Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
Beta: Jen.
Kim thị lập nghiệp từ việc làm bất động sản, ông nội Kim Thị Thị từng là một thương nhân danh tiếng hiển hách. Ông nội Kim cũng từng lọt vào danh sách nhân vật có danh tiếng tốt trong giới ở Dung Thành.
Nhưng mấy năm nay nhiều người sôi nổi lập nghiệp, kỹ thuật tinh vi, không ít người biết cách thích nghi và đổi mới.
Thời gian trôi qua, nhãn hiệu bất động sản lâu đời này như món bánh kem thơm ngon, giờ bị chia cắt chẳng còn được bao nhiêu.
Từ ngoài nhìn vào Kim thị vẫn là đại gia tộc đẹp đẽ quý giá của Dung Thành, nội bộ lại tràn ngập nguy cơ.
Ông nội Kim có ba người con, ba Kim – Kim Trọng Hiền đứng hàng thứ hai. Phía trên còn có anh trai Kim Bá Nguyên, dưới có em gái là Kim Thục Đường.
Kim Tư Thần là con trai của bác cả Kim Bá Nguyên, cũng là cháu trai duy nhất ở Kim thị. Mấy năm nay vẫn luôn làm việc ở Kim thị, cố gắng kiên trì, không cao ngạo không nóng nảy, là người nối nghiệp mà ông nội Kim đã chọn.
Tin Tiêu Cận về nước tiếp quản tập đoàn đã sớm bị lan truyền khắp Dung Thành. Bao nhiêu người nghĩ cách để tiếp cận anh, đều ảo tưởng ở trong giới thương nhân của Dung Thành được chia ít nước canh.
Trong lòng Kim Tư Thần luôn hướng về xí nghiệp của gia tộc, cho nên cũng không ngoại lệ. Dù không lấy được cái gì nhưng tạo ra mối quan hệ tốt với Tiêu thị chỉ có lợi, không có hại.
Kim Tư Thần lễ phép hỏi thăm: “Tỏng giám đốc Tiêu đi một mình à? Có muốn ngồi cùng chúng tôi không?”
Tiêu Cận nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Trình cách đó không xa, mỉm cười: “Được thôi.” Dứt lời, anh kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Kim Thị Thị lặng lẽ nhìn anh dưới vành nón.
Không ngờ sau bao nhiêu năm cô còn có thể ngồi ăn cơm cùng Tiêu Tiêu.
Tâm trạng cô rất tốt, không bận tâm đến ánh mắt chế nhạo vừa nãy của Tiêu Cận, khoé miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ. Ai ngờ bị Tiêu Cận nhạy bén nhìn thấy.
Kim Tư Thần bảo người ta đưa cho Tiêu Cận một cái menu nữa. Hai người vừa gọi món vừa tán gẫu. Một lúc sau, điện thoại Kim Tư Thần vang lên, anh cười xin lỗi, ra bên ngoài nghe.
Trên bàn chỉ còn lại hai người Kim Thị Thị, tiếng cười của Tiêu Cận gây chú ý hơn bao giờ hết.
Kim Thị Thị không hiểu được suy nghĩ của anh nên hỏi: “Anh cười cái gì?”
Tiêu Cận lắc đầu, “Bọn Hàn Cao Vũ nói cô lớn nhà họ Kim vừa lạnh lùng vừa đoan trang,” Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi: “Thế nên, có phải em ăn phải nấm dại không?”
Ăn nấm dại, trúng độc nên biến thành người khác.
Kim Thị Thị nghẹn họng, mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục.
Ý cười ở đuôi mắt Tiêu Cận càng đậm hơn, anh dùng nắm tay che miệng, ho nhẹ một cái, “Xin lỗi, tôi đùa thôi.”
Chẳng có lý do gì cả, chỉ đơn giản là muốn trêu chọc cô ấy mà thôi.
Cô gái này hệt như một hạt giống nằm ngủ trong núi tuyết, khi phá vỡ được lớp băng tuyết bên ngoài, ngọn lửa ẩn sâu trong cơ thể sẽ nhảy ra.
Lúc thì cô tinh ranh, tràn đầy năng lượng, lúc thì lại gợi cảm, phô trương.
Tiêu Cận chưa bao giờ gặp một con người có hai bộ mặt hoàn toàn tương phản như vậy, anh hơi tò mò.
Kim Thị Thị tốt tính lắc đầu, hết cách rồi, ai bảo anh ấy là Tiêu Tiêu!
Anh ấy chắc chắn đã phải trải qua sự độc ác nào đó của cuộc đời mới trở nên như vậy. Nghĩ đến đây mà lòng cô đau như cắt. Cô định dò hỏi chuyện trước kia của anh, suy nghĩ mãi mới nói: “Anh còn nhớ Bình Thành không?”
“Bình Thành?” Tiêu Cận hoang mang hỏi.
Kim Thị Thị đang định giải thích thì điện thoại Tiêu Cận vang lên.
An Trình bị lãng quên ở một bên đói như quả bóng cao su bị xì hơi, nhắn tin hỏi Tiêu Cận xem anh ta có thể gọi đồ ăn không.
Tiêu Cận đáp lại rằng anh ta cứ ăn trước đi.
“Em nói Bình Thành cái gì?” Sau khi trả lời tin nhắn xong, Tiêu Cận hỏi.
Trùng hợp là Kim Tư Thần vừa từ ngoài về, Kim Thị Thị không muốn quá nhiều người biết chuyện lúc nhỏ nên lắc đầu: “Không có gì, em chỉ hỏi vớ vẩn thôi.”
Tiêu Cận nhướng mày, xem ra cô gái nhỏ này thật sự có ý với anh.
Không chỉ nhìn trộm anh rồi cười, mà còn vắt óc suy nghĩ đề tài nói chuyện.
Kim Tư Thần ngồi xuống, không lâu sau, hai người phục vụ khoác trên mình bộ đồng phục giống nhau, một trước một sau mang đồ ăn lên, “Cơm nấm gạch cua, mọi người từ từ thưởng thức.”
Kim Tư Thần đặt dĩa về hướng Kim Thị Thị, “Thị Thị, em nếm thử món này đi. Chắc là em sẽ thích đó.”
Kim Thị Thị nhìn từng cây nấm nhỏ vàng rực, chiếc đũa trong tay không tài nào gắp được.
**
Thứ sáu, Kim Thị Thị ở trong phòng ngủ vừa xem kịch vừa luyện nghe. Trên màn hình điện thoại hiện tên ba Kim Trọng Hiền gọi tới. Nụ cười của cô nhạt đi, hít sâu một hơi mới nhận.
Giọng nam bên kia mang theo sự xa cách và khách sáo: “Thị Thị, mai về nhà một lát đi. Ông nội gọi chúng ta về ăn tối.”
Trường học đã cho nghỉ hè nhưng cô không muốn về nhà nên nói với ba mẹ mình ở lại trường chờ tin thực tập. Kim Thị Thị cố gắng tìm đủ loại lý do, “Ba ba, ngày mai trường……”
Cô còn chưa nói hết đã bị Kim Trọng Hiền cướp lời: “Sao con ngày càng ngỗ nghịch thế? Đến ông nội cũng không mời được con sao?”
Kim Thị Thị nuốt xuống lời định nói, sự trầm mặc bỗng bao phủ giữa hai cha con.
Hình như Kim Trọng Hiền cảm thấy mình quá nặng lời, lại cứng đờ bổ sung: “Mẹ con nói muốn thấy con, nếu không có việc gì thì về thăm chút đi.”
Kim Thị Thị ngoan ngoãn đồng ý: “Con biết rồi, ngày mai con sẽ về.”
3 giờ chiều ngày hôm sau, Kim Thị Thị nghiêm túc trang điểm nhẹ, mặc một cái váy dài màu xám nhạt cùng đôi giày cao gót màu nude, đứng trước cái gương to đùng cẩn thận ngắm nghía. Sau khi cảm thấy mình đã trở nên nhã nhặn khéo léo mới ra cửa.
Trường Đại học Ngoại Ngữ và nhà Kim một nam một bắc, Kim Thị Thị mất gần một tiếng đi xe mới đến nơi.
Xe dừng bên ngoài khu biệt thự, cô nhờ bảo vệ cầm hộ rổ hoa quả nặng trĩu tiến vào nhà.
Người mở cửa chính là mẹ Kim – Thẩm Chi Nghi, đã 50 tuổi nhưng khí chất vẫn như ngày nào. Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, búi tóc ngay ngắn ở sau đầu. Thẩm Chi Nghi thấy Kim Thị Thị ở ngoài thì rất bất ngờ, “Thị Thị, sao không gọi điện thoại bảo tài xế đến đón con?”
Kim Thị Thị cười rất thục nữ, “Con quên mất, lần sau chắc chắn con sẽ gọi cho tài xế.”
Người trong nhà biết cô trở về, nhưng không ai đề cập đến tài xế để tiếp lời cô. Khóe miệng Kim Thị Thị cong cong, đi theo Thẩm Chi Nghi vào trong.
Sau khi Kim Trọng Hiền kết hôn cùng Thẩm Chi Nghi thì dọn tới đây ở. Một biệt thự đơn lập có bốn tầng, cả phía trước và phía sau đều có một vườn hoa lớn. Trần nhà ở sảnh chính cao tận 5m, cách trang trí độc đáo mang đậm phong cách Châu Âu.
Đã lâu không về, Kim Thị Thị cảm thấy nơi này ngày càng xa lạ. Đối với cô, ở đây còn không bằng ở phòng ngủ trong trường học, một thiên đường quen thuộc.
Trên sàn gỗ cứng màu nâu đậm trong phòng khách, em gái Kim Phi Phi đang chơi cùng ba con mèo Ragdoll, người giúp việc bên cạnh bê mâm trái cây cho cô bé. Kim Trọng Hiền cầm theo một cái đệm trong tay, thân thiết giục: “Mặt đất lạnh lắm, Phi Phi ngồi vào đệm này.”
Kim Thị Thị đặt rổ hoa quả xuống, nghiêm túc gọi một tiếng “Ba”, Kim Trọng Hiền gật gật đầu, “Về rồi à, chuẩn bị chút đi rồi chúng ta đến nhà ông.”
Kim Thị thị đồng ý.
Kim Phi Phi trên mặt đất đầu cũng không thèm ngẩng, tuỳ ý chào “Chị” một cái, vô cùng vui vẻ chơi với mèo.
Mũi Kim Thị Thị ngứa ngứa, cố nhịn cơn hắt xì xuống.
Thẩm Chi Nghi mỉm cười, nói: “Thị Thị bị dị ứng với lông mèo thì về phòng trước đi, khi nào đi mẹ sẽ bảo người lên gọi con.”
Kim Thị Thị mừng rỡ, tạm biệt ba người rồi vội quay về phòng mình.
Đúng 5 giờ chiều, một nhà bốn người xuất phát đi đến Thanh Giang ở ngoại ô phía Tây.
Đây là nhà cũ của họ Kim, là sản nghiệp cụ cố Kim Thị Thị lưu lại. Ngoại ô Thanh Giang chiếm diện tích hơn 2 nghìn mẫu. Bây giờ ông nội Kim sống cùng gia đình bác cả Kim Bá Nguyên ở đây.
Kim Tư Thần đứng chờ nhà chú hai ở cửa, nở nụ cười ấm áp với Kim Thị Thị đi cuối.
Anh trai là người quan tâm cô nhất trong nhà, cho dù cô chỉ đứng ở trong góc khuất. Trong khoảnh khắc, sự buồn bực vì phải về nhà chợt tan biến không ít.
Cả gia đình họ Kim đều có mặt, bao gồm cả cô nhỏ Kim Thục Đường thường xuyên ở bên ngoài. Ông nội Kim ngồi ở ghế chính, khuôn mặt luôn nghiêm túc cũng trở nên ôn hoà hơn.
Kim Trọng Hiền kính cẩn cúi mình chào, nhẹ nhàng hỏi: “Ba, ngài gọi chúng con về có việc gì sao?”
Tâm trạng ông nội Kim khá tốt, “Hôm nay gọi mấy đứa về vì việc của Thục Đường. Mấy hôm trước Quân Trạch đề nghị với ta, cho thằng tư nhà họ Tiêu là Tiêu Bắc Duyên kết hôn với Thục Đường. Ta rất hài lòng với thằng nhóc Bắc Duyên kia, hôm nay cả nhà họ sẽ đến đây để xem mặt.”
Thời nhà họ Kim vẫn còn thịnh vượng từng giúp đỡ nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu vẫn luôn nhớ tình cũ, muốn nhân cơ hội này để giúp nhà họ Kim thoát khỏi thế khó. Mà với tình huống hiện giờ, nhà họ Tiêu cực kì tự nguyện.
Ông nội Kim lớn tuổi mới có một cô con gái, yêu chiều hết mực, Kim Thục Đường năm nay mới 28 tuổi, tính cách thẳng thắn. Hôm đó khi ông nội Kim nhắc đến việc liên hôn với cô ấy, vậy mà cô ấy không có ý phản đối.
Kim Trọng Hiền và Thẩm Chi Nghi mừng ra mặt, ân cần hỏi han xem có thể giúp gì không.
Cơm tối được tổ chức tại phòng tiệc của nhà họ Kim. Đúng 7 giờ, xe của Nhà họ Tiêu dừng bên ngoài ngoại ô Thanh Giang.
Kim Mãn Tùng dẫn cả nhà đứng đợi ở ngoài.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa, một ông cụ chầm chậm bước ra.
Tiêu Quân Trạch đã bước qua tuổi 70 nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ. Mái tóc hoa râm, bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, cộng thêm đôi kính lão màu bạc càng uy nghiêm, trang trọng hơn.
Kim Mãn Tùng vội đi qua bắt tay: “Quân Trạch, chờ ông đã lâu.”
Tiêu Quân Trạch cười vang, hai người trẻ tuổi xuống từ phía bên kia xe. Tiêu Quân Trạch chỉ vào người lớn tuổi hơn rồi giới thiệu: “Đây là cậu cả nhà tôi Tiêu Đông Quyền,” Ông lại chỉ vào người trẻ hơn, nói: “Còn đây là thằng cháu nhỏ Tiêu Cận nhà tôi.”
Kim Mãn Tùng nhìn Tiêu Cận rồi cảm thán: “Đúng là người nối nghiệp mà ông chọn ra, A Cận có dáng vẻ của ông năm đó.”
Kim Thị Thị đứng ở cuối, híp mắt, phát hiện Tiêu Cận bên cạnh Tiêu Đông Quyền nghe thấy vậy thì vẻ mặt lạnh hẳn đi.
Kim Mãn Tùng dẫn đầu đi vào trong phòng tổ chức tiệc, mọi người nối đuôi theo, đồng loạt ngồi xuống.
Hai ông cụ ngồi ở vị trí chủ toạ, sau đó theo thứ tự là Tiêu Đông Quyền và Tiêu Cận.
Kim Thị Thị im lặng đi theo cuối cùng, đến lúc cô vào chỉ còn một vị trí bên cạnh Tiêu Cận.
Hai người liếc nhau, Tiêu Cận đánh giá quần áo cô từ trên xuống dưới, rồi cười dời tầm mắt đi.
Kim Mãn Tùng do dự mãi mới hỏi: “Quân Trạch, sao không thấy Bắc Duyên đến đây?”
Tiêu Quân Trạch và Tiêu Đông Quyền liếc nhau, Tiêu Đông Quyền khom người, kính trọng nói: “Chú Kim, công ty Bắc Duyên có việc gấp, nó ra ngoài một lúc rồi sẽ quay lại.”
Kim Mãn Tùng cười ngượng, nhưng điều chỉnh cảm xúc rất nhanh hỏi: “Chúng ta cứ gọi đồ ăn lên trước sao?”
Tiêu Quân Trạch gật đầu, “Không phải chờ nó, mọi người đều đói rồi, cứ ăn trước đi.”
Kim Mãn Tùng vẫy tay về phía đám người giúp việc, đoàn người theo thứ tự mang bát đĩa lên.
Kim Mãn Tùng nâng ly, mọi người cũng hùa theo.
Yến hội bắt đầu, Kim Thị Thị ngồi đoan trang, một lúc lâu sau mới gắp miếng cà tím xào ớt nhỏ trên bàn đưa vào miệng, nhai chậm nuốt kỹ.
Người bên cạnh duỗi cánh tay dài ra, múc một thìa món gì đó trên bàn rồi nhẹ nhàng đặt vào bát Kim Thị Thị.
Cô vừa cúi đầu đã thấy một bát nấm thập cẩm.
Nấm mật ong, nấm bào ngư, nấm cây trà, nấm trắng………
Sắc mặt Kim Thị Thị đột nhiên thay đổi.
Beta: Jen.
Kim thị lập nghiệp từ việc làm bất động sản, ông nội Kim Thị Thị từng là một thương nhân danh tiếng hiển hách. Ông nội Kim cũng từng lọt vào danh sách nhân vật có danh tiếng tốt trong giới ở Dung Thành.
Nhưng mấy năm nay nhiều người sôi nổi lập nghiệp, kỹ thuật tinh vi, không ít người biết cách thích nghi và đổi mới.
Thời gian trôi qua, nhãn hiệu bất động sản lâu đời này như món bánh kem thơm ngon, giờ bị chia cắt chẳng còn được bao nhiêu.
Từ ngoài nhìn vào Kim thị vẫn là đại gia tộc đẹp đẽ quý giá của Dung Thành, nội bộ lại tràn ngập nguy cơ.
Ông nội Kim có ba người con, ba Kim – Kim Trọng Hiền đứng hàng thứ hai. Phía trên còn có anh trai Kim Bá Nguyên, dưới có em gái là Kim Thục Đường.
Kim Tư Thần là con trai của bác cả Kim Bá Nguyên, cũng là cháu trai duy nhất ở Kim thị. Mấy năm nay vẫn luôn làm việc ở Kim thị, cố gắng kiên trì, không cao ngạo không nóng nảy, là người nối nghiệp mà ông nội Kim đã chọn.
Tin Tiêu Cận về nước tiếp quản tập đoàn đã sớm bị lan truyền khắp Dung Thành. Bao nhiêu người nghĩ cách để tiếp cận anh, đều ảo tưởng ở trong giới thương nhân của Dung Thành được chia ít nước canh.
Trong lòng Kim Tư Thần luôn hướng về xí nghiệp của gia tộc, cho nên cũng không ngoại lệ. Dù không lấy được cái gì nhưng tạo ra mối quan hệ tốt với Tiêu thị chỉ có lợi, không có hại.
Kim Tư Thần lễ phép hỏi thăm: “Tỏng giám đốc Tiêu đi một mình à? Có muốn ngồi cùng chúng tôi không?”
Tiêu Cận nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Trình cách đó không xa, mỉm cười: “Được thôi.” Dứt lời, anh kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Kim Thị Thị lặng lẽ nhìn anh dưới vành nón.
Không ngờ sau bao nhiêu năm cô còn có thể ngồi ăn cơm cùng Tiêu Tiêu.
Tâm trạng cô rất tốt, không bận tâm đến ánh mắt chế nhạo vừa nãy của Tiêu Cận, khoé miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ. Ai ngờ bị Tiêu Cận nhạy bén nhìn thấy.
Kim Tư Thần bảo người ta đưa cho Tiêu Cận một cái menu nữa. Hai người vừa gọi món vừa tán gẫu. Một lúc sau, điện thoại Kim Tư Thần vang lên, anh cười xin lỗi, ra bên ngoài nghe.
Trên bàn chỉ còn lại hai người Kim Thị Thị, tiếng cười của Tiêu Cận gây chú ý hơn bao giờ hết.
Kim Thị Thị không hiểu được suy nghĩ của anh nên hỏi: “Anh cười cái gì?”
Tiêu Cận lắc đầu, “Bọn Hàn Cao Vũ nói cô lớn nhà họ Kim vừa lạnh lùng vừa đoan trang,” Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi: “Thế nên, có phải em ăn phải nấm dại không?”
Ăn nấm dại, trúng độc nên biến thành người khác.
Kim Thị Thị nghẹn họng, mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục.
Ý cười ở đuôi mắt Tiêu Cận càng đậm hơn, anh dùng nắm tay che miệng, ho nhẹ một cái, “Xin lỗi, tôi đùa thôi.”
Chẳng có lý do gì cả, chỉ đơn giản là muốn trêu chọc cô ấy mà thôi.
Cô gái này hệt như một hạt giống nằm ngủ trong núi tuyết, khi phá vỡ được lớp băng tuyết bên ngoài, ngọn lửa ẩn sâu trong cơ thể sẽ nhảy ra.
Lúc thì cô tinh ranh, tràn đầy năng lượng, lúc thì lại gợi cảm, phô trương.
Tiêu Cận chưa bao giờ gặp một con người có hai bộ mặt hoàn toàn tương phản như vậy, anh hơi tò mò.
Kim Thị Thị tốt tính lắc đầu, hết cách rồi, ai bảo anh ấy là Tiêu Tiêu!
Anh ấy chắc chắn đã phải trải qua sự độc ác nào đó của cuộc đời mới trở nên như vậy. Nghĩ đến đây mà lòng cô đau như cắt. Cô định dò hỏi chuyện trước kia của anh, suy nghĩ mãi mới nói: “Anh còn nhớ Bình Thành không?”
“Bình Thành?” Tiêu Cận hoang mang hỏi.
Kim Thị Thị đang định giải thích thì điện thoại Tiêu Cận vang lên.
An Trình bị lãng quên ở một bên đói như quả bóng cao su bị xì hơi, nhắn tin hỏi Tiêu Cận xem anh ta có thể gọi đồ ăn không.
Tiêu Cận đáp lại rằng anh ta cứ ăn trước đi.
“Em nói Bình Thành cái gì?” Sau khi trả lời tin nhắn xong, Tiêu Cận hỏi.
Trùng hợp là Kim Tư Thần vừa từ ngoài về, Kim Thị Thị không muốn quá nhiều người biết chuyện lúc nhỏ nên lắc đầu: “Không có gì, em chỉ hỏi vớ vẩn thôi.”
Tiêu Cận nhướng mày, xem ra cô gái nhỏ này thật sự có ý với anh.
Không chỉ nhìn trộm anh rồi cười, mà còn vắt óc suy nghĩ đề tài nói chuyện.
Kim Tư Thần ngồi xuống, không lâu sau, hai người phục vụ khoác trên mình bộ đồng phục giống nhau, một trước một sau mang đồ ăn lên, “Cơm nấm gạch cua, mọi người từ từ thưởng thức.”
Kim Tư Thần đặt dĩa về hướng Kim Thị Thị, “Thị Thị, em nếm thử món này đi. Chắc là em sẽ thích đó.”
Kim Thị Thị nhìn từng cây nấm nhỏ vàng rực, chiếc đũa trong tay không tài nào gắp được.
**
Thứ sáu, Kim Thị Thị ở trong phòng ngủ vừa xem kịch vừa luyện nghe. Trên màn hình điện thoại hiện tên ba Kim Trọng Hiền gọi tới. Nụ cười của cô nhạt đi, hít sâu một hơi mới nhận.
Giọng nam bên kia mang theo sự xa cách và khách sáo: “Thị Thị, mai về nhà một lát đi. Ông nội gọi chúng ta về ăn tối.”
Trường học đã cho nghỉ hè nhưng cô không muốn về nhà nên nói với ba mẹ mình ở lại trường chờ tin thực tập. Kim Thị Thị cố gắng tìm đủ loại lý do, “Ba ba, ngày mai trường……”
Cô còn chưa nói hết đã bị Kim Trọng Hiền cướp lời: “Sao con ngày càng ngỗ nghịch thế? Đến ông nội cũng không mời được con sao?”
Kim Thị Thị nuốt xuống lời định nói, sự trầm mặc bỗng bao phủ giữa hai cha con.
Hình như Kim Trọng Hiền cảm thấy mình quá nặng lời, lại cứng đờ bổ sung: “Mẹ con nói muốn thấy con, nếu không có việc gì thì về thăm chút đi.”
Kim Thị Thị ngoan ngoãn đồng ý: “Con biết rồi, ngày mai con sẽ về.”
3 giờ chiều ngày hôm sau, Kim Thị Thị nghiêm túc trang điểm nhẹ, mặc một cái váy dài màu xám nhạt cùng đôi giày cao gót màu nude, đứng trước cái gương to đùng cẩn thận ngắm nghía. Sau khi cảm thấy mình đã trở nên nhã nhặn khéo léo mới ra cửa.
Trường Đại học Ngoại Ngữ và nhà Kim một nam một bắc, Kim Thị Thị mất gần một tiếng đi xe mới đến nơi.
Xe dừng bên ngoài khu biệt thự, cô nhờ bảo vệ cầm hộ rổ hoa quả nặng trĩu tiến vào nhà.
Người mở cửa chính là mẹ Kim – Thẩm Chi Nghi, đã 50 tuổi nhưng khí chất vẫn như ngày nào. Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, búi tóc ngay ngắn ở sau đầu. Thẩm Chi Nghi thấy Kim Thị Thị ở ngoài thì rất bất ngờ, “Thị Thị, sao không gọi điện thoại bảo tài xế đến đón con?”
Kim Thị Thị cười rất thục nữ, “Con quên mất, lần sau chắc chắn con sẽ gọi cho tài xế.”
Người trong nhà biết cô trở về, nhưng không ai đề cập đến tài xế để tiếp lời cô. Khóe miệng Kim Thị Thị cong cong, đi theo Thẩm Chi Nghi vào trong.
Sau khi Kim Trọng Hiền kết hôn cùng Thẩm Chi Nghi thì dọn tới đây ở. Một biệt thự đơn lập có bốn tầng, cả phía trước và phía sau đều có một vườn hoa lớn. Trần nhà ở sảnh chính cao tận 5m, cách trang trí độc đáo mang đậm phong cách Châu Âu.
Đã lâu không về, Kim Thị Thị cảm thấy nơi này ngày càng xa lạ. Đối với cô, ở đây còn không bằng ở phòng ngủ trong trường học, một thiên đường quen thuộc.
Trên sàn gỗ cứng màu nâu đậm trong phòng khách, em gái Kim Phi Phi đang chơi cùng ba con mèo Ragdoll, người giúp việc bên cạnh bê mâm trái cây cho cô bé. Kim Trọng Hiền cầm theo một cái đệm trong tay, thân thiết giục: “Mặt đất lạnh lắm, Phi Phi ngồi vào đệm này.”
Kim Thị Thị đặt rổ hoa quả xuống, nghiêm túc gọi một tiếng “Ba”, Kim Trọng Hiền gật gật đầu, “Về rồi à, chuẩn bị chút đi rồi chúng ta đến nhà ông.”
Kim Thị thị đồng ý.
Kim Phi Phi trên mặt đất đầu cũng không thèm ngẩng, tuỳ ý chào “Chị” một cái, vô cùng vui vẻ chơi với mèo.
Mũi Kim Thị Thị ngứa ngứa, cố nhịn cơn hắt xì xuống.
Thẩm Chi Nghi mỉm cười, nói: “Thị Thị bị dị ứng với lông mèo thì về phòng trước đi, khi nào đi mẹ sẽ bảo người lên gọi con.”
Kim Thị Thị mừng rỡ, tạm biệt ba người rồi vội quay về phòng mình.
Đúng 5 giờ chiều, một nhà bốn người xuất phát đi đến Thanh Giang ở ngoại ô phía Tây.
Đây là nhà cũ của họ Kim, là sản nghiệp cụ cố Kim Thị Thị lưu lại. Ngoại ô Thanh Giang chiếm diện tích hơn 2 nghìn mẫu. Bây giờ ông nội Kim sống cùng gia đình bác cả Kim Bá Nguyên ở đây.
Kim Tư Thần đứng chờ nhà chú hai ở cửa, nở nụ cười ấm áp với Kim Thị Thị đi cuối.
Anh trai là người quan tâm cô nhất trong nhà, cho dù cô chỉ đứng ở trong góc khuất. Trong khoảnh khắc, sự buồn bực vì phải về nhà chợt tan biến không ít.
Cả gia đình họ Kim đều có mặt, bao gồm cả cô nhỏ Kim Thục Đường thường xuyên ở bên ngoài. Ông nội Kim ngồi ở ghế chính, khuôn mặt luôn nghiêm túc cũng trở nên ôn hoà hơn.
Kim Trọng Hiền kính cẩn cúi mình chào, nhẹ nhàng hỏi: “Ba, ngài gọi chúng con về có việc gì sao?”
Tâm trạng ông nội Kim khá tốt, “Hôm nay gọi mấy đứa về vì việc của Thục Đường. Mấy hôm trước Quân Trạch đề nghị với ta, cho thằng tư nhà họ Tiêu là Tiêu Bắc Duyên kết hôn với Thục Đường. Ta rất hài lòng với thằng nhóc Bắc Duyên kia, hôm nay cả nhà họ sẽ đến đây để xem mặt.”
Thời nhà họ Kim vẫn còn thịnh vượng từng giúp đỡ nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu vẫn luôn nhớ tình cũ, muốn nhân cơ hội này để giúp nhà họ Kim thoát khỏi thế khó. Mà với tình huống hiện giờ, nhà họ Tiêu cực kì tự nguyện.
Ông nội Kim lớn tuổi mới có một cô con gái, yêu chiều hết mực, Kim Thục Đường năm nay mới 28 tuổi, tính cách thẳng thắn. Hôm đó khi ông nội Kim nhắc đến việc liên hôn với cô ấy, vậy mà cô ấy không có ý phản đối.
Kim Trọng Hiền và Thẩm Chi Nghi mừng ra mặt, ân cần hỏi han xem có thể giúp gì không.
Cơm tối được tổ chức tại phòng tiệc của nhà họ Kim. Đúng 7 giờ, xe của Nhà họ Tiêu dừng bên ngoài ngoại ô Thanh Giang.
Kim Mãn Tùng dẫn cả nhà đứng đợi ở ngoài.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa, một ông cụ chầm chậm bước ra.
Tiêu Quân Trạch đã bước qua tuổi 70 nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ. Mái tóc hoa râm, bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, cộng thêm đôi kính lão màu bạc càng uy nghiêm, trang trọng hơn.
Kim Mãn Tùng vội đi qua bắt tay: “Quân Trạch, chờ ông đã lâu.”
Tiêu Quân Trạch cười vang, hai người trẻ tuổi xuống từ phía bên kia xe. Tiêu Quân Trạch chỉ vào người lớn tuổi hơn rồi giới thiệu: “Đây là cậu cả nhà tôi Tiêu Đông Quyền,” Ông lại chỉ vào người trẻ hơn, nói: “Còn đây là thằng cháu nhỏ Tiêu Cận nhà tôi.”
Kim Mãn Tùng nhìn Tiêu Cận rồi cảm thán: “Đúng là người nối nghiệp mà ông chọn ra, A Cận có dáng vẻ của ông năm đó.”
Kim Thị Thị đứng ở cuối, híp mắt, phát hiện Tiêu Cận bên cạnh Tiêu Đông Quyền nghe thấy vậy thì vẻ mặt lạnh hẳn đi.
Kim Mãn Tùng dẫn đầu đi vào trong phòng tổ chức tiệc, mọi người nối đuôi theo, đồng loạt ngồi xuống.
Hai ông cụ ngồi ở vị trí chủ toạ, sau đó theo thứ tự là Tiêu Đông Quyền và Tiêu Cận.
Kim Thị Thị im lặng đi theo cuối cùng, đến lúc cô vào chỉ còn một vị trí bên cạnh Tiêu Cận.
Hai người liếc nhau, Tiêu Cận đánh giá quần áo cô từ trên xuống dưới, rồi cười dời tầm mắt đi.
Kim Mãn Tùng do dự mãi mới hỏi: “Quân Trạch, sao không thấy Bắc Duyên đến đây?”
Tiêu Quân Trạch và Tiêu Đông Quyền liếc nhau, Tiêu Đông Quyền khom người, kính trọng nói: “Chú Kim, công ty Bắc Duyên có việc gấp, nó ra ngoài một lúc rồi sẽ quay lại.”
Kim Mãn Tùng cười ngượng, nhưng điều chỉnh cảm xúc rất nhanh hỏi: “Chúng ta cứ gọi đồ ăn lên trước sao?”
Tiêu Quân Trạch gật đầu, “Không phải chờ nó, mọi người đều đói rồi, cứ ăn trước đi.”
Kim Mãn Tùng vẫy tay về phía đám người giúp việc, đoàn người theo thứ tự mang bát đĩa lên.
Kim Mãn Tùng nâng ly, mọi người cũng hùa theo.
Yến hội bắt đầu, Kim Thị Thị ngồi đoan trang, một lúc lâu sau mới gắp miếng cà tím xào ớt nhỏ trên bàn đưa vào miệng, nhai chậm nuốt kỹ.
Người bên cạnh duỗi cánh tay dài ra, múc một thìa món gì đó trên bàn rồi nhẹ nhàng đặt vào bát Kim Thị Thị.
Cô vừa cúi đầu đã thấy một bát nấm thập cẩm.
Nấm mật ong, nấm bào ngư, nấm cây trà, nấm trắng………
Sắc mặt Kim Thị Thị đột nhiên thay đổi.
/52
|