Trong lớp tự học, giáo viên không có trên lớp.
Du Thanh Quỳ bị bạn học ngồi phía sau vỗ một cái vào vai, Du Thanh Quỳ quay đầu lại, cô nhìn theo cánh tay người bạn kia đang chỉ, thấy Du Trạch Ngôn đang đứng trước của phòng học.
Du Thanh Quỳ vội vàng bỏ sách vở và bút máy xuống, lặng lẽ đi ra khỏi phòng học.
“Ba, sao ba lại đến đây vậy ạ?” Du Thanh Quỳ vui vẻ hỏi.
“Đúng lúc ba đến thành phố Nam Thanh, lại thấy mẹ con nói là giáo viên của con mời phụ huynh nên ba đến đây.”
Du Thanh Quỳ nhíu mày nói: “Vâng, cô giáo có chuyện gì vậy ạ? Con vẫn luôn cảm thấy cô giáo Nhiếp thích mời phụ huynh hơn những giáo viên trước nhiều, có phải là ảo giác của con không ạ? Hay là cao tam (lớp 12) đều như vậy ạ?”
Du Trạch Ngôn cũng không nói nhiều về chuyện này, ông giơ tay ước lượng chiều cao của Du Thanh Quỳ một chút, nói: “Hình như con lại cao thêm một chút rồi.”
“Mẹ con nói, con học hành vất vả, vậy nên gần đây mẹ bảo con ăn nhiều hơn một chút. Con ăn nhiều nên cũng cao hơn.”
Hai người mới nói mấy câu, Nhiếp Tư đi từ phòng làm việc ở cuối hành lang về phía này.
“Được rồi, con đi học đi, buổi tối ba lại đến đón con.” Rõ ràng Du Trạch Ngôn không muốn gặp mặt trực tiếp với Nhiếp Tư.
“Vậy. . . Ba dẫn con ra ngoài ở hay là về nhà mẹ ạ?” Ánh mắt Du Thanh Quỳ nhìn Du Thanh Quỳ mang theo chút hi vọng nhỏ.
Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua thời gian, sau đó ông nhỏ giọng nói vào cạnh tai của con gái: “Còn nửa giờ nữa, ba tranh thủ đến dỗ mẹ con cho ba ở tạm.”
“Ba ơi ba cố lên.”
Âm thanh giầy cao gót gõ xuống sàn của Nhiếp Tư càng gần, Du Trạch Ngôn để Du Thanh Quỳ vào phòng học, ông cũng đi về phía khác của cầu thang, tránh mặt Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư ôm cánh tay nhìn theo bóng lưng cố ý đi theo hướng khác của Du Trạch Ngôn, khóe miệng bà hơi nhếch lên gợi lên nụ cười đầy hứng thú.
. . .
Du Trạch Ngôn đi từ phòng hiệu trưởng xuống, ông đi ra cổng trường Lục Trung. Trợ lý của ông vẫn luôn nhìn về phía cổng trường, vừa thấy ông đi ra người trợ lý vội vàng xuống xe mở cửa xe cho ông.
Lý Nhất Nhiên đã đi theo Du Trạch Ngôn mấy chục năm, lúc Du Trạch Ngôn còn đi theo con đường diễn thì ông cũng là trợ lý, sau này khi Du Trạch Ngôn rút khỏi màn hình bắt đầu kinh doanh thì Lý Nhất Thiên trong trường hợp đó cũng là một trợ lý của Du Trạch Ngôn. Vì Du Trạch Ngôn dù rút khỏi màn ảnh nhưng vẫn còn thân phận ảnh đế ở đây. Lý Nhất Thiên cũng không giống như những trợ lý khác.
Lý Nhất Thiên hiểu rõ từng nét mặt của Du Trạch Ngôn. Chỉ một cái liếc mắt ông có thể nhận ra tâm trạng của Du Trạch Ngôn không được tốt lắm.
Du Trạch Ngôn ngồi trong xe, ông mở nút áo sơ mi.
Lý Nhất Thiên nhìn qua gương thấy động tác của ông, ông hiểu rõ rằng Du Trạch Ngôn không phải tức giận bình thường. Ông cũng không dám nói nhiều, âm thần nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn.
“Giữ bí mật là điều quan trọng nhất trong hành vi thường ngày.” Du Trạch Ngôn nhàn nhạt nói.
Lý Nhất Thiên không hiểu Du Trạch Ngôn đang nói gì, ông vội vàng nói: “Đương nhiên. Đương nhiên. Tôi làm nghề này bao nhiêu lâu như thế, sao có thể không hiểu được chuyện này, tôi phát hiện bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi. . .”
Du Trạch Ngôn trực tiếp cắt đứt lời ông: “Em gái của ông bị tôi điều đi.”
Lý Nhất Thiên sững sờ một cái, ông ảo não vỗ trán mình một cái: “Ông chủ, hôm đó tôi uống say nên mới nói nhiều hơn hai câu trước mặt con nhóc kia. Thật sự, tôi không phải là. . .”
“Chỉ một lần này thôi. Lái xe.”
Lý Nhất Thiên liên tục trả lời, ông vừa lái xe vừa nhận điện thoại. Ông ‘ừ’ vài tiếng rồi tắt máy, quay người nói với Du Trạch Ngôn: “Ông chủ, bên chỗ bà chủ gặp chuyện không may rồi.”
. . .
(Du Trạch Ngôn và vợ đã ly hôn, nhưng để không làm ảnh hưởng đến con gái thi vào trường đại học nên mới giả làm vợ chồng ân ái.)
Nửa giờ đồng hồ, tiêu đề này đã trở thành tiêu đề có lượt search nhiều nhất. Mỗi trang wed lớn đều cho ra những cửa sổ có bài viết này, mỗi bài viết đều có vô số bình luận. Phòng viên cũng nhanh chóng đuổi tới cửa hàng hoa của Mễ Doanh Tĩnh, khiến cho cửa hàng hoa nho nhỏ bị vây tới mức chật như nêm cối, ai cũng chen lấn muốn phỏng vấn Mễ Doanh Tĩnh.
Trong tiệm hoa, Mễ Doanh Tĩnh có thuê 2 sinh viên làm thêm, hai cô gái nhỏ nhìn thấy trận thế này đều bị dọa sợ.
“Chị Mễ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mễ Doanh Tĩnh để hai người đi khóa cửa lại.
Hai mặt tường của cửa hàng đều là thủy tinh, chiếu lên rất nhiều phóng viên đang vây bên ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đi vào phòng trong thôi.” Mễ Doanh Tĩnh nói.
Ba người cùng trốn vào phòng trong cho yên tĩnh.
“Ai nha, đúng ra đến lúc giao ca em nên đi về, đều tại em kéo dài. Bây giờ thì hay rồi, giờ học buổi tối của em bị muộn rồi. . .”
“Ngại quá, Tiểu Văn, chị làm liên lụy đến em rồi. Nếu không để chị gọi điện cho giáo viên của em xin phép giúp em được không?”
“Không có chuyện gì. Không có chuyện gì.” Tiểu Văn vội vàng nói: “Chỉ thiếu một buổi học cũng không cần gấp, em chỉ thuận miệng nói mà thôi, chị Mễ, chị đừng để trong lòng.”
Tiểu Cầm ở một bên vội vàng nói: “Nguy rồi, hoa của ông Nghiêm còn chưa giao đâu. Một năm nay ông Nghiêm luôn đặt hoa trong cửa hàng của chúng ta, một năm chưa từng nghỉ, cũng là người giàu có nhất trong cửa hàng của chúng ta. . .”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn lãng hoa to trên bàn, trên tầm thiếp có viết tên người nhận hoa: Nghiêm Tắc Ngọc.
Tiểu Cầm nói: “Em đi gọi điện thoại cho ông Nghiêm, báo cho ông ấy biết hôm nay cửa hàng mình không giao hoa được.”
“Không cần đâu.” Mễ Doanh Tĩnh gọi cô lại.
Mễ Doanh Tĩnh cầm tấm thiệp có ghi tên người nhận lên.
Lúc ông Nghiêm này bắt đầu đặt hoa trong cửa hàng cũng là lúc cửa hàng làm ăn không được tốt. Lúc đó Mễ Doanh Tĩnh cũng không nghi ngờ gì, qua thời gian lâu dài, sao bà còn không đoán được ra là ông chứ.
Nghiêm Tắc Ngọc, Du Trạch Ngôn.
“Đó là xe của ai?”
“Du Trạch Ngôn đến đây.”
“Thật sự là Du Trạch Ngôn.”
Mễ Doanh Tĩnh kinh ngạc đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy xe của Du Trạch Ngôn dừng trước cửa hàng hoa, bị một đoàn phóng viên và fan vây quanh.
“Ông chủ, bây giờ ông không thể ra ngoài được. . .”
Du Trạch Ngôn không đợi Lý Nhất Thiên nói hết, ông trực tiếp mở cửa xe ra ngoài.
Lý Nhất Thiên vội vàng gọi điện thoại liên lạc, sau đó cũng vội vàng xuống xe.
“Xin hỏi ông đã thấy bài viết đó chưa? Ông thật sự vì không muốn làm ảnh hưởng đến con gái chuẩn bị thi vào trường cao đẳng nên mới giả mới giả vờ ân ái với vợ trước, lừa gạt tất cả các fan sao?”
“Nếu như hai người đã ly hôn, vậy những tin tức bắt cá hai tay hay được bao nuôi trước đây có phải sự thật không?”
“Xin hỏi tại sao hai người lại ly hôn?”
Lý Nhất Thiên vội vàng ngăn cản trước mặt Du Trạch Ngôn, trên mặt ông cố gắng duy trì nụ cười xa giao, nói: “Trước hết mọi người hãy yên tính một chút đã, cho dù là phỏng vấn, thì cũng mời từng người đến, mọi người lui về phía sau, lui về phía sau đi.”
Thật sự có quá nhiều phóng viên, liên tục có người chen lên trước, khiến Du Trạch Ngôn và Lý Nhất Thiên đẩy vào bức tường thủy tinh của cửa hàng bán hoa.
Du Trạch Ngôn ra dấu tay ý muốn bảo dừng lại, ông nói: “Mười hai năm trước tôi đã triệt để rút khỏi giới giải trí, cho nên tôi không cần phải nói cho mọi người biết về cuộc sống sinh hoạt cá nhân của tôi.”
Lý Nhất Thiên sững sờ, đầu ông như muốn nổ tung. Ông chủ nhà ông sao lại phạm vào tật xấu chuyên nói chuyện một cách trực tiếp như khi mới xuất đạo rồi.
Trong giới giải trí không thể để hỗn loạn thế được.
Lý Nhất Thiên vội vàng nói: “Ý của Du Trạch Ngôn là cảm ơn mọi người đã quan tâm đến ông ấy, nhưng cũng mong mọi người chú ý đến những nhân vật mới, tác phẩm mới của tập đoàn Du Thị chúng tôi. . .”
Xô đẩy một lúc, không biết là ai giẫm ai, chiếc máy ảnh trong tay một phóng viên nào đó bay vèo về phía bức tường thủy tinh.
“Cẩn thận.” Một người đứng ở phía sau kéo lấy người phóng viên kia. Nhưng máy chụp ảnh trong tay phóng viên kia bị nghiêng đi, khung sắt đổ về phía chậu hoa, cả khung sắt và chậu hoa cùng đổ xuống, mặt tường thủy tinh nguyên vẹn bỗng vỡ nát.
Du Trạch Ngôn lập tức đưa tay ra ngăn cản, mảnh vỡ thủy tinh phần lớn được ông chắn hết, khiến bên thái dương của ông cũng bị chảy máu. Hơn nữa còn có vật gì đó đập vào lưng ông.
Du Trạch Ngôn hít một ngụm khí lạnh, ông cảm thấy có chút chóng mặt. Ông lùi một bước, trực tiếp ngồi xuống bậc thang trước cửa hàng bán hoa.
Những phóng viên nữ đều thét chói tai.
Ngay sau đó, đoàn phóng viên cũng lập tức phản ứng lại, nghiêng máy ảnh về phía gò má đang chảy máu của Du Trạch Ngôn ‘tách tách’ không ngừng.
“Không được chụp. Không phải sợ.” Lý Nhất Thiên vội vàng đứng ngăn cản trước mặt Du Trạch Ngôn, xua xua tay. Trong lòng ông đang vô cùng mong vệ sĩ nhanh chóng đến đây.
Cũng không biết có phải có người cố ý hay chỉ là vô tình mà có người đá một cái vào chân Lý Nhất Thiên, sau đó lại kéo ông sang một bên.
“Tất cả đều mẹ nó, cút hết đi cho bà đây.”
Từ trong cửa hàng hoa một chiếc ghế được ném ra , may mắn là những người phóng viên kia nhanh chóng lui về phía sau mới không bị ném vào người.
Ngay sau đó lại có thêm hai chiếc ghế nữa bay ra, ném vào giữa đám phóng viên kia khiến những phóng viên kia liên tục phải lui về phía sau.
Tay phải Mễ Doanh Tĩnh cầm một con dao gọt trái cây, tay trái cầm theo một chiếc ghế sắt đi ra từ chỗ cửa đầy mảnh vỡ thủy tinh. Bà cầm con dao chỉ chỉ vào đám phóng viên: “Chụp chụp chụp, suốt ngày chỉ biết chụp. Cả ngày chỉ biết túm vào việc riêng tư của người khác để chụp. Người ta kết hôn với ai, ly hôn với ai liên quan gì đến các người. Các người đều đã lo được hết việc của mình rồi hay sao? Người ta bị thương rồi mà các người còn muốn chụp. Các người còn chụp nữa bà đây sẽ đâm chết nhóm các người.”
Mễ Doanh Tĩnh trừng mắt, vung qua vung lại con dao trong tay, dọa khiến cho những phóng viên kia đều sững sờ.
Không sợ người mạnh, chỉ sợ người điên không muốn sống.
Du Trạch Ngôn ngồi trên bậc thang, ông nhìn dáng vẻ cầm dao của Mễ Doanh Tĩnh, đột nhiên ông cười rộ lên. Tiểu Tĩnh của ông vẫn như vậy, ngày thường luôn vẫn luôn ôn nhu yên tĩnh, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nếu có ai khiến người thân của bà bị thương, lúc nào bà cũng có thể phấn đấu bảo vệ quên mình.
Mễ Doanh Tĩnh quay đầu trừng mắt lườm ông một cái: “Một người đàn ông bị thủy tinh đập vào, bị cả đám người dồn vào góc, anh đúng là đồ vô dụng.”
“Không nên cử động dao, vẫn nên nói với chúng tôi một chút về mối quan hệ của bà với Du Trạch Ngôn đi. Có phải Du Trạch Ngôn ghét bỏ bà đã già không? Có phải lúc trước bà vì có còn nên mới kết hôn, buộc Du Trạch Ngôn kết hôn với bà? Có phải Du Trạch Ngôn nuôi tiểu tam ở bên ngoài không?” Một phóng viên nam xông đến muốn đoạt con dao gọt trái cây trong tay Mễ Doanh Tĩnh. Mễ Doanh Tĩnh không chịu đưa ra, hai bên xảy ra tranh chấp, con dao gọt trái cây trong tay Mễ Doanh Tĩnh cũng không bị hắn ta cướp đi nhưng bà lại bị tên phóng viên kia đẩy ngã xuống đất.
Một giây trước Du Trạch Ngôn còn cười đến mức hở hai hàm răng trắng bóc, sau một giây, bỗng chốc, ông nhảy dựng đến đạp một cước vào ngực tên phóng viên kia. Tên phóng viên kia bị ông đạp ngã lăn ra đất.
“Mẹ nó, người phụ nữ của ông đây ông còn không dám động một cái, mày là cái thứ gì mà dám động đến bà ấy.” Du Trạch Ngôn xông đến đạp liên tiếp vào mặt vào ngực tên phóng viên kia: “Mẹ nó, nói người phụ nữ của ông đây già. Con mẹ nó, mày mới già, cả nhà mày đều già.”
“Du Trạch Ngôn đánh người.”
“Đại minh tinh đánh phóng viên. Ông ta ra tay độc ác đánh phóng viên, thấy rõ bản chất rồi.”
“Sắp xảy ra án mạng rồi. Du Trạch Ngôn bị chọc đúng chỗ đau nên thẹn quá hóa giận muốn tính mạng của phóng viên rồi.”
“Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, đại minh tinh không chút kiêng nể đánh cả phóng viên.”
Cuối cùng Lý Nhất Thiên cũng tìm được mắt kính của ông ở trên mặt đất, một bên mắt kính cũng chỉ còn lại tròng kính, bên còn lại bị dẫm đến mức vỡ nát. Ông vội vàng đeo kính lên đã nhìn thấy Du Trạch Ngôn đang liên tục đánh người phóng viên kia.
Lý Nhất Thiên bỗng thấy trước mắt tối sầm, trong lòng ông chỉ còn một suy nghĩ: Hết hết hết hết hết. . .
Cuối cùng vệ sĩ cũng chạy đến.
Lý Nhất Thiên khóc không ra nước mắt: “Sao bây giờ các người mới đến.”
Ông để vệ sĩ ngăn lại cả đám phóng viên đang chụp ảnh không ngừng kia lại, chính ông tự xông đến ngăn cản Du Trạch Ngôn. Nhưng Du Trạch Ngôn hoàn toàn không nhúc nhích. Ông dùng vẻ mặt như đưa đám nhìn về phía Mễ Doanh Tĩnh khóc lóc kể lể: “Chị dâu, chị khuyên mấy câu đi được không?”
Mễ Doanh Tĩnh lắc lắc cổ tay, bà đè cơn tức giận xuống bụng sau đó mới đi đến bên cạnh Du Trạch Ngôn: “Được rồi, đừng đánh nữa, sao lại như mấy tên nhóc vậy chứ. Anh không thấy bọn họ vẫn đang chụp sao, nếu tiếp tục đánh xuống thì tất cả fan của anh sẽ biến thành antifan mất, cổ phần công ty cũng sẽ tụt giảm.”
Du Trạch Ngôn dừng lại, ông nhìn về phía ống kính làm dấu tay cảnh cáo, nói: “Tin tức về tôi các người muốn viết thế nào thì viết nhưng các người các xa vợ tôi ra một chút.”
Mễ Doanh Tĩnh kéo Du Trạch Ngôn lên xe, Du Trạch Ngôn trước khi đi còn đạp một cái lên người của tên nhiếp ảnh gia kia.
Một nữ phóng viên nhanh nhẹn vội vàng đuổi theo, hỏi Mễ Doanh Tĩnh: “Xin hỏi bà Du, đối với việc ông Du đánh người bà thấy thế nào?”
Mễ Doanh Tĩnh do dự một chút rồi quay đầu nhìn về phía ống kính: “Hiện trường có rất nhiều người xem, chồng tôi quá đẹp trai.”
Du Thanh Quỳ bị bạn học ngồi phía sau vỗ một cái vào vai, Du Thanh Quỳ quay đầu lại, cô nhìn theo cánh tay người bạn kia đang chỉ, thấy Du Trạch Ngôn đang đứng trước của phòng học.
Du Thanh Quỳ vội vàng bỏ sách vở và bút máy xuống, lặng lẽ đi ra khỏi phòng học.
“Ba, sao ba lại đến đây vậy ạ?” Du Thanh Quỳ vui vẻ hỏi.
“Đúng lúc ba đến thành phố Nam Thanh, lại thấy mẹ con nói là giáo viên của con mời phụ huynh nên ba đến đây.”
Du Thanh Quỳ nhíu mày nói: “Vâng, cô giáo có chuyện gì vậy ạ? Con vẫn luôn cảm thấy cô giáo Nhiếp thích mời phụ huynh hơn những giáo viên trước nhiều, có phải là ảo giác của con không ạ? Hay là cao tam (lớp 12) đều như vậy ạ?”
Du Trạch Ngôn cũng không nói nhiều về chuyện này, ông giơ tay ước lượng chiều cao của Du Thanh Quỳ một chút, nói: “Hình như con lại cao thêm một chút rồi.”
“Mẹ con nói, con học hành vất vả, vậy nên gần đây mẹ bảo con ăn nhiều hơn một chút. Con ăn nhiều nên cũng cao hơn.”
Hai người mới nói mấy câu, Nhiếp Tư đi từ phòng làm việc ở cuối hành lang về phía này.
“Được rồi, con đi học đi, buổi tối ba lại đến đón con.” Rõ ràng Du Trạch Ngôn không muốn gặp mặt trực tiếp với Nhiếp Tư.
“Vậy. . . Ba dẫn con ra ngoài ở hay là về nhà mẹ ạ?” Ánh mắt Du Thanh Quỳ nhìn Du Thanh Quỳ mang theo chút hi vọng nhỏ.
Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua thời gian, sau đó ông nhỏ giọng nói vào cạnh tai của con gái: “Còn nửa giờ nữa, ba tranh thủ đến dỗ mẹ con cho ba ở tạm.”
“Ba ơi ba cố lên.”
Âm thanh giầy cao gót gõ xuống sàn của Nhiếp Tư càng gần, Du Trạch Ngôn để Du Thanh Quỳ vào phòng học, ông cũng đi về phía khác của cầu thang, tránh mặt Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư ôm cánh tay nhìn theo bóng lưng cố ý đi theo hướng khác của Du Trạch Ngôn, khóe miệng bà hơi nhếch lên gợi lên nụ cười đầy hứng thú.
. . .
Du Trạch Ngôn đi từ phòng hiệu trưởng xuống, ông đi ra cổng trường Lục Trung. Trợ lý của ông vẫn luôn nhìn về phía cổng trường, vừa thấy ông đi ra người trợ lý vội vàng xuống xe mở cửa xe cho ông.
Lý Nhất Nhiên đã đi theo Du Trạch Ngôn mấy chục năm, lúc Du Trạch Ngôn còn đi theo con đường diễn thì ông cũng là trợ lý, sau này khi Du Trạch Ngôn rút khỏi màn hình bắt đầu kinh doanh thì Lý Nhất Thiên trong trường hợp đó cũng là một trợ lý của Du Trạch Ngôn. Vì Du Trạch Ngôn dù rút khỏi màn ảnh nhưng vẫn còn thân phận ảnh đế ở đây. Lý Nhất Thiên cũng không giống như những trợ lý khác.
Lý Nhất Thiên hiểu rõ từng nét mặt của Du Trạch Ngôn. Chỉ một cái liếc mắt ông có thể nhận ra tâm trạng của Du Trạch Ngôn không được tốt lắm.
Du Trạch Ngôn ngồi trong xe, ông mở nút áo sơ mi.
Lý Nhất Thiên nhìn qua gương thấy động tác của ông, ông hiểu rõ rằng Du Trạch Ngôn không phải tức giận bình thường. Ông cũng không dám nói nhiều, âm thần nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn.
“Giữ bí mật là điều quan trọng nhất trong hành vi thường ngày.” Du Trạch Ngôn nhàn nhạt nói.
Lý Nhất Thiên không hiểu Du Trạch Ngôn đang nói gì, ông vội vàng nói: “Đương nhiên. Đương nhiên. Tôi làm nghề này bao nhiêu lâu như thế, sao có thể không hiểu được chuyện này, tôi phát hiện bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi. . .”
Du Trạch Ngôn trực tiếp cắt đứt lời ông: “Em gái của ông bị tôi điều đi.”
Lý Nhất Thiên sững sờ một cái, ông ảo não vỗ trán mình một cái: “Ông chủ, hôm đó tôi uống say nên mới nói nhiều hơn hai câu trước mặt con nhóc kia. Thật sự, tôi không phải là. . .”
“Chỉ một lần này thôi. Lái xe.”
Lý Nhất Thiên liên tục trả lời, ông vừa lái xe vừa nhận điện thoại. Ông ‘ừ’ vài tiếng rồi tắt máy, quay người nói với Du Trạch Ngôn: “Ông chủ, bên chỗ bà chủ gặp chuyện không may rồi.”
. . .
(Du Trạch Ngôn và vợ đã ly hôn, nhưng để không làm ảnh hưởng đến con gái thi vào trường đại học nên mới giả làm vợ chồng ân ái.)
Nửa giờ đồng hồ, tiêu đề này đã trở thành tiêu đề có lượt search nhiều nhất. Mỗi trang wed lớn đều cho ra những cửa sổ có bài viết này, mỗi bài viết đều có vô số bình luận. Phòng viên cũng nhanh chóng đuổi tới cửa hàng hoa của Mễ Doanh Tĩnh, khiến cho cửa hàng hoa nho nhỏ bị vây tới mức chật như nêm cối, ai cũng chen lấn muốn phỏng vấn Mễ Doanh Tĩnh.
Trong tiệm hoa, Mễ Doanh Tĩnh có thuê 2 sinh viên làm thêm, hai cô gái nhỏ nhìn thấy trận thế này đều bị dọa sợ.
“Chị Mễ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mễ Doanh Tĩnh để hai người đi khóa cửa lại.
Hai mặt tường của cửa hàng đều là thủy tinh, chiếu lên rất nhiều phóng viên đang vây bên ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đi vào phòng trong thôi.” Mễ Doanh Tĩnh nói.
Ba người cùng trốn vào phòng trong cho yên tĩnh.
“Ai nha, đúng ra đến lúc giao ca em nên đi về, đều tại em kéo dài. Bây giờ thì hay rồi, giờ học buổi tối của em bị muộn rồi. . .”
“Ngại quá, Tiểu Văn, chị làm liên lụy đến em rồi. Nếu không để chị gọi điện cho giáo viên của em xin phép giúp em được không?”
“Không có chuyện gì. Không có chuyện gì.” Tiểu Văn vội vàng nói: “Chỉ thiếu một buổi học cũng không cần gấp, em chỉ thuận miệng nói mà thôi, chị Mễ, chị đừng để trong lòng.”
Tiểu Cầm ở một bên vội vàng nói: “Nguy rồi, hoa của ông Nghiêm còn chưa giao đâu. Một năm nay ông Nghiêm luôn đặt hoa trong cửa hàng của chúng ta, một năm chưa từng nghỉ, cũng là người giàu có nhất trong cửa hàng của chúng ta. . .”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn lãng hoa to trên bàn, trên tầm thiếp có viết tên người nhận hoa: Nghiêm Tắc Ngọc.
Tiểu Cầm nói: “Em đi gọi điện thoại cho ông Nghiêm, báo cho ông ấy biết hôm nay cửa hàng mình không giao hoa được.”
“Không cần đâu.” Mễ Doanh Tĩnh gọi cô lại.
Mễ Doanh Tĩnh cầm tấm thiệp có ghi tên người nhận lên.
Lúc ông Nghiêm này bắt đầu đặt hoa trong cửa hàng cũng là lúc cửa hàng làm ăn không được tốt. Lúc đó Mễ Doanh Tĩnh cũng không nghi ngờ gì, qua thời gian lâu dài, sao bà còn không đoán được ra là ông chứ.
Nghiêm Tắc Ngọc, Du Trạch Ngôn.
“Đó là xe của ai?”
“Du Trạch Ngôn đến đây.”
“Thật sự là Du Trạch Ngôn.”
Mễ Doanh Tĩnh kinh ngạc đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy xe của Du Trạch Ngôn dừng trước cửa hàng hoa, bị một đoàn phóng viên và fan vây quanh.
“Ông chủ, bây giờ ông không thể ra ngoài được. . .”
Du Trạch Ngôn không đợi Lý Nhất Thiên nói hết, ông trực tiếp mở cửa xe ra ngoài.
Lý Nhất Thiên vội vàng gọi điện thoại liên lạc, sau đó cũng vội vàng xuống xe.
“Xin hỏi ông đã thấy bài viết đó chưa? Ông thật sự vì không muốn làm ảnh hưởng đến con gái chuẩn bị thi vào trường cao đẳng nên mới giả mới giả vờ ân ái với vợ trước, lừa gạt tất cả các fan sao?”
“Nếu như hai người đã ly hôn, vậy những tin tức bắt cá hai tay hay được bao nuôi trước đây có phải sự thật không?”
“Xin hỏi tại sao hai người lại ly hôn?”
Lý Nhất Thiên vội vàng ngăn cản trước mặt Du Trạch Ngôn, trên mặt ông cố gắng duy trì nụ cười xa giao, nói: “Trước hết mọi người hãy yên tính một chút đã, cho dù là phỏng vấn, thì cũng mời từng người đến, mọi người lui về phía sau, lui về phía sau đi.”
Thật sự có quá nhiều phóng viên, liên tục có người chen lên trước, khiến Du Trạch Ngôn và Lý Nhất Thiên đẩy vào bức tường thủy tinh của cửa hàng bán hoa.
Du Trạch Ngôn ra dấu tay ý muốn bảo dừng lại, ông nói: “Mười hai năm trước tôi đã triệt để rút khỏi giới giải trí, cho nên tôi không cần phải nói cho mọi người biết về cuộc sống sinh hoạt cá nhân của tôi.”
Lý Nhất Thiên sững sờ, đầu ông như muốn nổ tung. Ông chủ nhà ông sao lại phạm vào tật xấu chuyên nói chuyện một cách trực tiếp như khi mới xuất đạo rồi.
Trong giới giải trí không thể để hỗn loạn thế được.
Lý Nhất Thiên vội vàng nói: “Ý của Du Trạch Ngôn là cảm ơn mọi người đã quan tâm đến ông ấy, nhưng cũng mong mọi người chú ý đến những nhân vật mới, tác phẩm mới của tập đoàn Du Thị chúng tôi. . .”
Xô đẩy một lúc, không biết là ai giẫm ai, chiếc máy ảnh trong tay một phóng viên nào đó bay vèo về phía bức tường thủy tinh.
“Cẩn thận.” Một người đứng ở phía sau kéo lấy người phóng viên kia. Nhưng máy chụp ảnh trong tay phóng viên kia bị nghiêng đi, khung sắt đổ về phía chậu hoa, cả khung sắt và chậu hoa cùng đổ xuống, mặt tường thủy tinh nguyên vẹn bỗng vỡ nát.
Du Trạch Ngôn lập tức đưa tay ra ngăn cản, mảnh vỡ thủy tinh phần lớn được ông chắn hết, khiến bên thái dương của ông cũng bị chảy máu. Hơn nữa còn có vật gì đó đập vào lưng ông.
Du Trạch Ngôn hít một ngụm khí lạnh, ông cảm thấy có chút chóng mặt. Ông lùi một bước, trực tiếp ngồi xuống bậc thang trước cửa hàng bán hoa.
Những phóng viên nữ đều thét chói tai.
Ngay sau đó, đoàn phóng viên cũng lập tức phản ứng lại, nghiêng máy ảnh về phía gò má đang chảy máu của Du Trạch Ngôn ‘tách tách’ không ngừng.
“Không được chụp. Không phải sợ.” Lý Nhất Thiên vội vàng đứng ngăn cản trước mặt Du Trạch Ngôn, xua xua tay. Trong lòng ông đang vô cùng mong vệ sĩ nhanh chóng đến đây.
Cũng không biết có phải có người cố ý hay chỉ là vô tình mà có người đá một cái vào chân Lý Nhất Thiên, sau đó lại kéo ông sang một bên.
“Tất cả đều mẹ nó, cút hết đi cho bà đây.”
Từ trong cửa hàng hoa một chiếc ghế được ném ra , may mắn là những người phóng viên kia nhanh chóng lui về phía sau mới không bị ném vào người.
Ngay sau đó lại có thêm hai chiếc ghế nữa bay ra, ném vào giữa đám phóng viên kia khiến những phóng viên kia liên tục phải lui về phía sau.
Tay phải Mễ Doanh Tĩnh cầm một con dao gọt trái cây, tay trái cầm theo một chiếc ghế sắt đi ra từ chỗ cửa đầy mảnh vỡ thủy tinh. Bà cầm con dao chỉ chỉ vào đám phóng viên: “Chụp chụp chụp, suốt ngày chỉ biết chụp. Cả ngày chỉ biết túm vào việc riêng tư của người khác để chụp. Người ta kết hôn với ai, ly hôn với ai liên quan gì đến các người. Các người đều đã lo được hết việc của mình rồi hay sao? Người ta bị thương rồi mà các người còn muốn chụp. Các người còn chụp nữa bà đây sẽ đâm chết nhóm các người.”
Mễ Doanh Tĩnh trừng mắt, vung qua vung lại con dao trong tay, dọa khiến cho những phóng viên kia đều sững sờ.
Không sợ người mạnh, chỉ sợ người điên không muốn sống.
Du Trạch Ngôn ngồi trên bậc thang, ông nhìn dáng vẻ cầm dao của Mễ Doanh Tĩnh, đột nhiên ông cười rộ lên. Tiểu Tĩnh của ông vẫn như vậy, ngày thường luôn vẫn luôn ôn nhu yên tĩnh, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nếu có ai khiến người thân của bà bị thương, lúc nào bà cũng có thể phấn đấu bảo vệ quên mình.
Mễ Doanh Tĩnh quay đầu trừng mắt lườm ông một cái: “Một người đàn ông bị thủy tinh đập vào, bị cả đám người dồn vào góc, anh đúng là đồ vô dụng.”
“Không nên cử động dao, vẫn nên nói với chúng tôi một chút về mối quan hệ của bà với Du Trạch Ngôn đi. Có phải Du Trạch Ngôn ghét bỏ bà đã già không? Có phải lúc trước bà vì có còn nên mới kết hôn, buộc Du Trạch Ngôn kết hôn với bà? Có phải Du Trạch Ngôn nuôi tiểu tam ở bên ngoài không?” Một phóng viên nam xông đến muốn đoạt con dao gọt trái cây trong tay Mễ Doanh Tĩnh. Mễ Doanh Tĩnh không chịu đưa ra, hai bên xảy ra tranh chấp, con dao gọt trái cây trong tay Mễ Doanh Tĩnh cũng không bị hắn ta cướp đi nhưng bà lại bị tên phóng viên kia đẩy ngã xuống đất.
Một giây trước Du Trạch Ngôn còn cười đến mức hở hai hàm răng trắng bóc, sau một giây, bỗng chốc, ông nhảy dựng đến đạp một cước vào ngực tên phóng viên kia. Tên phóng viên kia bị ông đạp ngã lăn ra đất.
“Mẹ nó, người phụ nữ của ông đây ông còn không dám động một cái, mày là cái thứ gì mà dám động đến bà ấy.” Du Trạch Ngôn xông đến đạp liên tiếp vào mặt vào ngực tên phóng viên kia: “Mẹ nó, nói người phụ nữ của ông đây già. Con mẹ nó, mày mới già, cả nhà mày đều già.”
“Du Trạch Ngôn đánh người.”
“Đại minh tinh đánh phóng viên. Ông ta ra tay độc ác đánh phóng viên, thấy rõ bản chất rồi.”
“Sắp xảy ra án mạng rồi. Du Trạch Ngôn bị chọc đúng chỗ đau nên thẹn quá hóa giận muốn tính mạng của phóng viên rồi.”
“Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, đại minh tinh không chút kiêng nể đánh cả phóng viên.”
Cuối cùng Lý Nhất Thiên cũng tìm được mắt kính của ông ở trên mặt đất, một bên mắt kính cũng chỉ còn lại tròng kính, bên còn lại bị dẫm đến mức vỡ nát. Ông vội vàng đeo kính lên đã nhìn thấy Du Trạch Ngôn đang liên tục đánh người phóng viên kia.
Lý Nhất Thiên bỗng thấy trước mắt tối sầm, trong lòng ông chỉ còn một suy nghĩ: Hết hết hết hết hết. . .
Cuối cùng vệ sĩ cũng chạy đến.
Lý Nhất Thiên khóc không ra nước mắt: “Sao bây giờ các người mới đến.”
Ông để vệ sĩ ngăn lại cả đám phóng viên đang chụp ảnh không ngừng kia lại, chính ông tự xông đến ngăn cản Du Trạch Ngôn. Nhưng Du Trạch Ngôn hoàn toàn không nhúc nhích. Ông dùng vẻ mặt như đưa đám nhìn về phía Mễ Doanh Tĩnh khóc lóc kể lể: “Chị dâu, chị khuyên mấy câu đi được không?”
Mễ Doanh Tĩnh lắc lắc cổ tay, bà đè cơn tức giận xuống bụng sau đó mới đi đến bên cạnh Du Trạch Ngôn: “Được rồi, đừng đánh nữa, sao lại như mấy tên nhóc vậy chứ. Anh không thấy bọn họ vẫn đang chụp sao, nếu tiếp tục đánh xuống thì tất cả fan của anh sẽ biến thành antifan mất, cổ phần công ty cũng sẽ tụt giảm.”
Du Trạch Ngôn dừng lại, ông nhìn về phía ống kính làm dấu tay cảnh cáo, nói: “Tin tức về tôi các người muốn viết thế nào thì viết nhưng các người các xa vợ tôi ra một chút.”
Mễ Doanh Tĩnh kéo Du Trạch Ngôn lên xe, Du Trạch Ngôn trước khi đi còn đạp một cái lên người của tên nhiếp ảnh gia kia.
Một nữ phóng viên nhanh nhẹn vội vàng đuổi theo, hỏi Mễ Doanh Tĩnh: “Xin hỏi bà Du, đối với việc ông Du đánh người bà thấy thế nào?”
Mễ Doanh Tĩnh do dự một chút rồi quay đầu nhìn về phía ống kính: “Hiện trường có rất nhiều người xem, chồng tôi quá đẹp trai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/71
|