Chương 11: Chú Có Nghĩ Muốn Làm Tôi?
Muốn xóa video cô cùng Mạnh Kinh Huy thì cái giá là phải cùng Ô Tự 419.
Cô với Ô Tự là quan hệ giao dịch, cô biết đến rõ ràng.
Nhưng tối hôm qua, đắm chìm cùng Ô Tự giao hoan không thể tự kiềm chế…
Cho dù trong lòng kháng cự bắt buộc giao dịch, nhưng không thể phủ nhận là tối hôm qua dâm đãng kêu là cô, cầu thao cũng là cô!
Hà Cửu Vi ngồi yên trên giường, có cảm giác về tương lai mịt mờ của mình.
“Lạch cạch.”
Cửa mở ra, Hà Cửu Vi hai mắt vô thần, nhìn về phía cửa, tầm mắt giống như xuyên qua Ô Tự, lại giống như không có, Ô Tự thấy thế nhíu mày.
“Đến ăn điểm tâm. Tôi đã xin nghỉ cho em cứ ở đây nghỉ ngơi một ngày.”
“Ở chỗ này? A…. “
Hà Cửu Vi trào phúng.
“Tôi sẽ lập tức rời khỏi, lão sư hãy đem video toàn bộ xóa hết.”
“…” Ô Tự cắn răng ẩn nhẫn tức giận.
“Em ăn cơm trước lại nói.”
“Xóa.”
“Hà Cửu Vi em, ….. ?”
“Tôi nói xóa hết.”
Ô Tự hít sâu một hơi.”Tôi đã xóa.”
“Tôi không tin. Tôi muốn tận mắt nhìn.”
Ô Tự tức giận, hắn dùng sức đẩy cửa, bước nhanh đi tới chỗ Hà Cửu Vi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Hà Cửu Vi, hắn dừng lại.
“Thật sự xóa, em muốn nhìn tôi cũng không có video cho em xem.”
Hà Cửu Vi mày run lên, ánh mắt rốt cuộc cũng có thần sắc.
“Tốt nhất là như vậy. Tôi không hy vọng về sau chúng ta còn liên lụy, cũng không hy vọng lão sư lại dùng cái video mà lão sư đã nói đã xoá đến uy hiếp tôi. Nếu không….”
Cô nhẹ cười ra tiếng, lại băng lãnh đến cực điểm.
“Tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nói xong liền đứng dậy, coi Ô Tự như vô hình, thân thể trần trụi, đi đến sofa lấy đồng phục đã rách nát.
Thân thể tốt đẹp của thiếu nữ cứ như vậy bại lộ trước mặt mình, Ô Tự không hề phản ứng, giờ đây trong đầu hắn đang hồi tưởng lời nói quyết tuyệt vừa nãy của Hà Cửu Vi, cô gái trẻ tuổi lại nói ra lời nói khí thế như thế…
Hà Cửu Vi nắm chặt đồng phục bị xé rách tức đến phát run, bả vai gầy yếu hơi run, Ô Tự đột nhiên không đành lòng, mở miệng nói.
“Túi giấy bên cạnh có quần áo.”
Hà Cửu Vi không nói gì, mở túi giấy màu đen bên cạnh, bên trong là nội y và bộ váy.
Cô không hỏi Ô Tự từ khi nào chuẩn bị, động tác lưu loát thay quần áo, rời khỏi phòng.
Khi đến cổng chính, Hà Cửu Vi dừng lại, quay đầu nhìn Ô Tự đi theo sau cô.
“Sau này tôi sẽ không đi đến trường học hy vọng, lão, sư, đồng, ý.”
Hai chữ “Lão sư” được nhấn mạnh như châm chọc Ô Tự.
Hà Cửu Vi không quay đầu rời khỏi, Ô Tự lại thấy trong lòng như bị đục một lôx.
Bộ dạng Hà Cửu Vi ở dưới thân hắn hầu hạ, hắn còn nhớ rõ ràng, nữ nhân này vừa tỉnh liền trở mặt.
Hắn nói được thì làm được, video quay ngày đó hắn đã xóa hết.
Là khi nào thì chú ý tới cô?
Ô Tự nghĩ không ra. Hắn chỉ nhớ rõ ánh mắt của mình dừng lại trên người Hà Cửu Vi càng ngày càng nhiều, lúc nào cũng mượn quan hệ đại biểu khóa của khoa tìm cô nói chuyện, vì cô mà đi trang bị giám thị lỗ kim, thầm nghĩ lưu lại bóng hình xinh đẹp của cô.
Thích không? Làm sao có thể! Ô Tự lập tức phản bác trong lòng.
Ô Tự tung hoành tình trường nhiều năm, cũng không vì nữ nhân nào mà dừng lại. Nữ nhân đối với hắn cũng chỉ là đồ vật tiêu khiển, Hà Cửu Vi cũng thế.
Hắn không có khả năng thích Hà Cửu Vi. Không bao giờ. Ô Tự trong lòng nghĩ lại cảnh Hà Cửu Vi nắm chặt túi sách, giống như cái xác không hồn rời khỏi.
Cô đi ngang qua hiệu thuốc, mặt không chút thay đổi đi vào mua thuốc tránh thai, thẳng đến khi ngồi trên xe taxi, hốc mắt đỏ lên.
Cô mở nguồn điện thoại, lập tức hiện lên cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, toàn bộ cuộc gọi nhỡ là của Mạnh Kinh Huy, trừ một tin nhắn của Trình Nghị “Tiểu thư chú ý an toàn”, tin nhắn khác đều của Mạnh Kinh Huy.
Ngày hôm qua, cô chỉ nói với tài xế là cô không trở về nhà, chắc tài xế nói cho Trình Nghị.
Hà Cửu Vi không đành lòng xem tin nhắn lo lắng cô của Mạnh Kinh Huy, chỉ nhắn lại với hắn một câu.
“Chúng ta chia tay đi.”
Đánh xong chữ, gửi đi thành công Hà Cửu Vi lại tắt máy, khóc thành tiếng.
Ngày hôm qua nói “Ngày mai gặp” hôm nay thì nói “Chia tay”, giống như một cọng rơm cuối cùng của Hà Cửu Vi bị đứt.
Cô đã không xứng với Mạnh Kinh Huy, âm thanh nức nở đứt quãng, dọa tài xế xe taxi nhảy dựng, cũng không dám lắm miệng quan tâm, chỉ có thể chuyên tâm lái xe.
Tới nơi Hà Cửu Vi vừa khóc vừa xuống xe, tài xế xe taxi còn trong lòng nghĩ, rốt cuộc chuyện gì sẽ khiến một người khóc tuyệt vọng như vậy!
Hà Cửu Vi khóc một đường, khi về nhà thì mắt đã sưng lên.
Không kịp phòng bị, mắt sưng đỏ đụng phải Trình Nghị đang đứng ở phòng khách, sau mắt kính ánh mắt của hắn kinh ngạc.
“Tiểu thư cô đã trở về? Tiểu thư…Cô….. Cô khóc?”
Thật vất vả mới ngừng được nước mắt lại bị một câu quan tâm mà vỡ đê!
Trình Nghị cũng không quản mệnh lệnh không muốn nhìn thấy hắn của Hà Cửu Vi, bước nhanh đến phía trước thay cô lau nước mắt.
Nước mắt càng lau càng nhiều, Trình Nghị biểu tình ôn nhu đến đau lòng quay đầu về sau nháy mắt lãnh khốc vô tình.
“Xem đủ chưa, toàn bộ biến mất cho tôi!”
Đám người hầu còn sững sờ tại chỗ lập tức giải tán!
Trình Nghị mới không kiêng nể gì nắm bả vai Hà Cửu Vi, mang cô trở về phòng.
Tiến vào phòng, Trình Nghị ở lại cũng không được, đi cũng không xong, đang rối rắm hắn lại bị Hà Cửu Vi kéo lại.
“Chú có nghĩ muốn làm tôi?”
/118
|