Nhậm Ngã Hành nào có thể để hắn thoát thân, hít sâu một hơi, giơ kiếm đánh tới. Đông Phương Bất Bại trong lòng sốt ruột, cố chống đỡ, thầm nghĩ muốn thoát thân chạy đến nội thất nên không nhìn thấy Hướng Vấn Thiên nằm dưới đất đã muốn tỉnh lại, cầm nhuyễn tiên, tìm thời cơ đánh lén .
Nhậm Doanh Doanh vẫn đang quan sát thế cục, thấy tình huống như thế liền nói:“Dương Liên Đình đã bị thị vệ kia giết rồi, nếu ngươi muốn gặp hắn, thì xuống hoàng tuyền mà gặp .”
Đông Phương Bất Bại nghe xong, khí huyết trong người càng thêm rối loạn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhậm Doanh Doanh:“Nha đầu chết tiệt kia!”
Lần quay đầu này đã cho Hướng Vấn Thiên nằm dưới đất một cơ hội tuyệt hảo, hắn vung chiếc roi trong tay, hướng bên hông Đông Phương Bất Bại quất tới. Đông Phương Bất Bại ngã người, tránh thoát roi của Hướng Vấn Thiên, nhưng bị lại bị trường kiếm đâm trúng. Hai thanh trường kiếm đồng thời đâm xuyên qua sau vai Đông Phương Bất Bại, nhưng y vẫn gắng gượng xoay tay, bắt được rèm cửa thông nội thất, dùng sức kéo xuống, rèm cửa rớt, tình huống trong nội thất nhìn không sót gì.
Dương Liên Đình và Trương Phong ngồi trên giường trong nội thất, Dương Liên Đình lạnh lùng nhìn Đông Phương Bất Bại, không nói một lời. Hắn muốn mượn cơ hội thoát khỏi Đông Phương Bất Bại, mặc dù Đông Phương Bất Bại mất mạng cũng không tiếc. Mấy năm nay hắn phải mang tiếng là nam sủng của Đông Phương Bất Bại, tuy rằng chưởng quản Nhật Nguyệt Thần Giáo, có thể ở trước mắt giáo chúng tác uy tác phúc, nhưng là Đông Phương Bất Bại quản hắn cực nghiêm, vài thị nữ mang thai đều chết kỳ quái. Dương Liên Đình tuy yêu quyền lực, nhưng cũng muốn lưu lại hậu thế.
Trong lòng Đông Phương Bất Bại run mạnh, như là hiểu được cái gì, chua xót kêu một câu:“Liên đệ, ngươi……” Ngươi muốn ta chết sao.
Hiểu ra tất cả, Đông Phương Bất Bại liền nản lòng thoái chí, di chuyển chậm lại, vừa vặn tạo ra cơ hội cho hai địch nhân như hổ rình mồi phía sau, liền vào lúc này, hai thanh trường kiếm đâm vào sau lưng Đông Phương Bất Bại, xuyên ra trước ngực.
Đông Phương Bất Bại cúi đầu nhìn, tựa hồ có chút không thể tin được.
Nhậm Ngã Hành đại hỉ, nói:“Một cái cũng chạy không thoát.” Hắn rút trường kiếm ra, mang ra một chuỗi huyết hoa, liền hướng Dương Liên Đình tiến lên.
Đông Phương Bất Bại thân thể run lên, không kịp suy nghĩ, mạnh mẽ ôm lấy đùi Nhậm Ngã Hành, không muốn để hắn thương tổn Dương Liên Đình.
Lúc này, chỉ thấy Dương Liên Đình giạt mạnh một sợi dây thừng bên giường, ván giường nhất thời hãm xuống, hai người phía trên lăn vào mật đạo. Trương Phong trước lúc hạ mật đạo liếc mắt một cái, Nhậm Ngã Hành lại đâm Đông Phương Bất Bại một kiếm, mà Đông Phương Bất Bại tuy đã mất lực phản kháng, hơn nữa đầy người là máu, nhưng vẫn ôm chặt lấy Nhậm Ngã Hành, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Dương Liên Đình, không hề cam tâm, có hiểu ra, cũng có thương tâm.
Mật đạo khẩu đóng lại, Dương Liên Đình chỉ thị Trương Phong kích thích một cơ quan trên tường, chỉ nghe ‘oanh long long’ một trận vang lên, mặc cho Nhậm Ngã Hành kéo dây thừng như thế nào, mật đạo cũng không mở ra lần nữa. Nhậm Ngã Hành cũng là không thèm để ý, Dương Liên Đình là một nam sủng không học vấn không nghề nghiệp, cũng không có võ công cao thâm, hơn nữa là một thị vệ ăn vào tam thi não thần đan, đối hắn không làm nên bất cứ uy hiếp nào. Chờ xử lý Đông Phương Bất Bại xong, tạc nổ mật đạo, cho người đi tìm liền được.
Mật đạo cũng không sâu, hai người theo sườn dốc liền lăn đến đáy, Dương Liên Đình đỡ cái chân gãy, cười nhẹ từng đợt, Trương Phong nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng không khỏi rét run.
Mật đạo tuy đóng lại, thanh âm bên ngoài còn có thể mơ hồ truyền vào.
Chỉ nghe Nhậm Ngã Hành cười to một trận, lại đá đá hai chân Đông Phương Bất Bại, mắng:“Gian tặc, ngươi cuối cùng cũng rơi vào trong tay ta .” Hắn bị Đông Phương Bất Bại đoạt quyền, lại bị nhốt tại Tây Hồ không thể thấy mặt trời rất nhiều năm. Một khi thoát khốn, đoạt lại Nhật Nguyệt Thần Giáo, báo được thù lớn, vui sướng trong lòng khó có thể nói nên lời.
Đông Phương Bất Bại cúi đầu ho khan hai tiếng, tựa hồ không hề nghe thấy, trên mặt bình tĩnh, cũng không bị đau xót sở nhiễu.
“Liên đệ của ngươi bỏ ngươi để chạy thoát.” Nhậm Ngã Hành cuồng tiếu nói, trong thanh âm lộ ra một cỗ cuồng loạn vui sướng. Chỉ là hắn thấy Đông Phương Bất Bại không có phản ứng, trong lòng có chút khó chịu, đưa chân đá y hai cái, “Lão yêu quái nhà ngươi, Dương Liên Đình lừa ngươi bấy lâu, ngươi cũng nhìn không ra. Lúc trước như thế nào ta lại bại trong tay ngươi……”
Nghe được cái tên Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại mới có điểm phản ứng, trên mặt hiện ra mỉm cười,“Liên đệ, Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại thấp giọng hô. Ánh mắt y tan rã, chắc là nghĩ tới ngọt ngào khi cùng Dương Liên Đình ở chung một chỗ. (Đông Phương ngạo kiều của ta...T.T)
Nhậm Ngã Hành gặp bộ dạng đã muốn mất đi thần trí của Đông Phương Bất Bại, cũng biết y sống không nổi, ngửa mặt lên trời thét dài, vui sướng nhưng cũng thống khổ.
Đông Phương Bất Bại dần dần ngừng thở, trong mật đạo, Trương Phong cảm giác ngực đau nhức, liền yếu đuối nằm trên mặt đất, chậm rãi, Trương Phong thấy khó thở , trước mắt cũng dần dần biến thành màu đen.
Như thế nào, chẳng lẽ sẽ chết sao?
Trương Phong không cam lòng.
Là Đông Phương Bất Bại, người có thể xoay chuyển là Đông Phương Bất Bại, cần phải cứu Đông Phương Bất Bại sống sót.
Trương Phong trong lòng suy nghĩ ý niệm cuối cùng, hắn lại chết.
Lại một lần nữa tỉnh lại, như trước là âm thanh quen thuộc của tiểu Lí:“Trương đại ca, ngươi đã khỏe hơn chưa?”
Sau hai câu đối thoại, Trương Phong tiễn bước tiểu Lý, nằm ngửa trên giường, cẩn thận suy nghĩ một lần.
Lần này, nhân vật có một người tử vong, một người sống sót. Người chết là Đông Phương Bất Bại, sống sót là Dương Liên Đình, mà Trương Phong, vốn đã theo Dương Liên Đình chạy trốn tới mật đạo an toàn, lại đau tim mà chết. Việc này không khỏi khiến hắn hoài nghi mạng của mình gắn liền với Đông Phương Bất Bại. Vì thế mục tiêu kế tiếp, liền là nghiệm chứng phỏng đoán này.
Về phần còn có một loại khả năng, chính là giúp Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại chân tâm làm bạn. Ý niệm này chợt lóe trong đầu Trương Phong đã bị vứt ra sau, phản ứng của Dương Liên Đình, dù là ai cũng sẽ chán ghét, trừ bỏ quyền thế, không biết còn có cái gì đáng giá Dương Liên Đình xuất chân tâm.
Ở bên trong nội thất, Trương Phong thấy rõ ràng hành động của Dương Liên Đình. Đầu tiên là làm bộ như bị ám toán lên tiếng quấy nhiễu Đông Phương Bất Bại, rồi sau đó lại một bộ dáng hoàn hảo không tổn hao gì, khiến cho Đông Phương Bất Bại tâm thần đại loạn, cuối cùng làm hại y mất mạng, loại tình nhân này, không có cũng được. Trương Phong thà rằng chính mình ra trận, cũng không nguyện giúp đỡ Dương Liên Đình.
Đợi thị vệ trong điện đi hết, Trương Phong khóa cửa phòng, từ dưới giường tìm đến một tờ giấy dầu, giấu trong cổ tay áo, mang theo bội kiếm của mình đi tìm độc nhãn nam tử . Hắn muốn tìm cơ hội tốt trộm hỏa dược về, tại thời điểm hỗn chiến sẽ có công dụng.
Trương Phong lại một lần vào luyện võ trường, cầm bội kiếm trên tay đưa cho độc nhãn nam tử, nói:“Ta đến đổi bội kiếm, làm phiền ngươi .”
Độc nhãn nam tử vỗ vỗ vai Trương Phong,“Khách khí gì, ngươi đợi một lát.”
Đợi nam tử kia xoay người vào khố phòng, Trương Phong nhanh chóng từ phía dưới quầy lấy một bao hỏa dược ra, cẩn thận giấu trong cổ tay áo. Đây là lần đầu tiên Trương Phong ăn trộm, trộm lại là vật quan trọng, nếu như bị phát hiện , hắn cũng không biết nên giải quyết như thế nào, vì thế rất bất an, trong lòng một trận tim đập mạnh không ngừng.
Lúc nam tử kia cầm bội kiếm mới đi ra, nhìn thấy Trương Phong sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, hô hấp dồn dập. Độc nhãn nam tử vội vàng đặt bội kiếm trên bàn, kéo Trương Phong ngồi xuống, nói:“Ta hôm kia còn nghe nói ngươi bị bệnh nặng, như thế nào, còn không có khỏe sao?”
Trương Phong trong lòng khẩn trương đến có chút nói không ra lời, nửa ngày chỉ thốt lên một câu “Đầu hơi choáng”. Trương Phong bởi vì trộm hỏa dược, không dám ở lâu, đợi tâm tình bình ổn, liền nói thân thể không thoải mái, ly khai luyện võ trường.
Trở lại tiểu ốc của mình, Trương Phong khóa kỹ cửa phòng, dựa theo trong trí nhớ bao tốt hỏa dược, chuẩn bị đánh lửa, còn có thuốc trị thương, tiền bạc này nọ, liền im lặng chờ ngày mai đến. Hắn nói cho chính mình, lần này nhất định không thể thất bại .
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi việc vẫn xảy ra như trước, Trương Phong vẫn cùng một tử sam thị vệ nâng Dương Liên Đình đi đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại. Chỉ là lần này, Trương Phong chuẩn bị thập phần đầy đủ. Trong giày trái dấu một thanh chủy thủ, trong giày phải là bạc vụn, hỏa dược cùng đánh lửa thì buộc ở cánh tay trái, trên người còn dấu một ít vải bông cùng thuốc trị thương. Trương Phong thập phần may mắn vì áo choàng rộng rãi, tuy mang theo nhiều thứ linh tinh như vậy nhưng bên ngoài nhìn vào cũng không chút phát hiện.
Lại một lần đi vào tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, lần này Trương Phong cố ý trì hoãn tới khi mọi người bắt đầu động thủ mới đến gần bên người Dương Liên Đình. Dương Liên Đình vội vàng sai Trương Phong dìu hắn vào nội thất, đối với Dương Liên Đình mà nói, nếu Đông Phương Bất Bại thắng, hắn tuy có thể giữ mệnh, nhưng cuộc sống sẽ tiếp tục bị khống chế, hơn nữa đợi đến cái chân gãy của hắn phục hồi như cũ, có thể tự do hoạt động, ít nhất cũng phải chờ ba tháng.
Trong ba tháng này phải cùng Đông Phương Bất Bại sớm chiều tương đối, Dương Liên Đình ngẫm lại liền thấy không thể chịu đựng được. Nhưng là, nếu Đông Phương Bất Bại thua Nhậm Ngã Hành, tâm phúc tổng quản của tiền nhiệm giáo chủ cũng sẽ bị giết chết để trút giận.
Vì thế, hắn nhất định phải chạy trốn, còn phải tại lúc Đông Phương Bất Bại mất mạng mà chạy. Nhưng là hai chân hắn đã gãy, tuy rằng biết đường, nhưng bất hạnh không có ai giúp đỡ, chậm chạp không thể động thân. Hắn nhìn thị vệ nâng hắn vào, nháy mắt một cái, ý bảo hắn lại đây. Thị vệ kia lại như bị dọa choáng váng, chỉ nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, hoàn toàn không có phản ứng. Đáy mắt Dương Liên Đình chợt lóe một tia chán ghét, Đông Phương Bất Bại là một nam nhân không trọn vẹn, lại cố ra vẻ nữ nhân, còn làm Lan Hoa Chỉ, biến cổ họng để nói chuyện, khiến người ta buồn nôn.
Dương Liên Đình theo đuổi quyền thế ở vài năm trước còn có thể chịu đựng, nhưng hai năm năm quyền thế đã tới tay, Đông Phương Bất Bại cũng thu liễm sự thô bạo, hắn ngược lại sinh phản loạn trong lòng, càng cảm thấy không thể chịu đựng Đông Phương Bất Bại .
Dương Liên Đình lại quét mắt nhìn thị vệ kia, rốt cục khiến thị vệ chú ý. Thị vệ thật cẩn thận nhìn bốn phía, đi tới bên cạnh người hắn.
Trương Phong nghe được mệnh lệnh của Dương Liên Đình, làm bộ như hoảng sợ, tiến lên đỡ Dương Liên Đình, Dương Liên Đình chân có thương tích, hoàn toàn không thể đứng thẳng. Vì thế Trương Phong cúi người, hai tay nâng dưới nách Dương Liên Đình, lưng hướng về nội thất, chậm rãi tiến về phía sau.
Đi đến cửa nội thất, Trương Phong lảo đảo, thân thể lung lay, buông lỏng Dương Liên Đình, hai tay vì giữ thăng bằng, nắm lấy rèm cửa. Hắn dùng lực kéo rèm cửa xuống. Trương Phong tính toán, nếu rèm cửa rớt, Dương Liên Đình không thể tiếp tục giả vờ, Đông Phương Bất Bại sẽ không chết, sau đó hắn cũng có thể sống sót.
Nhậm Doanh Doanh vẫn đang quan sát thế cục, thấy tình huống như thế liền nói:“Dương Liên Đình đã bị thị vệ kia giết rồi, nếu ngươi muốn gặp hắn, thì xuống hoàng tuyền mà gặp .”
Đông Phương Bất Bại nghe xong, khí huyết trong người càng thêm rối loạn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhậm Doanh Doanh:“Nha đầu chết tiệt kia!”
Lần quay đầu này đã cho Hướng Vấn Thiên nằm dưới đất một cơ hội tuyệt hảo, hắn vung chiếc roi trong tay, hướng bên hông Đông Phương Bất Bại quất tới. Đông Phương Bất Bại ngã người, tránh thoát roi của Hướng Vấn Thiên, nhưng bị lại bị trường kiếm đâm trúng. Hai thanh trường kiếm đồng thời đâm xuyên qua sau vai Đông Phương Bất Bại, nhưng y vẫn gắng gượng xoay tay, bắt được rèm cửa thông nội thất, dùng sức kéo xuống, rèm cửa rớt, tình huống trong nội thất nhìn không sót gì.
Dương Liên Đình và Trương Phong ngồi trên giường trong nội thất, Dương Liên Đình lạnh lùng nhìn Đông Phương Bất Bại, không nói một lời. Hắn muốn mượn cơ hội thoát khỏi Đông Phương Bất Bại, mặc dù Đông Phương Bất Bại mất mạng cũng không tiếc. Mấy năm nay hắn phải mang tiếng là nam sủng của Đông Phương Bất Bại, tuy rằng chưởng quản Nhật Nguyệt Thần Giáo, có thể ở trước mắt giáo chúng tác uy tác phúc, nhưng là Đông Phương Bất Bại quản hắn cực nghiêm, vài thị nữ mang thai đều chết kỳ quái. Dương Liên Đình tuy yêu quyền lực, nhưng cũng muốn lưu lại hậu thế.
Trong lòng Đông Phương Bất Bại run mạnh, như là hiểu được cái gì, chua xót kêu một câu:“Liên đệ, ngươi……” Ngươi muốn ta chết sao.
Hiểu ra tất cả, Đông Phương Bất Bại liền nản lòng thoái chí, di chuyển chậm lại, vừa vặn tạo ra cơ hội cho hai địch nhân như hổ rình mồi phía sau, liền vào lúc này, hai thanh trường kiếm đâm vào sau lưng Đông Phương Bất Bại, xuyên ra trước ngực.
Đông Phương Bất Bại cúi đầu nhìn, tựa hồ có chút không thể tin được.
Nhậm Ngã Hành đại hỉ, nói:“Một cái cũng chạy không thoát.” Hắn rút trường kiếm ra, mang ra một chuỗi huyết hoa, liền hướng Dương Liên Đình tiến lên.
Đông Phương Bất Bại thân thể run lên, không kịp suy nghĩ, mạnh mẽ ôm lấy đùi Nhậm Ngã Hành, không muốn để hắn thương tổn Dương Liên Đình.
Lúc này, chỉ thấy Dương Liên Đình giạt mạnh một sợi dây thừng bên giường, ván giường nhất thời hãm xuống, hai người phía trên lăn vào mật đạo. Trương Phong trước lúc hạ mật đạo liếc mắt một cái, Nhậm Ngã Hành lại đâm Đông Phương Bất Bại một kiếm, mà Đông Phương Bất Bại tuy đã mất lực phản kháng, hơn nữa đầy người là máu, nhưng vẫn ôm chặt lấy Nhậm Ngã Hành, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Dương Liên Đình, không hề cam tâm, có hiểu ra, cũng có thương tâm.
Mật đạo khẩu đóng lại, Dương Liên Đình chỉ thị Trương Phong kích thích một cơ quan trên tường, chỉ nghe ‘oanh long long’ một trận vang lên, mặc cho Nhậm Ngã Hành kéo dây thừng như thế nào, mật đạo cũng không mở ra lần nữa. Nhậm Ngã Hành cũng là không thèm để ý, Dương Liên Đình là một nam sủng không học vấn không nghề nghiệp, cũng không có võ công cao thâm, hơn nữa là một thị vệ ăn vào tam thi não thần đan, đối hắn không làm nên bất cứ uy hiếp nào. Chờ xử lý Đông Phương Bất Bại xong, tạc nổ mật đạo, cho người đi tìm liền được.
Mật đạo cũng không sâu, hai người theo sườn dốc liền lăn đến đáy, Dương Liên Đình đỡ cái chân gãy, cười nhẹ từng đợt, Trương Phong nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng không khỏi rét run.
Mật đạo tuy đóng lại, thanh âm bên ngoài còn có thể mơ hồ truyền vào.
Chỉ nghe Nhậm Ngã Hành cười to một trận, lại đá đá hai chân Đông Phương Bất Bại, mắng:“Gian tặc, ngươi cuối cùng cũng rơi vào trong tay ta .” Hắn bị Đông Phương Bất Bại đoạt quyền, lại bị nhốt tại Tây Hồ không thể thấy mặt trời rất nhiều năm. Một khi thoát khốn, đoạt lại Nhật Nguyệt Thần Giáo, báo được thù lớn, vui sướng trong lòng khó có thể nói nên lời.
Đông Phương Bất Bại cúi đầu ho khan hai tiếng, tựa hồ không hề nghe thấy, trên mặt bình tĩnh, cũng không bị đau xót sở nhiễu.
“Liên đệ của ngươi bỏ ngươi để chạy thoát.” Nhậm Ngã Hành cuồng tiếu nói, trong thanh âm lộ ra một cỗ cuồng loạn vui sướng. Chỉ là hắn thấy Đông Phương Bất Bại không có phản ứng, trong lòng có chút khó chịu, đưa chân đá y hai cái, “Lão yêu quái nhà ngươi, Dương Liên Đình lừa ngươi bấy lâu, ngươi cũng nhìn không ra. Lúc trước như thế nào ta lại bại trong tay ngươi……”
Nghe được cái tên Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại mới có điểm phản ứng, trên mặt hiện ra mỉm cười,“Liên đệ, Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại thấp giọng hô. Ánh mắt y tan rã, chắc là nghĩ tới ngọt ngào khi cùng Dương Liên Đình ở chung một chỗ. (Đông Phương ngạo kiều của ta...T.T)
Nhậm Ngã Hành gặp bộ dạng đã muốn mất đi thần trí của Đông Phương Bất Bại, cũng biết y sống không nổi, ngửa mặt lên trời thét dài, vui sướng nhưng cũng thống khổ.
Đông Phương Bất Bại dần dần ngừng thở, trong mật đạo, Trương Phong cảm giác ngực đau nhức, liền yếu đuối nằm trên mặt đất, chậm rãi, Trương Phong thấy khó thở , trước mắt cũng dần dần biến thành màu đen.
Như thế nào, chẳng lẽ sẽ chết sao?
Trương Phong không cam lòng.
Là Đông Phương Bất Bại, người có thể xoay chuyển là Đông Phương Bất Bại, cần phải cứu Đông Phương Bất Bại sống sót.
Trương Phong trong lòng suy nghĩ ý niệm cuối cùng, hắn lại chết.
Lại một lần nữa tỉnh lại, như trước là âm thanh quen thuộc của tiểu Lí:“Trương đại ca, ngươi đã khỏe hơn chưa?”
Sau hai câu đối thoại, Trương Phong tiễn bước tiểu Lý, nằm ngửa trên giường, cẩn thận suy nghĩ một lần.
Lần này, nhân vật có một người tử vong, một người sống sót. Người chết là Đông Phương Bất Bại, sống sót là Dương Liên Đình, mà Trương Phong, vốn đã theo Dương Liên Đình chạy trốn tới mật đạo an toàn, lại đau tim mà chết. Việc này không khỏi khiến hắn hoài nghi mạng của mình gắn liền với Đông Phương Bất Bại. Vì thế mục tiêu kế tiếp, liền là nghiệm chứng phỏng đoán này.
Về phần còn có một loại khả năng, chính là giúp Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại chân tâm làm bạn. Ý niệm này chợt lóe trong đầu Trương Phong đã bị vứt ra sau, phản ứng của Dương Liên Đình, dù là ai cũng sẽ chán ghét, trừ bỏ quyền thế, không biết còn có cái gì đáng giá Dương Liên Đình xuất chân tâm.
Ở bên trong nội thất, Trương Phong thấy rõ ràng hành động của Dương Liên Đình. Đầu tiên là làm bộ như bị ám toán lên tiếng quấy nhiễu Đông Phương Bất Bại, rồi sau đó lại một bộ dáng hoàn hảo không tổn hao gì, khiến cho Đông Phương Bất Bại tâm thần đại loạn, cuối cùng làm hại y mất mạng, loại tình nhân này, không có cũng được. Trương Phong thà rằng chính mình ra trận, cũng không nguyện giúp đỡ Dương Liên Đình.
Đợi thị vệ trong điện đi hết, Trương Phong khóa cửa phòng, từ dưới giường tìm đến một tờ giấy dầu, giấu trong cổ tay áo, mang theo bội kiếm của mình đi tìm độc nhãn nam tử . Hắn muốn tìm cơ hội tốt trộm hỏa dược về, tại thời điểm hỗn chiến sẽ có công dụng.
Trương Phong lại một lần vào luyện võ trường, cầm bội kiếm trên tay đưa cho độc nhãn nam tử, nói:“Ta đến đổi bội kiếm, làm phiền ngươi .”
Độc nhãn nam tử vỗ vỗ vai Trương Phong,“Khách khí gì, ngươi đợi một lát.”
Đợi nam tử kia xoay người vào khố phòng, Trương Phong nhanh chóng từ phía dưới quầy lấy một bao hỏa dược ra, cẩn thận giấu trong cổ tay áo. Đây là lần đầu tiên Trương Phong ăn trộm, trộm lại là vật quan trọng, nếu như bị phát hiện , hắn cũng không biết nên giải quyết như thế nào, vì thế rất bất an, trong lòng một trận tim đập mạnh không ngừng.
Lúc nam tử kia cầm bội kiếm mới đi ra, nhìn thấy Trương Phong sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, hô hấp dồn dập. Độc nhãn nam tử vội vàng đặt bội kiếm trên bàn, kéo Trương Phong ngồi xuống, nói:“Ta hôm kia còn nghe nói ngươi bị bệnh nặng, như thế nào, còn không có khỏe sao?”
Trương Phong trong lòng khẩn trương đến có chút nói không ra lời, nửa ngày chỉ thốt lên một câu “Đầu hơi choáng”. Trương Phong bởi vì trộm hỏa dược, không dám ở lâu, đợi tâm tình bình ổn, liền nói thân thể không thoải mái, ly khai luyện võ trường.
Trở lại tiểu ốc của mình, Trương Phong khóa kỹ cửa phòng, dựa theo trong trí nhớ bao tốt hỏa dược, chuẩn bị đánh lửa, còn có thuốc trị thương, tiền bạc này nọ, liền im lặng chờ ngày mai đến. Hắn nói cho chính mình, lần này nhất định không thể thất bại .
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi việc vẫn xảy ra như trước, Trương Phong vẫn cùng một tử sam thị vệ nâng Dương Liên Đình đi đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại. Chỉ là lần này, Trương Phong chuẩn bị thập phần đầy đủ. Trong giày trái dấu một thanh chủy thủ, trong giày phải là bạc vụn, hỏa dược cùng đánh lửa thì buộc ở cánh tay trái, trên người còn dấu một ít vải bông cùng thuốc trị thương. Trương Phong thập phần may mắn vì áo choàng rộng rãi, tuy mang theo nhiều thứ linh tinh như vậy nhưng bên ngoài nhìn vào cũng không chút phát hiện.
Lại một lần đi vào tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, lần này Trương Phong cố ý trì hoãn tới khi mọi người bắt đầu động thủ mới đến gần bên người Dương Liên Đình. Dương Liên Đình vội vàng sai Trương Phong dìu hắn vào nội thất, đối với Dương Liên Đình mà nói, nếu Đông Phương Bất Bại thắng, hắn tuy có thể giữ mệnh, nhưng cuộc sống sẽ tiếp tục bị khống chế, hơn nữa đợi đến cái chân gãy của hắn phục hồi như cũ, có thể tự do hoạt động, ít nhất cũng phải chờ ba tháng.
Trong ba tháng này phải cùng Đông Phương Bất Bại sớm chiều tương đối, Dương Liên Đình ngẫm lại liền thấy không thể chịu đựng được. Nhưng là, nếu Đông Phương Bất Bại thua Nhậm Ngã Hành, tâm phúc tổng quản của tiền nhiệm giáo chủ cũng sẽ bị giết chết để trút giận.
Vì thế, hắn nhất định phải chạy trốn, còn phải tại lúc Đông Phương Bất Bại mất mạng mà chạy. Nhưng là hai chân hắn đã gãy, tuy rằng biết đường, nhưng bất hạnh không có ai giúp đỡ, chậm chạp không thể động thân. Hắn nhìn thị vệ nâng hắn vào, nháy mắt một cái, ý bảo hắn lại đây. Thị vệ kia lại như bị dọa choáng váng, chỉ nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, hoàn toàn không có phản ứng. Đáy mắt Dương Liên Đình chợt lóe một tia chán ghét, Đông Phương Bất Bại là một nam nhân không trọn vẹn, lại cố ra vẻ nữ nhân, còn làm Lan Hoa Chỉ, biến cổ họng để nói chuyện, khiến người ta buồn nôn.
Dương Liên Đình theo đuổi quyền thế ở vài năm trước còn có thể chịu đựng, nhưng hai năm năm quyền thế đã tới tay, Đông Phương Bất Bại cũng thu liễm sự thô bạo, hắn ngược lại sinh phản loạn trong lòng, càng cảm thấy không thể chịu đựng Đông Phương Bất Bại .
Dương Liên Đình lại quét mắt nhìn thị vệ kia, rốt cục khiến thị vệ chú ý. Thị vệ thật cẩn thận nhìn bốn phía, đi tới bên cạnh người hắn.
Trương Phong nghe được mệnh lệnh của Dương Liên Đình, làm bộ như hoảng sợ, tiến lên đỡ Dương Liên Đình, Dương Liên Đình chân có thương tích, hoàn toàn không thể đứng thẳng. Vì thế Trương Phong cúi người, hai tay nâng dưới nách Dương Liên Đình, lưng hướng về nội thất, chậm rãi tiến về phía sau.
Đi đến cửa nội thất, Trương Phong lảo đảo, thân thể lung lay, buông lỏng Dương Liên Đình, hai tay vì giữ thăng bằng, nắm lấy rèm cửa. Hắn dùng lực kéo rèm cửa xuống. Trương Phong tính toán, nếu rèm cửa rớt, Dương Liên Đình không thể tiếp tục giả vờ, Đông Phương Bất Bại sẽ không chết, sau đó hắn cũng có thể sống sót.
/10
|