Editor: Mây.
Beta: Jen.
Kim Thị Thị vốn tưởng rằng Tiêu Cận sẽ đặt một nhà hàng gần trường học, không ngờ anh lại hạ quyết tâm muốn ăn ở nhà ăn trường học.
Hai người hẹn gặp nhau lúc 12 giờ trưa tại nhà ăn số 1. Kim Thị Thị đến trước hơn mười phút, gọi một vài món ăn đặc trưng trong nhà ăn.
Cô tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, vừa chụp ảnh gửi cho Tiêu Cận, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người.
“Thị Thị, đã lâu không gặp!” Văn Mục mặc một chiếc áo len màu đen, trên đầu là một cái mũ dệt kim màu trắng, cười vô cùng tươi tắn.
Kim Thị Thị nhìn thấy anh ta, đột nhiên đứng dậy từ ghế.
Nói thật, Văn Mục là người mà cô không muốn gặp nhất ở trường số hai thì không có người số một. Lúc trước bị anh ta tỏ tình nên vẫn xấu hổ, còn bởi vì cô đã náo loạn rất lâu với Tiêu Cận đến mức cảm thấy không thoải mái. Hiện tại quan hệ của hai người vừa mới hòa hoãn một chút, nếu như bị Tiêu Cận nhìn thấy bọn họ còn dây dưa không rõ, cho dù cô có một vạn cái miệng cũng không giải thích được.
Văn Mục giống như không có việc gì, nghiêng đầu cười hỏi: “Làm sao vậy? Thấy tôi mà như gặp phải quỷ vậy. ”
Khóe môi Kim Thị Thị giật giật, hiện tại cô càng tình nguyện nhìn thấy quỷ hơn nha!
Văn Mục thấy được sự phiền não trong ánh mắt cô, lại quan sát bàn ăn một chút, nụ cười nhạt đi, “Cậu, có hẹn với ai sao?”
Anh còn chưa dứt lời, phía sau có một giọng nam điềm đạm vang lên: “Thế nào, muốn hẹn với cô ấy?”
Tiêu Cận đi về phía này, anh mặc một chiếc áo khoác len màu xanh, bên trong là áo sơ mi trắng phối hợp với quần âu, thành thục giỏi giang. Ngược lại, Văn Mục lại có vẻ ngây ngô hơn rất nhiều.
Kim Thị Thị nghe thấy giọng nói của Tiêu Cận thì trợn tròn hai mắt. Cô vô cùng ảo não, sớm biết vậy đổi một chỗ khác là tốt rồi. Thật vất vả mối quan hệ mới hòa hoãn một chút thì lần này chắc chắn còn tồi tệ hơn.
Tiêu Cận cười cười đi tới, thân mật xoa đỉnh đầu Kim Thị Thị, “Đợi bao lâu rồi? Em có đói không?” Anh đưa một cái hộp trong tay qua, “Anh để An Trình đi, mua một phần bạch tuộc em thích, tranh thủ ăn khi còn đang nóng!”
Kim Thị Thị kinh ngạc nhìn về phía anh, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Văn Mục đối diện cũng sửng sốt. Anh từng gặp Tiêu Cận ở hội chợ việc làm của trường, nhưng hiện tại xem ra quan hệ giữa anh và Kim Thị Thị hiển nhiên là không tầm thường. Nhưng anh ta chưa bao giờ nghe nói Kim Thị Thị có bạn trai. Có lẽ, nói không chừng Tiêu Cận là anh trai của cô. Điều này cũng có thể giải thích tại sao Kim Thị Thị nắm giữ cổ phần của Tiêu thị.
Mặc dù bị từ chối, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Văn Mục ho nhẹ một tiếng, “Thị Thị, vị này là?”
Không đợi Kim Thị Thị trả lời, Tiêu Cận liền lạnh nhạt mở miệng: “Tôi là vị hôn phu của cô ấy.”
Văn Mục như bị sét đánh, anh ta có thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Kim Thị Thị thế mà đã đính hôn! Mà Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị giàu có, tuấn lãng trước mắt này lại chính là vị hôn phu của cô.
Anh ta đã đưa ra nhiều giả thiết trước khi quyết định theo đuổi Kim Thị Thị. Kể cả khi có đối thủ cạnh tranh thì anh ta cũng không sợ, anh ta tự nhận điều kiện bản thân rất tốt, vô luận là đối thủ như thế nào cũng sẽ bị anh ta đánh bại. Nếu như không phải nhất định phải có được Kim Thị Thị, anh ta cũng sẽ không dễ dàng tỏ tình.
Nhưng bây giờ, từ nhan sắc tới lai lịch và gia thế bối cảnh, các phương diện anh ta đều bị nghiền ép, khuôn mặt Văn Mục đỏ lên, anh ta luôn giỏi ăn nói nhưng bây giờ lại hơi cứng họng.
Tiêu Cận nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngây ngốc, ôn hòa nói: “Cậu là Văn Mục đúng không? Thị Thị đã từng nhắc đến cậu ở nhà và nói rằng cậu đã rất để ý đến cô ấy.” Anh cười nhẹ nói: “Sau này nếu ở trường học có người theo đuổi Thị Thị, còn phải phiền cậu giúp đỡ một chút nhé.”
Mặt Văn Mục càng đỏ hơn, anh ta cúi đầu, khóe miệng giật giật nói: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Sau khi Văn Mục rời đi, Kim Thị Thị chớp mắt lo lắng nhìn Tiêu Cận.
Tiêu Cận bị cô nhìn chằm chằm thì không được tự nhiên, cười đưa tay che mắt cô lại, cảm giác khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được kéo gần hơn.
Kim Thị Thị mím môi hỏi: “Anh… Không tức giận?”
Tiêu Cận bật cười, kề sát vào cô hỏi: “Trong mắt em, lòng dạ anh luôn hẹp hòi như vậy sao?”
Kim Thị Thị bĩu môi không nói gì.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tiêu Cận ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Thị Thị, anh không vui không phải bởi vì có người theo đuổi em, mà là bởi vì em giấu diếm anh, em có hiểu không?”
“Em biết rồi,” Kim Thị Thị gật đầu. Ánh mắt cô vừa chuyển, lấy điện thoại di động ra vào danh bạ, ngón tay vừa vẽ vừa nói: “Những thứ này, những thứ này, còn có những thứ này, đều là người theo đuổi em…”
Ánh mắt Tiêu Cận khựng lại, há miệng, lắp bắp một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Đột nhiên Kim Thị Thị cười rộ lên, “Em trêu anh đó, còn nói anh không tức giận!”
Cô gái nhỏ này thậm chí còn trêu chọc anh! Tiêu Cận vừa tức giận vừa buồn cười, giơ tay nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái.
Kim Thị Thị cũng không tức giận, cười khanh khách.
Tiêu Cận nuông chiều mà thở dài, xoa mi tâm nói: “Thị Thị, anh và Diệp Thịnh Phàm kia thật sự không có quan hệ gì, nếu em không thích, anh có thể đổi số điện thoại khác.”
Kim Thị Thị im lặng một lát, lắc đầu: “Nếu anh muốn liên lạc với cô ấy, dù có đổi số cũng vô dụng.”
Tiêu Cận muốn nói gì đó, lại thấy cô cong mắt nói: “Nhưng mà, em tạm thời tin tưởng anh.”
Tiêu Cận chậm rãi thở ra một hơi, dịu dàng cười rộ lên.
“Sắp Tết rồi, không biết dì bố trí nhà như thế nào, nếu không….. Mấy ngày nay em về nhà ở đi.” Anh nói.
Kim Thị Thị ngậm ống hút uống một ngụm nước, đỏ tai nhẹ nhàng đáp “Ừm”.
Hai người trò chuyện được một lúc liền bắt đầu ăn cơm, trong trường học có không ít người biết Kim Thị Thị, ngoại hình của Tiêu Cận càng hấp dẫn người khác. Các bạn học đi ngang qua đều nhao nhao nhìn về phía này. Tiêu Cận càng ân cần gắp thức ăn cho cô hơn.
Mắt Kim Thi Thị cong cong, rốt cuộc cũng biết vì sao anh nhất định phải chọn ăn cơm ở nhà ăn.
Sau khi ăn xong, Tiêu Cận đưa Kim Thị Thị đến dưới ký túc xá mới rời đi. Trong xe, An Trình nhét một miếng hamburger cuối cùng, “Tổng giám đốc Tiêu, anh đã trở lại, buổi chiều sẽ bắt đầu ngay lập tức, chúng ta còn hơn nửa tiếng nữa để lái xe đi!”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tiêu Cận nhìn bản báo cáo, “Vừa vặn có thể bắt kịp, đi thôi.”
Chiều cùng ngày, Kim Thị Thị thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển ra khỏi số 1 đường Trung Sơn.
Tiêu Quân Trạch điều hai người giúp việc hỗ trợ, ông ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau nói: “Thị Thị, có phải A Cận chọc cháu tức giận rồi không?”
Từ khi Tiêu Cận bảo ông giúp đỡ gọi điện thoại cho Kim Thị Thị, ông cụ liền phát hiện có điều không đúng, hơn nữa lần trước hai người đến nhà ăn cơm nhưng bộ dáng lại không được tự nhiên kia, Tiêu Quân Trạch lập tức đoán được nguyên nhân.
Kim Thị Thị dừng một chút, không tự nhiên cười rộ lên, “Ông nội, chúng cháu rất tốt, ông đừng lo lắng nha.”
Tiêu Quân Trạch khoát tay áo, “Nào có vợ chồng nào không cãi nhau, ông không lo lắng. Đứa nhỏ A Cận ông hiểu, từ nhỏ đã không có bố mẹ, căn bản không biết làm thế nào để yêu người khác. Thị Thị à, nếu nó lại để cho cháu chịu tủi thân thì đến tìm ông nội, ông làm chủ cho cháu.”
Kim Thị Thị cười đồng ý.
Tiêu Quân Trạch nhẹ nhàng thở dài, nói: “Thật ra A Cận vẫn luôn sống rất khổ sở, từ sau khi bố mẹ nó đi, nó không coi mình là một đứa con nít nữa. Lúc đó nó mới năm sáu tuổi, A Dực và Tử Ngang không ít lần bắt nạt nó. Cháu xem vết sẹo trên xương cổ tay trái của nó đi, chính là bọn chúng vạch đấy. Tâm tư của ông lúc đó phần lớn đều đặt ở tập đoàn, đối với A Cận dù có chăm sóc cũng lực bất tòng tâm. Cho nên Thị Thị à, ông nội muốn nhờ cháu chăm sóc A Cận nhiều hơn, đừng nhìn thấy bộ dạng bên ngoài của nó đao thương bất nhập, nhưng thật ra trong lòng nó là một đứa trẻ rất dịu dàng.”
Thì ra vết thương trên xương cổ tay anh là do Tiêu Dực và Tiêu Tử Ngang gây ra, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua. Bỗng nhiên Kim Thị Thị cảm thấy chóp mũi chua xót, cực kỳ đau lòng. Cô nhẹ nhàng gật đầu, “Ông nội, ông yên tâm đi ạ.”
Mấy ngày kế tiếp, Dung Thành có một trận tuyết nhỏ, không khí trở nên lạnh thấu xương. Sau trận tuyết đầu mùa sẽ sớm được ăn mừng năm mới.
Buổi chiều hôm đó, Kim Thị Thị nhận được điện thoại của Kim Thục Đường, giọng nói của cô út vẫn dịu dàng như trước, “Thị Thị, chúc mừng năm mới nha! Cháu có nhớ cô không?”
Kim Thị Thị ôm điện thoại di động ngồi xuống trước cửa sổ, cô rót cho mình một ly trà, xuyên qua hơi nóng của ly trà lượn lờ như sương mù mà nhìn hàng cây ngoài cửa sổ, chúng nó có dính một chút bông tuyết còn chưa tan.
“Cháu rất nhớ cô đó cô nhỏ, khi nào cô có thể trở về?” Cô hỏi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kim Thục Đường cười rộ lên, nói gần đây học hành khá bận rộn, chắc là phải Giáng sinh năm sau mới có thể trở về. Cô ấy đã gửi quà năm mới cho gia đình và nhờ Kim Thị Thị nhận.
Kim Thục Đường lại nói về cuộc sống trong trường học, trong giọng nói có thể nghe ra cô ấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Đột nhiên Kim Thị Thị nhớ tới cái gì đó hỏi: “Đúng rồi cô nhỏ, Ronnie kia có nấu cơm cho cô đúng giờ không?”
Cô đã trả tiền cho anh ta trong suốt cả năm.
Kim Thục Đường: “Có, tay nghề của anh ta thật sự rất tốt. Hơn nữa, Ronnie rất nổi tiếng trong trường học của cô, anh ta đã mở một vài buổi triển lãm tranh, rất nổi tiếng ở địa phương. Người ta nói rằng bố mẹ của anh ta cũng là một nghệ sĩ khá nổi tiếng.” Kim Thục Đường cười rộ lên, “Nếu như bị con gái trường biết anh ta làm đầu bếp cho cô, không biết có bao nhiêu người muốn tới ám sát cô đây!”
Kim Thị Thị cũng cười theo, “Oa, anh ta lợi hại như vậy sao? Vậy thì chúng ta thật sự là nhặt được kho báu rồi!”
Kim Thục Đường dừng lại một lát, nói: “Thị Thị, hôm qua Ronnie đã tỏ tình với cô, cô… Cô muốn thử.”
Kim Thị Thị sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười rộ lên, “Đây là chuyện tốt nha cô nhỏ, nhưng mà… Chú Bắc Duyên thì sao?”
Kim Thục Đường: “Anh ấy thuê một phòng gần trường của cô, hình như chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu liên quan đến văn hóa Trung Quốc và nước ngoài, gần đây đang thu thập thông tin.”
Kim Thị Thị nói: “Cháu không hỏi chú ấy đang làm gì. Ý cháu là, nếu chú Bắc Duyên không thích cô thì làm sao có thể đuổi theo cô xa như vậy. Chú ấy cũng rất si tình, hai người, thật sự không có khả năng sao?”
Bên kia không đáp lại, một lúc lâu sau Kim Thục Đường mới nói: “Cô sẽ không bởi vì anh ấy đuổi theo đến nơi này liền ở cùng một chỗ với anh ấy. Có lẽ là anh ấy có bộ lọc thời thơ ấu với cô, vì vậy anh ấy không muốn từ bỏ. Nhưng cô đã buông xuống, tất cả chúng ta đều là người lớn, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới. ”
Kim Thị Thị có chút tiếc nuối thở dài, lại chân thành vui mừng vì cô nhỏ, “Cháu ủng hộ cô! Chó săn nhỏ vừa có nhan sắc siêu cao vừa là nghệ sĩ biết nấu ăn, rất xứng đáng để tiến tới!”
Kim Thục Đường nhịn không được mà cười rộ lên, hai người cô một câu cháu một câu vẫn nói đến rất muộn.
Bông tuyết ngoài cửa sổ bị gió thổi rơi xuống, lộ ra màu xanh lá cây nhạt trên cành cây.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Một năm mới sắp bắt đầu, mong thế giới xinh đẹp này may mắn và khỏe mạnh, tất cả mọi thứ thuận theo ý muốn! Kim Thị Thị nghĩ.
Beta: Jen.
Kim Thị Thị vốn tưởng rằng Tiêu Cận sẽ đặt một nhà hàng gần trường học, không ngờ anh lại hạ quyết tâm muốn ăn ở nhà ăn trường học.
Hai người hẹn gặp nhau lúc 12 giờ trưa tại nhà ăn số 1. Kim Thị Thị đến trước hơn mười phút, gọi một vài món ăn đặc trưng trong nhà ăn.
Cô tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, vừa chụp ảnh gửi cho Tiêu Cận, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người.
“Thị Thị, đã lâu không gặp!” Văn Mục mặc một chiếc áo len màu đen, trên đầu là một cái mũ dệt kim màu trắng, cười vô cùng tươi tắn.
Kim Thị Thị nhìn thấy anh ta, đột nhiên đứng dậy từ ghế.
Nói thật, Văn Mục là người mà cô không muốn gặp nhất ở trường số hai thì không có người số một. Lúc trước bị anh ta tỏ tình nên vẫn xấu hổ, còn bởi vì cô đã náo loạn rất lâu với Tiêu Cận đến mức cảm thấy không thoải mái. Hiện tại quan hệ của hai người vừa mới hòa hoãn một chút, nếu như bị Tiêu Cận nhìn thấy bọn họ còn dây dưa không rõ, cho dù cô có một vạn cái miệng cũng không giải thích được.
Văn Mục giống như không có việc gì, nghiêng đầu cười hỏi: “Làm sao vậy? Thấy tôi mà như gặp phải quỷ vậy. ”
Khóe môi Kim Thị Thị giật giật, hiện tại cô càng tình nguyện nhìn thấy quỷ hơn nha!
Văn Mục thấy được sự phiền não trong ánh mắt cô, lại quan sát bàn ăn một chút, nụ cười nhạt đi, “Cậu, có hẹn với ai sao?”
Anh còn chưa dứt lời, phía sau có một giọng nam điềm đạm vang lên: “Thế nào, muốn hẹn với cô ấy?”
Tiêu Cận đi về phía này, anh mặc một chiếc áo khoác len màu xanh, bên trong là áo sơ mi trắng phối hợp với quần âu, thành thục giỏi giang. Ngược lại, Văn Mục lại có vẻ ngây ngô hơn rất nhiều.
Kim Thị Thị nghe thấy giọng nói của Tiêu Cận thì trợn tròn hai mắt. Cô vô cùng ảo não, sớm biết vậy đổi một chỗ khác là tốt rồi. Thật vất vả mối quan hệ mới hòa hoãn một chút thì lần này chắc chắn còn tồi tệ hơn.
Tiêu Cận cười cười đi tới, thân mật xoa đỉnh đầu Kim Thị Thị, “Đợi bao lâu rồi? Em có đói không?” Anh đưa một cái hộp trong tay qua, “Anh để An Trình đi, mua một phần bạch tuộc em thích, tranh thủ ăn khi còn đang nóng!”
Kim Thị Thị kinh ngạc nhìn về phía anh, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Văn Mục đối diện cũng sửng sốt. Anh từng gặp Tiêu Cận ở hội chợ việc làm của trường, nhưng hiện tại xem ra quan hệ giữa anh và Kim Thị Thị hiển nhiên là không tầm thường. Nhưng anh ta chưa bao giờ nghe nói Kim Thị Thị có bạn trai. Có lẽ, nói không chừng Tiêu Cận là anh trai của cô. Điều này cũng có thể giải thích tại sao Kim Thị Thị nắm giữ cổ phần của Tiêu thị.
Mặc dù bị từ chối, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Văn Mục ho nhẹ một tiếng, “Thị Thị, vị này là?”
Không đợi Kim Thị Thị trả lời, Tiêu Cận liền lạnh nhạt mở miệng: “Tôi là vị hôn phu của cô ấy.”
Văn Mục như bị sét đánh, anh ta có thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Kim Thị Thị thế mà đã đính hôn! Mà Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị giàu có, tuấn lãng trước mắt này lại chính là vị hôn phu của cô.
Anh ta đã đưa ra nhiều giả thiết trước khi quyết định theo đuổi Kim Thị Thị. Kể cả khi có đối thủ cạnh tranh thì anh ta cũng không sợ, anh ta tự nhận điều kiện bản thân rất tốt, vô luận là đối thủ như thế nào cũng sẽ bị anh ta đánh bại. Nếu như không phải nhất định phải có được Kim Thị Thị, anh ta cũng sẽ không dễ dàng tỏ tình.
Nhưng bây giờ, từ nhan sắc tới lai lịch và gia thế bối cảnh, các phương diện anh ta đều bị nghiền ép, khuôn mặt Văn Mục đỏ lên, anh ta luôn giỏi ăn nói nhưng bây giờ lại hơi cứng họng.
Tiêu Cận nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngây ngốc, ôn hòa nói: “Cậu là Văn Mục đúng không? Thị Thị đã từng nhắc đến cậu ở nhà và nói rằng cậu đã rất để ý đến cô ấy.” Anh cười nhẹ nói: “Sau này nếu ở trường học có người theo đuổi Thị Thị, còn phải phiền cậu giúp đỡ một chút nhé.”
Mặt Văn Mục càng đỏ hơn, anh ta cúi đầu, khóe miệng giật giật nói: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Sau khi Văn Mục rời đi, Kim Thị Thị chớp mắt lo lắng nhìn Tiêu Cận.
Tiêu Cận bị cô nhìn chằm chằm thì không được tự nhiên, cười đưa tay che mắt cô lại, cảm giác khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được kéo gần hơn.
Kim Thị Thị mím môi hỏi: “Anh… Không tức giận?”
Tiêu Cận bật cười, kề sát vào cô hỏi: “Trong mắt em, lòng dạ anh luôn hẹp hòi như vậy sao?”
Kim Thị Thị bĩu môi không nói gì.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tiêu Cận ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Thị Thị, anh không vui không phải bởi vì có người theo đuổi em, mà là bởi vì em giấu diếm anh, em có hiểu không?”
“Em biết rồi,” Kim Thị Thị gật đầu. Ánh mắt cô vừa chuyển, lấy điện thoại di động ra vào danh bạ, ngón tay vừa vẽ vừa nói: “Những thứ này, những thứ này, còn có những thứ này, đều là người theo đuổi em…”
Ánh mắt Tiêu Cận khựng lại, há miệng, lắp bắp một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Đột nhiên Kim Thị Thị cười rộ lên, “Em trêu anh đó, còn nói anh không tức giận!”
Cô gái nhỏ này thậm chí còn trêu chọc anh! Tiêu Cận vừa tức giận vừa buồn cười, giơ tay nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái.
Kim Thị Thị cũng không tức giận, cười khanh khách.
Tiêu Cận nuông chiều mà thở dài, xoa mi tâm nói: “Thị Thị, anh và Diệp Thịnh Phàm kia thật sự không có quan hệ gì, nếu em không thích, anh có thể đổi số điện thoại khác.”
Kim Thị Thị im lặng một lát, lắc đầu: “Nếu anh muốn liên lạc với cô ấy, dù có đổi số cũng vô dụng.”
Tiêu Cận muốn nói gì đó, lại thấy cô cong mắt nói: “Nhưng mà, em tạm thời tin tưởng anh.”
Tiêu Cận chậm rãi thở ra một hơi, dịu dàng cười rộ lên.
“Sắp Tết rồi, không biết dì bố trí nhà như thế nào, nếu không….. Mấy ngày nay em về nhà ở đi.” Anh nói.
Kim Thị Thị ngậm ống hút uống một ngụm nước, đỏ tai nhẹ nhàng đáp “Ừm”.
Hai người trò chuyện được một lúc liền bắt đầu ăn cơm, trong trường học có không ít người biết Kim Thị Thị, ngoại hình của Tiêu Cận càng hấp dẫn người khác. Các bạn học đi ngang qua đều nhao nhao nhìn về phía này. Tiêu Cận càng ân cần gắp thức ăn cho cô hơn.
Mắt Kim Thi Thị cong cong, rốt cuộc cũng biết vì sao anh nhất định phải chọn ăn cơm ở nhà ăn.
Sau khi ăn xong, Tiêu Cận đưa Kim Thị Thị đến dưới ký túc xá mới rời đi. Trong xe, An Trình nhét một miếng hamburger cuối cùng, “Tổng giám đốc Tiêu, anh đã trở lại, buổi chiều sẽ bắt đầu ngay lập tức, chúng ta còn hơn nửa tiếng nữa để lái xe đi!”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tiêu Cận nhìn bản báo cáo, “Vừa vặn có thể bắt kịp, đi thôi.”
Chiều cùng ngày, Kim Thị Thị thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển ra khỏi số 1 đường Trung Sơn.
Tiêu Quân Trạch điều hai người giúp việc hỗ trợ, ông ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau nói: “Thị Thị, có phải A Cận chọc cháu tức giận rồi không?”
Từ khi Tiêu Cận bảo ông giúp đỡ gọi điện thoại cho Kim Thị Thị, ông cụ liền phát hiện có điều không đúng, hơn nữa lần trước hai người đến nhà ăn cơm nhưng bộ dáng lại không được tự nhiên kia, Tiêu Quân Trạch lập tức đoán được nguyên nhân.
Kim Thị Thị dừng một chút, không tự nhiên cười rộ lên, “Ông nội, chúng cháu rất tốt, ông đừng lo lắng nha.”
Tiêu Quân Trạch khoát tay áo, “Nào có vợ chồng nào không cãi nhau, ông không lo lắng. Đứa nhỏ A Cận ông hiểu, từ nhỏ đã không có bố mẹ, căn bản không biết làm thế nào để yêu người khác. Thị Thị à, nếu nó lại để cho cháu chịu tủi thân thì đến tìm ông nội, ông làm chủ cho cháu.”
Kim Thị Thị cười đồng ý.
Tiêu Quân Trạch nhẹ nhàng thở dài, nói: “Thật ra A Cận vẫn luôn sống rất khổ sở, từ sau khi bố mẹ nó đi, nó không coi mình là một đứa con nít nữa. Lúc đó nó mới năm sáu tuổi, A Dực và Tử Ngang không ít lần bắt nạt nó. Cháu xem vết sẹo trên xương cổ tay trái của nó đi, chính là bọn chúng vạch đấy. Tâm tư của ông lúc đó phần lớn đều đặt ở tập đoàn, đối với A Cận dù có chăm sóc cũng lực bất tòng tâm. Cho nên Thị Thị à, ông nội muốn nhờ cháu chăm sóc A Cận nhiều hơn, đừng nhìn thấy bộ dạng bên ngoài của nó đao thương bất nhập, nhưng thật ra trong lòng nó là một đứa trẻ rất dịu dàng.”
Thì ra vết thương trên xương cổ tay anh là do Tiêu Dực và Tiêu Tử Ngang gây ra, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua. Bỗng nhiên Kim Thị Thị cảm thấy chóp mũi chua xót, cực kỳ đau lòng. Cô nhẹ nhàng gật đầu, “Ông nội, ông yên tâm đi ạ.”
Mấy ngày kế tiếp, Dung Thành có một trận tuyết nhỏ, không khí trở nên lạnh thấu xương. Sau trận tuyết đầu mùa sẽ sớm được ăn mừng năm mới.
Buổi chiều hôm đó, Kim Thị Thị nhận được điện thoại của Kim Thục Đường, giọng nói của cô út vẫn dịu dàng như trước, “Thị Thị, chúc mừng năm mới nha! Cháu có nhớ cô không?”
Kim Thị Thị ôm điện thoại di động ngồi xuống trước cửa sổ, cô rót cho mình một ly trà, xuyên qua hơi nóng của ly trà lượn lờ như sương mù mà nhìn hàng cây ngoài cửa sổ, chúng nó có dính một chút bông tuyết còn chưa tan.
“Cháu rất nhớ cô đó cô nhỏ, khi nào cô có thể trở về?” Cô hỏi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kim Thục Đường cười rộ lên, nói gần đây học hành khá bận rộn, chắc là phải Giáng sinh năm sau mới có thể trở về. Cô ấy đã gửi quà năm mới cho gia đình và nhờ Kim Thị Thị nhận.
Kim Thục Đường lại nói về cuộc sống trong trường học, trong giọng nói có thể nghe ra cô ấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Đột nhiên Kim Thị Thị nhớ tới cái gì đó hỏi: “Đúng rồi cô nhỏ, Ronnie kia có nấu cơm cho cô đúng giờ không?”
Cô đã trả tiền cho anh ta trong suốt cả năm.
Kim Thục Đường: “Có, tay nghề của anh ta thật sự rất tốt. Hơn nữa, Ronnie rất nổi tiếng trong trường học của cô, anh ta đã mở một vài buổi triển lãm tranh, rất nổi tiếng ở địa phương. Người ta nói rằng bố mẹ của anh ta cũng là một nghệ sĩ khá nổi tiếng.” Kim Thục Đường cười rộ lên, “Nếu như bị con gái trường biết anh ta làm đầu bếp cho cô, không biết có bao nhiêu người muốn tới ám sát cô đây!”
Kim Thị Thị cũng cười theo, “Oa, anh ta lợi hại như vậy sao? Vậy thì chúng ta thật sự là nhặt được kho báu rồi!”
Kim Thục Đường dừng lại một lát, nói: “Thị Thị, hôm qua Ronnie đã tỏ tình với cô, cô… Cô muốn thử.”
Kim Thị Thị sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười rộ lên, “Đây là chuyện tốt nha cô nhỏ, nhưng mà… Chú Bắc Duyên thì sao?”
Kim Thục Đường: “Anh ấy thuê một phòng gần trường của cô, hình như chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu liên quan đến văn hóa Trung Quốc và nước ngoài, gần đây đang thu thập thông tin.”
Kim Thị Thị nói: “Cháu không hỏi chú ấy đang làm gì. Ý cháu là, nếu chú Bắc Duyên không thích cô thì làm sao có thể đuổi theo cô xa như vậy. Chú ấy cũng rất si tình, hai người, thật sự không có khả năng sao?”
Bên kia không đáp lại, một lúc lâu sau Kim Thục Đường mới nói: “Cô sẽ không bởi vì anh ấy đuổi theo đến nơi này liền ở cùng một chỗ với anh ấy. Có lẽ là anh ấy có bộ lọc thời thơ ấu với cô, vì vậy anh ấy không muốn từ bỏ. Nhưng cô đã buông xuống, tất cả chúng ta đều là người lớn, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới. ”
Kim Thị Thị có chút tiếc nuối thở dài, lại chân thành vui mừng vì cô nhỏ, “Cháu ủng hộ cô! Chó săn nhỏ vừa có nhan sắc siêu cao vừa là nghệ sĩ biết nấu ăn, rất xứng đáng để tiến tới!”
Kim Thục Đường nhịn không được mà cười rộ lên, hai người cô một câu cháu một câu vẫn nói đến rất muộn.
Bông tuyết ngoài cửa sổ bị gió thổi rơi xuống, lộ ra màu xanh lá cây nhạt trên cành cây.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Một năm mới sắp bắt đầu, mong thế giới xinh đẹp này may mắn và khỏe mạnh, tất cả mọi thứ thuận theo ý muốn! Kim Thị Thị nghĩ.
/52
|