Sau khi So quý kết thúc, điện chủ chấm khả năng ứng biến linh hoạt mà cho phép Đinh Thục Nghi tiến vào Chủ điện Chu Tước tu luyện, đây là chuyện đáng mừng, song có vẻ nàng không được chào đón thì phải. Mười mấy sư huynh, sư tỷ nhìn thấy nàng, tỏ rõ thái độ chán ghét, xì xào bàn tán.“Ta thật không hiểu Đinh Thục Nghi kia dựa vào đâu mà được vào nơi này tu luyện cùng chúng ta cơ chứ.”“Tu vi cũng chỉ mới đạt Thiên Huyền Nhị cảnh, đệ tử ở phân điện có tu vi như vậy có đến cả nắm người, không biết điện chủ coi trọng cô ta ở điểm nào.” “Phải rồi, đệ tử phân điện tỷ thí thắng cũng đâu chỉ có mình nàng ta, vậy mà chỉ có nàng ta được tiến vào”“... ....”“Cứ nhìn cái cách nàng ta thi triển vũ kỹ thật vụng về, cơ bản là không khống chế nổi thiên lực.”“Thực lực như vậy mà cũng có mặt mũi ở trong chủ điện”“....”“....”Đinh Thục Nghi nàng sống hai đời, chẳng lẽ còn để ý miệng lưỡi người đời uốn éo trăm đường hay sao. Người ta có đầu nghĩ suy, có miệng nói, nàng chẳng thể cấm được, chẳng buồn cãi nhau với bọn họ, nàng chỉ im lặng tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện. CHỉ là không phục nàng tu vi còn yếu kém đã vào được chủ điện, chỉ cần nàng tăng thực lực lên là bịn họ chẳng còn gì để nói nữa.... ....Mọi người thấy một đạo bóng dáng trước mặt, tất cả đều ngậm miệng lại. “Các ngươi đang làm cái gì? Thân là đồng môn đệ tử phải hài hòa ở chung mới đúng.”Một bộ bạch bào càng làm cho Lăng Lạc Trần không giống phàm nhân, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy lạnh nhạt.“Sư huynh nói phải.”“Sư huynh nói rất đúng, là chúng ta sai.” Người điện Thanh Long đồng thời đứng lên nhận lỗi, bên trong lời nói không có một tia không phục, trong mắt nhìn về phía Lăng Lạc Trần mang theo một tia sùng bái.Lăng Lạc Trần gật đầu, trên khuôn mặt như trích tiên cũng lộ ra một tia hài lòng: “Đinh sư muội đã đến đây tu luyện thì cũng là người của điện Thanh Long chúng ta, các ngươi thân là sư huynh sư tỷ hẳn là đối với nàng chỉ bảo, trợ giúp mà không phải như vậy mới đúng.”Ở trong mắt đệ tử, danh vọng của Lăng Lạc Trần quả thực so với Điện chủ còn cao hơn. Mệnh lệnh Điện chủ bọn họ không thể vi phạm, mà lời nói của Lăng Lạc Trần bọn họ cũng không muốn vi phạm, so sánh hai người với nhau sẽ nhìn ra sự khác biệt. Ở trong mắt mọi người, thực lực Lăng Lạc Trần đáng cho bọn họ tôn trọng, Lăng Lạc Trần là thần tượng của bọn họ là mục tiêu bọn họ phấn đấu, hy vọng có một ngày có thể trở thành nhân vật giống như Lăng Lạc Trần. .... ....Một bóng trắng, một bóng đỏ đang ngồi lưng chừng núi, vừa ngắm cảnh sắc vừa trò chuyện.“Thục Nghi, mấy ngày nay ta đang bế quan, bỏ lỡ so quý, bỏ lỡ màn tỷ thí của ngươi, nghe nói rất dặc sắc. Phải rồi, hiện tại ngươi đã tiến vào chủ điện Thanh Long, có gì phiền toái, cần giúp đỡ thì cứ nói với ta” Lần trước nhận thấy được sự đột phá nên hắn nhân cơ hội đi bế quan, không nghĩ tới lần này bế quan thế nhưng lại tốn nhiều thời gian như vậy.“Xem ra danh vọng của ngươi tại Thần Quyết cung cũng khá cao đấy chứ, bọn họ rất sùng bái ngươi. Ta muốn ăn cháo ngô, khoai nướng, cá xốt chua ngọt ngươi làm”.“Cũng hơn tháng rồi ta chưa có vào bếp, không biết tay nghề có bị xuống hay không.”Ngày trước nàng dạy hắn Lăng Ba Vi Bộ, có yêu cầu hắn đích thân vào bếp nấu ăn đồ ăn cho nàng. Chỉ là trêu đùa hắn chút thôi, muốn thấy bộ dáng phiêu dật, thanh cao như tiên nhân của hắn lúi húi bên bếp xào nấu trông thế nào. Không ngờ tên này quá ư thành thật, hai ngày lại vào bếp một lần.Lại nói người tu luyện, nhu cầu ăn uống không nhiều, vốn bếp cũng không có nhiều thực phẩm, thế là dể làm ra món ăn nàng yêu cầu, nhiều khi hắn phải vào rừng hái rau, hái quả, bắt cá, săn thú mới có đủ nguyên liệu nấu nướng.Ban đầu đồ ăn Lăng Lạc Trần nấu rất khó nuốt, cái thì quá cứng, thứ lại quá nhũn, không thì quá ngọt, quá cay, hoặc là nhiều dầu mỡ. Những thứ phế phẩm đó nàng chỉ nếm thử, còn lại toàn bộ được hồng hồ ly Hỏa Nhi giải quyết. Hiện tại sau gần nửa năm tôi luyện tay nghề nấu nướng của hắn cũng đã tiến bộ đáng kể, đã nấu được một số món vừa vị, thỏa mãn đầu lưỡi cùng cái dạ dày của nàng.Hỏa Nhi oán trách, chủ nhân vô lương tâm, đồ ăn mình không muốn ăn thì bắt nó phải giải quyết sạch sẽ. Có đồ ăn ngon thì người lại không có để phần cho nó.
/42
|