Trong mười mấy con người, nam sinh chiếm đa số, nữ sinh cũng chỉ có Du Âm, Ứng Thanh Hề, Chu Kỳ, Tôn Miểu cùng một cô gái tên Lâm Thư, Chu Kỳ chính là đi theo Lâm Thư, hai người là họ hàng xa, nhưng quan hệ giữa họ khá tốt.
Lâm Thư thấy Chu Kỳ chạy về phía Du Âm. Cô nhìn Du Âm có chút lạ mắt, liền quay sang hỏi Tôn Miểu bên cạnh, "Đây là ai vậy?"
Tôn Miểu chính là một băng sơn mỹ nhân, trả lời cực nhỏ, "Du Âm."
Nói tên xong cũng không giải thích gì nhiều. Lâm gia ở thành phố H được xem như kẻ có tiền, nhưng so với các đại gia đình khác thì vẫn có chút chênh lệch, Lâm Thư rất vất vả mới có thể làm quen với bọn họ, cô tuy nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ thông minh, lập tức đi theo Chu Kỳ qua chào hỏi, "Chào cậu, tớ là chị họ của Chu Kỳ, Lâm Thư."
Có thể đi theo tới nơi này, tức không phải là kẻ vô danh thuộc gia đình bình thường.
"Chào cậu, tớ là bạn tốt của Chu Kỳ, Du Âm." Du Âm lễ phép trả lời, Lâm Thư nghe lời cô nói liền biết đây là con người dễ đối phó.
Bên kia Ứng Thanh Hề cùng Cao Lãng đã xuống xe, Tôn Miểu cùng Ứng Thanh Hề là bạn tốt, Ứng Thanh Hề ném Cao Lãng qua một bên, lôi kéo Tôn Miểu cùng nói chuyện, Cao Lãng cũng không để ý, hắn cũng đang bị một đám bạn tốt vây quanh.
"Cao Lãng, chúng tôi chờ cậu cả nửa ngày. Bây giờ mới thấy cậu đấy!"
Trách Cao Lãng nhưng bọn họ vẫn đứng đợi. Cao gia và Thẩm gia ở H thị được xem là hai gia tộc phồn thịnh, con cháu vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù bọn họ mới chỉ là thiếu niên, nhưng đã số đã hiểu được điều này.
Cao Lãng bên này đã đứng hàn thuyên vài câu, còn Thẩm Trị bên kia thì vẫn chưa chịu xuống xe.
Đang cùng Chu Kỳ nói chuyện nhưng Du Âm cũng chú ý động tĩnh của Thẩm Trị bên kia, đối với Thẩm Trị chậm chạp chưa chịu xuống xe cô cũng đại khái hiểu được lý do, vừa nãy trên xe, cô cố tính tránh tay hắn, nhưng hắn vẫn tiếp tục cố gắng với đến tay cô, cô vẫn tránh đi. Sau đó sắc mặt Thẩm Trị liền không tốt lắm, đối với hành động này của hắn, Du Âm không có cách không nghĩ nhiều, liệu có phải hắn phát sinh tình cảm với cô?
"Âm Âm, người đang ngồi trên xe là nhị thiếu gia hả?" Sau khi kinh ngạc, Chu Kỳ cũng rất nhanh hiểu được Du Âm vì cái gì xuất hiện ở chỗ này, lần trước Chu Kỳ vẫn chưa có cơ hội nhìn chính diện Thẩm Trị, nên giờ có chút tò mò nhỏ giọng hỏi bên tai Du Âm.
Du Âm gật đầu.
Thẩm Trị rốt cuộc cũng chịu xuống xe, thứ đập vào mắt Chu Kỳ đầu tiên chính là đôi chân dài của hắn, rồi từ từ chuyển tầm mắt từ đôi chân lên khuôn mặt chết người kia, cô vô thức bắt lấy tay Du Âm nắm chặt, ẩn ẩn có chút kích động, Du Âm nghe được cô thấp giọng nói, "Soái ca kìa!"
Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, cầm túi lớn túi bé hướng lên núi chuẩn bị xuất phát, dọc theo đường núi hẹp quanh co mà chậm rãi đi, Du Âm cùng Chu Kỳ xách theo hai cái túi nhỏ đi phía sau, hai người một trước một sau đi ở cuối hàng, cự tuyệt sự kiến nghị của ba cô gái còn lại.
Du Âm không có thói quen cùng người khác tiếp xúc, Chu Kỳ là một cô gái tò mò, sau khi xác định những đi phía trước sẽ không nghe đề tài nói chuyện của bọn họ, mới hưng phấn nói với Du Âm, "Nhị thiếu nhà cậu chính là một soái ca!"
Du Âm không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể "Ừm" một tiếng.
"Âm Âm, anh ấy có bạn gái chưa?"
"Chắc là chưa." Thẩm Trị không hay kết giao với nữ sinh, mà quan hệ giữa bọn họ cô cũng không thể định nghĩa, Thẩm Trị cũng chưa nói thích cô, cô cũng không có cảm giác mình đang được Thẩm Trị thích, trừ bỏ việc đụng chạm thân thể qua, hai người thậm chí chưa từng giao tiếp với nhau quá nhiều.
Vừa nghe Du Âm bảo chưa, Chu Kỳ có chút vui vẻ.
- --
Khoảng nửa giờ sau, mọi người lục đục tới nơi cắm trại. Một vùng đất có cỏ xanh tươi, một dòng suối nhỏ, tiếng nước róc rách êm tai, xung quanh bao phủ bởi một rừng cây rậm rạp, phía xa xa kia là dãy núi bát ngát, trong không khí tràn đầy hương vị tươi mát của thiên nhiên.
Chu Kỳ cùng Du Âm tới sau một chút, lúc đó mọi người đều đã nghỉ ngơi trong chốc lát rồi bắt đầu vội vàng dựng lều trại.
Cao Lãng nói phải làm cho Ứng Thanh Hề một cái lều thật đẹp, nhưng phải cần Ứng Thanh Hề ngồi bên cạnh chỉ huy, Ứng Thanh Hề tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng thật sự ngồi ở một bên chỉ huy. Cao Lãng ở trước mặt người khác thì oai phong lẫm liệt, nhưng ở trước mặt Ứng Thanh Hề lại hy vọng mình là một chân chó cũng được, cười để lộ hàm răng trắng sang đẹp đến mê hồn.
Các nam sinh phụ trách dựng lều trại và thổi lửa nướng BBQ, nữ sinh thì tìm gì đó làm, Chu Kỳ cùng Du Âm cũng không ngồi không, đi theo Lâm Thư cầm nguyên liệu nấu ăn ra suối rửa sạch, nơi này nước suối trong veo, có thể nhìn nhìn thấy đáy suối trong vắt.
Lâm Thư vừa rồi nghe qua hoàn cảnh Du Âm, cũng không còn ý định lấy lòng nữa, cô luôn được gia đình nuông chiều từ bé, ngồi rửa tượng trưng một lát liền đi tìm Tôn Miểu nhàn nhã nói chuyện.
Chu Kỳ đã quá quen với tính chị họ mình, loại chuyện đang làm thì bỏ đi của Lâm Thư cũng bình thường. Dù vừa nãy đã biết được một số thông tin của Thẩm Trị nhưng vẫn chưa đã thèm, quấn lấy Du Âm hỏi đông hỏi tây, Du Âm lại cảm nhận được tầm mắt Thẩm Trị như có như không đang đặt trên người cô, thất thần một chút, nhàn nhạt đáp lại.
"Du Âm, em cùng tôi đi tìm chút củi để nhóm lửa."
Thẩm Trị đi tới, cất giọng nói, làm nội tâm Chu Kỳ rất kích động.
"Tôi......" Du Âm định nói đang bận rửa đồ, ngẩng đầu nhìn thấy đối tượng là tầm mắt của Thẩm Trị, lập tức sửa lời, "Được."
"Chúng ta cùng nhau đi!" Chu Kỳ cũng buông trong đồ ăn trong tay, Thẩm Trị nhàn nhạt nhìn cô một cái nói: "Hai người đi là được rồi."
Rõ ràng là ánh mắt xa cách bình đạm, nhưng đối với Chu Kỳ là ánh mắt thiêu lửa, thiêu cháy cả nội tâm của cô, mặt cô có chút ẩn hồng, "Vậy tớ ở đây chờ hai người về."
Du Âm vẫn chưa nhận ra được vẻ khác thường của Chu Kỳ, cô xoa xoa tay, đi theo Thẩm Trị hướng về rừng cây. Hai người đi đến khi không còn nghe tiếng cười đùa nữa, thì đột nhiên tay Du Âm bị Thẩm Trị giữ chặt, thân thể cô run nhẹ một chút đã bị Thẩm Trị kéo đi lên phía trước. Hắn dẫn cô đi đến một chỗ đồi núi nhỏ, trên đó là những tảng đá to lớn, ngồi trên đó có thể thấy được phong cảnh hùng vĩ của núi rừng và cả cảnh hoàng hôn đang từ từ lặn xuống.
Thẩm Trị kéo Du Âm ngồi xuống, cô nhỏ giọng hỏi: "Không tìm củi sao?"
"Không tìm."
Du Âm chỉ có thể ngồi cùng hắn, hai người không nói lời nào, nhưng đúng ra là bọn họ thật sự không có gì để nói.
Du Âm chưa từng ngồi trên đá ngắm hoàng hôn như thế này, màu sắc đỏ bừng nhuộm khắp không gian, nhưng khi hạ tâm tình xuống thì thấy ở đây thật sự có rất nhiều màu. Thẩm Trị vẫn luôn ngẩng đầu nhìn không trung, sườn mặt hắn phủ lên một ánh sáng hoàng hôn dịu dàng, không hề có chút lãnh băng, ngược lại có chút ấm áp.
Du Âm chỉ nhìn thoáng qua, nhưng sau này khi đã trải qua mấy năm, hình ảnh này vẫn chưa từng phai nhòa trong ký ức cô.
- --
Mọi người ba chân bốn cẳng, dựng xong lều trại, trên giá nướng BBQ phủ kín nguyên liệu, có hai nam sinh đứng đó thay phiên nướng, đôi mắt bị khí bốc lên đến cay cả mắt, cầm cây quạt quạt liên tục. Đa số mọi người đã tụ tập lại, lấy đồ ăn vặt rồi cùng nhau quây quần bên lửa trại, đương nhiên không thể thiếu bia nha.
Cao Lãng chú ý tới đã lâu chưa thấy Thẩm Trị, lớn tiếng hỏi một câu, "Thẩm Trị đâu?"
Hơn nửa ngày không ai đáp lại, Chu Kỳ mới nói: "Anh ấy cùng Âm Âm đi tìm củi, cũng đã lâu rồi."
Cô vẫn luôn chờ hai người, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy về. Cao Lãng có chút buồn bực, nghĩ thầm cái tên gia hỏa Thẩm Trị này đi tìm củi gì chứ, tính tình càng ngày càng kì quái!
Thấy Cao Lãng nhíu mày, Chu Kỳ nhanh chóng đứng dậy, nói: "Để tôi đi tìm hai người họ!"
"A, cô đừng đi một mình, chỗ này núi sâu rừng già, một người đi rất nguy hiểm!" Cao Lãng ngăn cản, nhưng vẫn không ngăn được Chu Kỳ, hắn đẩy đẩy nam sinh bên cạnh, "Cậu đi theo, đừng để cô ta đi một mình."
Nam sinh kia cũng không lề mề, uống xong ngụm bia mới đi theo Chu Kỳ.
Nam sinh nhìn thấy Dương Xế, cậu ta bảo Chu Kỳ đã vào rừng cũng liền theo vào, nhưng trời cũng đã tối, trong rừng tầm mắt cũng không được tốt lắm, hắn chỉ có thể nhìn thấy Chu Kỳ ở phía trước đang chạy, hắn kêu nàng, "Chu Kỳ, cô đừng chạy nhanh như vậy!"
Bên kia vẫn không có ai đáp lại, hắn cũng không dám chậm trễ, vẫn luôn gắt gao đi theo, ai biết Chu Kỳ nhìn nho nhỏ như vậy nhưng lại chạy rất nhanh, hắn vẫn luôn cố gắng đuổi theo.1
Đuổi theo trong chốc lát, Chu Kỳ đột nhiên đứng ở nơi đó bất động, hắn cũng không chạy nữa, nhanh chóng bước đến chỗ Chu Kỳ, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Trị cùng Du Âm cũng đang đi đến đây, hắn dừng lại bước chân, có chút thở hổn hển, "Cuối cùng cũng tìm ra hai người rồi, trời cũng đã tối rồi, đi thôi, trở về ăn cái gì đi."
Thẩm Trị gật gật đầu, bốn người cùng nhau trở về.
Không biết vì cái gì, dọc đường đi Chu Kỳ vẫn luôn không nói lời nào.
- --
Mọi người vây quanh lửa trại ăn nướng BBQ, uống bia, chơi trò chơi, ánh lửa sáng đến nỗi mặt mày ai cũng hồng hào.
Màn đêm đã buông xuống, Du Âm có chút đói bụng, im lặng ngồi ăn, bên tay trái cô là Thẩm Trị, bên tay phải là Chu Kỳ, Thẩm Trị ngẫu nhiên sẽ gấp đồ ăn cho cô. Mà Chu Kỳ, nãy giờ vẫn chưa nói gì.
Du Âm nhìn thấy bộ dáng Chu Kỳ, đại khái cũng biết lúc nãy Chu Kỳ đã thấy được cảnh cô và Thẩm Trị hôn nhau.
Đó cũng chỉ là đột nhiên hôn, mấy ngày nay, Thẩm Trị giống như thói quen ở nơi không có người đều làm những hoạt động thân mật như vậy, đầu lưỡi của hắn len lỏi qua đầu lưỡi của cô mà chơi đùa, mà cô cũng bị xung quanh mê hoặc, bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, thế giới này dường như chỉ có hai người bọn họ.
Thẳng đến khi nơi xa truyền đến tiếng bước chân, hai người vội vàng tách ra.
Trăng lên giữa trời, các đại gia vẫn còn chơi đến hứng khởi, Du Âm đã có chút mệt, cô đối với trò chơi không có gì hứng thú, nói với Thẩm Trị một tiếng liền đi ngủ.
Mới vừa nằm trong chốc lát, Chu Kỳ tiến vào. Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, không ai chú ý hai cô ở lều trại nói cái gì, Chu Kỳ do dự trong chốc lát nói: "Âm Âm, cậu cùng Thẩm Trị là đang yêu đương sao? Tớ đều thấy được, nhưng sao hôm nay cậu lại nói anh ấy chưa có bạn gái?"
Du Âm nhất thời không biết nói như thế nào, "Kỳ Kỳ, tớ cùng anh ấy không phải là tình cảm nam nữ, chỗ chúng ta đang ở cũng không tiện nói, trở về tớ sẽ nói cho cậu vậy."
"Được." Nơi này xác thật cũng không phải chỗ nói chuyện.
- --
Sáng sớm hôm sau, mặt trời đang lên rồi thì mọi người mới bắt đầu xuống núi. Chu Kỳ cũng làm như chưa biết chuyện gì, như cũ hi hi ha ha lôi kéo Du Âm đi cuối nói chuyện phiếm, Du Âm chuyên tâm đáp lại. Thẩm Trị vẫn giữ bộ dáng đối với ai cũng lạnh lùng.
Cao Lãng thật sự rất vui, đêm qua hắn lặng lẽ mang theo Ứng Thanh Hề đi ngắm sao. Sao đầy trên trời, ánh trăng đẹp đến mê người, nhất thời làm không khí thêm phần tốt đẹp. Hắn thật cẩn thận kéo tay Ứng Thanh Hề, cô cũng không vẩy tay ra, Cao Lãng nhất thời được một tấc lại muốn tiến một thước hôn nơi khóe môi của Ứng Thanh Hề, cô liền tức giận thưởng nóng cho hắn một cái tát. Dù sao Cao Lãng cũng đã hôn được, cười tít cả mắt, liên tiếp nói lời xin lỗi Ứng Thanh Hề, nhưng biểu tình lại không có một chút ý xin lỗi nào. Ứng Thanh Hề đã phát hỏa xong, cũng không có chán ghét hắn, Cao Lãng lúc trở về vui quá không nhìn đường, liền có ngay một cú hôn đất, lúc này vẫn còn khập khiễng vây quanh Ứng Thanh Hề.
Lâm Thư thấy Chu Kỳ chạy về phía Du Âm. Cô nhìn Du Âm có chút lạ mắt, liền quay sang hỏi Tôn Miểu bên cạnh, "Đây là ai vậy?"
Tôn Miểu chính là một băng sơn mỹ nhân, trả lời cực nhỏ, "Du Âm."
Nói tên xong cũng không giải thích gì nhiều. Lâm gia ở thành phố H được xem như kẻ có tiền, nhưng so với các đại gia đình khác thì vẫn có chút chênh lệch, Lâm Thư rất vất vả mới có thể làm quen với bọn họ, cô tuy nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ thông minh, lập tức đi theo Chu Kỳ qua chào hỏi, "Chào cậu, tớ là chị họ của Chu Kỳ, Lâm Thư."
Có thể đi theo tới nơi này, tức không phải là kẻ vô danh thuộc gia đình bình thường.
"Chào cậu, tớ là bạn tốt của Chu Kỳ, Du Âm." Du Âm lễ phép trả lời, Lâm Thư nghe lời cô nói liền biết đây là con người dễ đối phó.
Bên kia Ứng Thanh Hề cùng Cao Lãng đã xuống xe, Tôn Miểu cùng Ứng Thanh Hề là bạn tốt, Ứng Thanh Hề ném Cao Lãng qua một bên, lôi kéo Tôn Miểu cùng nói chuyện, Cao Lãng cũng không để ý, hắn cũng đang bị một đám bạn tốt vây quanh.
"Cao Lãng, chúng tôi chờ cậu cả nửa ngày. Bây giờ mới thấy cậu đấy!"
Trách Cao Lãng nhưng bọn họ vẫn đứng đợi. Cao gia và Thẩm gia ở H thị được xem là hai gia tộc phồn thịnh, con cháu vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù bọn họ mới chỉ là thiếu niên, nhưng đã số đã hiểu được điều này.
Cao Lãng bên này đã đứng hàn thuyên vài câu, còn Thẩm Trị bên kia thì vẫn chưa chịu xuống xe.
Đang cùng Chu Kỳ nói chuyện nhưng Du Âm cũng chú ý động tĩnh của Thẩm Trị bên kia, đối với Thẩm Trị chậm chạp chưa chịu xuống xe cô cũng đại khái hiểu được lý do, vừa nãy trên xe, cô cố tính tránh tay hắn, nhưng hắn vẫn tiếp tục cố gắng với đến tay cô, cô vẫn tránh đi. Sau đó sắc mặt Thẩm Trị liền không tốt lắm, đối với hành động này của hắn, Du Âm không có cách không nghĩ nhiều, liệu có phải hắn phát sinh tình cảm với cô?
"Âm Âm, người đang ngồi trên xe là nhị thiếu gia hả?" Sau khi kinh ngạc, Chu Kỳ cũng rất nhanh hiểu được Du Âm vì cái gì xuất hiện ở chỗ này, lần trước Chu Kỳ vẫn chưa có cơ hội nhìn chính diện Thẩm Trị, nên giờ có chút tò mò nhỏ giọng hỏi bên tai Du Âm.
Du Âm gật đầu.
Thẩm Trị rốt cuộc cũng chịu xuống xe, thứ đập vào mắt Chu Kỳ đầu tiên chính là đôi chân dài của hắn, rồi từ từ chuyển tầm mắt từ đôi chân lên khuôn mặt chết người kia, cô vô thức bắt lấy tay Du Âm nắm chặt, ẩn ẩn có chút kích động, Du Âm nghe được cô thấp giọng nói, "Soái ca kìa!"
Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, cầm túi lớn túi bé hướng lên núi chuẩn bị xuất phát, dọc theo đường núi hẹp quanh co mà chậm rãi đi, Du Âm cùng Chu Kỳ xách theo hai cái túi nhỏ đi phía sau, hai người một trước một sau đi ở cuối hàng, cự tuyệt sự kiến nghị của ba cô gái còn lại.
Du Âm không có thói quen cùng người khác tiếp xúc, Chu Kỳ là một cô gái tò mò, sau khi xác định những đi phía trước sẽ không nghe đề tài nói chuyện của bọn họ, mới hưng phấn nói với Du Âm, "Nhị thiếu nhà cậu chính là một soái ca!"
Du Âm không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể "Ừm" một tiếng.
"Âm Âm, anh ấy có bạn gái chưa?"
"Chắc là chưa." Thẩm Trị không hay kết giao với nữ sinh, mà quan hệ giữa bọn họ cô cũng không thể định nghĩa, Thẩm Trị cũng chưa nói thích cô, cô cũng không có cảm giác mình đang được Thẩm Trị thích, trừ bỏ việc đụng chạm thân thể qua, hai người thậm chí chưa từng giao tiếp với nhau quá nhiều.
Vừa nghe Du Âm bảo chưa, Chu Kỳ có chút vui vẻ.
- --
Khoảng nửa giờ sau, mọi người lục đục tới nơi cắm trại. Một vùng đất có cỏ xanh tươi, một dòng suối nhỏ, tiếng nước róc rách êm tai, xung quanh bao phủ bởi một rừng cây rậm rạp, phía xa xa kia là dãy núi bát ngát, trong không khí tràn đầy hương vị tươi mát của thiên nhiên.
Chu Kỳ cùng Du Âm tới sau một chút, lúc đó mọi người đều đã nghỉ ngơi trong chốc lát rồi bắt đầu vội vàng dựng lều trại.
Cao Lãng nói phải làm cho Ứng Thanh Hề một cái lều thật đẹp, nhưng phải cần Ứng Thanh Hề ngồi bên cạnh chỉ huy, Ứng Thanh Hề tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng thật sự ngồi ở một bên chỉ huy. Cao Lãng ở trước mặt người khác thì oai phong lẫm liệt, nhưng ở trước mặt Ứng Thanh Hề lại hy vọng mình là một chân chó cũng được, cười để lộ hàm răng trắng sang đẹp đến mê hồn.
Các nam sinh phụ trách dựng lều trại và thổi lửa nướng BBQ, nữ sinh thì tìm gì đó làm, Chu Kỳ cùng Du Âm cũng không ngồi không, đi theo Lâm Thư cầm nguyên liệu nấu ăn ra suối rửa sạch, nơi này nước suối trong veo, có thể nhìn nhìn thấy đáy suối trong vắt.
Lâm Thư vừa rồi nghe qua hoàn cảnh Du Âm, cũng không còn ý định lấy lòng nữa, cô luôn được gia đình nuông chiều từ bé, ngồi rửa tượng trưng một lát liền đi tìm Tôn Miểu nhàn nhã nói chuyện.
Chu Kỳ đã quá quen với tính chị họ mình, loại chuyện đang làm thì bỏ đi của Lâm Thư cũng bình thường. Dù vừa nãy đã biết được một số thông tin của Thẩm Trị nhưng vẫn chưa đã thèm, quấn lấy Du Âm hỏi đông hỏi tây, Du Âm lại cảm nhận được tầm mắt Thẩm Trị như có như không đang đặt trên người cô, thất thần một chút, nhàn nhạt đáp lại.
"Du Âm, em cùng tôi đi tìm chút củi để nhóm lửa."
Thẩm Trị đi tới, cất giọng nói, làm nội tâm Chu Kỳ rất kích động.
"Tôi......" Du Âm định nói đang bận rửa đồ, ngẩng đầu nhìn thấy đối tượng là tầm mắt của Thẩm Trị, lập tức sửa lời, "Được."
"Chúng ta cùng nhau đi!" Chu Kỳ cũng buông trong đồ ăn trong tay, Thẩm Trị nhàn nhạt nhìn cô một cái nói: "Hai người đi là được rồi."
Rõ ràng là ánh mắt xa cách bình đạm, nhưng đối với Chu Kỳ là ánh mắt thiêu lửa, thiêu cháy cả nội tâm của cô, mặt cô có chút ẩn hồng, "Vậy tớ ở đây chờ hai người về."
Du Âm vẫn chưa nhận ra được vẻ khác thường của Chu Kỳ, cô xoa xoa tay, đi theo Thẩm Trị hướng về rừng cây. Hai người đi đến khi không còn nghe tiếng cười đùa nữa, thì đột nhiên tay Du Âm bị Thẩm Trị giữ chặt, thân thể cô run nhẹ một chút đã bị Thẩm Trị kéo đi lên phía trước. Hắn dẫn cô đi đến một chỗ đồi núi nhỏ, trên đó là những tảng đá to lớn, ngồi trên đó có thể thấy được phong cảnh hùng vĩ của núi rừng và cả cảnh hoàng hôn đang từ từ lặn xuống.
Thẩm Trị kéo Du Âm ngồi xuống, cô nhỏ giọng hỏi: "Không tìm củi sao?"
"Không tìm."
Du Âm chỉ có thể ngồi cùng hắn, hai người không nói lời nào, nhưng đúng ra là bọn họ thật sự không có gì để nói.
Du Âm chưa từng ngồi trên đá ngắm hoàng hôn như thế này, màu sắc đỏ bừng nhuộm khắp không gian, nhưng khi hạ tâm tình xuống thì thấy ở đây thật sự có rất nhiều màu. Thẩm Trị vẫn luôn ngẩng đầu nhìn không trung, sườn mặt hắn phủ lên một ánh sáng hoàng hôn dịu dàng, không hề có chút lãnh băng, ngược lại có chút ấm áp.
Du Âm chỉ nhìn thoáng qua, nhưng sau này khi đã trải qua mấy năm, hình ảnh này vẫn chưa từng phai nhòa trong ký ức cô.
- --
Mọi người ba chân bốn cẳng, dựng xong lều trại, trên giá nướng BBQ phủ kín nguyên liệu, có hai nam sinh đứng đó thay phiên nướng, đôi mắt bị khí bốc lên đến cay cả mắt, cầm cây quạt quạt liên tục. Đa số mọi người đã tụ tập lại, lấy đồ ăn vặt rồi cùng nhau quây quần bên lửa trại, đương nhiên không thể thiếu bia nha.
Cao Lãng chú ý tới đã lâu chưa thấy Thẩm Trị, lớn tiếng hỏi một câu, "Thẩm Trị đâu?"
Hơn nửa ngày không ai đáp lại, Chu Kỳ mới nói: "Anh ấy cùng Âm Âm đi tìm củi, cũng đã lâu rồi."
Cô vẫn luôn chờ hai người, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy về. Cao Lãng có chút buồn bực, nghĩ thầm cái tên gia hỏa Thẩm Trị này đi tìm củi gì chứ, tính tình càng ngày càng kì quái!
Thấy Cao Lãng nhíu mày, Chu Kỳ nhanh chóng đứng dậy, nói: "Để tôi đi tìm hai người họ!"
"A, cô đừng đi một mình, chỗ này núi sâu rừng già, một người đi rất nguy hiểm!" Cao Lãng ngăn cản, nhưng vẫn không ngăn được Chu Kỳ, hắn đẩy đẩy nam sinh bên cạnh, "Cậu đi theo, đừng để cô ta đi một mình."
Nam sinh kia cũng không lề mề, uống xong ngụm bia mới đi theo Chu Kỳ.
Nam sinh nhìn thấy Dương Xế, cậu ta bảo Chu Kỳ đã vào rừng cũng liền theo vào, nhưng trời cũng đã tối, trong rừng tầm mắt cũng không được tốt lắm, hắn chỉ có thể nhìn thấy Chu Kỳ ở phía trước đang chạy, hắn kêu nàng, "Chu Kỳ, cô đừng chạy nhanh như vậy!"
Bên kia vẫn không có ai đáp lại, hắn cũng không dám chậm trễ, vẫn luôn gắt gao đi theo, ai biết Chu Kỳ nhìn nho nhỏ như vậy nhưng lại chạy rất nhanh, hắn vẫn luôn cố gắng đuổi theo.1
Đuổi theo trong chốc lát, Chu Kỳ đột nhiên đứng ở nơi đó bất động, hắn cũng không chạy nữa, nhanh chóng bước đến chỗ Chu Kỳ, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Trị cùng Du Âm cũng đang đi đến đây, hắn dừng lại bước chân, có chút thở hổn hển, "Cuối cùng cũng tìm ra hai người rồi, trời cũng đã tối rồi, đi thôi, trở về ăn cái gì đi."
Thẩm Trị gật gật đầu, bốn người cùng nhau trở về.
Không biết vì cái gì, dọc đường đi Chu Kỳ vẫn luôn không nói lời nào.
- --
Mọi người vây quanh lửa trại ăn nướng BBQ, uống bia, chơi trò chơi, ánh lửa sáng đến nỗi mặt mày ai cũng hồng hào.
Màn đêm đã buông xuống, Du Âm có chút đói bụng, im lặng ngồi ăn, bên tay trái cô là Thẩm Trị, bên tay phải là Chu Kỳ, Thẩm Trị ngẫu nhiên sẽ gấp đồ ăn cho cô. Mà Chu Kỳ, nãy giờ vẫn chưa nói gì.
Du Âm nhìn thấy bộ dáng Chu Kỳ, đại khái cũng biết lúc nãy Chu Kỳ đã thấy được cảnh cô và Thẩm Trị hôn nhau.
Đó cũng chỉ là đột nhiên hôn, mấy ngày nay, Thẩm Trị giống như thói quen ở nơi không có người đều làm những hoạt động thân mật như vậy, đầu lưỡi của hắn len lỏi qua đầu lưỡi của cô mà chơi đùa, mà cô cũng bị xung quanh mê hoặc, bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, thế giới này dường như chỉ có hai người bọn họ.
Thẳng đến khi nơi xa truyền đến tiếng bước chân, hai người vội vàng tách ra.
Trăng lên giữa trời, các đại gia vẫn còn chơi đến hứng khởi, Du Âm đã có chút mệt, cô đối với trò chơi không có gì hứng thú, nói với Thẩm Trị một tiếng liền đi ngủ.
Mới vừa nằm trong chốc lát, Chu Kỳ tiến vào. Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, không ai chú ý hai cô ở lều trại nói cái gì, Chu Kỳ do dự trong chốc lát nói: "Âm Âm, cậu cùng Thẩm Trị là đang yêu đương sao? Tớ đều thấy được, nhưng sao hôm nay cậu lại nói anh ấy chưa có bạn gái?"
Du Âm nhất thời không biết nói như thế nào, "Kỳ Kỳ, tớ cùng anh ấy không phải là tình cảm nam nữ, chỗ chúng ta đang ở cũng không tiện nói, trở về tớ sẽ nói cho cậu vậy."
"Được." Nơi này xác thật cũng không phải chỗ nói chuyện.
- --
Sáng sớm hôm sau, mặt trời đang lên rồi thì mọi người mới bắt đầu xuống núi. Chu Kỳ cũng làm như chưa biết chuyện gì, như cũ hi hi ha ha lôi kéo Du Âm đi cuối nói chuyện phiếm, Du Âm chuyên tâm đáp lại. Thẩm Trị vẫn giữ bộ dáng đối với ai cũng lạnh lùng.
Cao Lãng thật sự rất vui, đêm qua hắn lặng lẽ mang theo Ứng Thanh Hề đi ngắm sao. Sao đầy trên trời, ánh trăng đẹp đến mê người, nhất thời làm không khí thêm phần tốt đẹp. Hắn thật cẩn thận kéo tay Ứng Thanh Hề, cô cũng không vẩy tay ra, Cao Lãng nhất thời được một tấc lại muốn tiến một thước hôn nơi khóe môi của Ứng Thanh Hề, cô liền tức giận thưởng nóng cho hắn một cái tát. Dù sao Cao Lãng cũng đã hôn được, cười tít cả mắt, liên tiếp nói lời xin lỗi Ứng Thanh Hề, nhưng biểu tình lại không có một chút ý xin lỗi nào. Ứng Thanh Hề đã phát hỏa xong, cũng không có chán ghét hắn, Cao Lãng lúc trở về vui quá không nhìn đường, liền có ngay một cú hôn đất, lúc này vẫn còn khập khiễng vây quanh Ứng Thanh Hề.
/35
|