“Bây giờ nên làm gì?” Khúc Phi Yên rất chướng mắt bộ dáng ngây ngô của gia gia mình, chủ động mở miệng hỏi.
Đông Phương nhìn Khúc Phi Yên, Khúc Phi Yên này không phải xa lạ với Đông Phương, là cháu gái duy nhất của Khúc Dương, một người trong câu chuyện Hàn Duyệt, làm Đông Phương xem trọng.
Lúc trước Đông Phương liền thấy, nữ hài tử này chết quá đáng tiếc, nếu giao cho y, chỉ cần dạy dỗ một phen, thì nữ hài sẽ là chọn lựa tốt nhất cho chức giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo sau này.
Nghĩ đến đây, tâm tư lại nổi lên, y đã có Hàn Duyệt, cũng chẳng muốn làm giáo chủ nữa, xử cao bất thắng hàn, quyền lợi làm sao có thể tự tại bằng việc có tình nhân làm bạn bên mình.
Nhưng Nhật Nguyệt Thần giáo hiện tại lại chưa tìm được người tiếp quản thích hợp, Đồng Bách Hùng đối nhân xử thế dù không sai, nhưng quá mức thô lỗ.
Đồng Bách Hùng là dũng tướng mang binh đánh giặc, nhưng không thể là một tướng quân có cái nhìn thấu đáo. Môi cong lên, tiền giáo chủ Nhâm Ngã Hành, Đông Phương không nghĩ mình rộng lượng đến mức để ông ta lần nữa làm giáo chủ, còn chưa tính lúc trước ông ta hại Hàn Duyệt chết một lần.
Sợ Nhâm Ngã Hành ngồi lên giáo chủ vị, người đầu tiên lão ta đối phó là y, kế tiếp là những thụ hạ trung với y.
Đông Phương Bất Bại tuy nói không quá keo kiệt, nhưng cũng rất mang thù, Nhâm Ngã Hành tuyệt đối không có kết cục tốt, nhưng bây giờ y lại nghĩ tới một chỗ hữu ích mới của Nhâm Ngã Hành.
Dựa theo tình tiết trong sách, Nhâm Ngã Hành sẽ bị Hướng Vấn Thiên cứu ra, trong đó còn có sự giúp sức của Lệnh Hồ Xung cùng Nhâm Doanh Doanh, rồi họ cùng đi đoạt lại giáo chủ vị. Tân giáo chủ nhất định phải là tâm phúc của mình, quá thuận lợi tiếp nhận chức vị giáo chủ, mà không trải qua chút khó khăn thì làm sao được chứ.
Ngón tay Đông Phương nhẹ nhàng gõ lên bàn, theo một quy luật độc đáo, Nhâm Ngã Hành chính là khảo nghiệm đầu tiên mà cũng là duy nhất Đông Phương giao cho tân nhậm giáo chủ.
“Phi Yên thấy được nên làm gì mới tốt?” Đông Phương cong môi cười.
“Ta?” Khúc Phi Yên sửng sốt, nhìn Đông Phương hỏi ngược lại.
Khúc Dương trong lòng khẩn trương, cháu gái cùng Lưu Chính Phong không biết thân phận thật của Đông Phương, nhưng ông lại biết, giáo chủ hỏi như vậy, rõ ràng là có tâm tư khác với cháu gái, nhưng, không biết đây là phúc hay là họa.
“Chính là ngươi, ngươi có thể nghĩ ra cách trợ giúp gia gia ngươi không? Chính tà bất lưỡng lập, nhưng gia gia ngươi lại chỉ có một hảo hữu này.” Đông Phương cười đến ôn nhu, thanh âm lại trầm thấp.
Khúc Phi Yên nhìn gia gia mình, lại nhìn Lưu Chính Phong, rõ ràng lâm vào trầm tư. Hàn Duyệt nhìn Khúc Dương hưng phấn không thôi, lúc này thấy họ có việc muốn nói, liền đến gần Khúc Dương, bắt đầu hỏi thăm con lừa đen nhỏ của mình.
Khúc Dương dù không biết giáo chủ tâm tư ra sao, nhưng cũng nhìn ra y không có tâm hại cháu gái mình, hơn nữa có Hàn Duyệt, Khúc Dương cũng yên tâm, bắt đầu công khai lên án Hàn Duyệt, “Con lừa đó của ngươi, kiêng ăn, chỉ ăn táo không ăn lê, ăn chuối còn muốn lột vỏ, ăn củ cải thì chỉ ăn củ cải đỏ..................”
Hàn Duyệt nghe xong, vừa lòng gật đầu, xem ra con lừa nhà mình tinh thần rất tốt, chính Hàn Duyệt cũng thấy con lừa quá mức kiêng ăn, không dễ nuôi, hắn còn cần Đông Phương nuôi, giờ thêm con lừa nữa, Đông Phương lại phải mệt thêm, chuyển chuyển mắt, mở miệng nói, “Khúc đại ca nuôi con lừa đó tốt như vậy, tuy rằng ta cũng rất nhớ nó, nhưng vẫn phải nhịn đau tặng nó cho Khúc đại ca.”
Nói xong, không chờ Khúc Dương trả lời, liền chạy về cạnh Đông Phương, chuyên tâm nghiên cứu điêu khắc trên bàn.
Khúc Dương bất đắc dĩ, nhưng nói cho cùng, con lừa đó cũng bị cháu gái nhà mình làm hư, bây giờ chái gái ông thích nó như vậy, nếu thật phải trả cho Hàn Duyệt, sợ cháu gái sẽ là người đầu tiên phản đối, nhìn Hàn Duyệt đắc ý như vậy, ông quyết định không nói chuyện này ra.
“Lưu gia gia có nhiều người nhà như vậy, mà gia gia của ta chỉ có ta cùng Lưu gia gia.” Khúc Phi Yên suy nghĩ hồi lâu mở miệng nói, “Cho nên Lưu gia gia lo lắng càng nhiều.”
“Rồi thì sao?” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, thấy hắn nghiên cứu xong cái bàn lại chuyển tới cái ghế, nhưng không chịu nhìn Khúc Dương, không khỏi thấy buồn cười.
“Lưu gia gia giả chết, chỉ cần Lưu gia gia chết, không phải đã giải quyết xong?” Khúc Phi Yên chớp đôi mắt to linh động, nói.
Lưu Chính Phong nghe xong, sửng sốt, nhìn Khúc Phi Yên, ông vẫn luôn nghe Khúc Dương nói cháu gái mình trí tuệ, lần này xem như chân chính chứng kiến rồi.
Lưu Chính Phong trầm mặc, chủ ý này, không chỉ giải quyết vấn đề hiện tại của ông, lại còn bức ông tới tuyệt lộ, nếu ông thật sự đồng ý, sau này sẽ không còn người tên Lưu Chính Phong, Hành Sơn cùng Lưu phủ ông cũng không thể về nữa.
Lưu Chính Phong có thể nghĩ đến, Khúc Dương đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, nhưng Khúc Dương không nói gì, đây dù sao cũng là lựa chọn của Lưu Chính Phong, Khúc Dương bây giờ mở miệng không quá thích hợp.
Hơn nữa, Khúc Dương thân là Nhật Nguyệt Thần giáo trưởng lão, tuy nói không làm quá nhiều chuyện ác, nhưng cũng không phải hạng người lương thiện, nhìn Lưu Chính Phong trầm tư, Khúc Dương trong mắt hiện lên một tia sắc nhọn.
Đông Phương tất nhiên nhìn thấy hết thảy, mím môi cười nhạt, nhìn Hàn Duyệt còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, mở miệng nói, “Đói bụng rồi?”
Hàn Duyệt vốn không thấy đói, nhưng nghe Đông Phương hỏi, cũng thấy đói, gật đầu, “Còn có chút mệt mỏi nữa.”
Đông Phương từ trong lòng lấy ra một lệnh bài màu đen làm từ thiết, ném lên bàn cạnh Khúc Phi Yên, “Chuyện của gia gia ngươi, giao cho ngươi.”
Khúc Phi Yên cầm lệnh bài, nhìn Đông Phương, trực tiếp hỏi, “Cái này có bao nhiêu quyền lợi?”
“Hỏi gia gia ngươi.” Đông Phương đứng lên, nhìn Hàn Duyệt, “Chúng ta đi ăn cơm.”
“Là tại hạ thất lễ, lập tức cho người chuẩn bị thức ăn.” Lưu Chính Phong hạ quyết tâm, cũng ý thức được đã tới thời gian dùng cơm, vội nói.
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương, dù rất muốn cùng Khúc Dương ăn cơm, nói chuyện một phen, nhưng hắn càng muốn ở riêng với Đông Phương.
Đông Phương tất nhiên biết tâm tư Hàn Duyệt, gật đầu.
Hàn Duyệt cười híp mắt, mở miệng nói, “Không cần, chúng ta có việc khác.”
“Không cần phải quản bọn họ, Chính Phong, cho người đưa cơm tới thu phòng, ba chúng ta bàn cho xong chuyện này.” Khúc Dương đối với quan hệ giữa Hàn Duyệt cùng giáo chủ, đại khái cũng biết một ít, ông không muốn Lưu Chính Phong vì chuyện nhỏ mà đắc tội giáo chủ.
“Khúc đại ca, Lưu đại ca, tiểu Phi Yên, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta ngày sau gặp lại.” Hàn Duyệt rốt cục tụng ra câu ngày trước xem TV mình học được, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Khúc Dương thiếu chút nữa cười ra, thực nể tình ôm quyền, phối hợp nói, “Ngày khác gặp lại.”
Lưu Chính Phong kỳ quái nhìn, cứ thấy người này cùng với Quân tử kiếm mà sư huynh nói không quá giống nhau, có chút cổ quái, nhưng chuyện mình còn chưa giải quyết xong, hơn nữa họ cũng không có ý xấu với mình, nên không quá để tâm, ôm quyền nói, “Ân đức của hai vị, Chính Phong ghi tạc trong lòng, ta tiễn nhị vị ra ngoài.”
“Thúc thúc gặp lại sau.” Khúc Phi Yên ngọt ngào cười nói.
Ở cửa cùng Lưu Chính Phong cáo biệt, Đông Phương liền dẫn Hàn Duyệt tới Hành Sơn.
Hàn Duyệt dù không biết Đông Phương muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng quả thật vạn phần tin tưởng Đông Phương, nên không hỏi nhiều, chỉ đi theo Đông Phương.
Mãi đến khi đi đến sườn núi, Đông Phương mới nắm tay Hàn Duyệt, đi thẳng về trước, đẩy qua cỏ dại cây bụi, một sơn động nhỏ bí mật cao cỡ nửa người hiện ra, Đông Phương xoay người dẫn Hàn Duyệt vào.
Vào sơn động, không có những cửa động khác, bên trong dù không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, đủ cho năm nam tử trưởng thành hoạt động. Trong sơn động khá sạch sẽ, đủ mọi thứ, hẳn là có người đã dụng tâm sửa sang lại rồi.
Tấm gỗ đơn giản làm giường phủ một lớp chăn đệm thật dày, còn có một cái bàn nhỏ và gia cụ. Đông Phương chỉnh lại cửa động, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hàn Duyệt, “Chờ ngươi giả chết rồi thì sẽ ở đây.”
Hàn Duyệt thế mới biết, đây là chỗ ẩn thân Đông Phương chuẩn bị cho hắn, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nơi này cách Hành Sơn không xa, đến lúc đó Đông Phương có thể đến thăm hắn bất cứ lúc nào.
Hàn Duyệt trong lòng cảm động, nghiêng người ôm lấy Đông Phương, cọ cọ mặt Đông Phương, hỏi, “Chuẩn bị thật lâu rồi đúng không?”
Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt, ngồi lên giường, “Lúc trước ngươi nói cho ta biết, họ cố ý cho ngươi làm minh chủ, ta liền đoán, Ngũ Nhạc đại hội sẽ cử hành nơi này, theo lộ trình đến xem, GiangNamđến Hành Sơn là gần nhất, ta liền phái người tới tìm nơi có thể ẩn thân.”
“Sau đó, lại nghe được tin, Mạc Đại quả nhiên phái người truyền tin cho Lưu Chính Phong, Hành Sơn bắt đầu chuẩn bị, xác định dự đoán của ta, cùng lúc đó tìm được nơi này, ngươi lại hôn mê, ta đến xem qua thấy vừa lòng, liền chuẩn bị mấy thứ này.” Đơn giản giải thích, khó khăn bên trong Đông Phương không hề đề cập tới, phải ở dưới mắt Hành Sơn, chuẩn bị một nơi để người ta thoải mái sinh sống, nào phải chuyện dễ dàng.
Hàn Duyệt ôm cổ Đông Phương, hôn lên đôi môi mềm mại kia, dù ngoại nhân có nói Nhật Nguyệt thần giáo thế nào, mặc cho thanh danh Đông Phương bê bối tới đâu, trong mắt Hàn Duyệt, Đông Phương chính là Đông Phương, là Đông Phương một lòng suy nghĩ cho hắn, có nhiều bi thương tới đâu cũng sẽ kiêu ngạo mỉm cười.
Đông Phương mở miệng cùng Hàn Duyệt môi lưỡi giao triền, thuận thế nằm lên giường, gối đầu không phải loại gối đầu cứng bằng sứ men xanh hoạc bạch ngọc, mà là gối mềm nhồi bông Hàn Duyệt thích nhất, từ những chi tiết nhỏ này có thể thấy Đông Phương quan tâm Hàn Duyệt bao nhiêu.
Giữa tình nhân thân thiết là không phân biệt thời gian cùng địa điểm, môi như có ý thức, lưu luyến ở chiếc cổ dài trắng của Đông Phương, Đông Phương vươn tay ôm eo Hàn Duyệt, dù là người nằm dưới, nhưng đôi mắt kia vẫn có một loại mị thái ngạo nghễ.
Tách ra hai chân, chậm rãi cọ thân thể Hàn Duyệt, ý cười bên môi mang theo cả sũng nịch lẫn ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Hàn Duyệt, thanh âm hơi khàn khàn, ý cười nơi khóe miệng mang theo vài phần sủng nịch cùng ôn nhu, “Không đói bụng sao?”
Hàn Duyệt ngồi dậy, nhìn Đông Phương, không phải gương mặt quen thuộc, nhưng có thần sắc quen thuộc, ngón tay Hàn Duyệt miêu tả đôi mắt, vành môi Đông Phương, “Vẫn là ngươi xinh đẹp hơn.”
Đông Phương cười khẽ ra tiếng, “Nguyên lai tên ngốc nhà ngươi cũng xem trọng bề ngoài.” Dù nói vậy, tay vẫn lấy ra một bình nhỏ từ trong ngực, đẩy Hàn Duyệt ra, ngồi dậy, bất đầu tẩy dịch dung.
Hàn Duyệt nhìn thấy dung mạo thuộc về Đông Phương dần lộ ra ngoài, vừa định nói gì đó, bụng đã không chịu thua kém lên tiếng, nhất thời biểu tình 囧 nhìn Đông Phương.
Đông Phương dở khóc dở cười, nhìn Hàn Duyệt, vươn ngón tay chọc chọc trán hắn, “Ngươi là đồ ngốc, ngoại trừ ăn còn biết cái gì.”
Hàn Duyệt ôm Đông Phương, ngậm lấy môi y, rầu rĩ nói, “Biết Đông Phương.”
Đông Phương trừng Hàn Duyệt một cái đầy phong tình vạn chủng, vừa lòng đứng dậy mở ra một ngăn tủ, lấy bao điểm tâm ném cho Hàn Duyệt sau, nói, “Ăn trước một ít đi.”
Hàn Duyệt nhận lấy điểm tâm, bỏ một khối vào miệng, nhìn Đông Phương lấy củi khô bên cạnh nhóm lửa, nấu cơm. Khối điểm tâm vừa nuốt vào nghẹn giữa họng, nửa ngày mới nuốt xuống được.
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương chuyên tâm nấu cơm, không khỏi si mê, điểm tâm hương vị ngọt ngào trong tay rốt cuộc không thể hấp dẫn sự chú ý của Hàn Duyệt nữa, trong mắt hắn chỉ còn lại cái thân ảnh đang làm những động tác mới lạ kia.
Rửa tay nấu canh, trở thành một thê tử tốt, Hàn Duyệt lúc này sâu sắc nhận thức được quyết tâm của Đông Phương. Đôi tay kia, trắng nõn nà, một cây ngân châm làm cả võ lâm hoảng sợ, cũng đôi tay kia, có thể thêu ra hoa văn xinh đẹp, làm ra xiêm y tinh mỹ.
Đôi môi ấy, không ai so với Hàn Duyệt biết môi Đông Phương mềm thế nào, đôi môi ấy sẽ cong lên một độ cung tuyệt đẹp ẩn chứa sủng nịch, cũng sẽ lạnh lùng lấy đi tánh mạng rất nhiều người.
Đôi mắt kia, bình tĩnh lónh lánh, tựa như nhiền xuyên thấu hết thảy, lại như không nhìn thấy gì cả, lẻ loi cô độc.
Đông Phương nhìn Khúc Phi Yên, Khúc Phi Yên này không phải xa lạ với Đông Phương, là cháu gái duy nhất của Khúc Dương, một người trong câu chuyện Hàn Duyệt, làm Đông Phương xem trọng.
Lúc trước Đông Phương liền thấy, nữ hài tử này chết quá đáng tiếc, nếu giao cho y, chỉ cần dạy dỗ một phen, thì nữ hài sẽ là chọn lựa tốt nhất cho chức giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo sau này.
Nghĩ đến đây, tâm tư lại nổi lên, y đã có Hàn Duyệt, cũng chẳng muốn làm giáo chủ nữa, xử cao bất thắng hàn, quyền lợi làm sao có thể tự tại bằng việc có tình nhân làm bạn bên mình.
Nhưng Nhật Nguyệt Thần giáo hiện tại lại chưa tìm được người tiếp quản thích hợp, Đồng Bách Hùng đối nhân xử thế dù không sai, nhưng quá mức thô lỗ.
Đồng Bách Hùng là dũng tướng mang binh đánh giặc, nhưng không thể là một tướng quân có cái nhìn thấu đáo. Môi cong lên, tiền giáo chủ Nhâm Ngã Hành, Đông Phương không nghĩ mình rộng lượng đến mức để ông ta lần nữa làm giáo chủ, còn chưa tính lúc trước ông ta hại Hàn Duyệt chết một lần.
Sợ Nhâm Ngã Hành ngồi lên giáo chủ vị, người đầu tiên lão ta đối phó là y, kế tiếp là những thụ hạ trung với y.
Đông Phương Bất Bại tuy nói không quá keo kiệt, nhưng cũng rất mang thù, Nhâm Ngã Hành tuyệt đối không có kết cục tốt, nhưng bây giờ y lại nghĩ tới một chỗ hữu ích mới của Nhâm Ngã Hành.
Dựa theo tình tiết trong sách, Nhâm Ngã Hành sẽ bị Hướng Vấn Thiên cứu ra, trong đó còn có sự giúp sức của Lệnh Hồ Xung cùng Nhâm Doanh Doanh, rồi họ cùng đi đoạt lại giáo chủ vị. Tân giáo chủ nhất định phải là tâm phúc của mình, quá thuận lợi tiếp nhận chức vị giáo chủ, mà không trải qua chút khó khăn thì làm sao được chứ.
Ngón tay Đông Phương nhẹ nhàng gõ lên bàn, theo một quy luật độc đáo, Nhâm Ngã Hành chính là khảo nghiệm đầu tiên mà cũng là duy nhất Đông Phương giao cho tân nhậm giáo chủ.
“Phi Yên thấy được nên làm gì mới tốt?” Đông Phương cong môi cười.
“Ta?” Khúc Phi Yên sửng sốt, nhìn Đông Phương hỏi ngược lại.
Khúc Dương trong lòng khẩn trương, cháu gái cùng Lưu Chính Phong không biết thân phận thật của Đông Phương, nhưng ông lại biết, giáo chủ hỏi như vậy, rõ ràng là có tâm tư khác với cháu gái, nhưng, không biết đây là phúc hay là họa.
“Chính là ngươi, ngươi có thể nghĩ ra cách trợ giúp gia gia ngươi không? Chính tà bất lưỡng lập, nhưng gia gia ngươi lại chỉ có một hảo hữu này.” Đông Phương cười đến ôn nhu, thanh âm lại trầm thấp.
Khúc Phi Yên nhìn gia gia mình, lại nhìn Lưu Chính Phong, rõ ràng lâm vào trầm tư. Hàn Duyệt nhìn Khúc Dương hưng phấn không thôi, lúc này thấy họ có việc muốn nói, liền đến gần Khúc Dương, bắt đầu hỏi thăm con lừa đen nhỏ của mình.
Khúc Dương dù không biết giáo chủ tâm tư ra sao, nhưng cũng nhìn ra y không có tâm hại cháu gái mình, hơn nữa có Hàn Duyệt, Khúc Dương cũng yên tâm, bắt đầu công khai lên án Hàn Duyệt, “Con lừa đó của ngươi, kiêng ăn, chỉ ăn táo không ăn lê, ăn chuối còn muốn lột vỏ, ăn củ cải thì chỉ ăn củ cải đỏ..................”
Hàn Duyệt nghe xong, vừa lòng gật đầu, xem ra con lừa nhà mình tinh thần rất tốt, chính Hàn Duyệt cũng thấy con lừa quá mức kiêng ăn, không dễ nuôi, hắn còn cần Đông Phương nuôi, giờ thêm con lừa nữa, Đông Phương lại phải mệt thêm, chuyển chuyển mắt, mở miệng nói, “Khúc đại ca nuôi con lừa đó tốt như vậy, tuy rằng ta cũng rất nhớ nó, nhưng vẫn phải nhịn đau tặng nó cho Khúc đại ca.”
Nói xong, không chờ Khúc Dương trả lời, liền chạy về cạnh Đông Phương, chuyên tâm nghiên cứu điêu khắc trên bàn.
Khúc Dương bất đắc dĩ, nhưng nói cho cùng, con lừa đó cũng bị cháu gái nhà mình làm hư, bây giờ chái gái ông thích nó như vậy, nếu thật phải trả cho Hàn Duyệt, sợ cháu gái sẽ là người đầu tiên phản đối, nhìn Hàn Duyệt đắc ý như vậy, ông quyết định không nói chuyện này ra.
“Lưu gia gia có nhiều người nhà như vậy, mà gia gia của ta chỉ có ta cùng Lưu gia gia.” Khúc Phi Yên suy nghĩ hồi lâu mở miệng nói, “Cho nên Lưu gia gia lo lắng càng nhiều.”
“Rồi thì sao?” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, thấy hắn nghiên cứu xong cái bàn lại chuyển tới cái ghế, nhưng không chịu nhìn Khúc Dương, không khỏi thấy buồn cười.
“Lưu gia gia giả chết, chỉ cần Lưu gia gia chết, không phải đã giải quyết xong?” Khúc Phi Yên chớp đôi mắt to linh động, nói.
Lưu Chính Phong nghe xong, sửng sốt, nhìn Khúc Phi Yên, ông vẫn luôn nghe Khúc Dương nói cháu gái mình trí tuệ, lần này xem như chân chính chứng kiến rồi.
Lưu Chính Phong trầm mặc, chủ ý này, không chỉ giải quyết vấn đề hiện tại của ông, lại còn bức ông tới tuyệt lộ, nếu ông thật sự đồng ý, sau này sẽ không còn người tên Lưu Chính Phong, Hành Sơn cùng Lưu phủ ông cũng không thể về nữa.
Lưu Chính Phong có thể nghĩ đến, Khúc Dương đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, nhưng Khúc Dương không nói gì, đây dù sao cũng là lựa chọn của Lưu Chính Phong, Khúc Dương bây giờ mở miệng không quá thích hợp.
Hơn nữa, Khúc Dương thân là Nhật Nguyệt Thần giáo trưởng lão, tuy nói không làm quá nhiều chuyện ác, nhưng cũng không phải hạng người lương thiện, nhìn Lưu Chính Phong trầm tư, Khúc Dương trong mắt hiện lên một tia sắc nhọn.
Đông Phương tất nhiên nhìn thấy hết thảy, mím môi cười nhạt, nhìn Hàn Duyệt còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, mở miệng nói, “Đói bụng rồi?”
Hàn Duyệt vốn không thấy đói, nhưng nghe Đông Phương hỏi, cũng thấy đói, gật đầu, “Còn có chút mệt mỏi nữa.”
Đông Phương từ trong lòng lấy ra một lệnh bài màu đen làm từ thiết, ném lên bàn cạnh Khúc Phi Yên, “Chuyện của gia gia ngươi, giao cho ngươi.”
Khúc Phi Yên cầm lệnh bài, nhìn Đông Phương, trực tiếp hỏi, “Cái này có bao nhiêu quyền lợi?”
“Hỏi gia gia ngươi.” Đông Phương đứng lên, nhìn Hàn Duyệt, “Chúng ta đi ăn cơm.”
“Là tại hạ thất lễ, lập tức cho người chuẩn bị thức ăn.” Lưu Chính Phong hạ quyết tâm, cũng ý thức được đã tới thời gian dùng cơm, vội nói.
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương, dù rất muốn cùng Khúc Dương ăn cơm, nói chuyện một phen, nhưng hắn càng muốn ở riêng với Đông Phương.
Đông Phương tất nhiên biết tâm tư Hàn Duyệt, gật đầu.
Hàn Duyệt cười híp mắt, mở miệng nói, “Không cần, chúng ta có việc khác.”
“Không cần phải quản bọn họ, Chính Phong, cho người đưa cơm tới thu phòng, ba chúng ta bàn cho xong chuyện này.” Khúc Dương đối với quan hệ giữa Hàn Duyệt cùng giáo chủ, đại khái cũng biết một ít, ông không muốn Lưu Chính Phong vì chuyện nhỏ mà đắc tội giáo chủ.
“Khúc đại ca, Lưu đại ca, tiểu Phi Yên, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta ngày sau gặp lại.” Hàn Duyệt rốt cục tụng ra câu ngày trước xem TV mình học được, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Khúc Dương thiếu chút nữa cười ra, thực nể tình ôm quyền, phối hợp nói, “Ngày khác gặp lại.”
Lưu Chính Phong kỳ quái nhìn, cứ thấy người này cùng với Quân tử kiếm mà sư huynh nói không quá giống nhau, có chút cổ quái, nhưng chuyện mình còn chưa giải quyết xong, hơn nữa họ cũng không có ý xấu với mình, nên không quá để tâm, ôm quyền nói, “Ân đức của hai vị, Chính Phong ghi tạc trong lòng, ta tiễn nhị vị ra ngoài.”
“Thúc thúc gặp lại sau.” Khúc Phi Yên ngọt ngào cười nói.
Ở cửa cùng Lưu Chính Phong cáo biệt, Đông Phương liền dẫn Hàn Duyệt tới Hành Sơn.
Hàn Duyệt dù không biết Đông Phương muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng quả thật vạn phần tin tưởng Đông Phương, nên không hỏi nhiều, chỉ đi theo Đông Phương.
Mãi đến khi đi đến sườn núi, Đông Phương mới nắm tay Hàn Duyệt, đi thẳng về trước, đẩy qua cỏ dại cây bụi, một sơn động nhỏ bí mật cao cỡ nửa người hiện ra, Đông Phương xoay người dẫn Hàn Duyệt vào.
Vào sơn động, không có những cửa động khác, bên trong dù không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, đủ cho năm nam tử trưởng thành hoạt động. Trong sơn động khá sạch sẽ, đủ mọi thứ, hẳn là có người đã dụng tâm sửa sang lại rồi.
Tấm gỗ đơn giản làm giường phủ một lớp chăn đệm thật dày, còn có một cái bàn nhỏ và gia cụ. Đông Phương chỉnh lại cửa động, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hàn Duyệt, “Chờ ngươi giả chết rồi thì sẽ ở đây.”
Hàn Duyệt thế mới biết, đây là chỗ ẩn thân Đông Phương chuẩn bị cho hắn, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nơi này cách Hành Sơn không xa, đến lúc đó Đông Phương có thể đến thăm hắn bất cứ lúc nào.
Hàn Duyệt trong lòng cảm động, nghiêng người ôm lấy Đông Phương, cọ cọ mặt Đông Phương, hỏi, “Chuẩn bị thật lâu rồi đúng không?”
Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt, ngồi lên giường, “Lúc trước ngươi nói cho ta biết, họ cố ý cho ngươi làm minh chủ, ta liền đoán, Ngũ Nhạc đại hội sẽ cử hành nơi này, theo lộ trình đến xem, GiangNamđến Hành Sơn là gần nhất, ta liền phái người tới tìm nơi có thể ẩn thân.”
“Sau đó, lại nghe được tin, Mạc Đại quả nhiên phái người truyền tin cho Lưu Chính Phong, Hành Sơn bắt đầu chuẩn bị, xác định dự đoán của ta, cùng lúc đó tìm được nơi này, ngươi lại hôn mê, ta đến xem qua thấy vừa lòng, liền chuẩn bị mấy thứ này.” Đơn giản giải thích, khó khăn bên trong Đông Phương không hề đề cập tới, phải ở dưới mắt Hành Sơn, chuẩn bị một nơi để người ta thoải mái sinh sống, nào phải chuyện dễ dàng.
Hàn Duyệt ôm cổ Đông Phương, hôn lên đôi môi mềm mại kia, dù ngoại nhân có nói Nhật Nguyệt thần giáo thế nào, mặc cho thanh danh Đông Phương bê bối tới đâu, trong mắt Hàn Duyệt, Đông Phương chính là Đông Phương, là Đông Phương một lòng suy nghĩ cho hắn, có nhiều bi thương tới đâu cũng sẽ kiêu ngạo mỉm cười.
Đông Phương mở miệng cùng Hàn Duyệt môi lưỡi giao triền, thuận thế nằm lên giường, gối đầu không phải loại gối đầu cứng bằng sứ men xanh hoạc bạch ngọc, mà là gối mềm nhồi bông Hàn Duyệt thích nhất, từ những chi tiết nhỏ này có thể thấy Đông Phương quan tâm Hàn Duyệt bao nhiêu.
Giữa tình nhân thân thiết là không phân biệt thời gian cùng địa điểm, môi như có ý thức, lưu luyến ở chiếc cổ dài trắng của Đông Phương, Đông Phương vươn tay ôm eo Hàn Duyệt, dù là người nằm dưới, nhưng đôi mắt kia vẫn có một loại mị thái ngạo nghễ.
Tách ra hai chân, chậm rãi cọ thân thể Hàn Duyệt, ý cười bên môi mang theo cả sũng nịch lẫn ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Hàn Duyệt, thanh âm hơi khàn khàn, ý cười nơi khóe miệng mang theo vài phần sủng nịch cùng ôn nhu, “Không đói bụng sao?”
Hàn Duyệt ngồi dậy, nhìn Đông Phương, không phải gương mặt quen thuộc, nhưng có thần sắc quen thuộc, ngón tay Hàn Duyệt miêu tả đôi mắt, vành môi Đông Phương, “Vẫn là ngươi xinh đẹp hơn.”
Đông Phương cười khẽ ra tiếng, “Nguyên lai tên ngốc nhà ngươi cũng xem trọng bề ngoài.” Dù nói vậy, tay vẫn lấy ra một bình nhỏ từ trong ngực, đẩy Hàn Duyệt ra, ngồi dậy, bất đầu tẩy dịch dung.
Hàn Duyệt nhìn thấy dung mạo thuộc về Đông Phương dần lộ ra ngoài, vừa định nói gì đó, bụng đã không chịu thua kém lên tiếng, nhất thời biểu tình 囧 nhìn Đông Phương.
Đông Phương dở khóc dở cười, nhìn Hàn Duyệt, vươn ngón tay chọc chọc trán hắn, “Ngươi là đồ ngốc, ngoại trừ ăn còn biết cái gì.”
Hàn Duyệt ôm Đông Phương, ngậm lấy môi y, rầu rĩ nói, “Biết Đông Phương.”
Đông Phương trừng Hàn Duyệt một cái đầy phong tình vạn chủng, vừa lòng đứng dậy mở ra một ngăn tủ, lấy bao điểm tâm ném cho Hàn Duyệt sau, nói, “Ăn trước một ít đi.”
Hàn Duyệt nhận lấy điểm tâm, bỏ một khối vào miệng, nhìn Đông Phương lấy củi khô bên cạnh nhóm lửa, nấu cơm. Khối điểm tâm vừa nuốt vào nghẹn giữa họng, nửa ngày mới nuốt xuống được.
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương chuyên tâm nấu cơm, không khỏi si mê, điểm tâm hương vị ngọt ngào trong tay rốt cuộc không thể hấp dẫn sự chú ý của Hàn Duyệt nữa, trong mắt hắn chỉ còn lại cái thân ảnh đang làm những động tác mới lạ kia.
Rửa tay nấu canh, trở thành một thê tử tốt, Hàn Duyệt lúc này sâu sắc nhận thức được quyết tâm của Đông Phương. Đôi tay kia, trắng nõn nà, một cây ngân châm làm cả võ lâm hoảng sợ, cũng đôi tay kia, có thể thêu ra hoa văn xinh đẹp, làm ra xiêm y tinh mỹ.
Đôi môi ấy, không ai so với Hàn Duyệt biết môi Đông Phương mềm thế nào, đôi môi ấy sẽ cong lên một độ cung tuyệt đẹp ẩn chứa sủng nịch, cũng sẽ lạnh lùng lấy đi tánh mạng rất nhiều người.
Đôi mắt kia, bình tĩnh lónh lánh, tựa như nhiền xuyên thấu hết thảy, lại như không nhìn thấy gì cả, lẻ loi cô độc.
/69
|