Editor: Snowflake HD
Thẩm Thất nhíu mày, nháy mắt mấy cái, mới hiểu ra, hai chữ ‘khi dễ’ nghiêm trọng như thế nào. “Làm sao có thể chứ, kẻ nào lớn gan không sợ chết như vậy?” Thẩm Thất tuyệt đối không tin, ở Lan Lăng lại có người dám đối xử với Mai Nhược Hàm như thế, huống chi có rất nhiều người tham gia lễ hội săn bắn.
“Ngươi mau nói rõ chi tiết cho ta nghe.”
“Thật ra nô tỳ cũng không biết rõ sự tình, tối qua nô tìm kiếm cớ đi tới lều Mai cô nương, nô tỳ ở chung với nha đầu Ngọc Phượng của nàng, ban đầu định thay chủ tử trông coi Mai cô nương, ai ngờ vừa ăn cơm tối xong, chợt buồn ngủ, lúc nô tỳ với Ngọc Phượng tỉnh dậy, chỉ thấy Mai cô nương đang khóc, sau đó nghe tiếng cãi nhau, đánh nhau ở ngoài lều của vương gia. Về sau vương gia đi tới, dặn nhóm người nô tỳ không được nói cái gì cả.”
Tiền nhi dừng một chút, “Thực ra đám nô tỳ chúng tôi cũng rất mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chính mắt nô tỳ thấy, lúc Mai cô nương thay y phục trên làn váy có vệt máu đỏ, nô tỳ còn nghĩ rằng là kinh nguyệt của nàng, về sau trò chuyện với Ngọc Phượng, nàng nói chủ tử của nàng mới hết kì kinh nguyệt. Nhân lúc người khác không chú ý nô tỳ đến xem thử, quần áo nàng rách tơi tả, nên nô tỳ mới cả gan suy đoán Mai cô nương bị người ta khi dễ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó nô tỳ bị giam. Mãi đến sáng hôm sau, mới có người đưa nô tỳ trở về.”
“Vậy làm sao ngươi biết những người biết chuyện này chỉ còn một mình ngươi?”
“Lúc nô tỳ bước lên xe ngựa, chính mắt nhìn thấy thi thể Ngọc Phượng bị kéo ra ngoài, cho nên nô tỳ nghĩ…”
Thẩm Thất suy nghĩ, Đỗ thị nói không sai, ánh mắt Tiền nhi quả thực rất nhạy. Chỉ sợ Tiền nhi đoán quá chính xác, không biết người nào lại không sợ chết như vậy.
“Chẳng lẽ là vị hoàng tử Đông Hoa kia?” Thẩm Thất nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có vị đó mới dám làm việc này. Mai thị là gia tộc lớn trong Lan Lăng, nếu triều đình Tây Hoa xảy ra xung đột với họ, bọn người kia có thế lén lút mượn sức mạnh Mai gia, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng mà nếu muốn mượn sức mạnh, tuyệt đối không sử dụng phương pháp bỉ ổi này, Thẩm Thất tiếp tục phủ định giả thiết của nàng.
Trong lòng Thẩm Thất cực kì buồn bực, suy nghĩ đau cả não cũng không tìm ra người đáng ngờ, nhưng sau khi Mai Nhược Hàm gặp chuyện không may, Hàn Sâm chạy về nhà trợn mắt với nàng làm gì, nàng so với giấy trắng còn trong sạch hơn. Hàn Sâm sẽ không nghi ngờ nàng chứ?
Nàng lại không thể nào đi hỏi Hàn Sâm được, cho nên trong lòng Thẩm Thất vô cùng lo lắng, bởi vì Mai Nhược Hàm mà nàng đã
Thẩm Thất nhíu mày, nháy mắt mấy cái, mới hiểu ra, hai chữ ‘khi dễ’ nghiêm trọng như thế nào. “Làm sao có thể chứ, kẻ nào lớn gan không sợ chết như vậy?” Thẩm Thất tuyệt đối không tin, ở Lan Lăng lại có người dám đối xử với Mai Nhược Hàm như thế, huống chi có rất nhiều người tham gia lễ hội săn bắn.
“Ngươi mau nói rõ chi tiết cho ta nghe.”
“Thật ra nô tỳ cũng không biết rõ sự tình, tối qua nô tìm kiếm cớ đi tới lều Mai cô nương, nô tỳ ở chung với nha đầu Ngọc Phượng của nàng, ban đầu định thay chủ tử trông coi Mai cô nương, ai ngờ vừa ăn cơm tối xong, chợt buồn ngủ, lúc nô tỳ với Ngọc Phượng tỉnh dậy, chỉ thấy Mai cô nương đang khóc, sau đó nghe tiếng cãi nhau, đánh nhau ở ngoài lều của vương gia. Về sau vương gia đi tới, dặn nhóm người nô tỳ không được nói cái gì cả.”
Tiền nhi dừng một chút, “Thực ra đám nô tỳ chúng tôi cũng rất mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chính mắt nô tỳ thấy, lúc Mai cô nương thay y phục trên làn váy có vệt máu đỏ, nô tỳ còn nghĩ rằng là kinh nguyệt của nàng, về sau trò chuyện với Ngọc Phượng, nàng nói chủ tử của nàng mới hết kì kinh nguyệt. Nhân lúc người khác không chú ý nô tỳ đến xem thử, quần áo nàng rách tơi tả, nên nô tỳ mới cả gan suy đoán Mai cô nương bị người ta khi dễ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó nô tỳ bị giam. Mãi đến sáng hôm sau, mới có người đưa nô tỳ trở về.”
“Vậy làm sao ngươi biết những người biết chuyện này chỉ còn một mình ngươi?”
“Lúc nô tỳ bước lên xe ngựa, chính mắt nhìn thấy thi thể Ngọc Phượng bị kéo ra ngoài, cho nên nô tỳ nghĩ…”
Thẩm Thất suy nghĩ, Đỗ thị nói không sai, ánh mắt Tiền nhi quả thực rất nhạy. Chỉ sợ Tiền nhi đoán quá chính xác, không biết người nào lại không sợ chết như vậy.
“Chẳng lẽ là vị hoàng tử Đông Hoa kia?” Thẩm Thất nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có vị đó mới dám làm việc này. Mai thị là gia tộc lớn trong Lan Lăng, nếu triều đình Tây Hoa xảy ra xung đột với họ, bọn người kia có thế lén lút mượn sức mạnh Mai gia, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng mà nếu muốn mượn sức mạnh, tuyệt đối không sử dụng phương pháp bỉ ổi này, Thẩm Thất tiếp tục phủ định giả thiết của nàng.
Trong lòng Thẩm Thất cực kì buồn bực, suy nghĩ đau cả não cũng không tìm ra người đáng ngờ, nhưng sau khi Mai Nhược Hàm gặp chuyện không may, Hàn Sâm chạy về nhà trợn mắt với nàng làm gì, nàng so với giấy trắng còn trong sạch hơn. Hàn Sâm sẽ không nghi ngờ nàng chứ?
Nàng lại không thể nào đi hỏi Hàn Sâm được, cho nên trong lòng Thẩm Thất vô cùng lo lắng, bởi vì Mai Nhược Hàm mà nàng đã
/91
|