Đi theo Phong Thanh Dương ra khách ***, Hàn Duyệt đứng trước cửa khách ***, đối với Phong Thanh Dương chắp tay nói, “Sư thúc mời đi trước.”
Phong Thanh Dương gật đầu, thấy sư chất tuy rằng không có võ công, nhưng cũng không dễ dàng bị người khi dễ, nên không dặn dò thêm, trực tiếp xoay người rời đi.
Hàn Duyệt chờ Phong Thanh Dương mất dạng, bề ngoài nhàn nhã kỳ thật nóng vội đi đến khách *** của Đông Phương.
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước hắn kiếm tiền chính là vì muốn mua lễ vật cho Đông Phương, nhưng vì đủ nguyên nhân mà không thể thực hiện được, bây giờ vừa lúc, bất giác thả chậm tốc độ, nhìn những cửa hàng và sạp nhỏ ven đường.
Lại có chút khó xử, không biết nên chọn gì để tặng Đông Phương, Đông Phương không thiếu thứ gì, hơn nữa lại có tiền hơn hắn
Không tặng thì trong lòng lại khó chịu, vô cùng rối rắm, nhưng vẫn quyết định chọn thử, đôi mắt hắc nhuận chớp chớp, không khỏi cười khẽ.
Nguyện vọng lớn nhất của Đông Phương là làm một nữ nhân, kỳ thật Hàn Duyệt thấy Đông Phương mọi thứ đều tốt, từ lâu đã hơn hẳn nữ nhân, nhưng cũng biết Đông Phương chấp nhất, còn cả những việc y đã cố gắng làm vì hắn.
Nhớ lúc trước xem tiếu ngạo, Đông Phương một thân phấn hồng, tay nhỏ cầm châm, ngồi đó lặng lẽ thêu hoa, điềm tĩnh mà đẹp đẽ.
Chỉ sợ cuộc sống như vậy mới là thứ mà Đông Phương hướng tới, có người mình yêu ở bên cạnh, y có thể mặc những bộ y phục tiên diễm, có thể sống như một nữ nhân.
Không phải hèn mọn, đó chỉ là một tâm tính cùng nguyện vọng. Hiện giờ Đông Phương lại đang vì chuyện của hắn mà bôn ba, bất giác trong lòng áy náy, hắn đi thẳng đến hàng tơ lụa.
Vì trời còn khá sớm, hàng tơ lụa không quá đông khách, Hàn Duyệt đi vào ánh mắt chưởng quầy liền sáng lên, vội ra chào đón, “Khách nhân cần gì?”
“Có loại vải nào thích hợp cho nữ tử, thanh lịch tinh xảo chút không?” Hàn Duyệt chỉ suy nghĩ chút, liền mở miệng hỏi.
Đông Phương dù hơn hẳn nữ tử, nhưng dù sao cũng có thân hình khung xương của nam nhân, nếu mua đồ may sẵn hẳn sẽ không vừa, không bằng chọn chút tơ lụa để Đông Phương tự may, tay nghề Đông Phương tốt hơn người ngoài nhiều.
Chưởng quầy nhìn diện mạo người tới, trong lòng đã có cân nhắc, nghĩ Hàn Duyệt mua tơ lụa cho kiều thê, lại thấy Hàn Duyệt mặt như Quan Ngọc, y phục nhìn qua tuy đơn giản, nhưng tinh xảo “Đương nhiên có.” Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười, “Khách nhân thỉnh vào trong, ta cho người đi lấy vài hàng mẫu thượng đẳng ra cho ngài.”
“Được.” Hàn Duyệt tất nhiên không muốn ủy khuất Đông Phương mặc thứ đẳng, còn dặn, “Nếu không tốt, ta sẽ không lấy.”
“Đương nhiên, nếu là khách nhân chướng mắt, chúng ta sao có thể buộc khách nhân mua.” Chưởng quầy để Hàn Duyệt ngồi xuống, xoay người tự mình vào quầy lấy hàng mẫu ra.
Một cái khay lót khăn màu trắng, bên trên bày hơn mười tấm vải lụa bằng bàn tay, đủ màu đủ sắc, Hàn Duyệt chọn một tấm màu hồng nhạt, vuốt lên cảm giác trắng mịn mềm mại, tuy màu sắc có chút nữ khí nhưng da Đông Phương rất trắng, màu này mặc vào sẽ không khó coi.
Lấy ra để qua một bên, Hàn Duyệt lại tinh tế nhìn một lúc nữa, chỉ thấy mấy tấm màu tiên diễm kia đều hợp với Đông Phương, nhất thời khó thể quyết đoán.
“Những mẫu này đều là tơ lụa tốt nhất, tiểu *** mới nhập vào, khách nhân đừng ngại chọn vài mẫu, cam đoan người khách nhân tặng sẽ rất vui.” Chưởng quầy ước gì Hàn Duyệt chọn nhiều một chút, tất nhiên sẽ toàn nói lời hay.
Hàn Duyệt tuy biết đây là nịnh hót, nhưng trong lòng vẫn cao hứng, dù sao ai chẳng thích những lời dễ nghe, hơn nữa hắn cũng thấy dù mặc màu gì thì Đông Phương cũng đẹp.
Cuối cùng Hàn Duyệt chọn một tấm màu nghệ và màu xanh nhạt, tổng cộng ba xấp lụa, chưởng quầy nhìn ngân lượng trong tay vui tới mức mắt híp lại, thanh âm càng thêm nhiệt tình, “Khách nhân, ngài có thể cho ta địa chỉ, ta sẽ cho người mang đến cho ngài.”
Hàn Duyệt gật đầu, hắn cũng thấy mình ôm tơ lụa đi trên đường không tốt, vạn nhất bị người quen nhìn thấy, đừng nói không tốt trả lời, chỉ sợ rằng phải nói là đưa tặng cho Ninh Trung Tắc.
Hàn Duyệt không phải không biết Ninh Trung Tắc là người rất tốt, nhưng trong lòng hắn đã sớm có người khác. Nói ra tên khách *** Đông Phương đang ở, lúc giao cứ trực tiếp nói tên Hàn Duyệt ra là được.
Chưởng quầy trong lòng thở ra một hơi, âm thầm suy tư những lời lúc nãy có chỗ nào không tốt không, đưa đến khách *** thế này rõ ràng là Kim ốc tàng kiều, lại thấy Hàn Duyệt vẻ mặt chính khí không giống kẻ tham luyến sắc đẹp, không khỏi mê hoặc, nhưng biết việc này không phải mình nên hỏi tới.
Chưởng quầy trong lòng biến hóa, trên mặt lại một bộ tươi cười luôn gật đầu nhắc lại tên khách ***, chờ Hàn Duyệt vừa lòng mới cam đoan sẽ đưa đến ngay.
Hàn Duyệt vừa lòng rời khỏi hàng tơ lụa, chạy thẳng tới chỗ Đông Phương, muốn tự mình trao lụa cho Đông Phương
Tới khách ***, người đưa hàng chưa tới, Hàn Duyệt trong lòng sốt ruột, có cảm giác mình như sắp hiến vật quý cho Đông Phương.
Khách *** lão bản nhận ra Hàn Duyệt, dù sao Hàn Duyệt là người Đông Phương giáo chủ tự mình dặn dò, nhìn Hàn Duyệt dáng vẻ lo lắng, nhưng không lên lầu, trong lòng buồn bực.
Mới bước ra, thật cẩn thận dò hỏi, “Khách nhân, ngài đang đợi gì sao, phân phó một tiếng, đến lúc đó đồ được đưa tới, ta sẽ mang lên cho ngài.”
Hàn Duyệt nhìn chưởng quầy, không biết nên trả lời thế nào, đã thấy một thiếu niên ước chừng mười sáu tuổi bưng một cái khay, bên trên là một gói đồ.
Hàn Duyệt vừa thấy đã biết là tơ lụa của mình, vui vẻ chạy tới, thiếu niên là người của hàng tơ lụa, còn nhìn ra Hàn Duyệt, thấy Hàn Duyệt iền cười, “Khách nhân, đây là đồ của ngài.”
Hàn Duyệt lấy ra ít bạc vụn, một tay nhận lấy khay, tay kia đưa bạc cho thiếu niên, sau đó không nói gì, trực tiếp bưng khay lên lầu.
Nói là đi, sải chân thật lớn.
Đông Phương sớm chú ý tới dưới lầu, nhưng không ra mặt cũng không mở miệng, chỉ phân phó tiểu nhị chuẩn bị chút trà bánh, trở về phòng ngồi trên ghế, tiếp tục nhìn giáo vụ trong tay, nhưng cửa phòng chỉ là khép hờ chứ không đóng chặt.
Hàn Duyệt tới phòng Đông Phương, trực tiếp dùng lưng đẩy cửa ra, lại dùng chân đóng cửa lại, cầm tơ lụa chạy tới chỗ Đông Phương.
Đông Phương buông giáo vụ trong tay, nhìn Hàn Duyệt, chỉ thấy Hàn Duyệt để khay xuống bàn, giáo vụ Đông Phương vừa mới xem xong chưa kịp cho người lấy đi đã bị khay làm lộn xộn
Đông Phương tất nhiên biết, nhưng không nói gì, mà Hàn Duyệt một lòng hiến vật quý, cũng không chú ý tới, “Đông Phương Đông Phương, xem lễ vật ta chọn cho ngươi này.”
Đông Phương trong lòng vui sướng, tuy có đoán, nhưng là chính tai nghe được đương nhiên khác hẳn, không khỏi cong môi lên, mắt đầy ý cười, bắt lấy y phục của Hàn Duyệt, kéo hắn lại, nghiêng người hôn lên môi Hàn Duyệt, hôn xong mới buông tay ra.
Đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt chớp chớp, liếm môi, chờ mong nhìn Đông Phương. Đông Phương từng thu được không ít lễ vật, phần lớn đều là cấp dưới đưa lên.
Lễ vật trong mắt y chẳng là gì cả, chỉ có lúc thu được con chim cắt chân trắng mà Hàn Duyệt biến thành trong lòng mới có chút vui vẻ.
Nhưng lễ vật trước mặt, chỉ cần nghĩ tới đây là quà của Hàn Duyệt tặng cho mình, trong lòng y đã thấy nhu tình vô hạn, mở giấy ra, xấp tơ lụa màu hồng nhạt lộ ra ngoài.
Đông Phương càng thêm kinh hỉ, kỳ thật tơ lụa này dù cũng coi như thượng đẳng, nhưng Đông Phương không những đã nhìn thấy mà còn gặp qua thứ tốt hơn.
Nhưng màu sắc của tơ lụa, cả người đưa lễ vật này đều làm y kinh hỉ, cho dù lúc trước Hàn Duyệt từng nói y hãy chọn màu mình thích mà mặc, y cũng chỉ chọn màu đỏ cùng màu tím, những màu này dù có diễm lệ nhưng cũng có nam tử mặc, mà thứ Hàn Duyệt đưa............
Nhìn ba xấp sa tanh trên bàn, Đông Phương khẽ cắn môi dưới, “Những màu này đều là thứ nữ tử ưa thích, ngươi thật sự không ngại sao?”
Là thử cũng là một loại bất an, dù sao Đông Phương có tự tin, thì y cũng có tự ti, y nguyện vì Hàn Duyệt làm những thứ một người thê tử phải làm, nhưng dù sao y không phải là nữ nhân, không thể sinh cho Hàn Duyệt một hài tử, không thể cho Hàn Duyệt một gia đình đầy đủ.
Kỳ thật Đông Phương vẫn cưng chiều Hàn Duyệt không chỉ là vì thích Hàn Duyệt, mà quan trọng hơn là y muốn Hàn Duyệt biết được y rất tốt, khiến Hàn Duyệt không thể rời khỏi y.
Hàn Duyệt cầm tay Đông Phương, không trả lời, chỉ sấp tơ hồng nhạt nói, “Ngươi thấy thêu hình bướm lên có đẹp không?”
Đông Phương từ lời nói của Hàn Duyệt dần cảm nhận được tâm ý của hắn, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, long lanh lấp lánh, nhìn Hàn Duyệt hồi lâu, đến khi mặt hắn ửng đỏ mới nhìn xấp vải, gật đầu, “Tất nhiên không tồi, vậy thêu bách điệp đi.”
“Còn màu nghệ?” Hàn Duyệt ánh mắt thật không sai, những màu sắc này rất hợp với da Đông Phương, ngón tay Đông Phương nhẹ lướt qua sấp lụa Hàn Duyệt nói, thoáng suy tư chút.
“Ngô, thêu hoa cỏ vậy.” Đông Phương nhất thời không nghĩ ra được thứ gì tốt.
“Thêu động vật đi, tiểu bạch thỏ.” Hàn Duyệt bỗng nhiên mở miệng nói, vẻ mặt hưng phấn.
Đông Phương gật đầu, nhìn sấp cuối cùng nói, “Kia vậy màu xanh thêu phong lan.”
Hàn Duyệt tất nhiên không có ý kiến, hưng phấn nhìn Đông Phương, vẻ mặt chờ khen ngợi, mở miệng hỏi, “Thích không?”
Đông Phương gật đầu, trực tiếp kéo Hàn Duyệt ngồi lên ghế, tuy rằng ghế rất rộng, nhưng hai nam tử trưởng thành ngồi vẫn khá chật, Đông Phương đứng dậy ngồi lên đùi Hàn Duyệt, một tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt bất mãn Đông Phương rời đi, cúi xuống ngậm lấy môi Đông Phương, tinh tế hút ngậm, trau chuốt nói, “Ngươi vui vẻ là tốt rồi, Đông Phương tùy ý tiêu sái, mới chân chính là Đông Phương.”
Đông Phương trong lòng cảm động, không trả lời, chỉ ôm Hàn Duyệt thuận theo hé miệng ra, môi cùng lưỡi chạm vào nhau giao triền.
Khi đang đến cao trào, lại bỗng nhiên nghe bụng Hàn Duyệt phát ra tiếng càu nhàu, Đông Phương sửng sốt, nhất thời thấy dở khóc dở cười, “Buổi sáng không ăn cơm?”
Hàn Duyệt kỳ thật ăn, nhưng ăn không nhiều, mà ngay cả bánh mỳ chỉ chỉ ăn một khối nhỏ, cái miệng của mình bị Đông Phương nuôi thành kén chọn Hàn Duyệt cũng rất bất đắc dĩ.
“Ăn.” Hàn Duyệt rầu rĩ trả lời, lại thấy xấu hổ ủy khuất, thấp giọng cáo trạng nói, “Điểm tâm bị bọn họ cướp đi chia nhau rồi.”
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt như vậy, đau lòng không thôi, đứng dậy bưng điểm tâm tiểu nhị mang tới đặt trên bàn, để trước mặt Hàn Duyệt, “Ăn no trước đi.”
Phong Thanh Dương gật đầu, thấy sư chất tuy rằng không có võ công, nhưng cũng không dễ dàng bị người khi dễ, nên không dặn dò thêm, trực tiếp xoay người rời đi.
Hàn Duyệt chờ Phong Thanh Dương mất dạng, bề ngoài nhàn nhã kỳ thật nóng vội đi đến khách *** của Đông Phương.
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước hắn kiếm tiền chính là vì muốn mua lễ vật cho Đông Phương, nhưng vì đủ nguyên nhân mà không thể thực hiện được, bây giờ vừa lúc, bất giác thả chậm tốc độ, nhìn những cửa hàng và sạp nhỏ ven đường.
Lại có chút khó xử, không biết nên chọn gì để tặng Đông Phương, Đông Phương không thiếu thứ gì, hơn nữa lại có tiền hơn hắn
Không tặng thì trong lòng lại khó chịu, vô cùng rối rắm, nhưng vẫn quyết định chọn thử, đôi mắt hắc nhuận chớp chớp, không khỏi cười khẽ.
Nguyện vọng lớn nhất của Đông Phương là làm một nữ nhân, kỳ thật Hàn Duyệt thấy Đông Phương mọi thứ đều tốt, từ lâu đã hơn hẳn nữ nhân, nhưng cũng biết Đông Phương chấp nhất, còn cả những việc y đã cố gắng làm vì hắn.
Nhớ lúc trước xem tiếu ngạo, Đông Phương một thân phấn hồng, tay nhỏ cầm châm, ngồi đó lặng lẽ thêu hoa, điềm tĩnh mà đẹp đẽ.
Chỉ sợ cuộc sống như vậy mới là thứ mà Đông Phương hướng tới, có người mình yêu ở bên cạnh, y có thể mặc những bộ y phục tiên diễm, có thể sống như một nữ nhân.
Không phải hèn mọn, đó chỉ là một tâm tính cùng nguyện vọng. Hiện giờ Đông Phương lại đang vì chuyện của hắn mà bôn ba, bất giác trong lòng áy náy, hắn đi thẳng đến hàng tơ lụa.
Vì trời còn khá sớm, hàng tơ lụa không quá đông khách, Hàn Duyệt đi vào ánh mắt chưởng quầy liền sáng lên, vội ra chào đón, “Khách nhân cần gì?”
“Có loại vải nào thích hợp cho nữ tử, thanh lịch tinh xảo chút không?” Hàn Duyệt chỉ suy nghĩ chút, liền mở miệng hỏi.
Đông Phương dù hơn hẳn nữ tử, nhưng dù sao cũng có thân hình khung xương của nam nhân, nếu mua đồ may sẵn hẳn sẽ không vừa, không bằng chọn chút tơ lụa để Đông Phương tự may, tay nghề Đông Phương tốt hơn người ngoài nhiều.
Chưởng quầy nhìn diện mạo người tới, trong lòng đã có cân nhắc, nghĩ Hàn Duyệt mua tơ lụa cho kiều thê, lại thấy Hàn Duyệt mặt như Quan Ngọc, y phục nhìn qua tuy đơn giản, nhưng tinh xảo “Đương nhiên có.” Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười, “Khách nhân thỉnh vào trong, ta cho người đi lấy vài hàng mẫu thượng đẳng ra cho ngài.”
“Được.” Hàn Duyệt tất nhiên không muốn ủy khuất Đông Phương mặc thứ đẳng, còn dặn, “Nếu không tốt, ta sẽ không lấy.”
“Đương nhiên, nếu là khách nhân chướng mắt, chúng ta sao có thể buộc khách nhân mua.” Chưởng quầy để Hàn Duyệt ngồi xuống, xoay người tự mình vào quầy lấy hàng mẫu ra.
Một cái khay lót khăn màu trắng, bên trên bày hơn mười tấm vải lụa bằng bàn tay, đủ màu đủ sắc, Hàn Duyệt chọn một tấm màu hồng nhạt, vuốt lên cảm giác trắng mịn mềm mại, tuy màu sắc có chút nữ khí nhưng da Đông Phương rất trắng, màu này mặc vào sẽ không khó coi.
Lấy ra để qua một bên, Hàn Duyệt lại tinh tế nhìn một lúc nữa, chỉ thấy mấy tấm màu tiên diễm kia đều hợp với Đông Phương, nhất thời khó thể quyết đoán.
“Những mẫu này đều là tơ lụa tốt nhất, tiểu *** mới nhập vào, khách nhân đừng ngại chọn vài mẫu, cam đoan người khách nhân tặng sẽ rất vui.” Chưởng quầy ước gì Hàn Duyệt chọn nhiều một chút, tất nhiên sẽ toàn nói lời hay.
Hàn Duyệt tuy biết đây là nịnh hót, nhưng trong lòng vẫn cao hứng, dù sao ai chẳng thích những lời dễ nghe, hơn nữa hắn cũng thấy dù mặc màu gì thì Đông Phương cũng đẹp.
Cuối cùng Hàn Duyệt chọn một tấm màu nghệ và màu xanh nhạt, tổng cộng ba xấp lụa, chưởng quầy nhìn ngân lượng trong tay vui tới mức mắt híp lại, thanh âm càng thêm nhiệt tình, “Khách nhân, ngài có thể cho ta địa chỉ, ta sẽ cho người mang đến cho ngài.”
Hàn Duyệt gật đầu, hắn cũng thấy mình ôm tơ lụa đi trên đường không tốt, vạn nhất bị người quen nhìn thấy, đừng nói không tốt trả lời, chỉ sợ rằng phải nói là đưa tặng cho Ninh Trung Tắc.
Hàn Duyệt không phải không biết Ninh Trung Tắc là người rất tốt, nhưng trong lòng hắn đã sớm có người khác. Nói ra tên khách *** Đông Phương đang ở, lúc giao cứ trực tiếp nói tên Hàn Duyệt ra là được.
Chưởng quầy trong lòng thở ra một hơi, âm thầm suy tư những lời lúc nãy có chỗ nào không tốt không, đưa đến khách *** thế này rõ ràng là Kim ốc tàng kiều, lại thấy Hàn Duyệt vẻ mặt chính khí không giống kẻ tham luyến sắc đẹp, không khỏi mê hoặc, nhưng biết việc này không phải mình nên hỏi tới.
Chưởng quầy trong lòng biến hóa, trên mặt lại một bộ tươi cười luôn gật đầu nhắc lại tên khách ***, chờ Hàn Duyệt vừa lòng mới cam đoan sẽ đưa đến ngay.
Hàn Duyệt vừa lòng rời khỏi hàng tơ lụa, chạy thẳng tới chỗ Đông Phương, muốn tự mình trao lụa cho Đông Phương
Tới khách ***, người đưa hàng chưa tới, Hàn Duyệt trong lòng sốt ruột, có cảm giác mình như sắp hiến vật quý cho Đông Phương.
Khách *** lão bản nhận ra Hàn Duyệt, dù sao Hàn Duyệt là người Đông Phương giáo chủ tự mình dặn dò, nhìn Hàn Duyệt dáng vẻ lo lắng, nhưng không lên lầu, trong lòng buồn bực.
Mới bước ra, thật cẩn thận dò hỏi, “Khách nhân, ngài đang đợi gì sao, phân phó một tiếng, đến lúc đó đồ được đưa tới, ta sẽ mang lên cho ngài.”
Hàn Duyệt nhìn chưởng quầy, không biết nên trả lời thế nào, đã thấy một thiếu niên ước chừng mười sáu tuổi bưng một cái khay, bên trên là một gói đồ.
Hàn Duyệt vừa thấy đã biết là tơ lụa của mình, vui vẻ chạy tới, thiếu niên là người của hàng tơ lụa, còn nhìn ra Hàn Duyệt, thấy Hàn Duyệt iền cười, “Khách nhân, đây là đồ của ngài.”
Hàn Duyệt lấy ra ít bạc vụn, một tay nhận lấy khay, tay kia đưa bạc cho thiếu niên, sau đó không nói gì, trực tiếp bưng khay lên lầu.
Nói là đi, sải chân thật lớn.
Đông Phương sớm chú ý tới dưới lầu, nhưng không ra mặt cũng không mở miệng, chỉ phân phó tiểu nhị chuẩn bị chút trà bánh, trở về phòng ngồi trên ghế, tiếp tục nhìn giáo vụ trong tay, nhưng cửa phòng chỉ là khép hờ chứ không đóng chặt.
Hàn Duyệt tới phòng Đông Phương, trực tiếp dùng lưng đẩy cửa ra, lại dùng chân đóng cửa lại, cầm tơ lụa chạy tới chỗ Đông Phương.
Đông Phương buông giáo vụ trong tay, nhìn Hàn Duyệt, chỉ thấy Hàn Duyệt để khay xuống bàn, giáo vụ Đông Phương vừa mới xem xong chưa kịp cho người lấy đi đã bị khay làm lộn xộn
Đông Phương tất nhiên biết, nhưng không nói gì, mà Hàn Duyệt một lòng hiến vật quý, cũng không chú ý tới, “Đông Phương Đông Phương, xem lễ vật ta chọn cho ngươi này.”
Đông Phương trong lòng vui sướng, tuy có đoán, nhưng là chính tai nghe được đương nhiên khác hẳn, không khỏi cong môi lên, mắt đầy ý cười, bắt lấy y phục của Hàn Duyệt, kéo hắn lại, nghiêng người hôn lên môi Hàn Duyệt, hôn xong mới buông tay ra.
Đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt chớp chớp, liếm môi, chờ mong nhìn Đông Phương. Đông Phương từng thu được không ít lễ vật, phần lớn đều là cấp dưới đưa lên.
Lễ vật trong mắt y chẳng là gì cả, chỉ có lúc thu được con chim cắt chân trắng mà Hàn Duyệt biến thành trong lòng mới có chút vui vẻ.
Nhưng lễ vật trước mặt, chỉ cần nghĩ tới đây là quà của Hàn Duyệt tặng cho mình, trong lòng y đã thấy nhu tình vô hạn, mở giấy ra, xấp tơ lụa màu hồng nhạt lộ ra ngoài.
Đông Phương càng thêm kinh hỉ, kỳ thật tơ lụa này dù cũng coi như thượng đẳng, nhưng Đông Phương không những đã nhìn thấy mà còn gặp qua thứ tốt hơn.
Nhưng màu sắc của tơ lụa, cả người đưa lễ vật này đều làm y kinh hỉ, cho dù lúc trước Hàn Duyệt từng nói y hãy chọn màu mình thích mà mặc, y cũng chỉ chọn màu đỏ cùng màu tím, những màu này dù có diễm lệ nhưng cũng có nam tử mặc, mà thứ Hàn Duyệt đưa............
Nhìn ba xấp sa tanh trên bàn, Đông Phương khẽ cắn môi dưới, “Những màu này đều là thứ nữ tử ưa thích, ngươi thật sự không ngại sao?”
Là thử cũng là một loại bất an, dù sao Đông Phương có tự tin, thì y cũng có tự ti, y nguyện vì Hàn Duyệt làm những thứ một người thê tử phải làm, nhưng dù sao y không phải là nữ nhân, không thể sinh cho Hàn Duyệt một hài tử, không thể cho Hàn Duyệt một gia đình đầy đủ.
Kỳ thật Đông Phương vẫn cưng chiều Hàn Duyệt không chỉ là vì thích Hàn Duyệt, mà quan trọng hơn là y muốn Hàn Duyệt biết được y rất tốt, khiến Hàn Duyệt không thể rời khỏi y.
Hàn Duyệt cầm tay Đông Phương, không trả lời, chỉ sấp tơ hồng nhạt nói, “Ngươi thấy thêu hình bướm lên có đẹp không?”
Đông Phương từ lời nói của Hàn Duyệt dần cảm nhận được tâm ý của hắn, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, long lanh lấp lánh, nhìn Hàn Duyệt hồi lâu, đến khi mặt hắn ửng đỏ mới nhìn xấp vải, gật đầu, “Tất nhiên không tồi, vậy thêu bách điệp đi.”
“Còn màu nghệ?” Hàn Duyệt ánh mắt thật không sai, những màu sắc này rất hợp với da Đông Phương, ngón tay Đông Phương nhẹ lướt qua sấp lụa Hàn Duyệt nói, thoáng suy tư chút.
“Ngô, thêu hoa cỏ vậy.” Đông Phương nhất thời không nghĩ ra được thứ gì tốt.
“Thêu động vật đi, tiểu bạch thỏ.” Hàn Duyệt bỗng nhiên mở miệng nói, vẻ mặt hưng phấn.
Đông Phương gật đầu, nhìn sấp cuối cùng nói, “Kia vậy màu xanh thêu phong lan.”
Hàn Duyệt tất nhiên không có ý kiến, hưng phấn nhìn Đông Phương, vẻ mặt chờ khen ngợi, mở miệng hỏi, “Thích không?”
Đông Phương gật đầu, trực tiếp kéo Hàn Duyệt ngồi lên ghế, tuy rằng ghế rất rộng, nhưng hai nam tử trưởng thành ngồi vẫn khá chật, Đông Phương đứng dậy ngồi lên đùi Hàn Duyệt, một tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt bất mãn Đông Phương rời đi, cúi xuống ngậm lấy môi Đông Phương, tinh tế hút ngậm, trau chuốt nói, “Ngươi vui vẻ là tốt rồi, Đông Phương tùy ý tiêu sái, mới chân chính là Đông Phương.”
Đông Phương trong lòng cảm động, không trả lời, chỉ ôm Hàn Duyệt thuận theo hé miệng ra, môi cùng lưỡi chạm vào nhau giao triền.
Khi đang đến cao trào, lại bỗng nhiên nghe bụng Hàn Duyệt phát ra tiếng càu nhàu, Đông Phương sửng sốt, nhất thời thấy dở khóc dở cười, “Buổi sáng không ăn cơm?”
Hàn Duyệt kỳ thật ăn, nhưng ăn không nhiều, mà ngay cả bánh mỳ chỉ chỉ ăn một khối nhỏ, cái miệng của mình bị Đông Phương nuôi thành kén chọn Hàn Duyệt cũng rất bất đắc dĩ.
“Ăn.” Hàn Duyệt rầu rĩ trả lời, lại thấy xấu hổ ủy khuất, thấp giọng cáo trạng nói, “Điểm tâm bị bọn họ cướp đi chia nhau rồi.”
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt như vậy, đau lòng không thôi, đứng dậy bưng điểm tâm tiểu nhị mang tới đặt trên bàn, để trước mặt Hàn Duyệt, “Ăn no trước đi.”
/69
|