời tiết không tốt mà không đi. Nhưng mấy hôm nữa Thời Diệu sẽ ra nước ngoài, hai ngày này cô vẫn muốn đi.
Có thể bởi vì thời tiết không tốt nên trong thang máy cũng có rất ít người.
Du Thanh Quỳ ra khỏi thang máy, đứng ở cửa tòa nhà mở ô.
“Du Thanh Quỳ.”
Du Thanh Quỳ mới bước nửa bước chân ra bên ngoài, cô không thể tin được mà nhìn về phía bên cạnh.
“Thời Diệu, anh, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đón em.” Thời Diệu lười nhác tựa vào xe của người khác, không biết cậu đã đứng đó đợi bao nhiêu lâu. Cậu đứng thẳng người lại, đi về phía Du Thanh Quỳ.
“Anh đến lúc nào? Sao anh không gọi điện thoại nói cho em?” Du Thanh Quỳ ngửa đầu nhìn cậu từng bước đến gần.
Thời Diệu nhận lấy ô trong tay Du Thanh Quỳ, cậu nắm tay cô cùng đi.
Thời Diệu vừa đẩy cửa ra ngoài, vừa nói: “Nếu em vì mưa to quá mà không muốn đi, mà anh lại gọi điện cho em nói là anh ở dưới lầu thì em cũng chỉ có thể không tình nguyện mà xuống lầu thôi.”
Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, sau đó cô mới hiểu được logic của Thời Diệu. Cậu không xác định được cô có đi hay không? Nếu cô không xuống tầng, cậu cũng sẽ không nói với cô là cậu từng đến đón cô sao?
Du Thanh Quỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu em luôn luôn không xuống lầu thì sao?”
“Cái gì?” Thời Diệu cúi người sát về phía cô một chút.
Tiếng mưa quá lớn mà tiếng Du Thanh Quỳ lại quá nhỏ, Thời Diệu không nghe rõ.
“Em hỏi là. . .” Du Thanh Quỳ quay đầu, trong lúc lơ đãng cánh môi trượt qua gò má Thời Diệu. Du Thanh Quỳ đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu đi.
Thời Diệu dùng lòng bàn tay sờ sờ gò má, cậu biết Du Thanh Quỳ thẹn thùng, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Mưa rất lớn, cho dù Thời Diệu gần như nghiêng toàn bộ ô về phía đỉnh đầu Du Thanh Quỳ thì Du Thanh Quỳ vẫn bị mưa xối ướt.
Hơn nữa hơi lạnh.
Lúc hai người đứng ở đường cái chờ đèn xanh, Du Thanh Quỳ bị đông lạnh đến run lên một chút.
“Du Thanh Quỳ, trên người anh hình như ấm áp hơn đấy, em ôm một chút thử xem.”
“Mới không. . .”
Du Thanh Quỳ còn chưa nói hết câu, Thời Diệu đã nắm chặt lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo một cái đã ôm được cô vào lòng. Du Thanh Quỳ hơi cứng người, cô ngừng một lúc lâu mới cẩn thận đưa tay lên ôm lấy eo Thời Diệu.
Quả thật là ấm hơn.
Đèn xanh sáng lên, Thời Diệu cúi đầu nhìn Du Thanh Quỳ đang vùi đầu trong ngực cậu, không hoạt động bước chân.
Lại đèn đỏ rồi.
Lúc đến nhà Thời Diệu, Thời Diệu và Du Thanh Quỳ đều bị mưa xối ướt. Du Thanh Quỳ còn tốt hơn một chút, nhưng Thời Diệu lại ướt đẫm.
Thời Diệu tiện tay cởi áo khoác ướt sũng ra ném sang một bên.
“Hôm nay mưa lớn như vậy, Tiểu Ngộ không ở nhà sao? Du Thanh Quỳ hỏi.
Thời Diệu thuận miệng nói: “Nó bị anh đuổi đi rồi.”
“Ơ?”
Thời Diệu hơi dừng một chút, sau đó sửa miệng: “Chút mưa như vậy thì tính cái gì, ai bảo thành tích của nó không tốt, không sợ gió mưa đều phải đi học thêm.”
“A. . . thật ra em cũng có thể giúp bạn ấy học thêm mà.”
Thời Diệu không nói tiếp, cậu kéo Du Thanh Quỳ lên tầng. Cậu đẩy Du Thanh Quỳ vào phòng tắm trên tầng hai, nói: “Em đi tắm rửa một chút đi.”
Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua phòng tắm, có chút do dự.
“Chờ.” Thời Diệu quay người đi lên tầng.
Không bao lâu sau, Thời Diệu lại bịch bịch bước xuống cầu thang, đưa một bộ đồng phục cho Du Thanh Quỳ, nói: “Em thay cái này.”
Du Thanh Quỳ nhìn đồng phục trong lòng, nhìn size cũng biết là đồng phục của Thời Diệu. Lúc Thời Diệu đến trường rất ít khi mặc đồng phục, bộ đồng phục này gần như là mới tinh.
“Chuyện đó, . . . nếu không để em mặc quần áo của Tiểu Ngộ đi.” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói.
“Du Thanh Quỳ, em không biết đạo lí ‘không hỏi mà lấy tức vi trộm’ sao? Nó không ở nhà, sao em có thể tùy tiện động vào quần áo của nó được?” Thời Diệu hỏi.
Du Thanh Quỳ mím môi, cúi đầu, cô không trả lời được. Cô biết rõ rành rành là Thời Diệu cố ý, nhưng cô lại không thể tìm được câu nào để phản bác lại anh.
“Nhanh đi.” Thời Diệu đẩy Du Thanh Quỳ một cái.
“Ơ. . .” Du Thanh Quỳ giống như một con ốc sên nhỏ, chậm rì rì xoay người đi vào phòng tắm.
Du Thanh Quỳ mặc đồng phục của Thời Diệu đi ra từ phòng tắm, lại chậm rì rì lên đến tầng ba, cuối cùng cô đứng trước cửa phòng vẽ của Thời Diệu mà không tiến vào.
Thời Diệu vừa tắm rửa xong đi ra, đang cầm khăn lông trắng lau tóc, động tác của cậu hơi dừng lại, nhìn Du Thanh Quỳ đang đứng ở cửa.
Du Thanh Quỳ lùn hơn Thời Diệu hơn 20cm, đồng phục của Thời Diệu mặc trên người cô rất không hợp người. Nhất là quần dài, hai ống quần rộng thùng thình ở mắt cá chân.
“Lại đây nào.” Thời Diệu vẫy vẫy tay với Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đi vào, Thời Diệu kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, cậu cầm một chiếc khăn lông trắng khác lau tóc cho cô.
“Em có thể tự làm được.” Du Thanh Quỳ giơ tay muốn lấy đi khăn lông trong tay Thời Diệu.
Thời Diệu vỗ một cái lên mu bàn tay cô.
Du Thanh Quỳ nhanh chóng rụt tay về, cô cúi đầu vuốt mu bàn tay mình.
Thời Diệu lau tóc Du Thanh Quỳ khô một nửa, sau đó để khăn lông sang mọt bên. Cậu vốn đứng phía sau Du Thanh Quỳ, lúc này cúi người xuống sát vào Du Thanh Quỳ, cằm cậu gần như dán lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Du Thanh Quỳ, hôm qua em vẫn chưa trả lời anh.”
“Trả lời cái gì?”
“Chuyện tối qua anh hỏi em ở trong điện thoại.”
“Em, em ngủ mơ mơ màng màng, em không nhớ rõ anh hỏi em chuyện gì trong điện thoại. . .”
“Như vậy à?” Thời Diệu gật gật đầu, cậu nghĩ nghĩ, vòng qua sofa ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ.
Cậu vỗ một cái lên mu bàn tay của Du Thanh Quỳ, nói: “Nhìn anh.”
Ánh mắt của Du Thanh Quỳ hơi lóe lên, nhưng vẫn quay đầu nhìn cậu.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.” Thời Diệu nói lại y nguyên câu hôm qua đã nói trong điện thoại.
Cậu chậm rãi nắm bàn tay trái của Du Thanh Quỳ, những ngón tay thon dài luồn qua khe hở, hai ngón tay có nhẫn của họ cũng tiếp xúc ở một chỗ.d-đ-lê-q-đôn
“Em xem, nhẫn đính hôm của chúng ta đều là một đôi rồi.” Thời Diệu cười.
“Không phải anh nói đây chỉ là lễ vật bình thường thôi sao ? Đây là bù quà sinh nhật cho em mà?” Du Thanh Quỳ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thời Diệu.
Cô. . . Đần độn u mê bị lừa sao?
Thời Diệu nâng tay Du Thanh Quỳ lên, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn hôn.
“Du Thanh Quỳ, anh nói đều là thật.” Thời Diệu bỗng nhiên nói.
“Cái gì đều là sự thật?” Du Thanh Quỳ có chút khẩn trương, chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, vị trí Thời Diệu hôn trên bàn tay cô cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác tê dại giống như bắt đầu lan từ tay ra, cảm giác tê dại lan tỏa từng đợt, khiến trái tim cô cũng mềm mại hơn.
Vì thế, Thời Diệu nói với cô xong nhưng trong lòng cô vẫn không thể tập chung được.
“Em không cần phải giả bộ, những việc anh làm với em đều là thật sự.” Thời Diệu hơi chọn từ nói: “Thật xin lỗi, đáng lẽ anh nên tìm thấy em từ hai năm trước.”
Cậu xoa xoa mái tóc mới khô một nửa của Du Thanh Quỳ: “Cho nên anh không muốn lỡ
/71
|