Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 67 - Chương 62

/71


Editor: Voicoi08

“Học pháp luật rất vất vả, mình có một chị hàng xóm cũng học chuyên nghành pháp luật, sách của chị ấy dày vô cùng, mỗi ngày chị ấy đều phải học thuộc lòng.” Tô Hiểu Xán nói.

Kiều Minh nguyệt cũng nói theo: “Thanh Quỳ, mình cũng cảm thấy cậu không thích hợp để học chuyên nghành pháp luật. Những người thẩm phán kia đều không phải là nghiêm túc đến vô cùng sao? Lúc nào cũng nghiêm mặt, dáng vẻ thật hung dữ.”

Du Thanh Quỳ ôm má, cười nói: “Minh Nguyệt, cậu rập khuôn ấn tượng như vậy là không đúng.”

Lúc mấy người đang nói chuyện, Lâm Tiểu Ngộ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, đến khi Tô Hiểu Xán và Kiều Minh Nguyệt cùng nhau rời khỏi phòng học, Lâm Tiểu Ngộ mới nói: “Thanh Quỳ, mình tin cậu. Chỉ cần cậu chọn, mình luôn ủng hộ cậu.”

Con mắt cười đến mức cong cong của Du Thanh Quỳ càng hiện thêm phần vui vẻ, cô hỏi: “Vậy cậu thì sao? Cậu tính thế nào?”

“Mình. . .” Lâm Tiểu Ngộ nhíu mày, trong mắt cô lại hiện lên sự mông lung không rõ ràng.

Du Thanh Quỳ đếm trên đầu ngón tay ra mấy chuyên nghành, hỏi: “Cậu cảm thấy mấy cái này thế nào?”

Lâm Tiểu Ngộ gãi đầu, nói: “Mình cũng không rõ. . . Hình như mình không thích chuyên ngành nào cả.”

Lâm Tiểu Ngộ nhìn Du Thanh Quỳ, đột nhiên quyết định: “Nếu không mình học chuyên ngành pháp luật với cậu đi.”

“Nhưng mà cậu có thích cán i này không?” Du Thanh Quỳ lắc đầu cười cười, nói: “Cậu cũng không nên gấp, từ từ suy nghĩ là được rồi.”

Hai cô gái nói chuyện bị Tần Ất Minh nghe thấy, cũng ghi nhớ.

. . . . . .

Lúc học tập, mọi học sinh luôn hi vọng kì thi vào trường cao đẳng từ từ hãy đến, dù sao cũng còn rất nhiều kiến thức chưa nắm vững. Lúc học tập đến mệt mỏi thì học sinh lại hận không thể để kì thi vào trường cao đẳng đến sớm một chút, thi xong sớm cũng sớm được giải thoát.

Các loại chờ đợi, sợ hãi, hướng về, lo lắng. . . tâm tình phức tạp xen lẫn, cuối cùng kì thi vào trường cao đẳng cũng đến.

Sáng sớm, Du Trạch Ngôn bận việc trong phòng bếp, ông làm cho con gái một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng. Mễ Doanh Tĩnh kiểm tra lại một lần giấy chứng nhận, bút, tẩy của Du Thanh Quỳ rồi mới đi vào phòng bếp bưng từng món Du Trạch Ngôn đã làm xong đặt lên bàn cơm.

Du Thanh Quỳ ngồi trước bàn ăn, cô trơ mắt nhìn Du Trạch Ngôn bưng một mâm trứng gà bày đến trước mặt cô. Du Thanh Quỳ đếm, cô kinh ngạc phát hiện là bảy nửa.

“Ba ơi, sao lại là bảy nửa? không phải ba muốn con ăn hết chứ ạ?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc nhìn về phía ba cô.

Du Trạch Ngôn dọn xong sữa đậu lành lên bàn, nói: “Không phải điểm cao nhất khi thi vào trường cao đẳng của các con là 750 sao? Mỗi miếng trứng con đều cắn một miếng cho ba, ý là con giành điểm số cao nhất về cho ba xem.”

“Ba, đây là kì thi vào trường cao đẳng. Không phải như các kì thi tháng trong trường được 100 điểm là cao nhất.” Du Thanh Quỳ nghiêm túc phản đối.

Mễ Doanh Tĩnh ngồi một bên cười lắc đầu, nói: “Thật ra cũng không khó, Qùy Quỳ, con quên là con tham gia thi được cộng thêm 20 điểm sao?”

Du Trạch Ngôn ngồi xuống, ông tiếp lời: “Đúng vậy, cho nên con chỉ cần thi được 730 điểm là được rồi.”

Du Thanh Quỳ dùng chiếc đũa chọc chọc vào một miếng trứng trước mặt, không vui lẩm bẩm: “Không biết là ai lúc trước luôn nói không cần học tập suốt ngày, cần phải bồi dưỡng sự yêu thích, điểm số không hề quan trọng. . .”

“Không giống nhau, không giống nhau, ai bảo con gái ba quá ưu tú, đem học tập thành việc yêu thích, dù sao cũng phải nổi tiếng với sự yêu thích này.” Du Thanh Quỳ đẩy mâm trứng gà đến trước mặt Du Thanh Quỳ: “Ăn đi con, nếu con không thích ăn thì cứ cắn xuống một miếng lại phun ra.”

Du Thanh Quỳ: . . .

Du Trạch Ngôn nói: “Thi thật tốt, thi tốt ba sẽ đưa con một phòng toàn búp bê Bjd làm phần thưởng.”

“Ba.” Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn ông. “Lúc con học nhà trẻ ba cũng không dùng cách này để động viên, bây giờ là như nào vậy….”

Lúc chọn cách dạy dỗ Du Thanh Quỳ, từ lúc cô còn nhỏ Du Trạch Ngôn đã dùng phương thức giảng đạo lý tốt nhất, rất ít khi ông dùng cách để cô đạt được mục tiêu sẽ được phần thưởng vật chất đổi lấy. Vì vậy, Du Trạch Ngôn nói vậy mới khiến Du Thanh Quỳ cảm thấy thật kỳ lạ.

Mễ Doanh Tĩnh cười nói: “Ba con trêu con đó, con quên ngày kia là sinh nhật của con sao?”

Du Thanh Quỳ bừng tỉnh. Ngày kia, là sinh nhật mười tám tuổi của cô. Trước đến giờ Du Trạch Ngôn chưa bao giờ dùng cách lấy vật chất bảo Du Thanh Quỳ đổi lấy gì đó, nhưng quà sinh nhật mỗi năm của cô ông đều chuẩn bị một cách nghiêm túc.

Cô vội vàng đúng lên chạy đến bên cạnh Du Trạch Ngôn tặng ông một cái ôm thật chặt: “Con cảm ơn ba.”

Vừa ra đến cửa, Du Thanh Quỳ lấy lý do kiểm tra lại đồ đạc chui vào phòng sách nhỏ của cô một lần nữa.

“Qùy Quỳ, mẹ đã kiểm tra kỹ càng cho con rồi.” Mễ Doanh Tĩnh đứng trong phòng khách nói to.

Du Trạch Ngôn lắc lắc đầu với bà.

Mễ Doanh Tĩnh sững sờ một cái, rồi cũng nhanh chóng hiểu rõ.

Du Thanh Quỳ chui vào phòng sách cũng không phải vì kiểm tra đồ dùng, cô mở ngăn kéo lấy điện thoại di động ra.

Thời Diệu: Cố gắng lên, Tiểu Quỳ ngốc.

Du Thanh Quỳ: Em không hề ngốc, hừ.”

Du Thanh Quỳ nhìn qua điện thoại di động thật lâu, lqd,, có một câu cô muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Một lúc sau, cô nhìn chằm chằm vào khung đối thoại thấy hiện lên “Đang soạn tin”, trong lòng cô bắt đầu mong đợi.

Thời Diệu: Chiều nay anh về nước, nếu như không đến muộn thì anh có thể đến đón em ra khỏi phòng thi.

Cuối cùng cô cũng đợi được

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/71

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status