Chương Thưởng: Bác Sĩ X Bệnh Nhân (2)
“Chậc… Chậc…”
“A… Thoải mái… Ai da… Ân…”
Trong không khí quanh quẩn tiếng rêи rỉ của Hà Cửu Vi cùng tiếng Vượt Minh hút núm иɦũ ɦσα của cô.
Âm thanh không chịu nổi cùng núm иɦũ ɦσα truyền đến kɧօáϊ cảm làm cho hoa huyệt của Hà Cửu Vi phân bố ra hoa dịch ướt sũng, bộ ngực trướng đau dường như được Vượt Minh hút mà giảm bớt, nhưng vẫn không đủ… Còn chưa đủ.
Bên trêи hút núm иɦũ ɦσα, phía dưới đang chờ phát động.
Gậy thịt của Vượt Minh sưng lớn gân xanh nổi lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đỡ trước cửa hoa huyệt, đã ẩm ướt cùng gậy thịt phân bố ra vài giọt tϊиɦ ɖϊƈh͙ giao quấn cùng một chỗ, âm huyệt trắng mịn làm quy đầu cọ cọ đến sưng đỏ.
“A… A… A… Nha…”
“Chỉ là cọ cọ có thể cao trào, thực rối loạn!”
Gậy thịt bị ɖâʍ dịch thình lình dội ướt đẫm, Vượt Minh cắn chặt quai hàm, gậy thịt tiến vào miệng huyệt!
Quy đầu đâm vào khe hở hẹp hướng bên trong chen chúc, gặp phải tấm màng gậy thịt đứng trước khó khăn,
Vượt Minh nhìn Hà Cửu Vi, đang muốn một đâm mà vào, lại bị một màn phía trêи chấn động quên động tác.
Núm иɦũ ɦσα được phóng thích, tiểu huyệt cao trào phun ra ɖâʍ dịch! ɖâʍ dịch tuôn ra, sữa cũng theo núm иɦũ ɦσα bắn nhanh ra ngoài.
Vượt minh mắt đỏ ngầu, cúi đầu cắn núm иɦũ ɦσα đang ra sữa, thắt lưng cứng rắn dùng sức một đâm về phía trước, rốt cục cũng xông vào hoa viên bí ẩn chưa ai tìm kiếm!
“A… Đau… Ân thật lớn a… Thích… Thích a, mau… Cắm vào đến, mau a… Ân a…”
Hà Cửu Vi không vì màng trinh tổn hại mà cảm thấy đau đớn, nhanh chóng bị kɧօáϊ cảm bao phủ chinh phục, sảng kɧօáϊ lại khó nhịn!
“Nhanh như vậy đã thích ứng ? Thật sự là cái rối loạn!”
Vượt Minh hút đủ sữa, liền ngẩng đầu thấy cô bắt đầu hưởng thụ kɧօáϊ cảm thì rút chọc chín mỏng một sâu.
Vách tường của tiểu huyệt gắt gao bọc quy đầu, gậy thịt dường như muốn đâm xuyên qua hoa huyệt, dùng sức tấn công mãnh liệt!
“Rối loạn có đau không? A! Đều phun ra sữa có đau hay không!”
“Ân… Không đau… Không đau a… Quá nặng … Nhẹ chút… Nha a…”
“Sữa bị chặn có đau không? Muốn tôi hút mới có thể tốt! Về sau muốn tôi hút sữa giúp em không? Ân…”
“Muốn… Muốn a… Nhẹ chút… Nhẹ chút… nha!”
“Đâm nhẹ thì sao em thích được? A… Thực căng…”
“Ân… A… Muốn đâm rách a… A… Ân…”
“Muốn đâm rách hoa huyệt của em!”
Vượt Minh cảm thụ được gậy thịt ở trong hoa huyệt đâm khắp nơi đâm đến ngập nước, ɖâʍ dịch theo bắp đùi chảy xuống giường bệnh.
“A… Muốn… Bị thao hỏng rồi a… A…”
“Có thích tôi thao em như vậy không? Có thích hay không? Có thích hay không!”
Mỗi một câu hỏi gậy thịt lại hướng bêm trong đâm thật mạnh.
“Thích… Thích a! A thật là lợi hại… Ân a… Không cần… Không cần… A a…”
Hà Cửu Vi bị chọc lắc lắc đầu, hai tay giơ loạn, ôm lấy Vượt Minh, thân thể trần trụi hướng lên trêи, chuẩn xác tìm được suốt ngọt khát cầu đã lâu.
“Ân… Ngô… Ngô…” Phát ra tiếng chậc chậc cùng thân dưới vận động tạo ra âm thanh “Phùn phụt phùn phụt” làm cho phòng kiểm tra đều tràn đầy hương vị tình ɖu͙ƈ.
Vượt Minh một tay vuốt ve lưng của Hà Cửu Vi, một tay nắm lấy núm иɦũ ɦσα đã ngừng phun sữa, vuốt ve núm иɦũ ɦσα dính ngấy, Hà Cửu Vi ngửa người ra phía sau, cổ thon dài cong thành đường cong mỹ lệ, bụng run rẩy, nháy mắt hoa huyệt đem đại gậy thịt kẹp chặt, ɖâʍ dịch nóng bỏng chảy ra!
“A… A… Em muốn đi… A…”
Toàn bộ thân thể của Hà Cửu Vi đều run lên, Vượt Minh vì gậy thịt đột nhiên bị kẹp chặt mà nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, hắn mạnh mẽ rút gậy thịt, ɖâʍ dịch theo đó mà vỡ ra!
Vượt Minh kéo thân thể đã mềm nhũn của Hà Cửu Vi xuống giường bệnh, một tay nâng eo nhỏ của cô. Hà Cửu Vi nửa người ghé vào giường bệnh, hai chân vô lực, nếu không có bàn tay của Vượt Minh ở bên hông của cô, cô sẽ không chống đỡ được.
Đem Hà Cửu Vi quay lưng về phía chính mình, Vượt Minh vỗ bộ ʍôиɠ trắng bóng của cô.
“Mân mê ʍôиɠ của em làm gì!”
Hà Cửu Vi đau đến quát to, ʍôиɠ lại hướng lên trêи lắc lắc.
“Thực mẹ nó giống tiểu cún con!”
Ngày thường bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ chính nhân quân tử, thời điểm đang tiến hành động tác ái ân nguyên thủy của nhân loại, Vượt Minh lại mê luyến chửi thề.
Càng chuẩn xác mà nói, hắn mê luyến Hà Cửu Vi khi ở cùng hắn càng thêm mẫn cảm!
Không chút do dự “Phùn phụt” một tiếng, gậy thịt xuyên qua khe ʍôиɠ lại vọt vào tiểu huyệt!
Tư thế này làm cho gậy thịt chọc sâu vào bên trong tiểu huyệt.
“A… Thật thích a… Cửu Vi… Cửu Vi chịu không nổi… ! A…”
“Chịu không nổi cũng phải chịu cho tôi! Tôi muốn mỗi ngày đều đem gậy thịt nhét vào trong loạn huyệt của em, thời điểm ăn cơm thao em, thời điểm tắm rửa thao em, thời điểm đi ngủ thao em! Em có đặc biệt vui vẻ hay không? Ân?”
“Mới không… Mới không vui vẻ! A… Nhẹ chút… A…”
“Không vui loạn huyệt còn kẹp gậy thịt của tôi chặt như vậy sao? Ân a… Thực căng!”
“A… Quá sâu … Ách… A…”
“Sâu chút… Mới có thể càng sung sướиɠ.. Ân… Thả lỏng!”
Nói xong lại vỗ vào ʍôиɠ của cô.
“A… Đau! Ân ân… A…”
Rõ ràng rất đau, nhưng cùng gậy thịt xâm nhập mà giải quyết ngứa ngáy, kɧօáϊ cảm truyền đến đại não của cô!
Gậy thịt chống đỡ bên trong hoa huyệt, không phải là tần suất chín nông một sâu, mà là nhiều đều hướng về chỗ càng sâu mà đâm, vách tường hoa tầng tầng lớp lớp phân bố hoa dịch, đại côn thịt đột nhiên va chạm vào một khối thịt mềm, làm cho Hà Cửu Vi giống bị điện giật, lớn tiếng rêи rỉ!
“A… Chính là nơi đó… A… Ân…thật thích a… Ân a…”
“Ách a… Thao em… thao chết em !”
Vượt Minh lặp lại hướng tới khối thịt mềm mà đâm…
“A… A… A…”
Hà Cửu Vi bị thao đến mắt trợn trắng, dưới thân không ngừng truyền đến kɧօáϊ cảm đem tư tưởng của cô toàn bộ phóng thích, miệng huyệt trào ra một bãi ɖâʍ thủy, bộ ngực bị đè nặng nháy mắt bắn ra sữa ẩm ướt.
“Em là nước sao? A? Ân… Thực mẹ nó nhanh! A… Chờ tôi cùng nhau! Ách… Ân…”
Vượt Minh quyết định không nhẫn nại nữa, cúi người ôm lấy Hà Cửu Vi bắt đầu kịch liệt run rẩy thân thể.
“A a a a!”
Nhanh chóng mãnh liệt chọc mấy chục cái, rốt cục cũng bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm!
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ sau vài lần phóng thích mới chậm rãi yên tĩnh. Hai người với tư thế không thay đổi, Hà Cửu Vi đã sớm xụi lơ trêи giường, gậy thịt của Vượt Minh nửa cứng rắn đang cắm trong tiểu huyệt, hắn cúi người ôm Hà Cửu Vi, hôn vài trái dâu tây ở trêи lưng của cô.
“Ân… Lấy nó ra đi… Khó chịu chết được…”
Khuôn mặt nhỏ của Hà Cửu Vi đỏ ửng, cô đến lúc này mới biết thẹn thùng.
Vượt Minh cười ở bên tai cô hôn một cái.
“Lấy cái gì ra?”
“Anh chán ghét! Mau lấy ra… Lấy ra! A…”
Không hề đùa cô, Vượt Minh rút gậy thịt ra, mang theo ɖâʍ dịch giống như không có vòi nước, ào ào chảy từng chút một.
Vượt Minh ôn nhu đem Hà Cửu Vi ôm bên giường, cúi đầu vừa thấy –
Miệng huyệt có ɖâʍ thủy chảy ra, chậm rãi co rút lại , âm thầm vừa mở vừa hợp lại, như có ý thức hô hấp.
“Anh đừng nhìn!”
Hà Cửu Vi gắt giọng thẹn thùng, không giống bộ dạng phóng đãng vừa nãy, nhìn xem làm cho tâm người nhịn không được.
Vượt Minh cười xấu xa.
“Em làm sao mà biết tôi đang nhìn?”
“Anh còn nói!”
“Được, tôi không nói . Tôi cho em rửa sạch một chút…”
Vừa định cự tuyệt, Hà Cửu Vi mới phát hiện mình chỉ có thể dựa vào hắn, cô không còn tinh lực đi làm cái gì nữa.
Hà Cửu Vi trầm mặc, Vượt Minh mỉm cười, đi lấy nước sạch sẽ và khăn mặt vì cô chà lau thân thể, động tác ôn nhu, ánh mắt một mảnh bình tĩnh.
Thời điểm tẩy rửa xong, Vượt Minh nhìn cô có chút phát mộng, cúi đầu mổ một ngụm lên khóe môi của cô.
Vượt Minh thấp giọng.
“Tôi tên là Vượt Minh. Hà Cửu Vi, chúng ta ở cùng một chỗ đi.”
/118
|