“Vân nhi!”
Hắn lao tới, nhảy xuống theo nàng, ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, thân mình chuyển động, rút ra thanh đoản đao đeo bên hông, cắm vào vách đá, đạp chân vào vách đá thật chặt, mới có thể ổn định được thân thể hai người.
“ Búp bê của ta nha!” nàng bắt được, ôm vào trong ngực, không quan tâm mình có thể ngã tan xương nát thịt, chẳng qua là không thể mất đi con búp bê này.
“ Vân Nhi!” hắn khẽ kêu, nhìn chăm chú vào nàng.
“ Không cần, không cần vứt bỏ nó!” nàng thấp giọng van xin nhìn thẳng vào hắn.
“ Như vậy là nàng thừa nhận nàng là Vân Nhi của ta sao?” hắn kiên trì hỏi.
“ Ta…” nàng lại rũ mắt tránh, lúc này nàng mới phát hiện ra tình trạng nguy hiểm của họ, tái mặt nói: “ Ngươi, ngươi mau lên đi!”
Hắn lắc đầu, nhìn vào nàng, hai người nguy hiểm treo lơ lửng trên vách núi dựng đứng.
“Ngươi, ngươi mau lên đi nha!” Sắc mặt nàng trắng hơn.
Hắn lại lắc đầu, cổ tay cầm lấy chuôi dao lại trắng bệch.
“ Buông ta ra đi, nếu không ngươi cũng sẽ té xuống!” nàng muốn tránh khỏi hắn, thế nhưng hắn không chịu buông ra.
Một màn này, cùng đêm hôm đó… cỡ nào giống nhau!!!
“Đừng động đậy.” Hắn trầm thấp ra lệnh, “Nếu như nàng té xuống, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.”
Hắn thực sự nghiêm túc.
Tim nàng run lên, vừa vội vừa sợ, cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ sợ nàng vừa cử động thì sẽ hại hắn té xuống.
“ Nói cho ta biết, nàng có phải là Vân Thủy Tâm, là Vân Nhi của ta?” hắn lại hỏi, để cho nàng biết hắn kiên quyết, hắn là cố ý ép nàng phải thừa nhận.
Hắn… tự nhiên lại dám dùng tính mạng của hắn để ép nàng thừa nhận, tại sao hắn lại có thể như vậy… khiến cho nàng ngay cả một điểm kiêu ngạo cũng không còn, nàng không muốn hắn thấy bộ dáng này của nàng… không muốn nha…
“ Nói cho ta biết!” hắn thúc giục, hắn không thể chống đỡ được lâu nữa, nàng không thừa nhận thì chính là cả hai người cùng té xuống vực.
Nàng nức nở nghẹn ngào hai tiếng, vòng tay ôm chặt lấy hắn, biết mình chịu thua rồi.
“ Ta là… ta là Vân Nhi…” nàng khóc, khẽ nói: “ ngươi mau nghĩ biện pháp đi lên đi!” nàng không muốn hắn chết, không muốn hắn gặp chuyện gì!
“Đừng khóc, Vân nhi, ôm chặt ta.”
Hắn vận nội lực, thân mình chuyển một cái, bàn chân mượn lực vách đá nhảy lên, xoay ngươi bay lên trên vách núi.
Đứng yên ổn trên vách núi xong, hắn ôm lấy nàng, tránh qua một bên đỡ nàng ngồi xuống.
“Không sao, chúng ta an toàn rồi.” Hắn thấp giọng an ủi, hắn biết nàng nhất định bị dọa sợ.
Vân Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện bọn họ đã trở lại trên vách đá, lập tức rưng rưng căm tức nhìn hắn.
“Tại sao ngươi có thể làm như vậy!”
“Không như vậy nàng sẽ thừa nhận sao?” Hắn nhẹ lau nước mắt của nàng một chút cũng không để sự sinh tử lúc nãy trong lòng.
“ Vì ép ta thừa nhận, ngươi ngay cả mạng của mình cũng không cần sao?” nàng tức giận hỏi.
“ Không có nàng, tánh mạng này cũng không có ý nghĩa!” hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.
Hơi thở của nàng cứng lại, nước mắt lại lần nữa vòng quanh.
“Ta không muốn thừa nhận, ngươi có biết hay không?” Nàng nghẹn ngào nói, không thể tiếp tục kiên cường nàng khóc như vỡ đê ở trong lòng hắn.”Ta không muốn để cho ngươi biết ta là Vân nhi, ngươi có biết hay không!”
“Ta biết!!!.” Tâm tư của nàng, hắn có thể đoán được.
“Vậy tại sao còn ép ta? !” Nàng kêu gào , nắm chặt tay lại, đấm vào ngực của hắn.
“Bởi vì, ta không thể không có nàng.” Hắn vạn phần thương tiếc vuốt tóc nàng, hốc mắt cũng đỏ lên, trầm thấp giọng nhẹ nhàng nói.
Vào mười năm trước, từ sau cái ngày bọn họ thành thân, tánh mạng của hắn đã không thể không có nàng!!!
Trời vừa mờ sáng, nàng đã phải thức dậy, mấy nô tỳ bận rộn đi vào, tỉ mỉ giúp nàng trang điểm, sau đó mặc vào giá y đỏ thẩm. Một lát sau, dưỡng dục nàng hơn mười năm Diệp phu nhân cũng bước vào.
“ Thẩm thẩm!” từ trong gương thấy bà đi tới, nàng lập tức xoay người chào.
“ Con nên đổi lời gọi ta là mẹ rồi!” Diệp phu nhân từ ái cười, rất hài lòng nhìn nàng một thân giá y, càng lộ rõ vẻ xinh đẹp không gì sánh được. “ ta nhớ năm đó khi ta mang con về đây thì con chỉ mới 5 tuổi mà thôi!”
“ Con bây giờ đã 15 tuổi rồi!” nàng ngây thơ nói. Hôm nay là sinh nhật nàng, cũng là ngày nàng chính thức được gả vào Diệp gia.
Mặc dù nàng đã ở Diệp gia 10 năm, nhưng thân phận không giống. nàng cùng với Mặc Nghiễn ca ca mặc dù thân cận, nhưng cuối cùng nam nữ vẫn khác biệt, ở hai viện khác nhau, chịu sự quản giáo khác nhau, nàng ở nơi này có bao lâu thì vẫn là người ngoài. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, thì nàng đã không còn như vậy nữa.
“ Nếu như cha mẹ con có thể nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của con, nhất định họ sẽ rất vui vẻ!” Diệp phu nhân lại vừa sầu não vừa vui mừng lau khóe mắt.
“ Mẹ!” nàng quan tâm gọi, trên mặt có vẻ yêu thương thân thiết của một đứa con gái.
Diệp phu nhân buông ra sầu não, lôi kéo nàng ngồi xuống.
“ Năm đó, cha mẹ con trước khi lâm chung đã giao phó con cho ta, ta tự chủ trương cho con và Nghiễn Nhi đính ước, làm cho con làm con dâu của Diệp gia, con có cảm thấy ta quá ích kỷ không?”
“ Không có!” nàng lắc đầu một cái. Từ năm tuổi tới Diệp gia, tới bây giờ là hơn 10 năm, nàng không nghĩ ra được nếu khi cuộc sống của nàng không có Mặc Nghiễn ca ca thì sẽ ra sao?
“ Vậy thì tốt!” Diệp phu nhân trấn an nói “ Mặc dù con không phải con ruột của ta nhưng mười năm nay ta coi con như con gái ta vậy, ta thương yêu Nghiễn nhi nhưng cũng thương yêu con. Nghiễn Nhi là đứa con duy nhất của ta, nó thành thục lại hiểu chuyện, cá tính trầm ổn, ta tin tưởng nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, thương yêu con.” Như vậy, bà cũng không có hỗ thẹn với vợ chồng Vân gia rồi.
“ Mặc Nghiễn ca ca sẽ không khi dễ con!” trực giác của nàng nói. Trên thật tế, mười năm nay Diệp Mặc Nghiễn thương yêu nàng so với ai cũng đều nhiều hơn.
“ Ta biết!” Diệp phu nhân cười nhìn nàng, còn chưa có gả cho Nghiễn nhi thì cả trái tim nàng đã liền hướng về phía Nghiễn nhi rồi. Có thể thấy được hai hài tử này nhất định sẽ sống bên nhau rất hạnh phúc.
Diệp phu nhân nắm thật chặt tay nàng “ Vân Nhi, mẹ nói cho con biết, mặc dù con gả cho Nghiễn Nhi, chính thức trở thành người của Diệp gia, nhưng mẹ vẫn vậy không bỏ xuống được con, giống như gả con gái vậy, về sau Vân Thủy Các sẽ vẫn giữ nguyên lại cho con!”
“ Mẹ!” Vân Thủy Tâm ngã vào lồng ngực Diệp phu nhân: “ Bất kể con có gả hay không, con vẫn luôn ở Diệp gia, là con gái của mẹ, gọi người là mẹ, vĩnh viễn cũng không sửa đổi!” Chẳng qua là nàng chuyển vào vườn của Mặc Nghiễn ca ca ở thôi, chỉ cần đi thêm qua một cánh cửa, không xa nha.
“ Mẹ biết!” Diệp Phu nhân cười “ mẹ muốn con nhớ, không cần biết là trước đây hay là sau này mẹ vẫn luôn thương con, nếu như Nghiễn Nhi chọc con thương tâm thì con có thể nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con chủ trì công đạo!”
“ Mặc Nghiễn ca ca sẽ không khi dễ con!” nàng lập tức bảo vệ cho hắn.
“ Đứa nhỏ ngốc, nam nhân trước khi thành thân với sau khi thành thân sẽ có chút không giống nhau, về sau nếu như Nghiễn nhi sơ sót với con, con phải nhớ lời của mẹ có biết không?”
“ Vâng!” Vân Thủy Tâm ngoan ngoản nói, chỉ là trong lòng nàng không tin Mặc Nghiễn ca ca sẽ đối xử với nàng không tốt.
Diệp phu nhân chỉ cần nhìn nàng một cái là đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Nàng quá ngây thơ rồi, nghĩ cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt. Vân Nhi vui vẻ đầy sức sống, hợp với Nghiễn Nhi nhẹ nhàng trầm ổn, cá tính hai người bổ khuyết cho nhau, về sau Diệp gia nhất định sẽ rất là náo nhiệt.
“ Phu nhân, tiểu thư, canh giờ đã tới rồi!” một nô tỳ lên tiếng nhắc nhở, Diệp phu nhân cười nhìn nàng nói:
“ Để mẹ giúp con mang mũ phượng!” Mũ phượng lấp lánh nặng nề đặt lên trên đầu nàng càng khiến cho vẻ đẹp của nàng tăng thêm vài phần. Diệp phu nhân than thở nhìn nàng: “ Con nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất trong mắt của Nghiễn Nhi!”
Vân Thủy Tâm mặc dù không thường ra cửa, nhưng mà mỗi khi nàng ra ngoài đều khiến cho người ta kinh ngạc. Vợ chồng Vân gia thật là biết sinh con.
Không biết tại sao, nhìn vẻ thoát tục xuất trần tuyệt mỹ của Vân Thủy Tâm lại khiến cho trong lòng Diệp phu nhân sinh ra một cảm giác bất an.Bà lập tức dừng lại, khiển trách bản thân mình suy nghĩ lung tung, hôm nay là ngày đại hỉ, không nên nghĩ tới chuyện không may mắn.
“ Mẹ, cảm ơn người dưỡng dục con mười năm!” Vân Thủy Tâm mắt ẩn lệ, lấy tấm lòng của con gái từ biệt mẹ mình mà quỳ xuống, bái tạ với Diệp phu nhân.
“ Con gái ngốc, mau đứng dậy đi!” Diệp phu nhân vội vàng đỡ nàng dậy. “ Mẹ đây là có tư tâm, nuôi dưỡng con lớn lên sau đó giữ con trong nhà làm nàng dâu, một chút cũng không có thiệt thòi nha!”
“ Mẹ!” Vân Thủy Tâm nín khóc mỉm cười.
“ Tốt lắm, mẹ cũng nên đi ra rồi!” Trùm khăn đỏ lên đầu nàng, Diệp phu nhân dẫn nàng tới ngồi lên ghế, sau đó bàn giao toàn bộ lại cho bà vú rồi mới rời đi.
Diệp gia trang tọa lạc ở Nam Sơn không xa thành Tế Nam, Diệp gia ba đời đều ở nơi này, đều là nhất mạch đơn truyền. Bởi vì ba đời trang chủ Diệp gia đều hiền lành phúc đức, làm việc khoan dung, đồng thời cũng luôn vui vẻ trợ giúp người khác cho nên mặc dù Diệp gia trang nằm cách thành Tế Nam một đoạn nhưng vẫn có rất nhiều danh gia trong thành Tế Nam tới chúc mừng, ngay cả quan phủ cũng đặc phái người tới tặng lễ.
Diệp trang chủ từ sáng sớm liền đã vội vàng tiếp đón người tới tặng lễ và tham dự hôn lễ, mặc dù tân nương đang ở Diệp gia nên chuyện rước dâu được bỏ qua nhưng hôn lễ này cũng đã khiến cho trên dưới Diệp gia bận rộn liên tục.
Thật may là trước khi nghi thức thành thân chính thức bắt đầu thì Diệp phu nhân đã kịp thời trở lại vị trí chủ tọa, giúp Diệp trang chủ xử lý không ít chuyện, khiến cho nghi thức thuận lợi tiến hành.
Hai vị chủ nhân Diệp gia ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn một đôi tân lang tân nương ở trước mặt bái đường, ưng thuận kiếp này hứa hẹn bên nhau, hai người cảm động gần như muốn rơi lệ.
Một câu “ Đưa vào động phòng!” thì bóng hình xinh đẹp của tân nương và tuấn dật của tân lang rất nhanh biến mất trước mắt mọi người.
“ Thật là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp nha!” bên trong tân khách đột nhiên có người lên tiếng nói, khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
Đi ra ngoài cửa Vân Thủy Tâm nghe được câu này, giật mình suýt chút nữa là đạp phải chân mình, thật may là có một đôi tay kịp thời ôm lấy hông của nàng, làm nàng thoát được một phen ngã nhào mất mặt.
“ Cẩn thận một chút!” Nàng chính là dễ dàng phân tâm nha, trong ngày tân hôn này vẫn còn muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến của hắn, Diệp Mặc Nghiễn vừa bực vừa buồn cười.
“ Nha!” Nàng đỏ mặt, “ Mặc Nghiễn ca ca!” vừa nhỏ giọng kêu vừa tiếp tục đi về phía trong.
“ Ừ?” hắn tới gần nàng, cẩn thận dắt nàng đi.
“ Huynh có thấy bọn họ rất biết gạt người hay không? Rõ ràng là không thấy mặt của muội, lại còn nói “ trai tài gái sắc”, quả thật là chọc người mà!” thanh âm của nàng có vẻ rất bất mãn nha.
“ Bọn họ là tới chúc mừng, luôn luôn nói những lời nói cát tường hay ho thôi, bọn họ là đặc biệt tới chúc mừng hạnh phúc của chúng ta, nàng nên cảm ơn bọn họ!” hắn nhịn cười nói.
“ Được rồi!” nàng rất không cam nguyện trả lời.
“ Đi vào viện của mình, hắn đem bao lì xì cho bà vú và các nha hoàn xong thì đuổi họ đi, sau đó tự mình dắt tân nương vào tân phòng. Trước khi phải xuất hiện để tiếp đón tân khách thì hắn có một chút ít thời gian, có thể ở bên Vân Nhi vợ mới cưới của hắn, ai cũng không được phép tới quấy rầy hắn.
Sau khi đỡ tân nương ngồi xuống mép giường xong, hắn đứng ngắm nhìn bộ dáng an tĩnh khó có được của nàng, mặt bị khăn đỏ che mất, mà nàng mặc giá y màu đỏ, đôi tay trắng nõn quy cũ đặt ở trên đùi, thật sự là rất trầm tĩnh, khoan thai, cùng vẻ hoạt bát bình thường của nàng hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ tới mũ phượng nặng nề sẽ mệt chết nàng, hắn lấy cây nhỏ theo quy cũ mở khăn voan ra, sau đó bị vẻ tuyệt mỹ của tân nương đoạt đi hơi thở.
Mặc dù ở trong Diệp gia ngày nào cũng gặp mặt, nhưng mà hôm nay tân nương Vân Thủy Tâm mặc giá y lại xinh đẹp tới bức người!!!
“ Mặc Nghiễn ca ca!” dưới tình huống này nàng khó giấu được xấu hổ. hắn chăm chú nhìn nàng không giống như bình thường, có một vẻ… một cảm giác lửa nóng thiêu đốt khiến cho nàng hoảng hốt.
Diệp Mặc Nghiễn hồi thần, rót đầy ly rượu sau đó bưng tới ngồi bên mép giường, mỉm cười nhìn nàng:
“ Uống rượu giao bôi!”
Nàng nhận lấy, cánh tay hai người vòng lại với nhau, nàng khẽ nhấp một chút rượu, khó chịu nhíu mày, hắn thấy vậy thì uống xong ly của hắn liền cầm lấy li của nàng uống cạn.
“ Mặc Nghiễn ca ca…” nàng ngạc nhiên mở to mắt, thế nhưng hắn lại nâng cằm nàng lên, cúi đầu che lại môi nàng, chậm rãi đem rượu ở trong miệng mớm vào cho nàng.
Nàng giống như say, toàn thân nóng hừng hực.
Mặc Nghiễn ca ca hôn nàng… nóng quá, thật nóng, nhưng nàng một chút cũng không sợ, chỉ muốn hắn vẫn luôn hôn nàng…
Hắn kịp thời tự kiềm chế dừng lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng bởi vì rượu và nụ hôn mà đỏ ửng lên thật kiều diễm động lòng người, hắn thiếu chút nữa đem đám khách ngoài kia quăng ra sau đầu, ở lại nơi này với tân nương xinh đẹp của hắn.
Hắn có thể phóng túng, nhưng cũng không thể cho phép đám khách kia đem lý do hắn không xuất hiện đổ lỗi lên người Vân Nhi, nàng hồn nhiên không thể để cho người ta hiểu lầm nàng thành mị hoặc.
Nghĩ tới đây, hắn tỉnh táo lại một chút, một tay đỡ nàng, một tay gỡ xuống mũ phượng trên đầu nàng.
“ Vân Nhi, ta phải đi ra ngoài tiếp khách, nàng ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta, hiểu không?”
“ Vâng!” nàng hồi thần, nghĩ tới vừa nãy làm cái gì, gương mặt lại càng đỏ ửng.
Hắn nâng mặt nàng lên, dịu dàng nói: “ Vân Nhi, nàng rốt cục cũng thành thê tử ta rồi!”
“Mặc Nghiễn ca ca. . . . . . Cũng là tướng công của Vân Nhi rồi.” Nàng nhỏ giọng nói.
“ Nàng ở nơi này chờ ta một lát, nếu như cảm thấy y phục này quá phiền toái thì liền thay y phục bình thường. Chờ ta tiếp khách xong sẽ liền trở lại với nàng!”
“ Vâng!” Nàng gật đầu một cái, không muốn để hắn đi nhưng nàng biết hắn phải đi ra ngoài, cho nên nàng nhẹ nhàng buông hắn ra, dặn dò: “ Không được đi rất lâu nha!”
“ Được!” hắn cười đồng ý.
Có tiểu thê tử ngọt ngào ở trong phòng chờ hắn, hắn làm sao có thể đi ra ngoài rất lâu???
Một lúc lâu sau, tiễn khách đã xong, chỉ còn lại những người thân thiết có giao tình tốt với Diệp trang chủ ở lại qua đêm.
Diệp Mặc Nghiễn cũng không có lập tức trở về phòng, bởi vì hắn nhìn ra phụ thân hôm nay rất cao hứng uống rất nhiều rượu, hắn phải an bày tốt những vị khách còn lại, đưa phụ thân về phòng ngủ xong thì mới có thể yên tâm trở về với Vân Nhi.
Đợi cho tất cả đều dàn xếp tốt thì đã là canh đầu nửa đêm.
Đêm khuya yên tĩnh, hắn “ mau chóng trở lại”, hắn đi suốt hai canh giờ, Vân Nhi có lẽ đã đợi tới ngủ thiếp đi. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc Nghiễn liền tăng nhanh bước chân, khi đang sắp bước vào trong vườn thì khóe mắt hắn trông thấy trong vườn hoa có sự lay động.
Bước chân của hắn liền ngừng lại.
Hiện tại không có gió, không thể nào là bóng cây. Uống mấy ly rượu, hắn không hề say, tầm mắt không hề bị che khuất.
Hắn cảnh giác nhẹ nhàng bước chân, thận trọng lọt vào vườn hoa.
“ Mấy người đi tới phía trước, những người khác theo ta!”
Âm thanh trầm thấp vang lên, khiến cho Diệp Mặc Nghiễn chợt run lên.
Có người xâm nhập!
Nguy rồi, hiện tại người của Diệp gia đều đã ngủ, hơn nữa có hơn phân nữa đã say rượu, những người này chọn thời điểm này để xâm nhập không thể có chuyện gì tốt!
Đám người đó đã tản ra, hiện tại muốn đi đánh thức người khác thì cũng đã chậm, trong tòa nhà này hắn quan tâm nhất cũng chỉ có ba người: Vân Nhi và cha mẹ.
Diệp Mặc Nghiễn không nói lời nào liền hướng vào trong bước đi, vừa vào phòng thì thấy Vân Nhi đã thay một bộ trang phục bình thường nằm dựa vào cột giường lim dim.
“Vân nhi.” Hắn nhẹ lay động nàng.
“ Mặc Nghiễn ca ca?” Nàng tỉnh táo mở mắt, vừa thấy hắn liền nở nụ cười,ôm lấy hắn “ huynh muộn quá nha!”
“ Thật xin lỗi!” hắn khẽ vuốt tóc nàng, trầm thấp nhẹ nhàng nói: “ Vân Nhi, nàng cẩn thận nghe kỹ, có người xâm nhập vườn hoa, hơn nữa không chỉ có một, bọn họ có thể không có ý tốt, ta phải đi ngăn cản bọn họ!”
Vân Thủy Tâm lập tức bình tĩnh “ Bọn họ… tại sao lại muốn tới nhà chúng ta?” nàng cầm chặt tay áo của hắn hỏi.
“ Vì tiền là có khả năng nhất!” Diệp Mặc Nghiễn suy nghĩ, còn có cái gì…. A! “ Mặc Nghiễn đao!”
“ Nhưng mà không phải cha đã nói người mà biết Mặc Nghiễn đao là gia bảo gia truyền của Diệp gia rất ít sao?” Vân Thủy Tâm sợ, mặc dù nàng chưa từng ra ngoài, nhưng nàng biết Mặc Nghiễn đao có nhiều tên, phàn là đồ quý báu thì sẽ có nhiều người mơ ước, đây là đạo lý xưa giờ không đổi.
“ đừng lo lắng, ta đi trước xem thử tình huống, nàng ở trong phòng, nếu cần thiết thì hãy chui xuống dưới giường, có biết không?” hắn thấp giọng dặn dò.
“ Không cần, muội muốn theo chàng!” nàng nắm chặt tay hắn.
“Vân nhi. . . . . .”
“ Muội biết rõ là rất nguy hiểm, nhưng muội không muốn cùng chàng tách ra!” Nàng thật rất sợ, rất bất an, lo lắng nếu hắn đi sẽ không trở về nữa.
Diệp Mặc Nghiễn nhìn nàng một lát.
“Được rồi. Nhất định phải theo sát ta.” Hắn thật sự cũng không yên tâm để nàng một mình ở lại nơi này. “ Chúng ta đi tới chỗ cha mẹ trước!”
Gỡ xuống thanh đao trên tường, Diệp Mặc Nghiễn dắt nàng đi ra khỏi phòng, một thanh kiếm liền hướng về hắn đâm tới.
Diệp Mặc Nghiễn nhanh nhẹn tránh ra, hơn nữa không chậm trễ chút nào xuất đao tấn công, người nọ trúng đao ngã xuống đất.
Vân Thủy Tâm che miệng lại, kịp thời nuốt vào tiếng hét to.
“Đừng sợ.” Nắm tay của nàng thật chặt , hắn quan tâm an ủi nàng.
Nàng hít sâu một cái, gật đầu một cái tiếp tục đi với hắn, trực giác cho nàng biết nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn, hiện tại không phải là thời điểm để nàng la hét kinh sợ.
Đằng trước viện bắt đầu truyền tới tiếng thét chói tai, tiếng đánh nhau, Diệp Mặc Nghiễn đi nhanh hơn, nhưng mà vẫn chú ý bốn phía đề phòng bị tập kích.
Đang khi bọn họ đến gần trúc viện của cha mẹ thì bên trong truyền ra một tiếng la bi thương…
“Phu nhân!”
Là cha!!! Diệp Mặc Nghiễn và Vân Nhi cùng bị chấn động.
“ Các ngươi dám giết hại nàng!”
“ Nói ra Mặc Nghiễn đao giấu ở nơi nào, nếu không thì ngươi hoặc con trai của ngươi, cùng phu nhân ngươi sẽ chết!!!” tên hắc y nhân cười to, tiếng cười nghe the thé chói tai.
“ Các ngươi đừng hòng biết vị trí của Mặc Nghiễn đao!” cảm giác say đã lui gần hết, Diệp trang chủ bắt đầu ra đao chém mạnh, hắc y nhân vội vàng tránh ra, Diệp trang chủ mở ra một con đường máu, lập tức chạy khỏi trúc viện.
“ Cha!” Diệp Mặc Nghiễn đã chạy tới cửa.
“ Nghiễn nhi, mang Vân Nhi chạy đi mau!” Diệp trang chủ còn chưa nói dứt lời, hắc y nhân đã đuổi theo kịp, hắn lập tức quay lại ứng chiến.
Diệp Mặc Nghiễn che chở Vân Thủy Tâm cũng gia nhập vào trận chiến.
“ Cha!” hắc y nhân quá nhiều, bọn họ tuyệt đối không ngăn được. Diệp Mặc Nghiễn ép mình ra chiêu sắc bén, không chút lưu tình, nếu không người chết là ba người nhà bọn họ.
Hắc y nhân càng lúc càng nhiều, mà bên ngoài trúc viện tiếng kêu la và tiếng đánh nhau càng ngày càng yếu, Diệp trang chủ đau thương nói:
“ Nghiễn nhi, mang theo Vân Nhi chạy trốn đi!” hai cha con Diệp gia áp lưng vào nhau chiến đấu, ứng phó hắc y nhân. “ Nhớ, không cần biết như thế nào cũng phải sống, miễn là còn sống thì có thể nhớ rõ cha mẹ, báo thù cho cha mẹ và người của Diệp gia chết oan ngày hôm nay!”
“Cha!”
“ Đi mau!” Diệp trang chủ một đao chống đỡ toàn bộ hắc y nhân, đẩy Diệp Mặc Nghiễn và Vân Nhi ra phía sau lưng mình.
Diệp Mặc Nghiễn cắn chặt răng “ Cha, bảo trọng!” hắn mang theo Vân Thủy Tâm theo cửa sau chạy trốn.
Diệp Trang chủ một mình chặn lại hắc y nhân, có mấy tến hắc y nhân muốn chạy đuổi theo đều bị Diệp trang chủ cứng rắn ngăn cản.
Diệp Mặc Nghiễn mang theo Vân Thủy Tâm theo đường núi chạy đi, bọn họ cũng không dám quay đầu lại nhìn, không dám nghĩ tới cha sẽ có kết quả gì, chỉ có thể nhớ rõ lời cha nói… phải sống, phải sống mới có thể báo thù!!!
Đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng cũng là con đường mà hắc y nhân khó đuổi theo nhất, Vân Thủy Tâm đi lảo đảo, mấy lần suýt ngã nhào, nhưng Diệp Mặc Nghiễn vẫn giữ chặt tay nàng.
“Mặc Nghiễn ca ca.” Vân Thủy Tâm rốt cục cũng ngã nhào, không thể chạy nổi nữa.
“Vân Nhi!” Diệp Mặc Nghiễn quay đầu lại, giơ tay ôm lấy nàng, tiếp tục chạy.
“ Mặc Nghiễn ca ca, buông muội xuống đi. Một mình huynh nhất định sẽ có thể chạy thoát.” Nàng không muốn trở thành gánh nặng của hắn.
“ Không được nói nhảm!” Diệp Mặc Nghiễn kiên trì không buông nàng ra.
“ Mang theo muội, huynh chạy không thoát được đâu!” một đêm này, thay đổi quá lớn, từ một ngày nàng mong đợi nhất trong đời lại biến thành như vậy…
“ Đừng nói nữa, ta sẽ không bỏ nàng lại!” Diệp Mặc Nghiễn kiên định nói “ Nếu như không có nàng, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình!”
“ Nhưng mà…” lời nói còn chưa dứt, bọn họ đã đi tới ngõ cụt trên đỉnh núi cao. Cửa sau của Diệp gia chỉ có một con đường, đây chính là tuyệt lộ, bọn họ cũng nhất định sẽ chạy trốn tới một khắc cuối cùng.
Đi lên phía trước, là đỉnh núi, sau lưng lại có hắc y nhân đuổi theo, bọn họ đã không còn đường nào để chạy nữa.
Hắn lao tới, nhảy xuống theo nàng, ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, thân mình chuyển động, rút ra thanh đoản đao đeo bên hông, cắm vào vách đá, đạp chân vào vách đá thật chặt, mới có thể ổn định được thân thể hai người.
“ Búp bê của ta nha!” nàng bắt được, ôm vào trong ngực, không quan tâm mình có thể ngã tan xương nát thịt, chẳng qua là không thể mất đi con búp bê này.
“ Vân Nhi!” hắn khẽ kêu, nhìn chăm chú vào nàng.
“ Không cần, không cần vứt bỏ nó!” nàng thấp giọng van xin nhìn thẳng vào hắn.
“ Như vậy là nàng thừa nhận nàng là Vân Nhi của ta sao?” hắn kiên trì hỏi.
“ Ta…” nàng lại rũ mắt tránh, lúc này nàng mới phát hiện ra tình trạng nguy hiểm của họ, tái mặt nói: “ Ngươi, ngươi mau lên đi!”
Hắn lắc đầu, nhìn vào nàng, hai người nguy hiểm treo lơ lửng trên vách núi dựng đứng.
“Ngươi, ngươi mau lên đi nha!” Sắc mặt nàng trắng hơn.
Hắn lại lắc đầu, cổ tay cầm lấy chuôi dao lại trắng bệch.
“ Buông ta ra đi, nếu không ngươi cũng sẽ té xuống!” nàng muốn tránh khỏi hắn, thế nhưng hắn không chịu buông ra.
Một màn này, cùng đêm hôm đó… cỡ nào giống nhau!!!
“Đừng động đậy.” Hắn trầm thấp ra lệnh, “Nếu như nàng té xuống, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.”
Hắn thực sự nghiêm túc.
Tim nàng run lên, vừa vội vừa sợ, cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ sợ nàng vừa cử động thì sẽ hại hắn té xuống.
“ Nói cho ta biết, nàng có phải là Vân Thủy Tâm, là Vân Nhi của ta?” hắn lại hỏi, để cho nàng biết hắn kiên quyết, hắn là cố ý ép nàng phải thừa nhận.
Hắn… tự nhiên lại dám dùng tính mạng của hắn để ép nàng thừa nhận, tại sao hắn lại có thể như vậy… khiến cho nàng ngay cả một điểm kiêu ngạo cũng không còn, nàng không muốn hắn thấy bộ dáng này của nàng… không muốn nha…
“ Nói cho ta biết!” hắn thúc giục, hắn không thể chống đỡ được lâu nữa, nàng không thừa nhận thì chính là cả hai người cùng té xuống vực.
Nàng nức nở nghẹn ngào hai tiếng, vòng tay ôm chặt lấy hắn, biết mình chịu thua rồi.
“ Ta là… ta là Vân Nhi…” nàng khóc, khẽ nói: “ ngươi mau nghĩ biện pháp đi lên đi!” nàng không muốn hắn chết, không muốn hắn gặp chuyện gì!
“Đừng khóc, Vân nhi, ôm chặt ta.”
Hắn vận nội lực, thân mình chuyển một cái, bàn chân mượn lực vách đá nhảy lên, xoay ngươi bay lên trên vách núi.
Đứng yên ổn trên vách núi xong, hắn ôm lấy nàng, tránh qua một bên đỡ nàng ngồi xuống.
“Không sao, chúng ta an toàn rồi.” Hắn thấp giọng an ủi, hắn biết nàng nhất định bị dọa sợ.
Vân Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện bọn họ đã trở lại trên vách đá, lập tức rưng rưng căm tức nhìn hắn.
“Tại sao ngươi có thể làm như vậy!”
“Không như vậy nàng sẽ thừa nhận sao?” Hắn nhẹ lau nước mắt của nàng một chút cũng không để sự sinh tử lúc nãy trong lòng.
“ Vì ép ta thừa nhận, ngươi ngay cả mạng của mình cũng không cần sao?” nàng tức giận hỏi.
“ Không có nàng, tánh mạng này cũng không có ý nghĩa!” hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.
Hơi thở của nàng cứng lại, nước mắt lại lần nữa vòng quanh.
“Ta không muốn thừa nhận, ngươi có biết hay không?” Nàng nghẹn ngào nói, không thể tiếp tục kiên cường nàng khóc như vỡ đê ở trong lòng hắn.”Ta không muốn để cho ngươi biết ta là Vân nhi, ngươi có biết hay không!”
“Ta biết!!!.” Tâm tư của nàng, hắn có thể đoán được.
“Vậy tại sao còn ép ta? !” Nàng kêu gào , nắm chặt tay lại, đấm vào ngực của hắn.
“Bởi vì, ta không thể không có nàng.” Hắn vạn phần thương tiếc vuốt tóc nàng, hốc mắt cũng đỏ lên, trầm thấp giọng nhẹ nhàng nói.
Vào mười năm trước, từ sau cái ngày bọn họ thành thân, tánh mạng của hắn đã không thể không có nàng!!!
Trời vừa mờ sáng, nàng đã phải thức dậy, mấy nô tỳ bận rộn đi vào, tỉ mỉ giúp nàng trang điểm, sau đó mặc vào giá y đỏ thẩm. Một lát sau, dưỡng dục nàng hơn mười năm Diệp phu nhân cũng bước vào.
“ Thẩm thẩm!” từ trong gương thấy bà đi tới, nàng lập tức xoay người chào.
“ Con nên đổi lời gọi ta là mẹ rồi!” Diệp phu nhân từ ái cười, rất hài lòng nhìn nàng một thân giá y, càng lộ rõ vẻ xinh đẹp không gì sánh được. “ ta nhớ năm đó khi ta mang con về đây thì con chỉ mới 5 tuổi mà thôi!”
“ Con bây giờ đã 15 tuổi rồi!” nàng ngây thơ nói. Hôm nay là sinh nhật nàng, cũng là ngày nàng chính thức được gả vào Diệp gia.
Mặc dù nàng đã ở Diệp gia 10 năm, nhưng thân phận không giống. nàng cùng với Mặc Nghiễn ca ca mặc dù thân cận, nhưng cuối cùng nam nữ vẫn khác biệt, ở hai viện khác nhau, chịu sự quản giáo khác nhau, nàng ở nơi này có bao lâu thì vẫn là người ngoài. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, thì nàng đã không còn như vậy nữa.
“ Nếu như cha mẹ con có thể nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của con, nhất định họ sẽ rất vui vẻ!” Diệp phu nhân lại vừa sầu não vừa vui mừng lau khóe mắt.
“ Mẹ!” nàng quan tâm gọi, trên mặt có vẻ yêu thương thân thiết của một đứa con gái.
Diệp phu nhân buông ra sầu não, lôi kéo nàng ngồi xuống.
“ Năm đó, cha mẹ con trước khi lâm chung đã giao phó con cho ta, ta tự chủ trương cho con và Nghiễn Nhi đính ước, làm cho con làm con dâu của Diệp gia, con có cảm thấy ta quá ích kỷ không?”
“ Không có!” nàng lắc đầu một cái. Từ năm tuổi tới Diệp gia, tới bây giờ là hơn 10 năm, nàng không nghĩ ra được nếu khi cuộc sống của nàng không có Mặc Nghiễn ca ca thì sẽ ra sao?
“ Vậy thì tốt!” Diệp phu nhân trấn an nói “ Mặc dù con không phải con ruột của ta nhưng mười năm nay ta coi con như con gái ta vậy, ta thương yêu Nghiễn nhi nhưng cũng thương yêu con. Nghiễn Nhi là đứa con duy nhất của ta, nó thành thục lại hiểu chuyện, cá tính trầm ổn, ta tin tưởng nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, thương yêu con.” Như vậy, bà cũng không có hỗ thẹn với vợ chồng Vân gia rồi.
“ Mặc Nghiễn ca ca sẽ không khi dễ con!” trực giác của nàng nói. Trên thật tế, mười năm nay Diệp Mặc Nghiễn thương yêu nàng so với ai cũng đều nhiều hơn.
“ Ta biết!” Diệp phu nhân cười nhìn nàng, còn chưa có gả cho Nghiễn nhi thì cả trái tim nàng đã liền hướng về phía Nghiễn nhi rồi. Có thể thấy được hai hài tử này nhất định sẽ sống bên nhau rất hạnh phúc.
Diệp phu nhân nắm thật chặt tay nàng “ Vân Nhi, mẹ nói cho con biết, mặc dù con gả cho Nghiễn Nhi, chính thức trở thành người của Diệp gia, nhưng mẹ vẫn vậy không bỏ xuống được con, giống như gả con gái vậy, về sau Vân Thủy Các sẽ vẫn giữ nguyên lại cho con!”
“ Mẹ!” Vân Thủy Tâm ngã vào lồng ngực Diệp phu nhân: “ Bất kể con có gả hay không, con vẫn luôn ở Diệp gia, là con gái của mẹ, gọi người là mẹ, vĩnh viễn cũng không sửa đổi!” Chẳng qua là nàng chuyển vào vườn của Mặc Nghiễn ca ca ở thôi, chỉ cần đi thêm qua một cánh cửa, không xa nha.
“ Mẹ biết!” Diệp Phu nhân cười “ mẹ muốn con nhớ, không cần biết là trước đây hay là sau này mẹ vẫn luôn thương con, nếu như Nghiễn Nhi chọc con thương tâm thì con có thể nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con chủ trì công đạo!”
“ Mặc Nghiễn ca ca sẽ không khi dễ con!” nàng lập tức bảo vệ cho hắn.
“ Đứa nhỏ ngốc, nam nhân trước khi thành thân với sau khi thành thân sẽ có chút không giống nhau, về sau nếu như Nghiễn nhi sơ sót với con, con phải nhớ lời của mẹ có biết không?”
“ Vâng!” Vân Thủy Tâm ngoan ngoản nói, chỉ là trong lòng nàng không tin Mặc Nghiễn ca ca sẽ đối xử với nàng không tốt.
Diệp phu nhân chỉ cần nhìn nàng một cái là đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Nàng quá ngây thơ rồi, nghĩ cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt. Vân Nhi vui vẻ đầy sức sống, hợp với Nghiễn Nhi nhẹ nhàng trầm ổn, cá tính hai người bổ khuyết cho nhau, về sau Diệp gia nhất định sẽ rất là náo nhiệt.
“ Phu nhân, tiểu thư, canh giờ đã tới rồi!” một nô tỳ lên tiếng nhắc nhở, Diệp phu nhân cười nhìn nàng nói:
“ Để mẹ giúp con mang mũ phượng!” Mũ phượng lấp lánh nặng nề đặt lên trên đầu nàng càng khiến cho vẻ đẹp của nàng tăng thêm vài phần. Diệp phu nhân than thở nhìn nàng: “ Con nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất trong mắt của Nghiễn Nhi!”
Vân Thủy Tâm mặc dù không thường ra cửa, nhưng mà mỗi khi nàng ra ngoài đều khiến cho người ta kinh ngạc. Vợ chồng Vân gia thật là biết sinh con.
Không biết tại sao, nhìn vẻ thoát tục xuất trần tuyệt mỹ của Vân Thủy Tâm lại khiến cho trong lòng Diệp phu nhân sinh ra một cảm giác bất an.Bà lập tức dừng lại, khiển trách bản thân mình suy nghĩ lung tung, hôm nay là ngày đại hỉ, không nên nghĩ tới chuyện không may mắn.
“ Mẹ, cảm ơn người dưỡng dục con mười năm!” Vân Thủy Tâm mắt ẩn lệ, lấy tấm lòng của con gái từ biệt mẹ mình mà quỳ xuống, bái tạ với Diệp phu nhân.
“ Con gái ngốc, mau đứng dậy đi!” Diệp phu nhân vội vàng đỡ nàng dậy. “ Mẹ đây là có tư tâm, nuôi dưỡng con lớn lên sau đó giữ con trong nhà làm nàng dâu, một chút cũng không có thiệt thòi nha!”
“ Mẹ!” Vân Thủy Tâm nín khóc mỉm cười.
“ Tốt lắm, mẹ cũng nên đi ra rồi!” Trùm khăn đỏ lên đầu nàng, Diệp phu nhân dẫn nàng tới ngồi lên ghế, sau đó bàn giao toàn bộ lại cho bà vú rồi mới rời đi.
Diệp gia trang tọa lạc ở Nam Sơn không xa thành Tế Nam, Diệp gia ba đời đều ở nơi này, đều là nhất mạch đơn truyền. Bởi vì ba đời trang chủ Diệp gia đều hiền lành phúc đức, làm việc khoan dung, đồng thời cũng luôn vui vẻ trợ giúp người khác cho nên mặc dù Diệp gia trang nằm cách thành Tế Nam một đoạn nhưng vẫn có rất nhiều danh gia trong thành Tế Nam tới chúc mừng, ngay cả quan phủ cũng đặc phái người tới tặng lễ.
Diệp trang chủ từ sáng sớm liền đã vội vàng tiếp đón người tới tặng lễ và tham dự hôn lễ, mặc dù tân nương đang ở Diệp gia nên chuyện rước dâu được bỏ qua nhưng hôn lễ này cũng đã khiến cho trên dưới Diệp gia bận rộn liên tục.
Thật may là trước khi nghi thức thành thân chính thức bắt đầu thì Diệp phu nhân đã kịp thời trở lại vị trí chủ tọa, giúp Diệp trang chủ xử lý không ít chuyện, khiến cho nghi thức thuận lợi tiến hành.
Hai vị chủ nhân Diệp gia ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn một đôi tân lang tân nương ở trước mặt bái đường, ưng thuận kiếp này hứa hẹn bên nhau, hai người cảm động gần như muốn rơi lệ.
Một câu “ Đưa vào động phòng!” thì bóng hình xinh đẹp của tân nương và tuấn dật của tân lang rất nhanh biến mất trước mắt mọi người.
“ Thật là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp nha!” bên trong tân khách đột nhiên có người lên tiếng nói, khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
Đi ra ngoài cửa Vân Thủy Tâm nghe được câu này, giật mình suýt chút nữa là đạp phải chân mình, thật may là có một đôi tay kịp thời ôm lấy hông của nàng, làm nàng thoát được một phen ngã nhào mất mặt.
“ Cẩn thận một chút!” Nàng chính là dễ dàng phân tâm nha, trong ngày tân hôn này vẫn còn muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến của hắn, Diệp Mặc Nghiễn vừa bực vừa buồn cười.
“ Nha!” Nàng đỏ mặt, “ Mặc Nghiễn ca ca!” vừa nhỏ giọng kêu vừa tiếp tục đi về phía trong.
“ Ừ?” hắn tới gần nàng, cẩn thận dắt nàng đi.
“ Huynh có thấy bọn họ rất biết gạt người hay không? Rõ ràng là không thấy mặt của muội, lại còn nói “ trai tài gái sắc”, quả thật là chọc người mà!” thanh âm của nàng có vẻ rất bất mãn nha.
“ Bọn họ là tới chúc mừng, luôn luôn nói những lời nói cát tường hay ho thôi, bọn họ là đặc biệt tới chúc mừng hạnh phúc của chúng ta, nàng nên cảm ơn bọn họ!” hắn nhịn cười nói.
“ Được rồi!” nàng rất không cam nguyện trả lời.
“ Đi vào viện của mình, hắn đem bao lì xì cho bà vú và các nha hoàn xong thì đuổi họ đi, sau đó tự mình dắt tân nương vào tân phòng. Trước khi phải xuất hiện để tiếp đón tân khách thì hắn có một chút ít thời gian, có thể ở bên Vân Nhi vợ mới cưới của hắn, ai cũng không được phép tới quấy rầy hắn.
Sau khi đỡ tân nương ngồi xuống mép giường xong, hắn đứng ngắm nhìn bộ dáng an tĩnh khó có được của nàng, mặt bị khăn đỏ che mất, mà nàng mặc giá y màu đỏ, đôi tay trắng nõn quy cũ đặt ở trên đùi, thật sự là rất trầm tĩnh, khoan thai, cùng vẻ hoạt bát bình thường của nàng hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ tới mũ phượng nặng nề sẽ mệt chết nàng, hắn lấy cây nhỏ theo quy cũ mở khăn voan ra, sau đó bị vẻ tuyệt mỹ của tân nương đoạt đi hơi thở.
Mặc dù ở trong Diệp gia ngày nào cũng gặp mặt, nhưng mà hôm nay tân nương Vân Thủy Tâm mặc giá y lại xinh đẹp tới bức người!!!
“ Mặc Nghiễn ca ca!” dưới tình huống này nàng khó giấu được xấu hổ. hắn chăm chú nhìn nàng không giống như bình thường, có một vẻ… một cảm giác lửa nóng thiêu đốt khiến cho nàng hoảng hốt.
Diệp Mặc Nghiễn hồi thần, rót đầy ly rượu sau đó bưng tới ngồi bên mép giường, mỉm cười nhìn nàng:
“ Uống rượu giao bôi!”
Nàng nhận lấy, cánh tay hai người vòng lại với nhau, nàng khẽ nhấp một chút rượu, khó chịu nhíu mày, hắn thấy vậy thì uống xong ly của hắn liền cầm lấy li của nàng uống cạn.
“ Mặc Nghiễn ca ca…” nàng ngạc nhiên mở to mắt, thế nhưng hắn lại nâng cằm nàng lên, cúi đầu che lại môi nàng, chậm rãi đem rượu ở trong miệng mớm vào cho nàng.
Nàng giống như say, toàn thân nóng hừng hực.
Mặc Nghiễn ca ca hôn nàng… nóng quá, thật nóng, nhưng nàng một chút cũng không sợ, chỉ muốn hắn vẫn luôn hôn nàng…
Hắn kịp thời tự kiềm chế dừng lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng bởi vì rượu và nụ hôn mà đỏ ửng lên thật kiều diễm động lòng người, hắn thiếu chút nữa đem đám khách ngoài kia quăng ra sau đầu, ở lại nơi này với tân nương xinh đẹp của hắn.
Hắn có thể phóng túng, nhưng cũng không thể cho phép đám khách kia đem lý do hắn không xuất hiện đổ lỗi lên người Vân Nhi, nàng hồn nhiên không thể để cho người ta hiểu lầm nàng thành mị hoặc.
Nghĩ tới đây, hắn tỉnh táo lại một chút, một tay đỡ nàng, một tay gỡ xuống mũ phượng trên đầu nàng.
“ Vân Nhi, ta phải đi ra ngoài tiếp khách, nàng ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta, hiểu không?”
“ Vâng!” nàng hồi thần, nghĩ tới vừa nãy làm cái gì, gương mặt lại càng đỏ ửng.
Hắn nâng mặt nàng lên, dịu dàng nói: “ Vân Nhi, nàng rốt cục cũng thành thê tử ta rồi!”
“Mặc Nghiễn ca ca. . . . . . Cũng là tướng công của Vân Nhi rồi.” Nàng nhỏ giọng nói.
“ Nàng ở nơi này chờ ta một lát, nếu như cảm thấy y phục này quá phiền toái thì liền thay y phục bình thường. Chờ ta tiếp khách xong sẽ liền trở lại với nàng!”
“ Vâng!” Nàng gật đầu một cái, không muốn để hắn đi nhưng nàng biết hắn phải đi ra ngoài, cho nên nàng nhẹ nhàng buông hắn ra, dặn dò: “ Không được đi rất lâu nha!”
“ Được!” hắn cười đồng ý.
Có tiểu thê tử ngọt ngào ở trong phòng chờ hắn, hắn làm sao có thể đi ra ngoài rất lâu???
Một lúc lâu sau, tiễn khách đã xong, chỉ còn lại những người thân thiết có giao tình tốt với Diệp trang chủ ở lại qua đêm.
Diệp Mặc Nghiễn cũng không có lập tức trở về phòng, bởi vì hắn nhìn ra phụ thân hôm nay rất cao hứng uống rất nhiều rượu, hắn phải an bày tốt những vị khách còn lại, đưa phụ thân về phòng ngủ xong thì mới có thể yên tâm trở về với Vân Nhi.
Đợi cho tất cả đều dàn xếp tốt thì đã là canh đầu nửa đêm.
Đêm khuya yên tĩnh, hắn “ mau chóng trở lại”, hắn đi suốt hai canh giờ, Vân Nhi có lẽ đã đợi tới ngủ thiếp đi. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc Nghiễn liền tăng nhanh bước chân, khi đang sắp bước vào trong vườn thì khóe mắt hắn trông thấy trong vườn hoa có sự lay động.
Bước chân của hắn liền ngừng lại.
Hiện tại không có gió, không thể nào là bóng cây. Uống mấy ly rượu, hắn không hề say, tầm mắt không hề bị che khuất.
Hắn cảnh giác nhẹ nhàng bước chân, thận trọng lọt vào vườn hoa.
“ Mấy người đi tới phía trước, những người khác theo ta!”
Âm thanh trầm thấp vang lên, khiến cho Diệp Mặc Nghiễn chợt run lên.
Có người xâm nhập!
Nguy rồi, hiện tại người của Diệp gia đều đã ngủ, hơn nữa có hơn phân nữa đã say rượu, những người này chọn thời điểm này để xâm nhập không thể có chuyện gì tốt!
Đám người đó đã tản ra, hiện tại muốn đi đánh thức người khác thì cũng đã chậm, trong tòa nhà này hắn quan tâm nhất cũng chỉ có ba người: Vân Nhi và cha mẹ.
Diệp Mặc Nghiễn không nói lời nào liền hướng vào trong bước đi, vừa vào phòng thì thấy Vân Nhi đã thay một bộ trang phục bình thường nằm dựa vào cột giường lim dim.
“Vân nhi.” Hắn nhẹ lay động nàng.
“ Mặc Nghiễn ca ca?” Nàng tỉnh táo mở mắt, vừa thấy hắn liền nở nụ cười,ôm lấy hắn “ huynh muộn quá nha!”
“ Thật xin lỗi!” hắn khẽ vuốt tóc nàng, trầm thấp nhẹ nhàng nói: “ Vân Nhi, nàng cẩn thận nghe kỹ, có người xâm nhập vườn hoa, hơn nữa không chỉ có một, bọn họ có thể không có ý tốt, ta phải đi ngăn cản bọn họ!”
Vân Thủy Tâm lập tức bình tĩnh “ Bọn họ… tại sao lại muốn tới nhà chúng ta?” nàng cầm chặt tay áo của hắn hỏi.
“ Vì tiền là có khả năng nhất!” Diệp Mặc Nghiễn suy nghĩ, còn có cái gì…. A! “ Mặc Nghiễn đao!”
“ Nhưng mà không phải cha đã nói người mà biết Mặc Nghiễn đao là gia bảo gia truyền của Diệp gia rất ít sao?” Vân Thủy Tâm sợ, mặc dù nàng chưa từng ra ngoài, nhưng nàng biết Mặc Nghiễn đao có nhiều tên, phàn là đồ quý báu thì sẽ có nhiều người mơ ước, đây là đạo lý xưa giờ không đổi.
“ đừng lo lắng, ta đi trước xem thử tình huống, nàng ở trong phòng, nếu cần thiết thì hãy chui xuống dưới giường, có biết không?” hắn thấp giọng dặn dò.
“ Không cần, muội muốn theo chàng!” nàng nắm chặt tay hắn.
“Vân nhi. . . . . .”
“ Muội biết rõ là rất nguy hiểm, nhưng muội không muốn cùng chàng tách ra!” Nàng thật rất sợ, rất bất an, lo lắng nếu hắn đi sẽ không trở về nữa.
Diệp Mặc Nghiễn nhìn nàng một lát.
“Được rồi. Nhất định phải theo sát ta.” Hắn thật sự cũng không yên tâm để nàng một mình ở lại nơi này. “ Chúng ta đi tới chỗ cha mẹ trước!”
Gỡ xuống thanh đao trên tường, Diệp Mặc Nghiễn dắt nàng đi ra khỏi phòng, một thanh kiếm liền hướng về hắn đâm tới.
Diệp Mặc Nghiễn nhanh nhẹn tránh ra, hơn nữa không chậm trễ chút nào xuất đao tấn công, người nọ trúng đao ngã xuống đất.
Vân Thủy Tâm che miệng lại, kịp thời nuốt vào tiếng hét to.
“Đừng sợ.” Nắm tay của nàng thật chặt , hắn quan tâm an ủi nàng.
Nàng hít sâu một cái, gật đầu một cái tiếp tục đi với hắn, trực giác cho nàng biết nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn, hiện tại không phải là thời điểm để nàng la hét kinh sợ.
Đằng trước viện bắt đầu truyền tới tiếng thét chói tai, tiếng đánh nhau, Diệp Mặc Nghiễn đi nhanh hơn, nhưng mà vẫn chú ý bốn phía đề phòng bị tập kích.
Đang khi bọn họ đến gần trúc viện của cha mẹ thì bên trong truyền ra một tiếng la bi thương…
“Phu nhân!”
Là cha!!! Diệp Mặc Nghiễn và Vân Nhi cùng bị chấn động.
“ Các ngươi dám giết hại nàng!”
“ Nói ra Mặc Nghiễn đao giấu ở nơi nào, nếu không thì ngươi hoặc con trai của ngươi, cùng phu nhân ngươi sẽ chết!!!” tên hắc y nhân cười to, tiếng cười nghe the thé chói tai.
“ Các ngươi đừng hòng biết vị trí của Mặc Nghiễn đao!” cảm giác say đã lui gần hết, Diệp trang chủ bắt đầu ra đao chém mạnh, hắc y nhân vội vàng tránh ra, Diệp trang chủ mở ra một con đường máu, lập tức chạy khỏi trúc viện.
“ Cha!” Diệp Mặc Nghiễn đã chạy tới cửa.
“ Nghiễn nhi, mang Vân Nhi chạy đi mau!” Diệp trang chủ còn chưa nói dứt lời, hắc y nhân đã đuổi theo kịp, hắn lập tức quay lại ứng chiến.
Diệp Mặc Nghiễn che chở Vân Thủy Tâm cũng gia nhập vào trận chiến.
“ Cha!” hắc y nhân quá nhiều, bọn họ tuyệt đối không ngăn được. Diệp Mặc Nghiễn ép mình ra chiêu sắc bén, không chút lưu tình, nếu không người chết là ba người nhà bọn họ.
Hắc y nhân càng lúc càng nhiều, mà bên ngoài trúc viện tiếng kêu la và tiếng đánh nhau càng ngày càng yếu, Diệp trang chủ đau thương nói:
“ Nghiễn nhi, mang theo Vân Nhi chạy trốn đi!” hai cha con Diệp gia áp lưng vào nhau chiến đấu, ứng phó hắc y nhân. “ Nhớ, không cần biết như thế nào cũng phải sống, miễn là còn sống thì có thể nhớ rõ cha mẹ, báo thù cho cha mẹ và người của Diệp gia chết oan ngày hôm nay!”
“Cha!”
“ Đi mau!” Diệp trang chủ một đao chống đỡ toàn bộ hắc y nhân, đẩy Diệp Mặc Nghiễn và Vân Nhi ra phía sau lưng mình.
Diệp Mặc Nghiễn cắn chặt răng “ Cha, bảo trọng!” hắn mang theo Vân Thủy Tâm theo cửa sau chạy trốn.
Diệp Trang chủ một mình chặn lại hắc y nhân, có mấy tến hắc y nhân muốn chạy đuổi theo đều bị Diệp trang chủ cứng rắn ngăn cản.
Diệp Mặc Nghiễn mang theo Vân Thủy Tâm theo đường núi chạy đi, bọn họ cũng không dám quay đầu lại nhìn, không dám nghĩ tới cha sẽ có kết quả gì, chỉ có thể nhớ rõ lời cha nói… phải sống, phải sống mới có thể báo thù!!!
Đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng cũng là con đường mà hắc y nhân khó đuổi theo nhất, Vân Thủy Tâm đi lảo đảo, mấy lần suýt ngã nhào, nhưng Diệp Mặc Nghiễn vẫn giữ chặt tay nàng.
“Mặc Nghiễn ca ca.” Vân Thủy Tâm rốt cục cũng ngã nhào, không thể chạy nổi nữa.
“Vân Nhi!” Diệp Mặc Nghiễn quay đầu lại, giơ tay ôm lấy nàng, tiếp tục chạy.
“ Mặc Nghiễn ca ca, buông muội xuống đi. Một mình huynh nhất định sẽ có thể chạy thoát.” Nàng không muốn trở thành gánh nặng của hắn.
“ Không được nói nhảm!” Diệp Mặc Nghiễn kiên trì không buông nàng ra.
“ Mang theo muội, huynh chạy không thoát được đâu!” một đêm này, thay đổi quá lớn, từ một ngày nàng mong đợi nhất trong đời lại biến thành như vậy…
“ Đừng nói nữa, ta sẽ không bỏ nàng lại!” Diệp Mặc Nghiễn kiên định nói “ Nếu như không có nàng, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình!”
“ Nhưng mà…” lời nói còn chưa dứt, bọn họ đã đi tới ngõ cụt trên đỉnh núi cao. Cửa sau của Diệp gia chỉ có một con đường, đây chính là tuyệt lộ, bọn họ cũng nhất định sẽ chạy trốn tới một khắc cuối cùng.
Đi lên phía trước, là đỉnh núi, sau lưng lại có hắc y nhân đuổi theo, bọn họ đã không còn đường nào để chạy nữa.
/11
|