Thời Diệu nghiêm túc nhìn vào hai mắt của Du Thanh Quỳ, gật gật đầu, nói: “Được rồi. Xem ra là anh suy nghĩ nhiều, em thật sự không để ý đến chuyện này. Xem ra anh vẫn nên quay lại nước Đức thì hơn."
Thời Diệu nói xong lập tức đứng lên, đi về phía cửa, nhưng anh đi một bước, tay anh đã bị Du Thanh Quỳ giữ chặt. Thời Diệu nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống Du Thanh Quỳ đang ngồi ở sô pha , làm bộ rút tay mình về.
Vốn Du Thanh Quỳ chỉ dùng tay phải nắm lấy tay anh, lúc này cô thấy anh muốn tránh thoát, hai tay cùng nhau nắm lấy cổ tay của anh, như thế nào cũng không chịu buông lỏng ra. Lại dùng hai chân vòng lấy mặt sau một chân Thời Diệu. Cô ngửa đầu, tức giận thở phì phì, trừng mắt Thời Diệu, oán trách: “Thời Diệu, anh lại bắt nạt em!”
Thời Diệu nhịn cười, không nói một lời mà nhìn chằm chằm Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ biết anh đang ép cô nói thật. Du Thanh Quỳ cúi đầu nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, không tình nguyện mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thời Diệu cong lưng, đem lỗ tai dán ở bên môi cô, hỏi: “Sao?”
“Em, em…… muốn ở cạnh anh, nhưng lại không thể ở bên cạnh anh……” Vẫn là giọng nói nho nhỏ như vậy, chỉ là lúc này Thời Diệu nghe thấy được. Nghe giống như một câu không đầu không đuôi, nhưng Thời Diệu đã hiểu.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, tiến lại gần nhìn Du Thanh Quỳ, lại cười nói: “Ừ, anh đã biết.”
“Anh biết cái gì nha?” Du Thanh Quỳ vừa khẩn trương lại vừa quẫn bách lại vừa không tưởng tượng nổi và nghi ngờ.
Thời Diệu xoa xoa đầu Du Thanh Quỳ, anh nâng gáy cô nên, đem cái trán anh đặt lên trên cái trán của cô, nói: “Biết em nhớ anh đấy.”
“Mới không có……” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng phủ nhận, chỉ là khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên, ngay cả trong giọng nói thấp nhỏ nhẹ của cô đều mang theo nhè nhẹ từng đợt
Thời Diệu nói xong lập tức đứng lên, đi về phía cửa, nhưng anh đi một bước, tay anh đã bị Du Thanh Quỳ giữ chặt. Thời Diệu nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống Du Thanh Quỳ đang ngồi ở sô pha , làm bộ rút tay mình về.
Vốn Du Thanh Quỳ chỉ dùng tay phải nắm lấy tay anh, lúc này cô thấy anh muốn tránh thoát, hai tay cùng nhau nắm lấy cổ tay của anh, như thế nào cũng không chịu buông lỏng ra. Lại dùng hai chân vòng lấy mặt sau một chân Thời Diệu. Cô ngửa đầu, tức giận thở phì phì, trừng mắt Thời Diệu, oán trách: “Thời Diệu, anh lại bắt nạt em!”
Thời Diệu nhịn cười, không nói một lời mà nhìn chằm chằm Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ biết anh đang ép cô nói thật. Du Thanh Quỳ cúi đầu nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, không tình nguyện mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thời Diệu cong lưng, đem lỗ tai dán ở bên môi cô, hỏi: “Sao?”
“Em, em…… muốn ở cạnh anh, nhưng lại không thể ở bên cạnh anh……” Vẫn là giọng nói nho nhỏ như vậy, chỉ là lúc này Thời Diệu nghe thấy được. Nghe giống như một câu không đầu không đuôi, nhưng Thời Diệu đã hiểu.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, tiến lại gần nhìn Du Thanh Quỳ, lại cười nói: “Ừ, anh đã biết.”
“Anh biết cái gì nha?” Du Thanh Quỳ vừa khẩn trương lại vừa quẫn bách lại vừa không tưởng tượng nổi và nghi ngờ.
Thời Diệu xoa xoa đầu Du Thanh Quỳ, anh nâng gáy cô nên, đem cái trán anh đặt lên trên cái trán của cô, nói: “Biết em nhớ anh đấy.”
“Mới không có……” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng phủ nhận, chỉ là khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên, ngay cả trong giọng nói thấp nhỏ nhẹ của cô đều mang theo nhè nhẹ từng đợt
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/71
|