Mẹ Chu vốn là đang chuẩn bị cơm tân niên thật vui vẻ.
Tuy rằng không khí ngày đầu năm so với đêm trừ tịch, hương vị của năm có kém một chút, nhưng dù sao cũng là bắt đầu năm mới, cảm giác nghi lễ cũng vẫn là phải có.
Bà đã hỏi thăm qua Chu Khởi về sở thích của Hứa Nùng, lại đặc biệt hỏi thăm Hứa Nùng có thứ gì thích ăn nhất hay không, sau khi Chu Khởi báo tên mấy món ăn, còn nói cô nàng của hắn thích ăn đồ ngọt.
Mẹ Chu vừa nghe đến cái này, lập tức liền lên tinh thần.
Giao việc làm đồ ăn chính cho đầu bếp trong nhà, sau đó bà chuyên tâm bắt đầu làm bánh ngọt.
Mẹ Chu trước kia từng học mỹ thuật, bình thường ở nhà cũng thích tùy tiện tô vẽ, thông thường ngày Tết làm đồ ngọt bánh ngọt cũng sẽ tự mình trang trí.
Trước đây, hình vẽ trên mặt bánh ngọt đều là ảnh chung kiểu hoạt hình của cả Chu gia, hôm nay bà cố ý để trống ra một chỗ, muốn để lại cho Hứa Nùng, để cô tự tay vẽ lên.
Mẹ Chu thật ra cũng giống Chu Khởi, đều cấp bách muốn cho Hứa Nùng nhiều cảm giác an toàn hơn một chút.
Bà cảm thấy, đứa bé kia ngày tháng trước đây trải qua quá khổ rồi, cần người cho cô sự ấm áp, cho cô nhiều thêm chút ngọt ngào.
Sau khi làm xong hết thảy, mẹ Chu liền chuẩn bị thay quần áo, gọi điện thoại cho chồng và cha chồng, kêu họ nghỉ việc sớm một chút trở về ăn Tết.
Nhưng không nghĩ tới chính là, chuyện phía sau vẫn còn chưa kịp làm, ngược lại trước tiên nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
Người tới là em gái của mẹ Chu, dì nhỏ của Chu Khởi, mà đi theo bên cạnh bà ta, là tiểu thanh mai của em họ Chu Khởi, cũng là người những năm này vẫn luôn tìm cơ hội muốn quấn lấy Chu Khởi, Cố Thiến Thiến.
Mẹ Chu nhìn thấy hai người này thì rất đau đầu, Cố Thiến Thiến ngược lại không có gì, bà không cần cho đối phương sắc mặt tốt.
Nhưng đứa em gái này của bà, bởi vì sự qua đời đột ngột của con trai đả kích quá lớn, nhiều năm như vậy bà và Chu Khởi vẫn luôn đều là nhân nhượng lại nhân nhượng, nhượng bộ rồi nhượng bộ.
Rất nhiều chuyện trong quá khứ, Chu Khởi không để ý, cũng là mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhưng là chuyện chung thân đại sự của hắn bà ta người làm dì nhỏ này cũng muốn nhúng tay vào, hơn nữa còn muốn giới thiệu cho Chu Khởi đứa con gái có loại nhân phẩm không ra làm sao kia.
Đừng nói thằng chó con nhà bà có đồng ý hay không, người làm mẹ là bà đây là người đầu tiên phản đối.
Có điều phản đối thì phản đối, lúc thật sự đối mặt với đứa em gái này, bà vẫn là có phần cẩn thận, sợ lại kích thích đối phương đến mức phải uống thuốc, nằm viện.
Lúc Cố Thiến Thiến đi theo dì nhỏ của Chu Khởi tiến vào, nhìn thấy mẹ Chu liền ngọt ngào lên tiếng chào hỏi, kêu "Bác gái."
Nhưng mẹ Chu ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, lời nói cũng là hướng về phía dì nhỏ của Chu Khởi nói: "Giờ đang là Tết, em sao lại đến đây?"
Cố Thiến Thiến bị người hoàn toàn không để mắt tới, bĩu môi, trong lòng có không phục cùng oán giận, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói thêm cái gì.
Cô ta và em họ của Chu Khởi là thanh mai trúc mã, tên nhóc kia và Chu Khởi hoàn toàn là hai kiểu tính cách, đơn thuần, kích động chết đi được, một chút hương vị đàn ông cũng không có.
Cô ta có thể lựa chọn ở cùng một chỗ với đối phương, hoàn toàn là bởi vì quen với sự yêu thương và cưng chiều của hắn đối với mình.
Thật ra, trước kia Cố Thiến Thiến từng nảy sinh một ít ý nghĩ không nên có đối với Chu Khởi, dù sao Chu Khởi là loại đàn ông có gia thế bối cảnh, diện mạo dáng người đều không thể soi mói.
Nhưng cô ta cũng biết, thân phận của bản thân không xứng với hắn, vì thế cũng đã chôn phần tâm tư kia ở trong lòng, mặt ngoài vẫn là anh anh em em với em họ của Chu Khởi.
Chỉ có điều cô ta không nghĩ tới chính là, ông trời thế nhưng ở phía sau cho cô ta một cơ hội như vậy.
Em họ của Chu Khởi qua đời cô ta quả thật từng có một đoạn thời gian đau khổ, dù sao trên thế giới này người đàn ông toàn tâm toàn ý trả giá vì cô ta chỉ có một mình hắn, nhưng là phần đau khổ này cũng không lâu lắm, liền bị niềm vui bất ngờ thay thế.
Dì nhỏ của Chu Khởi trong tiềm thức vẫn luôn xem Chu Khởi thành em họ hắn, tuy rằng ở mặt ngoài bà ta phân biệt được rất rõ ràng, nhưng là cô ta thường xuyên theo bên người bà ta, rõ ràng suy nghĩ trong lòng của dì nhỏ Chu Khởi rốt cuộc là cái gì.
Ở trong mắt bà ta, Chu Khởi chính là em họ hắn, chính là con trai bà ta.
Vì thế, sau đó bà ta mới có thể cảm thấy, Chu Khởi nên là ở cùng một chỗ với Cố Thiến Thiến, mới có thể vẫn luôn đẩy Cố Thiến Thiến tới bên cạnh hắn.
Cố Thiến Thiến đương nhiên đồng ý, vốn là lúc không thể có được thứ tốt hơn, cô ta mới lựa chọn như vậy. Sau đó thứ bình thường không còn, quay đầu đột nhiên có người nói cho cô ta biết có thể bồi thường cho cô ta một người càng tốt hơn, vậy cô ta sao có thể còn đau khổ nữa? Lén lút ngoài vui sướng bất ngờ ra chính là may mắn.
Mà Chu Khởi cũng trọng tình trọng nghĩa, tuy rằng chuyện của em họ quả thật không liên quan nhiều với hắn, nhưng hắn vẫn đứng trên lập trường của dì nhỏ, bao dung bà ta, ngoài sự tồn tại của cô ta ra, Chu Khởi gần như đáp ứng mọi yêu cầu của dì nhỏ.
Chỉ nhìn vào những việc này, Cố Thiến Thiến liền có lòng tin, lấy tính cách của Chu Khởi và sự kiên trì của dì nhỏ, chuyện cô ta tiến vào cửa lớn của Chu gia, tuyệt đối ở trong tầm tay.
Cho nên, lúc này cho dù mẹ Chu xem nhẹ cô ta, không nhìn cô ta, cô ta cũng phải nhịn, dù sao người này về sau rất có khả năng chính là mẹ chồng của cô ta.
Mà dì nhỏ của Chu Khởi nghe xong lời của mẹ Chu, có chút oán giận nhìn bà.
"Em còn có thể tới làm gì? Đương nhiên là đến chờ Chu Khởi a."
Dì nhỏ của Chu Khởi vừa nói vừa mang theo Cố Thiến Thiến đi vào bên trong, trực tiếp đặt túi trong tay lên bàn trà trong phòng khách, một chút cảm giác đi nhà người khác làm khách cũng không có, ngược lại giống như là về tới địa bàn của mình.
Sau khi bà ta ngồi xuống, còn đưa mắt về phía Cố Thiến Thiến, cười nói với cô ta: "Mau tới, Thiến Thiến, ngồi đi."
Mẹ Chu cạn lời, bà chỉ thiếu chút kích động đuổi người ra ngoài.
Nhịn rồi nhịn, bà nhìn thời gian, cảm thấy Chu Khởi và Hứa Nùng sắp đến, vì thế vội nói: "Có chuyện gì hôm khác lại nói đi, lát nữa chị bảo Chu Khởi gọi điện thoại cho em, em qua đây đem người trong nhà đều đặt xuống sao? Cái tết này còn ra cái gì."
Dì nhỏ của Chu Khởi và chồng, sau khi con trai qua đời hai vợ chồng vẫn luôn sống cùng với bố mẹ bên chồng, cho nên bình thường năm mới, bà ta đều là đón năm mới ở nhà mình.
"Chị nhưng đừng bó buộc em. Chu Khởi nếu là muốn gọi nó đã sớm gọi cho em rồi, sẽ chờ tới bây giờ sao?" Trong lúc dì nhỏ nói chuyện, lại than thở, giống như là có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ Chu, "Chị, không phải em nói chị, Chu Khởi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm một cô gái tốt rồi, em đây cũng sắp vì nó mà nát lòng rồi, chị ngược lại thì tốt, buông tay không để ý giống như người không có việc gì!"
Mẹ Chu trong lòng nói thầm, để ý cái gì chứ, thằng chó con nhà bà tự hắn có thể xử lý hết thảy, chung thân đại sự cũng đã sớm giải quyết xong rồi.
Có điều giờ đang là ngày tết, bà cũng không chuẩn bị kích thích em gái mình, dù sao từng có ví dụ của mấy năm trước.
Cho nên im lặng một lát, bà nói: "Được được, lát nữa chị sẽ nói với nó, nhưng mà bất kể thế nào, hôm nay không phải là lúc nói chuyện này, hơn nữa chị bên này lát nữa còn có khách muốn tới, nếu không em xem, em mang người đi trước đi?"
Dì nhỏ của Chu Khởi không vừa lòng nhíu mày, mới vừa muốn nói cái gì đó, bảo mẫu đột nhiên từ bên ngoài mở cửa lớn ra.
"Phu nhân, cậu chủ đưa người về rồi!"
Lời vừa nói ra, Chu Khởi và Hứa Nùng liền dắt tay nhau từ ngoài cửa tiến vào.
Mẹ Chu chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, theo bản năng liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Khởi.
Nhưng đã muộn rồi, dì nhỏ của Chu Khởi đã thấy bóng dáng của Hứa Nùng, cũng nhìn ra tư thế thân mật giữa hai người.
Sắc mặt của bà ta nhất thời trầm xuống, mang theo sự nghiêm khắc và bất mãn mà chỉ có trưởng bối mới có, "Chu Khởi, đã xảy ra chuyện gì!"
Chu Khởi vốn tâm tình rất không tệ, nhưng giờ khắc này cũng bị làm cho có chút phiền.
Hắn liếc nhìn dì nhỏ, lại lạnh lùng quét ánh mắt lướt qua Cố Thiến Thiến ở sau lưng bà ta, cuối cùng nắm bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng, nói: "Em đi phòng bên trước, nghỉ ngơi một lát, chờ lúc nữa anh lại tìm em."
Mẹ Chu vừa nghe thế nhanh chóng gật đầu, "Đúng đúng, Nùng Nùng à, đi, theo mẹ đi nghỉ ngơi một lát."
Bà cũng không muốn con dâu nhà mình vừa tới Chu gia đã nghe thấy một đống chuyện tối tăm rối loạn, hơn nữa thật nếu như dì nhỏ của Chu Khởi nói cái gì đó không tốt, Hứa Nùng nói không chừng trong lòng phải nghĩ thế nào đây.
Những lúc thế này, bà nhất định phải đứng ở bên phía con trai.
Hứa Nùng nhận ra không khí không đúng, gật gật đầu chuẩn bị cùng mẹ Chu rời đi. Khi sắp đi, cô còn có chút không yên lòng, ngẩng đầu nói với Chu Khởi: "Nói chuyện cho tốt, không được kích động."
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra trạng thái của Chu Khởi không đúng, hôm nay là ngày đầu năm, hẳn là ngày vui vẻ ăn tết, cô không hy vọng phát sinh chuyện gì không tốt.
Chu Khởi vừa nghe lời này của cô nàng nhà hắn, bật cười, "Được, nghe lời vợ."
Hai người ở cửa nói thầm gì đó, dì nhỏ của Chu Khởi nghe không rõ lắm, nhưng là từ trao đổi của hai người mà nhìn, liền có thể nhìn ra sự thân mật giữa bọn họ.
Mà Cố Thiến Thiến ở phía sau bà ta hiển nhiên cũng thấy rõ điểm này, có chút sốt ruột túm lấy cánh tay của dì nhỏ, "Dì, dì xem bọn họ..."
Dì nhỏ xoay tay lại vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, dường như vỗ về, động viên, "Yên tâm, có dì ở đây, không ai bắt nạt được con, cũng không ai đoạt được đồ của con."
Vừa nghe lời này, Cố Thiến Thiến yên lòng không ít, thậm chí còn khiêu khích nhìn về phía Hứa Nùng bên kia.
Hứa Nùng không để ý cô ta, cũng không nhìn về phía cô ta, sau khi nói chuyện xong với Chu Khởi, thì cùng với mẹ Chu rời đi.
Đến sảnh bên, mẹ Chu lôi kéo Hứa Nùng ngồi xuống, do dự không biết nên nói với cô một chút về chuyện của dì nhỏ Chu Khởi hay không.
Hứa Nùng nhìn ra ý tứ của mẹ Chu, liền mở miệng trước: "Mẹ không cần cẩn thận với con, chuyện trước kia mẹ muốn nói thì nói, không nói cũng không sao. Ở chỗ con, Chu Khởi là người đáng tin tưởng trăm phần trăm, con sẽ không tùy tiện chỉ bởi vì người nào đó hoặc việc gì đó, liền sinh ra suy nghĩ khác."
Mẹ Chu vừa nghe đến đó, sự yêu thích trong lòng đối với con dâu nhà mình càng nhiều, cũng quyết định nói rõ ràng mọi chuyện với cô.
Chẳng qua hiện tại thời gian quá gấp, một đôi lời cũng nói không rõ, mà Chu Khởi bên kia lại không biết bị dì nhỏ của hắn quấn lấy thế nào.
Vì thế, mẹ Chu nghĩ một chút, quyết định vẫn là trước tiên giúp con trai giải quyết vấn đề lớn, rồi lại nói chuyện thật tốt với con dâu.
Nghĩ đến đây, bà vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng, "Con dâu à, vậy con trước tiên ở đây một lát, mẹ đi giúp đỡ thằng nhóc kia. Con không biết đâu, dì nhỏ của nó khó chơi lắm, lại thích cố tình gây sự, nó có đôi khi ngại vì tình cảm sẽ không trực tiếp nói gì, nhưng mẹ thì khác à, mẹ lại không phải là con cháu của cô ta, không cần cho cô ta mặt mũi. Lời mà Chu Khởi không có cách nào nói ra, mẹ nói thay nó!"
Hứa Nùng vừa nghe lời này, nhịn không được cười một chút, gật gật đầu.
Sau khi mẹ Chu đi rồi, bảo mẫu mang lên cho Hứa Nùng ấm trà nóng, còn cười nói là cậu chủ nhà cô ta phân phó, cố ý ở bên trong cho thêm táo đỏ và long nhãn, để Hứa Nùng làm ấm thân thể.
Hứa Nùng uống ấm trà kia, đầu lưỡi ngọt ngào, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Đang lúc cô chuẩn bị rót chén thứ hai, sảnh bên đột nhiên lại có người tới, nâng mắt nhìn lên, là người vừa mới rồi đứng ở phía sau dì nhỏ của Chu Khởi.
Cố Thiến Thiến rất không dễ dàng gì thừa dịp lúc Chu Khởi, mẹ Chu và dì nhỏ tranh chấp quyết liệt, chuồn êm đến bên này.
Cô ta không biết thân phận của Hứa Nùng, cũng không biết cô và Chu Khởi đã lĩnh giấy chứng nhận vợ chồng, vẫn tưởng rằng Hứa Nùng chỉ là bạn gái mới của Chu Khởi mà thôi, không có danh phận gì.
Cho nên lúc này nhìn Hứa Nùng, mang theo cao ngạo cùng khinh miệt của người đến trước.
"Đừng tưởng rằng hiện tại Chu ca ca thích cô, cô liền có thể muốn làm gì thì làm. Cô hẳn không biết đi? Hắn trước đây nghe lời dì nhỏ hắn nhất, lần này nếu dì nhỏ không đồng ý, các người không có khả năng ở cùng một chỗ! Cô ít mơ mộng làm Thiếu phu nhân nhà giàu đi!"
Hứa Nùng xem nhẹ câu nói kế tiếp của cô ta, chỉ nắm chắc một ít trọng điểm phía trước.
"Chu Khởi nghe lời dì nhỏ của hắn nhất?"
Cố Thiến Thiến vừa nghe cái này, liền cảm thấy Hứa Nùng là đang sợ hãi, vì thế càng thêm đắc ý.
"Đúng vậy, con trai của dì nhỏ trước kia đi theo Chu ca ca đua xe, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng không có quan hệ gì với Chu ca ca, nhưng hắn lại vẫn cảm thấy áy náy, vẫn luôn bồi thường dì nhỏ. Mà hôm nay, dì nhỏ đưa tôi tới đây, cũng là hy vọng tôi có thể ở cùng một chỗ với Chu ca ca. Bất kể từ thời gian quen biết, hay là nhìn từ phương diện khác, tôi đều mạnh hơn cô nhiều. Cô nếu như vẫn luôn tiếp tục dây dưa, chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ!"
Cố Thiến Thiến có chút khinh miệt trợn mắt nhìn Hứa Nùng, "Kẻ thứ ba chính là muốn gặp báo ứng, cô còn trẻ, không thể nghĩ không thông như vậy đi!"
Hứa Nùng nghe được nội dung mà bản thân muốn nghe, trong đầu ngược lại ổn định một chút.
Cô chậm rãi uống thêm một ngụm trà nóng, sau đó đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Cố Thiến Thiến.
"Cô nói cái khác tôi đều đồng ý, nhưng là chỉ có một điểm, cô hẳn là vẫn chưa biết đi?"
Giọng điệu của Hứa Nùng rất bình tĩnh, giống như căn bản không để người phụ nữ này vào mắt.
"Tôi và Chu Khởi đã sớm lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, từ góc độ pháp luật mà nói, người muốn chen chân vào giữa chúng tôi, mới có thể tính là kẻ thứ ba."
Nói đến đây, trên mặt Hứa Nùng có chút ý cười.
"Cô vừa rồi nói không sai, làm kẻ thứ ba quả thật sẽ gặp báo ứng. Cô còn trẻ, sẽ không nghĩ quẩn đi?"
Tuy rằng không khí ngày đầu năm so với đêm trừ tịch, hương vị của năm có kém một chút, nhưng dù sao cũng là bắt đầu năm mới, cảm giác nghi lễ cũng vẫn là phải có.
Bà đã hỏi thăm qua Chu Khởi về sở thích của Hứa Nùng, lại đặc biệt hỏi thăm Hứa Nùng có thứ gì thích ăn nhất hay không, sau khi Chu Khởi báo tên mấy món ăn, còn nói cô nàng của hắn thích ăn đồ ngọt.
Mẹ Chu vừa nghe đến cái này, lập tức liền lên tinh thần.
Giao việc làm đồ ăn chính cho đầu bếp trong nhà, sau đó bà chuyên tâm bắt đầu làm bánh ngọt.
Mẹ Chu trước kia từng học mỹ thuật, bình thường ở nhà cũng thích tùy tiện tô vẽ, thông thường ngày Tết làm đồ ngọt bánh ngọt cũng sẽ tự mình trang trí.
Trước đây, hình vẽ trên mặt bánh ngọt đều là ảnh chung kiểu hoạt hình của cả Chu gia, hôm nay bà cố ý để trống ra một chỗ, muốn để lại cho Hứa Nùng, để cô tự tay vẽ lên.
Mẹ Chu thật ra cũng giống Chu Khởi, đều cấp bách muốn cho Hứa Nùng nhiều cảm giác an toàn hơn một chút.
Bà cảm thấy, đứa bé kia ngày tháng trước đây trải qua quá khổ rồi, cần người cho cô sự ấm áp, cho cô nhiều thêm chút ngọt ngào.
Sau khi làm xong hết thảy, mẹ Chu liền chuẩn bị thay quần áo, gọi điện thoại cho chồng và cha chồng, kêu họ nghỉ việc sớm một chút trở về ăn Tết.
Nhưng không nghĩ tới chính là, chuyện phía sau vẫn còn chưa kịp làm, ngược lại trước tiên nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
Người tới là em gái của mẹ Chu, dì nhỏ của Chu Khởi, mà đi theo bên cạnh bà ta, là tiểu thanh mai của em họ Chu Khởi, cũng là người những năm này vẫn luôn tìm cơ hội muốn quấn lấy Chu Khởi, Cố Thiến Thiến.
Mẹ Chu nhìn thấy hai người này thì rất đau đầu, Cố Thiến Thiến ngược lại không có gì, bà không cần cho đối phương sắc mặt tốt.
Nhưng đứa em gái này của bà, bởi vì sự qua đời đột ngột của con trai đả kích quá lớn, nhiều năm như vậy bà và Chu Khởi vẫn luôn đều là nhân nhượng lại nhân nhượng, nhượng bộ rồi nhượng bộ.
Rất nhiều chuyện trong quá khứ, Chu Khởi không để ý, cũng là mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhưng là chuyện chung thân đại sự của hắn bà ta người làm dì nhỏ này cũng muốn nhúng tay vào, hơn nữa còn muốn giới thiệu cho Chu Khởi đứa con gái có loại nhân phẩm không ra làm sao kia.
Đừng nói thằng chó con nhà bà có đồng ý hay không, người làm mẹ là bà đây là người đầu tiên phản đối.
Có điều phản đối thì phản đối, lúc thật sự đối mặt với đứa em gái này, bà vẫn là có phần cẩn thận, sợ lại kích thích đối phương đến mức phải uống thuốc, nằm viện.
Lúc Cố Thiến Thiến đi theo dì nhỏ của Chu Khởi tiến vào, nhìn thấy mẹ Chu liền ngọt ngào lên tiếng chào hỏi, kêu "Bác gái."
Nhưng mẹ Chu ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, lời nói cũng là hướng về phía dì nhỏ của Chu Khởi nói: "Giờ đang là Tết, em sao lại đến đây?"
Cố Thiến Thiến bị người hoàn toàn không để mắt tới, bĩu môi, trong lòng có không phục cùng oán giận, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói thêm cái gì.
Cô ta và em họ của Chu Khởi là thanh mai trúc mã, tên nhóc kia và Chu Khởi hoàn toàn là hai kiểu tính cách, đơn thuần, kích động chết đi được, một chút hương vị đàn ông cũng không có.
Cô ta có thể lựa chọn ở cùng một chỗ với đối phương, hoàn toàn là bởi vì quen với sự yêu thương và cưng chiều của hắn đối với mình.
Thật ra, trước kia Cố Thiến Thiến từng nảy sinh một ít ý nghĩ không nên có đối với Chu Khởi, dù sao Chu Khởi là loại đàn ông có gia thế bối cảnh, diện mạo dáng người đều không thể soi mói.
Nhưng cô ta cũng biết, thân phận của bản thân không xứng với hắn, vì thế cũng đã chôn phần tâm tư kia ở trong lòng, mặt ngoài vẫn là anh anh em em với em họ của Chu Khởi.
Chỉ có điều cô ta không nghĩ tới chính là, ông trời thế nhưng ở phía sau cho cô ta một cơ hội như vậy.
Em họ của Chu Khởi qua đời cô ta quả thật từng có một đoạn thời gian đau khổ, dù sao trên thế giới này người đàn ông toàn tâm toàn ý trả giá vì cô ta chỉ có một mình hắn, nhưng là phần đau khổ này cũng không lâu lắm, liền bị niềm vui bất ngờ thay thế.
Dì nhỏ của Chu Khởi trong tiềm thức vẫn luôn xem Chu Khởi thành em họ hắn, tuy rằng ở mặt ngoài bà ta phân biệt được rất rõ ràng, nhưng là cô ta thường xuyên theo bên người bà ta, rõ ràng suy nghĩ trong lòng của dì nhỏ Chu Khởi rốt cuộc là cái gì.
Ở trong mắt bà ta, Chu Khởi chính là em họ hắn, chính là con trai bà ta.
Vì thế, sau đó bà ta mới có thể cảm thấy, Chu Khởi nên là ở cùng một chỗ với Cố Thiến Thiến, mới có thể vẫn luôn đẩy Cố Thiến Thiến tới bên cạnh hắn.
Cố Thiến Thiến đương nhiên đồng ý, vốn là lúc không thể có được thứ tốt hơn, cô ta mới lựa chọn như vậy. Sau đó thứ bình thường không còn, quay đầu đột nhiên có người nói cho cô ta biết có thể bồi thường cho cô ta một người càng tốt hơn, vậy cô ta sao có thể còn đau khổ nữa? Lén lút ngoài vui sướng bất ngờ ra chính là may mắn.
Mà Chu Khởi cũng trọng tình trọng nghĩa, tuy rằng chuyện của em họ quả thật không liên quan nhiều với hắn, nhưng hắn vẫn đứng trên lập trường của dì nhỏ, bao dung bà ta, ngoài sự tồn tại của cô ta ra, Chu Khởi gần như đáp ứng mọi yêu cầu của dì nhỏ.
Chỉ nhìn vào những việc này, Cố Thiến Thiến liền có lòng tin, lấy tính cách của Chu Khởi và sự kiên trì của dì nhỏ, chuyện cô ta tiến vào cửa lớn của Chu gia, tuyệt đối ở trong tầm tay.
Cho nên, lúc này cho dù mẹ Chu xem nhẹ cô ta, không nhìn cô ta, cô ta cũng phải nhịn, dù sao người này về sau rất có khả năng chính là mẹ chồng của cô ta.
Mà dì nhỏ của Chu Khởi nghe xong lời của mẹ Chu, có chút oán giận nhìn bà.
"Em còn có thể tới làm gì? Đương nhiên là đến chờ Chu Khởi a."
Dì nhỏ của Chu Khởi vừa nói vừa mang theo Cố Thiến Thiến đi vào bên trong, trực tiếp đặt túi trong tay lên bàn trà trong phòng khách, một chút cảm giác đi nhà người khác làm khách cũng không có, ngược lại giống như là về tới địa bàn của mình.
Sau khi bà ta ngồi xuống, còn đưa mắt về phía Cố Thiến Thiến, cười nói với cô ta: "Mau tới, Thiến Thiến, ngồi đi."
Mẹ Chu cạn lời, bà chỉ thiếu chút kích động đuổi người ra ngoài.
Nhịn rồi nhịn, bà nhìn thời gian, cảm thấy Chu Khởi và Hứa Nùng sắp đến, vì thế vội nói: "Có chuyện gì hôm khác lại nói đi, lát nữa chị bảo Chu Khởi gọi điện thoại cho em, em qua đây đem người trong nhà đều đặt xuống sao? Cái tết này còn ra cái gì."
Dì nhỏ của Chu Khởi và chồng, sau khi con trai qua đời hai vợ chồng vẫn luôn sống cùng với bố mẹ bên chồng, cho nên bình thường năm mới, bà ta đều là đón năm mới ở nhà mình.
"Chị nhưng đừng bó buộc em. Chu Khởi nếu là muốn gọi nó đã sớm gọi cho em rồi, sẽ chờ tới bây giờ sao?" Trong lúc dì nhỏ nói chuyện, lại than thở, giống như là có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ Chu, "Chị, không phải em nói chị, Chu Khởi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm một cô gái tốt rồi, em đây cũng sắp vì nó mà nát lòng rồi, chị ngược lại thì tốt, buông tay không để ý giống như người không có việc gì!"
Mẹ Chu trong lòng nói thầm, để ý cái gì chứ, thằng chó con nhà bà tự hắn có thể xử lý hết thảy, chung thân đại sự cũng đã sớm giải quyết xong rồi.
Có điều giờ đang là ngày tết, bà cũng không chuẩn bị kích thích em gái mình, dù sao từng có ví dụ của mấy năm trước.
Cho nên im lặng một lát, bà nói: "Được được, lát nữa chị sẽ nói với nó, nhưng mà bất kể thế nào, hôm nay không phải là lúc nói chuyện này, hơn nữa chị bên này lát nữa còn có khách muốn tới, nếu không em xem, em mang người đi trước đi?"
Dì nhỏ của Chu Khởi không vừa lòng nhíu mày, mới vừa muốn nói cái gì đó, bảo mẫu đột nhiên từ bên ngoài mở cửa lớn ra.
"Phu nhân, cậu chủ đưa người về rồi!"
Lời vừa nói ra, Chu Khởi và Hứa Nùng liền dắt tay nhau từ ngoài cửa tiến vào.
Mẹ Chu chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, theo bản năng liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Khởi.
Nhưng đã muộn rồi, dì nhỏ của Chu Khởi đã thấy bóng dáng của Hứa Nùng, cũng nhìn ra tư thế thân mật giữa hai người.
Sắc mặt của bà ta nhất thời trầm xuống, mang theo sự nghiêm khắc và bất mãn mà chỉ có trưởng bối mới có, "Chu Khởi, đã xảy ra chuyện gì!"
Chu Khởi vốn tâm tình rất không tệ, nhưng giờ khắc này cũng bị làm cho có chút phiền.
Hắn liếc nhìn dì nhỏ, lại lạnh lùng quét ánh mắt lướt qua Cố Thiến Thiến ở sau lưng bà ta, cuối cùng nắm bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng, nói: "Em đi phòng bên trước, nghỉ ngơi một lát, chờ lúc nữa anh lại tìm em."
Mẹ Chu vừa nghe thế nhanh chóng gật đầu, "Đúng đúng, Nùng Nùng à, đi, theo mẹ đi nghỉ ngơi một lát."
Bà cũng không muốn con dâu nhà mình vừa tới Chu gia đã nghe thấy một đống chuyện tối tăm rối loạn, hơn nữa thật nếu như dì nhỏ của Chu Khởi nói cái gì đó không tốt, Hứa Nùng nói không chừng trong lòng phải nghĩ thế nào đây.
Những lúc thế này, bà nhất định phải đứng ở bên phía con trai.
Hứa Nùng nhận ra không khí không đúng, gật gật đầu chuẩn bị cùng mẹ Chu rời đi. Khi sắp đi, cô còn có chút không yên lòng, ngẩng đầu nói với Chu Khởi: "Nói chuyện cho tốt, không được kích động."
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra trạng thái của Chu Khởi không đúng, hôm nay là ngày đầu năm, hẳn là ngày vui vẻ ăn tết, cô không hy vọng phát sinh chuyện gì không tốt.
Chu Khởi vừa nghe lời này của cô nàng nhà hắn, bật cười, "Được, nghe lời vợ."
Hai người ở cửa nói thầm gì đó, dì nhỏ của Chu Khởi nghe không rõ lắm, nhưng là từ trao đổi của hai người mà nhìn, liền có thể nhìn ra sự thân mật giữa bọn họ.
Mà Cố Thiến Thiến ở phía sau bà ta hiển nhiên cũng thấy rõ điểm này, có chút sốt ruột túm lấy cánh tay của dì nhỏ, "Dì, dì xem bọn họ..."
Dì nhỏ xoay tay lại vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, dường như vỗ về, động viên, "Yên tâm, có dì ở đây, không ai bắt nạt được con, cũng không ai đoạt được đồ của con."
Vừa nghe lời này, Cố Thiến Thiến yên lòng không ít, thậm chí còn khiêu khích nhìn về phía Hứa Nùng bên kia.
Hứa Nùng không để ý cô ta, cũng không nhìn về phía cô ta, sau khi nói chuyện xong với Chu Khởi, thì cùng với mẹ Chu rời đi.
Đến sảnh bên, mẹ Chu lôi kéo Hứa Nùng ngồi xuống, do dự không biết nên nói với cô một chút về chuyện của dì nhỏ Chu Khởi hay không.
Hứa Nùng nhìn ra ý tứ của mẹ Chu, liền mở miệng trước: "Mẹ không cần cẩn thận với con, chuyện trước kia mẹ muốn nói thì nói, không nói cũng không sao. Ở chỗ con, Chu Khởi là người đáng tin tưởng trăm phần trăm, con sẽ không tùy tiện chỉ bởi vì người nào đó hoặc việc gì đó, liền sinh ra suy nghĩ khác."
Mẹ Chu vừa nghe đến đó, sự yêu thích trong lòng đối với con dâu nhà mình càng nhiều, cũng quyết định nói rõ ràng mọi chuyện với cô.
Chẳng qua hiện tại thời gian quá gấp, một đôi lời cũng nói không rõ, mà Chu Khởi bên kia lại không biết bị dì nhỏ của hắn quấn lấy thế nào.
Vì thế, mẹ Chu nghĩ một chút, quyết định vẫn là trước tiên giúp con trai giải quyết vấn đề lớn, rồi lại nói chuyện thật tốt với con dâu.
Nghĩ đến đây, bà vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng, "Con dâu à, vậy con trước tiên ở đây một lát, mẹ đi giúp đỡ thằng nhóc kia. Con không biết đâu, dì nhỏ của nó khó chơi lắm, lại thích cố tình gây sự, nó có đôi khi ngại vì tình cảm sẽ không trực tiếp nói gì, nhưng mẹ thì khác à, mẹ lại không phải là con cháu của cô ta, không cần cho cô ta mặt mũi. Lời mà Chu Khởi không có cách nào nói ra, mẹ nói thay nó!"
Hứa Nùng vừa nghe lời này, nhịn không được cười một chút, gật gật đầu.
Sau khi mẹ Chu đi rồi, bảo mẫu mang lên cho Hứa Nùng ấm trà nóng, còn cười nói là cậu chủ nhà cô ta phân phó, cố ý ở bên trong cho thêm táo đỏ và long nhãn, để Hứa Nùng làm ấm thân thể.
Hứa Nùng uống ấm trà kia, đầu lưỡi ngọt ngào, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Đang lúc cô chuẩn bị rót chén thứ hai, sảnh bên đột nhiên lại có người tới, nâng mắt nhìn lên, là người vừa mới rồi đứng ở phía sau dì nhỏ của Chu Khởi.
Cố Thiến Thiến rất không dễ dàng gì thừa dịp lúc Chu Khởi, mẹ Chu và dì nhỏ tranh chấp quyết liệt, chuồn êm đến bên này.
Cô ta không biết thân phận của Hứa Nùng, cũng không biết cô và Chu Khởi đã lĩnh giấy chứng nhận vợ chồng, vẫn tưởng rằng Hứa Nùng chỉ là bạn gái mới của Chu Khởi mà thôi, không có danh phận gì.
Cho nên lúc này nhìn Hứa Nùng, mang theo cao ngạo cùng khinh miệt của người đến trước.
"Đừng tưởng rằng hiện tại Chu ca ca thích cô, cô liền có thể muốn làm gì thì làm. Cô hẳn không biết đi? Hắn trước đây nghe lời dì nhỏ hắn nhất, lần này nếu dì nhỏ không đồng ý, các người không có khả năng ở cùng một chỗ! Cô ít mơ mộng làm Thiếu phu nhân nhà giàu đi!"
Hứa Nùng xem nhẹ câu nói kế tiếp của cô ta, chỉ nắm chắc một ít trọng điểm phía trước.
"Chu Khởi nghe lời dì nhỏ của hắn nhất?"
Cố Thiến Thiến vừa nghe cái này, liền cảm thấy Hứa Nùng là đang sợ hãi, vì thế càng thêm đắc ý.
"Đúng vậy, con trai của dì nhỏ trước kia đi theo Chu ca ca đua xe, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng không có quan hệ gì với Chu ca ca, nhưng hắn lại vẫn cảm thấy áy náy, vẫn luôn bồi thường dì nhỏ. Mà hôm nay, dì nhỏ đưa tôi tới đây, cũng là hy vọng tôi có thể ở cùng một chỗ với Chu ca ca. Bất kể từ thời gian quen biết, hay là nhìn từ phương diện khác, tôi đều mạnh hơn cô nhiều. Cô nếu như vẫn luôn tiếp tục dây dưa, chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ!"
Cố Thiến Thiến có chút khinh miệt trợn mắt nhìn Hứa Nùng, "Kẻ thứ ba chính là muốn gặp báo ứng, cô còn trẻ, không thể nghĩ không thông như vậy đi!"
Hứa Nùng nghe được nội dung mà bản thân muốn nghe, trong đầu ngược lại ổn định một chút.
Cô chậm rãi uống thêm một ngụm trà nóng, sau đó đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Cố Thiến Thiến.
"Cô nói cái khác tôi đều đồng ý, nhưng là chỉ có một điểm, cô hẳn là vẫn chưa biết đi?"
Giọng điệu của Hứa Nùng rất bình tĩnh, giống như căn bản không để người phụ nữ này vào mắt.
"Tôi và Chu Khởi đã sớm lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, từ góc độ pháp luật mà nói, người muốn chen chân vào giữa chúng tôi, mới có thể tính là kẻ thứ ba."
Nói đến đây, trên mặt Hứa Nùng có chút ý cười.
"Cô vừa rồi nói không sai, làm kẻ thứ ba quả thật sẽ gặp báo ứng. Cô còn trẻ, sẽ không nghĩ quẩn đi?"
/80
|